Tình Cũ Tự Cháy
Chương 30
Tuy Hạ Giai Ngôn đã đề phòng từ trước, nhưng lực kéo của Lục Tiệp rất lớn, cuối cùng cô vẫn chật vật ngã ngồi trên người anh. Cô vừa cử động, thì anh liền nâng người cô lên, để cô ngồi bắt ngang trên đùi anh, sau đó vô cùng thuần thục đưa cách tay vòng qua tấm lưng mảnh khảnh của cô. Hai người dán chặt vào nhau, tư thế thân mật trao đổi nhiệt độ cơ thể, cô không dám lộn xộn cũng không thể lộn xộn, chỉ có thể dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Anh mà còn động tay động chân lần nữa, thì sau này tôi sẽ không cho anh bước vào nhà tôi nữa."
Hành động ấy khiến cho chiếc DSLR lăn đến bên chân Lục Tiệp. Lục Tiệp thu cánh tay kéo cô vào sát mình hơn: "Đứng có lớn tiếng như vậy, bị tên bà tám Dục Dục kia nghe thấy thì không ai thoát ra được đâu"
Hạ Giai Ngôn giương mắt liền thấy gương mặt kia gần trong gang tấc. Gặp lại nhau lâu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng loại khoảng cách này, loại góc độ này để tỉ mỉ nhìn Lục Tiệp, so với vài năm trước dường như anh có gầy đi một chút, da cũng trắng hơn một chút, nhưng nhìn qua thì thần thái vẫn giống như trước, nhất là đôi mắt kia, vừa thâm sâu vừa sắc bén, có đôi khi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Năm tháng thăng trầm mang tới cho con người ta rất nhiều thứ, mà những gì Lục Tiệp có được, có lẽ chính là sự thành thục, trầm ổn mà thâm sâu. Hạ Giai Ngôn bàng hoàng nhìn vào đôi mắt anh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, không gian như vương vấn vài sợi tơ dịu dàng, ấm áp.
Lục Tiệp bình tĩnh nhìn thẳng mặt cô, một tay anh đỡ ngang hông cô, tay còn lại dần di chuyển lên trên, không nặng không nhẹ nhấn vào sao gáy Hạ Giai Ngôn: "Nếu bây giờ tôi hôn em, em vẫn sẽ tát tôi à?"
Dường như anh cố ý đè thấp giọng xuống, Hạ Gia Ngôn nghe vào lại cảm thấy sự thành khẩn. Cô dừng nữa giây, sau đó từ miệng thốt lên một chữ: "Sẽ!"
Nhận được đáp án này, cũng không nằm ngoài dự đoán của Lục Tiệp, anh nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Sau đêm đó, tôi mới phát hiện hóa ra em có thể nhẫn tâm như thế, lúc đánh lên người tôi không thấy thương tiếc gì sao? Làm khó tôi chiều hôm sau lên trường có tiết, mà mặt vẫn còn sưng, bọn họ cứ lén lút nhìn tôi, nhưng điều duy nhất đáng mừng là, không có học sinh nào trong lớp chạy đến hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi thật sự không thể giữ vững nguyên tắc là một thấy giáo thành thực hiền lành rồi, vì giữ lại mặt mũi mà nói dối một lần."
Lời vừa rồi của Lục Tiệp được nói rất nhẹ rất chậm, môi anh mở ra rồi đóng vào với biên độ rất nhỏ, nhưng hơi thở lại nóng rực như từng làn sóng phả lên da mặt cô. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, nhất là độ nóng trên mặt, cô hơi ngửa đầu về sau, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Đừng nói như vậy được không, nhanh buông tay ra!"
"Những lời này rất quan trọng. Tôi đặc biệt nhắc nhở với em, sáng mai tôi còn phải đến đây đón Dục Dục về nhà, nếu bị Lê Thiệu Trì thấy nửa bên mặt tôi bị sưng lên, khẳng định anh ta sẽ giễu cợt em." Anh dừng một chút, áp sát vào cô nhẹ giọng nói,"Đã như thế nếu có xuống tay thì nhớ kỹ nhẹ tay một chút."
