Tình Đầu Ở Trường Đại Học
Chương 4
Hai người Vệ Cát và Lạc Khả mải mê đi chơi,đến khoảng gần hai giờ chiều mới quay lại lớp học.Đối với Vệ Cát,ở nơi này cái gì cũng mới mẻ và đầy hấp dẫn,nhưng cậu vẫn chưa thực sự thích nghi với sự nhộn nhịp chốn đông người.
-Này,Tiểu Cát,cậu rất ít khi đi đâu đó chơi sao?- Lạc Khả thấy cậu khá rụt rè,bèn lên tiếng hỏi.
-Ừm...Tớ mới chuyển từ quê lên đây,chưa quen cho lắm!-Vệ Cát thành thật trả lời.
-Không việc gì phải ngại cả!Tớ đây sẽ giúp cậu làm quen dần,đến cả mấy nơi như quán bar cũng dám vào!!!Hehehe!
Nghe Lạc Khả tự tin tuyên bố hùng hồn như vậy,Vệ Cát da mặt mỏng bắt đầu ngượng ngùng đỏ lên,mắt nâu to tròn tự động mở chế độ siêu cấp đáng yêu:
-Này này,cậu nói bậy bạ gì đó!Cái gì mà quán bar quán biếc ở đây!Nơi đó không tốt đâu...
-Được rồi được rồi,tớ đùa thôi.À mà cậu có định ở kí túc xá không thế?-Lạc Khả bỗng thấy mình phát hiện ra thú vui mới,đó là làm cho Vệ Cát nhà mình đỏ mặt hoặc ngạc nhiên.
Nhắc đến kí túc xá,nhà trường có khuyên sinh viên nên chuyển vào kí túc xá của trường để thuận tiện cho việc học tập.Vệ Cát cũng muốn chuyển vào,nhưng em trai Vệ Bạch của cậu ở nhà trọ một mình cũng không tốt,cậu định bụng rằng buổi chiều về nhà sẽ bàn bạc với em trai.
-Tớ chưa biết,để bàn bạc lại với người nhà.
-Ừ,nhanh lên đấy.Được rồi,chúng ta vào lớp đi.
Vệ Cát đẩy cửa vào trong,một cô bạn cùng lớp đã nhào tới,nắm lấy cánh tay Vệ Cát,miệng liếng thoắng không ngừng:
-Tiểu Vệ,cậu có quen đàn anh Phó Luật Hàm năm ba sao???
Vệ Cát lục lọi lại trí nhớ của mình,rất nhanh tìm ra dữ liệu về cái tên nham nhở đó,sắc mặt trầm lại,mình lỗ vốn rồi,hắn chưa nói cho mình tên của cái người kia nữa,hừ!
-Không quen!- Phải phủi sạch quan hệ với tên đó,tránh gây phiền phức cho bản thân.
Cô bạn đáng yêu tiếp tục nài nỉ,dùng giọng điệu mật ngọt chết ruồi nói với Vệ Cát:
-Hồi sáng ở canteen mình thấy hai người trò chuyện thân thiết lắm mà,chắc hẳn hai người quen thân lắm nhỉ.Mà quen Phó Luật Hàm ắt hẳn sẽ quen Vương Túc Ngạn phải không?Vậy cậu chuyển hộp kẹo này tới tiền bối Vương Túc Ngạn hộ mình nhé,cảm ơn nhiều!!!
Nói xong cô bé liền chạy đi mất,không cho Vệ Cát cơ hội từ chối.
Ais,sao lại đưa cho mình chứ.Danm,thích thì tự mà đưa!!!Bố đây không rảnh rỗi như thế.Mặt Vệ Cát đen sì,trong lòng thầm mắng.
Mà...khoan đã,cô ta vừa nói cái gì?Quen Phó Luật Hàm thì sẽ quen Vương Túc Ngạn,vậy là ý gì?
“Thì sẽ quen Vương Túc Ngạn..."???!
Vậy là,người kia...à không,cái tên mặt than lạnh lùng kiêu ngạo đáng ghét đó...là Vương Túc Ngạn?????
Biết tên rồi...
Tâm trạng có chút kì quái...
Cầm hộp kẹo trên tay,trong đầu Vệ Cát không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Vương Túc Ngạn,thẫn thờ bước về chỗ ngồi.
-Cả lớp đứng!-Tiếng lớp trưởng Diệp Tư Hạ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vệ Cát.
