Tinh Ấn Online
Chương 5
Xụ mặt, Bạch Miên vô cùng bất đắc dĩ để Ngôn Hi Hàn đi theo. Mua xong lễ vật tặng ông Cung, cậu xin chủ cửa hàng đưa lễ vật về nhà mình.
Cậu vốn nghĩ rằng như vậy là xong, cuối cùng mình có thể về nhà, nhưng người tính không bằng trời tính, Ngôn Hi Hàn vẫn không chịu thả người, cứng rắn lôi kéo muốn cậu bồi bọn họ đi siêu thị điện máy mua này nọ.
Bạch Miên lần này khổ không thể tả, muốn cự tuyệt nhưng không nói ra miệng được, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bọn họ. Trong ánh mắt của mấy người xung quanh phóng đến bốn người bọn họ, cậu có thể cảm nhận được có rất nhiều người đang dùng ánh mắt chỉ trích cậu, trách cậu một tên béo phá hư hình ảnh mĩ lệ của ba người đẹp trai.
Nhưng cậu cũng không có biện pháp, vài lần muốn mượn cớ rời đi thế nhưng luôn bị bắt ở lại. Ngôn Hi Hàn không chịu thả người làm cho cậu thật sự không hiểu nổi hắn tại sao muốn làm như vậy.
Chẳng lẽ. . . . . . Hắn nhận ra mình rồi?
Trong một chốc đầu Bạch Miên hiện lên ý nghĩ này, nhưng cậu ở trong lòng lắc đầu.
Chuyện này vốn không có khả năng, trừ ba ông anh trai nhà cậu cùng ông Cung bà Cung, những người hồi trước quen biết cậu cũng chỉ có ấn tượng cậu là một mỹ thiếu niên, không người nào có thể liên tưởng tới, cho dù là bạn học hồi xưa đi ngang qua cậu , không có bất luận kẻ nào có thể nhận ra cậu, không người nào có thể nghĩ tới một người từng có vô số người ái mộ lại làm chính mình béo thành như vậy, phá hư hình ảnh tốt đẹp trong ấn tượng của mọi người. Ngay cả bạn học tổ chức họp lớp cậu cũng chưa từng đi, cậu chỉ muốn đơn giản đoạn tuyệt quá khứ rồi cùng người nhà sống những năm tháng an bình.
Quay đầu, thấy thân hình của mình phản chiếu trên mặt kính, mập mạp như vậy, thậm chí còn có một vòng bụng thật to, khuôn mặt từng là trái xoan trước kia cũng trở thành khuôn mặt bánh bao tròn tròn, nhìn không ra bóng dáng của ngày xưa nữa.
Mình như vậy, mặc dù ở một phương diện nào đó vẫn rất gây sự “chú ý", nhưng không phải là sự chú ý ngưỡng mộ như trước kia. Hai năm qua cậu đã tập được thói quen sống bình thản như vậy, chìm trong thế giới nho nhỏ của mình bình yên mà lặng lẽ.
Khi học kỳ mới bắt đầu, bên người lại đột nhiên xuất hiện vài cậu bạn đẹp trai làm cho mọi người chú ý. . . . . Làm cho cậu cũng tự dưng trở thành tiểu điểm để mọi người phỉ nhổ.
Bất đắc dĩ khẽ thở dài, tầm mắt cậu quay lại trên người ba anh bạn đẹp trai đang thảo luận nên mua loại máy tính nào.
Thừa dịp hiện tại. . . . . . Vụng trộm chạy đi hẳn là không sao đi? Nhìn ba người bọn họ nhiệt liệt thảo luận, Bạch Miên chậm rãi di chuyển vài bước, muốn chuyển đến phạm vi an toàn để chạy trốn.
Một bước, hai bước. . . . . . Bên này hẳn là ra khỏi phạm vi cánh tay của bọn họ đi? Dời khoảng cách 1m không sai biệt lắm, Bạch Miên lập tức xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Kỳ thật Ngôn Hi Hàn vẫn đều chú ý cử động của cậu, nhất là thấy cậu vô cùng đáng yêu muốn chạy trốn mình, càng làm cho trong lòng hắn tràn đầy ý cười.
Thật sự rất đáng yêu.
Mắt thấy Bạch Miên xoay người bước ra đằng xa, Ngôn Hi Hàn tay dài chân dài đưa ra giữ chặt sau cổ của Bạch Miên, phá hỏng kế hoạch chạy trốn của người nào đó.
“Ô ──" Bạch Miên đột nhiên bị giữ chặt, lập tức biết mình chạy trốn thất bại, trong lòng âm thầm hò hét, Ngôn Hi Hàn vì sao lại làm vậy với cậu chứ?
“Bạn Bạch Miên, sao chưa lên tiếng mà đã muốn bỏ đi rồi?" Ngôn Hi Hàn vẫn mỉm cười tới gần cậu, sau đó tay kia sờ lên hai má mập mạp mềm mại của cậu, làm cho cậu không biết làm sao, thanh âm ôn nhu từ tính của hắn cũng cùng lúc truyền vào trong tai của cậu.
Bạch Miên khẽ run rẩy, phát hiện mình đối với thanh âm của Ngôn Hi Hàn vẫn không có sức chống cự, nhưng mà, cho dù không có sức chống cự. . . . . . Cậu vẫn nhất định phải rời đi!
Ở bên người Ngôn Hi Hàn lâu hơn một giây, cậu lại càng sợ chính mình lộ ra sơ hở gì.
“Tôi muốn về nhà, mời Ngôn hội trưởng anh buông tay ra được không?" Trừ bỏ hơi thở của Ngôn Hi Hàn làm cho cậu tâm phiền ý loạn, Bạch Miên còn rất không thoải mái khi bi tầm mắt đố kị của những người xung quanh không ngừng phóng đến, quả thực giống như muốn đục mấy cái lỗ trên người cậu.
Cậu thật sự vô tội, cũng không phải cậu không biết thẹn quấn lấy Ngôn Hi Hàn, tại sao mọi người lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn cậu? Nếu có thể, cậu cũng muốn trốn thật xa thật xa không cần gặp lại hắn.
“Cùng đi ăn cơm trưa với chúng tôi đi!" Ngôn Hi Hàn cũng không biết tại sao mình cứ quấn quít lấy Bạch Miên, chỉ là nội tâm của hắn có loại trực giác cùng cảm giác muốn hắn tuyệt đối không thể buông tha người này.
Buồn bực nhìn bọn hắn thảo luận cả buổi còn không quyết định được sẽ mua loại nào, lúc này lại đột nhiên nhanh chóng quyết định tốt. Ngôn Hi Hàn nắm thật chặt tay của cậu, lôi kéo cậu hướng phố ẩm thực đi đến.
Buồn bực trừng mắt nhìn Ngôn Hi Hàn nắm tay mình, vô luận cậu giằng ra như thế nào cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng, mà cậu cũng không có chú ý tới, mình tuy rằng bị Ngôn Hi Hàn lôi kéo đi, nhưng hắn không hề bước quá nhanh, Ngôn Hi Hàn thả chậm cước bộ của mình để phối hợp với cậu.
