Tinh Ấn Online
Chương 12
Đăng nhập trò chơi xong, Mộ Ám phát hiện những người khác không ở, trên danh sách online toàn bộ biểu hiện là màu xám, này tuy rằng làm cho cậu nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng có loại cảm giác mất mát không hiểu.
Hai ba ngày gần đây đều ầm ĩ, lúc này lại im lặng như vậy, ngược lại làm cho cậu, có loại cảm giác không thích ứng.
Cậu đi mua một ít đồ ăn mỹ vị để bổ sung thể lực sau, lai tiếp tục trở lại trong rừng rậm, chuẩn bị tìm kiếm Tri Vụ điểu.
Lần này cậu thật cẩn thận chú ý dưới lòng bàn chân, để ngừa chính mình lại dẫm lên thứ gì đó, dù sao cậu không có vận khí tốt đến mỗi một lần đều có người đến cứu cậu.
Ở trong Tây Hoang sâm lâm đánh mấy tiểu quái sau, thể lực cùng độ mệt mỏi giảm xuống, làm cho cậu không thể không tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì.
Nhìn cảnh vật trong rừng rậm ngẩn người, Mộ Ám đột nhiên cảm thấy, cậu rất tưởng niệm thanh âm hay lải nhải ở bên tai mình, mặc dù mình luôn biểu hiện một bộ không phải thực để ý đối phương, thậm chí lộ ra biểu tình cảm thấy phiền chán, nhưng là khi người quấn mình kia không ở bên cạnh mình, cậu lại nhịn không được hoài niệm .
Hoài niệm tiếng cười trầm thấp kia, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp khi ôm mình.
Nhịn không được than nhẹ một tiếng, Mộ Ám cảm thấy được mình thật mâu thuẫn buồn cười, chần chừ một chút khí khái nam tử đều không có.
“Quên đi, lên tinh thần tìm Tri Vụ Điểu đi!" Hô một câu động viên tinh thần sau, Mộ Ám từ trên tảng đá nhảy xuống, sau đó vỗ vỗ gương mặt của mình.
Ở không biết mình đánh tới quái vật thứ mấy, Mộ Ám đang cúi người xuống chuẩn bị kiểm xem trên người quái vật rơi ra đến này nọ , ngoài ý muốn ở trên mặt đất thấy đồ án loáng thoáng giấu ở dưới bùn đất cùng thảm cỏ.
Cậu tò mò, nhịn không được vươn tay, đẩy ra bùn cùng cỏ nhỏ che ở trên đồ án kia, bất ngờ phát hiện đó là một đồ án bằng đá, hơn nữa phạm vi xem ra cũng không nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, cậu đột nhiên phát hiện chỗ mình đứng hiện nay, có một thảm cỏ hình tròn, mặt trên đều không có cây cối, trừ bỏ hoa nhỏ cỏ nhỏ, cây cối khác tất cả đều vòng quanh chỗ đất này, làm thành một vòng tròn sinh trưởng.
Lòng hiếu kỳ vì vậy mà càng thêm phát sinh, cậu đi chém một cành câu xuống, vén lên ống tay áo của mình, sau đó bắt đầu đem hoa nhỏ cỏ nhỏ trên khu vực hình tròn nhổ sạch, thuận tiện đem thực vật dùng được vứt vào trong bao của mình, xem khi trở về có thể đem bán hay không.
Khi cậu nhổ sạch được một nửa, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm hệ thống thông báo cậu có bạn tốt login, còn không kịp nghĩ mở ra khung báo nhìn xem là ai login, thanh âm quen thuộc liền xuyên thấu qua mật truyền đi .
『 Kẹo Đường, bây giờ cậu ở đâu? 』 Tiếng nói trầm thấp, dễ nghe làm cho người ta mê muội, rõ ràng không lâu mới nghe qua, lại cho cậu một cảm giác hoài niệm không hiểu.
Chính mình quả nhiên không có thuốc nào cứu được rồi, đây là một ý niệm nháy mắt hiện lên trong đầu Mộ Ám.
“Tôi ở. . . . . ." Mộ Ám ngừng lại một chút, sau đó mở ra bản đồ của mình xác định chính mình có đang ở Tây Hoang sâm lâm hay không, “Phía Tây Bắc Tây Hoang sâm lâm."
『 Tôi đi tìm cậu. 』 Thanh âm phi thường rõ ràng nói xong, liền không có tin tức, Mộ Ám biết đây là bởi vì hắn đang đi tới.
Nhìn xem diện tích làm được một nửa, Mộ Ám gãi gãi đầu, quyết định vẫn là tiếp tục nhổ sạch cỏ ở chỗ đất thần bí này.
Thời điểm vừa mới nhổ sạch không đến một ít, trên không đột nhiên truyền đến một tiếng rồng kêu, làm cho cậu sửng sốt một chút, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không có đại thụ che đậy, sau đó thấy được ngũ trảo kim long xoay quanh, sau đó hướng chỗ cậu bay xuống, giẫm lên bùn đất liền hóa thành nhân hình.
Vừa mới bước đến trên mặt đất, người tới ngẩng đầu, vừa nhìn thấy đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang sững sờ, ngu ngơ đáng yêu nhìn hình dạng của mình.
“Kẹo đường, sao nhìn tôi đến ngốc vậy? Tôi rất tuấn tú đúng không?" Cười hì hì nói, Hàn Tiêu rất hài lòng sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cậu, thuận tay đem vết bẩn trên mặt cậu lau đi.
Không biết vì sao, bị bộ dạng ngốc ngốc của Mộ Ám nhìn, làm cho hắn cảm thấy tâm tình dị thường tốt.
Nghe thấy lời nói tự kỷ kia, Mộ Ám đột nhiên hoàn hồn, mới giật mình phát hiện mình luống cuống, nhịn không được hai má đỏ lên, cà lăm trả lời.
“Ai nhìn anh đến ngốc a! Anh đừng có nói bậy," Biết rõ bộ dáng mình ngay cả bên tai đều đỏ lên nói những lời này cực không có sức thuyết phục, nhưng cậu vẫn là không nghĩ cứ như vậy thừa nhận mình quả thật nhìn Hàn Tiêu đến ngây người.
Thấy bộ dáng đỏ mặt đáng yêu của Mộ Ám, tâm tình Hàn Tiêu không tự chủ được tốt hơn.
“Này không cần phải phủ nhận a!" Hàn Tiêu vui vẻ nói.
“Tự kỷ cuồng, đừng có nói một đống lời không dinh dưỡng nữa, nhanh chút đem chỗ đất này quét sạch sẽ cho tôi." Đem cành cây nhét vào trong tay Hàn Tiêu, Mộ Ám chạy đến một bên lại đi chặt thêm cành cây.
“Đây là muốn làm cái gì?" Cúi đầu nhìn cành cây Mộ Ám đưa cho hắn, Hàn Tiêu lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.
“Này," Mộ Ám dùng cành cây gõ gõ mặt đất bởi vì cậu quét sạch sẽ mà lộ ra đồ án bằng đá.
