Tình Đãng Liên Y
Chương 15: Tình yêu khuynh quốc
Hai năm trôi qua có rất nhiều điều thay đổi , cũng tựa hồ không thay đổi điều gì. Khi nhàn hạ Liên Y theo Vân Phi học vũ học cầm,cũng đã có chút thành tựu, Vân Phi phải thường xuyên than thở ngộ tính của nàng kỳ giai. Những lúc khác, Liên Y thích cuốn lấy Văn Thanh, Văn Thanh cùng Phong Khiếu thường xuyên trao đổi thư tín. Liên Y nhõng nhẽo đòi Văn Thanh nhắc đến mình trong thư, chỉ sợ Phong Khiếu quên mất nàng. Việc quan trọng nhất là đại quân Phong Việt giống như được thần linh che chở, hai năm thời gian,bằng một tư thế hào hùng đã muốn phá quốc đô Lưu Tấn. Tin thắng trận truyền đến càng ngày càng nhiều. Dưới sự dẫn dắt của Phong Khiếu, đạiquân Phong Việt đánh đâu thắng đó. Phong Khiếu dùng binh thông minh tuyệt đỉnh, được nhân gian phong danh hiệu" Phong Việt quân thần".
Người khác nghe vậy, đương nhiên sẽ thay hắn cao hứng. Nhưng Liên Y cũng không thấy vui, một người thiếu niên mười bốn tuổi, hàng năm ở bên ngoài tập võ, vừa hồi cung đã bị phong làm tướng quân, dẫn dắt mấy chục vạn đại quân xuất chinh, mới đầu phụ hoàng ban chỉ, trong quân có mấy người tin phục, cho dù hắn là hoàng thái tử, ra khỏi lãnh thổ Phong Việt, ai thèm coi trọng. Hắn có được thành tựu hôm nay, ở mặt ngoài xem ra tiền đồ vô lượng, nhưng có ai biết, hắn phải trả giá bao nhiêu.
Mỗi khi nghĩ đến, nàng nhịn không được thở dài. Hiện tại Lưu Vân Thường cùng Liên Y tình như tỷ muội, cảm tình thân mật khăng khít. Nhìn thấy Liên Y liên tục thở dài, nhịn không được hỏi "Liên Y, có chuyện gì vậy." Liên Y lớn lên trổ mã , khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo xinh xắn,nàng nhìn về phía Lưu Vân Thường, vừa nhìn đến khuôn mặt diễm lệ vô song, càng cảm thấy áy náy ."Vân tỷ tỷ, hôm nay lại truyền đến chiến báo, đã công phá Lưu Tấn quốc đô ."
Gần đây Liên Y không dám nhắc tới Lưu Tấn chiến sự với Lưu Vân Thường, nhưng hôm nay tiền phương xác thực truyền đến chiến báo, Phong Khiếu đã phá Lưu Tấn quốc đô , từ nay về saukhông còn quốc gia Lưu Tấn. Đã đến nước này, nàng sao có thể giấu. Lưu Vân Thường đang biểu tình vân đạm phong khinh, nghe nói như vậy, trong lồng ngực huyết khí dâng lên,nhịn không được nôn ra một ngụm máu . Liên Y hoảng sợ, vội vàng kêu hai nha hoàn mang nước ấm đến. Lưu Vân Thường mặt trắng bệch vẫn hé miệng cười, nhìn nàng lắc lắc đầu, rồi mới lấy từ trong ngực một chiếc khăn lụa, xoa xoa vết máu ở khóe miệng. Tươi cười tái nhợt vô lực "Ta vẫn sợ ngày này sẽ đến, không nghĩ tới lại đến sớm như vậy."