Hai người đi phía sau tự nhiên cũng phát hiện điểm này, bọn họ rất hoài nghi Ngôn Hi Hàn cứ quấn quít lấy người ta đến tột cùng là có ý gì.
Bị buộc bồi bọn họ ăn cơm, Ngôn Hi Hàn còn nói bữa này hắn mời, Bạch Miên vẫn luôn bất mãn với hắn, gắt gao trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu sau dường như muốn cho hả giận. Cậu bưng vài cái khay đồ ăn, dù sao là hắn mời, không ăn nhiều một chút thì rất uổng phí.
Ba người kinh ngạc nhìn sức ăn khủng khiếp của Bạch Miên, nhưng chợt tự cười nhạo mình, nếu Bạch Miên béo tròn chỉ ăn có một chút mới làm người ta cho cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá, nhìn tướng ăn tuy nhanh nhưng vô cùng tao nhã của Bạch Miên, trên mặt còn lộ ra biểu tình thỏa mãn, ba người cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bọn họ lần đầu tiên thấy có người ăn vừa thỏa mãn lại hạnh phúc như thế, cũng là một trải nghiệm rất thú vị.
Ngay lúc Bạch Miên đang vùi đầu vào mớ đồ ăn, đột nhiên nghe được ba người nói đến chuyện mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phát ra từ trong miệng bọn họ.
“Đúng rồi, A Kiệt A Tối, hai người biết 『 Tinh Ấn 』 không?" Ngôn Hi Hàn đột nhiên hỏi hai bạn tốt của mình, làm cho bọn họ dừng động tác.
“Tinh Ấn? Cậu nói là cái khách sạn quốc tế nổi tiếng kia sao?" Lạc Thượng Kiệt chỉ duy nhất nghĩ đến điều này.
Nhưng hắn lại cùng lúc bị Ngôn Hi Hàn cùng bạn tốt Du Tối liếc mắt khinh bỉ một cái.
“Là truyền thuyết cường thịnh gần đây trong giới Võng Du 『Trò chơi trong truyền thuyết 』, nghe nói là trò chơi đáng chờ đợi nhất trong hai năm này, so với mấy trò chơi hai năm trước còn muốn thú vị hơn. Nghe nói độ thân thực còn cao hơn so với Thất Giới chỉ có 85%, độ chân thực của trò này cao tới 98. 95%, nghe nói đã chọn người vào chơi bản close beta, bất quá lần close beta thứ nhất này dường như chỉ chọn một ngàn người." Du Tối nói ra tin tức mà mình biết.
Nghe vậy, Lạc Thượng Kiệt nhớ tới dường như mình có nghe qua tin tức này, bất quá, Ngôn Hi Hàn lúc này nhắc tới. . . . . . Sẽ không phải là muốn. . . . .
“Hàn, cậu muốn chơi trò chơi này?" Lạc Thượng Kiệt nhìn hắn nhíu mày, chuẩn xác đoán trúng tâm tư của hắn.
Ngôn Hi Hàn trầm mặc một hồi, gật đầu thừa nhận.
“Tôi muốn chơi thử xem, nhưng là không biết có cơ hội hay không mà thôi." Ngôn Hi Hàn không phủ nhận mình cũng muốn chơi, chính là, danh sách một ngàn người hắn cũng biết tỉ lệ rất thấp.
“Cậu còn không buông tha cho tìm cậu ấy sao?" Lạc Thượng Kiệt dĩ nhiên biết nguyên nhân Ngôn Hi Hàn muốn thử trò chơi mới này, không có gì hơn là muốn tìm Trục Quang đã mất tích từ lâu.
Hai tay Ngôn Hi Hàn đặt lên bàn gắt gao nắm chặt.
Tầm mắt của hắn ngưng lại trên tay mình, dùng giọng điệu phi thường thẳng định nói.
“Tôi nhất định phải tìm được cậu ấy." Hơn hai năm qua, hắn vẫn đều không thể quên, khi Trục Quang xóa bỏ nhân vật của mình, ánh mắt nhìn mình một lần cuối vô cùng tuyệt vọng cùng thất vọng.
Hắn thậm chí còn thỉnh thoảng mơ thấy Trục Quang đang khóc, nhìn khuôn mặt luôn mang theo ý cười ấm áp rơi nước mắt làm cho hắn cảm thấy đau lòng, làm cho hắn mỗi khi nhớ tới trong lòng đều một trận âm ỉ. Hắn không chỉ một lần cảm thấy hận chính mình, hận chính mình thế nhưng hiểu lầm và không tín nhiệm Trục Quang, càng hận chính mình thế nhưng lại tự tay phá hư tồn tại mọi thứ đẹp đẽ kia.
“Hàn, cậu có từng nghĩ qua có thể Trục Quang căn bản đã không còn chơi game online nữa hay không?" Du Tối cùng Lạc Thượng Kiệt biết hắn rất chấp nhất, chính là có một số việc chỉ có chấp nhất thôi cũng không ích lợi gì. Bọn họ đã trải nghiệm khoảng thời gian lúc đầu khi Trục Quang biến mất, Ngôn Hi Hàn đã phát điên tới cỡ nào, hắn điên đến mức có thể vì Trục Quang mà ở trong Thất Giới từ đệ nhất danh trong bảng anh hùng trong Thất Giới trở thành ác nhân đứng đầu trong bảng tội ác. Tuy vẫn còn là nhân vật lợi hại nhất trong Thất Giới nhưng là đã thay đổi kinh người.
Nếu không có sự cố khi đó, bọn họ cũng không dám tin tưởng Ngôn Hi Hàn luôn luôn bình tĩnh trầm ổn thế nhưng thẳng tay đem cái kẻ thầm mến mình cùng đồng bọn của cậu ta – mấy kẻ đã giăng bãy hãm hại Trục Quang làm cho hai người hiểu lầm, ở trong trò chơi đuổi giết tra tấn đến khi nhân vật của Ngôn Hi Hàn biến thành hồng nhân hạng nhất một chút cũng không lưu tình.
Tuy rằng sau đó, cậu trai kia cũng không dám dây dưa với Ngôn Hi Hàn nữa, nhưng Trục Quang đã rời đi, lại chưa từng quay về trong trò chơi, lưu lại Ngôn Hi Hàn với vô vàn hối hận.
Ba người đang nói chuyện, ai cũng không phát hiện Bạch Miên khi nghe thấy hai chữ 『 Trục Quang 』, tay nắm dĩa ăn nhẹ nhàng run lên một cái.
“Có lẽ cậu ấy đã không còn chơi nữa, nhưng chỉ cần còn một tia khả năng, tôi vẫn muốn tìm cậu ấy." Trong ánh mắt thâm sâu của hắn tràn ngập chấp nhất cùng kiên định.
Ngữ khí cùng lời nói kiên định kia làm cho ba người ở đây đều cảm thấy rung động khó hiểu, trong đó Bạch Miên cảm giác được nhiều nhất.
Cậu kinh ngạc không hiểu sự chấp nhất kia của Ngôn Hi Hàn, càng không cách nào hiểu được Ngôn Hi Hàn vì sao phải kiên trì đi tìm 『 Trục Quang 』.
