Tình Bất Yếm Trá
Chương 30: Săn sóc
Ôn Tửu luôn thanh nhã ung dung như tuyết trên núi cao trước mặt anh từ xưa đến nay, vậy mà lại ôm gối nằm cong trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi vô lực. Ôn Tửu hai giờ trước vẫn còn sinh động nhanh nhẹn lại đột nhiên biến thành như vậy? Kinh ngạc xong, tức giận trong lòng Yến Luật đã lập tức tan thành mây khói, anh bước nhanh qua, hỏi: “Cô làm sao vậy?"
Đứng ở trước mặt cô, anh cũng không tự chủ được mà nắm lấy vai cô, khom người cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ôn Tửu tuy rằng gầy, nhưng cũng không yếu ớt, lúc cử động, cho người ta một cảm giác thon dài thẳng tắp, hai đầu lông mày ung dung thản nhiên, vẻ mặt phấn chấn, chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối, vô lực như vậy.
Ôn Tửu cau mày nói: “Tôi đau bụng."
Đau bụng? Yến Luật nghe xong cái này, theo bản năng đột nhiên nghĩ đến lúc cô mua cái bịch băng vệ sinh kia, chần chừ một lát, rồi lúng túng hỏi một tiếng: “Cô, bị đau bụng kinh?"
Ôn Tửu nghe xong vội nói: “Không đúng, là bị tiêu chảy." Nói xong, cô cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ. Đêm qua tắm rửa xong đã bị anh xem hết sạch, cô đã cảm thấy đó là chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại phá vỡ giới hạn, cô lại nói chuyện đau bụng kinh và tiêu chảy với một người đàn ông lạ lẫm.
Làm sao lại đột nhiên bị tiêu chảy? Yến Luật vội hỏi: “Cô ăn những gì rồi?"
“Chỉ là đồ ăn trong nhà, ngoại trừ nước trà, tôi chẳng chạm vào gì cả." Ôn Tửu ôm bụng, hỏi Yến Luật: “Anh có bị tiêu chảy không?"
Yến Luật lắc đầu: “Không."
Trong lòng Ôn Tửu cảm thấy rất kỳ lạ, ba bữa cơm trong ngày đều là ăn ở nhà, hơn nữa cô cũng không có thói quen ăn đồ ăn vặt, lúc chơi mạt chược, bà nội đã bưng đến không ít đồ ăn vặt, Úc Thiên Thiên và Yến Thanh Ngọc đều ăn hết, cô lại không ăn. Tố chất thân thể cô xưa nay vẫn rất tốt, rất ít bị bệnh, làm sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ bị tiêu chảy? Hơn nữa chỉ có mỗi cô bị, Yến Luật cùng ăn giống món ăn vậy mà không bị làm sao?
Yến Luật thấy sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi cũng đã bắt đầu trắng lên, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện."
“Không cần đâu, lúc này dường như đã tốt lên nhiều rồi." Lúc khó chịu nhất cô đã chịu đựng được, bây giờ sắc trời đã tối, Ôn Tửu cũng không có ý làm phiền anh.
“Đi bệnh viện khám kỹ rồi hãy nói."
Yến Luật lập tức đi sang phòng cách vách, mặc áo khoác ngoài vào, cầm ví tiền và chìa khóa, lập tức đi tới, không phân trần nữa mà nâng Ôn Tửu dậy.
Ôn Tửu gần mười năm đều không bị bệnh, dường như ngay cả cảm cúm cũng không có, đêm nay thật đúng là đã cảm nhận được mùi vị của bị bệnh, tiêu chảy khiến cho chân tay cũng đều mềm nhũn, toàn thân vô lực.
Cô cầm lấy áo lông đắp ở ghế sô pha phía sau lưng mặc vào, lúc đang muốn kéo khóa áo lên, Yến Luật cũng đã giành trước cầm góc áo của cô.
Anh cao hơn Ôn Tửu đến nửa cái đầu, bây giờ cúi đầu khom người, gương mặt dường như đã áp vào trên tóc cô, hơi thở nam tính mát lạnh cùng với hương vị cực kỳ mập mờ đồng thời đập vào mặt.
Ôn Tửu không nghĩ tới anh vậy mà sẽ thay cô kéo khóa lên, toàn thân đều có chút không tự nhiên, né tránh cũng không được, tự mình kéo lấy cũng không được, đành phải giả bộ như không để ý, ngừng hô hấp lại, lặng yên ngửa mặt ra phía sau một tý.
