Tình Đầy Hennessy
Chương 3: Đêm dài đằng đẵng
Buổi tiệc rượu sau đó, Trần Dư Phi hoàn toàn ăn không thấy ngon một chút nào, vừa phải thể hiện những mặt tốt của mình trước các trưởng bối vừa phải liên tiếp né tránh ánh mắt thỉnh thoảng lại nhắm về phía cô với ý tứ sâu xa.
Trần Dư Phi ngấm ngầm kêu than trong lòng, mấy lần nhân lúc mọi người không chú ý, dưới gầm bàn, cô lấy tay véo thật đau vào đùi của Đoàn Vân Phi, trách móc anh khiến cô rơi vào tình trạng khó xử đến vậy. Đoàn Vân Phi đen đủi đành đau khổ cắn răng chịu đựng, một tiếng cũng không dám thốt ra, chỉ cầu xin Trần Dư Phi bằng ánh mắt đáng thương.
Tay nghề nấu ăn của bảo mẫu Đoàn gia thực sự rất khá, bà là người nấu các món ăn chính hiệu vùng Hoài Dương, Trần Dư Phi vốn dĩ rất thích ăn uống nhưng chính bởi vì Nhiếp Phong cho nên tất cả đồ ăn đều trở nên cứng ngắc khi nuốt vào cổ họng khô khan, mỗi một miếng đều sắc nhọn như muốn cứa vào thực quản và thanh đới, khiến cô phải mất rất nhiều sức mới có thể nói một cách lưu loát.
Mẹ của Đoàn Vân Phi có tính cách rất ôn tồn và dịu dàng, bà không chỉ hòa hợp và thân thiết với em gái mà ngay cả em chồng cũng vậy. Sau khi dùng cơm xong, ba bà liền lôi Trần Dư Phi sang một bên nói chuyện rất thân mật, cách đối nhân xử thế của cô rất được lòng của các trưởng bối.
Theo tập quán của người Nam Kinh, khi lần đầu tiên nàng dâu tương lai ra mắt, các trưởng bối đều sẽ tặng lễ vật ra mắt làm quà. Cô và dì của Đoàn Vân Phi mỗi người đều lấy ra một miếng vàng nặng trịch, bà Đoàn cũng lấy ra một hộp trang sức, bên trong là một chuỗi vòng đeo tay làm bằng ngọc phỉ thúy màu xanh biếc óng ánh.
Trần Dư Phi vốn tưởng buổi tối nay chỉ là một bữa cơm thân mật, ăn thì cũng đã ăn rồi, nào ngờ Đoàn gia lại coi trọng buổi gặp mặt này như vậy, khiến cô cảm thấy không quen, sao cô dám nhận những lễ vật quý giá thế này chứ? Đoàn Vân Phi ở bên cạnh liền nháy mắt, nhận lấy lễ vật và đặt vào tay Trần Dư Phi. Cô cầm ba món đồ quý giá, lòng bàn tay túa mồ hồi, miễn cưỡng nở nụ cười, cảm ơn mẹ, cô và dì anh.
Phòng vệ sinh tầng một không trực tiếp liền kề với phòng khách, phải rẽ vào một hành lang nhỏ bên cạnh phòng của người giúp việc. Trần Dư Phi chỉnh lại trang phục, rửa tay xong, vừa mới vặn khóa định mở cửa thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra. Cô giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thì la to lên.
“Anh…"
Nhiếp Phong nhìn cô, sải bước tiến vào, xoay tay đóng cửa lại. Trần Dư Phi vô thức lùi một bước, nói: “Làm gì vậy, tôi… tôi xong rồi, nhường anh!"
Nhiếp Phong ngăn không cho Trần Dư Phi ra ngoài, cúi thấp đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Chuyện giữa cô và em họ tôi là thế nào?"
Trần Dư Phi cười, đáp: “Anh nói xem? Chính là như anh nhìn thấy đó!"
Nhiếp Phong hơi nhíu mày: “Nghe nói hai người là đôi tình nhân yêu nhau đã nhiều năm, tình cảm rất ổn định."
Trần Dư Phi lầm bầm: “Đúng thế."
“Ồ?", Nhiếp Phong cũng mỉm cười, ánh mắt dần gian xảo hơn: “Tình cảm đã tốt tới mức khiến cô chạy tới quán bar tìm đàn ông để vui vẻ hả?"
“Đây là chuyện giữa tôi với Đoàn Vân Phi, anh không cần lo."
“Hay là… thằng em họ này của tôi không hiểu sự đời, lâu như vậy mà vẫn chưa có phát triển mang tính thực chất với cô? Trần tiểu thư, tôi vẫn còn nhớ, lúc trước khi tôi và cô ở bên nhau, hình như đó là…"
“Không có hình như gì hết!", Trần Dư Phi nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Tôi và Đoàn Vân Phi ở bên nhau rất vui vẻ, không cần sự can thiệp của người ngoài. Nếu anh thừa thời gian rảnh thì nên lo cho bản thân mình đi, cứ suốt ngày câu các cô gái ở quán bar đi thuê phòng khách sạn sẽ hại tới thận và lá lách dẫn đến tinh lực cạn kiệt mà chết người đó, anh – họ à!"
Nhiếp Phong nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Trần Dư Phi, đột nhiên cười lớn: “Đúng rồi, vẫn còn một chuyện quên chưa nói với cô, bảng giá của tôi khá cao, số tiền cô đưa hôm đó quả thực quá ít, tiện đây, phiền Trần tiểu thư bổ sung thêm cho đủ “phí qua đêm" với tôi, thế nào?"
“Soạt" một tiếng, Trần Dư Phi lôi từ trong túi xách ra ba hộp trang sức vừa mới cầm ấm tay, chẳng thèm nói dài dòng mà quẳng luôn qua cho Nhiếp Phong, thẳng thắn đáp: “Không cần tìm tôi nữa, nhiều lắm thì cũng chỉ là chút ít phí tổn cỏn con, cảm ơn sự phục vụ tận tình của anh!"
Cô nói xong liền đẩy anh sang một bên, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Đoàn Vân Phi đi tới từ đầu hành lang đằng kia, trông thấy nét mặt tức giận không bình thường của Trần Dư Phi, anh đang định hỏi thăm thì Nhiếp Phong bình tĩnh bước tới từ phía sau lưng cô, trong tay cầm một chai rượu Tây nhìn anh cười, lắc lư chai rượu: “Lão gia hôm nay rất vui, đồ quý cất giấu tận đáy hòm cũng không tiếc mà mang ra đây hết cả này."
Tửu lượng của Đoàn Vân Phi cũng chỉ hơn Trần Dư Phi một chút, không lâu sau, anh liền say bí tỉ ngủ khò khò trên sofa. Sau khi Trần Dư Phi cùng bà Đoàn dìu Đoàn Vân Phi vào phòng ngủ thì cô cũng lễ phép xin cáo từ. Nhiếp Phong đứng một bên, lễ phép mỉm cười nói với bà Đoàn: “Con cũng phải về rồi, tiện đường con đưa Trần tiểu thư về cùng luôn."
