Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ
Chương 25: Đi biển (phần 1)
Bốp.Một lực nào đó tác dụng vào bàn tay trắng muốt của Ả làm chiếc dao văng ra xa. Rồi cô cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy người, đôi mắt cô cố ngước lên...............Là Hán Giang!!!
Ả nằm lăn ra đất, Hán Giang bế bổng cô lên nhìn chăm chăm vào Ả, anh bỏ vào miệng cô 1 viên thuốc con nhộng rồi đặt cô nằm ở gốc cây. Cô cố gắng nhìn ra xa, nơi mà Hán Giang đg đứng cạnh Ả. Ả tức lắm nhưng không làm được gì, sự im lặng của Hán Giang như khinh bỉ Ả. Rất nhanh chóng Ả đứng lên phủi phủi bụi trên người.
Lúc này Trương Nhi và Mạn Ngọc cũng đã xử lí xong đám kia, cả hai người đg dần tiến đến chỗ Ả và Hán Giang. Bỗng Hán Giang nắm chặt lấy cổ tay của Ả khi nhìn thấy Ả định bỏ chạy.
- Cô giải thích truyện này cho tôi_ Ánh mắt anh hằn lên tia đỏ. Em gái mà mình nuôi dưỡng bao lâu bị bọn này hạ độc thủ lại còn định rạch lên khuôn mặt cô nữa, Ả là cái thá gì?
- Tôi...............BÙM_ Tiếng nổ vang lên 1 đống màu trộn vào nhau giữa không trung. Hán Giang, Mạn Ngọc, Trương Nhi đưa tay lên che mắt. Một lúc sau khi làn khói đã bay hết đi thì đã không thấy Ả đâu. Hán Giang nắm chặt tay kiềm chế cơn giận, Trương Nhi định đi tìm Ả nhưng bị Mạn Ngọc níu lại.
- Đừng tìm nữa _ Trương Nhi cũng thôi.
- Vụ này phải làm cho ra nhẽ_ Hán Giang tức giận nói, mà không gần như gào lên.
- Sẽ chẳng ai tin chúng ta tốt nhất nên im lặng thì hơn, cô ta không đơn giản thế đâu, đây là một loại bom màu, đây là loại lâu nhất mà em thấy, nó chỉ được sản xuất ở bang Var thôi. _ Mạn Ngọc bình tĩnh khuyên giải. Hán Giang nghe xong trợn tròn mắt.
- Không thể nào, cô ta sao có thể......................_ Ai chả biết bang Var là bang lớn ở Trung Quốc chuyên buôn bán ma túy, họ luôn có tay chân trong hàng ngũ quân an cũng như quân đội, bang Var rất lớn mạnh, bang chia ra làm những bang nhỏ rải rác ở từng tỉnh. Bang Var nổi tiếng tàn nhẫn, nên không ai dám đắc tội. Loại bom sáng này chỉ có bang Var có và sử dụng.
Hán Giang hiểu rồi đi đến chỗ cô đang ngủ rất say, anh bế bổng cô lên, Trương Nhi và Mạn Ngọc đi theo sau không ngừng suy nghĩ.
- Đừng nói cho ai.....kể cả Mon _ Hán Giang nhả từng chữ
_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
- Cô ấy bị sao vậy?_ Hán Giang đạp cửa nhà một phát gây tiếng động to khiến 3 anh đang ngồi ở phòng khách phải ngoái ra nhìn, cả 3 anh đều đồng thanh.
- Không có gì. _ Hán Giang liếc thấy ánh mắt thích thú của Ả trong nhà bếp mà chỉ muốn lao vào cho một trận nên thân nhưng anh cố nhịn xuống.
Cả 3 anh chuyển ánh mắt thắc mắc sang chỗ Trương Nhi và Mạn Ngọc nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Anh nhìn bóng lưng của Hán Giang thì không khỏi lo lắng. Rõ ràng sáng nay cô còn rất khỏe mà, tại sao đột ngột lại thế kia? Mà tức hơn vẫn là Hán Giang, chỉ là anh họ thôi mà có cần oai như vậy không? Nhưng cũng tại anh nếu anh không nghe lời cô mà về trước thì có phải bây giờ cô vẫn khỏe không?
