Tình Đắng
Chương 137: Tôi muốn mượn anh chút tiền, một nghìn vạn (5)
Mấy ngày nay, Thường Bách cũng chạy đông chạy tây dốc sức đi tìm người quen, chỉ là ông lui về nghỉ hưu cũng đã lâu rồi, Giang Thành ngày nay cũng đã thay đổi quá nhiều, những mối quan hệ
trước đây ông tích lũy hoàn toàn không giúp ích được gì. Ông thực sự hận bản thân mình, là chủ một gia đình, vậy mà khi xảy ra chuyện, trong nhà lại không có lấy một đồng, chỉ có thể dựa vào con dâu về nhà mẹ đẻ mượn tiền. Giang2Thiến Nhu lấy hai nghìn năm trăm vạn từ nhà mẹ đẻ, giống như lấy số tiền đó đập thẳng vào mặt ông. Bây giờ còn cần thêm một nghìn vạn nữa, làm sao lại có thể đến nhà họ Giang mượn được, sau này Tử Phi làm sao có thể ngẩng đầu ở nhà họ Giang được nữa?
Ông chạy vạy bên ngoài cả một ngày, trở về nhà chỉ thấy cả thân thể và trái tim đều mệt mỏi.
Không biết tại sao hôm nay Nghề Tuệ lại niềm nở hẳn lên,8bà ta bưng nước rót trà cho ông, quan tâm hỏi chuyện, “Hôm nay không phải ông chạy ở ngoài cả ngày sao, bạn bè trước đây đều không chịu giúp à?"
“Còn không phải sao, thể đời bạc bẽo, hôm nay rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được rồi." Nghê Tuệ cắn răng nói, “Thật ra tôi có cách." “Bà còn có thể có cách gì?" Thường Bách cau mày hỏi. Nghệ Tuệ ngồi xuống bên cạnh ông, nghiêm túc nói, “Ông có thể đi tìm An Noãn. An Noãn ở bên6cạnh Mạc Trọng Huy, nó chắc chắn có tiền, một nghìn vạn đối với nó mà nói chẳng là gì cả."
“Không được!" Thường Bách đặc biệt kích động, “Bà đã hại Noãn Noãn thành ra thế này, bà còn có mặt mũi
mà đi tìm Noãn Noãn giúp nữa à? Bà quên rồi sao, lúc trước bà đã ruồng bỏ con bé như thế nào, bây giờ còn không biết xấu hổ mà đến làm phiền nó."
Nét mặt Nghệ Tuệ chùng xuống, buồn bực kêu lên, “Ông cho là tôi vui vẻ lắm3sao? Tôi cũng không muốn đi cầu xin người ta, nhưng mà vì con trai, cho dù cái mặt già này có phải mất hết thể diện tôi cũng đồng ý, lẽ nào ông muốn Tử Phi phải ngồi tù hả? Thường Bách, tôi đã ở với ông bao nhiêu năm nay, vì ông mà sinh con dưỡng cái, cả đời này của ông chẳng được tích sự gì thì cũng thôi đi, bây giờ vì con trai, ông nhất định phải bỏ thể diện xuống mà đi tìm An Noãn, nhất5định phải làm vậy!"
“Tôi không đi, muốn đi thì bà tự đi mà đi."
Thường Bách nói xong đứng dậy muốn lên lầu, nhưng Nghệ Tuệ bước qua chặn ông lại, tàn ác nói, “Ông không đi cũng phải đi, nếu như ông không tìm An Noãn mượn về đây một nghìn vạn, tôi chết trước mặt ông cho ông xem!"
“Bà..." Thường Bách bị bà ta chọc tức điên lên.
“Bây giờ Noãn Noãn có rất nhiều tiền, Mạc Trọng Huy tùy tiện tặng cho nó một chiếc nhẫn thôi đã bán được đến hai nghìn vạn, một nghìn vạn cỏn con này đối với nó mà nói chẳng là gì cả. Hơn nữa, cũng không phải là chúng ta sẽ không trả lại cho nó, chỉ có điều bây giờ cần phải gom tiền gấp. Đợi sóng gió lần này qua đi, chúng ta sẽ bán biệt thự trả tiền lại cho An Noãn. Chúng ta tuổi tác cũng đã cao, không cần phải ở trong biệt thự xa hoa làm gì, ở quê còn có mấy căn nhà nhỏ, xong chuyện này chúng ta về đó dưỡng lão có được không?"