Các mẹ, cô và dì mấy khi mới tụ họp cùng nhau, buổi tối muốn chuyện trò thêm cho vui vẻ. Sau khi dõi mắt đứng nhìn xe của Nhiếp Phong đã đi khuất, ba chị em mới hài lòng quay trở về phòng tiếp tục trao đổi cảm nhận của mình về nàng dâu tương lai.
Trần Dư Phi ngồi trong xe, cảm thấy lúng túng tay chân không biết để đâu, cô quan sát chiếc xe và cả người nhà của Nhiếp Phong, dù có nghĩ thế nào thì cũng thấy anh ta chẳng giống một người đàn ông kiếm tiền bằng cách chơi đàn trong quán bar một chút nào. Anh chàng này thật biết cách giả vờ!
Nhiếp Phong dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, lái xe một cách thuần thục, trầm giọng nói: “Quán bar đó là do tôi mở ra, kinh doanh không được tốt lắm, không có tiền tìm người biểu diễn nên đành phải tự mình miễn cưỡng chường mặt ra thôi."
Có quỷ mới tin! Kinh doanh không tốt mà lại lái chiếc xe này à? Cô tiếp tục liếc nhìn chiếc đồng hồ anh đeo trên tay thỉnh thoảng thò ra ngoài, Trần Dư Phi nghiến răng di chuyển ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Thế mà vẫn còn cầm tiền của cô! Người ta nói những người càng giàu càng bủn xỉn, thật chẳng sai chút nào!
Nhiếp Phong mỉm cười, lúc đợi đèn xanh, anh vươn tay với lấy một chiếc hộp quà ở ghế ngồi phía sau được gói ghém đẹp đẽ, đặt vào tay Trần Dư Phi: “Tôi với Vân Phi là anh em tốt với nhau, đây là món quà mọn tặng cho vị hôn thê của cậu ấy, mong cô nhận cho."
Trần Dư Phi không thèm khách khí với anh, dùng sức xé lớp giấy gói ra, hình logo trên chiếc hộp giấy bên trong khiến cô ngẩn người, không dám tiếp tục bóc ra nữa. Đèn xanh sáng lên, Nhiếp Phong liếc nhìn cô một cái rồi liền khởi động xe, cười nói: “Mua bằng tiền của cô đưa cho tôi đấy."
Trần Dư Phi tức điên lên, một tay xé tan lớp giấy gói, bên trong là một đôi đồng hồ tình nhân hàng hiệu, dựa vào số tiền lương hiện tại của Trần Dư Phi thì nửa chiếc cũng chẳng thể mua nổi. Tuy cô cũng có thể xem như là con gái của một gia đình có tiền, nhưng với món quà được chi một cách mạnh tay như thế này, hơn nữa chỉ là tặng cho bạn gái của em họ nhân dịp lần đầu tiên gặp mặt, thì cũng có phần hơi xa xỉ đấy.
Do dự một chút, liền sau đó đặt đồng hồ trở về hộp đựng, Trần Dư Phi cầm chiếc hộp trên tay, cô đang suy nghĩ có nên tìm một lý do nào đó để trả lại Nhiếp Phong. Dù thế nào thì cô cũng không thực sự là bạn gái của Đoàn Vân Phi, vô duyên vô cớ nhận món lễ vật quý giá thế này về tình về lý đều có vẻ không thích hợp cho lắm.
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng: “Chỉ cần cô đối xử tốt với Vân Phi, chuyện xảy ra tối hôm đó tôi có thể quên hết."
Trần Dư Phi chính là không thể chịu đựng nổi cái giọng điệu vênh váo, sai khiến đó của Nhiếp Phong, anh ta dựa vào cái gì mà chỉ trích người khác chứ? Cô hừ lạnh một tiếng: “Có phải tôi nên cảm kích sự nhân từ và khoan dung của anh không?"
“Cảm kích thì không cần, Vân Phi là em họ của tôi, chỉ cần nó vui vẻ hạnh phúc, những chuyện khác tôi không tính toán nữa."
“Ồ?". Trần Dư Phi kéo dài giọng ra, mỉm cười quay mặt sang phía Nhiếp Phong: “Tin tôi đi, tôi còn hi vọng Vân Phi vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ người nào khác!"
Nhiếp Phong cho xe dừng ở trước cổng một khu dân cư mà Trần Dư Phi chỉ, anh nhìn cô rất lâu, sau đó mới gật đầu nói: “Hi vọng là thế!"
Thang máy lên tới tầng mười lăm, Trần Dư Phi trực tiếp bấm chuông cửa căn nhà B, Đỗ Thượng Văn chạy ra mở, thò đầu ra xem xét phía sau cô không thấy Đoàn Vân Phi, mỉm cười mời cô vào trong: “Tình hình tối nay thế nào? Thuận lợi cả chứ?"
Trần Dư Phi trực tiếp vứt đồng hồ vào lòng Đỗ Thượng Văn: “Đây là lễ vật tặng cho hai người, mình thay cậu nhận thôi đấy."
“Sao thế, không vui à? Người nhà anh ấy…"
“Người nhà cậu ấy rất tốt". Trần Dư Phi nhìn bộ dạng Đỗ Thượng Văn thấp thỏm không yên, mỉm cười: “Mình mệt quá thôi."
“Nào nào nào, để tớ massage cho cậu". Đỗ Thượng Văn túm lấy tay, kéo cô ngồi xuống sofa, niềm nở chạy vòng ra phía sau lưng ghế, bóp vai giúp cô: “Thấy thế nào, thoải mái chứ? Tận hưởng đi nào!"
Trần Dư Phi nhắm mắt lại, đáp “ừm" một tiếng.
Cô biết, Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi trong lòng đều cảm thấy áy náy với cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt cô làm “tấm bia chắn", thực ra nếu nói khó nghe hơn một chút thì cũng chính là luôn lợi dụng sự đồng cảm của cô. Nhưng Trần Dư Phi hiểu rõ một điều rằng hai người họ cũng bất đắc dĩ chẳng còn cách nào, nếu như có bất kỳ một lối thoát nào khác thì hai anh chàng lương thiện này chắc chắn sẽ không phải “buộc chặt" Trần Dư Phi ở bên cạnh họ như thế này.
Có một lần khi cả hai anh chàng đã uống tới tầm ngà ngà say, Đỗ Thượng Văn nhìn Trần Dư Phi với đôi mắt đỏ ngầu, nói lời xin lỗi cô, còn Đoàn Vân Phi thì ngồi bên cạnh anh, hai bàn tay siết chặt, khớp xương trắng toát, hàm răng nghiến chặt vào nhau. Hôm đó Trần Dư Phi cũng bị hai người họ làm cho cổ họng tắc nghẹn, khóe mắt cay cay, cô giơ tay vỗ vỗ má Đỗ Thượng Văn, cười hi hi nói: “Không sao đâu, mình hiểu mà, các cậu gặp vấn đề gì, cứ núp sau lưng mình, mình sẽ che chắn cho các cậu!". Đỗ Thượng Văn bật cười, nhìn cô đầy xúc động, giọng nói hơi khàn khàn: “Cảm ơn cậu, Phi Phi!"
Trần Dư Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bàn tay đang níu chặt vai cô, lặng lẽ nghiêng đầu cọ cọ vào mu bàn tay anh, Đỗ Thượng Văn cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cô.
“Phi Phi…"
“Hả?"
