Tình Đầu, Tạm Biệt Anh!
Chương 4
“Chát"
Tôi mở mắt, Lý Hiển chắn trước mặt tôi. Năm ngón tay của cô gái ấy in trên má phải của anh. Tôi ngây ngốc, chẳng biết nên làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao Lý Hiển lại đỡ cho tôi cái tát ấy, vì sao?
Trong đám nữ sinh có một cô gái, có lẽ là người yêu thầm Lý Hiển. Cô ấy đứng chắn trước mặt Lý Hiển, chỉa tay về phía cô gái kia: “Bạn học, ai cho phép cậu đụng vào Anh Hai hả?"
Những nữ sinh xung quanh cũng hùa theo cô ấy, không khí xung quanh bỗng trở nên sôi nổi hơn. Thu hút sự chú ý của người đi đường. Tôi như tỉnh khỏi giấc mộng, bước lên phía trước, đẩy Lý Hiển sang một bên, tôi nói:“Cái tát của cậu, tát đúng không? Hả? Sao không nói? Đây này, đánh nữa đi, không đánh à? Hả? Nói cho cậu biết nhé, tôi nhịn đấy. Cậu là ai, có quyền không? Một chuyện nhỏ như thế mà xé ra to thế này, có sĩ diện không? Đã bảo cậu bỏ đi, còn muốn tìm chuyện à? Tôi nói cậu nghe nhé, đánh một cái không mất miếng thịt nào, nhưng năm ngón tay in trên mặt kia tôi nhất định đòi lại!"
Máu nóng tôi dồn hết lên não, tuy cô bạn kia đánh Lý Hiển, tôi hả giận đấy. Nhưng nhìn năm ngón tay in trên mặt anh, tôi không kìm nén được cơn tức giận của mình. Tuy rằng Anh Hai và Chị Đại không hay đi chung với nhau nhưng không có nghĩa Anh Hai và Chị Đại không hợp tính nhau. Lý Hiển là học sinh lớp mười một, cuộc sống của anh chỉ có một chữ “bận“. Còn tôi, năm nay là năm đầu tiên của cấp ba nên chẳng có gì cực nhọc cả. Vấn đề duy nhất giữa chúng tôi chỉ là Lý Hiển lầu một tôi lầu ba, cơ hội gặp mặt cũng ít, mà cơ hội cùng nhau xuất hiện lại càng ít.
Tôi vốn định đánh cô bạn kia một tát, đòi lại công bằng cho Lý Hiển. Trong lúc tay tôi sắp chạm vào mặt cô bạn kia, Lý Hiển đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh, Lý Hiển nói, tuy giọng anh không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chuyện này dừng lại được rồi. Cậu có chuyện gì thì nhắm thẳng vào tôi đây này! Còn nữa, cái tát lúc nãy tôi không chấp nữa. Sau này, bạn gái của cậu giữ mồm một chút, đụng đến Chị Đại là đụng đến Anh Hai tôi đây!"
Nói rồi, Lý Hiển dắt tay tôi ra về. Rảo bước trên con đường nhựa mà hàng ngày tôi vẫn thường đi học. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, tuy rằng rất nóng, mồ hôi tay ra rất nhiều nhưng tôi vẫn không dám lên tiếng. Cuối cùng, Lý Hiển cũng buông tay tôi ra, anh nói:
"Chị Đại, có phải cô chảnh quá rồi không? Người ta đánh tôi cũng không dám đánh lại."
Là ai, là ai vừa nãy nắm chặt cổ tay tôi, còn nói là bỏ đi, anh là Anh Hai tại thượng không chấp nhặt với kẻ thấp? Người lúc nãy là ai?
"Chảnh thường thôi! Tôi sợ làm hại danh tiếng của Anh Hai nên mới không đánh lại thôi!"
"Cô đánh người ta thì liên quan gì đến danh tiếng của tôi?"
Tôi là đang nói móc anh đấy, đừng giả ngu với tôi!
Kể từ hôm đó, mỗi khi gặp Lý Hiển ở nhà ăn trường, tôi đều không ngần ngại kêu to: “Lý Hiển, lấy cho tôi một cái bánh mì!"
Khi ra về, anh gặp tôi ở hành lang lớp học, không quên ghé mắt vào lớp học, sẵn tiện hô to: “Chị Đại, hôm nay có người đánh tôi!"