Lục Tiệp vừa dứt lời, đồng thời Hạ Giai Ngôn cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói vừa rồi. Nhưng khi, cô còn chưa kịp chạy trốn hay né tránh thì Lục Tiệp nhấn cánh tay đang đặt sau gáy của cô, tiếp theo mạnh mẽ hôn xuống.
Lục Tiệp có cảm giác dường như làn môi cô được thoa một lớp độc dược mật đường, vừa ngọt ngào, đầy cám dỗ, vừa có thể giết người như thế, khiến anh muốn ngừng nhưng không cách nào ngừng được. Cơ thể cô cừng đờ, ngón tay vẫn đang bấu chặt trên vai anh, nhưng anh không thấy đau, thậm chí lại còn cảm thấy có một chút kích thích.
Đẩy ngã cô xuống chiếc ghế sô pha rộng lớn phía sau, Lục Tiệp đẩy cánh tay đang quẫy lung tung của cô lên trên đỉnh đầu. Hôn càng lúc càng sâu, linh hồn dường như bị độ nóng trên môi thiêu đốt, bọn họ tựa như hai luồng khói nhẹ, vào lúc này đang không ngừng xoắn xuýt quấn chặt vào nhau.
Hô hấp của Hạ Giai Ngôn càng lúc càng rối loạn, ngực cũng càng lúc càng phập phồng kịch liệt, anh không muốn buông cô ra, nhưng lại không thể không buông.
Nụ hôn lần này so với lần trước có phần suồng sã hơn. Đợi đến khi môi Lục Tiệp rời khỏi môi cô, Hạ Giai Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không xác định rõ phương hướng. Cô giương miệng hô hấp, Lục Tiệp lại áp vào tai cô nói: "Có lẽ lần này đành phải thiếu nợ em rồi, trước mặt trẻ nhỏ mà đánh người sẽ gây ảnh hưởng không tốt ..."
Hạ Giai Ngôn quay đầu, quả nhiên thấy Lê Dục đứng bên cạnh hành lang. Dáng vẻ của cậu có chút dại ra, cô đẩy mạnh Lục Tiệp ra, sau đó lấy tay chà sát môi mình.
Lục Tiệp nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, anh chỉnh trang qua loa một chút rồi bước đến bế Lê Dục lên, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: "Sao lại chạy đến đây?"
Lê Dục láu lỉnh choàng cổ Lục Tiệp, cậu chớp mắt, cũng không trả lời.
Lục Tiệp lại một lần nữa ôm cậu bé trở về giường, lần này đợi cho cậu bé ngủ anh mới nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng. Hạ Giai Ngôn đang đứng ở ban công ngẩn người nhìn chiếc máy giặt đang hoạt động, mãi đến khi Lục Tiệp bước đến cửa ban công cô mới quay đầu lại.
"Thằng bé ngủ rồi." - Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn vẫn chưa nhìn anh với vẻ mặt tốt hơn, nhớ đến đôi mắt nhỏ lanh lơi thuần khiết của Lê Dục, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy cô không nói lời nào, Lục Tiệp nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ đến đón thằng bé, trước khi đến sẽ điện thoại cho em."
Lúc này Hạ Giai Ngôn mới đáp: "Ừ."
"Thế tôi về đây." Cô không phản ứng, Lục Tiệp hỏi: "Em không tiễn khách sao?"
"Anh thật sự xem mình là khách à?" Hạ Giai Ngôn tức giận đến tức cười.
"Sao?" Tâm tình Lục Tiệp rất tốt, kìm không được lại trêu cô,"Hóa ra tôi đã là chủ nhân của nơi này."
Nếu không phải sức lực của mình hoàn toàn khác xa Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn thật sự muốn trực tiếp ném anh ra ngoài.