“Mình… mình nợ cậu, mãi mãi cả cuộc đời này cũng trả không hết…"
Trần Dư Phi cười khúc khích: “Cả đời này trả không hết thì đời sau tiếp tục trả, tiểu tử cậu đừng có mơ quịt được!"
“Nếu như không có cậu, bọn mình…"
“Thôi được rồi, được rồi, mình biết mình chính là đại ân nhân, đại cứu tinh của các cậu, thân thiết như bố mẹ tái sinh, sáng chói như đèn điện soi đường, kiếp trước khổ tu ba trăm năm, kiếp này làm trâu làm ngựa. Được chưa!"
Đỗ Thượng Văn cười: “Phi Phi, nếu như cậu gặp được người đàn ông nào tử tế thì hãy trân trọng và sống cuộc sống của riêng mình nhé."
Trần Dư Phi quay đầu nhìn anh, lại quay đầu khẽ thở dài: “Đến tuổi này rồi, đàn ông tốt nếu như không phải đã kết hôn thì lại bị Thượng đế bày trò trêu ngươi giống như các cậu, tóm lại là đàn ông tốt thì không đến lượt mình đâu."
Đoàn Vân Phi say khướt ở lại nhà một đêm, ngày hôm sau trực tiếp tới thẳng công ty làm việc. Việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Trần Dư Phi, đến lúc biết được sau khi anh uống say, tất cả mọi chuyện vẫn đều thuận lợi thì anh mới yên tâm, cảm ơn rối rít Trần Dư Phi qua điện thoại. Cô đương nhiên cũng không bỏ lỡ mất cơ hội này, ra sức bắt bí anh, sau đó mới hài lòng bắt đầu công việc.
Công việc phòng tài vụ chính là như thế, toàn là những việc lặt vặt và phức tạp, nói bận thì cũng không phải bận lắm, nói nhàn hạ thì hình như chẳng có lúc nào là nhàn hạ cả. Hơn nữa công ty lại trả cho bạn mức lương cao như vậy, đương nhiên cũng phải “bóc lột" hết tất cả khả năng của bạn.
Trần Dư Phi là kế toán trưởng của công ty, tuy rằng hiện nay đa số đều tính toán bằng máy tính, nhưng đối với một doanh nghiệp chuyên chế tạo các loại máy móc có độ chính xác cao thì vẫn có rất nhiều việc không thể chỉ đơn giản dựa dẫm vào máy tính là được. Cái khác không tính đến, chỉ đơn giản như mỗi tháng làm sổ sách một lần thôi đã phải tốn biết bao nhiêu công sức rồi. Người nước ngoài rất coi trọng vấn đề tài khoản vãng lai, nên thu nên chi thế nào đều phải thẩm tra đối chiếu theo tháng, không được phép xảy ra một chút sai sót nào, tiền kịp thời được gửi vào tài khoản cũng chính là một chỉ tiêu để sát hạch thành tích của các phòng ban. Mỗi lần đến cuối tháng, phải bận đến mấy ngày trời, không ngừng gọi điện thoại dò hỏi, giải thích, tranh cãi.
Trần Dư Phi vừa mới tiễn một vị trưởng phòng nghiệp vụ mặt mày tức giận đi ra, phải dốc hết sức mới khiến ông ta hiều, sở dĩ số tiền thưởng tháng này bị giảm ít đi so với dự kiến không phải là do phòng tài vụ gây khó dễ hoạnh họe gì mà là do sai sót bởi cấp dưới của ông ta.
Phòng quản lý của công ty nằm bên trong một tòa nhà làm việc ở trung tâm thành phố, nhà xưởng đều đặt tại ngoại ô. Cơm trưa mỗi bữa công ty trợ cấp, Trần Dư Phi gảy gảy đồ ăn trong đĩa cơm, thực sự cô chẳng có hứng ăn, phải kiến nghị công ty đổi đặt đồ ăn ở một cửa hàng ăn nhanh khác thôi.
Đem đống đồ ăn nhanh đó vứt vào thùng rác, cô cầm túi bánh bích quy ráng ăn lấy một chút. Trần Dư Phi vừa ăn vừa liên lạc với Đỗ Thượng Văn, mấy người bạn học hồi đại học muốn đến Nam Kinh chơi một chuyến, cô đương nhiên phải đảm nhận vai trò “chủ nhà" mời người ta ăn cơm. Những lúc thế này thì không thể thiếu bạn trai đi cùng được. Đỗ Thượng Văn quen biết rộng nên cô nhờ anh đặt giúp phòng ở khách sạn, phải cao cấp và giảm giá nhiều.
Có hai người bạn học đến, là nhóm bạn năm đó chơi thân với Trần Dư Phi khi ở cùng một ký túc xá, hiện tại cũng làm những công việc rất có tiền đồ, cùng tới thủ đô Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp. Hai người họ cùng nhau nghỉ phép lại cùng nhau ra ngoài đi chơi, mỗi nơi phải lượn một vòng, mỗi lần tới một nơi nào đó đều kéo bạn bè đi ra ngoài cho happy.
Buổi tối ngày thứ sáu hai cô bạn đó tới nơi, Trần Dư Phi lái xe của Đỗ Thượng Văn đích thân tới sân bay đón họ, bạn cũ gặp lại mừng vui ríu rít, tại sảnh lớn của sân bay ba người ôm nhau thắm thiết, vẫn rất thân mật như hồi còn học đại học vậy.
Trần Dư Phi đưa họ về khách sạn, cất hành lí và dẫn thẳng tới nhà hàng. Đến Nam Kinh thì đương nhiên phải thưởng thức những món ăn đặc sản nơi đây, vừa mới chọn ăn món tôm hùm thì Đỗ Thượng Văn đã đợi ở một nhà hàng tôm hùm nổi tiếng nhất Nam Kinh, mỗi loại chọn một khay, ba cô gái không cần đeo găng tay, trực tiếp xắn tay áo lên “đại khai sát giới."
Rất nhiều đàn ông đều ghét ăn tôm hùm bởi vì việc bóc vỏ rất tốn công, Đỗ Thượng Văn cũng vậy, khó khăn lắm anh mới bóc được hai con liền tháo găng tay luôn, ngồi một bên nhìn ba cô gái ăn uống ngon lành. Trần Dư Phi quan tâm, bóc vỏ mấy con tôm liền, sau đó chấm nước chấm đặt vào bát đưa cho Đỗ Thượng Văn, hai cô bạn học nhìn mà tặc lưỡi lắc đầu: “Có thể có được Dư Phi của chúng ta thật đúng là phúc lớn trời ban. Đỗ Thượng Văn cậu có biết không, năm đó trong trường của chúng ta có biết bao nhiêu nam sinh ngấm ngầm sau lưng hận cậu đến nghiến răng ken két. Cậu có thể an nhàn mà sống đến ngày hôm nay thật đúng là mệnh lớn, mệnh lớn lắm đó!"
Đỗ Thượng Văn gắp mấy miếng thịt tôm cho vào miệng, ngọt ngào nhìn Trần Dư Phi, anh cầm tờ khăn giấy giúp cô lau lau khóe miệng dính nước chấm: “Phi Phi là thiên thần trong lòng mình."
Hai cô bạn cùng làm bộ dạng run rẩy, liên tục nói sến quá, không chịu nổi.
