Tình Cảm Độc Nhất

Chương 42

Trước khi Cố Khinh Châu tới nhà họ Lệ, đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu, thậm chí còn khoa trương lên tận Internet để tư vấn khi gặp bố mẹ nhà gái thì cần chú trọng vào những điểm gì. Trong lúc vô tình Lệ Tử Xuyến nhìn thấy những thứ này, thì tâm trạng đã không còn cách nào diễn tả bằng ngôn từ được nữa, đến ngày đó cô nhất định phải mua một bình oxy bỏ vào trong túi, đề phòng người đàn ông này lo lắng đến phát ngất, vậy thì thật quá mất mặt.

Hẳn là lão gia của nhà họ Lệ đã sớm nghe danh Cố Khinh Châu qua lời của con trai, dường như ấn tượng không tệ, cho nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ là điều khiến Lệ Tử Xuyến không nghĩ tới, đó là ba mẹ cô lại thích anh như vậy, lúc ăn cơm cực kỳ nịnh nọt Cố Khinh Châu, đến mức khiến bọn Bắc Bắc cũng phải kinh ngạc.

Ba cô nói, trong nhà nhiều con trai, hơn nữa từng người một đều rất mạnh mẽ, khó có được người nào không thích nói chuyện lại hòa nhã như vậy, cho nên rất quý trọng anh, rất tốt.

Mẹ của cô nói, cô quá tinh nghịch, tính tình cũng không dễ dạy dỗ, còn là tính cách của một đại tiểu thư. Tìm một người đàn ông quá cá tính đảm bảo mỗi ngày đều sẽ cãi nhau, Cố Khinh Châu thành thành thật thật, chững chạc lại biết nặng nhẹ, cực kỳ phù hợp đối với cô.

Sau khi ăn xong, Lệ Tử Xuyến bưng hoa quả tới, ba mẹ cô đã quấn lấy Cố Khinh Châu hỏi chuyện kết hôn, ai có thể nghĩ rằng hai người này còn gấp hơn so với cô, thật sự là sợ cô cả đời này đều không gả ra ngoài được, thật vất vả mới có một người thì liền bắt lấy không buông sao?

Thật sự là tổn thương lòng tự tôn mà.

Cố Khinh Châu còn chưa thích ứng được khi mọi người đối đãi nhiệt tình như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ. Chẳng qua Lệ Tử Xuyến cũng tò mò muốn biết khi nào thì Cố Khinh Châu dự định kết hôn với cô, thế là làm như không thấy đối với ánh mắt cầu cứu của anh, cực kỳ độc ác.

Rời khỏi nhà họ Lệ, Lệ Tử Xuyến cùng Cố Khinh Châu lái xe trở về ký túc xá.

Sau khi trải qua đại kiếp, tâm trạng Cố Khinh Châu rất vui vẻ, nhìn thấy anh vui vẻ, cô cũng vui vẻ theo.

Tắm rửa xong, Lệ Tử Xuyến mặc áo sơ mi của anh chạy ra ngoài, lúc ấy Cố Khinh Châu đang đưa lưng về phía cô, sắp xếp lại đống quần áo cô vừa thay ở trong tủ. Bỗng nhiên Lệ Tử Xuyến nhảy lên người anh, kề miệng lên tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Cố, cha mẹ em cũng đều đồng ý rồi, như vậy, bây giờ anh có thể làm không?"

Nói rõ ràng như thế, nhịp tim của cô đập kịch liệt, một giây sau mặt Cố Khinh Châu cũng đỏ tới tận mang tai.

Dường như anh nuốt một ngụm nước bọt rồi mới trầm thấp nói, “Ngoan Ngoãn, đừng làm rộn."

Lệ Tử Xuyến phẫn nộ leo từ trên lưng anh xuống, thực ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với đáp án này, anh đi gặp cha mẹ cô cũng cần chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, chỉ sợ chuyện này trong thời gian sẽ không trở thành sự thật. Chẳng qua cô cũng là ác tính thích xem dáng vẻ lúc anh đỏ mặt mà thôi.