Yến Luật trước mắt cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, dưới ánh đèn, đen nhánh vô cùng, ánh mắt của Ôn Tửu nhìn theo tóc của anh, im lặng mà di chuyển xuống, đập vào mắt chính là lông mi đen nhánh và sống mũi thẳng tắp của anh, sau đó là chiếc cằm ưu nhã mà kiêu căng, khí chất và ngũ quan không thể bắt bẻ được, trong dáng vẻ cúi đầu rũ mắt xuống, vào thời khắc thay cô sửa sang lại quần áo này sinh ra một loại gợi cảm dịu dàng rung động lòng người.
Ôn Tửu đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, trong lặng im, xoẹt một tiếng vang nhỏ, khóa kéo kéo đến dưới cổ cô, ngón tay Yến Luật vô tình đụng phải cằm cô, hai người đều cứng đờ, ánh mắt lập tức quấn lấy nhau.
Yến Luật nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, ngón tay để ở cổ áo dưới cổ cô. Màu da của cô vốn trắng noãn, giờ phút này dường như trắng đến trong suốt giống như tuyết.
Một luồng xúc động không kiềm chế được đột nhiên dâng lên, như là lực hấp dẫn thật lớn dẫn dắt tay Yến Luật, sờ vào đôi má của Ôn Tửu.
Trong nháy mắt tay đụng phải gò má cô, tim Ôn Tửu thình thịch nhảy loạn, lòng ngổn ngang trăm mối giống như mặt hồ đang êm ả đột nhiên bị ném vào một viên đá, cô giật mình nháy mắt.
Yến Luật đột nhiên từ trong trạng thái thần hồn điên đảo tỉnh táo lại, vội vàng rút tay lại: “Không sốt." Anh giả bộ nói một câu, ánh mắt tránh qua một bên.
Có phải sốt hay không, là sờ lên trán chứ không phải sờ lên mặt. Yến tiên sinh, anh thật sự không phải là cố ý? Ôn Tửu vốn không phát sốt, lại vì bị vuốt ve mà hai gò má đột nhiên đỏ lên, giống như là bị thiêu đốt.
Lúc Yến Luật giơ tay đến đỡ cô, trong lòng cô có chút khác thường, đẩy tay anh ra: “Tự tôi đi được."
“Đến lúc này rồi còn cậy mạnh?" Giọng nói Yến Luật trầm xuống, xen lẫn một sự bá đạo không cho lựa chọn, không giải thích thêm nữa mà đỡ lấy cánh tay cô, tay kia ôm eo cô, đến lúc này dường như đã ôm lấy cả người cô vào trong lòng, đi xuống dưới tầng.
Lúc người đang ngã bệnh, tình cảm luôn yếu đuối lại có thêm một chút mẫn cảm. Ôn Tửu vừa xấu hổ, trong lòng lại cũng có một chút cảm giác khác lạ. Ở trong lòng anh thật ấm áp, lồng ngực dày rộng, trên người lại có hơi thở nam tính rất dễ chịu.
Đi đến đầu bậc thang, bụng dưới của Ôn Tửu lại đau xót, bước chân của cô vô tình dừng lại một chút.
Yến Luật đột nhiên ôm ngang cô lên, chân dài bắt đầu từ từ bước xuống tầng.
Ôn Tửu lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Mau thả xuống, tôi tự mình đi được. Tôi có thể." Dù là Ôn Tửu vẫn phóng khoáng hơn so với những cô gái bình thường, cũng không chịu được tư thế ôm công chúa thân mật như thế, một làn sóng nhiệt từ bên tai tuôn ra, cả gương mặt đều đã nóng lên.
Ông nội bà nội đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng xem tivi, Úc Thiên Thiên cũng đang ở đó, Yến Luật coi như là muốn diễn kịch thì hành động như thế này cũng có chút khoa trương, cô còn chưa bị bệnh nặng đến nỗi không thể đi bộ được, anh đây thật sự là chuyện bé xé ra to rồi.
“Mau buông tôi xuống." Sợ ông bà nội ở dưới tầng nghe thấy, Ôn Tửu không tiện to tiếng, cũng không tiện cố gắng giãy giụa, sợ không cẩn thận sẽ làm cho hai người ngã từ trên cầu thang ngã xuống.
Thế nhưng mà Yến Luật trầm mặt, ngoảnh mặt làm ngơ với sự kháng nghị của cô, đi xuống cầu thang như bay.
