Tình Bất Yếm Trá
Chương 26: Xem hết
Ôn Tửu là người phản ứng nhanh nhạy, chỉ qua một lát đã đè ép sự xấu hổ trong lòng kia xuống dưới. Cô nhìn Yến Luật nhẹ nhàng cười cười, tay đưa về phía cánh tay của anh.
Yến Luật còn tưởng rằng cô muốn kéo cánh tay mình để trình diễn sâu hơn một bước, nào ngờ cánh tay mạnh mẽ truyền đến cơn đau xót, a một tiếng rồi hít vào một hơi.
Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Anh cứ nói đi?"
Úc Thiên Thiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Yến Luật đã khi nào là loại người chịu bị bắt nạt thế này, Ôn Tửu lại dám nhéo thịt anh, vậy mà anh lại không nổi trận lôi đình đến nhảy lên cả xà nhà.
Ôn Tửu buông tay ra, quay đầu nói với Úc Thiên Thiên: “Việc riêng của hai người chúng tôi, cô Úc không cần quan tâm."
Úc Thiên Thiên có chút xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Hai người lạ thật đấy, đến công viên thì mỗi người đi một bên, vậy mà trên đường vừa đến trước cổng, đã ôm eo dắt tay, làm sao lại giống như diễn trò vậy, là để cho tôi xem sao?"
Lúc này Yến Luật sa sầm mặt: “Cô thật đúng là nhàm chán, lại cùng đến công viên sao?"
Úc Thiên Thiên nhướn mày cười cười: “Tôi mới không nhàm chán đi theo hai người như vậy. Tôi lấy kính viễn vọng trong ngăn kéo ra xem phong cảnh công viên, ai biết lại nhìn thấy hai người."
Ôn Tửu bó tay rồi, cô ta thật đúng là cực kỳ có tiềm chất thám tử.
Yến Luật lạnh lùng nói: “Úc Thiên Thiên, tôi với Ôn Tửu cho dù là nắm tay hay là khoác vai, hay là mỗi người đi một bên, đều là cách ở chung của chúng tôi, người ngoài không cần quan tâm."
Nói xong, cũng mặc kệ Úc Thiên Thiên tức giận đến xanh cả mặt, trực tiếp kéo tay Ôn Tửu, túm cô vào trong phòng mình.
Đóng cửa lại, Yến Luật buông lỏng Ôn Tửu ra, nói: “Hay là cô cứ ở lại trong phòng tôi đi, ai làm việc của người nấy, đích xác là đã khiến cô ta hoài nghi."
Anh cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi trên tường lên, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Ôn Tửu: “Tự cô tùy ý."
Ôn Tửu cũng đành ngồi lại trong phòng anh.
Yến Luật bật máy tính lên, ngồi ở phía sau cô, cũng không nói chuyện, Ôn Tửu xem tivi, không biết như thế nào, cứ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Từ sau lúc bị anh kéo eo ôm lấy ở bên bờ hồ, cô cứ cảm thấy trong lòng mình dường như đã có một sự thay đổi nhỏ bé, ở riêng với anh có chút không được tự nhiên rồi.
Nhưng anh lại ngồi ở sau bàn sách, không lên tiếng, cũng không nói lời nào, Ôn Tửu lại càng cảm thấy thời gian dường như đang trôi chậm hơn.
Cũng may không lâu sau, cô nghe thấy dưới tầng có tiếng của Hoan Hoan, xem ra là ông bà nội đã đưa Hoan Hoan trở về rồi. Cô đứng dậy từ trên ghế sô pha, quay mặt nói với Yến Luật: “Hoan Hoan trở về rồi, tôi đi xuống tầng."
Nói xong, cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không, kéo cửa rồi đi ngay ra ngoài.
Trong lòng Yến Luật lập tức cảm thấy tràn ngập khó chịu, cô vậy mà lại tình nguyện ra chơi với Hoan Hoan, cũng không chịu ở chỗ này với anh?
Sức hấp dẫn của anh còn không bằng Hoan Hoan?
Địa vị của anh ở trong lòng cô còn không bằng Hoan Hoan?
Yến tiên sinh tức giận đến hai tay đan vào nhau, dựa vào trên ghế mà suy nghĩ vấn đề vô cùng tổn thương đến tự tôn này.