Hàn Tiêu chỉ cần cúi đầu nhìn, liền hiểu dụng ý của cậu, đồng thời trên mặt hắn cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Đồ đằng thật lớn, không nghĩ tới trong trò chơi có loại vật này, giống như quy luật trong truyện tranh cùng tiểu thuyết, trong quá trình mạo hiểm xuất hiện loại cảnh tượng cùng đồ án đặc biệt này, liền đại biểu cho có thể gây ra nhiệm vụ ẩn tàng gì đó.
Tuy rằng nhiệm vụ ẩn tàng luôn phi thường phiền toái, nhưng điểm kinh nghiệm tương đối cùng thù lao cũng sẽ đặc biệt hậu đãi, thăng cấp nhanh lại có một đống phần tưởng ngoài ý muốn, giải nhiệm vụ ẩn tàng là biện pháp tốt nhất.
Không có hỏi nhiều một câu, Hàn Tiêu bắt đầu giúp Mộ Ám quét sạch đồ án bằng đá kỳ quái này.
Hai người tốn một giờ trò chơi đem bùn đất bao trùm ở trên phiến đá này quét sạch sẽ, sau đó mới cẩn thận nhìn bức đồ đằng bằng đá này.
Trên mặt đá khắc một con chim đang đập cánh, dưới chân giẫm lên mây mù, đá hình tròn chung quanh còn có khắc rất nhiều chữ cổ, chỉ là có chút mơ hồ không rõ.
Vì thấy rõ trên mặt đá viết những thứ gì, Mộ Ám ngồi xổm người xuống lấy tay đi phủi đất đá còn lưu lại, không nghĩ tới, một cái không chú ý, đã bị đá vụn trên phiến đá cắt vỡ ra một vết thương.
“A!" Mộ Ám nhỏ giọng kêu đau một tiếng, sau đó nhìn máu của mình rơi ở trên phiến đá, theo bản năng liền đem vết thương đưa đến trên miệng để mút.
Nhưng tay cậu vừa mới đưa đến một nửa, liền bị một cái tay khác cản lại, khi cậu vẫn chưa kịp phản ứng, ngón tay non mịn liền bị đưa vào bên trong một nơi ẩm ướt khác mà mút liếm, sau đó theo trên ngón tay kia truyền đến một trận tê dại.
Khuôn mặt trắng mịn bị lây một tầng màu hồng, Mộ Ám không thể tin được trừng mắt nhìn nam nhân làm ra loại hành động kinh người này, nhìn người kia chuyên tâm hút miệng vết thương của mình, cậu liền không thể khắc chế tim đập nhanh hơn.
“Buông . . . Buông ra! Anh đang làm cái gì a!" Vừa thẹn vừa vội rút tay mình về, Mộ Ám có thể cảm giác được trên đầu ngón tay còn sót lại một chút nước bọt cùng độ ấm nóng ướt, nóng vào trong tim của cậu.
Quả nhiên là mềm như bông, hơn nữa, tựa hồ còn mơ hồ có vị kẹo ngọt! Cũng không biết có phải toàn thân cậu đều ngon miệng như vậy? Trong nháy mắt đó, trong lòng Hàn Tiêu hiện lên ý nghĩ này.
“Kẹo đường, cậu thật đúng là xứng đáng với cái tên kẹo đường, cả người đều tràn ngập một cỗ hương vị ngọt ngào." Hàn Tiêu cười ôm cậu, cũng không quản động tác phản kháng của cậu.
“Hương vị ngọt ngào gì. . . Tôi cũng không phải là kẹo với đồ ăn!" Mộ Ám kháng nghị như vậy, đưa tới Hàn Tiêu một trận cười to.
Ngay tại thời điểm hai người đấu võ mồm, ai cũng không chú ý tới, vài giọt máu vừa rơi xuống trên phiến đá, lấy tốc độ phi thường nhanh dọc theo đường nét đồ đằng mà bắt đầu lưu động, không phải chỉ sáng lên một chỗ.
Mấy giọt máu rất nhanh lưu động, đem toàn đường nét đồ đằng vòng qua, sau đó chảy về chỗ ánh mắt ở giữa đồ đằng, sau đó cặp mắt kia nhất thời phát ra một trận ánh sáng, kéo lực chú ý của hai người.
“Cái gì. . . Cái gì?" Mộ Ám ngạc nhiên nhìn từ chỗ mắt chim sáng lên sau đó khuếch tán tới toàn bộ Đồ Đằng, bao ở hai người đứng ở trong đồ trận.
Đạo quang mang thình lình xuất hiện này, làm cho Hàn Tiêu không tự chủ càng thêm ôm sát eo Mộ Ám, đưa cậu chặt chẽ khóa tại trong lòng mình.
Hào quang liên tục chớp động lên ánh sáng bảy màu, khi hào quang biến mất sau, hai người đứng ở trên phiến đá, cũng mất đi bóng dáng.
※ ※ ※
Trước tỉnh táo lại là Hàn Tiêu, ở hắn trợn mắt mở mắt, liền ngạc nhiên nghênh đón một mảnh cảnh đẹp kỳ lạ.
Bọn họ ở trong một sơn động bít kín bốn phía không thấy ánh mặt trời, nhưng là trên mặt đất lại có nhiều đóa hoa tản ra hào quang màu trắng bạc, hào quang ôn nhu lượng lượng ôn hòa , làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp mà không cực nóng.
Mà ở đối diện không xa bọn họ, có một sân đài nhìn như nhân tạo, mặt trên nằm một con chim lớn màu ngân bạch, quanh thân tràn ngập một cỗ sương mù nhàn nhạt.
Cái kia là. . . . . Đang nhớ lại Mộ Ám lúc trước nói cho hắn biết Long tộc chuyển chức cần ở Tây Hoang sâm lâm tìm được Tri Vụ điểu, không biết là có phải chim lớn trước mắt không?
Hắn cúi đầu, nhìn nhân nhi hôn mê bất tỉnh ở trong lòng mình, vốn là muốn muốn trực tiếp lay tỉnh cậu, nhưng động tác trong tay cũng ở một khắc chạm phải cậu thì dừng lại.
Hắn không hiểu được chính mình khi đó có phải gặp ma hay không, nhưng hắn phi thường rõ ràng chính là hắn không có lập tức đánh thức Mộ Ám, mà là dừng lại một chút sau, chậm rãi cúi đầu, hôn hai phiến môi mềm mại luôn luôn tại dụ dỗ hắn nhấm nháp, sau đó tinh tế nhấm nháp.
Quả nhiên ngọt ngào mềm mại như hắn suy nghĩ! Non mềm căn bản không giống như là xúc cảm cùng hương vị một thiếu niên nên có, giống như trái cấm tối ngọt.
Nhưng là bởi vì hành động theo bản năng này của mình, làm cho Hàn Tiêu phát hiện cảm tình không tầm thường của mình.
Hắn. . . Thích Mộ Ám sao? Loại tâm tình này. . . . . . Có thể gọi là thích không?
Hàn Tiêu suy nghĩ có chút mờ mịt, lần đầu tiên ngay mặt ý thức được loại cảm giác này đến tột cùng vì sao, từ nhỏ đến lớn, chính mình mặc dù có rất nhiều người ái mộ đảo quanh ở bên cạnh, nhưng hắn đối với loại chuyện cảm tình này vẫn ngây thơ như cũ, hắn hiện tại loại tâm tình này, trừ bỏ Mộ Ám. . . . . . Còn có Trục Quang. . . . . .