Thấy Thường Bách sắp bị lay động, Nghệ Tuệ tiếp tục khuyên nhủ, “Chúng ta đều đã già cả rồi, phấn đấu cả một đời là vì ai, còn không phải vì để cho hai đứa con có thể sống được những ngày tháng tốt đẹp hay sao? Tử Hinh đã có được một công việc rất tốt, Tử Phi cũng chỉ là tin nhầm người mới gặp phải mấy việc xúi quẩy này, đợi mọi chuyện qua rồi, Tử Phi sẽ nhanh chóng phấn chấn trở lại, đến lúc đó cũng có thể trả hết số tiền đã mượn. Thường Bách, vì con trai, cho dù thế nào ông cũng phải đi nhờ vả An Noãn."
Thường Bách là một người thành thật, ông do dự, vẫn kiên trì nói, “Không được, tôi không thể đi tìm An Noãn, nhà họ Thường chúng ta đã có lỗi với con bé lắm rồi."
Nghề Tuệ nóng lên, đứng trước mặt Thường Bách giơ nanh múa vuốt, “Nhà họ Thường chúng ta có chỗ nào có lỗi với nó? Ông quên rằng Tử Phi đã suýt mất mạng vì nó sao? Nếu như không có Tử Phi chắn cho nó, có lẽ giờ này An Noãn đã mất mạng rồi. Hôm nay tôi nói với ông đến đây thôi, nếu như ông còn không đi tìm An Noãn mượn tiền, nếu như Tử Phi bị bắt phải ngồi tù thì tôi sẽ chết ngay trước mặt ông! Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tìm đến cái chết, lần trước may mắn được cứu, lần này đừng có ai cứu tôi nữa cả!"
Sau khi từ chối Nghệ Tuệ, An Noãn không hề thấy buồn bã, chỉ là trong lòng vẫn còn chút lo lắng cho Thường Tử Phi, nhưng cô tự an ủi mình, cô đã cố gắng hết sức rồi, đối với nhà họ Thường, đối với Thường Tử Phi, cô cũng đã tận tình tận nghĩa, còn kết quả như thế nào thì phải xem vận may của Thường Tử Phi thôi.
Một nghìn vạn tuy không phải là con số nhỏ, nhưng mà cô tin Thường Tử Phi có năng lực giải quyết khó khăn này. Buổi tối về phòng ngủ, lúc Mạc Trọng Huy lau tóc cho An Noãn, hắn bắt cô phải đeo chiếc nhẫn lên. An Noãn không nhịn được trêu chọc, “Anh sợ tôi lại đem nhẫn đi bán à?" Mạc Trọng Huy không hề để bụng nói, “Em vẫn có thể thử xem, xem thử còn có thể ra cái giá tốt hơn không, xem xem còn có người nào dám mua chiếc nhẫn này của em nữa không."
An Noãn lè lưỡi, đeo chiếc nhẫn lên tay, nhìn trái nhìn phải, bỗng trêu chọc nói, “Tôi cảm thấy đeo chiếc nhẫn này mệt thật, nó nặng quá!"
Mạc Trọng Huy cong khóe môi, ngón tay gõ lên trán cô một cái, “Đừng có ở đây giả vờ với anh, ngoan ngoãn đeo nó đi, có ích cho khí chất của em."
“Vậy người đẹp như tôi có khí chất như thế nào?" Mạc Trọng Huy suy nghĩ một lát, bỗng bề ngang cố lên: “Người đẹp vừa nhìn là muốn bể lên giường luôn." “Đồ háo sắc, thả tôi xuống ngay!" An Noãn tát lên mặt hắn một cái.
Có vẻ như Mạc Trọng Huy đã quen với những hành động bạo lực này của cô, trước đây lúc nào cô cũng thích dùng móng tay cào hắn, giờ lại thích tát hắn, động một tí lại tát, mạnh đến mức còn hằn cả vết lên mặt. Thỉnh thoảng Mạc Trọng Huy cũng nghĩ là cô cố tình, những lúc như thế hắn đều hung hăng trả thù, giày vò cô trên giường gấp bội.
***
An Noãn không thể nào ngờ được Thường Bách sẽ đến quán cà phê tìm cô. Vừa đến quán cà phê, Lương Mộ Tinh đã báo với cô, “Chị An Noãn, lại có người đến tìm chị, ông ấy đã đợi ở đây hơn hai tiếng rồi."
An Noãn nhìn bóng lưng ông từ xa, hai tay ông cầm chặt ly cà phê, dáng vẻ như rất bứt rứt. An Noãn bước qua ngồi xuống đối diện ông cưới hỏi, “Chú Thường, sao chú lại đến đây?" “Noãn Noãn..." Thường Bách mở miệng, nhưng lại có chút nghẹn lời.
