Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương
Chương 4-3
"Tôi có bạn gái."
"Thật? Cũng không sao, hiện tại đang có trào lưu mê ca sĩ chung tình, có bạn gái cũng không sao, nhưng có đôi khi chúng tôi vẫn phải giúp cậu tạo ra một số scandal."
Phải đè nén cảm giác chán ghét, "Nhưng bạn gái tôi đã mang thai con tôi..."
"Cậu nói gì?"
"Tiểu Âm đã mang thai con của tôi, có thể đã sinh rồi."
"Ông trời! Sao cậu không nói? Có bạn gái với việc làm ba là hai chuyện khác nhau, nếu như cậu làm ba giá trị con người sẽ rất thấp."
"Vậy thì thế nào, tôi chỉ đến đây để ca hát thôi."
"Ngu ngốc! Cậu cho rằng ở cái giới ca sĩ này chỉ biết hát là được à? Tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu nhưng phải nhớ kỹ, sau này ở trước mặt công chúng không thể thừa nhận cậu đã có con và có bạn gái, biết chưa?"
"..."
"Có biết không?"
Cúp điện thoại, nhưng không thể quên được giọng nói gấp gáp vừa rồi của Tiểu Âm, hình như đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nhìn mưa to ngoài cửa sổ, mưa rơi kinh người, hiện tại sắp chín giờ rồi, anh rất muốn chạy nhanh về xem.
Nhưng đã đi đến bước này rồi, nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều sức lực như vậy cuối cùng cũng đi đến bước này, lát nữa thôi sẽ chính thức ký hợp đồng, trải qua mấy tháng cố gắng, cuối cùng cũng được công ty thừa nhận, album cũng đã hoàn thành.
Tối nay là thời gian ký hợp đồng, mấy ngày nữa sẽ công bố tin tức ký hợp đồng chính thức, lúc ấy họ mới chính thức bước vào giới showbiz, cuối cùng cùng thực hiện được giấc mơ!
Nhưng Kỷ Văn Hào lại sợ!
Mấy tháng này, anh không về thăm cô, thứ nhất vì bận, thứ hai không biết sắp xếp cho cô thế nào, sao có thể lửa chọn giữa cô và sự nghiệp.
Đứa bé, anh muốn nhìn đứa bé một chút, nghe nói là con gái, chắc cũng đáng yêu như cô!
Nhưng mà anh không có thể trở về, ông trời! Sao anh lại trở nên ác như vậy, vì sự nghiệp của mình, anh bỏ cô ở ngoài, sợ cô liên lụy mình.
Dựa vào ghế sofa, anh cảm thấy hơi thở của mình hơi gấp, không thể tin được mình là người đàn ông như vậy, nhưng anh nên làm gì đây?
"A Hào, bây giờ anh có rảnh không? Con..."
"Tiểu Âm, anh đang chờ để gặp mặt ông chủ, lát sau hãy nói được không?"
"Nhưng mà con..."
"Hiện tại anh đang bàn chuyện ký hợp đồng, em biết đây là giấc mộng của anh, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, những chuyện khác nói sau đi được không?"
Mới vừa rồi anh nói vậy với cô, miệng thì từ chối, lại không nói ra được mình cũng đau lòng, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gì? Sao cô lại gọi điện cho anh?
Đủ loại vấn đề không ngừng kéo đến, khiến anh đứng ngồi không yên, nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mỗi giọt đều đâm vào lòng anh, rất đau.
Chẳng lẽ sau này cũng giống bây giờ? Anh chỉ có thể đặt cô trong thế giới không muốn ai biết đến cô, chỉ vì ước mơ của mình, chỉ vì muốn đứng trên sân khấu?
Mới đi vào giới showbiz có một nửa, anh đã cảm thấy khó thở, anh chưa từng nghĩ đến, muốn ca hát phải phủ nhận chuyện mình có bạn gái, có con, gặp cô cũng tỏ ra không quen biết, chỉ có thể nói là bạn của mình.