Mọi người ăn một cách thỏa thuê, không khí rất vui vẻ, những ngày tháng hồi còn học đại học dường như lại hiển hiện trước mắt, trong kí ức xa xưa mọi người vẫn vui vẻ, sôi nổi như thế, nghĩ lại quá khứ mà không khỏi cảm thán, nhiều hơn nữa là cảm giác hoài niệm. Những người bạn quen biết lúc mười tám, mười chín tuổi chính là những người chứng kiến thời thanh xuân đẹp nhất của chính mình.
Sau bữa ăn thì không sắp xếp hoạt động cụ thể nào, mọi người ngồi trong xe của Đỗ Thượng Văn dạo quanh thành phố Nam Kinh một vòng, ngắm nhìn bức tường thành đời Minh, Ủng thành ở Trung Hoa Môn và con sông Tần Hoài(*) lặng lẽ dưới ánh đèn đêm. Hoạt động của ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa, đến Nam Kinh chắc chắn phải tới những cảnh quan nổi tiếng như lăng Trung Sơn, miếu Khổng Tử, tuy cảnh sắc của Mỹ Linh Cung đã không còn được như trước nhưng người con gái cùng tên với căn biệt thự này vẫn khiến người ta say mê, những cô gái đã sống ở Thượng Hải mấy năm đều mang một chút phong thái của giai cấp tiểu tư sản, cũng có chút tình cảm quyến luyến đối với dân quốc ở nơi sâu thẳm tâm hồn, bỗng trào dâng như để ngưỡng vọng về quá khứ.
(*) Sông Tần Hoài được chia thành hai phần nội và ngoại. Trong truyện là ngoại.
Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn tiễn hai bạn về sảnh khách sạn, vừa đứng đợi bên cửa thang máy vừa bàn bạc thời gian sáng mai gặp mặt. Ba cô gái đều lười biếng cho rằng “ngủ nướng là vinh quang, dậy sớm là sỉ nhục" cho nên từ tám giờ “cao su" thành tám rưỡi, rồi lại kéo dài thành chín giờ. Hai cô bạn trêu đùa, nháy mắt với Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn: “Biết là hai người sẽ “sức cùng lực kiệt" nên cho hai người thêm chút thời gian đó, nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Chân mày và đáy mắt Đỗ Thượng Văn đều tràn đầy ý xuân, thân mật ôm chặt lấy eo của Trần Dư Phi, vô cùng thành thạo đặt một nụ hôn lên trán cô: “Bà xã của mình thật là giỏi quá, ngay cả đến bạn học cũng đều thấu hiểu lòng người đến thế!"
Hai cô bạn học ôm bụng cười ngặt nghẽo, một cô bịt mắt lại lắc đầu: “Tính ăn hiếp hai người bọn tôi hiện tại không có đàn ông bên cạnh đúng không? Không chấp người cố tình gây sự nhé!", cô bạn kia thì lại trách móc: “Trần Dư Phi, mình hận cậu, cậu có biết lúc lên đại học mình đã bắt đầu đố kị với cậu rồi không, tại sao còn khoe khoang trước mặt mình chứ!"
Đỗ Thượng Văn dương dương tự đắc, càng táo bạo hơn, ôm hôn nồng cháy giữa chốn đông người, Trần Dư Phi bị chọc cho cười lăn lộn trong vòng tay anh.
Thang máy kêu một tiếng “ding", cánh cửa màu vàng kim chầm chậm mở ra hai bên, có mấy người từ bên trong đi ra, trong đó có một bóng hình cao lớn nổi bật giữa đám đông. Trần Dư Phi không nhìn thấy ánh mắt mờ ám mà hai cô bạn quăng qua sau khi phát hiện ra một anh chàng đẹp trai, cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để cho biểu cảm của mình thể hiện quá đỗi kinh ngạc.
Nếu không phải là “oan gia ngõ hẹp" thì làm thế nào mà Nhiếp Phong lại đột nhiên xuất hiện nơi đây? Khóe miệng Trần Dư Phi khẽ giật giật, mỉm cười tiễn bạn học vào thang máy đi lên lầu. Đỗ Thượng Văn thở phào: “Ôi trời, mấy nha đầu các cậu thật là biết ăn nhé! Nhiều tôm hùm như vậy, mình nhìn mà muốn xỉu luôn. Ăn nhiều thế có thấy rát lưỡi không?"
Trần Dư Phi mỉm cười lắc đầu, kéo anh rảo bước nhanh chóng rời khỏi đó. Đỗ Thượng Văn không hề hay biết tới sự xuất hiện của Nhiếp Phong, lười nhác dựa vào người Trần Dư Phi, cứ bám dính lấy người ta như đứa trẻ vậy: “Biểu hiện tối nay của mình không tồi đấy chứ, cậu phải khen thưởng mình thế nào đây?"
“Không tồi cái đầu cậu ấy, về nhà phạt đại hình!"
“Đại hình gì chứ? Mười hình phạt tàn khốc thời Mãn Thanh, he he, sao cậu biết mình thích kiểu trói dây hả?". Đỗ Thượng Văn mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Phải biết thỏa mãn chứ, chạy đi đâu mà tìm được bạn trai tiêu chuẩn thế này?"
Trần Dư Phi véo anh một cái thật đau, Đỗ Thượng Văn kêu lên nhảy sang một bên, cười hì hì lại chạy lại ôm: “Gan càng ngày càng to đấy nhỉ, để về nhà xem mình xử lý cậu thế nào!"
Trần Dư Phi oán thán, chỉ cảm thấy sau lưng có hai tròng mắt nóng như lửa đốt đang chằm chằm hướng về phía mình. Cô nghiến răng, ngẩng cao đầu, không để mình quá bận tâm đến cái người xa lạ kia.
Trong bãi đỗ xe, điện thoại của Đỗ Thượng Văn reo lên, là công ty gọi tới. Một dự án của công ty ở Tô Châu đột nhiên gặp chút vấn đề, gấp rút yêu cầu tổng giám đốc Đỗ đi một chuyến. Ngày thường Đỗ Thượng Văn chơi bời rất điên cuồng, khi làm việc nghiêm túc cũng dốc toàn sức lực như thế. Anh ôm Trần Dư Phi tỏ vẻ xin lỗi, sau khi nói tạm biệt thì lập tức lái xe trở về công ty. Hai tay Trần Dư Phi ôm chặt túi xách, cúi đầu đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cô đứng khựng lại, mắt trừng trừng nhìn chiếc xe đỗ ngay trước mặt và đằng sau cửa kính xe được hạ xuống là khuôn mặt sầm sì của Nhiếp Phong.
“Cô tự mình lên xe hay là để tôi phải túm cô kéo lên?"
Khách sạn này kinh doanh khá tốt, xe qua lại rất nhiều, anh ương bướng cho xe chắn ngang đường, làm tắc cả lối ra lối vào hai bên. Những chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi inh ỏi, anh lại chẳng hề nhúc nhích một phân, cứ nhìn cô chằm chằm. Nhìn cái tư thế đó, Trần Dư Phi biết anh thật sự có thể làm ầm lên, dù sao thì “cây ngay không sợ chết đứng", cô “hừ" nhạt một tiếng rồi lên xe, dùng sức đóng cửa xe đánh “rầm" một tiếng. Nhiếp Phong nhấn ga, chiếc xe xông ra, lao vào màn đêm dày đặc.