Sáng chủ nhật, Lê Dục ngủ thẳng đến chín giờ mới khó khăn mở mắt dậy, ngồi ngây ở giữa giường. Ngồi hơn mười phút, cậu cũng không đợi cho đến khi Hạ Giai Ngôn bước vào, thế là mới đạp đôi chân ngắn xuống giường.
Hạ giai Ngôn đang ngồi trên sô pha ôn bài, thấy Lê Dục chạy chân trần đến, cô vội vàng bế cậu chạy về phòng: "Dục Dục phải đi giày vào nha, nếu không rất dễ bị cảm đó nha."
Lê Dục rất nghe lời trở về phòng ngủ, cậu ngồi bên giường, đưa tay giơ chân để Hạ Giai Ngôn giúp cậu mặc quần áo. Khi cô đang cài nút áo khoác cho câu, Lê Dục hỏi: "Dì Giai Ngôn ơi, có phải dì muốn cùng chú Lục kết hôn không ạ?"
Cậu bé hỏi chuyện với thanh âm vẫn còn non nớt, nhưng đề cập đến vấn đề này lại làm cho người lớn ngạc nhiên. Hạ Giai Ngôn nắm tay cậu ra ngoài ăn điểm tâm, vừa đi vừa nói chuyện: "Không thể nào."
"Dì Hoa nói, Dục Dục không thể tùy tiện thân với bạn học nữ quá, vì nếu thân quá thì sau này, con sẽ mãi mãi ở cùng với bạn gái đó." Lê Dục mang vẻ mặt khó hiểu, "Con hỏi dì Hoa thể nào là mãi mãi ở cùng với bạn gái đó, dì ấy nói chúng con có thể kết hôn, khi kết hôn là có thể mãi mãi ở cùng nhau ạ."
Hạ Giai Ngôn biết dì Hoa mà mà Lê Dục đang nhắc đến là bảo mẫu của nhà cậu, Hạ Giai Ngôn quyết định, lần sau có cơ hội gặp dì Hoa cô sẽ đề nghị dì ấy hạn chế truyền thụ tư tưởng về chuyện tình yêu với cậu bạn nhỏ này, để tránh câu bé trưởng thành sớm. Cô không biết nói gì để thoái thác, chỉ có thể đặt bát cháo tiểu mễ đã múc xong đặt trước mặt Lê Dục: "Im lặng ăn sáng đi, để chú Lục của cháu còn đến đón cháu về nhà"
Khi đồng hồ điểm sang số mười, Hạ Giai Ngôn liền nhận được điện thoại của Lục Tiệp, anh nói anh đã đến dưới lầu, chuẩn bị lên. Cô nhìn Lê Dục đã chuẩn bị xong, vì thế nói với Lục Tiệp: "Anh ở trong xe đợi đi, tôi dẫn Lục Tiệp xuống."
Đáp lại Hạ Giai Ngôn là tràn cười khẽ ngắn ngủi, sau khi nghe thấy, cô liền hung hăng cúp máy.
Mấy phút sau, Lục Tiệp liền thấy Hạ Giai Ngôn và Lê Dục cùng bước ra khỏi nhà trọ. Anh xuống xe, Lê Dục vội vàng chạy đến, Hạ Giai Ngôn đi theo sau cậu, vẫn đang từ tốn bước đến.
Hạ Giai Ngôn cầm ba lô của Lê Dục đưa cho anh, trong giọng nói chút ý tứ như trút được gánh nặng: "Cậu bé giờ giao cho anh."
Lê Dục kéo tay Lục Tệp, sau đó lại nhìn Hạ Giai Ngôn vẻ luư luyến không rời nói: "Dì Giai Ngôn, dì cũng đến nhà cháu đi. Cháu có Transformers và ô tô điều khiển từ xa nữa, chúng ta có thể cùng nhau chơi."
Hạ Giai Ngôn ngồi xổm xuống gúp Lê Dục sửa lại mép cổ áo bị lệch, sau đó nói: "Lần sau sẽ cũng cháu chơi được không nè?"