Câu nói kia nhất định làm cô đau lòng, nhưng cũng suýt nữa giết chết chính anh!
Kỷ Văn Hào suy nghĩ đến thất thần, lại đau lòng... Giọng nói kia lại càng ngày càng lớn.
Anh... chịu đủ rồi!
Kỷ Văn Hào đứng lên, hành động này làm tất cả các thành viên trong nhóm nhìn anh, những người này đều cũng anh phấn đấu trong nhiều năm, vừa là đồng nghiệp cũng là tri kỷ.
"A Hào, sao vậy?"
"Xin lỗi, mình không thể đi tiếp!" Hốc mắt Kỷ Văn Hào đỏ lên, anh cảm thấy không nỡ nhưng Tiểu Âm quan trọng hơn tất cả.
"Cái gì mà không thể đi tiếp? Cậu đang nói gì vậy?"
"Mình không thể đi tiếp, mình muốn rút lui khỏi nhóm nhạc, xin lỗi."
Mọi người sợ đến cháng váng, miệng mở to, chỉ có A Cường luôn nhìn anh.
"Cậu nói gì? Tại sao lại quyết định như vậy?"
"Đúng! Nhiều năm như vậy!"
"Có anh em nào giống cậu không?"
Kỷ Văn Hào cúi đầu trước mọi người, "Xin lỗi, xin lỗi. Mình thật xin lỗi, nhưng mình không thể không quan tâm đến Tiểu Âm..."
A Cường đứng lên, "Đi tìm cô ấy sao?"
Mọi người nhìn về phía A Cường, mà A Cường và Kỷ Văn Hào lại nhìn nhau, "Gần đây cậu luôn không yên tâm, thì ra là nghĩ đến cô ấy sao?"
Gật đầu, "Mình không có cách nào không quan tâm cô ấy, nếu như muốn mình lựa chọn, mình nguyện ý buông tha tất cả. Xin lỗi..."
Tất cả mọi người đều im lặng, A Hào và Thi Âm ở chung với nhau nhiều năm như vậy, họ đều tận mắt nhìn thấy, năm đó gặp nhau họ cũng chúc phúc, hiện tại lại càng không thể không chúc phúc.
A Cường cười cười, "Mặc dù cậu lâm trận bỏ chạy, chúng ta cũng không thể cạnh tranh, nhưng mình vẫn luôn chúc phúc cậu, mặc kệ cuối cùng nhóm nhạc có thành công hay không, ít nhất cũng không thể quên mục đích ban đầu khi chơi nhạc."
Kỷ Văn Hào rưng rưng nước mắt nhìn A Cường, vươn tay nắm chặt tay cậu, trừ cảm tạ ra cũng chỉ có cảm tạ, A Cường đánh thức anh!
Mục đích chơi âm nhạc không phải là vì khiến mình thoải mái sao?
Đời này ca khúc anh thích nhất, chính là bài hát ở nhà hàng anh hát trước mặt mọi người, bài hát tỏ tình với Tiểu Âm, đó là khúc nhạc anh thích nhất, bời vì nó làm cô cảm động, nở nụ cười, còn vui mừng mà khóc nữa.
"A Cường, mình tin cậu có thể làm nhóm nhạc phát triển. Không có mình 'Tia Sáng' vẫn tỏa sáng như cũ đúng không?" Dù Kỷ Văn Hào không nói, nhưng ý của câu nói đó đã rất rõ.
Hi vọng họ tiếp tục thực hiện giấc mơ của anh, làm mọi người có thể tiếp tục nghe được những bài hát của nhóm.
Mọi người đồng loạt xông lên, mấy người đàn ông giống như thời học sinh lúc mới thành lập nhóm, chỉ là bây giờ vì xúc động và vui vẻ.
Anh rời khỏi, như vậy thật tốt.
Anh không muốn có lỗi với Tiểu Âm, không muốn làm Tiểu Âm đau lòng, từ nay về sau anh chỉ muốn hát cho mình cô nghe... Chỉ mong hiện tại giác ngộ vẫn chưa muộn.
Chỉ mong....