Rốt cục nghĩ thông suốt tâm tình của mình, Hàn Tiêu lại một chút cũng không vui vẻ nổi, ngược lại lâm vào trong phức tạp mà tiêu khốn, lộ ra cười khổ trầm trọng mà tự trách không thôi.
Tâm tình chấp nhất cùng nghĩ thủ hộ của mình với Trục Quang, đó là không cần hoài nghi , hắn không nghĩ lại nhìn thấy bộ dáng bi thương chảy nước mắt của Trục Quang, hắn muốn tìm đến nhân nhi làm cho mình đau lòng lại yêu thương, nhưng là, Mộ Ám đáng yêu, mềm ấm áp còn giống như là đóa mây trong ngày mùa hè ấm áp, nhưng cũng đồng dạng làm cho hắn có tâm tình vui sướng cùng trìu mến, vô luận là một phương nào, hắn đều không thể dứt bỏ.
Rốt cuộc hắn nên làm như thế nào, mới sẽ không thương hại đến bọn họ đâu? Chỉ cần vừa nghĩ tới bất kể là ai đối với mình lộ ra ánh mắt oán hận, Hàn Tiêu liền có loại cảm giác không chịu được.
Trục Quang rưng rưng oán khóc, cùng Mộ Ám kinh ngạc khổ sở. . . . . Trong nháy mắt đó, ở trong đầu Hàn Tiêu thế nhưng dung hợp trùng vào một chỗ.
Hắn kinh ngạc lắc lắc đầu, không rõ mình tại sao lại có ý niệm vớ vẩn như thế trong đầu, đem bóng dáng hai người đặt trùng nhau, là vì. . . . . Ánh mắt kia sao?
Đem môi chậm rãi dời cách phiến mềm mại này, ánh mắt Hàn Tiêu phức tạp nhìn nhân nhi trong lòng chưa tỉnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một tấc một tấc da thịt mềm mại trên khuôn mặt cậu.
Tuy rằng, mình là không thể khắc chế như vậy, không thể khắc chế chính mình đối với nhân nhi trong lòng cái loại cảm giác vừa thấy được cậu, sẽ không muốn buông tay, nhưng là, hắn cuối cùng vẫn phải lựa chọn Mộ Ám hay là Trục Quang.
Mà không quản hắn như thế nào chọn lựa, nhất định cũng sẽ có phân cảm tình một khối không trọn vẹn không chút nào đầy đủ như vậy.
Với hắn mà nói, đây cũng là một lựa chọn phi thường khó khăn.
Nhân nhi trong lòng nhẹ nhàng giật giật, làm cho Hàn Tiêu rút tay trở về, sau đó cảm xúc phức tạp nhìn Mộ Ám, trong mắt có hương vị không tha.
“Ô. . . . . ." Bởi vì trong trò chơi đặt ra, đoạn thời gian mất ý thức này, tuy rằng lấy thời gian hiện thực đến tính chỉ có ngắn ngủn một hai phút, nhưng là ở trong trò chơi, đó cũng là một loại hôn mê chân chính.
Thời điểm cậu mở mắt ra, chống lại chính là ánh mắt có chứa tia tình ý rồi lại áp lực của Hàn Tiêu.
“Hàn. . . . . . Tiêu?" Mộ Ám chần chờ gọi hắn, có như vậy trong nháy mắt, cậu cơ hồ sẽ thốt ra tên trước kia của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là phát hiện lúc này không phải lúc đó mà chạy nhanh sửa miệng.
Nhưng cậu vẫn là bởi vì ánh mắt của Hàn Tiêu mà chịu rung động thật lớn, khẩn trương hoài nghi có phải lúc mình hôn mê nói gì đó không nên nói hay không.
Bằng không, tại sao Hàn Tiêu lại lộ ra ánh mắt như vậy?
Chớp mắt đẹp ôn nhuận khó hiểu nhìn Hàn Tiêu, Mộ Ám không biết vẻ mặt mình như thế, tuy rằng béo đô đô , nhưng vẫn là có một loại mỵ cảm dụ dỗ người.
Hàn Tiêu tìm tự chủ thật lớn, mới có thể bắt buộc chính mình dời đi chú ý, không cần không khống chế được mà đối với Mộ Ám làm ra hành động càng nguy hiểm gì.
“Kẹo đường, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ muốn đem cậu ăn luôn ." Cười hì hì biến mất cảm xúc trong mắt mình, Hàn Tiêu lại nửa đùa giỡn vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt Mộ Ám.
Nghe vậy, tiểu khả ái mập mạp trừng mắt nhìn hắn, sau đó theo trong lòng ngực của hắn đứng dậy rời đi, cái loại hư không trong nháy mắt này, làm cho Hàn Tiêu có loại cảm giác không ổn định khi bị bắt buộc dứt bỏ cái gì đó.
Khi cậu từ trong lòng Hàn Tiêu đứng dậy sau, mới bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía.
Sau đó ở cậu thấy con chim lớn màu ngân bạch sắc đang ngủ say kia, nhịn không được sửng sốt một lúc.
Thật đẹp. . . . . . Mộ Ám nhịn không được sợ hãi than, nhưng không có tiến đến tò mò sờ loạn, bởi vì cậu biết đây là một loại hành vi liều lĩnh, vạn nhất đem đối phương cấp chọc giận làm cho hậu quả thiết tưởng không chịu nổi xuất hiện, vậy cũng nhất định khóc không nước mắt .
“Không biết thế nào mới có thể không quấy rầy nó lại biết nó là Tri Vụ điểu đây. . . . ." Mộ Ám đứng ở một bên buồn rầu nói.
“Trực tiếp mở miệng đánh thức nó đi! Ít nhất tổng so với đi kích thích đến nó thì tốt hơn." Nhìn xem dưới thân Tri Vụ điểu còn mơ hồ lộ ra mấy quả trứng tròn vo màu ngân bạch, động đến nó hoặc trứng của nó cũng không phải là một loại lựa chọn sáng suốt, tựa như Mộ Ám lần trước không cẩn thận đi dẫm lên trứng của Thiên Túc.
“Nhưng là. . . . . . Phải gọi nó thế nào. . . Mới sẽ không để cho nó chấn kinh?" Mộ Ám nhìn hắn, nhìn nhìn lại con chim kia, vẫn là có vẻ phi thường do dự.
Nghe thấy vấn đề của cậu, Hàn Tiêu nhẹ nhàng cười cười.
“Cậu quên chúng ta là chủng tộc gì sao? Đối với vạn vật khắp nơi mà nói, chúng ta nhưng là một loại sinh vật làm bọn nó kính sợ." Hàn Tiêu sờ sờ đầu của cậu nhắc nhở cậu, mà cậu đã ở lúc này nhớ lại hình rồng không lâu phía trước của Hàn Tiêu làm người ta khó quên, nếu Hàn Tiêu không nói cậu thật đúng là nhất thời đã quên chính mình chính là Long tộc chủng tộc ấn tàng.
“Hữu dụng sao?" Không biết Hàn Tiêu nói hữu dụng không, nhưng vẫn là ôm tâm tính tạm thời thử một lần, đứng ở bên ngoài vòng hào quang của đóa hoa ngân bạch sắc, nhẹ nhàng hít vào một hơi, tập trung lực đạo nhưng không thô bạo hướng con chim kia kêu lên.