Chính là mặc dù có chút tò mò, cậu cũng không nghĩ đi tìm hiểu sâu thêm, dù sao 『Bạch Miên 』 cùng bọn họ không phải chỉ có thể là 『 người xa lạ 』 hay sao?
“Sự chấp nhất của cậu với Trục Quang thật đúng là sâu. . . . . . Bất quá, cậu có nghĩ tới nếu tìm được Trục Quang rồi thì sao? Cậu muốn làm gì? Xin lỗi người ta? Cậu có nghĩ đến Trục Quang sẽ khó mà quên được chuyện cậu không tín nhiệm cậu ta như thế nào không?" Du Tối thở dài nói, vạch ra vấn đề vô cùng trọng yếu.
Ngôn Hi Hàn không nói gì, hắn cũng biết chấp nhất hơn hai năm qua thực không đạo lý cũng rất điên cuồng. Nhưng là, hắn vẫn không dứt bỏ được phần chấp nhất này.
Kỳ thật hai người bạn của hắn đều rất rõ ràng vì sao hắn lại chấp nhất như vậy, nhưng bản thân Ngôn Hi Hàn chưa nhận thấy được sự thật đó, mà sự thật ấy chính là nguyên nhân mà Ngôn Hi Hàn lại chấp nhất như thế.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ là . . . . . Rất muốn nhìn thấy cậu ấy." Ngôn Hi Hàn luôn luôn khôn khéo trầm ổn giờ phút này biểu tình mờ mịt sầu não.
Du Tối cùng Lạc Thượng Kiệt đều thở dài.
Kỳ thật, bọn họ cũng biết cái loại tình cảm ái muội giữa Ngôn Hi Hàn và Trục Quang, hai người bọn họ còn kém một chút thì đã có thể trở thành tình nhân. Hơn nữa, bọn họ còn từng thấy trong mắt Trục Quang tình cảm sâu đậm dành cho Ngôn Hi Hàn, tuy rằng Trục Quang chưa từng nói ra miệng, bọn họ cũng chưa từng vạch trần, Ngôn Hi Hàn giống như chỉ có cảm giác đối với Trục Quang chứ còn chưa có phát hiện.
Đối với chuyện còn chưa kịp có kết quả đã biến thành ảo ảnh, khó trách Ngôn Hi Hàn sau khi trải qua sự kiện kia phát sinh không thể khống chế được như thế.
“Nếu Trục Quang biết sau khi mình xóa acc biến mất lại khiến cho cậu hành động điên cuồng như vậy, cậu ta sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?" Nhớ tới khi đó Ngôn Hi Hàn không lưu tình chút nào đem mỹ thiếu niên kia chém chết lên chết xuống, cho dù chỉ ở trong trò chơi nhưng cũng là hành động kinh vô cùng dọa người. Càng khoa trương chính là người thiếu niên kia mặc dù xin lỗi Ngôn Hi Hàn bao nhiêu lần cũng vô ích, Ngôn Hi Hàn gặp một lần chém một lần. Thiếu niên sợ hãi Ngôn Hi Hàn đến mức không dám xuất hiện ở trước mặt Ngôn Hi Hàn nữa, thậm chí cả khi ở trong hiện thực.
Hành động điên cuồng? Bốn chữ này làm cho Bạch Miên càm thấy hiếu kỳ. Cậu rất muốn biết Lạc Thượng Kiệt nói lời kia có ý gì, nhưng xét thân phận của mình hiện giờ thật sự không thích hợp hỏi sâu vào vấn đề này.
“Câm miệng." Ngôn Hi Hàn càu nhàu một tiếng.
Nhớ ngày đó hắn ở trong trò chơi không chút khách khí đem người thiếu niên kia chém tới thiếu chút nữa biến thành phụ cấp, trưởng bối sau khi biết hắn ở trong trò chơi đối đãi với thiếu niên như vậy liền nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa, muốn hắn nhận trách nhiệm.
Nhưng hắn dĩ nhiên không thèm quan tâm, thản nhiên đối các trưởng bối của thiếu niên nói vài câu, đối phương liền không thể hăm dọa, sờ sờ cái mũi quay về nhà. Về phần Ngôn Hi Hàn đã nói gì với bọn họ vẫn là một ẩn số. Ngôn Hi Hàn có gặp thiếu niên kia một lần, không biết đã nói những gì với cậu ta, người thiếu niên kia hôm sau liền rời Đài Loan đến nước Mỹ*.
*khúc này tác giả chém quá =,= đi Mỹ đâu phải nói đi ngày một là ngày hai đi liền, nhập cảnh bây giờ gắt muốn chết, nhà giàu cũng chưa chắc đi đc nữa là.
Lời hai người bọn họ nói cùng với phản ứng của Ngôn Hi Hàn làm cho Bạch Miên cảm thấy tò mò. Cậu cuối cùng vẫn nhịn được, không muốn thốt ra mấy lời bậy bạ làm cho bọn họ nghi ngờ.
Cảm giác mình ăn tốt lắm, ít nhất cũng có tám phần no, hơn nữa lại chen không vào chủ đề của ba người bọn họ, cậu chỉ có thể làm bộ đi lấy này lấy nọ, tranh thủ vụng trộm chạy trốn.
Tuy rằng trong lòng rất có cảm giác tội lỗi khi ăn cơm chùa, nhưng dù sao cũng là Ngôn Hi Hàn muốn mời, cậu nghĩ mình làm như vậy cũng không sai. Nếu chờ bọn họ ăn xong, khẳng định lại dính theo cậu không buông, thậm chí chắc cũng muốn theo cậu về nhà. Nếu để bọn họ biết nhà mình ở đâu, về sau khẳng định cũng không yên. Nghĩ đến đây, cậu vẫn cảm thấy chạy trước tương đối trọng yếu.
Về phần sau này ở trường học vẫn có thể đụng mặt nhau. . . . . . Thôi đợi từ từ rồi tính đi!
Sau khi về nhà, anh cả cùng anh hai cũng đã đến khách sạn công tác, còn anh ba thì đang chôn ở trong phòng máy tính siêu cấp của ảnh cùng mấy bạn thân thảo luận vấn đề có liên quan đến trò chơi.
Trong đầu cậu vẫn còn quanh quẩn nội dung câu chuyện của ba người Ngôn Hi Hàn.
Đột nhiên cậu vô cùng muốn biết đến tột cùng sau khi mình rời đi Thất Giới đã xảy ra chuyện gì?
Ngồi vào bàn sách, hiện tại cậu không muốn đăng nhập vào trò chơi, chỉ đơn giản muốn suy nghĩ về đủ loại sự tình phát sinh hôm nay.
Đột nhiên, máy tính của cậu phát ra hai tiếng 『 leng keng 』, trên màn hình hiển thị một tin tức.
“Bạn 『 Khuê Lỵ Ti 』 của
ngài yêu cầu thông tin, đồng ý/ không đồng ý?"
Nhìn thấy tên người hiển thị, Bạch Miên sửng sốt một chút mới đồng ý tiếp nhận thông tin.