Lê Dục len lén kéo nhẹ đuôi áo của Lục Tiệp, Lục Tiệp hiểu ý cậu bé, nhưng không giúp cậu thuyết phục Hạ Giai Ngôn. Lê Dục thất bại, chỉ có thể nhìn cô đầy trông chờ, một lát sau mới miễng cưỡng gật đầu.
Hạ Giai Ngôn biết, chắc chắn Lê Dục đã kể chuyện cô và Lục Tiệp hôn nhau cho bố già nhà cậu, vì thế hôm thứ hai đi làm ánh mắt Lê Thiệu Trì nhìn cô cũng thay đồi. Cô bị nhìn chòng chọc khiến cả người không thoải mái, thừa dịp anh cúi đầu ký văn kiện cô mới hung hăng lừ anh một cái. Dường như ở trán anh cũng có mắt, ngay khi cô vừa trừng mắt thì, anh lại bất ngờ ngẩng đầu lên.
Lê Thiệu Trì cảm thấy buồn cười, anh hỏi Hạ Giai Ngôn: "Tôi vừa là cấp trên vừa là bà mối, cô còn có gì không hài lòng nữa? Nghe nói đếm đó hai người thân nhau lắm, làm hại con tôi sau khi về nhà luôn tỏ ra xấu hổ."
Hạ Giai Ngôn mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng cô lặng lẽ lôi Lục Tiệp mắng trăm ngàn lần, nhất thời nóng nảy liền nói với Lê Thiệu Trì: "Nếu anh còn can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi một lần nữa, tồi sẽ từ chức!"
Tay Lê Thiệu Trì đang ký tên lên văn kiện không khỏi khựng lại, anh có chút hứng thú đánh giá Hạ Giai Ngôn: "Nhanh như vậy đã bị chiều hư rồi. Lời nói không chín chắn, không trách nhiệm như từ chức mà ngươi cũng có thể tùy tiện nói lung tung sao?"
Kỳ thật lời vừa nói ra, Hạ Giai Ngôn liền cảm thấy hối hận. Cô cúi đầu xuống, mím môi không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng chuẩn bị ăn mắng của Hạ Giai Ngôn, anh có chút hứng thú đánh giá Hạ Giai Ngôn: "Ra ngoài đi,người phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt có chỉ số thông minh thấp thật là chướng mắt"
Ba môn học của học kỳ này sẽ tiến hành kiểm tra đánh giá vào tuần thứ bảy, Hạ Giai Ngôn cảm thấy đây là một trận chiến mệt nhọc, đến khi kết thúc kì thi, ngay cả tay phải cũng mỏi nhừ.
Mới từ phòng thi bước ra, Hạ Gia Ngôn đã thấy Lục Tiệp đứng bên hành lang, trên tay anh không cầm giáo án hay tài liệu gì cả, trông không giống lên lớp hay đi coi thi.
Lục Tiệp luôn nhìn cửa phòng thi, thấy Hạ Giai Ngôn bước ra, anh liền đi tới.Vì không muốn làm phiền mấy bạn học còn đang múa bút thành văn, bọn họ đều ăn ý giữ im lặng, cho đến khi bước ra sân trường, Lục Tiệp mới hỏi: "Thi cử thế nào rồi?"
Trong đầu vẫn còn nhồi mấy phần trọng điểm và nội dung quan trọng của mấy môn học, Hạ Giai Ngôn vuốt vuốt trán, giọng đều đều nói: "Cũng tạm được."
Ở phía trước là ngã rẽ, hướng rẽ trái là trực tiếp ra cổng trường, còn hướng rẽ phải còn lại là đến bãi đỗ xe. Lục Tiệp nắm tay cô dẫn cô đi về hướng rẽ phải, Hạ Giai Ngôn cũng không muốn trước mặt bao nhiêu người cùng anh lôi kéo, vì thế đành đi theo anh, đồng thời cố gắng thoát khỏi tay anh.
"Đêm nay, cùng ăn cơm với tôi được không?" Lục Tiệp hỏi.