Có lẽ thật như lời Hàn Tiêu nói, Long Ngâm đối với vạn vật trên đời đều có ảnh hưởng nhất định, ở dưới cậu kêu lên, con chim màu ngân bạch kia chậm rãi mở mắt.
『 rốt cuộc ngài đã tới, tân sinh nhi vạn vật chi linh, tại hạ đã đợi đãi ngài hồi lâu. 』 Tri Vụ Điểu không có đứng dậy, chính là nâng lên cổ của nó hướng hai người hơi hơi gật đầu bày ra tôn kính, vẫn như cũ dùng thân thể cùng cánh chim của nó che chở trứng chim dưới thân, bảo trì độ ấm cho trứng, tránh cho tân sinh mạng trong trứng bởi vì mất độ ấm mà chết.
“Cái kia. . . . . . Chuyển chức sư trong thành nói ta phải tìm được ngươi mới có thể chuyển chức. . . . . ." Mộ Ám ấp úng nói, sau đó gãi gãi đầu.
Cậu thấy thế nào cũng không thấy một con chim đang ở ấp trứng có thể giúp cậu chuyển chức, không phải kỳ thị động vật, mà là Tri Vụ điểu đang ở bận rộn, đây không phải là hình ảnh thường dễ hiểu sao?
『 đúng vậy, giúp tân sinh nhi Long tộc ấu niên kỳ thông qua chuyển thành nghi thức, tiến vào giai đoạn trưởng thành kỳ chính là thiên mạng của tệ tộc, xin ngài tiến lên lấy đi một quả trứng ở dưới thân của ta đi! 』 mặc dù là từ danh từ xa lạ bất đồng, nhưng Mộ Ám đại khái hiểu được ấu niên kỳ trong miệng Tri Vụ Điểu chính là sơ tâm giả, mà trưởng thành kỳ đại khái chính là lần đầu tiên chuyển chức ý tứ , nhưng là. . . . . .
“Lấy đi trứng của ngài? Đây là đứa nhỏ của ngài, ta. . . . ." Cậu đương nhiên biết được bất kể là một quả trứng nào, đối với từng người mẹ mà nói đều là bảo bối quan trọng nhất của mình, nhưng là nó lại muốn mình lấy đi một quả?
『 đúng vậy, đây đối với tộc của ta mà nói là nhiệm vụ vinh quang hạng nhất, xin ngài chọn lựa một quả đi! 』 Tri Vụ điểu chẳng những không có toát ra thần sắc đau thương, ngược lại còn có loại ngạo nghễ.
Mộ Ám nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, đối Tri Vụ điểu mà nói, vì Long tộc tiến hành nghi thức, đem đứa nhỏ chưa sinh ra của mình đến bên người Long tộc, là một chuyển phi thường vinh quang.
Chính là cho dù như vậy, cậu vẫn còn có chút luyến tiếc.
Luyến tiếc thấy chúng nó gặp cảnh mẫu tử xa cách, không có cha mẹ tại bên người, trong lòng đứa nhỏ luôn sẽ có loại khuyết điểm , tựa như cha mẹ nó sớm bởi vì ngoài ý muốn mà chết, tuy rằng các anh trai tổng cố gắng muốn cho cậu không cảm giác thống khổ khi không có cha mẹ, mà cậu cũng cực lực là không muốn đi nháo, bởi vì cậu biết vất vả cùng thương yêu của các anh trai, chính là trong lòng, cũng khó tránh khỏi phân khuyết điểm kia.
Hàn Tiêu vẫn nhìn phản ứng của Mộ Ám, tự nhiên không có nhìn sai cô đơn của cậu, nhìn vẻ mặt của cậu, Hàn Tiêu nhịn không được trong lòng nổi lên một trận đau lòng.
Vì sao chính là muốn cậu lấy quả trứng, lại sẽ làm cho cậu lộ ra vẻ mặt như thế? Mà cậu tại sao lại có dạng biểu tình cô đơn như vậy đâu? Rõ ràng chính mình ngay tại bên cạnh cậu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu khổ sở mà không thể giúp đỡ cái gì sao?
“Kẹo đường?" Hàn Tiêu nhẹ nhàng đưa cậu kéo vào trong lòng sau đó khẽ gọi , không có phương thức kẹo da trâu quấn quít lấy cậu cùng da mặt dày như trước.
“Tôi không hy vọng 『 đứa nhỏ 』 này không có cha mẹ, cái loại cảm giác này. . . . . Rất khó qua." Khó được không có giãy dụa, Mộ Ám níu chặt vạt áo trước ngực Hàn Tiêu, thanh âm rầu rĩ không vui từ trong lòng ngực của hắn truyền ra.
Hàn Tiêu lập tức liền hiểu được cậu tại sao có phản ứng như vậy, cậu nhất định là đã muốn mất đi phụ mẫu thân đi? Hơn nữa còn là ở thật lâu phía trước, cho nên cậu mới sẽ có phản ứng như thế.
Trong đầu, hiện lên một thân mình nho nhỏ, hình ảnh ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc khổ sở.
Nhưng là dù đau lòng thế nào, hắn cũng vô pháp trở lại quá khứ, đi an ủi bé thương tâm, năm tháng trước kia của cậu, cũng không có mình.
“Nhất định phải lấy một quả trứng mới có thể làm cho cậu ấy tiến vào trưởng thành kỳ sao?" Ngẩng đầu, Hàn Tiêu theo lời nó hình dung hỏi.
『 đúng vậy, hơn nữa còn đem trứng ấp nở, nhưng là các ngài ấp trứng ra cũng không phải là đứa nhỏ của tại hạ, mà sẽ theo chủng tộc của các ngài, hiện ra tư thái của Long tộc, cũng là hiện ra bộ dáng người cùng hình thái trạng huống hoàn mỹ nhất. 』 Tri Vụ điểu giải thích, làm cho Mộ Ám sững sờ một chút, nhất thời đã quên cái loại cảm giác bi thương này.
Chẳng lẽ đây ý là. . . . . . Trứng sủng vật?
Còn có. . . . . . Hình thái trạng huống hoàn mỹ nhất? Thật không phải là. . . . . . Trong đầu, nháy mắt hiện lên Phong Luyện có cùng dung mạo giống mình, thần vận khí chất lại trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nghĩ đến đây cậu lập tức run lên, sau đó bỏ rơi khả năng này, dù sao muốn thật sự là nở ra dạng sủng vật như Phong Luyện, chỉ là bề ngoài kinh người của Phong Luyện, liền đủ làm cho cuộc sống của cậu không chỉ ba đào mãnh liệt, còn sẽ có khả năng lật thuyền.
Ngẩng đầu nhìn Hàn Tiêu, hắn vừa vặn cúi đầu nhìn mình, cùng đối mắt với hắn, má phấn trắng noãn của Mộ Ám lập tức bị lây một chút hồng, làm cho Hàn Tiêu nhìn đến tâm ngứa khó nhịn, chính là vẫn như cũ nhịn xuống.
“Đi lấy đi! Nếu cậu lo lắng nó không có cha mẹ, cậu liền tự mình làm cha mẹ nó không phải tốt lắm?" Hàn Tiêu mỉm cười sờ sờ cậu, sau đó đẩy cậu về phía trước.