Nháy mắt, trên màn hình nhảy ra cái đầu lớn của một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Nha ~~ Miên Miên, tớ rất nhớ cậu nha! Nhìn cậu vẫn đáng yêu như vậy!" Trong màn hình, cô gái xinh đẹp kia phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn, Bạch Miên một chút cũng không nghi ngờ nếu cậu đang ở trước mặt cô bạn sẽ nhào về phía mình.
“Ti Ti, chú ý hình tượng, đừng quên cậu là hoa khôi ở trường cậu a!" Bạch Miên cười khổ. Khuê Lỵ Ti có thể xem như là thanh mai trúc mã của cậu, cũng là cháu gái của ông Cung, mang dòng máu lai giữa Đài Loan và Pháp, là một mỹ nữ lai hai dòng máu tiêu chuẩn, cô ấy cũng là người duy nhất biết lúc trước cậu gặp phải chuyện gì.
Khuê Lỵ Ti vốn lên là Cung Lỵ Ti, hàng năm thì có nửa năm ở nước Pháp, nửa năm còn lại thì ở Đài Loan. Bởi vì múi giờ của bọn họ sai lệch nhiều, cô bị quy định một tuần chỉ có thể lien lạc với Bạch Miên một lần. Mỗi lần cô gọi cho Bạch Miên liền tán gẫu hơn từ 2 đến 4 tiếng, lần lâu nhất muốn hơn 6 tiếng, Cung ma ma trong cơn tức giận liền quy định cô một tuần chỉ có thể gọi một lần.
Cảm tình của Khuê Lỵ Ti cùng Bạch Miên giống như chị em, tốt lắm tốt lắm. Tình cảm ấy không phải là tình yêu nam nữ, hai người luôn kiên định sẽ không phá vỡ tình cảm chị em tốt từ trước tới giờ.
Mà Khuê Lỵ Ti cũng biết Bạch Miên thích con trai, hơn nữa từ nhỏ Khuê Lỵ Ti đểu luôn chìm đắm trong thế giới internet, còn quen biết một đống nhóm hủ nữ tỷ tỷ, vì vậy cũng trở thành một hủ nữ bí mật, cho nên đương nhiên rất rất ủng hộ Bạch Miên.
Hai người thân thiết nhau là chuyện tốt, ngay cả đám anh chị của hai người đều ghen tị, trưởng bối cũng từng muốn hai người thành đôi, nhưng cả hai lúc nào cũng lắc đầu từ chối.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, chính mình đều là mặt trái của nhau, bọn họ chính vì quá hiểu lẫn nhau cho nên khó có thể tìm được cảm giác yêu đương.
“Hình tượng đáng giá mấy đồng xu đâu! Tớ muốn quay về Đài Loan. . . . . ." Khuê Lỵ Ti bĩu môi, dùng giọng điệu xấu lắm nói xong, so với hoàn cảnh phải chú trọng hình tượng ở nước Pháp, cô vẫn thích không câu nệ tiểu tiết ở Đài Loan hơn.
“Chỉ còn một tháng à, cậu nhẫn nại một chút đi!" Trên khuôn mặt phúc thái đáng yêu của Bạch Miên lộ ra mỉm cười ôn hòa.
“Miên Miên, cậu nói những lời này thực không có sức thuyết phục . . . . . ." Khuê Lỵ Ti muốn ăn các loại quà vặt ở Đài Loan, như là quan tài bản* cùng hà tử tiên** , còn có đậu hũ thúi***, quan trọng nhất chính là thức ăn do anh Tỉnh nấu a. . . . . Cô không muốn ăn mấy món đồ ăn dù mà chỉ nấu có chút xíu, dùng để nhét kẽ răng còn chê thiếu.
“Bằng không, tớ bảo anh Tỉnh làm một ít đồ ăn ngon chuyển nhanh sang bên kia cho cậu, đại khái nửa ngày là có thể đưa đến." Bạch Miên đương nhiên biết, mỗi khi gần đến lúc về Đài Loan thì giun đũa trong bụng Khuê Lỵ Ti lại bắt đầu quấy phá, cô nàng cứ lải nhải rằng mình muốn ăn vặt gì.
Nghe thấy Bạch Miên nói như vậy, Khuê Lỵ Ti đương nhiên là nhanh nhẹn đồng ý, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp. Nếu như là một đứa con trai khác nhất định đã bị cô hấp dẫn. . . . .
Chờ giun đũa của mình bình ổn xong, Khuê Lỵ Ti phát hiện Bạch Miên mang một vẻ sầu cảm mà nếu không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy.
“Miên Miên, cậu làm sao vậy? Cậu có điểm là lạ nha! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khuê Lỵ Ti có chút lắng hỏi. Mình đang ở Pháp, rất khó lập tức thay cậu ấy giải quyết vấn đề, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không thể hỗ trợ.
Bạch Miên cũng không cảm thấy ngạc nhiên Khuê Lỵ Ti sẽ phát hiện. Cậu trầm mặc một chút mới chậm rãi nói.
“Ti Ti. . . . . .Tớ. . . . . Nhìn thấy hắn. . . . . ." Chỉ một vài lời ngắn ngủn như vậy, Khuê Lỵ Ti cũng lập tức hiểu được cậu đang nói đến cái gì.
Khuê Lỵ Ti nguyên bản đang ngồi cái tư thế bất lịch sự hai chân gác tréo nguẩy, nghe xong lập tức sửa lại tư thế ngồi tao nhã, một cái đầu to áp sát vào màn hình, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn cậu, hiển nhiên lời cậu nói đã làm cho cô chấn động rất lớn.
Cô lúc trước cùng Bạch Miên chơi Thất Giới, tự nhiên rất rõ ràng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Hắn? Cậu nhìn thấy hắn? Cậu không phải nói sẽ không chơi game online nữa sao? Như thế nào lại có thể nhìn thấy hắn? Hắn không có nhận ra cậu chứ?" Khuê Lỵ Ti trong một giây liền hỏi một tràng.
Bạch Miên lắc lắc đầu.
“Không phải ở Internet. . . . . . Là trong hiện thực. Hơn nữa. . . . . . Trừ bỏ người Cung gia cậu cùng người nhà của tớ, không có người ai biết tớ hiện tại đã biến thành như vậy. Với lại, làm gì có chuyện cho dù ở trong biển người mênh mông mà hình dáng thay đổi cũng có thể nhận ra nhau?" Bạch Miên lộ ra nụ cười khổ, trong lòng có một chút mất mát, có lẽ cậu đã hy vọng hắn sẽ nhận ra mình. . .
“Miên Miên. . . . ." Nhìn vẻ buồn bã trên khuôn mặt Bạch Miên, Khuê Lỵ Ti cảm thấy cậu ấy vẫn chưa quên tình cảm dành cho người kia.
“Yên tâm, tớ không sao! Tớ như bây giờ bọn họ không nhận ra đâu, cậu không cần quá lo lắng." Không nói ra chuyện mình đã cùng bọn họ tiếp xúc, Bạch Miên không hy vọng Khuê Lỵ Ti ở nước Pháp xa xôi này còn phải thay mình lo lắng.
Xem biểu tình Bạch Miên tựa hồ không có nhiều vấn đề, Khuê Lỵ Ti hơi chút thả lỏng, sau đó mới sực nhớ mình còn có tin tức quan trọng khác muốn nói cho Bạch Miên.