Ông bà nội nhìn thấy Yến Luật ôm Ôn Tửu xuống tầng, đều lắp bắp kinh hãi, Úc Thiên Thiên cũng ngẩng đầu nhìn hai người, sự kinh ngạc trên khuôn mặt lập tức tan đi, sau đó thay thể bằng vẻ tức giận. Yến Luật ở trước mặt cô, ôm người phụ nữ khác, cô cảm thấy quả thực anh là cố ý kích thích cô.
Ông bà nội và Yến Thanh Ngọc đều đồng thời hỏi: “Làm sao vậy?"
Yến Luật hấp tấp nói: “Đột nhiên đau bụng, tiêu chảy, cháu đưa cô ấy đi bệnh viện."
Bà nội vội vàng nói: “Nhanh, Thanh Ngọc, con cũng cùng đi xem sao."
“Không cần, cháu đi là được rồi. Cô ba, cô mở cửa giùm cháu đi."
Yến Thanh Ngọc vội vàng đi mở cổng.
Yến Luật bế Ôn Tửu đi tới trong sân.
Yến Thanh Ngọc giúp Yến Luật mở cửa xe ra, Yến Luật nhẹ nhàng đặt Ôn Tửu lên chỗ ngồi phía sau: “Em nằm đi." Ngay lúc vừa buông cô ra, đột nhiên Ôn Tửu nhẹ kêu một tiếng, tóc cô bị vướng vào bên trên nút áo trên vai anh.
Yến Luật không dám đứng dậy, ngược lại nhích lại gần hơn một chút, tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi thở quấn quýt nhau, hơi thở của Yến Luật hơi gấp gáp, phả lên trên mặt Ôn Tửu. Trong bóng tối, đôi mắt của Yến Luật lóe lên như ngôi sao sáng, bình tĩnh nhìn gương mặt của Ôn Tửu đang gần trong gang tấc.
Trong lòng Ôn Tửu vừa sợ vừa loạn, trong lúc bối rối, bất chấp thương tiếc mái tóc, dùng sức kéo tóc ra: “Ổn rồi."
Yến Luật hít một hơi thật sâu, đứng lên. Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện nhân dân, Yến Luật dừng xe, muốn ôm Ôn Tửu xuống. Lúc này Ôn Tửu chết sống không chịu, một tay ngăn cánh tay anh lại, nói: “Tôi có thể tự mình đi được."
“Bây giờ cô đang ở thành phố X, cái gì cũng phải nghe lời của tôi. Bởi vì ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm với cô." Sắc mặt Yến Luật sa sầm, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa bướng bỉnh, ương ngạnh mà bá đạo.
Nhưng Ôn Tửu lúc này lại thế nào cũng không chịu cho anh bế mình, chỉ miễn cưỡng để cho anh ôm, nhanh chóng đi khám.
Sau khi hỏi tình huống thì bác sỹ lại kiểm tra một lượt, sau đó cho Ôn Tửu đi truyền dịch.
Chuyện trả tiền, lấy thuốc, đi tìm y tá đều là Yến Luật làm. Ôn Tửu im lặng nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng cảm động đến lạ thường. Thế nào cũng không tưởng tượng được đêm khuya tại nơi đất khách quê người, sẽ là Yến Luật cùng cô trải qua việc truyền dịch trong phòng bệnh.
Cô ngồi ở trên giường, đang muốn xoay người lại cởi giày, Yến Luật đã nhanh tay hơn, ngồi xổm xuống. Trong lòng Ôn Tửu rung động đến tột đỉnh, cậu Yến là loại đàn ông năm ngón tay không dính nước mùa xuân, vậy mà lại xoay người quỳ gối cởi giày cho cô. Đây quả thật là quá khó để tin. Cô nhìn Yến Luật không hề chớp mắt, cho đến khi anh ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt của cô, cô mới kinh hãi nhận ra rằng bản thân mình vẫn đang nhìn anh.
Đến giờ cô mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, vậy mà lại nhìn anh chằm chằm cả một lúc lâu.
Bên trong phòng chỉ có hai người, giường chiếu trống vắng, lọt vào trong tầm mắt đều là một màu trắng. Trong phòng không có tivi, nhiệt độ của điều hòa cũng rất thấp, Yến Luật ôm lấy cái chăn trên giường bên cạnh, đắp lên trên người Ôn Tửu. Lại kê thêm hai cái gối ở sau lưng cô, vòng chăn quanh người cô.
Lúc Yến Luật cúi đầu làm những việc này, gương mặt lạnh lùng thanh tú trong lúc vô tình đã kề sát gần hai má của Ôn Tửu, khiến trái tim Ôn Tửu đập đến rối loạn, nhanh đến xưa nay chưa từng có.