Hạ Giai Ngôn dứt khoát từ chối." Hôm nay tôi mệt lắm."
Lục Tiệp không đồng ý lý do này, anh nói: "Mệt thì khỏi phải ăn cơm à?"
Hạ Giai Ngôn hỏi: "Tại sao tôi phải ăn cơm với anh chứ?"
Lục Tiệp nhìn về phía cô, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Hành động ấy khiến cho chiếc DSLR lăn đến bên chân Lục Tiệp. Lục Tiệp thu cánh tay kéo cô vào sát mình hơn: "Đứng có lớn tiếng như vậy, bị tên bà tám Dục Dục kia nghe thấy thì không ai thoát ra được đâu"
Hạ Giai Ngôn giương mắt liền thấy gương mặt kia gần trong gang tấc. Gặp lại nhau lâu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng loại khoảng cách này, loại góc độ này để tỉ mỉ nhìn Lục Tiệp, so với vài năm trước dường như anh có gầy đi một chút, da cũng trắng hơn một chút, nhưng nhìn qua thì thần thái vẫn giống như trước, nhất là đôi mắt kia, vừa thâm sâu vừa sắc bén, có đôi khi khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Năm tháng thăng trầm mang tới cho con người ta rất nhiều thứ, mà những gì Lục Tiệp có được, có lẽ chính là sự thành thục, trầm ổn mà thâm sâu. Hạ Giai Ngôn bàng hoàng nhìn vào đôi mắt anh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau ấy, không gian như vương vấn vài sợi tơ dịu dàng, ấm áp.
Lục Tiệp bình tĩnh nhìn thẳng mặt cô, một tay anh đỡ ngang hông cô, tay còn lại dần di chuyển lên trên, không nặng không nhẹ nhấn vào sao gáy Hạ Giai Ngôn: "Nếu bây giờ tôi hôn em, em vẫn sẽ tát tôi à?"
Dường như anh cố ý đè thấp giọng xuống, Hạ Gia Ngôn nghe vào lại cảm thấy sự thành khẩn. Cô dừng nữa giây, sau đó từ miệng thốt lên một chữ: "Sẽ!"
Nhận được đáp án này, cũng không nằm ngoài dự đoán của Lục Tiệp, anh nhìn Hạ Giai Ngôn nói: "Sau đêm đó, tôi mới phát hiện hóa ra em có thể nhẫn tâm như thế, lúc đánh lên người tôi không thấy thương tiếc gì sao? Làm khó tôi chiều hôm sau lên trường có tiết, mà mặt vẫn còn sưng, bọn họ cứ lén lút nhìn tôi, nhưng điều duy nhất đáng mừng là, không có học sinh nào trong lớp chạy đến hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi thật sự không thể giữ vững nguyên tắc là một thấy giáo thành thực hiền lành rồi, vì giữ lại mặt mũi mà nói dối một lần."
Lời vừa rồi của Lục Tiệp được nói rất nhẹ rất chậm, môi anh mở ra rồi đóng vào với biên độ rất nhỏ, nhưng hơi thở lại nóng rực như từng làn sóng phả lên da mặt cô. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, nhất là độ nóng trên mặt, cô hơi ngửa đầu về sau, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Đừng nói như vậy được không, nhanh buông tay ra!"
"Những lời này rất quan trọng. Tôi đặc biệt nhắc nhở với em, sáng mai tôi còn phải đến đây đón Dục Dục về nhà, nếu bị Lê Thiệu Trì thấy nửa bên mặt tôi bị sưng lên, khẳng định anh ta sẽ giễu cợt em." Anh dừng một chút, áp sát vào cô nhẹ giọng nói,"Đã như thế nếu có xuống tay thì nhớ kỹ nhẹ tay một chút."
Lục Tiệp vừa dứt lời, đồng thời Hạ Giai Ngôn cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói vừa rồi. Nhưng khi, cô còn chưa kịp chạy trốn hay né tránh thì Lục Tiệp nhấn cánh tay đang đặt sau gáy của cô, tiếp theo mạnh mẽ hôn xuống.