Là tiết của thầy Lâm.Thầy mỉm cười chào cả lớp rồi bắt đầu mở máy chiếu.
Vì môn của thầy Lâm Viễn là môn mà Vệ Cát thích nhất nên cậu cũng tạm thời quên đi người kia mà tập trung tuyệt đối vào bài giảng của thầy.
Vệ Cát từ nhỏ đã có đam mê với tin học nên cậu rất thích môn lập trình máy tính,cậu tiếp thu cực kì nhanh rồi ghi chép tất cả các lưu ý vào sổ tay.
Ở trên bục giảng nhìn xuống,Lâm Viễn nhìn thấy cách học của Vệ Cát,mỉm cười hài lòng.
Sau hai tiết tập trung cực độ,ai cũng nằm dài ra bàn một lúc rồi mới xách cặp đi về.
Lạc Khả cũng là một trong số đó.Cậu nằm ườn ra,xong lại ngồi dậy,vươn vai vài cái,bắt đầu than phiền:
-Oáp!!!Cuối cùng cũng hết giờ,Tiểu Cát,cậu đi về bằng gì??
-Tớ đi xe đạp,nhà tớ cũng khá xa nên chắc là tớ không về chung với cậu được rồi.Bây giờ tớ qua thư viện mượn sách một lát,cậu có muốn qua không?
-Vậy sao?Tớ về chung với người quen.Mai gặp nhé,bye bye!- Tiểu Khả ái soạn đồ xong thì chào tạm biệt Vệ Cát,đi ra về.
Chờ mọi người về hết,Vệ Cát mới lục hộc bàn hộp kẹo nhỏ,nhét vào ngăn trước.
Hmm,bây giờ lớp anh ta ra chưa nhỉ?Đến thư viện trước hay lên lớp anh ta trước?
Vệ Cát quyết định tới thư viện,đợi hết tiết ba rồi mới lên lớp Vương Túc Ngạn.
Vào đến thư viện,người phụ trách cấp cho cậu một chiếc thẻ thư viện.Dạo quanh thư viện rộng lớn một vòng,Vệ Cát lập tức thuộc được tất cả các khu sách về lĩnh vực mình cần.Cậu với tay muốn lấy sách trên giá cao,nhưng với chiều cao 1m75 khá khiêm tốn,điều này có hơi khó.
Nhìn quanh thư viện,Vệ Cát chỉ thấy một mình mình,không biết phải nhờ vả ai,cậu bèn lấy cái ghế ngồi gần đó,trực tiếp đứng lên,với tay lấy sách.
Sách hay thì để ở cao như vậy,trường này chính là không muốn để học sinh lấy sách hay sao?
Vì đứng ở trên cao,ghế lại không vững,hai chân Vệ Cát hơi run run.Tiếng nói thâm trầm đột nhiên vang lên giữa bốn bề yên tĩnh làm cậu giật cả mình:
-Không biết chiều cao của mình còn hạn chế hay sao?
-Đi xuống!Tôi lấy giúp cậu!- Vương Túc Ngạn không biết chui từ đâu ra,đứng khoanh tay dựa vào giá sách,nhướn đôi mắt xanh của mình nhìn Vệ Cát,nhỏ giọng ra lệnh.
Vệ Cát vì tiếng nói âm trầm như ở quỷ môn quan mới về của Vương Túc Ngạn,la thật to,loạng choạng ngã từ trên ghế xuống như thực sự mới gặp quỷ.
Cảm thấy mình đáp đất rất nhẹ nhàng,đôi mắt đang nhắm tịt vì sợ hãi từ từ mở ra,thấy gương mặt phóng to của Vương Túc Ngạn,còn cơ thể mình thì được một vòng tay bao bọc lấy,cậu lại hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Mặt hai người lúc này chỉ cách nhau 10cm,tim cũng vì thế mà đập loạn trong lồng ngực.
-Đã bảo đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!- Vương Túc Ngạn nhíu mày,rồi không báo trước ghé sát lại gương mặt đang dần đỏ lên của Vệ Cát,thu khoảng cách của hai người còn 5cm. -Nhìn đủ chưa?Hay là cậu muốn nhìn gần hơn nữa???
Mặt Vệ Cát đỏ bừng,cậu im lặng nhìn Vương Túc Ngạn.
-Không trả lời sao?Tôi nói với cậu đây là lần thứ hai rồi,...im lặng...là đồng ý!
Nụ cười của Vương Túc Ngạn nhếch lên đầy vẻ gian ác,tên gấu con đơn thuần này,trêu chọc rất thú vị.