Những lúc như thế, tôi cũng đứng bật dậy, trả lời anh: “Anh đợi đi, lát nữa ra về tôi xử giúp anh!"
Điển hình là hôm nay, gặp Lý Hiển ở nhà ăn trường. Nhìn thấy anh ta đang xem đi xem lại cái bánh mì trên tay. Tôi dám khẳng định là anh ta đang xem giá tiền đấy, mua bánh mì cho tôi mà còn chê mắc tiền, anh ta có phải là Anh Hai ga lăng mà người ta thường nói không nhỉ?
Tôi len lén tiến lại gần, hỏi nhỏ: “Lý Hiển, anh đang xem gì đấy?"
Lý Hiển bình tĩnh trả lời tôi, anh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Xem hạn sử dụng, sợ cô ăn vào không may có chuyện gì thì bố mẹ cô không tha cho tôi!"
Tôi vỗ mấy phát vào vai anh, cười ha hả nói: “Anh từ khi nào mà lại thương tôi thế hả? Cảm ơn nha!"
Anh đột nhiên quay đầu, giữa đám đông cất cao giọng: “Thanh Thanh, tôi và cô quen nhau lâu rồi nhỉ?"
Tôi biết ngay mà, chưa tốt được bao lâu đã nói móc tôi. Tôi mỉm cười trả lời: “Lý Hiển, tôi quen biết anh lúc nào thế?"
Nói xong quay đầu bỏ đi mất. Ở phía sau Lý Hiển dõng dạc hô to: “Nhớ trả tiền bánh mì cho tôi đấy!"
Ở trên đời này, bạn sẽ không bao giờ ngờ tới phía trước có chuyện gì đang chờ bạn. Có khi, bạn và ai đó vốn dĩ không ưa nhau, nhưng sau một chuyện nào đó bất ngờ xảy ra, mọi chuyện đều được sắp ở phía sau. Bên cạnh những yêu hận không có căn cứ, chính là một thứ tình cảm chẳng thể lý giải được. Cảm giác của tôi bây giờ chính là như thế, tôi không thể nào lý giải được thứ tình cảm mà mình dành cho Lý Hiển.
Tôi mở mắt, Lý Hiển chắn trước mặt tôi. Năm ngón tay của cô gái ấy in trên má phải của anh. Tôi ngây ngốc, chẳng biết nên làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao Lý Hiển lại đỡ cho tôi cái tát ấy, vì sao?
Trong đám nữ sinh có một cô gái, có lẽ là người yêu thầm Lý Hiển. Cô ấy đứng chắn trước mặt Lý Hiển, chỉa tay về phía cô gái kia: “Bạn học, ai cho phép cậu đụng vào Anh Hai hả?"
Những nữ sinh xung quanh cũng hùa theo cô ấy, không khí xung quanh bỗng trở nên sôi nổi hơn. Thu hút sự chú ý của người đi đường. Tôi như tỉnh khỏi giấc mộng, bước lên phía trước, đẩy Lý Hiển sang một bên, tôi nói:“Cái tát của cậu, tát đúng không? Hả? Sao không nói? Đây này, đánh nữa đi, không đánh à? Hả? Nói cho cậu biết nhé, tôi nhịn đấy. Cậu là ai, có quyền không? Một chuyện nhỏ như thế mà xé ra to thế này, có sĩ diện không? Đã bảo cậu bỏ đi, còn muốn tìm chuyện à? Tôi nói cậu nghe nhé, đánh một cái không mất miếng thịt nào, nhưng năm ngón tay in trên mặt kia tôi nhất định đòi lại!"
Máu nóng tôi dồn hết lên não, tuy cô bạn kia đánh Lý Hiển, tôi hả giận đấy. Nhưng nhìn năm ngón tay in trên mặt anh, tôi không kìm nén được cơn tức giận của mình. Tuy rằng Anh Hai và Chị Đại không hay đi chung với nhau nhưng không có nghĩa Anh Hai và Chị Đại không hợp tính nhau. Lý Hiển là học sinh lớp mười một, cuộc sống của anh chỉ có một chữ “bận“. Còn tôi, năm nay là năm đầu tiên của cấp ba nên chẳng có gì cực nhọc cả. Vấn đề duy nhất giữa chúng tôi chỉ là Lý Hiển lầu một tôi lầu ba, cơ hội gặp mặt cũng ít, mà cơ hội cùng nhau xuất hiện lại càng ít.