Lục Tiệp có cảm giác dường như làn môi cô được thoa một lớp độc dược mật đường, vừa ngọt ngào, đầy cám dỗ, vừa có thể giết người như thế, khiến anh muốn ngừng nhưng không cách nào ngừng được. Cơ thể cô cừng đờ, ngón tay vẫn đang bấu chặt trên vai anh, nhưng anh không thấy đau, thậm chí lại còn cảm thấy có một chút kích thích.
Đẩy ngã cô xuống chiếc ghế sô pha rộng lớn phía sau, Lục Tiệp đẩy cánh tay đang quẫy lung tung của cô lên trên đỉnh đầu. Hôn càng lúc càng sâu, linh hồn dường như bị độ nóng trên môi thiêu đốt, bọn họ tựa như hai luồng khói nhẹ, vào lúc này đang không ngừng xoắn xuýt quấn chặt vào nhau.
Hô hấp của Hạ Giai Ngôn càng lúc càng rối loạn, ngực cũng càng lúc càng phập phồng kịch liệt, anh không muốn buông cô ra, nhưng lại không thể không buông.
Nụ hôn lần này so với lần trước có phần suồng sã hơn. Đợi đến khi môi Lục Tiệp rời khỏi môi cô, Hạ Giai Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không xác định rõ phương hướng. Cô giương miệng hô hấp, Lục Tiệp lại áp vào tai cô nói: "Có lẽ lần này đành phải thiếu nợ em rồi, trước mặt trẻ nhỏ mà đánh người sẽ gây ảnh hưởng không tốt ..."
Hạ Giai Ngôn quay đầu, quả nhiên thấy Lê Dục đứng bên cạnh hành lang. Dáng vẻ của cậu có chút dại ra, cô đẩy mạnh Lục Tiệp ra, sau đó lấy tay chà sát môi mình.
Lục Tiệp nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, anh chỉnh trang qua loa một chút rồi bước đến bế Lê Dục lên, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: "Sao lại chạy đến đây?"
Lê Dục láu lỉnh choàng cổ Lục Tiệp, cậu chớp mắt, cũng không trả lời.
Lục Tiệp lại một lần nữa ôm cậu bé trở về giường, lần này đợi cho cậu bé ngủ anh mới nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng. Hạ Giai Ngôn đang đứng ở ban công ngẩn người nhìn chiếc máy giặt đang hoạt động, mãi đến khi Lục Tiệp bước đến cửa ban công cô mới quay đầu lại.
"Thằng bé ngủ rồi." - Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn vẫn chưa nhìn anh với vẻ mặt tốt hơn, nhớ đến đôi mắt nhỏ lanh lơi thuần khiết của Lê Dục, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy cô không nói lời nào, Lục Tiệp nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ đến đón thằng bé, trước khi đến sẽ điện thoại cho em."
Lúc này Hạ Giai Ngôn mới đáp: "Ừ."
"Thế tôi về đây." Cô không phản ứng, Lục Tiệp hỏi: "Em không tiễn khách sao?"
"Anh thật sự xem mình là khách à?" Hạ Giai Ngôn tức giận đến tức cười.
"Sao?" Tâm tình Lục Tiệp rất tốt, kìm không được lại trêu cô,"Hóa ra tôi đã là chủ nhân của nơi này."
Nếu không phải sức lực của mình hoàn toàn khác xa Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn thật sự muốn trực tiếp ném anh ra ngoài.
Sáng chủ nhật, Lê Dục ngủ thẳng đến chín giờ mới khó khăn mở mắt dậy, ngồi ngây ở giữa giường. Ngồi hơn mười phút, cậu cũng không đợi cho đến khi Hạ Giai Ngôn bước vào, thế là mới đạp đôi chân ngắn xuống giường.
Hạ giai Ngôn đang ngồi trên sô pha ôn bài, thấy Lê Dục chạy chân trần đến, cô vội vàng bế cậu chạy về phòng: "Dục Dục phải đi giày vào nha, nếu không rất dễ bị cảm đó nha."
