Tình Ca

Chương 29

Bạch Lăng bị Cố Trường Tân kéo đi vài bước mới phản ứng được anh có ý gì, lập tức dừng bước, hình như làm nũng kéo tay áo của anh: "Coi như xong đi. . . Ông ấy cũng bị cảnh vệ đánh rồi, coi như đã bị dạy dỗ. Hơn nữa, bây giờ em cũng chẳng có quan hệ với ông ấy nữa."

"Không quan hệ, ông ta còn có thể tát em một cái?" Cố Trường Tân không vui nắm chặt ngón tay của cô, thấy cô vẫn có chút không vui lòng liền ứng phó dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đi gặp mẹ em trước rồi tính."

"Dạ." Bạch Lăng nghĩ đến phải dẫn anh đi gặp mẹ mình đã cảm thấy ngượng ngùng, hai người quen nhau hơn mấy năm, vẫn luôn lén lút, hiện tại lập tức chính thức giới thiệu anh cho người nhà mình, thật sự vẫn có chút không tự nhiên, cảm thấy hơi kỳ cục: "Cố Trường Tân, anh hồi hộp sao?"

"Không hồi hộp!" Gương mặt Cố Trường Tân chật vật trả lời, thật ra thì trong lòng vô cùng hồi hộp, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, trên mặt giữ bộ dạng bình tĩnh: "Trực tiếp đi đến nhà của em hay là đến sạp trái cây?"

"Đến sạp trái cây đi. . ." Bạch Lăng kéo tay Cố Trường Tân rồi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Lúc này còn chưa tới giờ nấu cơm, trong nhà sẽ không có người."

Hai người đến sạp trái cây, trước sạp có không ít người vây quanh, vợ chồng Bạch Chí Thanh đang bận rộn mà không thể giải quyết. Bạch Lăng muốn tiến lên hỗ trợ theo bản năng, lại bị Cố Trường Tân kéo lại. Cô có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, anh khẽ mỉm cười: "Em cần gì quan tâm đến ông ấy nhiều thế? Kiếm tiền, vui vẻ thế, còn cần em phải đi giúp một tay sao, chỉ sợ là sẽ cho rằng em trở lại cướp lấy đường tiền tài của ông ấy mà thôi."

Bạch Lăng nghe xong thì sững sờ, mặc dù Cố Trường Tân nói có chút thẳng thắn khó nghe, nhưng cũng là lời thật, về mặt tiền tài, cô là gánh nặng lớn nhất của Bạch Chí Thanh, cho nên cũng là chán ghét lớn nhất của ông ấy. Trong nháy mắt lòng cô bị dội nước lạnh lẽo, toàn thân Bạch Lăng giống như mất đi ý thức, chỉ làm theo hành động của Cố Trường Tân.

Em trai Bạch Lăng mới vừa tròn một tuổi rưỡi đang ngồi trong cái sọt nhỉ đặt ở sau sạp trái cây, mở một đôi mắt to quay đầu nhìn xung quanh, làm như thấy Bạch Lăng, i i a a bò ra ngoài, hai tay mập mạp quơ quơ với Bạch Lăng. Trong lòng cô lại rung động, kéo vạt áo Cố Trường Tân, cười nói: "Anh nhìn em trai em kìa, ngốc thật!"

Cố Trường Tân nhìn tầm mắt của cô, quả nhiên nhìn thấy đứa bé chảy nước miếng cười hì hì không ngừng. Anh có chút buồn cười xoay người lại, một tay dán lên bụng của cô, cách một tầng vải mà vuốt ve thịt mềm nơi đó: "Thích trẻ con như vậy sao? Chúng ta sinh một đứa ra chơi là được."

"Ra chơi?" Bạch Lăng nghe vậy cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ vào cổ tay anh: "Đâu có người làm ba nào như anh?" Nói xong thì mặt đỏ lên, gần đây hình như cô đặc biệt dễ bị anh đồng hóa, bây giờ như thế, trên giường cũng như thế. . . Có lúc suy nghĩ một chút chỉ có thể chửi mình quá ngốc, bất tri bất giác bị anh dẫn đi.