Hai ba ngày gần đây đều ầm ĩ, lúc này lại im lặng như vậy, ngược lại làm cho cậu, có loại cảm giác không thích ứng.
Cậu đi mua một ít đồ ăn mỹ vị để bổ sung thể lực sau, lai tiếp tục trở lại trong rừng rậm, chuẩn bị tìm kiếm Tri Vụ điểu.
Lần này cậu thật cẩn thận chú ý dưới lòng bàn chân, để ngừa chính mình lại dẫm lên thứ gì đó, dù sao cậu không có vận khí tốt đến mỗi một lần đều có người đến cứu cậu.
Ở trong Tây Hoang sâm lâm đánh mấy tiểu quái sau, thể lực cùng độ mệt mỏi giảm xuống, làm cho cậu không thể không tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì.
Nhìn cảnh vật trong rừng rậm ngẩn người, Mộ Ám đột nhiên cảm thấy, cậu rất tưởng niệm thanh âm hay lải nhải ở bên tai mình, mặc dù mình luôn biểu hiện một bộ không phải thực để ý đối phương, thậm chí lộ ra biểu tình cảm thấy phiền chán, nhưng là khi người quấn mình kia không ở bên cạnh mình, cậu lại nhịn không được hoài niệm .
Hoài niệm tiếng cười trầm thấp kia, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp khi ôm mình.
Nhịn không được than nhẹ một tiếng, Mộ Ám cảm thấy được mình thật mâu thuẫn buồn cười, chần chừ một chút khí khái nam tử đều không có.
“Quên đi, lên tinh thần tìm Tri Vụ Điểu đi!" Hô một câu động viên tinh thần sau, Mộ Ám từ trên tảng đá nhảy xuống, sau đó vỗ vỗ gương mặt của mình.
Ở không biết mình đánh tới quái vật thứ mấy, Mộ Ám đang cúi người xuống chuẩn bị kiểm xem trên người quái vật rơi ra đến này nọ , ngoài ý muốn ở trên mặt đất thấy đồ án loáng thoáng giấu ở dưới bùn đất cùng thảm cỏ.
Cậu tò mò, nhịn không được vươn tay, đẩy ra bùn cùng cỏ nhỏ che ở trên đồ án kia, bất ngờ phát hiện đó là một đồ án bằng đá, hơn nữa phạm vi xem ra cũng không nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, cậu đột nhiên phát hiện chỗ mình đứng hiện nay, có một thảm cỏ hình tròn, mặt trên đều không có cây cối, trừ bỏ hoa nhỏ cỏ nhỏ, cây cối khác tất cả đều vòng quanh chỗ đất này, làm thành một vòng tròn sinh trưởng.
Lòng hiếu kỳ vì vậy mà càng thêm phát sinh, cậu đi chém một cành câu xuống, vén lên ống tay áo của mình, sau đó bắt đầu đem hoa nhỏ cỏ nhỏ trên khu vực hình tròn nhổ sạch, thuận tiện đem thực vật dùng được vứt vào trong bao của mình, xem khi trở về có thể đem bán hay không.
Khi cậu nhổ sạch được một nửa, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm hệ thống thông báo cậu có bạn tốt login, còn không kịp nghĩ mở ra khung báo nhìn xem là ai login, thanh âm quen thuộc liền xuyên thấu qua mật truyền đi .
『 Kẹo Đường, bây giờ cậu ở đâu? 』 Tiếng nói trầm thấp, dễ nghe làm cho người ta mê muội, rõ ràng không lâu mới nghe qua, lại cho cậu một cảm giác hoài niệm không hiểu.
Chính mình quả nhiên không có thuốc nào cứu được rồi, đây là một ý niệm nháy mắt hiện lên trong đầu Mộ Ám.
“Tôi ở. . . . . ." Mộ Ám ngừng lại một chút, sau đó mở ra bản đồ của mình xác định chính mình có đang ở Tây Hoang sâm lâm hay không, “Phía Tây Bắc Tây Hoang sâm lâm."
『 Tôi đi tìm cậu. 』 Thanh âm phi thường rõ ràng nói xong, liền không có tin tức, Mộ Ám biết đây là bởi vì hắn đang đi tới.
Nhìn xem diện tích làm được một nửa, Mộ Ám gãi gãi đầu, quyết định vẫn là tiếp tục nhổ sạch cỏ ở chỗ đất thần bí này.
Thời điểm vừa mới nhổ sạch không đến một ít, trên không đột nhiên truyền đến một tiếng rồng kêu, làm cho cậu sửng sốt một chút, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không có đại thụ che đậy, sau đó thấy được ngũ trảo kim long xoay quanh, sau đó hướng chỗ cậu bay xuống, giẫm lên bùn đất liền hóa thành nhân hình.
Vừa mới bước đến trên mặt đất, người tới ngẩng đầu, vừa nhìn thấy đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang sững sờ, ngu ngơ đáng yêu nhìn hình dạng của mình.
“Kẹo đường, sao nhìn tôi đến ngốc vậy? Tôi rất tuấn tú đúng không?" Cười hì hì nói, Hàn Tiêu rất hài lòng sờ sờ khuôn mặt mềm mại của cậu, thuận tay đem vết bẩn trên mặt cậu lau đi.
Không biết vì sao, bị bộ dạng ngốc ngốc của Mộ Ám nhìn, làm cho hắn cảm thấy tâm tình dị thường tốt.
Nghe thấy lời nói tự kỷ kia, Mộ Ám đột nhiên hoàn hồn, mới giật mình phát hiện mình luống cuống, nhịn không được hai má đỏ lên, cà lăm trả lời.
“Ai nhìn anh đến ngốc a! Anh đừng có nói bậy," Biết rõ bộ dáng mình ngay cả bên tai đều đỏ lên nói những lời này cực không có sức thuyết phục, nhưng cậu vẫn là không nghĩ cứ như vậy thừa nhận mình quả thật nhìn Hàn Tiêu đến ngây người.
Thấy bộ dáng đỏ mặt đáng yêu của Mộ Ám, tâm tình Hàn Tiêu không tự chủ được tốt hơn.
“Này không cần phải phủ nhận a!" Hàn Tiêu vui vẻ nói.
“Tự kỷ cuồng, đừng có nói một đống lời không dinh dưỡng nữa, nhanh chút đem chỗ đất này quét sạch sẽ cho tôi." Đem cành cây nhét vào trong tay Hàn Tiêu, Mộ Ám chạy đến một bên lại đi chặt thêm cành cây.
“Đây là muốn làm cái gì?" Cúi đầu nhìn cành cây Mộ Ám đưa cho hắn, Hàn Tiêu lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.
“Này," Mộ Ám dùng cành cây gõ gõ mặt đất bởi vì cậu quét sạch sẽ mà lộ ra đồ án bằng đá.
Hàn Tiêu chỉ cần cúi đầu nhìn, liền hiểu dụng ý của cậu, đồng thời trên mặt hắn cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Đồ đằng thật lớn, không nghĩ tới trong trò chơi có loại vật này, giống như quy luật trong truyện tranh cùng tiểu thuyết, trong quá trình mạo hiểm xuất hiện loại cảnh tượng cùng đồ án đặc biệt này, liền đại biểu cho có thể gây ra nhiệm vụ ẩn tàng gì đó.