“Chú Thường, chú làm sao vậy?"
“Chú, chú xin lỗi cháu, chú không đáng làm chú Thường của cháu! Năm đó lúc ba cháu vừa mất, giao cháu lại cho chú, nhờ chú phải chăm sóc cháu thật tốt, nhưng mà chú không làm được, để cháu phải chịu nhiều uất ức như vậy, mà những điều uất ức này lại là do người nhà chú và chính chú gây ra cho cháu. Chú Thường thật không xứng làm người mà!"
Nhắc đến ba, ánh mắt An Noãn phảng phất nỗi niềm chua xót, cô nắm chặt bàn tay của Thường Bách, người đàn ông này trong lúc không hay không biết đã già đi nhiều rồi, tóc cũng đã bạc đi nhiều, ông đã từng ở bên cạnh ba cô, ông cũng đã từng là một nhân vật chí khí lẫy lừng, đi đến đâu mọi người đều ngước nhìn, người người ngưỡng mộ. “Chú Thường, trong lòng cháu, chú mãi mãi là bậc cha chú, ngoại trừ ba cháu và anh Tử Phi thì cũng chỉ có chú là tốt với cháu nhất."
Cô đã từng đối xử với Thường Bách và Nghệ Tuệ như ba mẹ của mình, họ đã từng giống như là người một nhà.
“Chú Thường, hôm nay chú đến nhất định là vì chuyện của Tử Phi phải không ạ?" Thường Bách xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, thành thực nói, “Dì Nghê của cháu uy hiếp chú, nếu như không đến tìm cháu mượn tiền, bà ấy sẽ chết trước mặt chú. Noãn Noãn, chú cũng chỉ đến để cho bà ấy xem, để chú trở về có thể ăn nói với bà ấy là được rồi, cháu không cần phải cho chú mượn tiền đâu." An Noãn phát hiện Nghê Tuệ là một người rất thông minh, cô có thể từ chối bất cứ ai, nhưng không thể nói không với Thường Bách. Người chú đã chăm sóc cô cùng với ba cô, nhìn cô trưởng thành, người đầu tiên mà cô gặp khi ra khỏi tù, cũng chỉ có ông ấy vẫn luôn theo dõi cô, nhớ đến ngày cô ra tù.
trước đây ông tích lũy hoàn toàn không giúp ích được gì. Ông thực sự hận bản thân mình, là chủ một gia đình, vậy mà khi xảy ra chuyện, trong nhà lại không có lấy một đồng, chỉ có thể dựa vào con dâu về nhà mẹ đẻ mượn tiền. Giang2Thiến Nhu lấy hai nghìn năm trăm vạn từ nhà mẹ đẻ, giống như lấy số tiền đó đập thẳng vào mặt ông. Bây giờ còn cần thêm một nghìn vạn nữa, làm sao lại có thể đến nhà họ Giang mượn được, sau này Tử Phi làm sao có thể ngẩng đầu ở nhà họ Giang được nữa?
Ông chạy vạy bên ngoài cả một ngày, trở về nhà chỉ thấy cả thân thể và trái tim đều mệt mỏi.
Không biết tại sao hôm nay Nghề Tuệ lại niềm nở hẳn lên,8bà ta bưng nước rót trà cho ông, quan tâm hỏi chuyện, “Hôm nay không phải ông chạy ở ngoài cả ngày sao, bạn bè trước đây đều không chịu giúp à?"
“Còn không phải sao, thể đời bạc bẽo, hôm nay rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được rồi." Nghê Tuệ cắn răng nói, “Thật ra tôi có cách." “Bà còn có thể có cách gì?" Thường Bách cau mày hỏi. Nghệ Tuệ ngồi xuống bên cạnh ông, nghiêm túc nói, “Ông có thể đi tìm An Noãn. An Noãn ở bên6cạnh Mạc Trọng Huy, nó chắc chắn có tiền, một nghìn vạn đối với nó mà nói chẳng là gì cả."
“Không được!" Thường Bách đặc biệt kích động, “Bà đã hại Noãn Noãn thành ra thế này, bà còn có mặt mũi
mà đi tìm Noãn Noãn giúp nữa à? Bà quên rồi sao, lúc trước bà đã ruồng bỏ con bé như thế nào, bây giờ còn không biết xấu hổ mà đến làm phiền nó."