Những hành động này của Yến Luật khiến cho Ôn Tửu ngoài kinh ngạc, cũng rất xúc động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn nuôi cô như là nuôi con trai, lúc đến trường, bị một thằng con trai khác bắt nạt, Ôn Minh Nguyệt cũng không an ủi cô, cũng không đi đến trường học tìm thầy giáo, mà lại trực tiếp tìm một chỗ dạy nhu đạo, đưa cô vào đó. Ôn Tửu từ nhỏ đến lớn đều vô cùng độc lập, mọi người cũng đã tạo thành thói quen không coi cô là một cô gái mảnh mai để chăm nom. Cô đã quen tự lập, tự mình cố gắng, cho tới bây giờ đều không thích ỷ lại vào người khác.
Vậy nên lúc bất chợt được Yến Luật coi là một cô gái yếu đuối để chăm sóc, cô phát hiện ra bản thân mình vậy mà cũng rất thích cảm giác được người khác săn sóc tỉ mỉ.
Yến Luật ngồi bên cạnh giường cô, thỉnh thoảng lại nhìn tay cô, lại nhìn bình truyền dịch, tuy rằng im lặng không nói chuyện, nhưng sâu trong ánh mắt tràn ngập sự ân cần.
Trong lòng Ôn Tửu rối bời, không biết là vì hành động của anh quá tốt, hay là vì cô đã suy nghĩ quá nhiều? Làm sao trong lòng lại có cảm giác, anh có tình cảm với cô?
Thế nhưng nghĩ lại, Yến Luật đã từng nói với cô, bảo cô đừng có suy nghĩ nhiều, đừng có hiểu lầm sự quan tâm của anh, lại nghĩ tới thỏa thuận săm soi kia, khắp nơi đều lộ ra thái độ sợ bị người ta lừa bịp quấn lấy, cho nên anh không thể nào diễn giả làm thật.
Những cử chỉ quan tâm này chỉ là xuất phát từ quan hệ thuê mướn của hai người, nhân viên bị bệnh rồi, ông chủ phải quan tâm là chuyện đương nhiên, nếu không lỡ như nhân viên xảy ra chuyện gì, ông chủ còn phải chịu trách nhiệm. Anh săn sóc tỉ mỉ cô như thế, xem ra là bởi vì lòng trách nhiệm mãnh liệt.
Vì vậy, Ôn Tửu cảm khái bắt đầu nói giỡn: “Yến tiên sinh, anh thật là một ông chủ tốt."
Ánh sáng trong mắt Yến Luật lóe lên, bất mãn khẽ nói: “Chỉ là một ông chủ tốt thôi sao?"
Ôn Tửu cười cười: “Ừ, còn là một đồng chí tốt."
Yến Luật: “…"
Chủ đề này càng nói càng xa, hoàn toàn không liên quan tới những điều mà anh muốn nghe.
Lúc này, bà nội gọi điện thoại đến, hỏi thăm tình hình của Ôn Tửu.
Yến Luật nói: “Đúng dịp kỳ nghỉ tết âm lịch, lại là buổi tối, nhiều kiểm tra không làm được, bác sĩ đã kê cho chút thuốc, bây giờ vẫn đang truyền dịch. Mọi người đi ngủ trước đi, không cần chờ cửa, cháu đã mang chìa khóa theo rồi."
“Bệnh viện thị trấn, dù sao cũng thiếu cơ sở thiết bị, Tiểu Ôn không có việc gì là tốt rồi."
Cúp điện thoại, Ôn Tửu lại nói đùa: “Ngày mai sinh nhật ông nội, nếu tôi không thể tham dự bữa tiệc mừng thọ, anh có khấu trừ tiền lương của tôi không, ông chủ."
Yến Luật hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Toàn bộ khấu trừ hết."
“Thật là ông chủ lòng dạ hiểm độc."
“Không phải vừa rồi còn nói tôi là ông chủ tốt sao?"
“A, mới vừa rồi bị anh mê hoặc."
Mê hoặc? Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, ý này của cô là cô đã động lòng sao?
“Anh vừa rồi đối với tôi như vậy…" Ôn Tửu dừng một chút, dường như là đang suy nghĩ tìm từ để nói. Trái tim của Yến Luật bắt đầu điên cuồng đập rộn lên, cô đây là muốn bày tỏ sao?
Ôn Tửu hạnh phúc thở dài: “Tôi cảm giác mình quả thật giống như một thái hậu."