Tuy rằng nhiệm vụ ẩn tàng luôn phi thường phiền toái, nhưng điểm kinh nghiệm tương đối cùng thù lao cũng sẽ đặc biệt hậu đãi, thăng cấp nhanh lại có một đống phần tưởng ngoài ý muốn, giải nhiệm vụ ẩn tàng là biện pháp tốt nhất.
Không có hỏi nhiều một câu, Hàn Tiêu bắt đầu giúp Mộ Ám quét sạch đồ án bằng đá kỳ quái này.
Hai người tốn một giờ trò chơi đem bùn đất bao trùm ở trên phiến đá này quét sạch sẽ, sau đó mới cẩn thận nhìn bức đồ đằng bằng đá này.
Trên mặt đá khắc một con chim đang đập cánh, dưới chân giẫm lên mây mù, đá hình tròn chung quanh còn có khắc rất nhiều chữ cổ, chỉ là có chút mơ hồ không rõ.
Vì thấy rõ trên mặt đá viết những thứ gì, Mộ Ám ngồi xổm người xuống lấy tay đi phủi đất đá còn lưu lại, không nghĩ tới, một cái không chú ý, đã bị đá vụn trên phiến đá cắt vỡ ra một vết thương.
“A!" Mộ Ám nhỏ giọng kêu đau một tiếng, sau đó nhìn máu của mình rơi ở trên phiến đá, theo bản năng liền đem vết thương đưa đến trên miệng để mút.
Nhưng tay cậu vừa mới đưa đến một nửa, liền bị một cái tay khác cản lại, khi cậu vẫn chưa kịp phản ứng, ngón tay non mịn liền bị đưa vào bên trong một nơi ẩm ướt khác mà mút liếm, sau đó theo trên ngón tay kia truyền đến một trận tê dại.
Khuôn mặt trắng mịn bị lây một tầng màu hồng, Mộ Ám không thể tin được trừng mắt nhìn nam nhân làm ra loại hành động kinh người này, nhìn người kia chuyên tâm hút miệng vết thương của mình, cậu liền không thể khắc chế tim đập nhanh hơn.
“Buông . . . Buông ra! Anh đang làm cái gì a!" Vừa thẹn vừa vội rút tay mình về, Mộ Ám có thể cảm giác được trên đầu ngón tay còn sót lại một chút nước bọt cùng độ ấm nóng ướt, nóng vào trong tim của cậu.
Quả nhiên là mềm như bông, hơn nữa, tựa hồ còn mơ hồ có vị kẹo ngọt! Cũng không biết có phải toàn thân cậu đều ngon miệng như vậy? Trong nháy mắt đó, trong lòng Hàn Tiêu hiện lên ý nghĩ này.
“Kẹo đường, cậu thật đúng là xứng đáng với cái tên kẹo đường, cả người đều tràn ngập một cỗ hương vị ngọt ngào." Hàn Tiêu cười ôm cậu, cũng không quản động tác phản kháng của cậu.
“Hương vị ngọt ngào gì. . . Tôi cũng không phải là kẹo với đồ ăn!" Mộ Ám kháng nghị như vậy, đưa tới Hàn Tiêu một trận cười to.
Ngay tại thời điểm hai người đấu võ mồm, ai cũng không chú ý tới, vài giọt máu vừa rơi xuống trên phiến đá, lấy tốc độ phi thường nhanh dọc theo đường nét đồ đằng mà bắt đầu lưu động, không phải chỉ sáng lên một chỗ.
Mấy giọt máu rất nhanh lưu động, đem toàn đường nét đồ đằng vòng qua, sau đó chảy về chỗ ánh mắt ở giữa đồ đằng, sau đó cặp mắt kia nhất thời phát ra một trận ánh sáng, kéo lực chú ý của hai người.
“Cái gì. . . Cái gì?" Mộ Ám ngạc nhiên nhìn từ chỗ mắt chim sáng lên sau đó khuếch tán tới toàn bộ Đồ Đằng, bao ở hai người đứng ở trong đồ trận.
Đạo quang mang thình lình xuất hiện này, làm cho Hàn Tiêu không tự chủ càng thêm ôm sát eo Mộ Ám, đưa cậu chặt chẽ khóa tại trong lòng mình.
Hào quang liên tục chớp động lên ánh sáng bảy màu, khi hào quang biến mất sau, hai người đứng ở trên phiến đá, cũng mất đi bóng dáng.
※ ※ ※
Trước tỉnh táo lại là Hàn Tiêu, ở hắn trợn mắt mở mắt, liền ngạc nhiên nghênh đón một mảnh cảnh đẹp kỳ lạ.
Bọn họ ở trong một sơn động bít kín bốn phía không thấy ánh mặt trời, nhưng là trên mặt đất lại có nhiều đóa hoa tản ra hào quang màu trắng bạc, hào quang ôn nhu lượng lượng ôn hòa , làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp mà không cực nóng.
Mà ở đối diện không xa bọn họ, có một sân đài nhìn như nhân tạo, mặt trên nằm một con chim lớn màu ngân bạch, quanh thân tràn ngập một cỗ sương mù nhàn nhạt.
Cái kia là. . . . . Đang nhớ lại Mộ Ám lúc trước nói cho hắn biết Long tộc chuyển chức cần ở Tây Hoang sâm lâm tìm được Tri Vụ điểu, không biết là có phải chim lớn trước mắt không?
Hắn cúi đầu, nhìn nhân nhi hôn mê bất tỉnh ở trong lòng mình, vốn là muốn muốn trực tiếp lay tỉnh cậu, nhưng động tác trong tay cũng ở một khắc chạm phải cậu thì dừng lại.
Hắn không hiểu được chính mình khi đó có phải gặp ma hay không, nhưng hắn phi thường rõ ràng chính là hắn không có lập tức đánh thức Mộ Ám, mà là dừng lại một chút sau, chậm rãi cúi đầu, hôn hai phiến môi mềm mại luôn luôn tại dụ dỗ hắn nhấm nháp, sau đó tinh tế nhấm nháp.
Quả nhiên ngọt ngào mềm mại như hắn suy nghĩ! Non mềm căn bản không giống như là xúc cảm cùng hương vị một thiếu niên nên có, giống như trái cấm tối ngọt.
Nhưng là bởi vì hành động theo bản năng này của mình, làm cho Hàn Tiêu phát hiện cảm tình không tầm thường của mình.
Hắn. . . Thích Mộ Ám sao? Loại tâm tình này. . . . . . Có thể gọi là thích không?
Hàn Tiêu suy nghĩ có chút mờ mịt, lần đầu tiên ngay mặt ý thức được loại cảm giác này đến tột cùng vì sao, từ nhỏ đến lớn, chính mình mặc dù có rất nhiều người ái mộ đảo quanh ở bên cạnh, nhưng hắn đối với loại chuyện cảm tình này vẫn ngây thơ như cũ, hắn hiện tại loại tâm tình này, trừ bỏ Mộ Ám. . . . . . Còn có Trục Quang. . . . . .