Nét mặt Nghệ Tuệ chùng xuống, buồn bực kêu lên, “Ông cho là tôi vui vẻ lắm3sao? Tôi cũng không muốn đi cầu xin người ta, nhưng mà vì con trai, cho dù cái mặt già này có phải mất hết thể diện tôi cũng đồng ý, lẽ nào ông muốn Tử Phi phải ngồi tù hả? Thường Bách, tôi đã ở với ông bao nhiêu năm nay, vì ông mà sinh con dưỡng cái, cả đời này của ông chẳng được tích sự gì thì cũng thôi đi, bây giờ vì con trai, ông nhất định phải bỏ thể diện xuống mà đi tìm An Noãn, nhất5định phải làm vậy!"
“Tôi không đi, muốn đi thì bà tự đi mà đi."
Thường Bách nói xong đứng dậy muốn lên lầu, nhưng Nghệ Tuệ bước qua chặn ông lại, tàn ác nói, “Ông không đi cũng phải đi, nếu như ông không tìm An Noãn mượn về đây một nghìn vạn, tôi chết trước mặt ông cho ông xem!"
“Bà..." Thường Bách bị bà ta chọc tức điên lên.
“Bây giờ Noãn Noãn có rất nhiều tiền, Mạc Trọng Huy tùy tiện tặng cho nó một chiếc nhẫn thôi đã bán được đến hai nghìn vạn, một nghìn vạn cỏn con này đối với nó mà nói chẳng là gì cả. Hơn nữa, cũng không phải là chúng ta sẽ không trả lại cho nó, chỉ có điều bây giờ cần phải gom tiền gấp. Đợi sóng gió lần này qua đi, chúng ta sẽ bán biệt thự trả tiền lại cho An Noãn. Chúng ta tuổi tác cũng đã cao, không cần phải ở trong biệt thự xa hoa làm gì, ở quê còn có mấy căn nhà nhỏ, xong chuyện này chúng ta về đó dưỡng lão có được không?"
Thấy Thường Bách sắp bị lay động, Nghệ Tuệ tiếp tục khuyên nhủ, “Chúng ta đều đã già cả rồi, phấn đấu cả một đời là vì ai, còn không phải vì để cho hai đứa con có thể sống được những ngày tháng tốt đẹp hay sao? Tử Hinh đã có được một công việc rất tốt, Tử Phi cũng chỉ là tin nhầm người mới gặp phải mấy việc xúi quẩy này, đợi mọi chuyện qua rồi, Tử Phi sẽ nhanh chóng phấn chấn trở lại, đến lúc đó cũng có thể trả hết số tiền đã mượn. Thường Bách, vì con trai, cho dù thế nào ông cũng phải đi nhờ vả An Noãn."
Thường Bách là một người thành thật, ông do dự, vẫn kiên trì nói, “Không được, tôi không thể đi tìm An Noãn, nhà họ Thường chúng ta đã có lỗi với con bé lắm rồi."
Nghề Tuệ nóng lên, đứng trước mặt Thường Bách giơ nanh múa vuốt, “Nhà họ Thường chúng ta có chỗ nào có lỗi với nó? Ông quên rằng Tử Phi đã suýt mất mạng vì nó sao? Nếu như không có Tử Phi chắn cho nó, có lẽ giờ này An Noãn đã mất mạng rồi. Hôm nay tôi nói với ông đến đây thôi, nếu như ông còn không đi tìm An Noãn mượn tiền, nếu như Tử Phi bị bắt phải ngồi tù thì tôi sẽ chết ngay trước mặt ông! Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tìm đến cái chết, lần trước may mắn được cứu, lần này đừng có ai cứu tôi nữa cả!"
Sau khi từ chối Nghệ Tuệ, An Noãn không hề thấy buồn bã, chỉ là trong lòng vẫn còn chút lo lắng cho Thường Tử Phi, nhưng cô tự an ủi mình, cô đã cố gắng hết sức rồi, đối với nhà họ Thường, đối với Thường Tử Phi, cô cũng đã tận tình tận nghĩa, còn kết quả như thế nào thì phải xem vận may của Thường Tử Phi thôi.
Một nghìn vạn tuy không phải là con số nhỏ, nhưng mà cô tin Thường Tử Phi có năng lực giải quyết khó khăn này. Buổi tối về phòng ngủ, lúc Mạc Trọng Huy lau tóc cho An Noãn, hắn bắt cô phải đeo chiếc nhẫn lên. An Noãn không nhịn được trêu chọc, “Anh sợ tôi lại đem nhẫn đi bán à?" Mạc Trọng Huy không hề để bụng nói, “Em vẫn có thể thử xem, xem thử còn có thể ra cái giá tốt hơn không, xem xem còn có người nào dám mua chiếc nhẫn này của em nữa không."