Trần Dư Phi ngấm ngầm kêu than trong lòng, mấy lần nhân lúc mọi người không chú ý, dưới gầm bàn, cô lấy tay véo thật đau vào đùi của Đoàn Vân Phi, trách móc anh khiến cô rơi vào tình trạng khó xử đến vậy. Đoàn Vân Phi đen đủi đành đau khổ cắn răng chịu đựng, một tiếng cũng không dám thốt ra, chỉ cầu xin Trần Dư Phi bằng ánh mắt đáng thương.
Tay nghề nấu ăn của bảo mẫu Đoàn gia thực sự rất khá, bà là người nấu các món ăn chính hiệu vùng Hoài Dương, Trần Dư Phi vốn dĩ rất thích ăn uống nhưng chính bởi vì Nhiếp Phong cho nên tất cả đồ ăn đều trở nên cứng ngắc khi nuốt vào cổ họng khô khan, mỗi một miếng đều sắc nhọn như muốn cứa vào thực quản và thanh đới, khiến cô phải mất rất nhiều sức mới có thể nói một cách lưu loát.
Mẹ của Đoàn Vân Phi có tính cách rất ôn tồn và dịu dàng, bà không chỉ hòa hợp và thân thiết với em gái mà ngay cả em chồng cũng vậy. Sau khi dùng cơm xong, ba bà liền lôi Trần Dư Phi sang một bên nói chuyện rất thân mật, cách đối nhân xử thế của cô rất được lòng của các trưởng bối.
Theo tập quán của người Nam Kinh, khi lần đầu tiên nàng dâu tương lai ra mắt, các trưởng bối đều sẽ tặng lễ vật ra mắt làm quà. Cô và dì của Đoàn Vân Phi mỗi người đều lấy ra một miếng vàng nặng trịch, bà Đoàn cũng lấy ra một hộp trang sức, bên trong là một chuỗi vòng đeo tay làm bằng ngọc phỉ thúy màu xanh biếc óng ánh.
Trần Dư Phi vốn tưởng buổi tối nay chỉ là một bữa cơm thân mật, ăn thì cũng đã ăn rồi, nào ngờ Đoàn gia lại coi trọng buổi gặp mặt này như vậy, khiến cô cảm thấy không quen, sao cô dám nhận những lễ vật quý giá thế này chứ? Đoàn Vân Phi ở bên cạnh liền nháy mắt, nhận lấy lễ vật và đặt vào tay Trần Dư Phi. Cô cầm ba món đồ quý giá, lòng bàn tay túa mồ hồi, miễn cưỡng nở nụ cười, cảm ơn mẹ, cô và dì anh.
Phòng vệ sinh tầng một không trực tiếp liền kề với phòng khách, phải rẽ vào một hành lang nhỏ bên cạnh phòng của người giúp việc. Trần Dư Phi chỉnh lại trang phục, rửa tay xong, vừa mới vặn khóa định mở cửa thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra. Cô giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thì la to lên.
“Anh…"
Nhiếp Phong nhìn cô, sải bước tiến vào, xoay tay đóng cửa lại. Trần Dư Phi vô thức lùi một bước, nói: “Làm gì vậy, tôi… tôi xong rồi, nhường anh!"
Nhiếp Phong ngăn không cho Trần Dư Phi ra ngoài, cúi thấp đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Chuyện giữa cô và em họ tôi là thế nào?"
Trần Dư Phi cười, đáp: “Anh nói xem? Chính là như anh nhìn thấy đó!"
Nhiếp Phong hơi nhíu mày: “Nghe nói hai người là đôi tình nhân yêu nhau đã nhiều năm, tình cảm rất ổn định."
Trần Dư Phi lầm bầm: “Đúng thế."
“Ồ?", Nhiếp Phong cũng mỉm cười, ánh mắt dần gian xảo hơn: “Tình cảm đã tốt tới mức khiến cô chạy tới quán bar tìm đàn ông để vui vẻ hả?"
“Đây là chuyện giữa tôi với Đoàn Vân Phi, anh không cần lo."
“Hay là… thằng em họ này của tôi không hiểu sự đời, lâu như vậy mà vẫn chưa có phát triển mang tính thực chất với cô? Trần tiểu thư, tôi vẫn còn nhớ, lúc trước khi tôi và cô ở bên nhau, hình như đó là…"
“Không có hình như gì hết!", Trần Dư Phi nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Tôi và Đoàn Vân Phi ở bên nhau rất vui vẻ, không cần sự can thiệp của người ngoài. Nếu anh thừa thời gian rảnh thì nên lo cho bản thân mình đi, cứ suốt ngày câu các cô gái ở quán bar đi thuê phòng khách sạn sẽ hại tới thận và lá lách dẫn đến tinh lực cạn kiệt mà chết người đó, anh – họ à!"
Nhiếp Phong nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Trần Dư Phi, đột nhiên cười lớn: “Đúng rồi, vẫn còn một chuyện quên chưa nói với cô, bảng giá của tôi khá cao, số tiền cô đưa hôm đó quả thực quá ít, tiện đây, phiền Trần tiểu thư bổ sung thêm cho đủ “phí qua đêm" với tôi, thế nào?"
“Soạt" một tiếng, Trần Dư Phi lôi từ trong túi xách ra ba hộp trang sức vừa mới cầm ấm tay, chẳng thèm nói dài dòng mà quẳng luôn qua cho Nhiếp Phong, thẳng thắn đáp: “Không cần tìm tôi nữa, nhiều lắm thì cũng chỉ là chút ít phí tổn cỏn con, cảm ơn sự phục vụ tận tình của anh!"
Cô nói xong liền đẩy anh sang một bên, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Đoàn Vân Phi đi tới từ đầu hành lang đằng kia, trông thấy nét mặt tức giận không bình thường của Trần Dư Phi, anh đang định hỏi thăm thì Nhiếp Phong bình tĩnh bước tới từ phía sau lưng cô, trong tay cầm một chai rượu Tây nhìn anh cười, lắc lư chai rượu: “Lão gia hôm nay rất vui, đồ quý cất giấu tận đáy hòm cũng không tiếc mà mang ra đây hết cả này."
Tửu lượng của Đoàn Vân Phi cũng chỉ hơn Trần Dư Phi một chút, không lâu sau, anh liền say bí tỉ ngủ khò khò trên sofa. Sau khi Trần Dư Phi cùng bà Đoàn dìu Đoàn Vân Phi vào phòng ngủ thì cô cũng lễ phép xin cáo từ. Nhiếp Phong đứng một bên, lễ phép mỉm cười nói với bà Đoàn: “Con cũng phải về rồi, tiện đường con đưa Trần tiểu thư về cùng luôn."
Các mẹ, cô và dì mấy khi mới tụ họp cùng nhau, buổi tối muốn chuyện trò thêm cho vui vẻ. Sau khi dõi mắt đứng nhìn xe của Nhiếp Phong đã đi khuất, ba chị em mới hài lòng quay trở về phòng tiếp tục trao đổi cảm nhận của mình về nàng dâu tương lai.