Nàng cầm tay Liên Y, thanh âm có chút khàn khàn "Quốc vương Lưu Tấn đâu?" Liên Y trấn an vỗ vỗ tay nàng, "Ngươi đừng lo lắng, quốc vương Lưu Tấn được người liều chết bảo vệ, hiện tại ở nơi nào không rõ . Chỉ cần bọn họ tìm không được hắn, phụ vương của ngươi vẫn an toàn ." Nghe xong lời này, Lưu Vân Thường bên môi hé ra nụ cười yếu ớt, nhưng hai mắt nhắm nghiền ,hôn mê bất tỉnh. Liên Y vội vàng đỡ nàng, hai nha hoàn vừa lúc mang nước đến, thấy như vậy, còn tưởng rằng chủ tử của các nàng đã chết, bị dọa khóc nức nở. Cũng may Liên Y lập tức tỉnh táo, nghĩ có thể do bị xúc động mạnh , lập tức bảo hai nha hoàn đem Vân Thường nâng đến trên giường, nàng bắt mạch, phát hiện vấn đề không lớn, từ trong ngực lấy ra một viên viên thuốc, bỏ vào nước , dùng muỗng nhỏ bón cho Vân Thường. Làm xong hết Liên Y mới thở phào một hơi, tựa vào bên giường chờ nàng tỉnh lại.
Khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện khăn lụa trên tay Lưu Vân Thường giống như đã từng gặp. Nàng tò mò cầm lên xem, quả nhiên đã từng thấy qua, lập tức chìm vào suy nghĩ. Khi Lưu Vân Thường tỉnh lại , nhìn đến Liên Y vẫn ở bên cạnh, cố nở nụ cười yếu ớt. Rồi nhìn xung quanh, tựa hồ tìm cái gì , Liên Y đưa khăn lụa cho nàng "Tìm cái này sao?" Vân Thường nhận lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng thở dài, rồi thản nhiên nhìn Liên Y, "Ta biết muội muội thông minh hơn người, nói vậy ngươi cũng nhìn ra chút gì đi?" Liên Y cũng không phủ nhận,gật gật đầu, "Khi ta bị bắt cóc,đã từng nhìn thấy một chiếc khăn lụa giống như vậy, hắn chính là phụ vương tỷ tỷ đi?"
Khi ấy mới gặp , cảm thấy khí thế của hắn cao quý bức người, dĩ nhiên là Lưu Tấn quốc vương. Lưu Vân Thường tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, trên mặt biểu tình nhu hòa, "Từ nhỏ hắn đã rất thương ta, khăn lụa là khi ta sáu tuổi thêu cho hắn làm sinh nhật lễ vật , đó là lần đầu tiên ta thêu, ta còn nhớ rõ đường thêu cong vẹo , xấu xí, ta ngượng ngùng đưa cho hắn, nhưng hắn vẫn nhận, còn thực quý trọng." Nàng vừa nói vừa cười yếu ớt, Liên Y là lần đầu tiên thấy Lưu Vân Thường biểu tình như vậy. Liên Y nhìn Lưu Vân Thường nhớ nhung cùng tưởng niệm, đáy lòng nghi vấn càng sâu , nàng vừa nói là phụ vương của nàng. Liên Y bất động thanh sắc, hỏi nàng "Tỷ tỷ chưa bao giờ kể cho ta chuyện của ngươi."
Lưu Vân Thường ngây ra một lúc, rồi mới chậm rãi nhớ lại . Lưu Ngự năm mười bảy tuổi , Tần Phi sinh cho hắn một nữnhi, chính là Lưu Vân Thường. Khi đó phụ vương của nàng đã có hai hoàng tử. Nhưng không biết vì sao, hắn chỉ độc sủng nàng. Nàng muốn cái gì hắn đều tìm cho nàng, nàng thích cầm, hắn tìm khắp thiên hạ danh sư, vì nàng tìm đến Tị nguyệt đàn cổ. Nàng thích vũ, hắn tìm cách cầu Vũ thần Yên Ba tự mình dạy. Nàng tuổi nhỏ đã trổ mã hoa nhường nguyệt thẹn. Lại tâm cao khí ngạo, cái gì cũng chướng mắt, trừ bỏ phụ vương,trong mắt nàng không coi trọng bất kì kẻ nào. Khi đó, nàng cái gì cũng không hiểu, phụ vương chính là của nàng toàn thế giới, là ông trời của nàng . Ở bên hắn, khiêu vũ cho hắn xem, đánh đàn cho hắn nghe, muốn vì hắn phân giải ưu sầu.
Ở lễ trưởng thành mười lăm tuổi của nàng, nàng ở quốc đô Cẩm Châu trên đài hiến vũ, khách nhân tứ quốc đều tề tựu ở Cẩm Châu xem nàng vũ. Kết quả nàng nhất vũ thành danh, tuyệt đại phong hoa, từ nay về sau danh chấn thiên hạ.