Cuối cùng anh cũng tắt máy tính, đứng dậy đi xuống tầng. Úc Thiên Thiên đến rồi, thì anh càng phải duy trì sự thân mật như hình với bóng với Ôn Tửu, vậy mới có thể không làm cho Úc Thiên Thiên nghi ngờ. Tính cách của Úc Thiên Thiên tuy rằng không được ưa thích, nhưng người lại cực kỳ thông minh, nếu không thì ông ngoại cũng sẽ không thích cô ta.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Hoan Hoan ở bên ngoài đã chơi cả buổi chiều, vừa về đến nhà đã ầm ĩ kêu đói bụng muốn ăn cơm. Vì vậy còn chưa tới bảy giờ, Tôn Mai đã chuẩn bị xong cơm tối.
Ăn xong bữa tối, mọi người đã ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách nói chuyện phiếm, bảy tám người cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Yến Luật ngồi ở bên cạnh Ôn Tửu, cứ cảm thấy tay hẳn là nên đặt ở trên vai cô mới là vị trí thích hợp nhất, nhưng lại cảm thấy hôm nay đã tiếp xúc thân thể với cô khá nhiều, cô có thể suy nghĩ nhiều hay không? Có thể hiểu lầm mình có ý đồ diễn giả làm thật hay không?
Sau khi trải qua cân nhắc đắn đo thật thận trọng trong lòng, Yến tiên sinh quyết định chọn tư thế khoanh hai tay, để tránh cho tay lại vô tình đặt lên trên vai Ôn Tửu.
Sau khi xem tivi một lát, Yến Thanh Ngọc nói: “Hôm nay trong nhà cũng có nhiều người, nếu không chúng ta chơi mạt chược với bà nội đi?"
Bà nội nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt: “Bác cũng ngại nhắc tới, sợ đám thanh niên bọn nó không thích chơi đùa với bà già như bác."
Úc Thiên Thiên lập tức nói: “Ai nói vậy, cháu thích nhất cùng chơi với bà nội."
Cứ vào dịp tết mấy năm nay Úc Thiên Thiên cũng lái xe tới chúc tết chúc thọ hai ông bà, cô là muốn ông bà cũng phải ngầm thừa nhận thân phận của mình, bởi như vậy, chẳng khác gì là mấy phía đều gây áp lực cho Yến Luật, cô cũng không tin Yến Luật một mình chiến đấu hăng hái, lại có thể ngăn được cơn sóng dữ. Cho nên mỗi lần tới đây, Úc Thiên Thiên đều tìm đủ mọi cách khiến hai người vui lòng, chơi mạt chược với bà nội, đánh cờ với ông nội, đều là chuyện thường.
Bà nội nói: “Còn thiếu một chân. Tiểu Ôn, cháu chơi không?"
Ôn Tửu cười: “Cháu biết chơi nhưng mà kỹ thuật của cháu tốt lắm, sợ rằng sẽ thắng hết tiền của bà nội mất."
Bà nội cười ha hả nói: “Bà nội không sợ, bà nội còn có một ngân hàng lớn ngồi ở đây này." Nói xong, vỗ vỗ đùi Yến Luật.
Tôn Mai cầm mạt chược tới, dọn dẹp mặt bàn bên cạnh xong. Ông nội xưa nay không thích chơi cái này, ngồi trên ghế sô pha vừa nói chuyện với Yến Luật, vừa xem tivi.
Yến Luật cố ý ngồi đối diện với góc ván bài. Vòng thứ nhất, bà nội thắng một trận, Úc Thiên Thiên thắng hai trận, Yến Thanh Ngọc cũng thắng một trận, chỉ có Ôn Tửu là không có động tĩnh gì. Tiếp theo là vòng thứ hai, Ôn Tửu cũng vẫn không thắng, không phải cô nói là kỹ thuật của cô rất cao sao? Sao lại một lần cũng không thắng được?
Yến Luật có chút ngồi không yên, lấy cớ đứng dậy rót trà, bưng nước trà đến sau lưng Ôn Tửu.
Vừa xem xét, Yến Luật đã nhíu mày lại, cái này còn gọi là kỹ thuật tốt? Trình độ ra bài kia phải gọi là kém, có thể mặt không đổi sắc ngồi ở đây giả mạo cao thủ thật đúng là không dễ dàng đây.
Yến Luật chuyển cái ghế dựa chân cao ra, ngồi phía sau cô, bắt đầu làm quân sư chỉ điểm, thế nhưng mà Ôn Tửu càng là người học việc, cái vận may này còn càng khiến người ta phải sốt ruột, sờ tới quân bài nào đều là vô dụng.
“Xem cái tay thối của em kìa."
Yến Luật nhịn không được mà thay cô ra tay sờ bài, hai người đồng thời thò tay, tay anh vô ý che lên tay cô, Ôn Tửu theo bản năng thụt lại một chút, Úc Thiên Thiên vẫn luôn chua xót quan sát hai người, động tác rất nhỏ này lọt vào trong mắt cô, trong lòng cô lại khẽ động, cái này không hợp lý rồi, hai người là người yêu, Ôn Tửu làm sao lại có thể có phản ứng như vậy.