Lệ Tử Xuyến ngoan ngoãn bò lên giường, cầm điện thoại di động lên bắt đầu chơi trò chơi đang nổi tiếng gần đây, Cố Khinh Châu đã tắm rửa xong, mở đèn bàn hai bên đầu giường lên, dặn dò cô nói, “Lúc nhìn điện thoại thì nên cố gắng để bốn phía đều có ánh sáng, nếu không độ sáng trên màn hình điện thoại sẽ khiến em mỏi mắt."

Nói xong, anh cũng nửa nằm nửa ngồi ở một bên, tựa vào đầu giường mở sách ra đọc.

Trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm tươi mát, rất nhạt, không biết là từ người cô truyền tới, hay là từ chỗ của anh.

Lệ Tử Xuyến dần dần không quan tâm đến trò chơi nữa, mỗi lần bom nổ tung trong trò chơi, cô mới ý thức được rằng cô đã nhìn chăm chú Cố Khinh Châu trong thời gian quá lâu rồi.

Anh nghiêm túc đọc sách, kính mắt trên sống mũi như có vẻ muốn rơi mà không rơi được, cực kỳ mê người, đường cong khuôn mặt rõ ràng, dưới ánh sáng cực kỳ hoàn mỹ, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được từ nào để tán dương anh, chỉ có thể thưởng thức vẻ ngoài của anh không chớp mắt.

Lát sau, khóe miệng của cô tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, nghĩ tới tương lai mấy chục năm sau đều có thể cùng anh trải qua một buổi tối như thế này, dường như thật sự là không tệ.

Nếu như để cô gặp anh lúc trước, để Lệ Tử Xuyến tưởng tượng cuộc sống bây giờ, cho dù thế nào thì cô cũng sẽ không tin rằng là có một ngày như vậy. Cho dù là đều ở nhà đọc sách, không đi mua sắm, không đến bar chơi đùa, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, dù cực kỳ yên tĩnh, cũng có thể cảm nhận được một loại cảm xúc mang tên hạnh phúc.

Cô để điện thoại di động xuống, khẽ tựa vào bờ vai của anh, nói: “Bạn học Cố, anh tính lúc nào cầu hôn em?"

Dứt lời, anh cũng để sách xuống, nghiêng đầu liếc cô một cái, con mắt chậm rãi tràn ngập ý cười: “Anh trai em không bảo em nên rụt rè một chút sao?"

“Em mới không nghe anh ấy, rụt rè gì chứ, cũng không biết chồng tương lai của em có thể chạy mất hay không." Cô tùy hứng nói.

Cố Khinh Châu cười cười, nhẹ nói: “Bốn năm, anh vẫn luôn ở nơi này, thì có thể chạy đi đâu được cơ chứ?"

Lệ Tử Xuyến cảm thấy không đúng lắm, nghĩ một chút, lại xòe tay ra đếm, đếm thế nào cũng đều chỉ có ba năm, ở đâu ra thêm một năm vậy?

Lúc này, trong đầu hiện lên lời Abby đã nói cách đây không lâu, khi đó cô ấy còn thề rằng cô hẳn là first love mà Cố Khinh Châu đã tâm niệm từ lâu, lúc ấy cô cũng không hỏi đến cùng. Bây giờ cân nhắc tỉ mỉ lại, hoàn toàn chính xác, Cố Khinh Châu rất cứng đầu, sẽ chỉ đi một con đường đến ngu ngốc...

Cho nên mới nói, anh vẫn luôn thích cô trong bốn năm sao?

Lệ Tử Xuyến ngồi dậy, trong mắt lộ ra tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi: “Trước khi chúng ta hẹn hò, anh đã biết em rồi hả?"

Cố Khinh Châu thành thật gật đầu, anh không muốn giấu diếm, cho nên khi cô đoán được chuyện này anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Chuyện gì đã xảy ra, mau nói cho em biết!" Thân thể của cô cũng nhanh chóng bị lòng hiếu kỳ làm nổ tung rồi!