Trần Dư Phi ngồi trong xe, cảm thấy lúng túng tay chân không biết để đâu, cô quan sát chiếc xe và cả người nhà của Nhiếp Phong, dù có nghĩ thế nào thì cũng thấy anh ta chẳng giống một người đàn ông kiếm tiền bằng cách chơi đàn trong quán bar một chút nào. Anh chàng này thật biết cách giả vờ!
Nhiếp Phong dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, lái xe một cách thuần thục, trầm giọng nói: “Quán bar đó là do tôi mở ra, kinh doanh không được tốt lắm, không có tiền tìm người biểu diễn nên đành phải tự mình miễn cưỡng chường mặt ra thôi."
Có quỷ mới tin! Kinh doanh không tốt mà lại lái chiếc xe này à? Cô tiếp tục liếc nhìn chiếc đồng hồ anh đeo trên tay thỉnh thoảng thò ra ngoài, Trần Dư Phi nghiến răng di chuyển ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Thế mà vẫn còn cầm tiền của cô! Người ta nói những người càng giàu càng bủn xỉn, thật chẳng sai chút nào!
Nhiếp Phong mỉm cười, lúc đợi đèn xanh, anh vươn tay với lấy một chiếc hộp quà ở ghế ngồi phía sau được gói ghém đẹp đẽ, đặt vào tay Trần Dư Phi: “Tôi với Vân Phi là anh em tốt với nhau, đây là món quà mọn tặng cho vị hôn thê của cậu ấy, mong cô nhận cho."
Trần Dư Phi không thèm khách khí với anh, dùng sức xé lớp giấy gói ra, hình logo trên chiếc hộp giấy bên trong khiến cô ngẩn người, không dám tiếp tục bóc ra nữa. Đèn xanh sáng lên, Nhiếp Phong liếc nhìn cô một cái rồi liền khởi động xe, cười nói: “Mua bằng tiền của cô đưa cho tôi đấy."
Trần Dư Phi tức điên lên, một tay xé tan lớp giấy gói, bên trong là một đôi đồng hồ tình nhân hàng hiệu, dựa vào số tiền lương hiện tại của Trần Dư Phi thì nửa chiếc cũng chẳng thể mua nổi. Tuy cô cũng có thể xem như là con gái của một gia đình có tiền, nhưng với món quà được chi một cách mạnh tay như thế này, hơn nữa chỉ là tặng cho bạn gái của em họ nhân dịp lần đầu tiên gặp mặt, thì cũng có phần hơi xa xỉ đấy.
Do dự một chút, liền sau đó đặt đồng hồ trở về hộp đựng, Trần Dư Phi cầm chiếc hộp trên tay, cô đang suy nghĩ có nên tìm một lý do nào đó để trả lại Nhiếp Phong. Dù thế nào thì cô cũng không thực sự là bạn gái của Đoàn Vân Phi, vô duyên vô cớ nhận món lễ vật quý giá thế này về tình về lý đều có vẻ không thích hợp cho lắm.
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng: “Chỉ cần cô đối xử tốt với Vân Phi, chuyện xảy ra tối hôm đó tôi có thể quên hết."
Trần Dư Phi chính là không thể chịu đựng nổi cái giọng điệu vênh váo, sai khiến đó của Nhiếp Phong, anh ta dựa vào cái gì mà chỉ trích người khác chứ? Cô hừ lạnh một tiếng: “Có phải tôi nên cảm kích sự nhân từ và khoan dung của anh không?"
“Cảm kích thì không cần, Vân Phi là em họ của tôi, chỉ cần nó vui vẻ hạnh phúc, những chuyện khác tôi không tính toán nữa."
“Ồ?". Trần Dư Phi kéo dài giọng ra, mỉm cười quay mặt sang phía Nhiếp Phong: “Tin tôi đi, tôi còn hi vọng Vân Phi vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ người nào khác!"
Nhiếp Phong cho xe dừng ở trước cổng một khu dân cư mà Trần Dư Phi chỉ, anh nhìn cô rất lâu, sau đó mới gật đầu nói: “Hi vọng là thế!"
Thang máy lên tới tầng mười lăm, Trần Dư Phi trực tiếp bấm chuông cửa căn nhà B, Đỗ Thượng Văn chạy ra mở, thò đầu ra xem xét phía sau cô không thấy Đoàn Vân Phi, mỉm cười mời cô vào trong: “Tình hình tối nay thế nào? Thuận lợi cả chứ?"
Trần Dư Phi trực tiếp vứt đồng hồ vào lòng Đỗ Thượng Văn: “Đây là lễ vật tặng cho hai người, mình thay cậu nhận thôi đấy."
“Sao thế, không vui à? Người nhà anh ấy…"
“Người nhà cậu ấy rất tốt". Trần Dư Phi nhìn bộ dạng Đỗ Thượng Văn thấp thỏm không yên, mỉm cười: “Mình mệt quá thôi."
“Nào nào nào, để tớ massage cho cậu". Đỗ Thượng Văn túm lấy tay, kéo cô ngồi xuống sofa, niềm nở chạy vòng ra phía sau lưng ghế, bóp vai giúp cô: “Thấy thế nào, thoải mái chứ? Tận hưởng đi nào!"
Trần Dư Phi nhắm mắt lại, đáp “ừm" một tiếng.
Cô biết, Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi trong lòng đều cảm thấy áy náy với cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt cô làm “tấm bia chắn", thực ra nếu nói khó nghe hơn một chút thì cũng chính là luôn lợi dụng sự đồng cảm của cô. Nhưng Trần Dư Phi hiểu rõ một điều rằng hai người họ cũng bất đắc dĩ chẳng còn cách nào, nếu như có bất kỳ một lối thoát nào khác thì hai anh chàng lương thiện này chắc chắn sẽ không phải “buộc chặt" Trần Dư Phi ở bên cạnh họ như thế này.
Có một lần khi cả hai anh chàng đã uống tới tầm ngà ngà say, Đỗ Thượng Văn nhìn Trần Dư Phi với đôi mắt đỏ ngầu, nói lời xin lỗi cô, còn Đoàn Vân Phi thì ngồi bên cạnh anh, hai bàn tay siết chặt, khớp xương trắng toát, hàm răng nghiến chặt vào nhau. Hôm đó Trần Dư Phi cũng bị hai người họ làm cho cổ họng tắc nghẹn, khóe mắt cay cay, cô giơ tay vỗ vỗ má Đỗ Thượng Văn, cười hi hi nói: “Không sao đâu, mình hiểu mà, các cậu gặp vấn đề gì, cứ núp sau lưng mình, mình sẽ che chắn cho các cậu!". Đỗ Thượng Văn bật cười, nhìn cô đầy xúc động, giọng nói hơi khàn khàn: “Cảm ơn cậu, Phi Phi!"
Trần Dư Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bàn tay đang níu chặt vai cô, lặng lẽ nghiêng đầu cọ cọ vào mu bàn tay anh, Đỗ Thượng Văn cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên mái tóc cô.
“Phi Phi…"
“Hả?"
“Mình… mình nợ cậu, mãi mãi cả cuộc đời này cũng trả không hết…"
Trần Dư Phi cười khúc khích: “Cả đời này trả không hết thì đời sau tiếp tục trả, tiểu tử cậu đừng có mơ quịt được!"