Một chậu nước lạnh ào ào giội vào lửa nóng trong lòng Yến tiên sinh, câu này là có ý gì? Cô như một thái hậu, vậy anh giống cái gì? Thái giám sao?
Đứng ở trước mặt cô, anh cũng không tự chủ được mà nắm lấy vai cô, khom người cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ôn Tửu tuy rằng gầy, nhưng cũng không yếu ớt, lúc cử động, cho người ta một cảm giác thon dài thẳng tắp, hai đầu lông mày ung dung thản nhiên, vẻ mặt phấn chấn, chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối, vô lực như vậy.
Ôn Tửu cau mày nói: “Tôi đau bụng."
Đau bụng? Yến Luật nghe xong cái này, theo bản năng đột nhiên nghĩ đến lúc cô mua cái bịch băng vệ sinh kia, chần chừ một lát, rồi lúng túng hỏi một tiếng: “Cô, bị đau bụng kinh?"
Ôn Tửu nghe xong vội nói: “Không đúng, là bị tiêu chảy." Nói xong, cô cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ. Đêm qua tắm rửa xong đã bị anh xem hết sạch, cô đã cảm thấy đó là chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời cô, nhưng không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại phá vỡ giới hạn, cô lại nói chuyện đau bụng kinh và tiêu chảy với một người đàn ông lạ lẫm.
Làm sao lại đột nhiên bị tiêu chảy? Yến Luật vội hỏi: “Cô ăn những gì rồi?"
“Chỉ là đồ ăn trong nhà, ngoại trừ nước trà, tôi chẳng chạm vào gì cả." Ôn Tửu ôm bụng, hỏi Yến Luật: “Anh có bị tiêu chảy không?"
Yến Luật lắc đầu: “Không."
Trong lòng Ôn Tửu cảm thấy rất kỳ lạ, ba bữa cơm trong ngày đều là ăn ở nhà, hơn nữa cô cũng không có thói quen ăn đồ ăn vặt, lúc chơi mạt chược, bà nội đã bưng đến không ít đồ ăn vặt, Úc Thiên Thiên và Yến Thanh Ngọc đều ăn hết, cô lại không ăn. Tố chất thân thể cô xưa nay vẫn rất tốt, rất ít bị bệnh, làm sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ bị tiêu chảy? Hơn nữa chỉ có mỗi cô bị, Yến Luật cùng ăn giống món ăn vậy mà không bị làm sao?
Yến Luật thấy sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi cũng đã bắt đầu trắng lên, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện."
“Không cần đâu, lúc này dường như đã tốt lên nhiều rồi." Lúc khó chịu nhất cô đã chịu đựng được, bây giờ sắc trời đã tối, Ôn Tửu cũng không có ý làm phiền anh.
“Đi bệnh viện khám kỹ rồi hãy nói."
Yến Luật lập tức đi sang phòng cách vách, mặc áo khoác ngoài vào, cầm ví tiền và chìa khóa, lập tức đi tới, không phân trần nữa mà nâng Ôn Tửu dậy.
Ôn Tửu gần mười năm đều không bị bệnh, dường như ngay cả cảm cúm cũng không có, đêm nay thật đúng là đã cảm nhận được mùi vị của bị bệnh, tiêu chảy khiến cho chân tay cũng đều mềm nhũn, toàn thân vô lực.
Cô cầm lấy áo lông đắp ở ghế sô pha phía sau lưng mặc vào, lúc đang muốn kéo khóa áo lên, Yến Luật cũng đã giành trước cầm góc áo của cô.
Anh cao hơn Ôn Tửu đến nửa cái đầu, bây giờ cúi đầu khom người, gương mặt dường như đã áp vào trên tóc cô, hơi thở nam tính mát lạnh cùng với hương vị cực kỳ mập mờ đồng thời đập vào mặt.
Ôn Tửu không nghĩ tới anh vậy mà sẽ thay cô kéo khóa lên, toàn thân đều có chút không tự nhiên, né tránh cũng không được, tự mình kéo lấy cũng không được, đành phải giả bộ như không để ý, ngừng hô hấp lại, lặng yên ngửa mặt ra phía sau một tý.
Yến Luật trước mắt cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, dưới ánh đèn, đen nhánh vô cùng, ánh mắt của Ôn Tửu nhìn theo tóc của anh, im lặng mà di chuyển xuống, đập vào mắt chính là lông mi đen nhánh và sống mũi thẳng tắp của anh, sau đó là chiếc cằm ưu nhã mà kiêu căng, khí chất và ngũ quan không thể bắt bẻ được, trong dáng vẻ cúi đầu rũ mắt xuống, vào thời khắc thay cô sửa sang lại quần áo này sinh ra một loại gợi cảm dịu dàng rung động lòng người.