Anh cười đẩy kính, dường như lại nghĩ đến bên trong cái đầu nhỏ của cô chứa gì, nói: “Câu chuyện hẳn là không có kinh tâm động phách như em tưởng đâu. Khi đó vừa khai giảng, có một thời gian anh ở trường học, có một đàn em học nghiên cứu sinh cứ theo đuổi anh mãi, mà anh lại không biết cự tuyệt cô ấy như thế nào. Vừa vặn khi đó anh đúng lúc đi ngang qua em, em kéo một hành lý rất lớn đứng dưới bóng cây, có lẽ là đã ‘thưởng thức’ bọn anh rất lâu." diễn!đàn@lê#quý$đôn

Lệ Tử Xuyến nhớ lại chuyện đã xảy ra, lúc ấy vẻ mặt anh bất đắc dĩ khiến cô động lòng phải rút dao tương trợ, gọn gàng dứt khoát đi tới, khoác lên cánh tay Cố Khinh Châu, vừa khóc vừa nói với anh, “Anh yêu, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi. Sau khi chúng ta đính hôn anh đã chạy đi đâu, sao không nghe điện thoại, cha mẹ em và mấy người anh trai hiện đều ở cửa trường học, bọn họ muốn hỏi anh chừng nào thì mới đi làm giấy kết hôn với em."

Nói xong, cô còn lau nước mắt, một tay còn sờ lên cái bụng tròn trịa của chính mình: “Em vừa từ bệnh viện làm kiểm tra xong mới tới tìm anh, con của chúng ta rất khỏe mạnh, anh không cần lo cho nó."

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt lúc ấy của nữ sinh như là nhìn thấy quỷ, nhìn cô một chút, lại nhìn bụng của cô, dường như một giây sau ánh mắt đó có thể thật sự nhìn thấy một thằng nhóc con chui ra từ bụng cô vậy.

Lúc đó cô thật sự vô cùng nhàm chán, chờ thật lâu cũng không thấy bóng dáng của Đàm Thiên Thiên, về sau trong lúc vô tình nghe được chuyện của anh, một mặt phỉ nhổ trái tim đàn ông mềm yếu, lời nói không diễn đạt được, một mặt bà tám chạy tới hỗ trợ. Còn sau đó, cô còn chưa chú ý, bởi vì đúng lúc đó Đàm Thiên Thiên xuất hiện, cô cũng liền tìm một lý do quang vinh rồi rút lui.

Chỉ là làm sao cô cũng không nghĩ tới, nhất thời cô thích chõ mũi vào chuyện của người khác, vậy mà lại có thể chui vào trong lòng Cố Khinh Châu.

“Em không biết... Từ lúc đó anh liền thích em sao?" Cô nói ra cũng cảm thấy không thể tin đây là sự thật.

Cố Khinh Châu gật đầu, nói: “Rất kỳ lạ, là em kéo anh, lúc anh nghe thấy em nói ‘con của chúng ta’, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm giác rất phức tạp."

Trong nháy mắt này, anh thật sự đã cho là anh cùng cô nữ sinh là một gia đình, có vợ, có con.

Khát vọng có một gia đình, dường như cũng bắt đầu từ khi đó.

Về sau, anh một mực chú ý đến cô, chỉ là nhút nhát chưa bao giờ lấy hết dũng khí bước ra một bước, theo đuổi cô. Sau đó không lâu, nghe nói cô có bạn trai, đã từng nhìn thấy dáng vẻ cô nhảy cẫng lên hoan hô nam sinh trên sân bóng rổ, anh ngã lòng, cũng càng thêm e sợ.

Cho đến ba năm trước đây khi nhận được bức thư tình của cô, dường như nó cũng cùng thời gian với mấy thư thông báo mà các trường đại học và cao đẳng gửi tới.

Trong lòng anh đã sớm có lựa chọn, chỉ là không can tâm cứ như vậy chưa từng nỗ lực đã rời đi. Anh cho mình một cơ hội, nếu như cô thật sự có ý nguyện phát triển cùng anh, dù chỉ là một chút xíu, anh sẽ đều không do dự mà ở lại.