“Nếu như không có cậu, bọn mình…"
“Thôi được rồi, được rồi, mình biết mình chính là đại ân nhân, đại cứu tinh của các cậu, thân thiết như bố mẹ tái sinh, sáng chói như đèn điện soi đường, kiếp trước khổ tu ba trăm năm, kiếp này làm trâu làm ngựa. Được chưa!"
Đỗ Thượng Văn cười: “Phi Phi, nếu như cậu gặp được người đàn ông nào tử tế thì hãy trân trọng và sống cuộc sống của riêng mình nhé."
Trần Dư Phi quay đầu nhìn anh, lại quay đầu khẽ thở dài: “Đến tuổi này rồi, đàn ông tốt nếu như không phải đã kết hôn thì lại bị Thượng đế bày trò trêu ngươi giống như các cậu, tóm lại là đàn ông tốt thì không đến lượt mình đâu."
Đoàn Vân Phi say khướt ở lại nhà một đêm, ngày hôm sau trực tiếp tới thẳng công ty làm việc. Việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Trần Dư Phi, đến lúc biết được sau khi anh uống say, tất cả mọi chuyện vẫn đều thuận lợi thì anh mới yên tâm, cảm ơn rối rít Trần Dư Phi qua điện thoại. Cô đương nhiên cũng không bỏ lỡ mất cơ hội này, ra sức bắt bí anh, sau đó mới hài lòng bắt đầu công việc.
Công việc phòng tài vụ chính là như thế, toàn là những việc lặt vặt và phức tạp, nói bận thì cũng không phải bận lắm, nói nhàn hạ thì hình như chẳng có lúc nào là nhàn hạ cả. Hơn nữa công ty lại trả cho bạn mức lương cao như vậy, đương nhiên cũng phải “bóc lột" hết tất cả khả năng của bạn.
Trần Dư Phi là kế toán trưởng của công ty, tuy rằng hiện nay đa số đều tính toán bằng máy tính, nhưng đối với một doanh nghiệp chuyên chế tạo các loại máy móc có độ chính xác cao thì vẫn có rất nhiều việc không thể chỉ đơn giản dựa dẫm vào máy tính là được. Cái khác không tính đến, chỉ đơn giản như mỗi tháng làm sổ sách một lần thôi đã phải tốn biết bao nhiêu công sức rồi. Người nước ngoài rất coi trọng vấn đề tài khoản vãng lai, nên thu nên chi thế nào đều phải thẩm tra đối chiếu theo tháng, không được phép xảy ra một chút sai sót nào, tiền kịp thời được gửi vào tài khoản cũng chính là một chỉ tiêu để sát hạch thành tích của các phòng ban. Mỗi lần đến cuối tháng, phải bận đến mấy ngày trời, không ngừng gọi điện thoại dò hỏi, giải thích, tranh cãi.
Trần Dư Phi vừa mới tiễn một vị trưởng phòng nghiệp vụ mặt mày tức giận đi ra, phải dốc hết sức mới khiến ông ta hiều, sở dĩ số tiền thưởng tháng này bị giảm ít đi so với dự kiến không phải là do phòng tài vụ gây khó dễ hoạnh họe gì mà là do sai sót bởi cấp dưới của ông ta.
Phòng quản lý của công ty nằm bên trong một tòa nhà làm việc ở trung tâm thành phố, nhà xưởng đều đặt tại ngoại ô. Cơm trưa mỗi bữa công ty trợ cấp, Trần Dư Phi gảy gảy đồ ăn trong đĩa cơm, thực sự cô chẳng có hứng ăn, phải kiến nghị công ty đổi đặt đồ ăn ở một cửa hàng ăn nhanh khác thôi.
Đem đống đồ ăn nhanh đó vứt vào thùng rác, cô cầm túi bánh bích quy ráng ăn lấy một chút. Trần Dư Phi vừa ăn vừa liên lạc với Đỗ Thượng Văn, mấy người bạn học hồi đại học muốn đến Nam Kinh chơi một chuyến, cô đương nhiên phải đảm nhận vai trò “chủ nhà" mời người ta ăn cơm. Những lúc thế này thì không thể thiếu bạn trai đi cùng được. Đỗ Thượng Văn quen biết rộng nên cô nhờ anh đặt giúp phòng ở khách sạn, phải cao cấp và giảm giá nhiều.
Có hai người bạn học đến, là nhóm bạn năm đó chơi thân với Trần Dư Phi khi ở cùng một ký túc xá, hiện tại cũng làm những công việc rất có tiền đồ, cùng tới thủ đô Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp. Hai người họ cùng nhau nghỉ phép lại cùng nhau ra ngoài đi chơi, mỗi nơi phải lượn một vòng, mỗi lần tới một nơi nào đó đều kéo bạn bè đi ra ngoài cho happy.
Buổi tối ngày thứ sáu hai cô bạn đó tới nơi, Trần Dư Phi lái xe của Đỗ Thượng Văn đích thân tới sân bay đón họ, bạn cũ gặp lại mừng vui ríu rít, tại sảnh lớn của sân bay ba người ôm nhau thắm thiết, vẫn rất thân mật như hồi còn học đại học vậy.
Trần Dư Phi đưa họ về khách sạn, cất hành lí và dẫn thẳng tới nhà hàng. Đến Nam Kinh thì đương nhiên phải thưởng thức những món ăn đặc sản nơi đây, vừa mới chọn ăn món tôm hùm thì Đỗ Thượng Văn đã đợi ở một nhà hàng tôm hùm nổi tiếng nhất Nam Kinh, mỗi loại chọn một khay, ba cô gái không cần đeo găng tay, trực tiếp xắn tay áo lên “đại khai sát giới."
Rất nhiều đàn ông đều ghét ăn tôm hùm bởi vì việc bóc vỏ rất tốn công, Đỗ Thượng Văn cũng vậy, khó khăn lắm anh mới bóc được hai con liền tháo găng tay luôn, ngồi một bên nhìn ba cô gái ăn uống ngon lành. Trần Dư Phi quan tâm, bóc vỏ mấy con tôm liền, sau đó chấm nước chấm đặt vào bát đưa cho Đỗ Thượng Văn, hai cô bạn học nhìn mà tặc lưỡi lắc đầu: “Có thể có được Dư Phi của chúng ta thật đúng là phúc lớn trời ban. Đỗ Thượng Văn cậu có biết không, năm đó trong trường của chúng ta có biết bao nhiêu nam sinh ngấm ngầm sau lưng hận cậu đến nghiến răng ken két. Cậu có thể an nhàn mà sống đến ngày hôm nay thật đúng là mệnh lớn, mệnh lớn lắm đó!"
Đỗ Thượng Văn gắp mấy miếng thịt tôm cho vào miệng, ngọt ngào nhìn Trần Dư Phi, anh cầm tờ khăn giấy giúp cô lau lau khóe miệng dính nước chấm: “Phi Phi là thiên thần trong lòng mình."
Hai cô bạn cùng làm bộ dạng run rẩy, liên tục nói sến quá, không chịu nổi.