Ôn Tửu đột nhiên cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, trong lặng im, xoẹt một tiếng vang nhỏ, khóa kéo kéo đến dưới cổ cô, ngón tay Yến Luật vô tình đụng phải cằm cô, hai người đều cứng đờ, ánh mắt lập tức quấn lấy nhau.
Yến Luật nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, ngón tay để ở cổ áo dưới cổ cô. Màu da của cô vốn trắng noãn, giờ phút này dường như trắng đến trong suốt giống như tuyết.
Một luồng xúc động không kiềm chế được đột nhiên dâng lên, như là lực hấp dẫn thật lớn dẫn dắt tay Yến Luật, sờ vào đôi má của Ôn Tửu.
Trong nháy mắt tay đụng phải gò má cô, tim Ôn Tửu thình thịch nhảy loạn, lòng ngổn ngang trăm mối giống như mặt hồ đang êm ả đột nhiên bị ném vào một viên đá, cô giật mình nháy mắt.
Yến Luật đột nhiên từ trong trạng thái thần hồn điên đảo tỉnh táo lại, vội vàng rút tay lại: “Không sốt." Anh giả bộ nói một câu, ánh mắt tránh qua một bên.
Có phải sốt hay không, là sờ lên trán chứ không phải sờ lên mặt. Yến tiên sinh, anh thật sự không phải là cố ý? Ôn Tửu vốn không phát sốt, lại vì bị vuốt ve mà hai gò má đột nhiên đỏ lên, giống như là bị thiêu đốt.
Lúc Yến Luật giơ tay đến đỡ cô, trong lòng cô có chút khác thường, đẩy tay anh ra: “Tự tôi đi được."
“Đến lúc này rồi còn cậy mạnh?" Giọng nói Yến Luật trầm xuống, xen lẫn một sự bá đạo không cho lựa chọn, không giải thích thêm nữa mà đỡ lấy cánh tay cô, tay kia ôm eo cô, đến lúc này dường như đã ôm lấy cả người cô vào trong lòng, đi xuống dưới tầng.
Lúc người đang ngã bệnh, tình cảm luôn yếu đuối lại có thêm một chút mẫn cảm. Ôn Tửu vừa xấu hổ, trong lòng lại cũng có một chút cảm giác khác lạ. Ở trong lòng anh thật ấm áp, lồng ngực dày rộng, trên người lại có hơi thở nam tính rất dễ chịu.
Đi đến đầu bậc thang, bụng dưới của Ôn Tửu lại đau xót, bước chân của cô vô tình dừng lại một chút.
Yến Luật đột nhiên ôm ngang cô lên, chân dài bắt đầu từ từ bước xuống tầng.
Ôn Tửu lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Mau thả xuống, tôi tự mình đi được. Tôi có thể." Dù là Ôn Tửu vẫn phóng khoáng hơn so với những cô gái bình thường, cũng không chịu được tư thế ôm công chúa thân mật như thế, một làn sóng nhiệt từ bên tai tuôn ra, cả gương mặt đều đã nóng lên.
Ông nội bà nội đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng xem tivi, Úc Thiên Thiên cũng đang ở đó, Yến Luật coi như là muốn diễn kịch thì hành động như thế này cũng có chút khoa trương, cô còn chưa bị bệnh nặng đến nỗi không thể đi bộ được, anh đây thật sự là chuyện bé xé ra to rồi.
“Mau buông tôi xuống." Sợ ông bà nội ở dưới tầng nghe thấy, Ôn Tửu không tiện to tiếng, cũng không tiện cố gắng giãy giụa, sợ không cẩn thận sẽ làm cho hai người ngã từ trên cầu thang ngã xuống.
Thế nhưng mà Yến Luật trầm mặt, ngoảnh mặt làm ngơ với sự kháng nghị của cô, đi xuống cầu thang như bay.
Ông bà nội nhìn thấy Yến Luật ôm Ôn Tửu xuống tầng, đều lắp bắp kinh hãi, Úc Thiên Thiên cũng ngẩng đầu nhìn hai người, sự kinh ngạc trên khuôn mặt lập tức tan đi, sau đó thay thể bằng vẻ tức giận. Yến Luật ở trước mặt cô, ôm người phụ nữ khác, cô cảm thấy quả thực anh là cố ý kích thích cô.