Dưới sự trợ giúp và chỉ đạo anh minh của Yến Luật, Ôn Tửu rốt cuộc cũng thắng được một trận, cô quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh thường xuyên đánh sao?"
“Anh nào có thời gian chơi cái này, chỉ là lúc về quê thỉnh thoảng cũng chơi cùng bà nội. Có đôi khi không đủ người, anh cũng đến góp thêm một chỗ." Yến Luật cong khóe môi lên, giọng điệu trịnh thượng đại tướng không dễ dàng xuất mã.
“Nhưng anh trông cừ thật đấy."
Khóe miệng Yến Luật nhếch lên, nở nụ cười kiêu căng mà tuấn mỹ: “Đúng thế, anh làm gì mà không cừ."
Ôn Tửu vừa bực mình vừa buồn cười, thật đúng là thuận cán nhanh chóng leo lên, không khiêm tốn như vậy.
Hai người vui vẻ nói cười, Úc Thiên Thiên nhìn lại cảm thấy cực kỳ gai mắt. Quả nhiên là tình trường không được như ý, sòng bạc đắc ý (đỏ bạc đen tình), tay cô bốc bài vẫn luôn rất tốt, một cái đã thắng bài, còn nhìn Ôn Tửu một ván cũng không thắng, trong lòng vô cùng vui sướng, có cảm giác đắc ý khi đánh bại được tình địch, ai biết Yến Luật vừa đến, Ôn Tửu đã thay đổi được thế thua, thắng ba trận liên tiếp.
Sắc mặt Úc Thiên Thiên trông bắt đầu khó coi, nhìn thẳng Yến Luật nói: “Hai người không ngờ lại đánh như thế, không thích hợp đâu."
Yến Luật vốn chỉ là đang ngồi phía sau lưng Ôn Tửu, một tay bưng nước trà, một tay đặt ở trên gối, vừa nghe Úc Thiên Thiên nói như vậy, cố ý để tay trên vai Ôn Tửu, kéo cô vào trong lòng, chậm rãi nói: “Không có gì không thích hợp, chúng tôi vốn là vẫn cùng một chỗ mà. Không phải có câu nói, vợ chồng đồng lòng, sức mạnh vô hạn sao?"
Ôn Tửu nghe thấy hai chữ vợ chồng, nhẹ buông tay, bài mạt chược suýt chút nữa rớt xuống mặt bàn. Yến tiên sinh, anh cũng đừng có nhập vai quá sâu nha.
Úc Thiên Thiên tức giận đứng lên: “Cháu đi vệ sinh một chút."
Yến Luật nhìn cô ta đi lên tầng hai, lại nhìn Ôn Tửu cùng nhau cười. Một lát sau, Úc Thiên Thiên đi từ trên tầng xuống, một lần nữa bắt đầu.
Đánh một lát, điện thoại của Ôn Tửu vang lên. Cô cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, nói với Yến Luật: “Anh đến đánh đi, em đi nghe điện thoại."
Nói xong, liền đứng dậy đi về phía cầu thang, Yến Luật nghe thấy cô thấp giọng nói sau lưng: “Sao vậy, Nguyễn Thư?"
Lại là chú Nguyễn, lòng Yến Luật trùng xuống, lông mày không tự giác mà nhíu lại.
Nguyễn Thư gần đây gặp phải phiền phức tình cảm, người nào đó mùng một tết chạy đến dưới nhà cô ấy, đợi một ngày không đi, lại đòi lên nhà chào hỏi bố mẹ vợ, vì vậy, bạn tốt Ôn Tửu trở thành đối tượng cho cô thổ lộ hết mọi việc và xin giúp đỡ.
“Ôn Tửu, anh ta cứ đứng ở dưới nhà không đi, vậy phải làm sao bây giờ, ba mẹ mình đều ở nhà."
Ôn Tửu lại nói giỡn: “Haha, vậy thì để cho anh ta đi lên đi, ba người còn không đánh lại một người sao."
Nguyễn Thư im lặng một lát: “Mình không muốn cho ba mẹ mình biết rõ chuyện này. Mình cũng không muốn để cho anh ta gặp mặt ba mẹ mình."
“Nguyễn Thư, cậu phải sửa lại suy nghĩ, ba mẹ là hậu thuẫn của cậu không phải kẻ thù của cậu. Cậu có chuyện gì đều có thể nói chuyện với bọn họ, giấu giếm cũng không phải là biện pháp tốt nhất."