Cậu vốn nghĩ rằng như vậy là xong, cuối cùng mình có thể về nhà, nhưng người tính không bằng trời tính, Ngôn Hi Hàn vẫn không chịu thả người, cứng rắn lôi kéo muốn cậu bồi bọn họ đi siêu thị điện máy mua này nọ.
Bạch Miên lần này khổ không thể tả, muốn cự tuyệt nhưng không nói ra miệng được, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bọn họ. Trong ánh mắt của mấy người xung quanh phóng đến bốn người bọn họ, cậu có thể cảm nhận được có rất nhiều người đang dùng ánh mắt chỉ trích cậu, trách cậu một tên béo phá hư hình ảnh mĩ lệ của ba người đẹp trai.
Nhưng cậu cũng không có biện pháp, vài lần muốn mượn cớ rời đi thế nhưng luôn bị bắt ở lại. Ngôn Hi Hàn không chịu thả người làm cho cậu thật sự không hiểu nổi hắn tại sao muốn làm như vậy.
Chẳng lẽ. . . . . . Hắn nhận ra mình rồi?
Trong một chốc đầu Bạch Miên hiện lên ý nghĩ này, nhưng cậu ở trong lòng lắc đầu.
Chuyện này vốn không có khả năng, trừ ba ông anh trai nhà cậu cùng ông Cung bà Cung, những người hồi trước quen biết cậu cũng chỉ có ấn tượng cậu là một mỹ thiếu niên, không người nào có thể liên tưởng tới, cho dù là bạn học hồi xưa đi ngang qua cậu , không có bất luận kẻ nào có thể nhận ra cậu, không người nào có thể nghĩ tới một người từng có vô số người ái mộ lại làm chính mình béo thành như vậy, phá hư hình ảnh tốt đẹp trong ấn tượng của mọi người. Ngay cả bạn học tổ chức họp lớp cậu cũng chưa từng đi, cậu chỉ muốn đơn giản đoạn tuyệt quá khứ rồi cùng người nhà sống những năm tháng an bình.
Quay đầu, thấy thân hình của mình phản chiếu trên mặt kính, mập mạp như vậy, thậm chí còn có một vòng bụng thật to, khuôn mặt từng là trái xoan trước kia cũng trở thành khuôn mặt bánh bao tròn tròn, nhìn không ra bóng dáng của ngày xưa nữa.
Mình như vậy, mặc dù ở một phương diện nào đó vẫn rất gây sự “chú ý", nhưng không phải là sự chú ý ngưỡng mộ như trước kia. Hai năm qua cậu đã tập được thói quen sống bình thản như vậy, chìm trong thế giới nho nhỏ của mình bình yên mà lặng lẽ.
Khi học kỳ mới bắt đầu, bên người lại đột nhiên xuất hiện vài cậu bạn đẹp trai làm cho mọi người chú ý. . . . . Làm cho cậu cũng tự dưng trở thành tiểu điểm để mọi người phỉ nhổ.
Bất đắc dĩ khẽ thở dài, tầm mắt cậu quay lại trên người ba anh bạn đẹp trai đang thảo luận nên mua loại máy tính nào.
Thừa dịp hiện tại. . . . . . Vụng trộm chạy đi hẳn là không sao đi? Nhìn ba người bọn họ nhiệt liệt thảo luận, Bạch Miên chậm rãi di chuyển vài bước, muốn chuyển đến phạm vi an toàn để chạy trốn.
Một bước, hai bước. . . . . . Bên này hẳn là ra khỏi phạm vi cánh tay của bọn họ đi? Dời khoảng cách 1m không sai biệt lắm, Bạch Miên lập tức xoay người chuẩn bị chạy trốn.
Kỳ thật Ngôn Hi Hàn vẫn đều chú ý cử động của cậu, nhất là thấy cậu vô cùng đáng yêu muốn chạy trốn mình, càng làm cho trong lòng hắn tràn đầy ý cười.
Thật sự rất đáng yêu.
Mắt thấy Bạch Miên xoay người bước ra đằng xa, Ngôn Hi Hàn tay dài chân dài đưa ra giữ chặt sau cổ của Bạch Miên, phá hỏng kế hoạch chạy trốn của người nào đó.
“Ô ──" Bạch Miên đột nhiên bị giữ chặt, lập tức biết mình chạy trốn thất bại, trong lòng âm thầm hò hét, Ngôn Hi Hàn vì sao lại làm vậy với cậu chứ?
“Bạn Bạch Miên, sao chưa lên tiếng mà đã muốn bỏ đi rồi?" Ngôn Hi Hàn vẫn mỉm cười tới gần cậu, sau đó tay kia sờ lên hai má mập mạp mềm mại của cậu, làm cho cậu không biết làm sao, thanh âm ôn nhu từ tính của hắn cũng cùng lúc truyền vào trong tai của cậu.
Bạch Miên khẽ run rẩy, phát hiện mình đối với thanh âm của Ngôn Hi Hàn vẫn không có sức chống cự, nhưng mà, cho dù không có sức chống cự. . . . . . Cậu vẫn nhất định phải rời đi!
Ở bên người Ngôn Hi Hàn lâu hơn một giây, cậu lại càng sợ chính mình lộ ra sơ hở gì.
“Tôi muốn về nhà, mời Ngôn hội trưởng anh buông tay ra được không?" Trừ bỏ hơi thở của Ngôn Hi Hàn làm cho cậu tâm phiền ý loạn, Bạch Miên còn rất không thoải mái khi bi tầm mắt đố kị của những người xung quanh không ngừng phóng đến, quả thực giống như muốn đục mấy cái lỗ trên người cậu.
Cậu thật sự vô tội, cũng không phải cậu không biết thẹn quấn lấy Ngôn Hi Hàn, tại sao mọi người lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn cậu? Nếu có thể, cậu cũng muốn trốn thật xa thật xa không cần gặp lại hắn.
“Cùng đi ăn cơm trưa với chúng tôi đi!" Ngôn Hi Hàn cũng không biết tại sao mình cứ quấn quít lấy Bạch Miên, chỉ là nội tâm của hắn có loại trực giác cùng cảm giác muốn hắn tuyệt đối không thể buông tha người này.
Buồn bực nhìn bọn hắn thảo luận cả buổi còn không quyết định được sẽ mua loại nào, lúc này lại đột nhiên nhanh chóng quyết định tốt. Ngôn Hi Hàn nắm thật chặt tay của cậu, lôi kéo cậu hướng phố ẩm thực đi đến.
Buồn bực trừng mắt nhìn Ngôn Hi Hàn nắm tay mình, vô luận cậu giằng ra như thế nào cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng, mà cậu cũng không có chú ý tới, mình tuy rằng bị Ngôn Hi Hàn lôi kéo đi, nhưng hắn không hề bước quá nhanh, Ngôn Hi Hàn thả chậm cước bộ của mình để phối hợp với cậu.
Hai người đi phía sau tự nhiên cũng phát hiện điểm này, bọn họ rất hoài nghi Ngôn Hi Hàn cứ quấn quít lấy người ta đến tột cùng là có ý gì.