An Noãn lè lưỡi, đeo chiếc nhẫn lên tay, nhìn trái nhìn phải, bỗng trêu chọc nói, “Tôi cảm thấy đeo chiếc nhẫn này mệt thật, nó nặng quá!"
Mạc Trọng Huy cong khóe môi, ngón tay gõ lên trán cô một cái, “Đừng có ở đây giả vờ với anh, ngoan ngoãn đeo nó đi, có ích cho khí chất của em."
“Vậy người đẹp như tôi có khí chất như thế nào?" Mạc Trọng Huy suy nghĩ một lát, bỗng bề ngang cố lên: “Người đẹp vừa nhìn là muốn bể lên giường luôn." “Đồ háo sắc, thả tôi xuống ngay!" An Noãn tát lên mặt hắn một cái.
Có vẻ như Mạc Trọng Huy đã quen với những hành động bạo lực này của cô, trước đây lúc nào cô cũng thích dùng móng tay cào hắn, giờ lại thích tát hắn, động một tí lại tát, mạnh đến mức còn hằn cả vết lên mặt. Thỉnh thoảng Mạc Trọng Huy cũng nghĩ là cô cố tình, những lúc như thế hắn đều hung hăng trả thù, giày vò cô trên giường gấp bội.
***
An Noãn không thể nào ngờ được Thường Bách sẽ đến quán cà phê tìm cô. Vừa đến quán cà phê, Lương Mộ Tinh đã báo với cô, “Chị An Noãn, lại có người đến tìm chị, ông ấy đã đợi ở đây hơn hai tiếng rồi."
An Noãn nhìn bóng lưng ông từ xa, hai tay ông cầm chặt ly cà phê, dáng vẻ như rất bứt rứt. An Noãn bước qua ngồi xuống đối diện ông cưới hỏi, “Chú Thường, sao chú lại đến đây?" “Noãn Noãn..." Thường Bách mở miệng, nhưng lại có chút nghẹn lời.
“Chú Thường, chú làm sao vậy?"
“Chú, chú xin lỗi cháu, chú không đáng làm chú Thường của cháu! Năm đó lúc ba cháu vừa mất, giao cháu lại cho chú, nhờ chú phải chăm sóc cháu thật tốt, nhưng mà chú không làm được, để cháu phải chịu nhiều uất ức như vậy, mà những điều uất ức này lại là do người nhà chú và chính chú gây ra cho cháu. Chú Thường thật không xứng làm người mà!"
Nhắc đến ba, ánh mắt An Noãn phảng phất nỗi niềm chua xót, cô nắm chặt bàn tay của Thường Bách, người đàn ông này trong lúc không hay không biết đã già đi nhiều rồi, tóc cũng đã bạc đi nhiều, ông đã từng ở bên cạnh ba cô, ông cũng đã từng là một nhân vật chí khí lẫy lừng, đi đến đâu mọi người đều ngước nhìn, người người ngưỡng mộ. “Chú Thường, trong lòng cháu, chú mãi mãi là bậc cha chú, ngoại trừ ba cháu và anh Tử Phi thì cũng chỉ có chú là tốt với cháu nhất."
Cô đã từng đối xử với Thường Bách và Nghệ Tuệ như ba mẹ của mình, họ đã từng giống như là người một nhà.
“Chú Thường, hôm nay chú đến nhất định là vì chuyện của Tử Phi phải không ạ?" Thường Bách xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, thành thực nói, “Dì Nghê của cháu uy hiếp chú, nếu như không đến tìm cháu mượn tiền, bà ấy sẽ chết trước mặt chú. Noãn Noãn, chú cũng chỉ đến để cho bà ấy xem, để chú trở về có thể ăn nói với bà ấy là được rồi, cháu không cần phải cho chú mượn tiền đâu." An Noãn phát hiện Nghê Tuệ là một người rất thông minh, cô có thể từ chối bất cứ ai, nhưng không thể nói không với Thường Bách. Người chú đã chăm sóc cô cùng với ba cô, nhìn cô trưởng thành, người đầu tiên mà cô gặp khi ra khỏi tù, cũng chỉ có ông ấy vẫn luôn theo dõi cô, nhớ đến ngày cô ra tù.
Tác giả :
Thiên Hạ Thái Bình 77