Mọi người ăn một cách thỏa thuê, không khí rất vui vẻ, những ngày tháng hồi còn học đại học dường như lại hiển hiện trước mắt, trong kí ức xa xưa mọi người vẫn vui vẻ, sôi nổi như thế, nghĩ lại quá khứ mà không khỏi cảm thán, nhiều hơn nữa là cảm giác hoài niệm. Những người bạn quen biết lúc mười tám, mười chín tuổi chính là những người chứng kiến thời thanh xuân đẹp nhất của chính mình.
Sau bữa ăn thì không sắp xếp hoạt động cụ thể nào, mọi người ngồi trong xe của Đỗ Thượng Văn dạo quanh thành phố Nam Kinh một vòng, ngắm nhìn bức tường thành đời Minh, Ủng thành ở Trung Hoa Môn và con sông Tần Hoài(*) lặng lẽ dưới ánh đèn đêm. Hoạt động của ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa, đến Nam Kinh chắc chắn phải tới những cảnh quan nổi tiếng như lăng Trung Sơn, miếu Khổng Tử, tuy cảnh sắc của Mỹ Linh Cung đã không còn được như trước nhưng người con gái cùng tên với căn biệt thự này vẫn khiến người ta say mê, những cô gái đã sống ở Thượng Hải mấy năm đều mang một chút phong thái của giai cấp tiểu tư sản, cũng có chút tình cảm quyến luyến đối với dân quốc ở nơi sâu thẳm tâm hồn, bỗng trào dâng như để ngưỡng vọng về quá khứ.
(*) Sông Tần Hoài được chia thành hai phần nội và ngoại. Trong truyện là ngoại.
Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn tiễn hai bạn về sảnh khách sạn, vừa đứng đợi bên cửa thang máy vừa bàn bạc thời gian sáng mai gặp mặt. Ba cô gái đều lười biếng cho rằng “ngủ nướng là vinh quang, dậy sớm là sỉ nhục" cho nên từ tám giờ “cao su" thành tám rưỡi, rồi lại kéo dài thành chín giờ. Hai cô bạn trêu đùa, nháy mắt với Trần Dư Phi và Đỗ Thượng Văn: “Biết là hai người sẽ “sức cùng lực kiệt" nên cho hai người thêm chút thời gian đó, nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Chân mày và đáy mắt Đỗ Thượng Văn đều tràn đầy ý xuân, thân mật ôm chặt lấy eo của Trần Dư Phi, vô cùng thành thạo đặt một nụ hôn lên trán cô: “Bà xã của mình thật là giỏi quá, ngay cả đến bạn học cũng đều thấu hiểu lòng người đến thế!"
Hai cô bạn học ôm bụng cười ngặt nghẽo, một cô bịt mắt lại lắc đầu: “Tính ăn hiếp hai người bọn tôi hiện tại không có đàn ông bên cạnh đúng không? Không chấp người cố tình gây sự nhé!", cô bạn kia thì lại trách móc: “Trần Dư Phi, mình hận cậu, cậu có biết lúc lên đại học mình đã bắt đầu đố kị với cậu rồi không, tại sao còn khoe khoang trước mặt mình chứ!"
Đỗ Thượng Văn dương dương tự đắc, càng táo bạo hơn, ôm hôn nồng cháy giữa chốn đông người, Trần Dư Phi bị chọc cho cười lăn lộn trong vòng tay anh.
Thang máy kêu một tiếng “ding", cánh cửa màu vàng kim chầm chậm mở ra hai bên, có mấy người từ bên trong đi ra, trong đó có một bóng hình cao lớn nổi bật giữa đám đông. Trần Dư Phi không nhìn thấy ánh mắt mờ ám mà hai cô bạn quăng qua sau khi phát hiện ra một anh chàng đẹp trai, cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để cho biểu cảm của mình thể hiện quá đỗi kinh ngạc.
Nếu không phải là “oan gia ngõ hẹp" thì làm thế nào mà Nhiếp Phong lại đột nhiên xuất hiện nơi đây? Khóe miệng Trần Dư Phi khẽ giật giật, mỉm cười tiễn bạn học vào thang máy đi lên lầu. Đỗ Thượng Văn thở phào: “Ôi trời, mấy nha đầu các cậu thật là biết ăn nhé! Nhiều tôm hùm như vậy, mình nhìn mà muốn xỉu luôn. Ăn nhiều thế có thấy rát lưỡi không?"
Trần Dư Phi mỉm cười lắc đầu, kéo anh rảo bước nhanh chóng rời khỏi đó. Đỗ Thượng Văn không hề hay biết tới sự xuất hiện của Nhiếp Phong, lười nhác dựa vào người Trần Dư Phi, cứ bám dính lấy người ta như đứa trẻ vậy: “Biểu hiện tối nay của mình không tồi đấy chứ, cậu phải khen thưởng mình thế nào đây?"
“Không tồi cái đầu cậu ấy, về nhà phạt đại hình!"
“Đại hình gì chứ? Mười hình phạt tàn khốc thời Mãn Thanh, he he, sao cậu biết mình thích kiểu trói dây hả?". Đỗ Thượng Văn mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô: “Phải biết thỏa mãn chứ, chạy đi đâu mà tìm được bạn trai tiêu chuẩn thế này?"
Trần Dư Phi véo anh một cái thật đau, Đỗ Thượng Văn kêu lên nhảy sang một bên, cười hì hì lại chạy lại ôm: “Gan càng ngày càng to đấy nhỉ, để về nhà xem mình xử lý cậu thế nào!"
Trần Dư Phi oán thán, chỉ cảm thấy sau lưng có hai tròng mắt nóng như lửa đốt đang chằm chằm hướng về phía mình. Cô nghiến răng, ngẩng cao đầu, không để mình quá bận tâm đến cái người xa lạ kia.
Trong bãi đỗ xe, điện thoại của Đỗ Thượng Văn reo lên, là công ty gọi tới. Một dự án của công ty ở Tô Châu đột nhiên gặp chút vấn đề, gấp rút yêu cầu tổng giám đốc Đỗ đi một chuyến. Ngày thường Đỗ Thượng Văn chơi bời rất điên cuồng, khi làm việc nghiêm túc cũng dốc toàn sức lực như thế. Anh ôm Trần Dư Phi tỏ vẻ xin lỗi, sau khi nói tạm biệt thì lập tức lái xe trở về công ty. Hai tay Trần Dư Phi ôm chặt túi xách, cúi đầu đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cô đứng khựng lại, mắt trừng trừng nhìn chiếc xe đỗ ngay trước mặt và đằng sau cửa kính xe được hạ xuống là khuôn mặt sầm sì của Nhiếp Phong.
“Cô tự mình lên xe hay là để tôi phải túm cô kéo lên?"
Khách sạn này kinh doanh khá tốt, xe qua lại rất nhiều, anh ương bướng cho xe chắn ngang đường, làm tắc cả lối ra lối vào hai bên. Những chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi inh ỏi, anh lại chẳng hề nhúc nhích một phân, cứ nhìn cô chằm chằm. Nhìn cái tư thế đó, Trần Dư Phi biết anh thật sự có thể làm ầm lên, dù sao thì “cây ngay không sợ chết đứng", cô “hừ" nhạt một tiếng rồi lên xe, dùng sức đóng cửa xe đánh “rầm" một tiếng. Nhiếp Phong nhấn ga, chiếc xe xông ra, lao vào màn đêm dày đặc.
Tác giả :
Dạ Dao