Lưu Vân Thường thản nhiên kể câu chuyện chính mình, có lẽ chính nàng cũng không chú ý tới, trong câu chuyện của nàng, Lưu Ngự chiếm phần quan trọng nhất. Kế tiếp chuyện nàng Liên Y cũng biết , bởi vì Vân Thường đến Phong Việt, được phụ vương sủng ái hai năm, bởi vì chuyện Lưu Ngự bắt cóc mình liên lụy, đưa vào lãnh cung. Liên Y không rõ , Lưu Vân Thường luyến tiếc Lưu Ngự, Lưu Ngự như vậy, Lưu Ngự cũng sủng ái nàng, vì cái gì nàng bị đưa đi hòa thân. Vì cái gì Lưu Ngự trăm phương nghìn kế, thậm chí không tiếc cùng phụ vương xé rách mặt, bắt cóc chính mình đến đổi nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liên Y cảm thấy trên người Lưu Vân Thường có một bí mật rất lớn, hết thảy đều ở trên người nàng cùng Lưu Ngự i. Kỳ thật Liên Y cũng không trì độn, nàng rõ ràng có thể cảm giác được, Lưu Vân Thường từ đáy lòng ái mộ Lưu Ngự, tuy rằng thực bất khả tư nghị, nhưng nhìn tuyệt sắc giai nhân này, đáy mắt đuôi mày đều là hoài niệm cùng tưởng nhớ, đem một chiếc khăn lụa xem như bảo bối, mỗi ngày chà lau Tị nguyệt đàn cổ, khi gọi tên của người nọ nhu tình như nước, này chẳng lẽ còn không phải là yêu?
Hơn nữa Liên Y còn biết Lưu Ngự cũng yêu nàng, bằng không vì sao cũng đem khăn lụa xem trọng như vậy. Liên Y gặp qua Lưu Ngự, Lưu Ngự rõ ràng là người thâm tàng bất lộ mặt hồ ly, hắn biết rõ bắt cóc chính mình, là phạm vào Phong Triệt tối kỵ, nếu không thành công, tất nhiên dẫn đến hai quốc gia chiến tranh. Hoàn toàn bất chấp hậu quả, người khôn khéo như hắn sẽ không phạm sai lầm như vậy, khả năng duy nhất chính là, người kia muốn điên rồi, vì tình , hắn quyết định không tiếc hết thảy .
Nghĩ đến đây, Liên Y không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Lưu Tấn bị Phong Việt thâu tóm , Lưu Ngự ở đâu không rõ, hắn sẽ làm thế nào? Hắn thật sự buông bỏ Lưu Vân Thường sao? Hắn hiện tại chỉ còn mỗi cái mạng, hắn có thể hay không cá chết lưới rách? Lưu Vân Thường nhìn Liên Yi âm trầm, đưa cho nàng một ly trà, giọng điệu mềm nhẹ gọi nàng, "Liên Y?" Liên Y ngẩng đầu nhìn lại , Lưu Vân Thường trên mặt tươi cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại như trước kinh diễm vô song. Liên Y trong lòng liền trấn tĩnh ,nữ tử trước mắt này, chẳng những có dung mạo khuynh thành , hơn nữa cầm vũ song tuyệt. Lưu Ngự biết giá trị của nàng, cho nên hắn không tiếc hy sinh một quốc gia, chỉ vì tìm về nàng, như vậy, hắn làm sao chịu được nàng bị tổn thương. Liên Y dám khẳng định, Lưu Ngự sẽ không như lần trước xúc động như vậy, hắn nhất định đang đợi cơ hội.
Phong Việt quốc vương thưởng ngàn lượng hoàng kim tìm nơi Lưu Ngự rơi xuống, nhưng là ai tìm được đến Lưu Ngự, lúc này chỉ sợ hắn đang ở trong thành Linh Phong của Phong Việt , Liên Y yên lặng nở nụ cười. Đương nhiên, Liên Y sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, chân chính tình yêu đều đáng giá tôn trọng , huống chi một đôi như vậy, nhận hết thiên tân vạn khổ, thậm chí lấy cả quốc gia đổi lấy tình yêu. Liên Y nhìn Vân Thường tươi cười, trong lòng âm thầm tưởng, nếu là có một ngày ta có năng lực, chắc chắn giúp các ngươi một tay .