"Bây giờ anh không phải ba sao? Sao thế? Có rồi à?" Cố Trường Tân trải qua mấy năm ở bộ đội, tính tình càng trầm ổn, ngày thường gương mặt lạnh lùng, không nói đùa cũng là chuyện thường xảy ra. Chỉ là một khi trở về bên cạnh cô, đứng ở trước mặt cô, gương mặt đó không thể nghiêm túc được. Giống như chỉ có cô mới thích ứng được tính lưu manh của anh, đầu tiên anh không cảm thấy vậy, sau đó nghĩ lại thì cảm thấy mừng rõ, ít nhất chứng minh cô không giống như trong mắt người khác.

"Này. . ." Bạch Lăng giả bộ tức giận sải bước đi về phía trước, tới trước mặt em trai thì ngồi xổm xuống, đưa ra một ngón tay nâng thịt núc ních ở cằm của bé. Đứa bé vui vẻ cười khanh khách không ngừng. Mẹ Bạch nghe con trai cười chói tai thì sợ đến quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Bạch Lăng đứng ở đó thì khẽ mỉm cười, yên lòng quay đầu lại.

Dĩ nhiên Bạch Chí Thanh cũng nghe thấy rồi, quay đầu nhìn lại, tức giận nên hung hăng trợn mắt nhìn cô mấy lần, tiếp tục làm việc buôn bán trên sạp. Ở trong thế giới của ông, tiền tài vĩnh viễn quan trọng hơn con gái. Cố Trường Tân ở cách xa cũng có thể cảm nhận được ánh mắt tức giận của Bạch Chí Thanh nhìn vào lưng Bạch Lăng, anh nhíu mày, đi tới bên cạnh cô, đưa cánh tay che khoảng trống sau lưng cô.

Bạch Chí Thanh buôn bán xong, quay đầu lại thì thấy Bạch Lăng cùng một người đàn ông đứng ở đó chơi với con trai, lửa giận càng lớn, vươn người đập vào vai Bạch Lăng, giống như chưa hả giận lại nằng nề đẩy cô, Bạch Lăng không chú ý nên lập tức ngã về phía trước. Cô xòe bàn tay chống xuống đất theo quán tính, miễn cưỡng giữ vững người, lòng bàn tay lại truyền đến một hồi đau nhói.

Cố Trường Tân không nghĩ tới Bạch Chí Thanh sẽ ra tay ở trước mặt cô, lúc đó anh cũng không kịp, vội vàng đến đỡ Bạch Lăng, kéo bàn tay cô kiểm tra một lượt: "Có đau hay không?"

"Cũng may, không có sao, chỉ rách da một chút mà thôi, không chảy máu." Bạch Lăng chống lại đôi mắt đầy lửa giận của anh, an ủi cười cười.

"Mày lại trở về làm gì? Không phải là vội vàng về nhà người khác sao? Bất hiếu!" Bạch Chí Thanh giận đỏ cả đôi mắt, rống to.

"Tôi vội vàng?" Bạch Lăng nghe thấy lại tức giận, nở nụ cười: "Ban đầu là ông bán tôi đi , bây giờ lại gọi tôi là bất hiếu?"

"Tao bán đứng mày thì có thể làm gì?" Bạch Chí Thanh thấy thái độ của Bạch thì có chút bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn lại, dừng lại một lát còn nói: "Từ lúc mày sinh ra đã là một món đồ đền tiền, nếu người ta xuất nhiều tiền ra như vậy thì tại sao tao không có lời chứ? Chỉ là không ngờ mày tốt số, gặp người tốt, lúc trước gia đình ở phía đông vì muốn cưới vợ cho thằng con trái ngốc của họ mà bàn bạc với tao dùng một ngàn đồng mua mày qua đó, may là lúc ấy không kịp giao hàng, bằng không tao thua thiệt lớn. . ."

Bạch Lăng nhìn vẻ mặt hả hê của Bạch Chí Thanh, há miệng nhưng cũng không hỏi ra. Tại sao cô có thể có người cha như vậy, coi cô như vật trao đổi ích lợi, không để ý đến nửa đời sau của cô.