Bị buộc bồi bọn họ ăn cơm, Ngôn Hi Hàn còn nói bữa này hắn mời, Bạch Miên vẫn luôn bất mãn với hắn, gắt gao trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu sau dường như muốn cho hả giận. Cậu bưng vài cái khay đồ ăn, dù sao là hắn mời, không ăn nhiều một chút thì rất uổng phí.
Ba người kinh ngạc nhìn sức ăn khủng khiếp của Bạch Miên, nhưng chợt tự cười nhạo mình, nếu Bạch Miên béo tròn chỉ ăn có một chút mới làm người ta cho cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá, nhìn tướng ăn tuy nhanh nhưng vô cùng tao nhã của Bạch Miên, trên mặt còn lộ ra biểu tình thỏa mãn, ba người cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bọn họ lần đầu tiên thấy có người ăn vừa thỏa mãn lại hạnh phúc như thế, cũng là một trải nghiệm rất thú vị.
Ngay lúc Bạch Miên đang vùi đầu vào mớ đồ ăn, đột nhiên nghe được ba người nói đến chuyện mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phát ra từ trong miệng bọn họ.
“Đúng rồi, A Kiệt A Tối, hai người biết 『 Tinh Ấn 』 không?" Ngôn Hi Hàn đột nhiên hỏi hai bạn tốt của mình, làm cho bọn họ dừng động tác.
“Tinh Ấn? Cậu nói là cái khách sạn quốc tế nổi tiếng kia sao?" Lạc Thượng Kiệt chỉ duy nhất nghĩ đến điều này.
Nhưng hắn lại cùng lúc bị Ngôn Hi Hàn cùng bạn tốt Du Tối liếc mắt khinh bỉ một cái.
“Là truyền thuyết cường thịnh gần đây trong giới Võng Du 『Trò chơi trong truyền thuyết 』, nghe nói là trò chơi đáng chờ đợi nhất trong hai năm này, so với mấy trò chơi hai năm trước còn muốn thú vị hơn. Nghe nói độ thân thực còn cao hơn so với Thất Giới chỉ có 85%, độ chân thực của trò này cao tới 98. 95%, nghe nói đã chọn người vào chơi bản close beta, bất quá lần close beta thứ nhất này dường như chỉ chọn một ngàn người." Du Tối nói ra tin tức mà mình biết.
Nghe vậy, Lạc Thượng Kiệt nhớ tới dường như mình có nghe qua tin tức này, bất quá, Ngôn Hi Hàn lúc này nhắc tới. . . . . . Sẽ không phải là muốn. . . . .
“Hàn, cậu muốn chơi trò chơi này?" Lạc Thượng Kiệt nhìn hắn nhíu mày, chuẩn xác đoán trúng tâm tư của hắn.
Ngôn Hi Hàn trầm mặc một hồi, gật đầu thừa nhận.
“Tôi muốn chơi thử xem, nhưng là không biết có cơ hội hay không mà thôi." Ngôn Hi Hàn không phủ nhận mình cũng muốn chơi, chính là, danh sách một ngàn người hắn cũng biết tỉ lệ rất thấp.
“Cậu còn không buông tha cho tìm cậu ấy sao?" Lạc Thượng Kiệt dĩ nhiên biết nguyên nhân Ngôn Hi Hàn muốn thử trò chơi mới này, không có gì hơn là muốn tìm Trục Quang đã mất tích từ lâu.
Hai tay Ngôn Hi Hàn đặt lên bàn gắt gao nắm chặt.
Tầm mắt của hắn ngưng lại trên tay mình, dùng giọng điệu phi thường thẳng định nói.
“Tôi nhất định phải tìm được cậu ấy." Hơn hai năm qua, hắn vẫn đều không thể quên, khi Trục Quang xóa bỏ nhân vật của mình, ánh mắt nhìn mình một lần cuối vô cùng tuyệt vọng cùng thất vọng.
Hắn thậm chí còn thỉnh thoảng mơ thấy Trục Quang đang khóc, nhìn khuôn mặt luôn mang theo ý cười ấm áp rơi nước mắt làm cho hắn cảm thấy đau lòng, làm cho hắn mỗi khi nhớ tới trong lòng đều một trận âm ỉ. Hắn không chỉ một lần cảm thấy hận chính mình, hận chính mình thế nhưng hiểu lầm và không tín nhiệm Trục Quang, càng hận chính mình thế nhưng lại tự tay phá hư tồn tại mọi thứ đẹp đẽ kia.
“Hàn, cậu có từng nghĩ qua có thể Trục Quang căn bản đã không còn chơi game online nữa hay không?" Du Tối cùng Lạc Thượng Kiệt biết hắn rất chấp nhất, chính là có một số việc chỉ có chấp nhất thôi cũng không ích lợi gì. Bọn họ đã trải nghiệm khoảng thời gian lúc đầu khi Trục Quang biến mất, Ngôn Hi Hàn đã phát điên tới cỡ nào, hắn điên đến mức có thể vì Trục Quang mà ở trong Thất Giới từ đệ nhất danh trong bảng anh hùng trong Thất Giới trở thành ác nhân đứng đầu trong bảng tội ác. Tuy vẫn còn là nhân vật lợi hại nhất trong Thất Giới nhưng là đã thay đổi kinh người.
Nếu không có sự cố khi đó, bọn họ cũng không dám tin tưởng Ngôn Hi Hàn luôn luôn bình tĩnh trầm ổn thế nhưng thẳng tay đem cái kẻ thầm mến mình cùng đồng bọn của cậu ta – mấy kẻ đã giăng bãy hãm hại Trục Quang làm cho hai người hiểu lầm, ở trong trò chơi đuổi giết tra tấn đến khi nhân vật của Ngôn Hi Hàn biến thành hồng nhân hạng nhất một chút cũng không lưu tình.
Tuy rằng sau đó, cậu trai kia cũng không dám dây dưa với Ngôn Hi Hàn nữa, nhưng Trục Quang đã rời đi, lại chưa từng quay về trong trò chơi, lưu lại Ngôn Hi Hàn với vô vàn hối hận.
Ba người đang nói chuyện, ai cũng không phát hiện Bạch Miên khi nghe thấy hai chữ 『 Trục Quang 』, tay nắm dĩa ăn nhẹ nhàng run lên một cái.
“Có lẽ cậu ấy đã không còn chơi nữa, nhưng chỉ cần còn một tia khả năng, tôi vẫn muốn tìm cậu ấy." Trong ánh mắt thâm sâu của hắn tràn ngập chấp nhất cùng kiên định.
Ngữ khí cùng lời nói kiên định kia làm cho ba người ở đây đều cảm thấy rung động khó hiểu, trong đó Bạch Miên cảm giác được nhiều nhất.
Cậu kinh ngạc không hiểu sự chấp nhất kia của Ngôn Hi Hàn, càng không cách nào hiểu được Ngôn Hi Hàn vì sao phải kiên trì đi tìm 『 Trục Quang 』.
Chính là mặc dù có chút tò mò, cậu cũng không nghĩ đi tìm hiểu sâu thêm, dù sao 『Bạch Miên 』 cùng bọn họ không phải chỉ có thể là 『 người xa lạ 』 hay sao?