Ông bà nội và Yến Thanh Ngọc đều đồng thời hỏi: “Làm sao vậy?"
Yến Luật hấp tấp nói: “Đột nhiên đau bụng, tiêu chảy, cháu đưa cô ấy đi bệnh viện."
Bà nội vội vàng nói: “Nhanh, Thanh Ngọc, con cũng cùng đi xem sao."
“Không cần, cháu đi là được rồi. Cô ba, cô mở cửa giùm cháu đi."
Yến Thanh Ngọc vội vàng đi mở cổng.
Yến Luật bế Ôn Tửu đi tới trong sân.
Yến Thanh Ngọc giúp Yến Luật mở cửa xe ra, Yến Luật nhẹ nhàng đặt Ôn Tửu lên chỗ ngồi phía sau: “Em nằm đi." Ngay lúc vừa buông cô ra, đột nhiên Ôn Tửu nhẹ kêu một tiếng, tóc cô bị vướng vào bên trên nút áo trên vai anh.
Yến Luật không dám đứng dậy, ngược lại nhích lại gần hơn một chút, tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi thở quấn quýt nhau, hơi thở của Yến Luật hơi gấp gáp, phả lên trên mặt Ôn Tửu. Trong bóng tối, đôi mắt của Yến Luật lóe lên như ngôi sao sáng, bình tĩnh nhìn gương mặt của Ôn Tửu đang gần trong gang tấc.
Trong lòng Ôn Tửu vừa sợ vừa loạn, trong lúc bối rối, bất chấp thương tiếc mái tóc, dùng sức kéo tóc ra: “Ổn rồi."
Yến Luật hít một hơi thật sâu, đứng lên. Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện nhân dân, Yến Luật dừng xe, muốn ôm Ôn Tửu xuống. Lúc này Ôn Tửu chết sống không chịu, một tay ngăn cánh tay anh lại, nói: “Tôi có thể tự mình đi được."
“Bây giờ cô đang ở thành phố X, cái gì cũng phải nghe lời của tôi. Bởi vì ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm với cô." Sắc mặt Yến Luật sa sầm, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa bướng bỉnh, ương ngạnh mà bá đạo.
Nhưng Ôn Tửu lúc này lại thế nào cũng không chịu cho anh bế mình, chỉ miễn cưỡng để cho anh ôm, nhanh chóng đi khám.
Sau khi hỏi tình huống thì bác sỹ lại kiểm tra một lượt, sau đó cho Ôn Tửu đi truyền dịch.
Chuyện trả tiền, lấy thuốc, đi tìm y tá đều là Yến Luật làm. Ôn Tửu im lặng nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng cảm động đến lạ thường. Thế nào cũng không tưởng tượng được đêm khuya tại nơi đất khách quê người, sẽ là Yến Luật cùng cô trải qua việc truyền dịch trong phòng bệnh.
Cô ngồi ở trên giường, đang muốn xoay người lại cởi giày, Yến Luật đã nhanh tay hơn, ngồi xổm xuống. Trong lòng Ôn Tửu rung động đến tột đỉnh, cậu Yến là loại đàn ông năm ngón tay không dính nước mùa xuân, vậy mà lại xoay người quỳ gối cởi giày cho cô. Đây quả thật là quá khó để tin. Cô nhìn Yến Luật không hề chớp mắt, cho đến khi anh ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt của cô, cô mới kinh hãi nhận ra rằng bản thân mình vẫn đang nhìn anh.
Đến giờ cô mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, vậy mà lại nhìn anh chằm chằm cả một lúc lâu.
Bên trong phòng chỉ có hai người, giường chiếu trống vắng, lọt vào trong tầm mắt đều là một màu trắng. Trong phòng không có tivi, nhiệt độ của điều hòa cũng rất thấp, Yến Luật ôm lấy cái chăn trên giường bên cạnh, đắp lên trên người Ôn Tửu. Lại kê thêm hai cái gối ở sau lưng cô, vòng chăn quanh người cô.
Lúc Yến Luật cúi đầu làm những việc này, gương mặt lạnh lùng thanh tú trong lúc vô tình đã kề sát gần hai má của Ôn Tửu, khiến trái tim Ôn Tửu đập đến rối loạn, nhanh đến xưa nay chưa từng có.
Những hành động này của Yến Luật khiến cho Ôn Tửu ngoài kinh ngạc, cũng rất xúc động.