Cú điện thoại này lại chiếm nửa tiếng đồng hồ, Ôn Tửu cảm giác như mình đã bị Nguyễn Thư bồi dưỡng thành chuyên gia về vấn đề tình cảm rồi, thế nhưng mà chính bản thân cô còn chưa từng yêu đương thực sự lần nào đâu.
Cúp điện thoại, Ôn Tửu nhìn thời gian lại thấy cũng không còn sớm, liền không có ý định đi xuống tầng nữa. Dù sao chơi mạt chược thì cũng đã đủ người, để dỗ cho bà nội vui vẻ, đã có cao thủ Yến Luật ở đó, cô cũng không cần phải đi xuống nữa, vì vậy khóa cửa phòng lại, định tắm rửa rồi đi ngủ.
Yến Luật ở dưới tầng kiên nhẫn thay Ôn Tửu chơi mạt chược nửa giờ, vốn nghĩ cô nói chuyện điện thoại xong rồi sẽ xuống, ai ngờ Ôn Tửu lại giống như hoàn toàn đã mất tích, cũng không thấy xuống nữa.
Rốt cuộc là cuộc điện thoại này dài bao nhiêu lâu? Nóng hổi đến như thế nào? Ngày hôm qua gọi, ngày hôm nay cũng gọi. Cho dù là người yêu, cũng không đến mức như thế này. Hơn nữa, anh đang thay cô đánh bài kiếm tiền, cô lại đi nấu cháo điện thoại với người đàn ông khác, thế này là thế nào?
Căm tức trong lòng càng ngày càng lớn, Yến Luật không thể nhịn được nữa mà nói với Tôn Mai: “Cô đến đánh đi."
Nói xong, đằng đằng đứng dậy đi lên tầng.
Bà nội không khỏi âm thầm buồn cười, thằng bé này thật đúng là không thấy một lúc mà như đã cách xa ba năm a.
Yến Luật lên tầng hai, cửa phòng Ôn Tửu vẫn đang đóng, anh đứng ở cửa bồi hồi do dự, nên gõ cửa hay là không nên gõ cửa?
Gõ xong rồi nói cái gì?
Cô nói chuyện điện thoại xong chưa sao?
Cô còn muốn đánh mạt chược nữa không à?
Tôi đánh thắng giúp cô 300 đồng thì cô cám ơn tôi thế nào đây?
Đang do dự, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét trong phòng, đúng là giọng của Ôn Tửu.
Trong lòng Yến Luật kinh hãi, nếu là người con gái khác, anh sẽ không căng thẳng như vậy, bởi vì có cô gái chỉ nhìn thấy một con gián, cũng sẽ bị dọa mà thét lên, nhưng Ôn Tửu lại không giống như vậy, với tính cách và khí thế của cô, thực sự là đã có chuyện ngoài ý muốn mới có thể thét lên như vậy.
Anh đẩy cửa phòng ra, cửa phòng thế mà lại đã khóa rồi! Yến Luật lại càng cảm thấy căng thẳng, dưới tình thế cấp bách, anh chẳng suy nghĩ nhiều, nhấc chân đạp tung cửa phòng ra.
Mà ở trong phòng, Ôn Tửu đang từ trong phòng vệ sinh đi ra, trở tay đóng cửa nhà vệ sinh rầm một tiếng, theo tiếng rầm này vang lên, tim Yến Luật cũng giống như đã ngừng đập.
Trước mặt anh, dù là vào lúc đùa giỡn anh, Ôn Tửu luôn mang dáng vẻ ưu nhã ung dung, Yến Luật chưa từng thấy cô trong bộ dạng gấp gáp như vậy, lại càng chưa từng thấy dáng vẻ trần truồng của cô.
Hình ảnh ướt át đột nhiên xuất hiện giống như là cơn sóng gió cuồn cuộn đột nhiên trào dâng trên mặt biển, ầm ầm thoáng một cái đã cuốn anh vào biển sâu, một lực mạnh đánh vào, khiến cho máu trong cơ thể trào lên bốn phía, hoàn toàn mất đi khống chế, trong chốc lát trong đầu giống như trống rỗng đến không còn chút máu, ngược lại, máu lại dũng mãnh tiến vào.
Yến Luật giật mình nhìn cô, đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô.
Ôn Tửu trông thấy Yến Luật, khuôn mặt lập tức hồng lên, vừa sợ vừa thẹn quát to một tiếng: “Đi ra ngoài!"
Tiếp theo, cô nhanh chóng cầm lấy áo lông trên giường, che trước người. Mặc dù động tác của cô đã vô cùng nhanh, nhưng bộ ngực no đủ, da thịt trắng như tuyết, cặp chân thon dài thẳng tắp kia, không gì không lọt vào ánh mắt của Yến Luật.