Lưu Vân Thường ngồi ở một bên, nhìn Liên Y thỉnh thoảng thất thần suy nghĩ, rồi lại yên lặng cười trộm. Không khỏi nghĩ trêu đùa nha đầu kia một chút, lấy tay điểm điểm cái trán của nàng "Tiểu nha đầu thất thần, không phải là tư xuân đi?" "Đã bị nhìn ra sao?" Liên Y cố ý kinh ngạc nói, thấy Lưu Vân Thường che miệng cười khẽ, nhịn không được hỏi nàng, "Tỷ tỷ, ngươi có hối hận yêu thương hắn không?" Lưu Vân Thường ngây ra một lúc, nhìn đến Liên Y thần sắc nghiêm túc, trong lòng nhất thời hiểu được. Tiểu nha đầu sợ sớm đã đoán được, thế là thản nhiên cười. "Ta không hối hận. Ta nguyện ở lại lãnh cung cả đời, có đoạn này trí nhớ, ta đã thấy đủ rồi."
Nàng ở trong gió nhẹ nhàng cười yếu ớt, giống như siêu thoát hồng trần thế tục ,phiêu miểu cùng tiêu sái, Liên Y bất giác xem ngây ngốc. Liên Y nhịn không được nói, "Ta cũng hy vọng có một ngày, ta có thể giống tỷ tỷ, kiên định nói cho chính mình, ta không hối hân." Vân Thường kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, "Vì sao nói như vậy, Liên Y, ngươi so với ta làm gì. Hạnh phúc của ngươi còn có cơ hội nắm giữ!" Ừ? Chẳng lẽ bị nàng nhìn ra cái gì rồi? Lần này đến Liên Y kinh ngạc ."Ân? Tỷ tỷ muốn nói cái gì?" "Bởi vì ngươi bình thường thích chú ý tin tức đại hoàng tử , cho nên ta liền đoán." "Ngươi tin sao? Ta đối với hắn là nhất kiến chung tình."
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Liên Y vẫn nhịn không được tim lại loạn nhịp. Lưu Vân Thường cái hiểu cái không gật đầu."Nhìn vương thượng ta cũng có thể đoán được, đại hoàng tử tất nhiên tướng mạo không tầm thường ?" Nhắc tới người mình thích, Liên Y lập tức liền thao thao bất tuyệt, "Đâu chỉ là không tầm thường, quả thực là cực suất a, ta từng nghĩphụ vương đã là suất hết mức có thể , kết quả nhìn thấy hắn ta mới biết được cái gì là cực phẩm, hắn chỉ cần nhẹ nhàng thoáng nhìn ta, tâm của ta liền như không phải của chính mình."
Liên Y ở trước Lưu Vân Thường vẫn luôn tùy tiện, nói chuyện chưa bao giờ khắc chế, cho nên đối với ngôn ngữ kỳ quái của nàng, ba người trong lãnh cung đã tập mãi thành quen. Hai chủ tử đối với đôi nha hoàn song sinh này cũng thực tùy ý, lúc này cũng ngồi ở bên cạnh nghe các nàng nói chuyện, nhìn đến Liên Y hoa chân múa tay bộ dáng vui sướng. Nhịn không được trêu ghẹo nói "Nếu đại hoàng tử điện hạ tốt như vậy , không phải sớm bị các cô nương nhìn trúng." Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến cho Liên Y trầm tư. "Hoàn hảo ngươi nhắc nhở ta, ta sao lại không nghĩ tới a, hắn đã đầy mười sáu , lúc này nên chuẩn bị thành thân , ta muốn hạ thủ, không phải không cơ hội sao." Liên Y lập tức hỏi Lưu Vân Thường, "Vân tỷ tỷ, với người trong lòng, tặng cái gì có thể biểu đạt tâm ý?" Vân Thường ngẩn người, "Ta cũng không rõ lắm, năm đó ta đưa khăn lụa chính mình thêu." Khăn lụa? Liên Y trầm tư một hồi, "Ở trên thêu cái gì?". Nha hoàn Hồng Vân ở bên cạnh xen vào "Thêu thư tình!"Liên Y bất đắc dĩ bĩu môi, "Thơ tình? Ta sẽ không, tình ca ta biết một đống." Nói xong, mắt sáng ngời, "Liền thêu tình ca đi. Ta muốn thể hiện đặc sắc của chính mình!" Rồi mấy người lại tụm vào líu ríu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười như chuông bạc. Cái gọi là lãnh cung, từkhi Liên Y đến đây , sẽ không lại lạnh lẽo.