Nhưng sau khi đưa cô về ký túc xá, những lời của cô khiến anh hiểu được, một năm này thực ra là anh đóng vai đơn phương một mình, từ trước tới giờ cô chưa từng chú ý đến anh, càng đừng nói đến việc thích. Mà anh lại chất phác, không hiểu được cách lấy lòng con gái như thế nào, bỗng nhiên lại xa cách rất nhiều với thế giới của cô.

Sau đó không lâu, anh quyết tâm rời đi, xuất ngoại học tập. Chỉ là vẫn không thể quên được lúc cô kéo anh, hình ảnh ánh nắng chiếu rọi tận đáy mắt cô.

Sự xuất hiện của cô khiến anh tin rằng trên thế giới này thật sự tồn tại cảm xúc vừa gặp đã yêu.

Anh chung tình, tiếp tục bốn năm, anh cũng chèo chống trở về.

Nghe anh kể lại xong, nước mắt lại tràn đầy hốc mắt Lệ Tử Xuyến.

“Vì sao anh không nói sớm cho em biết?" Nếu như cô có thể biết sớm một chút, có thể hai người cũng không cần xa cách nhau lâu như vậy.

“Đây là bí mật nhỏ trong lòng anh, sao có thể tùy tiện nói cho em biết." Anh trêu ghẹo nói.

Thực ra, phần lớn nguyên nhân là không muốn tạo áp lực cho cô, thích cô là xuất phát từ trái tim, mà không phải do áy náy hay là cảm thấy thua thiệt nên mới nảy sinh ra cảm giác này. Lúc ấy anh nghĩ rằng, nếu như cả đời cô không yêu anh, anh cũng sẽ mãi mãi không nói chuyện này với cô. Nhưng cô yêu anh như vậy, anh sẽ xem như tình cảm đơn phương bốn năm này như một câu chuyện vui mà chia sẻ với cô, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy, bốn năm này cũng không thể áp chế lại tình yêu cô dành cho anh.

Lệ Tử Xuyến ghé vào lòng anh, hít mũi nói: “Em sẽ đền bù tổn thất cho anh, bốn năm sau, hay bốn mươi năm, em đều cho anh, có được không?"

Anh đưa tay ôm vai anh: “Được. Cám ơn em."

Cảm ơn em cho anh thời cơ, để anh yêu em.

Cố Khinh Châu cầu hôn cũng không lãng mạn, đương nhiên, anh cũng không phải là một người lãng mạn.

Lệ Tử Xuyến tốt nghiệp được một tháng, căn nhà mà Cố Khinh Châu mua cũng sửa sang xong. Anh mua một căn nhà không quá xa trường học, tiêu chí không tệ, bất động sản cùng môi trường đều không thể bắt bẻ.

Tính bướng bỉnh của anh đường nhiên không lấy một phân tiền của Cố Liêm, chẳng qua tục ngữ nói tính khí con trai giống ba không sai, Cố Liêm cũng rất bướng bỉnh, cầm một tờ chi phiếu nói với bọn anh, Cố Khinh Châu có muốn hay không, ông cũng lấy những tờ tiền này ra, thiêu hủy hết thảy, coi như dùng tiền mua sự yên tâm.

Lệ Tử Xuyến sẽ không bỏ qua đống tiền đó, trừng mắt, khiến cho Cố Khinh Châu đang định nói lời cự tuyệt phải nuốt xuống, cô đổi chi phiếu thành tiền mặt, toàn bộ dùng để sửa sang, còn lại một ít tiền, cô dự định để cử hành hôn lễ.

Biết được dự định của Lệ Tử Xuyến, Cố Liêm càng thêm yêu thương cô. Bởi vì hai mươi mấy năm này thiếu hụt con trai, Cố Liêm luôn tìm đủ loại lý do để đền bù tổn thất cho Cố Khinh Châu, mà Cố Khinh Châu cũng không phải người ham tiền, từ chối ý tốt của Cố Liêm thường chỉ là vô thức, không liên quan đến việc có hận ông hay không. Cố Liêm cảm kích Lệ Tử Xuyến, là bởi vì cô cho ông cơ hội đối tốt với Cố Khinh Châu.