Lê Dục rất nghe lời trở về phòng ngủ, cậu ngồi bên giường, đưa tay giơ chân để Hạ Giai Ngôn giúp cậu mặc quần áo. Khi cô đang cài nút áo khoác cho câu, Lê Dục hỏi: "Dì Giai Ngôn ơi, có phải dì muốn cùng chú Lục kết hôn không ạ?"
Cậu bé hỏi chuyện với thanh âm vẫn còn non nớt, nhưng đề cập đến vấn đề này lại làm cho người lớn ngạc nhiên. Hạ Giai Ngôn nắm tay cậu ra ngoài ăn điểm tâm, vừa đi vừa nói chuyện: "Không thể nào."
"Dì Hoa nói, Dục Dục không thể tùy tiện thân với bạn học nữ quá, vì nếu thân quá thì sau này, con sẽ mãi mãi ở cùng với bạn gái đó." Lê Dục mang vẻ mặt khó hiểu, "Con hỏi dì Hoa thể nào là mãi mãi ở cùng với bạn gái đó, dì ấy nói chúng con có thể kết hôn, khi kết hôn là có thể mãi mãi ở cùng nhau ạ."
Hạ Giai Ngôn biết dì Hoa mà mà Lê Dục đang nhắc đến là bảo mẫu của nhà cậu, Hạ Giai Ngôn quyết định, lần sau có cơ hội gặp dì Hoa cô sẽ đề nghị dì ấy hạn chế truyền thụ tư tưởng về chuyện tình yêu với cậu bạn nhỏ này, để tránh câu bé trưởng thành sớm. Cô không biết nói gì để thoái thác, chỉ có thể đặt bát cháo tiểu mễ đã múc xong đặt trước mặt Lê Dục: "Im lặng ăn sáng đi, để chú Lục của cháu còn đến đón cháu về nhà"
Khi đồng hồ điểm sang số mười, Hạ Giai Ngôn liền nhận được điện thoại của Lục Tiệp, anh nói anh đã đến dưới lầu, chuẩn bị lên. Cô nhìn Lê Dục đã chuẩn bị xong, vì thế nói với Lục Tiệp: "Anh ở trong xe đợi đi, tôi dẫn Lục Tiệp xuống."
Đáp lại Hạ Giai Ngôn là tràn cười khẽ ngắn ngủi, sau khi nghe thấy, cô liền hung hăng cúp máy.
Mấy phút sau, Lục Tiệp liền thấy Hạ Giai Ngôn và Lê Dục cùng bước ra khỏi nhà trọ. Anh xuống xe, Lê Dục vội vàng chạy đến, Hạ Giai Ngôn đi theo sau cậu, vẫn đang từ tốn bước đến.
Hạ Giai Ngôn cầm ba lô của Lê Dục đưa cho anh, trong giọng nói chút ý tứ như trút được gánh nặng: "Cậu bé giờ giao cho anh."
Lê Dục kéo tay Lục Tệp, sau đó lại nhìn Hạ Giai Ngôn vẻ luư luyến không rời nói: "Dì Giai Ngôn, dì cũng đến nhà cháu đi. Cháu có Transformers và ô tô điều khiển từ xa nữa, chúng ta có thể cùng nhau chơi."
Hạ Giai Ngôn ngồi xổm xuống gúp Lê Dục sửa lại mép cổ áo bị lệch, sau đó nói: "Lần sau sẽ cũng cháu chơi được không nè?"
Lê Dục len lén kéo nhẹ đuôi áo của Lục Tiệp, Lục Tiệp hiểu ý cậu bé, nhưng không giúp cậu thuyết phục Hạ Giai Ngôn. Lê Dục thất bại, chỉ có thể nhìn cô đầy trông chờ, một lát sau mới miễng cưỡng gật đầu.