Người khác nghe vậy, đương nhiên sẽ thay hắn cao hứng. Nhưng Liên Y cũng không thấy vui, một người thiếu niên mười bốn tuổi, hàng năm ở bên ngoài tập võ, vừa hồi cung đã bị phong làm tướng quân, dẫn dắt mấy chục vạn đại quân xuất chinh, mới đầu phụ hoàng ban chỉ, trong quân có mấy người tin phục, cho dù hắn là hoàng thái tử, ra khỏi lãnh thổ Phong Việt, ai thèm coi trọng. Hắn có được thành tựu hôm nay, ở mặt ngoài xem ra tiền đồ vô lượng, nhưng có ai biết, hắn phải trả giá bao nhiêu.
Mỗi khi nghĩ đến, nàng nhịn không được thở dài. Hiện tại Lưu Vân Thường cùng Liên Y tình như tỷ muội, cảm tình thân mật khăng khít. Nhìn thấy Liên Y liên tục thở dài, nhịn không được hỏi "Liên Y, có chuyện gì vậy." Liên Y lớn lên trổ mã , khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo xinh xắn,nàng nhìn về phía Lưu Vân Thường, vừa nhìn đến khuôn mặt diễm lệ vô song, càng cảm thấy áy náy ."Vân tỷ tỷ, hôm nay lại truyền đến chiến báo, đã công phá Lưu Tấn quốc đô ."
Gần đây Liên Y không dám nhắc tới Lưu Tấn chiến sự với Lưu Vân Thường, nhưng hôm nay tiền phương xác thực truyền đến chiến báo, Phong Khiếu đã phá Lưu Tấn quốc đô , từ nay về saukhông còn quốc gia Lưu Tấn. Đã đến nước này, nàng sao có thể giấu. Lưu Vân Thường đang biểu tình vân đạm phong khinh, nghe nói như vậy, trong lồng ngực huyết khí dâng lên,nhịn không được nôn ra một ngụm máu . Liên Y hoảng sợ, vội vàng kêu hai nha hoàn mang nước ấm đến. Lưu Vân Thường mặt trắng bệch vẫn hé miệng cười, nhìn nàng lắc lắc đầu, rồi mới lấy từ trong ngực một chiếc khăn lụa, xoa xoa vết máu ở khóe miệng. Tươi cười tái nhợt vô lực "Ta vẫn sợ ngày này sẽ đến, không nghĩ tới lại đến sớm như vậy."
Nàng cầm tay Liên Y, thanh âm có chút khàn khàn "Quốc vương Lưu Tấn đâu?" Liên Y trấn an vỗ vỗ tay nàng, "Ngươi đừng lo lắng, quốc vương Lưu Tấn được người liều chết bảo vệ, hiện tại ở nơi nào không rõ . Chỉ cần bọn họ tìm không được hắn, phụ vương của ngươi vẫn an toàn ." Nghe xong lời này, Lưu Vân Thường bên môi hé ra nụ cười yếu ớt, nhưng hai mắt nhắm nghiền ,hôn mê bất tỉnh. Liên Y vội vàng đỡ nàng, hai nha hoàn vừa lúc mang nước đến, thấy như vậy, còn tưởng rằng chủ tử của các nàng đã chết, bị dọa khóc nức nở. Cũng may Liên Y lập tức tỉnh táo, nghĩ có thể do bị xúc động mạnh , lập tức bảo hai nha hoàn đem Vân Thường nâng đến trên giường, nàng bắt mạch, phát hiện vấn đề không lớn, từ trong ngực lấy ra một viên viên thuốc, bỏ vào nước , dùng muỗng nhỏ bón cho Vân Thường. Làm xong hết Liên Y mới thở phào một hơi, tựa vào bên giường chờ nàng tỉnh lại.
Khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện khăn lụa trên tay Lưu Vân Thường giống như đã từng gặp. Nàng tò mò cầm lên xem, quả nhiên đã từng thấy qua, lập tức chìm vào suy nghĩ. Khi Lưu Vân Thường tỉnh lại , nhìn đến Liên Y vẫn ở bên cạnh, cố nở nụ cười yếu ớt. Rồi nhìn xung quanh, tựa hồ tìm cái gì , Liên Y đưa khăn lụa cho nàng "Tìm cái này sao?" Vân Thường nhận lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng thở dài, rồi thản nhiên nhìn Liên Y, "Ta biết muội muội thông minh hơn người, nói vậy ngươi cũng nhìn ra chút gì đi?" Liên Y cũng không phủ nhận,gật gật đầu, "Khi ta bị bắt cóc,đã từng nhìn thấy một chiếc khăn lụa giống như vậy, hắn chính là phụ vương tỷ tỷ đi?"
Khi ấy mới gặp , cảm thấy khí thế của hắn cao quý bức người, dĩ nhiên là Lưu Tấn quốc vương. Lưu Vân Thường tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, trên mặt biểu tình nhu hòa, "Từ nhỏ hắn đã rất thương ta, khăn lụa là khi ta sáu tuổi thêu cho hắn làm sinh nhật lễ vật , đó là lần đầu tiên ta thêu, ta còn nhớ rõ đường thêu cong vẹo , xấu xí, ta ngượng ngùng đưa cho hắn, nhưng hắn vẫn nhận, còn thực quý trọng." Nàng vừa nói vừa cười yếu ớt, Liên Y là lần đầu tiên thấy Lưu Vân Thường biểu tình như vậy. Liên Y nhìn Lưu Vân Thường nhớ nhung cùng tưởng niệm, đáy lòng nghi vấn càng sâu , nàng vừa nói là phụ vương của nàng. Liên Y bất động thanh sắc, hỏi nàng "Tỷ tỷ chưa bao giờ kể cho ta chuyện của ngươi."
Lưu Vân Thường ngây ra một lúc, rồi mới chậm rãi nhớ lại . Lưu Ngự năm mười bảy tuổi , Tần Phi sinh cho hắn một nữnhi, chính là Lưu Vân Thường. Khi đó phụ vương của nàng đã có hai hoàng tử. Nhưng không biết vì sao, hắn chỉ độc sủng nàng. Nàng muốn cái gì hắn đều tìm cho nàng, nàng thích cầm, hắn tìm khắp thiên hạ danh sư, vì nàng tìm đến Tị nguyệt đàn cổ. Nàng thích vũ, hắn tìm cách cầu Vũ thần Yên Ba tự mình dạy. Nàng tuổi nhỏ đã trổ mã hoa nhường nguyệt thẹn. Lại tâm cao khí ngạo, cái gì cũng chướng mắt, trừ bỏ phụ vương,trong mắt nàng không coi trọng bất kì kẻ nào. Khi đó, nàng cái gì cũng không hiểu, phụ vương chính là của nàng toàn thế giới, là ông trời của nàng . Ở bên hắn, khiêu vũ cho hắn xem, đánh đàn cho hắn nghe, muốn vì hắn phân giải ưu sầu.
Ở lễ trưởng thành mười lăm tuổi của nàng, nàng ở quốc đô Cẩm Châu trên đài hiến vũ, khách nhân tứ quốc đều tề tựu ở Cẩm Châu xem nàng vũ. Kết quả nàng nhất vũ thành danh, tuyệt đại phong hoa, từ nay về sau danh chấn thiên hạ.
Lưu Vân Thường thản nhiên kể câu chuyện chính mình, có lẽ chính nàng cũng không chú ý tới, trong câu chuyện của nàng, Lưu Ngự chiếm phần quan trọng nhất. Kế tiếp chuyện nàng Liên Y cũng biết , bởi vì Vân Thường đến Phong Việt, được phụ vương sủng ái hai năm, bởi vì chuyện Lưu Ngự bắt cóc mình liên lụy, đưa vào lãnh cung. Liên Y không rõ , Lưu Vân Thường luyến tiếc Lưu Ngự, Lưu Ngự như vậy, Lưu Ngự cũng sủng ái nàng, vì cái gì nàng bị đưa đi hòa thân. Vì cái gì Lưu Ngự trăm phương nghìn kế, thậm chí không tiếc cùng phụ vương xé rách mặt, bắt cóc chính mình đến đổi nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liên Y cảm thấy trên người Lưu Vân Thường có một bí mật rất lớn, hết thảy đều ở trên người nàng cùng Lưu Ngự i. Kỳ thật Liên Y cũng không trì độn, nàng rõ ràng có thể cảm giác được, Lưu Vân Thường từ đáy lòng ái mộ Lưu Ngự, tuy rằng thực bất khả tư nghị, nhưng nhìn tuyệt sắc giai nhân này, đáy mắt đuôi mày đều là hoài niệm cùng tưởng nhớ, đem một chiếc khăn lụa xem như bảo bối, mỗi ngày chà lau Tị nguyệt đàn cổ, khi gọi tên của người nọ nhu tình như nước, này chẳng lẽ còn không phải là yêu?
Hơn nữa Liên Y còn biết Lưu Ngự cũng yêu nàng, bằng không vì sao cũng đem khăn lụa xem trọng như vậy. Liên Y gặp qua Lưu Ngự, Lưu Ngự rõ ràng là người thâm tàng bất lộ mặt hồ ly, hắn biết rõ bắt cóc chính mình, là phạm vào Phong Triệt tối kỵ, nếu không thành công, tất nhiên dẫn đến hai quốc gia chiến tranh. Hoàn toàn bất chấp hậu quả, người khôn khéo như hắn sẽ không phạm sai lầm như vậy, khả năng duy nhất chính là, người kia muốn điên rồi, vì tình , hắn quyết định không tiếc hết thảy .
Nghĩ đến đây, Liên Y không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Lưu Tấn bị Phong Việt thâu tóm , Lưu Ngự ở đâu không rõ, hắn sẽ làm thế nào? Hắn thật sự buông bỏ Lưu Vân Thường sao? Hắn hiện tại chỉ còn mỗi cái mạng, hắn có thể hay không cá chết lưới rách? Lưu Vân Thường nhìn Liên Yi âm trầm, đưa cho nàng một ly trà, giọng điệu mềm nhẹ gọi nàng, "Liên Y?" Liên Y ngẩng đầu nhìn lại , Lưu Vân Thường trên mặt tươi cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại như trước kinh diễm vô song. Liên Y trong lòng liền trấn tĩnh ,nữ tử trước mắt này, chẳng những có dung mạo khuynh thành , hơn nữa cầm vũ song tuyệt. Lưu Ngự biết giá trị của nàng, cho nên hắn không tiếc hy sinh một quốc gia, chỉ vì tìm về nàng, như vậy, hắn làm sao chịu được nàng bị tổn thương. Liên Y dám khẳng định, Lưu Ngự sẽ không như lần trước xúc động như vậy, hắn nhất định đang đợi cơ hội.
Phong Việt quốc vương thưởng ngàn lượng hoàng kim tìm nơi Lưu Ngự rơi xuống, nhưng là ai tìm được đến Lưu Ngự, lúc này chỉ sợ hắn đang ở trong thành Linh Phong của Phong Việt , Liên Y yên lặng nở nụ cười. Đương nhiên, Liên Y sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, chân chính tình yêu đều đáng giá tôn trọng , huống chi một đôi như vậy, nhận hết thiên tân vạn khổ, thậm chí lấy cả quốc gia đổi lấy tình yêu. Liên Y nhìn Vân Thường tươi cười, trong lòng âm thầm tưởng, nếu là có một ngày ta có năng lực, chắc chắn giúp các ngươi một tay .