"Thật? Cũng không sao, hiện tại đang có trào lưu mê ca sĩ chung tình, có bạn gái cũng không sao, nhưng có đôi khi chúng tôi vẫn phải giúp cậu tạo ra một số scandal."
Phải đè nén cảm giác chán ghét, "Nhưng bạn gái tôi đã mang thai con tôi..."
"Cậu nói gì?"
"Tiểu Âm đã mang thai con của tôi, có thể đã sinh rồi."
"Ông trời! Sao cậu không nói? Có bạn gái với việc làm ba là hai chuyện khác nhau, nếu như cậu làm ba giá trị con người sẽ rất thấp."
"Vậy thì thế nào, tôi chỉ đến đây để ca hát thôi."
"Ngu ngốc! Cậu cho rằng ở cái giới ca sĩ này chỉ biết hát là được à? Tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu nhưng phải nhớ kỹ, sau này ở trước mặt công chúng không thể thừa nhận cậu đã có con và có bạn gái, biết chưa?"
"..."
"Có biết không?"
Cúp điện thoại, nhưng không thể quên được giọng nói gấp gáp vừa rồi của Tiểu Âm, hình như đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nhìn mưa to ngoài cửa sổ, mưa rơi kinh người, hiện tại sắp chín giờ rồi, anh rất muốn chạy nhanh về xem.
Nhưng đã đi đến bước này rồi, nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều sức lực như vậy cuối cùng cũng đi đến bước này, lát nữa thôi sẽ chính thức ký hợp đồng, trải qua mấy tháng cố gắng, cuối cùng cũng được công ty thừa nhận, album cũng đã hoàn thành.
Tối nay là thời gian ký hợp đồng, mấy ngày nữa sẽ công bố tin tức ký hợp đồng chính thức, lúc ấy họ mới chính thức bước vào giới showbiz, cuối cùng cùng thực hiện được giấc mơ!
Nhưng Kỷ Văn Hào lại sợ!
Mấy tháng này, anh không về thăm cô, thứ nhất vì bận, thứ hai không biết sắp xếp cho cô thế nào, sao có thể lửa chọn giữa cô và sự nghiệp.
Đứa bé, anh muốn nhìn đứa bé một chút, nghe nói là con gái, chắc cũng đáng yêu như cô!
Nhưng mà anh không có thể trở về, ông trời! Sao anh lại trở nên ác như vậy, vì sự nghiệp của mình, anh bỏ cô ở ngoài, sợ cô liên lụy mình.
Dựa vào ghế sofa, anh cảm thấy hơi thở của mình hơi gấp, không thể tin được mình là người đàn ông như vậy, nhưng anh nên làm gì đây?
"A Hào, bây giờ anh có rảnh không? Con..."
"Tiểu Âm, anh đang chờ để gặp mặt ông chủ, lát sau hãy nói được không?"
"Nhưng mà con..."
"Hiện tại anh đang bàn chuyện ký hợp đồng, em biết đây là giấc mộng của anh, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này, những chuyện khác nói sau đi được không?"
Mới vừa rồi anh nói vậy với cô, miệng thì từ chối, lại không nói ra được mình cũng đau lòng, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì? Con có chuyện gì? Sao cô lại gọi điện cho anh?
Đủ loại vấn đề không ngừng kéo đến, khiến anh đứng ngồi không yên, nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, mỗi giọt đều đâm vào lòng anh, rất đau.
Chẳng lẽ sau này cũng giống bây giờ? Anh chỉ có thể đặt cô trong thế giới không muốn ai biết đến cô, chỉ vì ước mơ của mình, chỉ vì muốn đứng trên sân khấu?
Mới đi vào giới showbiz có một nửa, anh đã cảm thấy khó thở, anh chưa từng nghĩ đến, muốn ca hát phải phủ nhận chuyện mình có bạn gái, có con, gặp cô cũng tỏ ra không quen biết, chỉ có thể nói là bạn của mình.
Câu nói kia nhất định làm cô đau lòng, nhưng cũng suýt nữa giết chết chính anh!
Kỷ Văn Hào suy nghĩ đến thất thần, lại đau lòng... Giọng nói kia lại càng ngày càng lớn.
Anh... chịu đủ rồi!
Kỷ Văn Hào đứng lên, hành động này làm tất cả các thành viên trong nhóm nhìn anh, những người này đều cũng anh phấn đấu trong nhiều năm, vừa là đồng nghiệp cũng là tri kỷ.
"A Hào, sao vậy?"
"Xin lỗi, mình không thể đi tiếp!" Hốc mắt Kỷ Văn Hào đỏ lên, anh cảm thấy không nỡ nhưng Tiểu Âm quan trọng hơn tất cả.
"Cái gì mà không thể đi tiếp? Cậu đang nói gì vậy?"
"Mình không thể đi tiếp, mình muốn rút lui khỏi nhóm nhạc, xin lỗi."
Mọi người sợ đến cháng váng, miệng mở to, chỉ có A Cường luôn nhìn anh.
"Cậu nói gì? Tại sao lại quyết định như vậy?"
"Đúng! Nhiều năm như vậy!"
"Có anh em nào giống cậu không?"
Kỷ Văn Hào cúi đầu trước mọi người, "Xin lỗi, xin lỗi. Mình thật xin lỗi, nhưng mình không thể không quan tâm đến Tiểu Âm..."
A Cường đứng lên, "Đi tìm cô ấy sao?"
Mọi người nhìn về phía A Cường, mà A Cường và Kỷ Văn Hào lại nhìn nhau, "Gần đây cậu luôn không yên tâm, thì ra là nghĩ đến cô ấy sao?"
Gật đầu, "Mình không có cách nào không quan tâm cô ấy, nếu như muốn mình lựa chọn, mình nguyện ý buông tha tất cả. Xin lỗi..."
Tất cả mọi người đều im lặng, A Hào và Thi Âm ở chung với nhau nhiều năm như vậy, họ đều tận mắt nhìn thấy, năm đó gặp nhau họ cũng chúc phúc, hiện tại lại càng không thể không chúc phúc.
A Cường cười cười, "Mặc dù cậu lâm trận bỏ chạy, chúng ta cũng không thể cạnh tranh, nhưng mình vẫn luôn chúc phúc cậu, mặc kệ cuối cùng nhóm nhạc có thành công hay không, ít nhất cũng không thể quên mục đích ban đầu khi chơi nhạc."
Kỷ Văn Hào rưng rưng nước mắt nhìn A Cường, vươn tay nắm chặt tay cậu, trừ cảm tạ ra cũng chỉ có cảm tạ, A Cường đánh thức anh!
Mục đích chơi âm nhạc không phải là vì khiến mình thoải mái sao?
Đời này ca khúc anh thích nhất, chính là bài hát ở nhà hàng anh hát trước mặt mọi người, bài hát tỏ tình với Tiểu Âm, đó là khúc nhạc anh thích nhất, bời vì nó làm cô cảm động, nở nụ cười, còn vui mừng mà khóc nữa.
"A Cường, mình tin cậu có thể làm nhóm nhạc phát triển. Không có mình 'Tia Sáng' vẫn tỏa sáng như cũ đúng không?" Dù Kỷ Văn Hào không nói, nhưng ý của câu nói đó đã rất rõ.
Hi vọng họ tiếp tục thực hiện giấc mơ của anh, làm mọi người có thể tiếp tục nghe được những bài hát của nhóm.
Mọi người đồng loạt xông lên, mấy người đàn ông giống như thời học sinh lúc mới thành lập nhóm, chỉ là bây giờ vì xúc động và vui vẻ.
Anh rời khỏi, như vậy thật tốt.
Anh không muốn có lỗi với Tiểu Âm, không muốn làm Tiểu Âm đau lòng, từ nay về sau anh chỉ muốn hát cho mình cô nghe... Chỉ mong hiện tại giác ngộ vẫn chưa muộn.
Chỉ mong....
Tác giả :
Mạc Lâm