Hơi thở nóng rực của ai đó phà nhẹ vào lỗ tai nhỏ của Vệ Cát,khiến cậu không nhịn được mà rùng mình.Cậu thấy eo mình bị sờ nhẹ qua,lấy lại chút lý trí,Vệ Cát chống tay đẩy Vương Túc Ngạn,giãy giụa muốn đi xuống.
Không thể để tên biến thái này càn quấy được!
Nhưng ý định của Vệ Cát không thể thực hiện được,người kia ôm cậu chặt hơn một chút,không cho cậu cựa quậy rồi mới để gương mặt mình ra xa,hai tay lần nữa không báo trước thả ra,làm Vệ Cát rơi cái uỳnh xuống đất.
Bụp!!!
-Anh làm cái quái gì thế hả?????
Tiếng la bất mãn của Vệ Cát vang lên nhức óc,kích động đến một số sinh viên mới tới.Họ tò mò nhìn sang chỗ Vệ Cát và Vương Túc Ngạn,bàn tán liên hồi.Vệ Cát ấm ức,gương mặt còn chưa hết đỏ vì tức và xấu hổ,gượng gạo nói xin lỗi.
Cậu nâng cái mông đau ê ẩm đứng lên,quay người đi ra,không thèm nói lấy một câu.Hừ,coi tôi là tên hề cho anh trêu chọc sao?Tôi đây mới không thèm quan tâm anh!!!
-Cậu để sách lại cho tôi à?-Người kia nhún vai nhắc nhở.
Hôm nay không biết đã mất mặt bao nhiêu lần rồi,Vệ Cát đã ức chế đến mức “tức nước vỡ bờ",cậu không màng đến sẽ bị người ta nói năng ra sao,trừng mắt nhìn Vương Túc Ngạn gào lên:
-Anh giữ lấy mà gặm!!!!!
Nói xong,Vệ Cát chạy ra khỏi thư viện,tức tối không để đâu cho hết.Mình hồi hộp như vậy,tim cũng không đập theo nhịp mà cứ nhảy loạn cả lên,thế mà hắn cư nhiên là đùa bỡn mình.Người này...thật thật giả giả,chẳng biết đâu mà lần!!!
Tên gấu ngốc này lần nào gặp cũng chạy trốn như thế này.Hình như Túc Ngạn mình cũng có hơi quá đáng.Vương Túc Ngạn chỉnh lại vạt áo,thong thả bước về chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn khó hiểu của mọi người.
Ngoài trời bỗng dưng đen thui,một vài hạt mưa nhỏ lùa vào tóc Vệ Cát,cậu chạy một mạch đến bãi giữ xe.Rồi những hạt mưa lạnh ngắt đổ xuống gương mặt nóng bừng của cậu,ướt đến bả vai.
Chết tiệt!
Cậu bực thầm ông trời khóc không đúng lúc rồi nhanh chóng mặc áo mưa,lái xe vọt về nhà.
Về đến nhà thì đã thấy Vệ Bạch ngồi ở sopha chờ,Vệ Cát gấu quần ướt nhem đi lên phòng tắm với gương mặt bí xị.
Anh hai có chuyện không vui rồi?Vệ Bạch đang suy nghĩ thì trên lầu có tiếng vọng xuống:
-Chú chuẩn bị tinh thần nghe anh kể chuyện ở trường đại học nhá,để biết mà khỏi đi theo vết xe đổ của anh!
Vệ Bạch nghe xong thì cũng yên tâm,anh hai mọi hôm miệng chặt như cua,có hỏi cũng không nói,hôm nay lại chủ động kể chuyện.Sắp có phim hay coi phỏng?
Đi nấu cơm,Vệ Bạch hát khẽ vài ca khúc yêu thích.
Ở trên phòng,chiếc cặp bị Vệ Cát quẳng xuống nền nhà không thương tiếc.Cởi quần áo,Vệ Cát vào trong tắm nước nóng,nước dội ào ào xuống như muốn quét sạch những xui xẻo của hôm nay.
Tắm xong,Vệ Cát mặc áo thun trắng cùng quần sooc đen,quàng khăn tắm lên cổ,đi xuống nhà.
Ôi!Thật thơm quá...Đây là món thịt xào mắm ruốc cậu yêu thích đây mà!!!