“Sự chấp nhất của cậu với Trục Quang thật đúng là sâu. . . . . . Bất quá, cậu có nghĩ tới nếu tìm được Trục Quang rồi thì sao? Cậu muốn làm gì? Xin lỗi người ta? Cậu có nghĩ đến Trục Quang sẽ khó mà quên được chuyện cậu không tín nhiệm cậu ta như thế nào không?" Du Tối thở dài nói, vạch ra vấn đề vô cùng trọng yếu.
Ngôn Hi Hàn không nói gì, hắn cũng biết chấp nhất hơn hai năm qua thực không đạo lý cũng rất điên cuồng. Nhưng là, hắn vẫn không dứt bỏ được phần chấp nhất này.
Kỳ thật hai người bạn của hắn đều rất rõ ràng vì sao hắn lại chấp nhất như vậy, nhưng bản thân Ngôn Hi Hàn chưa nhận thấy được sự thật đó, mà sự thật ấy chính là nguyên nhân mà Ngôn Hi Hàn lại chấp nhất như thế.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ là . . . . . Rất muốn nhìn thấy cậu ấy." Ngôn Hi Hàn luôn luôn khôn khéo trầm ổn giờ phút này biểu tình mờ mịt sầu não.
Du Tối cùng Lạc Thượng Kiệt đều thở dài.
Kỳ thật, bọn họ cũng biết cái loại tình cảm ái muội giữa Ngôn Hi Hàn và Trục Quang, hai người bọn họ còn kém một chút thì đã có thể trở thành tình nhân. Hơn nữa, bọn họ còn từng thấy trong mắt Trục Quang tình cảm sâu đậm dành cho Ngôn Hi Hàn, tuy rằng Trục Quang chưa từng nói ra miệng, bọn họ cũng chưa từng vạch trần, Ngôn Hi Hàn giống như chỉ có cảm giác đối với Trục Quang chứ còn chưa có phát hiện.
Đối với chuyện còn chưa kịp có kết quả đã biến thành ảo ảnh, khó trách Ngôn Hi Hàn sau khi trải qua sự kiện kia phát sinh không thể khống chế được như thế.
“Nếu Trục Quang biết sau khi mình xóa acc biến mất lại khiến cho cậu hành động điên cuồng như vậy, cậu ta sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?" Nhớ tới khi đó Ngôn Hi Hàn không lưu tình chút nào đem mỹ thiếu niên kia chém chết lên chết xuống, cho dù chỉ ở trong trò chơi nhưng cũng là hành động kinh vô cùng dọa người. Càng khoa trương chính là người thiếu niên kia mặc dù xin lỗi Ngôn Hi Hàn bao nhiêu lần cũng vô ích, Ngôn Hi Hàn gặp một lần chém một lần. Thiếu niên sợ hãi Ngôn Hi Hàn đến mức không dám xuất hiện ở trước mặt Ngôn Hi Hàn nữa, thậm chí cả khi ở trong hiện thực.
Hành động điên cuồng? Bốn chữ này làm cho Bạch Miên càm thấy hiếu kỳ. Cậu rất muốn biết Lạc Thượng Kiệt nói lời kia có ý gì, nhưng xét thân phận của mình hiện giờ thật sự không thích hợp hỏi sâu vào vấn đề này.
“Câm miệng." Ngôn Hi Hàn càu nhàu một tiếng.
Nhớ ngày đó hắn ở trong trò chơi không chút khách khí đem người thiếu niên kia chém tới thiếu chút nữa biến thành phụ cấp, trưởng bối sau khi biết hắn ở trong trò chơi đối đãi với thiếu niên như vậy liền nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa, muốn hắn nhận trách nhiệm.
Nhưng hắn dĩ nhiên không thèm quan tâm, thản nhiên đối các trưởng bối của thiếu niên nói vài câu, đối phương liền không thể hăm dọa, sờ sờ cái mũi quay về nhà. Về phần Ngôn Hi Hàn đã nói gì với bọn họ vẫn là một ẩn số. Ngôn Hi Hàn có gặp thiếu niên kia một lần, không biết đã nói những gì với cậu ta, người thiếu niên kia hôm sau liền rời Đài Loan đến nước Mỹ*.
*khúc này tác giả chém quá =,= đi Mỹ đâu phải nói đi ngày một là ngày hai đi liền, nhập cảnh bây giờ gắt muốn chết, nhà giàu cũng chưa chắc đi đc nữa là.
Lời hai người bọn họ nói cùng với phản ứng của Ngôn Hi Hàn làm cho Bạch Miên cảm thấy tò mò. Cậu cuối cùng vẫn nhịn được, không muốn thốt ra mấy lời bậy bạ làm cho bọn họ nghi ngờ.
Cảm giác mình ăn tốt lắm, ít nhất cũng có tám phần no, hơn nữa lại chen không vào chủ đề của ba người bọn họ, cậu chỉ có thể làm bộ đi lấy này lấy nọ, tranh thủ vụng trộm chạy trốn.
Tuy rằng trong lòng rất có cảm giác tội lỗi khi ăn cơm chùa, nhưng dù sao cũng là Ngôn Hi Hàn muốn mời, cậu nghĩ mình làm như vậy cũng không sai. Nếu chờ bọn họ ăn xong, khẳng định lại dính theo cậu không buông, thậm chí chắc cũng muốn theo cậu về nhà. Nếu để bọn họ biết nhà mình ở đâu, về sau khẳng định cũng không yên. Nghĩ đến đây, cậu vẫn cảm thấy chạy trước tương đối trọng yếu.
Về phần sau này ở trường học vẫn có thể đụng mặt nhau. . . . . . Thôi đợi từ từ rồi tính đi!
Sau khi về nhà, anh cả cùng anh hai cũng đã đến khách sạn công tác, còn anh ba thì đang chôn ở trong phòng máy tính siêu cấp của ảnh cùng mấy bạn thân thảo luận vấn đề có liên quan đến trò chơi.
Trong đầu cậu vẫn còn quanh quẩn nội dung câu chuyện của ba người Ngôn Hi Hàn.
Đột nhiên cậu vô cùng muốn biết đến tột cùng sau khi mình rời đi Thất Giới đã xảy ra chuyện gì?
Ngồi vào bàn sách, hiện tại cậu không muốn đăng nhập vào trò chơi, chỉ đơn giản muốn suy nghĩ về đủ loại sự tình phát sinh hôm nay.
Đột nhiên, máy tính của cậu phát ra hai tiếng 『 leng keng 』, trên màn hình hiển thị một tin tức.
“Bạn 『 Khuê Lỵ Ti 』 của
ngài yêu cầu thông tin, đồng ý/ không đồng ý?"
Nhìn thấy tên người hiển thị, Bạch Miên sửng sốt một chút mới đồng ý tiếp nhận thông tin.
Nháy mắt, trên màn hình nhảy ra cái đầu lớn của một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Nha ~~ Miên Miên, tớ rất nhớ cậu nha! Nhìn cậu vẫn đáng yêu như vậy!" Trong màn hình, cô gái xinh đẹp kia phát ra tiếng thét chói tai hưng phấn, Bạch Miên một chút cũng không nghi ngờ nếu cậu đang ở trước mặt cô bạn sẽ nhào về phía mình.