Nguyên bắt gặp ánh mắt của Ả thì như hiểu sự tình bỏ lên phòng. Ả dọn cơm ra nhưng chỉ có Khải và anh ra. Ả cũng mặc kệ rồi nói chuyện rất vui vẻ.
____________________________________________________________________
Sáng hôm sau.
- aiiiiiii da, lâu lắm mới được đi biển a ~ _ Khải vui vẻ kêu gào. Mạn Ngọc liếc mắt rồi nhéo phát vào bụng Khải làm anh chàng nhà ta đau thấu bụng.
-"sao em véo anh?" "Không phải anh muốn đi biển để ngắm gái đấy chứ?" _ Khải với Mạn Ngọc thì thầm. Khải bật cười vì Mạn Ngọc, cô ghen hay sao? Trông thật đáng yêu nha. Mạn Ngọc tỏ vẻ giận dỗi quay lưng đi.
- Tử Di em khỏe thật chưa?_ Anh quay qua cô hỏi, sắc mặt cô hơi kém, nhìn nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi.
- Hì, không sao đâu_ Cô cười tươi vui vẻ. Anh cũng yên tâm phần nào.
- Ôi anh đang mơ thấy những em và chị xinh tươi mặc bikini hí hí_ Nguyên rất vui vẻ nói ra suy nghĩ của mình.
- Phởn _ Trương Nhi bình phẩm một câu rồi cốc một phát vào đầu Nguyên, Nguyên ấm ức xoa xoa đầu căm hờn nhìn Trương Nhi. Trương Nhi cũng đấu mắt nhìn lại. Khi cả đám chuẩn bị xuất phát thì...............
- Hiii, anh đi với nha, chi phí anh bao _ Hán Giang mở cửa nhà chạy vào hào phóng đề nghị với cả nhóm. Cả nhóm sáng mắt lên nhưng trừ một người khuôn mặt đang tối sầm xuống trước sự xuất hiện của Hán Giang. Anh chỉ muốn nhảy vào cấu xé cái khuôn mặt mĩ nam đáng ghét trước mắt không hiểu vì sao. Cái khuôn mặt đáng ghét luôn dính lấy cô.............aaaaaaaaaaaaaa dạo này anh thực không bình thường nha.
Cả nhóm kéo nhau đi, mọi người được Hán Giang trở đi bằng Lamborghini. Chiếc xe xé gió phóng vút đi, trong cặp kính đen trông Hán Giang vô cùng ngầu khi ngồi ở chỗ ghế lái, nhìn như ông hoàng tốc độ đích thực. Lần này người ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái lại là Trương Nhi làm cho Nguyên hậm hực ngồi dưới. Anh thì thỏa trí cười như kiểu "bây giờ chú hiểu cảm giác hồi trước của tôi rồi chứ?", Nguyên như hiểu ý nhanh tay đấm bốp phát vào tay anh. Khải và Mạn Ngọc có lẽ hạnh phúc nhất, cả hai lén lút nắm tay rồi nói chuyện với nhau rất tình tứ. Khải ngồi sát cửa bên phải rồi đến Mạn Ngọc, đến cô, đến anh và cuối cùng là đơn lẻ một mình- Nguyên. Hai má bầu bĩnh trắng ngần của Nguyên sớm đã tròn tròn phụng phịu rồi bây giờ anh tức nên hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Anh giật mình.........cô đang tựa vào anh. Anh hạ thấp ánh nhìn xuống thấy mái tóc đen bóng của cô đang ngự trị trên đôi vai anh. Trái tim anh không nghe lời cứ đập như pháo hoa......Bùm....Bùm....Bùm (-t/g: hình như hơi quá) Khuôn mặt cô lúc ngủ sao vẫn hút hồn anh đến thế, dù đã nhìn qua nhiều lần. Lúc cô ngủ thật bình yên, đôi mắt khép lại tĩnh lặng, hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn hơi chun chun lên, đôi môi thì..............Ôi thôi anh có lẽ không thể kiềm chế được mất. Nước một ngụm nước bọt anh đành nâng ánh mắt lên để kiềm chế. Nhưng hôm nay cô không hóa trang......hừ với khuôn mặt baby này không thể dám chắc không có mấy thằng vệ tinh ve vãn. Anh nắm chặt tay vào. Sao ở cạnh cô anh có nhiều cảm xúc đến vậy? Có thích, có vui, có giận, có hờn, có tức giận...........Mọi cảm xúc hòa quyện vào nhau nhiều lúc anh cũng không hiểu chính mình luôn.