Buổi sáng hôm đó, Lệ Tử Xuyến đến trường nhận bằng tốt nghiệp, vội vàng chụp ảnh, vội vàng chào tạm biệt với các bạn học.

Lúc kết thúc, Cố Khinh Châu cũng kết thúc lịch dạy học vừa vặn đi qua, Đàm Thiên Thiên tinh mắt nhìn thấy anh đầu tiên, lập tức nhón chân lên phất tay với anh, lớn tiếng ồn ào nói, “Thầy Cố, mau tới chụp ảnh cùng chúng em!"

Cố Khinh Châu nhanh chân đi đến, đầu tiên nhìn thoáng qua Lệ Tử Xuyến một cái, sau đó cười nói với Đàm Thiên Thiên, “Các em chụp đi, tôi ở một bên nhìn là được rồi."

Chụp ảnh cái gì, anh thật sự không thích.

Đàm Thiên Thiên không thuận theo, nói, “Nói thế nào thầy cũng theo chúng em mấy tháng, nhất định phải chụp ảnh lưu niệm! Hơn nữa, nếu thầy Cố đồng ý, em sẽ tặng kèm cho thầy chụp ảnh riêng với một người."

Nói xong, Đàm Thiên Thiên chớp mắt, cằm chỉ về hướng Lệ Tử Xuyến.

Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao vẫn đang mơ mơ màng màng, lúc này vẫn không biết chuyện gì xảy ra, còn phụ họa nói, “Đúng đúng, chúng em đều muốn chụp ảnh riêng với thầy Cố!"

Đàm Thiên Thiên liếc mắt, người ta mới không muốn chụp ảnh cùng các cậu, các cậu cũng không gả cho người ta!

Không chịu nổi lời khuyến khích của mọi người, hoặc là không nhịn được lời dụ hoặc của Đàm Thiên Thiên, Cố Khinh Châu không thể làm gì, đành phải đồng ý.

Liên tiếp bị Đàm Thiên Thiên quấn lấy chụp mấy bức, kế tiếp là Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao, đằng sau còn có mấy người muốn chụp ảnh chung. Sau khi kết thúc, Đàm Thiên Thiên nở nụ cười mờ ám, nói: “Được rồi, nên để Ngoan Ngoãn chụp với thầy Cố thôi."

Cố Khinh Châu ở trước mắt nhiều người như vậy khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, Lệ Tử Xuyến muốn chừa cho anh chút mặt mũi, cũng rất ngoan ngoãn, cực kỳ quy củ.

Nhìn hai người đứng song song, giống như giai cấp mâu thuẫn, Đàm Thiên Thiên rất không hài lòng: “Này này, hai người các cậu, đừng như vậy có được không? Phải giống như ảnh kết hôn ý."

Nghe vậy, Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao đều mở to hai mắt, cực kỳ quái lạ lá gan Đàm Thiên Thiên từ đâu tới, vậy mà lại trêu đùa thầy Cố với học sinh.

Sắc mặt Cố Khinh Châu đỏ bừng, lại nhích lại gần người Lệ Tử Xuyến, Đàm Thiên Thiên hoàn toàn bị ánh đánh bại, nháy mắt với Lệ Tử Xuyến, “Ngoan Ngoãn, giơ bằng tốt nghiệp lên."

Lệ Tử Xuyến quay đầu dò xét Cố Khinh Châu đang hơi căng thẳng, lòng ác nổi lên, len lén thủ thế ok đối với Đàm Thiên Thiên. Đàm Thiên Thiên hiểu rất rõ cô, cũng cười xấu xa một cái, một lần nữa cầm máy ảnh lên, đếm, “1,2..."

Khi Đàm Thiên Thiên đếm tới số ‘3’, bỗng nhiên Lệ Tử Xuyến nhón chân lên, hôn lên mặt Cố Khinh Châu.

Cố Khinh Châu vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, vừa lúc bị đại sư Đàm chụp được, trở thành tấm ảnh một khắc vĩnh mãi mãi.