Rốt cục nghĩ thông suốt tâm tình của mình, Hàn Tiêu lại một chút cũng không vui vẻ nổi, ngược lại lâm vào trong phức tạp mà tiêu khốn, lộ ra cười khổ trầm trọng mà tự trách không thôi.
Tâm tình chấp nhất cùng nghĩ thủ hộ của mình với Trục Quang, đó là không cần hoài nghi , hắn không nghĩ lại nhìn thấy bộ dáng bi thương chảy nước mắt của Trục Quang, hắn muốn tìm đến nhân nhi làm cho mình đau lòng lại yêu thương, nhưng là, Mộ Ám đáng yêu, mềm ấm áp còn giống như là đóa mây trong ngày mùa hè ấm áp, nhưng cũng đồng dạng làm cho hắn có tâm tình vui sướng cùng trìu mến, vô luận là một phương nào, hắn đều không thể dứt bỏ.
Rốt cuộc hắn nên làm như thế nào, mới sẽ không thương hại đến bọn họ đâu? Chỉ cần vừa nghĩ tới bất kể là ai đối với mình lộ ra ánh mắt oán hận, Hàn Tiêu liền có loại cảm giác không chịu được.
Trục Quang rưng rưng oán khóc, cùng Mộ Ám kinh ngạc khổ sở. . . . . Trong nháy mắt đó, ở trong đầu Hàn Tiêu thế nhưng dung hợp trùng vào một chỗ.
Hắn kinh ngạc lắc lắc đầu, không rõ mình tại sao lại có ý niệm vớ vẩn như thế trong đầu, đem bóng dáng hai người đặt trùng nhau, là vì. . . . . Ánh mắt kia sao?
Đem môi chậm rãi dời cách phiến mềm mại này, ánh mắt Hàn Tiêu phức tạp nhìn nhân nhi trong lòng chưa tỉnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một tấc một tấc da thịt mềm mại trên khuôn mặt cậu.
Tuy rằng, mình là không thể khắc chế như vậy, không thể khắc chế chính mình đối với nhân nhi trong lòng cái loại cảm giác vừa thấy được cậu, sẽ không muốn buông tay, nhưng là, hắn cuối cùng vẫn phải lựa chọn Mộ Ám hay là Trục Quang.
Mà không quản hắn như thế nào chọn lựa, nhất định cũng sẽ có phân cảm tình một khối không trọn vẹn không chút nào đầy đủ như vậy.
Với hắn mà nói, đây cũng là một lựa chọn phi thường khó khăn.
Nhân nhi trong lòng nhẹ nhàng giật giật, làm cho Hàn Tiêu rút tay trở về, sau đó cảm xúc phức tạp nhìn Mộ Ám, trong mắt có hương vị không tha.
“Ô. . . . . ." Bởi vì trong trò chơi đặt ra, đoạn thời gian mất ý thức này, tuy rằng lấy thời gian hiện thực đến tính chỉ có ngắn ngủn một hai phút, nhưng là ở trong trò chơi, đó cũng là một loại hôn mê chân chính.
Thời điểm cậu mở mắt ra, chống lại chính là ánh mắt có chứa tia tình ý rồi lại áp lực của Hàn Tiêu.
“Hàn. . . . . . Tiêu?" Mộ Ám chần chờ gọi hắn, có như vậy trong nháy mắt, cậu cơ hồ sẽ thốt ra tên trước kia của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là phát hiện lúc này không phải lúc đó mà chạy nhanh sửa miệng.
Nhưng cậu vẫn là bởi vì ánh mắt của Hàn Tiêu mà chịu rung động thật lớn, khẩn trương hoài nghi có phải lúc mình hôn mê nói gì đó không nên nói hay không.
Bằng không, tại sao Hàn Tiêu lại lộ ra ánh mắt như vậy?
Chớp mắt đẹp ôn nhuận khó hiểu nhìn Hàn Tiêu, Mộ Ám không biết vẻ mặt mình như thế, tuy rằng béo đô đô , nhưng vẫn là có một loại mỵ cảm dụ dỗ người.
Hàn Tiêu tìm tự chủ thật lớn, mới có thể bắt buộc chính mình dời đi chú ý, không cần không khống chế được mà đối với Mộ Ám làm ra hành động càng nguy hiểm gì.
“Kẹo đường, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ muốn đem cậu ăn luôn ." Cười hì hì biến mất cảm xúc trong mắt mình, Hàn Tiêu lại nửa đùa giỡn vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt Mộ Ám.
Nghe vậy, tiểu khả ái mập mạp trừng mắt nhìn hắn, sau đó theo trong lòng ngực của hắn đứng dậy rời đi, cái loại hư không trong nháy mắt này, làm cho Hàn Tiêu có loại cảm giác không ổn định khi bị bắt buộc dứt bỏ cái gì đó.
Khi cậu từ trong lòng Hàn Tiêu đứng dậy sau, mới bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía.
Sau đó ở cậu thấy con chim lớn màu ngân bạch sắc đang ngủ say kia, nhịn không được sửng sốt một lúc.
Thật đẹp. . . . . . Mộ Ám nhịn không được sợ hãi than, nhưng không có tiến đến tò mò sờ loạn, bởi vì cậu biết đây là một loại hành vi liều lĩnh, vạn nhất đem đối phương cấp chọc giận làm cho hậu quả thiết tưởng không chịu nổi xuất hiện, vậy cũng nhất định khóc không nước mắt .
“Không biết thế nào mới có thể không quấy rầy nó lại biết nó là Tri Vụ điểu đây. . . . ." Mộ Ám đứng ở một bên buồn rầu nói.
“Trực tiếp mở miệng đánh thức nó đi! Ít nhất tổng so với đi kích thích đến nó thì tốt hơn." Nhìn xem dưới thân Tri Vụ điểu còn mơ hồ lộ ra mấy quả trứng tròn vo màu ngân bạch, động đến nó hoặc trứng của nó cũng không phải là một loại lựa chọn sáng suốt, tựa như Mộ Ám lần trước không cẩn thận đi dẫm lên trứng của Thiên Túc.
“Nhưng là. . . . . . Phải gọi nó thế nào. . . Mới sẽ không để cho nó chấn kinh?" Mộ Ám nhìn hắn, nhìn nhìn lại con chim kia, vẫn là có vẻ phi thường do dự.
Nghe thấy vấn đề của cậu, Hàn Tiêu nhẹ nhàng cười cười.
“Cậu quên chúng ta là chủng tộc gì sao? Đối với vạn vật khắp nơi mà nói, chúng ta nhưng là một loại sinh vật làm bọn nó kính sợ." Hàn Tiêu sờ sờ đầu của cậu nhắc nhở cậu, mà cậu đã ở lúc này nhớ lại hình rồng không lâu phía trước của Hàn Tiêu làm người ta khó quên, nếu Hàn Tiêu không nói cậu thật đúng là nhất thời đã quên chính mình chính là Long tộc chủng tộc ấn tàng.
“Hữu dụng sao?" Không biết Hàn Tiêu nói hữu dụng không, nhưng vẫn là ôm tâm tính tạm thời thử một lần, đứng ở bên ngoài vòng hào quang của đóa hoa ngân bạch sắc, nhẹ nhàng hít vào một hơi, tập trung lực đạo nhưng không thô bạo hướng con chim kia kêu lên.