Bây giờ tâm trạng Vệ Cát chỉ có ăn uống,cậu chạy thật nhanh xuống.Xui xẻo nối tiếp xui xẻo.Và có lẽ hôm nay cậu đã đắc tội với thần may mắn rồi...
-Này,Tiểu Cát,cậu rất ít khi đi đâu đó chơi sao?- Lạc Khả thấy cậu khá rụt rè,bèn lên tiếng hỏi.
-Ừm...Tớ mới chuyển từ quê lên đây,chưa quen cho lắm!-Vệ Cát thành thật trả lời.
-Không việc gì phải ngại cả!Tớ đây sẽ giúp cậu làm quen dần,đến cả mấy nơi như quán bar cũng dám vào!!!Hehehe!
Nghe Lạc Khả tự tin tuyên bố hùng hồn như vậy,Vệ Cát da mặt mỏng bắt đầu ngượng ngùng đỏ lên,mắt nâu to tròn tự động mở chế độ siêu cấp đáng yêu:
-Này này,cậu nói bậy bạ gì đó!Cái gì mà quán bar quán biếc ở đây!Nơi đó không tốt đâu...
-Được rồi được rồi,tớ đùa thôi.À mà cậu có định ở kí túc xá không thế?-Lạc Khả bỗng thấy mình phát hiện ra thú vui mới,đó là làm cho Vệ Cát nhà mình đỏ mặt hoặc ngạc nhiên.
Nhắc đến kí túc xá,nhà trường có khuyên sinh viên nên chuyển vào kí túc xá của trường để thuận tiện cho việc học tập.Vệ Cát cũng muốn chuyển vào,nhưng em trai Vệ Bạch của cậu ở nhà trọ một mình cũng không tốt,cậu định bụng rằng buổi chiều về nhà sẽ bàn bạc với em trai.
-Tớ chưa biết,để bàn bạc lại với người nhà.
-Ừ,nhanh lên đấy.Được rồi,chúng ta vào lớp đi.
Vệ Cát đẩy cửa vào trong,một cô bạn cùng lớp đã nhào tới,nắm lấy cánh tay Vệ Cát,miệng liếng thoắng không ngừng:
-Tiểu Vệ,cậu có quen đàn anh Phó Luật Hàm năm ba sao???
Vệ Cát lục lọi lại trí nhớ của mình,rất nhanh tìm ra dữ liệu về cái tên nham nhở đó,sắc mặt trầm lại,mình lỗ vốn rồi,hắn chưa nói cho mình tên của cái người kia nữa,hừ!
-Không quen!- Phải phủi sạch quan hệ với tên đó,tránh gây phiền phức cho bản thân.
Cô bạn đáng yêu tiếp tục nài nỉ,dùng giọng điệu mật ngọt chết ruồi nói với Vệ Cát:
-Hồi sáng ở canteen mình thấy hai người trò chuyện thân thiết lắm mà,chắc hẳn hai người quen thân lắm nhỉ.Mà quen Phó Luật Hàm ắt hẳn sẽ quen Vương Túc Ngạn phải không?Vậy cậu chuyển hộp kẹo này tới tiền bối Vương Túc Ngạn hộ mình nhé,cảm ơn nhiều!!!
Nói xong cô bé liền chạy đi mất,không cho Vệ Cát cơ hội từ chối.
Ais,sao lại đưa cho mình chứ.Danm,thích thì tự mà đưa!!!Bố đây không rảnh rỗi như thế.Mặt Vệ Cát đen sì,trong lòng thầm mắng.
Mà...khoan đã,cô ta vừa nói cái gì?Quen Phó Luật Hàm thì sẽ quen Vương Túc Ngạn,vậy là ý gì?
“Thì sẽ quen Vương Túc Ngạn..."???!
Vậy là,người kia...à không,cái tên mặt than lạnh lùng kiêu ngạo đáng ghét đó...là Vương Túc Ngạn?????
Biết tên rồi...
Tâm trạng có chút kì quái...
Cầm hộp kẹo trên tay,trong đầu Vệ Cát không ngừng lặp đi lặp lại cái tên Vương Túc Ngạn,thẫn thờ bước về chỗ ngồi.
-Cả lớp đứng!-Tiếng lớp trưởng Diệp Tư Hạ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vệ Cát.
Là tiết của thầy Lâm.Thầy mỉm cười chào cả lớp rồi bắt đầu mở máy chiếu.
Vì môn của thầy Lâm Viễn là môn mà Vệ Cát thích nhất nên cậu cũng tạm thời quên đi người kia mà tập trung tuyệt đối vào bài giảng của thầy.