Yến Luật còn tưởng rằng cô muốn kéo cánh tay mình để trình diễn sâu hơn một bước, nào ngờ cánh tay mạnh mẽ truyền đến cơn đau xót, a một tiếng rồi hít vào một hơi.
Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Anh cứ nói đi?"
Úc Thiên Thiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Yến Luật đã khi nào là loại người chịu bị bắt nạt thế này, Ôn Tửu lại dám nhéo thịt anh, vậy mà anh lại không nổi trận lôi đình đến nhảy lên cả xà nhà.
Ôn Tửu buông tay ra, quay đầu nói với Úc Thiên Thiên: “Việc riêng của hai người chúng tôi, cô Úc không cần quan tâm."
Úc Thiên Thiên có chút xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Hai người lạ thật đấy, đến công viên thì mỗi người đi một bên, vậy mà trên đường vừa đến trước cổng, đã ôm eo dắt tay, làm sao lại giống như diễn trò vậy, là để cho tôi xem sao?"
Lúc này Yến Luật sa sầm mặt: “Cô thật đúng là nhàm chán, lại cùng đến công viên sao?"
Úc Thiên Thiên nhướn mày cười cười: “Tôi mới không nhàm chán đi theo hai người như vậy. Tôi lấy kính viễn vọng trong ngăn kéo ra xem phong cảnh công viên, ai biết lại nhìn thấy hai người."
Ôn Tửu bó tay rồi, cô ta thật đúng là cực kỳ có tiềm chất thám tử.
Yến Luật lạnh lùng nói: “Úc Thiên Thiên, tôi với Ôn Tửu cho dù là nắm tay hay là khoác vai, hay là mỗi người đi một bên, đều là cách ở chung của chúng tôi, người ngoài không cần quan tâm."
Nói xong, cũng mặc kệ Úc Thiên Thiên tức giận đến xanh cả mặt, trực tiếp kéo tay Ôn Tửu, túm cô vào trong phòng mình.
Đóng cửa lại, Yến Luật buông lỏng Ôn Tửu ra, nói: “Hay là cô cứ ở lại trong phòng tôi đi, ai làm việc của người nấy, đích xác là đã khiến cô ta hoài nghi."
Anh cầm lấy điều khiển từ xa mở tivi trên tường lên, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Ôn Tửu: “Tự cô tùy ý."
Ôn Tửu cũng đành ngồi lại trong phòng anh.
Yến Luật bật máy tính lên, ngồi ở phía sau cô, cũng không nói chuyện, Ôn Tửu xem tivi, không biết như thế nào, cứ cảm thấy sau lưng có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Từ sau lúc bị anh kéo eo ôm lấy ở bên bờ hồ, cô cứ cảm thấy trong lòng mình dường như đã có một sự thay đổi nhỏ bé, ở riêng với anh có chút không được tự nhiên rồi.
Nhưng anh lại ngồi ở sau bàn sách, không lên tiếng, cũng không nói lời nào, Ôn Tửu lại càng cảm thấy thời gian dường như đang trôi chậm hơn.
Cũng may không lâu sau, cô nghe thấy dưới tầng có tiếng của Hoan Hoan, xem ra là ông bà nội đã đưa Hoan Hoan trở về rồi. Cô đứng dậy từ trên ghế sô pha, quay mặt nói với Yến Luật: “Hoan Hoan trở về rồi, tôi đi xuống tầng."
Nói xong, cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không, kéo cửa rồi đi ngay ra ngoài.
Trong lòng Yến Luật lập tức cảm thấy tràn ngập khó chịu, cô vậy mà lại tình nguyện ra chơi với Hoan Hoan, cũng không chịu ở chỗ này với anh?
Sức hấp dẫn của anh còn không bằng Hoan Hoan?
Địa vị của anh ở trong lòng cô còn không bằng Hoan Hoan?
Yến tiên sinh tức giận đến hai tay đan vào nhau, dựa vào trên ghế mà suy nghĩ vấn đề vô cùng tổn thương đến tự tôn này.
Cuối cùng anh cũng tắt máy tính, đứng dậy đi xuống tầng. Úc Thiên Thiên đến rồi, thì anh càng phải duy trì sự thân mật như hình với bóng với Ôn Tửu, vậy mới có thể không làm cho Úc Thiên Thiên nghi ngờ. Tính cách của Úc Thiên Thiên tuy rằng không được ưa thích, nhưng người lại cực kỳ thông minh, nếu không thì ông ngoại cũng sẽ không thích cô ta.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Hoan Hoan ở bên ngoài đã chơi cả buổi chiều, vừa về đến nhà đã ầm ĩ kêu đói bụng muốn ăn cơm. Vì vậy còn chưa tới bảy giờ, Tôn Mai đã chuẩn bị xong cơm tối.