- Đến rồi Tử Di _ Anh nhẹ đánh tay vào má cô để giúp cô tỉnh. Hàng mi nặng trĩu của cô dần dần nâng lên để ánh mắt hút hồn kia mở ra. Cô lấy tay dụi dụi vào mắt trông vô cùng đáng yêu. Anh đảo mắt một vòng trong xe khi chắc chắn mọi người đã xuống hết anh chồm người lại phía cô đưa tay giữ lấy hai đôi tay nhỏ kia hôn vào đôi má bầu bĩnh kia. Cô giật mình, hai má hơi hồng hồng, trái tim thì đập mãnh liệt liên hồi. Cô bật người dậy nhưng không may đụng đầu vào trần xe. Anh đang định bỏ chạy thì ngước vào bên trong thấy cô đang đưa tay lên xoa xoa vào đầu, hai má phồng lên như rất tức giận, đôi mắt hơi đỏ như sắp khóc.
- Được rồi, anh xin lỗi mà _ Anh chui lại vào trong xe đưa tay ra định xoa xoa chỗ bị đau của cô nhưng nhanh chóng bị cô gạt ra. Anh đưa lên......Cô gạt.....Anh đưa lên.....Cô gạt. Bỗng anh cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm ngự trị trên môi anh. Anh mở tròn mắt.....ha là cô mèo nhỏ đang rất chủ động đưa môi mình phủ lên môi anh. Vị ngọt từ môi cô anh thưởng thức được bao lâu mà cô đã nhanh chóng mở cửa xe chạy vù đi. Anh bật cười nhìn theo cô đang phóng rất nhanh vào sảnh khách sạn, chỗ cả đám đang đứng. Anh cũng nhanh chóng đi theo.
Hán Giang nhìn cái mảng hồng hồng của cô mà nghi ngờ, rồi anh lại liếc về phía người con trai đang đút tay vào túi quần dảo bước về phía khách sạn. Phân chia phòng: Anh- Hán Giang, Nguyện- Khải, Cô- Mạn Ngọc, Trương Nhi - Ả. Anh với Hán Giang liếc nhau rồi hứ 1 phát rồi cầm chìa khóa đi thẳng lên phòng, mọi người bật cười. Ả không biết bận cái gì mà bảo đến sau nên Trương Nhi rất thỏa mãn.
__________________________________________________________________________________________________________________________
Cạch......
Cô mở cửa phòng rồi chạy ào ra phía cửa sổ. Đúng là Hán Giang chuẩn bị phòng rất tốt, từ cửa sổ này có thể nhìn thấy một phần của bãi biển. Màu xanh của nước hòa quyện với màu vàng của cát, màu xanh của hàng cây dừa. Biển gợn sóng nhẹ, bọt biển nhỏ li ti nổi trên mặt nước, bãi cát in dấu chân của những con người đã đi qua như đánh dấu chặng đường, hàng cây dừa lung lay trong gió...................
Nhìn vẻ mặt thích thú của cô mà Mạn Ngọc bật cười kéo cô vào phòng tắm
-ê....mày điên à.....lớn rồi còn tắm chung _ Mạn Ngọc rất thành công lôi được cô vào phòng tắm.
Vì biển Tianya Haijiao nằm tách biển hẳn lại là vị trí gần xích đạo nên ở đó khí hậu thường nóng quanh năm. Chứ không có điên mùa đông mới đi biển có mà rụt trym.
End.