"Ông nói ông muốn gả cô ấy cho một tên ngốc bởi vì tiền?" Sắc mặt Cố Trường Tân âm trầm hỏi.

Bạch Chí Thanh chưa từng gặp Cố Trường Tân, dĩ nhiên không biết anh là ai, chỉ cho rằng anh là đứa bần hàn nào đó, hoặc là bạn học hoặc là người tình, dù sao nghe nói con trai thứ hai nhà họ Cố cũng không có ở nhà. Vì vậy, thấy Cố Trường Tân hỏi như vậy, ông có chút khinh thường trả lời: "Con gái của tôi, một người ngoài có tư cách gì hỏi tới?"

"Con gái của ông? Ông có coi cô ấy như con gái sao?" Cố Trường Tân nói xong liền bước một bước dài tiến lên, nắm cổ áo Bạch Chí Thanh lên. Anh vốn cao hơn ông, vừa nhấc lên, Bạch Chí Thanh gần như là mủi chân chạm đất, chật vật không chịu nổi: "Lúc trước ông mắng cô ấy, tôi nhẫn nhịn rồi, lúc trước ông đánh đạp cô ấy dã man, cô ấy vẫn luôn kéo tôi lại không cho tôi tìm tới cửa. Tôi cũng hiểu khi đó tôi không có tư cách, bây giờ tôi có tư cách hỏi tới chuyện cô ấy hơn bất kỳ kẻ nào!"

Vừa dứt lời, quả đấm liền đập vào mặt Bạch Chí Thanh, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì Cố Trường Tân đã vung tay ném ông ra ngoài. Bạch Chí Thanh chỉ cảm thấy chóp mũi tuôn ra một dòng chảy nóng hực, ông ta lấy tay sờ, đầy màu đỏ máu. Ông oa oa kêu to, như tên vô lại nằm trên mặt đất làm bộ như bị thương nặng lắm.

Trong lòng mẹ Bạch rất sợ, kêu Bạch Lăng kéo Cố Trường Tân ra. Mặc dù Bạch Lăng không có cảm tình với Bạch Chí Thanh, nhưng cũng sợ Cố Trường Tân kích động quá rồi làm ra chuyện gì đó nên tiến lên muốn kéo anh ra. Cố Trường Tân cũng thở hổn hển mở nút ở tay áo, xoắn tay áo lên một đoạn, nhẹ nhàng đẩy Bạch Lăng ra: "Em đừng chen vào, đứng ở một bên."

Bạch Lăng bị đẩy ra, chỉ chốc lát sau lại nghe được một tiếng hét thảm, Cố Trường Tân đạp một cái, Bạch Chí Thanh bay đến gần một mét. Người xung quanh càng lúc càng nhiều, có người muốn tiến lên khuyên can, nhìn thấy ánh mắt Cố Trường Tân hung dữ sắp phóng hỏa thì lại rụt trở về.

"Mày làm gì đấy?" Bạch Chí Thanh đau khổ rên rỉ, thấy Cố Trường Tân đến gần, hèn nhát lui về phía sau.

"Từ sau khi ông bán cô ấy cho ba tôi, ông và cô ấy cũng đã không có bất kỳ quan hệ gì. Từ ngày đó trở đi, cô ấy cũng đã là người nhà họ Cố, là chồng của Bạch Lăng, tôi không thể để cho người khác đụng vào cô ấy, bất cứ kẻ nào!" Cố Trường Tân nói xong thì quả đấm lại chào hỏi. Võ của anh trên căn bản cũng là học ở bộ đội đặc chủng, nhiều chiêu thật sự làm trong lòng người xem run sợ, người bị đánh cũng khổ sở hơn bình thường.

"Tôi sai rồi. . . Tôi sai rồi. . . Tôi cũng không đánh nó nữa !" Bạch Chí Thanh ôm đầu tránh né quyền cước cầu xin đối phương tha thứ.