Lưu Vân Thường ngồi ở một bên, nhìn Liên Y thỉnh thoảng thất thần suy nghĩ, rồi lại yên lặng cười trộm. Không khỏi nghĩ trêu đùa nha đầu kia một chút, lấy tay điểm điểm cái trán của nàng "Tiểu nha đầu thất thần, không phải là tư xuân đi?" "Đã bị nhìn ra sao?" Liên Y cố ý kinh ngạc nói, thấy Lưu Vân Thường che miệng cười khẽ, nhịn không được hỏi nàng, "Tỷ tỷ, ngươi có hối hận yêu thương hắn không?" Lưu Vân Thường ngây ra một lúc, nhìn đến Liên Y thần sắc nghiêm túc, trong lòng nhất thời hiểu được. Tiểu nha đầu sợ sớm đã đoán được, thế là thản nhiên cười. "Ta không hối hận. Ta nguyện ở lại lãnh cung cả đời, có đoạn này trí nhớ, ta đã thấy đủ rồi."
Nàng ở trong gió nhẹ nhàng cười yếu ớt, giống như siêu thoát hồng trần thế tục ,phiêu miểu cùng tiêu sái, Liên Y bất giác xem ngây ngốc. Liên Y nhịn không được nói, "Ta cũng hy vọng có một ngày, ta có thể giống tỷ tỷ, kiên định nói cho chính mình, ta không hối hân." Vân Thường kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, "Vì sao nói như vậy, Liên Y, ngươi so với ta làm gì. Hạnh phúc của ngươi còn có cơ hội nắm giữ!" Ừ? Chẳng lẽ bị nàng nhìn ra cái gì rồi? Lần này đến Liên Y kinh ngạc ."Ân? Tỷ tỷ muốn nói cái gì?" "Bởi vì ngươi bình thường thích chú ý tin tức đại hoàng tử , cho nên ta liền đoán." "Ngươi tin sao? Ta đối với hắn là nhất kiến chung tình."
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Liên Y vẫn nhịn không được tim lại loạn nhịp. Lưu Vân Thường cái hiểu cái không gật đầu."Nhìn vương thượng ta cũng có thể đoán được, đại hoàng tử tất nhiên tướng mạo không tầm thường ?" Nhắc tới người mình thích, Liên Y lập tức liền thao thao bất tuyệt, "Đâu chỉ là không tầm thường, quả thực là cực suất a, ta từng nghĩphụ vương đã là suất hết mức có thể , kết quả nhìn thấy hắn ta mới biết được cái gì là cực phẩm, hắn chỉ cần nhẹ nhàng thoáng nhìn ta, tâm của ta liền như không phải của chính mình."
Liên Y ở trước Lưu Vân Thường vẫn luôn tùy tiện, nói chuyện chưa bao giờ khắc chế, cho nên đối với ngôn ngữ kỳ quái của nàng, ba người trong lãnh cung đã tập mãi thành quen. Hai chủ tử đối với đôi nha hoàn song sinh này cũng thực tùy ý, lúc này cũng ngồi ở bên cạnh nghe các nàng nói chuyện, nhìn đến Liên Y hoa chân múa tay bộ dáng vui sướng. Nhịn không được trêu ghẹo nói "Nếu đại hoàng tử điện hạ tốt như vậy , không phải sớm bị các cô nương nhìn trúng." Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến cho Liên Y trầm tư. "Hoàn hảo ngươi nhắc nhở ta, ta sao lại không nghĩ tới a, hắn đã đầy mười sáu , lúc này nên chuẩn bị thành thân , ta muốn hạ thủ, không phải không cơ hội sao." Liên Y lập tức hỏi Lưu Vân Thường, "Vân tỷ tỷ, với người trong lòng, tặng cái gì có thể biểu đạt tâm ý?" Vân Thường ngẩn người, "Ta cũng không rõ lắm, năm đó ta đưa khăn lụa chính mình thêu." Khăn lụa? Liên Y trầm tư một hồi, "Ở trên thêu cái gì?". Nha hoàn Hồng Vân ở bên cạnh xen vào "Thêu thư tình!"Liên Y bất đắc dĩ bĩu môi, "Thơ tình? Ta sẽ không, tình ca ta biết một đống." Nói xong, mắt sáng ngời, "Liền thêu tình ca đi. Ta muốn thể hiện đặc sắc của chính mình!" Rồi mấy người lại tụm vào líu ríu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười như chuông bạc. Cái gọi là lãnh cung, từkhi Liên Y đến đây , sẽ không lại lạnh lẽo.
Tác giả :
ssy124