Lời t/g: Ní hảo mọi người, mình rất vui khi thấy các bạn ủng hộ truyện mình, mình càng có thêm động lực để viết truyện. Mình sẽ cảnh báo trước là sóng gió sắp ập đến, nếu bạn nào sợ đau thương thì rút giép chạy trước nhé ^^ Hu hu chả thấy ai add tác giả T^T Các bạn có nghe vì tôi ế k? Hay tác giả cover bài đấy nhe:)))) Si muốn nghe add tgi ngay. Thực ra mk có cover bài sủng ái r ai muốn nghe add mik gửi nhe =))))
Ả nằm lăn ra đất, Hán Giang bế bổng cô lên nhìn chăm chăm vào Ả, anh bỏ vào miệng cô 1 viên thuốc con nhộng rồi đặt cô nằm ở gốc cây. Cô cố gắng nhìn ra xa, nơi mà Hán Giang đg đứng cạnh Ả. Ả tức lắm nhưng không làm được gì, sự im lặng của Hán Giang như khinh bỉ Ả. Rất nhanh chóng Ả đứng lên phủi phủi bụi trên người.
Lúc này Trương Nhi và Mạn Ngọc cũng đã xử lí xong đám kia, cả hai người đg dần tiến đến chỗ Ả và Hán Giang. Bỗng Hán Giang nắm chặt lấy cổ tay của Ả khi nhìn thấy Ả định bỏ chạy.
- Cô giải thích truyện này cho tôi_ Ánh mắt anh hằn lên tia đỏ. Em gái mà mình nuôi dưỡng bao lâu bị bọn này hạ độc thủ lại còn định rạch lên khuôn mặt cô nữa, Ả là cái thá gì?
- Tôi...............BÙM_ Tiếng nổ vang lên 1 đống màu trộn vào nhau giữa không trung. Hán Giang, Mạn Ngọc, Trương Nhi đưa tay lên che mắt. Một lúc sau khi làn khói đã bay hết đi thì đã không thấy Ả đâu. Hán Giang nắm chặt tay kiềm chế cơn giận, Trương Nhi định đi tìm Ả nhưng bị Mạn Ngọc níu lại.
- Đừng tìm nữa _ Trương Nhi cũng thôi.
- Vụ này phải làm cho ra nhẽ_ Hán Giang tức giận nói, mà không gần như gào lên.
- Sẽ chẳng ai tin chúng ta tốt nhất nên im lặng thì hơn, cô ta không đơn giản thế đâu, đây là một loại bom màu, đây là loại lâu nhất mà em thấy, nó chỉ được sản xuất ở bang Var thôi. _ Mạn Ngọc bình tĩnh khuyên giải. Hán Giang nghe xong trợn tròn mắt.
- Không thể nào, cô ta sao có thể......................_ Ai chả biết bang Var là bang lớn ở Trung Quốc chuyên buôn bán ma túy, họ luôn có tay chân trong hàng ngũ quân an cũng như quân đội, bang Var rất lớn mạnh, bang chia ra làm những bang nhỏ rải rác ở từng tỉnh. Bang Var nổi tiếng tàn nhẫn, nên không ai dám đắc tội. Loại bom sáng này chỉ có bang Var có và sử dụng.
Hán Giang hiểu rồi đi đến chỗ cô đang ngủ rất say, anh bế bổng cô lên, Trương Nhi và Mạn Ngọc đi theo sau không ngừng suy nghĩ.
- Đừng nói cho ai.....kể cả Mon _ Hán Giang nhả từng chữ
_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
- Cô ấy bị sao vậy?_ Hán Giang đạp cửa nhà một phát gây tiếng động to khiến 3 anh đang ngồi ở phòng khách phải ngoái ra nhìn, cả 3 anh đều đồng thanh.
- Không có gì. _ Hán Giang liếc thấy ánh mắt thích thú của Ả trong nhà bếp mà chỉ muốn lao vào cho một trận nên thân nhưng anh cố nhịn xuống.
Cả 3 anh chuyển ánh mắt thắc mắc sang chỗ Trương Nhi và Mạn Ngọc nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Anh nhìn bóng lưng của Hán Giang thì không khỏi lo lắng. Rõ ràng sáng nay cô còn rất khỏe mà, tại sao đột ngột lại thế kia? Mà tức hơn vẫn là Hán Giang, chỉ là anh họ thôi mà có cần oai như vậy không? Nhưng cũng tại anh nếu anh không nghe lời cô mà về trước thì có phải bây giờ cô vẫn khỏe không?
Nguyên bắt gặp ánh mắt của Ả thì như hiểu sự tình bỏ lên phòng. Ả dọn cơm ra nhưng chỉ có Khải và anh ra. Ả cũng mặc kệ rồi nói chuyện rất vui vẻ.