Có lẽ thật như lời Hàn Tiêu nói, Long Ngâm đối với vạn vật trên đời đều có ảnh hưởng nhất định, ở dưới cậu kêu lên, con chim màu ngân bạch kia chậm rãi mở mắt.
『 rốt cuộc ngài đã tới, tân sinh nhi vạn vật chi linh, tại hạ đã đợi đãi ngài hồi lâu. 』 Tri Vụ Điểu không có đứng dậy, chính là nâng lên cổ của nó hướng hai người hơi hơi gật đầu bày ra tôn kính, vẫn như cũ dùng thân thể cùng cánh chim của nó che chở trứng chim dưới thân, bảo trì độ ấm cho trứng, tránh cho tân sinh mạng trong trứng bởi vì mất độ ấm mà chết.
“Cái kia. . . . . . Chuyển chức sư trong thành nói ta phải tìm được ngươi mới có thể chuyển chức. . . . . ." Mộ Ám ấp úng nói, sau đó gãi gãi đầu.
Cậu thấy thế nào cũng không thấy một con chim đang ở ấp trứng có thể giúp cậu chuyển chức, không phải kỳ thị động vật, mà là Tri Vụ điểu đang ở bận rộn, đây không phải là hình ảnh thường dễ hiểu sao?
『 đúng vậy, giúp tân sinh nhi Long tộc ấu niên kỳ thông qua chuyển thành nghi thức, tiến vào giai đoạn trưởng thành kỳ chính là thiên mạng của tệ tộc, xin ngài tiến lên lấy đi một quả trứng ở dưới thân của ta đi! 』 mặc dù là từ danh từ xa lạ bất đồng, nhưng Mộ Ám đại khái hiểu được ấu niên kỳ trong miệng Tri Vụ Điểu chính là sơ tâm giả, mà trưởng thành kỳ đại khái chính là lần đầu tiên chuyển chức ý tứ , nhưng là. . . . . .
“Lấy đi trứng của ngài? Đây là đứa nhỏ của ngài, ta. . . . ." Cậu đương nhiên biết được bất kể là một quả trứng nào, đối với từng người mẹ mà nói đều là bảo bối quan trọng nhất của mình, nhưng là nó lại muốn mình lấy đi một quả?
『 đúng vậy, đây đối với tộc của ta mà nói là nhiệm vụ vinh quang hạng nhất, xin ngài chọn lựa một quả đi! 』 Tri Vụ điểu chẳng những không có toát ra thần sắc đau thương, ngược lại còn có loại ngạo nghễ.
Mộ Ám nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, đối Tri Vụ điểu mà nói, vì Long tộc tiến hành nghi thức, đem đứa nhỏ chưa sinh ra của mình đến bên người Long tộc, là một chuyển phi thường vinh quang.
Chính là cho dù như vậy, cậu vẫn còn có chút luyến tiếc.
Luyến tiếc thấy chúng nó gặp cảnh mẫu tử xa cách, không có cha mẹ tại bên người, trong lòng đứa nhỏ luôn sẽ có loại khuyết điểm , tựa như cha mẹ nó sớm bởi vì ngoài ý muốn mà chết, tuy rằng các anh trai tổng cố gắng muốn cho cậu không cảm giác thống khổ khi không có cha mẹ, mà cậu cũng cực lực là không muốn đi nháo, bởi vì cậu biết vất vả cùng thương yêu của các anh trai, chính là trong lòng, cũng khó tránh khỏi phân khuyết điểm kia.
Hàn Tiêu vẫn nhìn phản ứng của Mộ Ám, tự nhiên không có nhìn sai cô đơn của cậu, nhìn vẻ mặt của cậu, Hàn Tiêu nhịn không được trong lòng nổi lên một trận đau lòng.
Vì sao chính là muốn cậu lấy quả trứng, lại sẽ làm cho cậu lộ ra vẻ mặt như thế? Mà cậu tại sao lại có dạng biểu tình cô đơn như vậy đâu? Rõ ràng chính mình ngay tại bên cạnh cậu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu khổ sở mà không thể giúp đỡ cái gì sao?
“Kẹo đường?" Hàn Tiêu nhẹ nhàng đưa cậu kéo vào trong lòng sau đó khẽ gọi , không có phương thức kẹo da trâu quấn quít lấy cậu cùng da mặt dày như trước.
“Tôi không hy vọng 『 đứa nhỏ 』 này không có cha mẹ, cái loại cảm giác này. . . . . Rất khó qua." Khó được không có giãy dụa, Mộ Ám níu chặt vạt áo trước ngực Hàn Tiêu, thanh âm rầu rĩ không vui từ trong lòng ngực của hắn truyền ra.
Hàn Tiêu lập tức liền hiểu được cậu tại sao có phản ứng như vậy, cậu nhất định là đã muốn mất đi phụ mẫu thân đi? Hơn nữa còn là ở thật lâu phía trước, cho nên cậu mới sẽ có phản ứng như thế.
Trong đầu, hiện lên một thân mình nho nhỏ, hình ảnh ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc khổ sở.
Nhưng là dù đau lòng thế nào, hắn cũng vô pháp trở lại quá khứ, đi an ủi bé thương tâm, năm tháng trước kia của cậu, cũng không có mình.
“Nhất định phải lấy một quả trứng mới có thể làm cho cậu ấy tiến vào trưởng thành kỳ sao?" Ngẩng đầu, Hàn Tiêu theo lời nó hình dung hỏi.
『 đúng vậy, hơn nữa còn đem trứng ấp nở, nhưng là các ngài ấp trứng ra cũng không phải là đứa nhỏ của tại hạ, mà sẽ theo chủng tộc của các ngài, hiện ra tư thái của Long tộc, cũng là hiện ra bộ dáng người cùng hình thái trạng huống hoàn mỹ nhất. 』 Tri Vụ điểu giải thích, làm cho Mộ Ám sững sờ một chút, nhất thời đã quên cái loại cảm giác bi thương này.
Chẳng lẽ đây ý là. . . . . . Trứng sủng vật?
Còn có. . . . . . Hình thái trạng huống hoàn mỹ nhất? Thật không phải là. . . . . . Trong đầu, nháy mắt hiện lên Phong Luyện có cùng dung mạo giống mình, thần vận khí chất lại trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nghĩ đến đây cậu lập tức run lên, sau đó bỏ rơi khả năng này, dù sao muốn thật sự là nở ra dạng sủng vật như Phong Luyện, chỉ là bề ngoài kinh người của Phong Luyện, liền đủ làm cho cuộc sống của cậu không chỉ ba đào mãnh liệt, còn sẽ có khả năng lật thuyền.
Ngẩng đầu nhìn Hàn Tiêu, hắn vừa vặn cúi đầu nhìn mình, cùng đối mắt với hắn, má phấn trắng noãn của Mộ Ám lập tức bị lây một chút hồng, làm cho Hàn Tiêu nhìn đến tâm ngứa khó nhịn, chính là vẫn như cũ nhịn xuống.
“Đi lấy đi! Nếu cậu lo lắng nó không có cha mẹ, cậu liền tự mình làm cha mẹ nó không phải tốt lắm?" Hàn Tiêu mỉm cười sờ sờ cậu, sau đó đẩy cậu về phía trước.
Tác giả :
Thính Khanh Nhất Ngữ