Ăn xong bữa tối, mọi người đã ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách nói chuyện phiếm, bảy tám người cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.
Yến Luật ngồi ở bên cạnh Ôn Tửu, cứ cảm thấy tay hẳn là nên đặt ở trên vai cô mới là vị trí thích hợp nhất, nhưng lại cảm thấy hôm nay đã tiếp xúc thân thể với cô khá nhiều, cô có thể suy nghĩ nhiều hay không? Có thể hiểu lầm mình có ý đồ diễn giả làm thật hay không?
Sau khi trải qua cân nhắc đắn đo thật thận trọng trong lòng, Yến tiên sinh quyết định chọn tư thế khoanh hai tay, để tránh cho tay lại vô tình đặt lên trên vai Ôn Tửu.
Sau khi xem tivi một lát, Yến Thanh Ngọc nói: “Hôm nay trong nhà cũng có nhiều người, nếu không chúng ta chơi mạt chược với bà nội đi?"
Bà nội nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt: “Bác cũng ngại nhắc tới, sợ đám thanh niên bọn nó không thích chơi đùa với bà già như bác."
Úc Thiên Thiên lập tức nói: “Ai nói vậy, cháu thích nhất cùng chơi với bà nội."
Cứ vào dịp tết mấy năm nay Úc Thiên Thiên cũng lái xe tới chúc tết chúc thọ hai ông bà, cô là muốn ông bà cũng phải ngầm thừa nhận thân phận của mình, bởi như vậy, chẳng khác gì là mấy phía đều gây áp lực cho Yến Luật, cô cũng không tin Yến Luật một mình chiến đấu hăng hái, lại có thể ngăn được cơn sóng dữ. Cho nên mỗi lần tới đây, Úc Thiên Thiên đều tìm đủ mọi cách khiến hai người vui lòng, chơi mạt chược với bà nội, đánh cờ với ông nội, đều là chuyện thường.
Bà nội nói: “Còn thiếu một chân. Tiểu Ôn, cháu chơi không?"
Ôn Tửu cười: “Cháu biết chơi nhưng mà kỹ thuật của cháu tốt lắm, sợ rằng sẽ thắng hết tiền của bà nội mất."
Bà nội cười ha hả nói: “Bà nội không sợ, bà nội còn có một ngân hàng lớn ngồi ở đây này." Nói xong, vỗ vỗ đùi Yến Luật.
Tôn Mai cầm mạt chược tới, dọn dẹp mặt bàn bên cạnh xong. Ông nội xưa nay không thích chơi cái này, ngồi trên ghế sô pha vừa nói chuyện với Yến Luật, vừa xem tivi.
Yến Luật cố ý ngồi đối diện với góc ván bài. Vòng thứ nhất, bà nội thắng một trận, Úc Thiên Thiên thắng hai trận, Yến Thanh Ngọc cũng thắng một trận, chỉ có Ôn Tửu là không có động tĩnh gì. Tiếp theo là vòng thứ hai, Ôn Tửu cũng vẫn không thắng, không phải cô nói là kỹ thuật của cô rất cao sao? Sao lại một lần cũng không thắng được?
Yến Luật có chút ngồi không yên, lấy cớ đứng dậy rót trà, bưng nước trà đến sau lưng Ôn Tửu.
Vừa xem xét, Yến Luật đã nhíu mày lại, cái này còn gọi là kỹ thuật tốt? Trình độ ra bài kia phải gọi là kém, có thể mặt không đổi sắc ngồi ở đây giả mạo cao thủ thật đúng là không dễ dàng đây.
Yến Luật chuyển cái ghế dựa chân cao ra, ngồi phía sau cô, bắt đầu làm quân sư chỉ điểm, thế nhưng mà Ôn Tửu càng là người học việc, cái vận may này còn càng khiến người ta phải sốt ruột, sờ tới quân bài nào đều là vô dụng.
“Xem cái tay thối của em kìa."
Yến Luật nhịn không được mà thay cô ra tay sờ bài, hai người đồng thời thò tay, tay anh vô ý che lên tay cô, Ôn Tửu theo bản năng thụt lại một chút, Úc Thiên Thiên vẫn luôn chua xót quan sát hai người, động tác rất nhỏ này lọt vào trong mắt cô, trong lòng cô lại khẽ động, cái này không hợp lý rồi, hai người là người yêu, Ôn Tửu làm sao lại có thể có phản ứng như vậy.