“Ti Ti, chú ý hình tượng, đừng quên cậu là hoa khôi ở trường cậu a!" Bạch Miên cười khổ. Khuê Lỵ Ti có thể xem như là thanh mai trúc mã của cậu, cũng là cháu gái của ông Cung, mang dòng máu lai giữa Đài Loan và Pháp, là một mỹ nữ lai hai dòng máu tiêu chuẩn, cô ấy cũng là người duy nhất biết lúc trước cậu gặp phải chuyện gì.
Khuê Lỵ Ti vốn lên là Cung Lỵ Ti, hàng năm thì có nửa năm ở nước Pháp, nửa năm còn lại thì ở Đài Loan. Bởi vì múi giờ của bọn họ sai lệch nhiều, cô bị quy định một tuần chỉ có thể lien lạc với Bạch Miên một lần. Mỗi lần cô gọi cho Bạch Miên liền tán gẫu hơn từ 2 đến 4 tiếng, lần lâu nhất muốn hơn 6 tiếng, Cung ma ma trong cơn tức giận liền quy định cô một tuần chỉ có thể gọi một lần.
Cảm tình của Khuê Lỵ Ti cùng Bạch Miên giống như chị em, tốt lắm tốt lắm. Tình cảm ấy không phải là tình yêu nam nữ, hai người luôn kiên định sẽ không phá vỡ tình cảm chị em tốt từ trước tới giờ.
Mà Khuê Lỵ Ti cũng biết Bạch Miên thích con trai, hơn nữa từ nhỏ Khuê Lỵ Ti đểu luôn chìm đắm trong thế giới internet, còn quen biết một đống nhóm hủ nữ tỷ tỷ, vì vậy cũng trở thành một hủ nữ bí mật, cho nên đương nhiên rất rất ủng hộ Bạch Miên.
Hai người thân thiết nhau là chuyện tốt, ngay cả đám anh chị của hai người đều ghen tị, trưởng bối cũng từng muốn hai người thành đôi, nhưng cả hai lúc nào cũng lắc đầu từ chối.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, chính mình đều là mặt trái của nhau, bọn họ chính vì quá hiểu lẫn nhau cho nên khó có thể tìm được cảm giác yêu đương.
“Hình tượng đáng giá mấy đồng xu đâu! Tớ muốn quay về Đài Loan. . . . . ." Khuê Lỵ Ti bĩu môi, dùng giọng điệu xấu lắm nói xong, so với hoàn cảnh phải chú trọng hình tượng ở nước Pháp, cô vẫn thích không câu nệ tiểu tiết ở Đài Loan hơn.
“Chỉ còn một tháng à, cậu nhẫn nại một chút đi!" Trên khuôn mặt phúc thái đáng yêu của Bạch Miên lộ ra mỉm cười ôn hòa.
“Miên Miên, cậu nói những lời này thực không có sức thuyết phục . . . . . ." Khuê Lỵ Ti muốn ăn các loại quà vặt ở Đài Loan, như là quan tài bản* cùng hà tử tiên** , còn có đậu hũ thúi***, quan trọng nhất chính là thức ăn do anh Tỉnh nấu a. . . . . Cô không muốn ăn mấy món đồ ăn dù mà chỉ nấu có chút xíu, dùng để nhét kẽ răng còn chê thiếu.
“Bằng không, tớ bảo anh Tỉnh làm một ít đồ ăn ngon chuyển nhanh sang bên kia cho cậu, đại khái nửa ngày là có thể đưa đến." Bạch Miên đương nhiên biết, mỗi khi gần đến lúc về Đài Loan thì giun đũa trong bụng Khuê Lỵ Ti lại bắt đầu quấy phá, cô nàng cứ lải nhải rằng mình muốn ăn vặt gì.
Nghe thấy Bạch Miên nói như vậy, Khuê Lỵ Ti đương nhiên là nhanh nhẹn đồng ý, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp. Nếu như là một đứa con trai khác nhất định đã bị cô hấp dẫn. . . . .
Chờ giun đũa của mình bình ổn xong, Khuê Lỵ Ti phát hiện Bạch Miên mang một vẻ sầu cảm mà nếu không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy.
“Miên Miên, cậu làm sao vậy? Cậu có điểm là lạ nha! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khuê Lỵ Ti có chút lắng hỏi. Mình đang ở Pháp, rất khó lập tức thay cậu ấy giải quyết vấn đề, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không thể hỗ trợ.
Bạch Miên cũng không cảm thấy ngạc nhiên Khuê Lỵ Ti sẽ phát hiện. Cậu trầm mặc một chút mới chậm rãi nói.
“Ti Ti. . . . . .Tớ. . . . . Nhìn thấy hắn. . . . . ." Chỉ một vài lời ngắn ngủn như vậy, Khuê Lỵ Ti cũng lập tức hiểu được cậu đang nói đến cái gì.
Khuê Lỵ Ti nguyên bản đang ngồi cái tư thế bất lịch sự hai chân gác tréo nguẩy, nghe xong lập tức sửa lại tư thế ngồi tao nhã, một cái đầu to áp sát vào màn hình, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn cậu, hiển nhiên lời cậu nói đã làm cho cô chấn động rất lớn.
Cô lúc trước cùng Bạch Miên chơi Thất Giới, tự nhiên rất rõ ràng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Hắn? Cậu nhìn thấy hắn? Cậu không phải nói sẽ không chơi game online nữa sao? Như thế nào lại có thể nhìn thấy hắn? Hắn không có nhận ra cậu chứ?" Khuê Lỵ Ti trong một giây liền hỏi một tràng.
Bạch Miên lắc lắc đầu.
“Không phải ở Internet. . . . . . Là trong hiện thực. Hơn nữa. . . . . . Trừ bỏ người Cung gia cậu cùng người nhà của tớ, không có người ai biết tớ hiện tại đã biến thành như vậy. Với lại, làm gì có chuyện cho dù ở trong biển người mênh mông mà hình dáng thay đổi cũng có thể nhận ra nhau?" Bạch Miên lộ ra nụ cười khổ, trong lòng có một chút mất mát, có lẽ cậu đã hy vọng hắn sẽ nhận ra mình. . .
“Miên Miên. . . . ." Nhìn vẻ buồn bã trên khuôn mặt Bạch Miên, Khuê Lỵ Ti cảm thấy cậu ấy vẫn chưa quên tình cảm dành cho người kia.
“Yên tâm, tớ không sao! Tớ như bây giờ bọn họ không nhận ra đâu, cậu không cần quá lo lắng." Không nói ra chuyện mình đã cùng bọn họ tiếp xúc, Bạch Miên không hy vọng Khuê Lỵ Ti ở nước Pháp xa xôi này còn phải thay mình lo lắng.
Xem biểu tình Bạch Miên tựa hồ không có nhiều vấn đề, Khuê Lỵ Ti hơi chút thả lỏng, sau đó mới sực nhớ mình còn có tin tức quan trọng khác muốn nói cho Bạch Miên.
Tác giả :
Thính Khanh Nhất Ngữ