Mà Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao đứng bên cạnh đã sớm si ngốc thành một đôi.

Thấy vậy, Đàm Thiên Thiên cười không nói được: “Hai người các cậu cũng quá trì độn mà! Hiện tại tớ chính thức thông báo với các cậu, sau khi tốt nghiệp liền có thể đến uống rượu mừng của thầy Cố cùng Ngoan Ngoãn rồi, chuẩn bị kỹ hồng bao của các cậu đi!"

Cằm của Trương Nhất Phàm và Mạch Dao cùng rớt xuống.

Cố Khinh Châu cười cực kỳ xấu hổ, cực kỳ xấu hổ khi giấu diếm chuyện này với bọn họ.

Chụp ảnh xong, Cố Khinh Châu lái xe đưa Lệ Tử Xuyến tới tham quan thành quả nhà mới.

Phong cách sửa sang là do hai người cùng bàn bạc, chẳng qua đều là tham khảo ý kiến của Lệ Tử Xuyến, Cố Khinh Châu chỉ phụ trách sửa lại.

Lệ Tử Xuyến cực kỳ hài lòng đối với căn nhà sau khi sửa sang, cực kỳ lanh lợi, cảm xúc vui vẻ không thể diễn tả được bằng lời, Cố Khinh Châu theo sau cô, dường như có tâm sự, cực kỳ trầm mặc.

Lệ Tử Xuyến tham quan tất cả các phòng xong, sau khi phát hiện, cô đi tới trước mặt Cố Khinh Châu, quan tâm hỏi: “Sao vậy?"

Cố Khinh Châu yên tĩnh nhìn cô một lúc, ánh mắt của anh rất đẹp, con ngươi cực sáng, lúc ngưng mắt nhìn một người dường như khiến cho cô có một loại cảm giác như đang ở trong toàn bộ thế giới của anh.

“Trước đó mấy ngày anh nghe được một bài hát." Sau một lúc lâu, anh được hỏi một đằng thì trả lời một nẻo.

Sao tự dưng lại nói cái này, Lệ Tử Xuyến nhíu mày.

Anh nói tiếp: “Trong bài hát có một câu như này - ‘Anh yêu giống như lá rụng về cội, về nhà, duy chỉ có bên cạnh em.’"

Cô vẫn không hiểu, bỗng nhiên, lúc này Cố Khinh Châu móc một cái hộp nhỏ ra từ trong túi, mở trước mặt cô.

“Tử Xuyến, có lẽ anh không thể cho em điều tốt nhất, nhưng anh có thể cho em tất cả. Anh sẽ không để em chịu khổ, để em chịu tội, để em tủi thân, để em rơi nước mắt, anh sẽ mang hết toàn lực để khiến em cười, để em vui vẻ, để em hạnh phúc, để em bốn năm sau, bốn mươi năm sau, đều sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định này. Ngoan Ngoãn, gả cho anh, cho anh một ngôi nhà, được không?"

Không có hoa tươi hay nến, không có quỳ một chân trên đất. Nhưng cô không quan tâm.

Cô không cần anh lãng mạn đa tình, chỉ cần hai trái tim thật sự ở chung một chỗ.

Cô cắn môi, tranh thủ không để nước mắt rơi xuống, giống như niềm vui đã chờ thật lâu cuối cùng cũng thành hiện thực, cô kích động không nói nên lời.

Lệ Tử Xuyến gật đầu, sợ anh không thể hiểu, cô gật mạnh hơn nữa: “Vâng!"

Đáp án của cô khiến Cố Khinh Châu thở phào, xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, mới mở hộp ra, trang trọng mà trang nghiêm chậm rãi đeo lên ngón tay cô.

“Anh yêu em."

“Em cũng yêu anh, bạn học Cố."

***

Lời editor: Vẫn còn một chương ngoại truyện mai mình up nốt nha:“ Nhớ nhấn LINK trên đầu để ủng hộ chúng mình! Tks all
Tác giả : Mặc Tử Đô
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại