Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương
Chương 2-2
Đêm đó biểu diễn rất thành công, từng vị khách rời đi đều khen ngợi không dứt miệng, nhiều người còn hứa sau này sẽ tới đây thường xuyên.
Ông chủ nhà hàng thấy khách hàng hoan nghênh như vậy, liền thay đổi suy nghĩ, đồng ý cho ban nhạc nam này biểu diễn lâu dài.
Cứ như vậy, Kỉ Văn Hào và ban nhạc sau lần đầu tiên được biểu diễn liền tỏa sáng, đương nhiên trong đó có công lớn là Tạ Thi Âm, nếu cô không to gan quyết định, tự ý giúp bọn họ lên biểu diễn, có lẽ bọn họ vẫn là chỉ có thể đau khổ đợi chờ trong hậu trường.
Cũng bởi vậy, Tạ Thi Âm trở thành bạn tốt của ban nhạc, mỗi khi bọn họ tới nhà hàng trước giờ biểu diễn là sáu giờ tối, việc đầu tiên là đi tìm cô cùng nói chuyện.
Tạ Thi Âm có lẽ thực sự coi mình là chị gái của nhóm người này, cũng tùy ý để bọn họ ở bên cạnh cô nói này nói nọ, có đôi khi cô bận làm việc, bọn họ giúp cô thu dọn bát đĩa, lau bàn, chọc cô cười ha ha.
Trong đó đương nhiên có Kỉ Văn Hào, người có thể chọc cho cô cười to nhất, chính là chàng trai này.
Gọi là chàng trai, dường như cũng không đúng, mỗi khi cậu đứng bên cạnh cô, cô luôn cảm thấy cậu thật cao, dáng người cao lớn, gương mặt thành thục, đẹp trai, gọi là một người đàn ông cũng không sai.
Nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy cô, luôn giống hệt một đứa trẻ, ầm ỹ tùm lum, đôi khi khiến cô không ứng phó nổi.
“Tiểu Âm, tôi đã đói bụng rồi!"
“Tiểu Âm, tôi khát nước lắm!"
“Tiểu Âm, rốt cuộc cô đang bận cái gì thế?"
“Tiểu Âm, nghỉ một lát, chúng ta nói chuyện chút đi!"
“Tiểu Âm……"
Tiểu tử này, rốt cuộc có biết bây giờ cô còn lĩnh tiền lương của người ta hay không, ít nhất cũng phải chừa cho cô con đường kiếm ăn chứ! Nhưng không biết vì sao, cô không có cách nào cự tuyệt anh, luôn dành rất nhiều thời gian ứng phó với đủ loại yêu cầu của anh.
Có lẽ vì nhìn thấy nụ cười xán lạn kia, nhìn thấy anh vui vẻ cười to, làm cô cam tâm tình nguyện giúp anh xử lý hết mọi chuyện.
Nói thật thì, từ sau khi Kỉ Văn Hào đưa ban nhạc này đến biểu diễn, công việc kinh doanh của nhà hàng tốt lên rất nhiều, mỗi buổi tối khách hàng đều chật cứng, bên ngoài thậm chí có rất nhiều người xếp hàng chờ được vào bên trong.
Hơn nữa, ban nhạc còn có rất nhiều fan hâm mộ, trong đó có một vài người còn tới cổ vũ mỗi ngày, những chàng trai này quả thực có thể so sánh với ca sĩ trong giới.
Thật không hiểu đây là may mắn hay bất hạnh, cũng bởi vì bọn họ biểu diễn ở trong này, làm cho lượng công việc của cô nhiều hơn bình thường, mỗi ngày mệt đến chết khiếp.
Nhưng có thể ngắm nhìn cậu hát trên sân khấu, có thể cảm nhận sức quyến rũ dẫn dắt người nghe tiến vào thế giới âm nhạc mà cậu tỏa ra, làm cho cô cam tâm tình nguyện chấp nhận chút vất vả này.
Hôm đó, ở trong hậu trường, Kỉ Văn Hào thậm chí còn có những hành động khác thường, khiến cho trái tim cô lỡ mất mấy nhịp, cô không hiểu nổi ý định của cậu ta là gì, thực sự không hiểu!
Lúc ấy ban nhạc đang chuẩn bị trong hậu trường, Tạ Thi Âm mang đồ uống cùng bánh ngọt vào cho bọn họ.
Ban đầu cô chỉ lén lút đem đồ ăn tới, nhưng về sau ông chủ chủ động nói rõ, muốn chăm sóc cho tốt “mèo chiêu tài" của nhà hàng, hy vọng bọn họ tiếp tục vì nhà hàng mà mang đến thật nhiều khách.
“Ăn chút bánh đi !",
“Yeah!"
“Cám ơn Tiểu Âm."
Lúc này, trong số các thành viên đang vây quanh cô có một người tiến lên, đem bó hoa trong tay đưa cho Tạ Thi Âm.
Cô cười, “Gì thế này?"
Người kia cười ngây ngốc, “Tặng cho cô đấy! Cám ơn cô luôn chăm sóc chúng tôi…" Nói xong đưa bó hoa lên.
Tạ Thi Âm vừa nhận lấy bó hoa, lúc này bỗng nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai, Kỉ Văn Hào đang cầm đàn ghita, biểu cảm có phần không vui.
Mọi người quay ra nhìn nhau, ngay cả Tạ Thi Âm cũng không hiểu, nhìn anh, nhìn biểu cảm không vui kia của anh.
“Chuẩn bị! Lên sân khấu." Nói xong liền bước ra sân khấu, không thèm quay đầu lại. Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng vỗ tay rung động đất trời, cho thấy sức thu hút khổng lồ của Kỉ Văn Hào.
Nhưng cô thực sự không hiểu, cậu ta đang giận dỗi cái gì?
Con người này luôn nhiệt tình, vui vẻ, thích kết bạn, trọng nghĩa khí, hỏi bất kì thành viên nào trong ban nhạc cũng sẽ đều trả lời như vậy, không ai đoán được sao tự nhiên anh lại như thế.
Tạ Thi Âm nhìn anh biểu diễn, thưởng thức sức quyến rũ trên sân khấu của cậu anh, trong lòng cứ tự hỏi rốt cuộc anh là người như thế nào? diễn đàn lqđ
Xuống khỏi sân khấu, khuôn mặt Kỉ Văn Hào ướt đẫm mồ hôi, cứ thế đi vào hậu trường, những thành viên khác đi đằng sau chuyện trò, cười đùa rôm rả.
Lúc này, Tạ Thi Âm đi đến.
Kỉ Văn Hào vừa nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ đứng dậy, đi đến trước mặt cô, “Tiểu Âm, tôi biểu diễn thế nào?"
“Tâm trạng tốt lên rồi à? Tôi cứ tưởng cậu đang tức giận chuyện gì đấy!"
Kỉ Văn Hào liếm môi, không trả lời vấn đề này. Trên thực tế, anh cũng không biết vì sao trước khi lên sân khấu bản thân lại có phản ứng như vậy, đơn giản chỉ là thấy bạn mình tặng hoa cho cô, liền không khống chế được tâm tình của mình.
Sau một hồi gào thét trên sân khấu, cảm xúc quả nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Kỉ Văn Hào không muốn nhớ lại hình ảnh người khác tặng hoa cho cô, dù sao cậu cũng vừa mới nhắc nhở bọn họ rồi, về sau không cần làm những chuyện như vậy nữa.
Về phần vì sao, thật xin lỗi anh không thể để mình đi sau người khác được.
“Không có gì! Cô nói cho tôi biết cô cảm thấy tôi biểu diễn như thế nào?"
Thấy khuôn mặt anh vui vẻ, cô liền quên đi phản ứng tức giận vừa rồi của cậu, Tạ Thi Âm cũng cười, “Cậu thực sự muốn nghe suy nghĩ của tôi?"
Anh dùng sức gật đầu, “Cô cứ nói đi, có như vậy tôi mới có thể tiến bộ hơn được!"
Xoa xoa cằm, nhìn nhìn các thành viên trong ban nhạc, Tạ Thi Âm lại mỉm cười, “Tôi cảm thấy…… các thành viên biểu diễn cùng cậu thật đáng thương!"
Kỉ Văn Hào ngẩn người, quay đầu nhìn các thành viên khác, những người đứng phía sau này đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức xấu hổ.
Lại quay đầu, lúc này vẻ mặt của anh cũng rất nghiêm túc, giống như rất muốn lắng nghe lời góp ý của cô, “Vì sao?"
“Cái này……"
“Làm ơn, Tiểu Âm, cô nói cho tôi được không?" Kỉ Văn Hào cười khổ, “Có lẽ tôi thực sự hơi ngang ngược, hung bạo, những lời này mấy tên này sẽ không chịu nói cho tôi, nhưng tôi thực sự rất muốn biết."
“Thật ra cũng không phải là hung bạo hay ngang ngược gì! Cậu là giọng ca chính của ban nhạc, cũng là tiêu điểm của sân khấu, đúng không? Nhưng mà tôi cảm thấy…… Cậu có vẻ không phối hợp với những người khác nhiều lắm."
“Tôi……"
Lời nói này của cô làm cho trong đầu Kỉ Văn Hào chợt lóe lên một tia sáng, giống như có suy nghĩ gì đó, nhưng chưa rõ ràng.
Cô tiếp tục nói: “Đây là cảm giác của cá nhân của tôi thôi, cậu không chỉ nên phối hợp chặt chẽ hơn với những thành viên khác, mà đôi khi nên để lại một chút không gian cho bọn họ thể hiện mình, nếu được như vậy chắc ban nhạc sẽ biểu diễn càng thêm sống động!"
Cô chỉ là nói ra những cảm giác của mình, lại nói trúng cảm giác của những thành viên khác, thậm chí ngay cả Kỉ Văn Hào, trong đầu cũng có một ý tưởng mới.
Cậu vui mừng hét to, thậm chí ôm lấy Tạ Thi Âm, cơ thể đè cả lên người cô, vui sướng hét lớn, “Cám ơn cô, Tiểu Âm, tôi có ý tưởng mới rồi, thật sự cám ơn cô." Vừa nói xong, liền lập tức ôm lấy đàn của mình lao ra khỏi cửa.
Những người khác quay mặt nhìn nhau, còn Tạ Thi Âm thì đỏ mặt, miệng thì thào, “Cám ơn……"
Ông trời ơi! Sao mặt cô lại đỏ như vậy……
Tối hôm sau, đúng là ngày nghỉ cuối tuần có khác, bên trong nhà hàng chen chúc rất nhiều người tụ tập dưới ánh đèn muốn nghe ban nhạc hát, mà Kỉ Văn Hào vừa tới nơi liền nhanh chân chạy trước những thành viên khác.
Vừa tìm được Tạ Thi Âm liền nói, “Tiểu Âm, hôm nay cô nhất định phải nghe chúng tôi hát đó!"
“Có ngày nào tôi không nghe các anh hát đâu."
“Ý tôi là thật sự chuyên tâm lắng nghe cơ!"
“Mỗi ngày tôi đều rất chuyên tâm mà……"Cô thấp giọng lẩm bẩm, không khỏi bật cười.
Đêm ấy, có thể nói là buổi biểu diễn thành công nhất từ trước tới nay của Kỉ Văn Hào và ban nhạc, không khí trong toàn bộ nhà hàng vô cùng náo nhiệt, ai cũng vô cùng hứng thú.
Anh làm theo đề nghị của cô, dành cả buổi tối để sáng tác một bài hát, hơn nữa còn thức trắng đêm luyện tập cùng ban nhạc, quan trọng nhất là, trong bài hát lần này anh chừa lại rất nhiều không gian cho những thành viên khác có cơ hội thể hiện mình -
Để cho người chơi đàn keyboard có cơ hội độc tấu, còn tay trống thì phô trương tài nghệ của mình, thậm chí cả tay guitar A Cường cũng có cơ hội biểu diễn solo, cứ như vậy mỗi người chơi một đoạn nhạc bằng nhạc cụ sở trường của mình, làm cho trên sân khấu tràn ngập sự phối hợp cùng không khí đua tài với nhau, khiến người nghe dưới khán đài đều hò hét đến chói tai.
Bầu không khí không thể nóng hơn được nữa, Kỉ Văn Hào đã thực sự thành công. Nếu Tạ Thi Âm không nghe nhầm, trong nhà hàng còn có vài vị trong giới âm nhạc tới dùng cơm, bởi vì cô nghe thấy bọn họ ghé tai nói với nhau, rằng “Ban nhạc này có tiềm năng đấy ", và cả những lời “Chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào giới showbiz".
Lúc này, Kỉ Văn Hào đứng trên sân khấu giơ ngón cái lên với Tạ Thi Âm giống như muốn cảm ơn lời đề nghị của cô. Cô mỉm cười, cũng giơ ngón cái lên với anh ấy, tỏ vẻ khen ngợi.
Kỳ thực cô cũng không làm được gì to lớn, chỉ là nói ra ý kiến của bản thân, người thông minh là anh, thậm chí ngay cả chính mình cũng yêu thích buổi biểu diễn của anh, và cũng đánh giá cao sự nghiêm túc và thông minh của anh.
Ông chủ nhà hàng thấy khách hàng hoan nghênh như vậy, liền thay đổi suy nghĩ, đồng ý cho ban nhạc nam này biểu diễn lâu dài.
Cứ như vậy, Kỉ Văn Hào và ban nhạc sau lần đầu tiên được biểu diễn liền tỏa sáng, đương nhiên trong đó có công lớn là Tạ Thi Âm, nếu cô không to gan quyết định, tự ý giúp bọn họ lên biểu diễn, có lẽ bọn họ vẫn là chỉ có thể đau khổ đợi chờ trong hậu trường.
Cũng bởi vậy, Tạ Thi Âm trở thành bạn tốt của ban nhạc, mỗi khi bọn họ tới nhà hàng trước giờ biểu diễn là sáu giờ tối, việc đầu tiên là đi tìm cô cùng nói chuyện.
Tạ Thi Âm có lẽ thực sự coi mình là chị gái của nhóm người này, cũng tùy ý để bọn họ ở bên cạnh cô nói này nói nọ, có đôi khi cô bận làm việc, bọn họ giúp cô thu dọn bát đĩa, lau bàn, chọc cô cười ha ha.
Trong đó đương nhiên có Kỉ Văn Hào, người có thể chọc cho cô cười to nhất, chính là chàng trai này.
Gọi là chàng trai, dường như cũng không đúng, mỗi khi cậu đứng bên cạnh cô, cô luôn cảm thấy cậu thật cao, dáng người cao lớn, gương mặt thành thục, đẹp trai, gọi là một người đàn ông cũng không sai.
Nhưng mỗi khi cậu nhìn thấy cô, luôn giống hệt một đứa trẻ, ầm ỹ tùm lum, đôi khi khiến cô không ứng phó nổi.
“Tiểu Âm, tôi đã đói bụng rồi!"
“Tiểu Âm, tôi khát nước lắm!"
“Tiểu Âm, rốt cuộc cô đang bận cái gì thế?"
“Tiểu Âm, nghỉ một lát, chúng ta nói chuyện chút đi!"
“Tiểu Âm……"
Tiểu tử này, rốt cuộc có biết bây giờ cô còn lĩnh tiền lương của người ta hay không, ít nhất cũng phải chừa cho cô con đường kiếm ăn chứ! Nhưng không biết vì sao, cô không có cách nào cự tuyệt anh, luôn dành rất nhiều thời gian ứng phó với đủ loại yêu cầu của anh.
Có lẽ vì nhìn thấy nụ cười xán lạn kia, nhìn thấy anh vui vẻ cười to, làm cô cam tâm tình nguyện giúp anh xử lý hết mọi chuyện.
Nói thật thì, từ sau khi Kỉ Văn Hào đưa ban nhạc này đến biểu diễn, công việc kinh doanh của nhà hàng tốt lên rất nhiều, mỗi buổi tối khách hàng đều chật cứng, bên ngoài thậm chí có rất nhiều người xếp hàng chờ được vào bên trong.
Hơn nữa, ban nhạc còn có rất nhiều fan hâm mộ, trong đó có một vài người còn tới cổ vũ mỗi ngày, những chàng trai này quả thực có thể so sánh với ca sĩ trong giới.
Thật không hiểu đây là may mắn hay bất hạnh, cũng bởi vì bọn họ biểu diễn ở trong này, làm cho lượng công việc của cô nhiều hơn bình thường, mỗi ngày mệt đến chết khiếp.
Nhưng có thể ngắm nhìn cậu hát trên sân khấu, có thể cảm nhận sức quyến rũ dẫn dắt người nghe tiến vào thế giới âm nhạc mà cậu tỏa ra, làm cho cô cam tâm tình nguyện chấp nhận chút vất vả này.
Hôm đó, ở trong hậu trường, Kỉ Văn Hào thậm chí còn có những hành động khác thường, khiến cho trái tim cô lỡ mất mấy nhịp, cô không hiểu nổi ý định của cậu ta là gì, thực sự không hiểu!
Lúc ấy ban nhạc đang chuẩn bị trong hậu trường, Tạ Thi Âm mang đồ uống cùng bánh ngọt vào cho bọn họ.
Ban đầu cô chỉ lén lút đem đồ ăn tới, nhưng về sau ông chủ chủ động nói rõ, muốn chăm sóc cho tốt “mèo chiêu tài" của nhà hàng, hy vọng bọn họ tiếp tục vì nhà hàng mà mang đến thật nhiều khách.
“Ăn chút bánh đi !",
“Yeah!"
“Cám ơn Tiểu Âm."
Lúc này, trong số các thành viên đang vây quanh cô có một người tiến lên, đem bó hoa trong tay đưa cho Tạ Thi Âm.
Cô cười, “Gì thế này?"
Người kia cười ngây ngốc, “Tặng cho cô đấy! Cám ơn cô luôn chăm sóc chúng tôi…" Nói xong đưa bó hoa lên.
Tạ Thi Âm vừa nhận lấy bó hoa, lúc này bỗng nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai, Kỉ Văn Hào đang cầm đàn ghita, biểu cảm có phần không vui.
Mọi người quay ra nhìn nhau, ngay cả Tạ Thi Âm cũng không hiểu, nhìn anh, nhìn biểu cảm không vui kia của anh.
“Chuẩn bị! Lên sân khấu." Nói xong liền bước ra sân khấu, không thèm quay đầu lại. Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng vỗ tay rung động đất trời, cho thấy sức thu hút khổng lồ của Kỉ Văn Hào.
Nhưng cô thực sự không hiểu, cậu ta đang giận dỗi cái gì?
Con người này luôn nhiệt tình, vui vẻ, thích kết bạn, trọng nghĩa khí, hỏi bất kì thành viên nào trong ban nhạc cũng sẽ đều trả lời như vậy, không ai đoán được sao tự nhiên anh lại như thế.
Tạ Thi Âm nhìn anh biểu diễn, thưởng thức sức quyến rũ trên sân khấu của cậu anh, trong lòng cứ tự hỏi rốt cuộc anh là người như thế nào? diễn đàn lqđ
Xuống khỏi sân khấu, khuôn mặt Kỉ Văn Hào ướt đẫm mồ hôi, cứ thế đi vào hậu trường, những thành viên khác đi đằng sau chuyện trò, cười đùa rôm rả.
Lúc này, Tạ Thi Âm đi đến.
Kỉ Văn Hào vừa nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ đứng dậy, đi đến trước mặt cô, “Tiểu Âm, tôi biểu diễn thế nào?"
“Tâm trạng tốt lên rồi à? Tôi cứ tưởng cậu đang tức giận chuyện gì đấy!"
Kỉ Văn Hào liếm môi, không trả lời vấn đề này. Trên thực tế, anh cũng không biết vì sao trước khi lên sân khấu bản thân lại có phản ứng như vậy, đơn giản chỉ là thấy bạn mình tặng hoa cho cô, liền không khống chế được tâm tình của mình.
Sau một hồi gào thét trên sân khấu, cảm xúc quả nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Kỉ Văn Hào không muốn nhớ lại hình ảnh người khác tặng hoa cho cô, dù sao cậu cũng vừa mới nhắc nhở bọn họ rồi, về sau không cần làm những chuyện như vậy nữa.
Về phần vì sao, thật xin lỗi anh không thể để mình đi sau người khác được.
“Không có gì! Cô nói cho tôi biết cô cảm thấy tôi biểu diễn như thế nào?"
Thấy khuôn mặt anh vui vẻ, cô liền quên đi phản ứng tức giận vừa rồi của cậu, Tạ Thi Âm cũng cười, “Cậu thực sự muốn nghe suy nghĩ của tôi?"
Anh dùng sức gật đầu, “Cô cứ nói đi, có như vậy tôi mới có thể tiến bộ hơn được!"
Xoa xoa cằm, nhìn nhìn các thành viên trong ban nhạc, Tạ Thi Âm lại mỉm cười, “Tôi cảm thấy…… các thành viên biểu diễn cùng cậu thật đáng thương!"
Kỉ Văn Hào ngẩn người, quay đầu nhìn các thành viên khác, những người đứng phía sau này đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức xấu hổ.
Lại quay đầu, lúc này vẻ mặt của anh cũng rất nghiêm túc, giống như rất muốn lắng nghe lời góp ý của cô, “Vì sao?"
“Cái này……"
“Làm ơn, Tiểu Âm, cô nói cho tôi được không?" Kỉ Văn Hào cười khổ, “Có lẽ tôi thực sự hơi ngang ngược, hung bạo, những lời này mấy tên này sẽ không chịu nói cho tôi, nhưng tôi thực sự rất muốn biết."
“Thật ra cũng không phải là hung bạo hay ngang ngược gì! Cậu là giọng ca chính của ban nhạc, cũng là tiêu điểm của sân khấu, đúng không? Nhưng mà tôi cảm thấy…… Cậu có vẻ không phối hợp với những người khác nhiều lắm."
“Tôi……"
Lời nói này của cô làm cho trong đầu Kỉ Văn Hào chợt lóe lên một tia sáng, giống như có suy nghĩ gì đó, nhưng chưa rõ ràng.
Cô tiếp tục nói: “Đây là cảm giác của cá nhân của tôi thôi, cậu không chỉ nên phối hợp chặt chẽ hơn với những thành viên khác, mà đôi khi nên để lại một chút không gian cho bọn họ thể hiện mình, nếu được như vậy chắc ban nhạc sẽ biểu diễn càng thêm sống động!"
Cô chỉ là nói ra những cảm giác của mình, lại nói trúng cảm giác của những thành viên khác, thậm chí ngay cả Kỉ Văn Hào, trong đầu cũng có một ý tưởng mới.
Cậu vui mừng hét to, thậm chí ôm lấy Tạ Thi Âm, cơ thể đè cả lên người cô, vui sướng hét lớn, “Cám ơn cô, Tiểu Âm, tôi có ý tưởng mới rồi, thật sự cám ơn cô." Vừa nói xong, liền lập tức ôm lấy đàn của mình lao ra khỏi cửa.
Những người khác quay mặt nhìn nhau, còn Tạ Thi Âm thì đỏ mặt, miệng thì thào, “Cám ơn……"
Ông trời ơi! Sao mặt cô lại đỏ như vậy……
Tối hôm sau, đúng là ngày nghỉ cuối tuần có khác, bên trong nhà hàng chen chúc rất nhiều người tụ tập dưới ánh đèn muốn nghe ban nhạc hát, mà Kỉ Văn Hào vừa tới nơi liền nhanh chân chạy trước những thành viên khác.
Vừa tìm được Tạ Thi Âm liền nói, “Tiểu Âm, hôm nay cô nhất định phải nghe chúng tôi hát đó!"
“Có ngày nào tôi không nghe các anh hát đâu."
“Ý tôi là thật sự chuyên tâm lắng nghe cơ!"
“Mỗi ngày tôi đều rất chuyên tâm mà……"Cô thấp giọng lẩm bẩm, không khỏi bật cười.
Đêm ấy, có thể nói là buổi biểu diễn thành công nhất từ trước tới nay của Kỉ Văn Hào và ban nhạc, không khí trong toàn bộ nhà hàng vô cùng náo nhiệt, ai cũng vô cùng hứng thú.
Anh làm theo đề nghị của cô, dành cả buổi tối để sáng tác một bài hát, hơn nữa còn thức trắng đêm luyện tập cùng ban nhạc, quan trọng nhất là, trong bài hát lần này anh chừa lại rất nhiều không gian cho những thành viên khác có cơ hội thể hiện mình -
Để cho người chơi đàn keyboard có cơ hội độc tấu, còn tay trống thì phô trương tài nghệ của mình, thậm chí cả tay guitar A Cường cũng có cơ hội biểu diễn solo, cứ như vậy mỗi người chơi một đoạn nhạc bằng nhạc cụ sở trường của mình, làm cho trên sân khấu tràn ngập sự phối hợp cùng không khí đua tài với nhau, khiến người nghe dưới khán đài đều hò hét đến chói tai.
Bầu không khí không thể nóng hơn được nữa, Kỉ Văn Hào đã thực sự thành công. Nếu Tạ Thi Âm không nghe nhầm, trong nhà hàng còn có vài vị trong giới âm nhạc tới dùng cơm, bởi vì cô nghe thấy bọn họ ghé tai nói với nhau, rằng “Ban nhạc này có tiềm năng đấy ", và cả những lời “Chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào giới showbiz".
Lúc này, Kỉ Văn Hào đứng trên sân khấu giơ ngón cái lên với Tạ Thi Âm giống như muốn cảm ơn lời đề nghị của cô. Cô mỉm cười, cũng giơ ngón cái lên với anh ấy, tỏ vẻ khen ngợi.
Kỳ thực cô cũng không làm được gì to lớn, chỉ là nói ra ý kiến của bản thân, người thông minh là anh, thậm chí ngay cả chính mình cũng yêu thích buổi biểu diễn của anh, và cũng đánh giá cao sự nghiêm túc và thông minh của anh.
Tác giả :
Mạc Lâm