____________________________________________________________________
Sáng hôm sau.
- aiiiiiii da, lâu lắm mới được đi biển a ~ _ Khải vui vẻ kêu gào. Mạn Ngọc liếc mắt rồi nhéo phát vào bụng Khải làm anh chàng nhà ta đau thấu bụng.
-"sao em véo anh?" "Không phải anh muốn đi biển để ngắm gái đấy chứ?" _ Khải với Mạn Ngọc thì thầm. Khải bật cười vì Mạn Ngọc, cô ghen hay sao? Trông thật đáng yêu nha. Mạn Ngọc tỏ vẻ giận dỗi quay lưng đi.
- Tử Di em khỏe thật chưa?_ Anh quay qua cô hỏi, sắc mặt cô hơi kém, nhìn nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi.
- Hì, không sao đâu_ Cô cười tươi vui vẻ. Anh cũng yên tâm phần nào.
- Ôi anh đang mơ thấy những em và chị xinh tươi mặc bikini hí hí_ Nguyên rất vui vẻ nói ra suy nghĩ của mình.
- Phởn _ Trương Nhi bình phẩm một câu rồi cốc một phát vào đầu Nguyên, Nguyên ấm ức xoa xoa đầu căm hờn nhìn Trương Nhi. Trương Nhi cũng đấu mắt nhìn lại. Khi cả đám chuẩn bị xuất phát thì...............
- Hiii, anh đi với nha, chi phí anh bao _ Hán Giang mở cửa nhà chạy vào hào phóng đề nghị với cả nhóm. Cả nhóm sáng mắt lên nhưng trừ một người khuôn mặt đang tối sầm xuống trước sự xuất hiện của Hán Giang. Anh chỉ muốn nhảy vào cấu xé cái khuôn mặt mĩ nam đáng ghét trước mắt không hiểu vì sao. Cái khuôn mặt đáng ghét luôn dính lấy cô.............aaaaaaaaaaaaaa dạo này anh thực không bình thường nha.
Cả nhóm kéo nhau đi, mọi người được Hán Giang trở đi bằng Lamborghini. Chiếc xe xé gió phóng vút đi, trong cặp kính đen trông Hán Giang vô cùng ngầu khi ngồi ở chỗ ghế lái, nhìn như ông hoàng tốc độ đích thực. Lần này người ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái lại là Trương Nhi làm cho Nguyên hậm hực ngồi dưới. Anh thì thỏa trí cười như kiểu "bây giờ chú hiểu cảm giác hồi trước của tôi rồi chứ?", Nguyên như hiểu ý nhanh tay đấm bốp phát vào tay anh. Khải và Mạn Ngọc có lẽ hạnh phúc nhất, cả hai lén lút nắm tay rồi nói chuyện với nhau rất tình tứ. Khải ngồi sát cửa bên phải rồi đến Mạn Ngọc, đến cô, đến anh và cuối cùng là đơn lẻ một mình- Nguyên. Hai má bầu bĩnh trắng ngần của Nguyên sớm đã tròn tròn phụng phịu rồi bây giờ anh tức nên hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Anh giật mình.........cô đang tựa vào anh. Anh hạ thấp ánh nhìn xuống thấy mái tóc đen bóng của cô đang ngự trị trên đôi vai anh. Trái tim anh không nghe lời cứ đập như pháo hoa......Bùm....Bùm....Bùm (-t/g: hình như hơi quá) Khuôn mặt cô lúc ngủ sao vẫn hút hồn anh đến thế, dù đã nhìn qua nhiều lần. Lúc cô ngủ thật bình yên, đôi mắt khép lại tĩnh lặng, hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn hơi chun chun lên, đôi môi thì..............Ôi thôi anh có lẽ không thể kiềm chế được mất. Nước một ngụm nước bọt anh đành nâng ánh mắt lên để kiềm chế. Nhưng hôm nay cô không hóa trang......hừ với khuôn mặt baby này không thể dám chắc không có mấy thằng vệ tinh ve vãn. Anh nắm chặt tay vào. Sao ở cạnh cô anh có nhiều cảm xúc đến vậy? Có thích, có vui, có giận, có hờn, có tức giận...........Mọi cảm xúc hòa quyện vào nhau nhiều lúc anh cũng không hiểu chính mình luôn.