Dưới sự trợ giúp và chỉ đạo anh minh của Yến Luật, Ôn Tửu rốt cuộc cũng thắng được một trận, cô quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh thường xuyên đánh sao?"
“Anh nào có thời gian chơi cái này, chỉ là lúc về quê thỉnh thoảng cũng chơi cùng bà nội. Có đôi khi không đủ người, anh cũng đến góp thêm một chỗ." Yến Luật cong khóe môi lên, giọng điệu trịnh thượng đại tướng không dễ dàng xuất mã.
“Nhưng anh trông cừ thật đấy."
Khóe miệng Yến Luật nhếch lên, nở nụ cười kiêu căng mà tuấn mỹ: “Đúng thế, anh làm gì mà không cừ."
Ôn Tửu vừa bực mình vừa buồn cười, thật đúng là thuận cán nhanh chóng leo lên, không khiêm tốn như vậy.
Hai người vui vẻ nói cười, Úc Thiên Thiên nhìn lại cảm thấy cực kỳ gai mắt. Quả nhiên là tình trường không được như ý, sòng bạc đắc ý (đỏ bạc đen tình), tay cô bốc bài vẫn luôn rất tốt, một cái đã thắng bài, còn nhìn Ôn Tửu một ván cũng không thắng, trong lòng vô cùng vui sướng, có cảm giác đắc ý khi đánh bại được tình địch, ai biết Yến Luật vừa đến, Ôn Tửu đã thay đổi được thế thua, thắng ba trận liên tiếp.
Sắc mặt Úc Thiên Thiên trông bắt đầu khó coi, nhìn thẳng Yến Luật nói: “Hai người không ngờ lại đánh như thế, không thích hợp đâu."
Yến Luật vốn chỉ là đang ngồi phía sau lưng Ôn Tửu, một tay bưng nước trà, một tay đặt ở trên gối, vừa nghe Úc Thiên Thiên nói như vậy, cố ý để tay trên vai Ôn Tửu, kéo cô vào trong lòng, chậm rãi nói: “Không có gì không thích hợp, chúng tôi vốn là vẫn cùng một chỗ mà. Không phải có câu nói, vợ chồng đồng lòng, sức mạnh vô hạn sao?"
Ôn Tửu nghe thấy hai chữ vợ chồng, nhẹ buông tay, bài mạt chược suýt chút nữa rớt xuống mặt bàn. Yến tiên sinh, anh cũng đừng có nhập vai quá sâu nha.
Úc Thiên Thiên tức giận đứng lên: “Cháu đi vệ sinh một chút."
Yến Luật nhìn cô ta đi lên tầng hai, lại nhìn Ôn Tửu cùng nhau cười. Một lát sau, Úc Thiên Thiên đi từ trên tầng xuống, một lần nữa bắt đầu.
Đánh một lát, điện thoại của Ôn Tửu vang lên. Cô cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, nói với Yến Luật: “Anh đến đánh đi, em đi nghe điện thoại."
Nói xong, liền đứng dậy đi về phía cầu thang, Yến Luật nghe thấy cô thấp giọng nói sau lưng: “Sao vậy, Nguyễn Thư?"
Lại là chú Nguyễn, lòng Yến Luật trùng xuống, lông mày không tự giác mà nhíu lại.
Nguyễn Thư gần đây gặp phải phiền phức tình cảm, người nào đó mùng một tết chạy đến dưới nhà cô ấy, đợi một ngày không đi, lại đòi lên nhà chào hỏi bố mẹ vợ, vì vậy, bạn tốt Ôn Tửu trở thành đối tượng cho cô thổ lộ hết mọi việc và xin giúp đỡ.
“Ôn Tửu, anh ta cứ đứng ở dưới nhà không đi, vậy phải làm sao bây giờ, ba mẹ mình đều ở nhà."
Ôn Tửu lại nói giỡn: “Haha, vậy thì để cho anh ta đi lên đi, ba người còn không đánh lại một người sao."
Nguyễn Thư im lặng một lát: “Mình không muốn cho ba mẹ mình biết rõ chuyện này. Mình cũng không muốn để cho anh ta gặp mặt ba mẹ mình."
“Nguyễn Thư, cậu phải sửa lại suy nghĩ, ba mẹ là hậu thuẫn của cậu không phải kẻ thù của cậu. Cậu có chuyện gì đều có thể nói chuyện với bọn họ, giấu giếm cũng không phải là biện pháp tốt nhất."
Cú điện thoại này lại chiếm nửa tiếng đồng hồ, Ôn Tửu cảm giác như mình đã bị Nguyễn Thư bồi dưỡng thành chuyên gia về vấn đề tình cảm rồi, thế nhưng mà chính bản thân cô còn chưa từng yêu đương thực sự lần nào đâu.