Vệ Cát từ nhỏ đã có đam mê với tin học nên cậu rất thích môn lập trình máy tính,cậu tiếp thu cực kì nhanh rồi ghi chép tất cả các lưu ý vào sổ tay.
Ở trên bục giảng nhìn xuống,Lâm Viễn nhìn thấy cách học của Vệ Cát,mỉm cười hài lòng.
Sau hai tiết tập trung cực độ,ai cũng nằm dài ra bàn một lúc rồi mới xách cặp đi về.
Lạc Khả cũng là một trong số đó.Cậu nằm ườn ra,xong lại ngồi dậy,vươn vai vài cái,bắt đầu than phiền:
-Oáp!!!Cuối cùng cũng hết giờ,Tiểu Cát,cậu đi về bằng gì??
-Tớ đi xe đạp,nhà tớ cũng khá xa nên chắc là tớ không về chung với cậu được rồi.Bây giờ tớ qua thư viện mượn sách một lát,cậu có muốn qua không?
-Vậy sao?Tớ về chung với người quen.Mai gặp nhé,bye bye!- Tiểu Khả ái soạn đồ xong thì chào tạm biệt Vệ Cát,đi ra về.
Chờ mọi người về hết,Vệ Cát mới lục hộc bàn hộp kẹo nhỏ,nhét vào ngăn trước.
Hmm,bây giờ lớp anh ta ra chưa nhỉ?Đến thư viện trước hay lên lớp anh ta trước?
Vệ Cát quyết định tới thư viện,đợi hết tiết ba rồi mới lên lớp Vương Túc Ngạn.
Vào đến thư viện,người phụ trách cấp cho cậu một chiếc thẻ thư viện.Dạo quanh thư viện rộng lớn một vòng,Vệ Cát lập tức thuộc được tất cả các khu sách về lĩnh vực mình cần.Cậu với tay muốn lấy sách trên giá cao,nhưng với chiều cao 1m75 khá khiêm tốn,điều này có hơi khó.
Nhìn quanh thư viện,Vệ Cát chỉ thấy một mình mình,không biết phải nhờ vả ai,cậu bèn lấy cái ghế ngồi gần đó,trực tiếp đứng lên,với tay lấy sách.
Sách hay thì để ở cao như vậy,trường này chính là không muốn để học sinh lấy sách hay sao?
Vì đứng ở trên cao,ghế lại không vững,hai chân Vệ Cát hơi run run.Tiếng nói thâm trầm đột nhiên vang lên giữa bốn bề yên tĩnh làm cậu giật cả mình:
-Không biết chiều cao của mình còn hạn chế hay sao?
-Đi xuống!Tôi lấy giúp cậu!- Vương Túc Ngạn không biết chui từ đâu ra,đứng khoanh tay dựa vào giá sách,nhướn đôi mắt xanh của mình nhìn Vệ Cát,nhỏ giọng ra lệnh.
Vệ Cát vì tiếng nói âm trầm như ở quỷ môn quan mới về của Vương Túc Ngạn,la thật to,loạng choạng ngã từ trên ghế xuống như thực sự mới gặp quỷ.
Cảm thấy mình đáp đất rất nhẹ nhàng,đôi mắt đang nhắm tịt vì sợ hãi từ từ mở ra,thấy gương mặt phóng to của Vương Túc Ngạn,còn cơ thể mình thì được một vòng tay bao bọc lấy,cậu lại hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Mặt hai người lúc này chỉ cách nhau 10cm,tim cũng vì thế mà đập loạn trong lồng ngực.
-Đã bảo đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!- Vương Túc Ngạn nhíu mày,rồi không báo trước ghé sát lại gương mặt đang dần đỏ lên của Vệ Cát,thu khoảng cách của hai người còn 5cm. -Nhìn đủ chưa?Hay là cậu muốn nhìn gần hơn nữa???
Mặt Vệ Cát đỏ bừng,cậu im lặng nhìn Vương Túc Ngạn.
-Không trả lời sao?Tôi nói với cậu đây là lần thứ hai rồi,...im lặng...là đồng ý!
Nụ cười của Vương Túc Ngạn nhếch lên đầy vẻ gian ác,tên gấu con đơn thuần này,trêu chọc rất thú vị.