- Đến rồi Tử Di _ Anh nhẹ đánh tay vào má cô để giúp cô tỉnh. Hàng mi nặng trĩu của cô dần dần nâng lên để ánh mắt hút hồn kia mở ra. Cô lấy tay dụi dụi vào mắt trông vô cùng đáng yêu. Anh đảo mắt một vòng trong xe khi chắc chắn mọi người đã xuống hết anh chồm người lại phía cô đưa tay giữ lấy hai đôi tay nhỏ kia hôn vào đôi má bầu bĩnh kia. Cô giật mình, hai má hơi hồng hồng, trái tim thì đập mãnh liệt liên hồi. Cô bật người dậy nhưng không may đụng đầu vào trần xe. Anh đang định bỏ chạy thì ngước vào bên trong thấy cô đang đưa tay lên xoa xoa vào đầu, hai má phồng lên như rất tức giận, đôi mắt hơi đỏ như sắp khóc.
- Được rồi, anh xin lỗi mà _ Anh chui lại vào trong xe đưa tay ra định xoa xoa chỗ bị đau của cô nhưng nhanh chóng bị cô gạt ra. Anh đưa lên......Cô gạt.....Anh đưa lên.....Cô gạt. Bỗng anh cảm nhận được một thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm ngự trị trên môi anh. Anh mở tròn mắt.....ha là cô mèo nhỏ đang rất chủ động đưa môi mình phủ lên môi anh. Vị ngọt từ môi cô anh thưởng thức được bao lâu mà cô đã nhanh chóng mở cửa xe chạy vù đi. Anh bật cười nhìn theo cô đang phóng rất nhanh vào sảnh khách sạn, chỗ cả đám đang đứng. Anh cũng nhanh chóng đi theo.
Hán Giang nhìn cái mảng hồng hồng của cô mà nghi ngờ, rồi anh lại liếc về phía người con trai đang đút tay vào túi quần dảo bước về phía khách sạn. Phân chia phòng: Anh- Hán Giang, Nguyện- Khải, Cô- Mạn Ngọc, Trương Nhi - Ả. Anh với Hán Giang liếc nhau rồi hứ 1 phát rồi cầm chìa khóa đi thẳng lên phòng, mọi người bật cười. Ả không biết bận cái gì mà bảo đến sau nên Trương Nhi rất thỏa mãn.
__________________________________________________________________________________________________________________________
Cạch......
Cô mở cửa phòng rồi chạy ào ra phía cửa sổ. Đúng là Hán Giang chuẩn bị phòng rất tốt, từ cửa sổ này có thể nhìn thấy một phần của bãi biển. Màu xanh của nước hòa quyện với màu vàng của cát, màu xanh của hàng cây dừa. Biển gợn sóng nhẹ, bọt biển nhỏ li ti nổi trên mặt nước, bãi cát in dấu chân của những con người đã đi qua như đánh dấu chặng đường, hàng cây dừa lung lay trong gió...................
Nhìn vẻ mặt thích thú của cô mà Mạn Ngọc bật cười kéo cô vào phòng tắm
-ê....mày điên à.....lớn rồi còn tắm chung _ Mạn Ngọc rất thành công lôi được cô vào phòng tắm.
Vì biển Tianya Haijiao nằm tách biển hẳn lại là vị trí gần xích đạo nên ở đó khí hậu thường nóng quanh năm. Chứ không có điên mùa đông mới đi biển có mà rụt trym.
End.
Lời t/g: Ní hảo mọi người, mình rất vui khi thấy các bạn ủng hộ truyện mình, mình càng có thêm động lực để viết truyện. Mình sẽ cảnh báo trước là sóng gió sắp ập đến, nếu bạn nào sợ đau thương thì rút giép chạy trước nhé ^^ Hu hu chả thấy ai add tác giả T^T Các bạn có nghe vì tôi ế k? Hay tác giả cover bài đấy nhe:)))) Si muốn nghe add tgi ngay. Thực ra mk có cover bài sủng ái r ai muốn nghe add mik gửi nhe =))))
Tác giả :
Mon'ss Yi'ss