Cúp điện thoại, Ôn Tửu nhìn thời gian lại thấy cũng không còn sớm, liền không có ý định đi xuống tầng nữa. Dù sao chơi mạt chược thì cũng đã đủ người, để dỗ cho bà nội vui vẻ, đã có cao thủ Yến Luật ở đó, cô cũng không cần phải đi xuống nữa, vì vậy khóa cửa phòng lại, định tắm rửa rồi đi ngủ.
Yến Luật ở dưới tầng kiên nhẫn thay Ôn Tửu chơi mạt chược nửa giờ, vốn nghĩ cô nói chuyện điện thoại xong rồi sẽ xuống, ai ngờ Ôn Tửu lại giống như hoàn toàn đã mất tích, cũng không thấy xuống nữa.
Rốt cuộc là cuộc điện thoại này dài bao nhiêu lâu? Nóng hổi đến như thế nào? Ngày hôm qua gọi, ngày hôm nay cũng gọi. Cho dù là người yêu, cũng không đến mức như thế này. Hơn nữa, anh đang thay cô đánh bài kiếm tiền, cô lại đi nấu cháo điện thoại với người đàn ông khác, thế này là thế nào?
Căm tức trong lòng càng ngày càng lớn, Yến Luật không thể nhịn được nữa mà nói với Tôn Mai: “Cô đến đánh đi."
Nói xong, đằng đằng đứng dậy đi lên tầng.
Bà nội không khỏi âm thầm buồn cười, thằng bé này thật đúng là không thấy một lúc mà như đã cách xa ba năm a.
Yến Luật lên tầng hai, cửa phòng Ôn Tửu vẫn đang đóng, anh đứng ở cửa bồi hồi do dự, nên gõ cửa hay là không nên gõ cửa?
Gõ xong rồi nói cái gì?
Cô nói chuyện điện thoại xong chưa sao?
Cô còn muốn đánh mạt chược nữa không à?
Tôi đánh thắng giúp cô 300 đồng thì cô cám ơn tôi thế nào đây?
Đang do dự, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét trong phòng, đúng là giọng của Ôn Tửu.
Trong lòng Yến Luật kinh hãi, nếu là người con gái khác, anh sẽ không căng thẳng như vậy, bởi vì có cô gái chỉ nhìn thấy một con gián, cũng sẽ bị dọa mà thét lên, nhưng Ôn Tửu lại không giống như vậy, với tính cách và khí thế của cô, thực sự là đã có chuyện ngoài ý muốn mới có thể thét lên như vậy.
Anh đẩy cửa phòng ra, cửa phòng thế mà lại đã khóa rồi! Yến Luật lại càng cảm thấy căng thẳng, dưới tình thế cấp bách, anh chẳng suy nghĩ nhiều, nhấc chân đạp tung cửa phòng ra.
Mà ở trong phòng, Ôn Tửu đang từ trong phòng vệ sinh đi ra, trở tay đóng cửa nhà vệ sinh rầm một tiếng, theo tiếng rầm này vang lên, tim Yến Luật cũng giống như đã ngừng đập.
Trước mặt anh, dù là vào lúc đùa giỡn anh, Ôn Tửu luôn mang dáng vẻ ưu nhã ung dung, Yến Luật chưa từng thấy cô trong bộ dạng gấp gáp như vậy, lại càng chưa từng thấy dáng vẻ trần truồng của cô.
Hình ảnh ướt át đột nhiên xuất hiện giống như là cơn sóng gió cuồn cuộn đột nhiên trào dâng trên mặt biển, ầm ầm thoáng một cái đã cuốn anh vào biển sâu, một lực mạnh đánh vào, khiến cho máu trong cơ thể trào lên bốn phía, hoàn toàn mất đi khống chế, trong chốc lát trong đầu giống như trống rỗng đến không còn chút máu, ngược lại, máu lại dũng mãnh tiến vào.
Yến Luật giật mình nhìn cô, đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô.
Ôn Tửu trông thấy Yến Luật, khuôn mặt lập tức hồng lên, vừa sợ vừa thẹn quát to một tiếng: “Đi ra ngoài!"
Tiếp theo, cô nhanh chóng cầm lấy áo lông trên giường, che trước người. Mặc dù động tác của cô đã vô cùng nhanh, nhưng bộ ngực no đủ, da thịt trắng như tuyết, cặp chân thon dài thẳng tắp kia, không gì không lọt vào ánh mắt của Yến Luật.
Tác giả :
Thị Kim