Tôi vốn định đánh cô bạn kia một tát, đòi lại công bằng cho Lý Hiển. Trong lúc tay tôi sắp chạm vào mặt cô bạn kia, Lý Hiển đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh, Lý Hiển nói, tuy giọng anh không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chuyện này dừng lại được rồi. Cậu có chuyện gì thì nhắm thẳng vào tôi đây này! Còn nữa, cái tát lúc nãy tôi không chấp nữa. Sau này, bạn gái của cậu giữ mồm một chút, đụng đến Chị Đại là đụng đến Anh Hai tôi đây!"
Nói rồi, Lý Hiển dắt tay tôi ra về. Rảo bước trên con đường nhựa mà hàng ngày tôi vẫn thường đi học. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, tuy rằng rất nóng, mồ hôi tay ra rất nhiều nhưng tôi vẫn không dám lên tiếng. Cuối cùng, Lý Hiển cũng buông tay tôi ra, anh nói:
"Chị Đại, có phải cô chảnh quá rồi không? Người ta đánh tôi cũng không dám đánh lại."
Là ai, là ai vừa nãy nắm chặt cổ tay tôi, còn nói là bỏ đi, anh là Anh Hai tại thượng không chấp nhặt với kẻ thấp? Người lúc nãy là ai?
"Chảnh thường thôi! Tôi sợ làm hại danh tiếng của Anh Hai nên mới không đánh lại thôi!"
"Cô đánh người ta thì liên quan gì đến danh tiếng của tôi?"
Tôi là đang nói móc anh đấy, đừng giả ngu với tôi!
Kể từ hôm đó, mỗi khi gặp Lý Hiển ở nhà ăn trường, tôi đều không ngần ngại kêu to: “Lý Hiển, lấy cho tôi một cái bánh mì!"
Khi ra về, anh gặp tôi ở hành lang lớp học, không quên ghé mắt vào lớp học, sẵn tiện hô to: “Chị Đại, hôm nay có người đánh tôi!"
Những lúc như thế, tôi cũng đứng bật dậy, trả lời anh: “Anh đợi đi, lát nữa ra về tôi xử giúp anh!"
Điển hình là hôm nay, gặp Lý Hiển ở nhà ăn trường. Nhìn thấy anh ta đang xem đi xem lại cái bánh mì trên tay. Tôi dám khẳng định là anh ta đang xem giá tiền đấy, mua bánh mì cho tôi mà còn chê mắc tiền, anh ta có phải là Anh Hai ga lăng mà người ta thường nói không nhỉ?
Tôi len lén tiến lại gần, hỏi nhỏ: “Lý Hiển, anh đang xem gì đấy?"
Lý Hiển bình tĩnh trả lời tôi, anh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Xem hạn sử dụng, sợ cô ăn vào không may có chuyện gì thì bố mẹ cô không tha cho tôi!"
Tôi vỗ mấy phát vào vai anh, cười ha hả nói: “Anh từ khi nào mà lại thương tôi thế hả? Cảm ơn nha!"
Anh đột nhiên quay đầu, giữa đám đông cất cao giọng: “Thanh Thanh, tôi và cô quen nhau lâu rồi nhỉ?"
Tôi biết ngay mà, chưa tốt được bao lâu đã nói móc tôi. Tôi mỉm cười trả lời: “Lý Hiển, tôi quen biết anh lúc nào thế?"
Nói xong quay đầu bỏ đi mất. Ở phía sau Lý Hiển dõng dạc hô to: “Nhớ trả tiền bánh mì cho tôi đấy!"
Ở trên đời này, bạn sẽ không bao giờ ngờ tới phía trước có chuyện gì đang chờ bạn. Có khi, bạn và ai đó vốn dĩ không ưa nhau, nhưng sau một chuyện nào đó bất ngờ xảy ra, mọi chuyện đều được sắp ở phía sau. Bên cạnh những yêu hận không có căn cứ, chính là một thứ tình cảm chẳng thể lý giải được. Cảm giác của tôi bây giờ chính là như thế, tôi không thể nào lý giải được thứ tình cảm mà mình dành cho Lý Hiển.
Tác giả :
Đanh Mộc