Ôn Minh Nguyệt vẫn luôn nuôi cô như là nuôi con trai, lúc đến trường, bị một thằng con trai khác bắt nạt, Ôn Minh Nguyệt cũng không an ủi cô, cũng không đi đến trường học tìm thầy giáo, mà lại trực tiếp tìm một chỗ dạy nhu đạo, đưa cô vào đó. Ôn Tửu từ nhỏ đến lớn đều vô cùng độc lập, mọi người cũng đã tạo thành thói quen không coi cô là một cô gái mảnh mai để chăm nom. Cô đã quen tự lập, tự mình cố gắng, cho tới bây giờ đều không thích ỷ lại vào người khác.
Vậy nên lúc bất chợt được Yến Luật coi là một cô gái yếu đuối để chăm sóc, cô phát hiện ra bản thân mình vậy mà cũng rất thích cảm giác được người khác săn sóc tỉ mỉ.
Yến Luật ngồi bên cạnh giường cô, thỉnh thoảng lại nhìn tay cô, lại nhìn bình truyền dịch, tuy rằng im lặng không nói chuyện, nhưng sâu trong ánh mắt tràn ngập sự ân cần.
Trong lòng Ôn Tửu rối bời, không biết là vì hành động của anh quá tốt, hay là vì cô đã suy nghĩ quá nhiều? Làm sao trong lòng lại có cảm giác, anh có tình cảm với cô?
Thế nhưng nghĩ lại, Yến Luật đã từng nói với cô, bảo cô đừng có suy nghĩ nhiều, đừng có hiểu lầm sự quan tâm của anh, lại nghĩ tới thỏa thuận săm soi kia, khắp nơi đều lộ ra thái độ sợ bị người ta lừa bịp quấn lấy, cho nên anh không thể nào diễn giả làm thật.
Những cử chỉ quan tâm này chỉ là xuất phát từ quan hệ thuê mướn của hai người, nhân viên bị bệnh rồi, ông chủ phải quan tâm là chuyện đương nhiên, nếu không lỡ như nhân viên xảy ra chuyện gì, ông chủ còn phải chịu trách nhiệm. Anh săn sóc tỉ mỉ cô như thế, xem ra là bởi vì lòng trách nhiệm mãnh liệt.
Vì vậy, Ôn Tửu cảm khái bắt đầu nói giỡn: “Yến tiên sinh, anh thật là một ông chủ tốt."
Ánh sáng trong mắt Yến Luật lóe lên, bất mãn khẽ nói: “Chỉ là một ông chủ tốt thôi sao?"
Ôn Tửu cười cười: “Ừ, còn là một đồng chí tốt."
Yến Luật: “…"
Chủ đề này càng nói càng xa, hoàn toàn không liên quan tới những điều mà anh muốn nghe.
Lúc này, bà nội gọi điện thoại đến, hỏi thăm tình hình của Ôn Tửu.
Yến Luật nói: “Đúng dịp kỳ nghỉ tết âm lịch, lại là buổi tối, nhiều kiểm tra không làm được, bác sĩ đã kê cho chút thuốc, bây giờ vẫn đang truyền dịch. Mọi người đi ngủ trước đi, không cần chờ cửa, cháu đã mang chìa khóa theo rồi."
“Bệnh viện thị trấn, dù sao cũng thiếu cơ sở thiết bị, Tiểu Ôn không có việc gì là tốt rồi."
Cúp điện thoại, Ôn Tửu lại nói đùa: “Ngày mai sinh nhật ông nội, nếu tôi không thể tham dự bữa tiệc mừng thọ, anh có khấu trừ tiền lương của tôi không, ông chủ."
Yến Luật hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Toàn bộ khấu trừ hết."
“Thật là ông chủ lòng dạ hiểm độc."
“Không phải vừa rồi còn nói tôi là ông chủ tốt sao?"
“A, mới vừa rồi bị anh mê hoặc."
Mê hoặc? Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, ý này của cô là cô đã động lòng sao?
“Anh vừa rồi đối với tôi như vậy…" Ôn Tửu dừng một chút, dường như là đang suy nghĩ tìm từ để nói. Trái tim của Yến Luật bắt đầu điên cuồng đập rộn lên, cô đây là muốn bày tỏ sao?
Ôn Tửu hạnh phúc thở dài: “Tôi cảm giác mình quả thật giống như một thái hậu."
Một chậu nước lạnh ào ào giội vào lửa nóng trong lòng Yến tiên sinh, câu này là có ý gì? Cô như một thái hậu, vậy anh giống cái gì? Thái giám sao?
Tác giả :
Thị Kim