Hạ Giai Ngôn biết, chắc chắn Lê Dục đã kể chuyện cô và Lục Tiệp hôn nhau cho bố già nhà cậu, vì thế hôm thứ hai đi làm ánh mắt Lê Thiệu Trì nhìn cô cũng thay đồi. Cô bị nhìn chòng chọc khiến cả người không thoải mái, thừa dịp anh cúi đầu ký văn kiện cô mới hung hăng lừ anh một cái. Dường như ở trán anh cũng có mắt, ngay khi cô vừa trừng mắt thì, anh lại bất ngờ ngẩng đầu lên.
Lê Thiệu Trì cảm thấy buồn cười, anh hỏi Hạ Giai Ngôn: "Tôi vừa là cấp trên vừa là bà mối, cô còn có gì không hài lòng nữa? Nghe nói đếm đó hai người thân nhau lắm, làm hại con tôi sau khi về nhà luôn tỏ ra xấu hổ."
Hạ Giai Ngôn mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng cô lặng lẽ lôi Lục Tiệp mắng trăm ngàn lần, nhất thời nóng nảy liền nói với Lê Thiệu Trì: "Nếu anh còn can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi một lần nữa, tồi sẽ từ chức!"
Tay Lê Thiệu Trì đang ký tên lên văn kiện không khỏi khựng lại, anh có chút hứng thú đánh giá Hạ Giai Ngôn: "Nhanh như vậy đã bị chiều hư rồi. Lời nói không chín chắn, không trách nhiệm như từ chức mà ngươi cũng có thể tùy tiện nói lung tung sao?"
Kỳ thật lời vừa nói ra, Hạ Giai Ngôn liền cảm thấy hối hận. Cô cúi đầu xuống, mím môi không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng chuẩn bị ăn mắng của Hạ Giai Ngôn, anh có chút hứng thú đánh giá Hạ Giai Ngôn: "Ra ngoài đi,người phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt có chỉ số thông minh thấp thật là chướng mắt"
Ba môn học của học kỳ này sẽ tiến hành kiểm tra đánh giá vào tuần thứ bảy, Hạ Giai Ngôn cảm thấy đây là một trận chiến mệt nhọc, đến khi kết thúc kì thi, ngay cả tay phải cũng mỏi nhừ.
Mới từ phòng thi bước ra, Hạ Gia Ngôn đã thấy Lục Tiệp đứng bên hành lang, trên tay anh không cầm giáo án hay tài liệu gì cả, trông không giống lên lớp hay đi coi thi.
Lục Tiệp luôn nhìn cửa phòng thi, thấy Hạ Giai Ngôn bước ra, anh liền đi tới.Vì không muốn làm phiền mấy bạn học còn đang múa bút thành văn, bọn họ đều ăn ý giữ im lặng, cho đến khi bước ra sân trường, Lục Tiệp mới hỏi: "Thi cử thế nào rồi?"
Trong đầu vẫn còn nhồi mấy phần trọng điểm và nội dung quan trọng của mấy môn học, Hạ Giai Ngôn vuốt vuốt trán, giọng đều đều nói: "Cũng tạm được."
Ở phía trước là ngã rẽ, hướng rẽ trái là trực tiếp ra cổng trường, còn hướng rẽ phải còn lại là đến bãi đỗ xe. Lục Tiệp nắm tay cô dẫn cô đi về hướng rẽ phải, Hạ Giai Ngôn cũng không muốn trước mặt bao nhiêu người cùng anh lôi kéo, vì thế đành đi theo anh, đồng thời cố gắng thoát khỏi tay anh.
"Đêm nay, cùng ăn cơm với tôi được không?" Lục Tiệp hỏi.
Hạ Giai Ngôn dứt khoát từ chối." Hôm nay tôi mệt lắm."
Lục Tiệp không đồng ý lý do này, anh nói: "Mệt thì khỏi phải ăn cơm à?"
Hạ Giai Ngôn hỏi: "Tại sao tôi phải ăn cơm với anh chứ?"
Lục Tiệp nhìn về phía cô, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Tác giả :
Lam Bảo