Hơi thở nóng rực của ai đó phà nhẹ vào lỗ tai nhỏ của Vệ Cát,khiến cậu không nhịn được mà rùng mình.Cậu thấy eo mình bị sờ nhẹ qua,lấy lại chút lý trí,Vệ Cát chống tay đẩy Vương Túc Ngạn,giãy giụa muốn đi xuống.
Không thể để tên biến thái này càn quấy được!
Nhưng ý định của Vệ Cát không thể thực hiện được,người kia ôm cậu chặt hơn một chút,không cho cậu cựa quậy rồi mới để gương mặt mình ra xa,hai tay lần nữa không báo trước thả ra,làm Vệ Cát rơi cái uỳnh xuống đất.
Bụp!!!
-Anh làm cái quái gì thế hả?????
Tiếng la bất mãn của Vệ Cát vang lên nhức óc,kích động đến một số sinh viên mới tới.Họ tò mò nhìn sang chỗ Vệ Cát và Vương Túc Ngạn,bàn tán liên hồi.Vệ Cát ấm ức,gương mặt còn chưa hết đỏ vì tức và xấu hổ,gượng gạo nói xin lỗi.
Cậu nâng cái mông đau ê ẩm đứng lên,quay người đi ra,không thèm nói lấy một câu.Hừ,coi tôi là tên hề cho anh trêu chọc sao?Tôi đây mới không thèm quan tâm anh!!!
-Cậu để sách lại cho tôi à?-Người kia nhún vai nhắc nhở.
Hôm nay không biết đã mất mặt bao nhiêu lần rồi,Vệ Cát đã ức chế đến mức “tức nước vỡ bờ",cậu không màng đến sẽ bị người ta nói năng ra sao,trừng mắt nhìn Vương Túc Ngạn gào lên:
-Anh giữ lấy mà gặm!!!!!
Nói xong,Vệ Cát chạy ra khỏi thư viện,tức tối không để đâu cho hết.Mình hồi hộp như vậy,tim cũng không đập theo nhịp mà cứ nhảy loạn cả lên,thế mà hắn cư nhiên là đùa bỡn mình.Người này...thật thật giả giả,chẳng biết đâu mà lần!!!
Tên gấu ngốc này lần nào gặp cũng chạy trốn như thế này.Hình như Túc Ngạn mình cũng có hơi quá đáng.Vương Túc Ngạn chỉnh lại vạt áo,thong thả bước về chỗ ngồi của mình trong ánh nhìn khó hiểu của mọi người.
Ngoài trời bỗng dưng đen thui,một vài hạt mưa nhỏ lùa vào tóc Vệ Cát,cậu chạy một mạch đến bãi giữ xe.Rồi những hạt mưa lạnh ngắt đổ xuống gương mặt nóng bừng của cậu,ướt đến bả vai.
Chết tiệt!
Cậu bực thầm ông trời khóc không đúng lúc rồi nhanh chóng mặc áo mưa,lái xe vọt về nhà.
Về đến nhà thì đã thấy Vệ Bạch ngồi ở sopha chờ,Vệ Cát gấu quần ướt nhem đi lên phòng tắm với gương mặt bí xị.
Anh hai có chuyện không vui rồi?Vệ Bạch đang suy nghĩ thì trên lầu có tiếng vọng xuống:
-Chú chuẩn bị tinh thần nghe anh kể chuyện ở trường đại học nhá,để biết mà khỏi đi theo vết xe đổ của anh!
Vệ Bạch nghe xong thì cũng yên tâm,anh hai mọi hôm miệng chặt như cua,có hỏi cũng không nói,hôm nay lại chủ động kể chuyện.Sắp có phim hay coi phỏng?
Đi nấu cơm,Vệ Bạch hát khẽ vài ca khúc yêu thích.
Ở trên phòng,chiếc cặp bị Vệ Cát quẳng xuống nền nhà không thương tiếc.Cởi quần áo,Vệ Cát vào trong tắm nước nóng,nước dội ào ào xuống như muốn quét sạch những xui xẻo của hôm nay.
Tắm xong,Vệ Cát mặc áo thun trắng cùng quần sooc đen,quàng khăn tắm lên cổ,đi xuống nhà.
Ôi!Thật thơm quá...Đây là món thịt xào mắm ruốc cậu yêu thích đây mà!!!
Bây giờ tâm trạng Vệ Cát chỉ có ăn uống,cậu chạy thật nhanh xuống.Xui xẻo nối tiếp xui xẻo.Và có lẽ hôm nay cậu đã đắc tội với thần may mắn rồi...
Tác giả :
PingSu