"Ông không có tư cách bảo đảm những điều này với tôi!" Cố Trường Tân vừa nói vừa níu cổ áo ông lên, kéo người đến khoảng trống bên cạnh, nhìn tư thế chắc còn phải tiếp tục.

"Tiểu Lăng. . . Tiểu Lăng. . . Ba sai rồi, con mau nói cậu ấy dừng tay đi, bằng không ba thật sự sẽ bị đánh chết! Ba cũng không mắng con nữa, không bao giờ đánh con nữa, con mau tới đi!" Bạch Chí Thanh quơ đôi tay hô hoán lên.

"Tiểu Lăng, mau kéo người ra đi, ba con sắp bị đánh chết rồi!" Mẹ Bach ẳm con trai đã bị hù dọa khóc lên gấp gáp thúc giục Bạch Lăng.

"Cố Trường Tân, đừng đánh nữa. . ." Bạch Lăng tiến lên kéo cánh tay anh từ phía sau, thấy anh không nhúc nhích, cô chỉ cảm thấy bắp thịt của cánh tay anh căng lên, cực kỳ tức giận, toàn thân như là từ địa ngục đến, cae người cũng bao phủ hơi thở tàn nhẫn đáng sợ. Anh như vậy, cô chưa từng gặp?

"Cố Trường Tân, anh đừng làm em sợ!" Trong lòng Bạch Lăng hiểu anh vì cô, lỗ mũi chua xót, giọng nói cũng phát run.

Lúc này Cố Trường Tân mới ngừng tay, thu lại chút cảm xúc, Bạch Lăng đưa khăn tay lên, anh tùy ý lau hai tay rồi nắm tay của cô dẫn đi, cố gắng làm mềm giọng nói: "Hù dọa em sao? Bây giờ không sao rồi. . . Ngoan. . ."

Bạch Lăng nhìn vết máu loang lổ trên đất, lại nhìn mẹ một chút, có chút bận tâm: "Anh quên đồng ý cùng em tới làm gì sao? Đó là mẹ em."

Cố Trường Tân sững sờ, lại buông tay áo xuống cài lại xong xuôi, dắt cô như không có việc gì bước qua Bạch Chí Thanh còn cuộn tròn trên đất, đi tới trước mặt mẹ Bạch, vẻ mặt tôn kính mà gọi một tiếng "dì" .

Mẹ Bạch nhìn anh rồi lại nhìn con gái một chút, chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì trong lòng của bà cũng nửa vui nửa buồn. Xem ra, Cố Trường Tân rất thương con gái mình, nhưng tính tình như vậy có phải người rất dễ nổi giận và động tay hay không?

"Dì, có thể ngày mai con sẽ phải trở về quân doanh. Lần này xảy ra chút ngoài ý muốn ở đây, vẫn chưa tới thăm người, là con không đúng, Bạch Lăng cũng đã nói với con nhiều lần, hi vọng dì bỏ qua cho." Trên mặt Cố Trường Tân tất cả đều là áy náy, nhìn mẹ Bạch cũng có chút lúng túng.

"Không có gì, không có gì. . . Các con bận rộn, các con bận rộn. . ."

"Sau này có chuyện gì thì nói với Bạch Lăng, con sẽ giúp giải quyết." Cố Trường Tân vừa nói vừa ngụ ý liếc nhìn Bạch Chí Thanh.

"Mẹ, hôm nay chỉ sợ rằng. . . Chờ lần sau anh ấy trở về con lại dẫn anh ấy tới thăm mẹ, được không?" Bạch Lăng thấy người xung quanh thật sự là quá nhiều, cũng không tiện tiếp tục để lại, chỉ đành phải tạm biệt.

"Ừ, mẹ hiểu."

Cố Trường Tân lại nói vài lời khiêm nhường mới đưa Bạch Lăng đi, mẹ Bạch ẳm con trai nhìn người con trai anh tuấn trẻ tuổi nắm tay con gái rời đi thì cười cười, con gái à, cuối cùng con đã được hạnh phúc!
Tác giả : Bát Trà Hương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại