Tìm Sói Để Gả
Chương 3
Ngày hôm sau
“Oa! Ta lần đầu tiên trong đời nhìn thấy phòng ăn lớn như vậy." Khởi Diệu kinh ngạc hô nhỏ. “Quả thực so với ba hợp viện của Đông lão gia còn lớn hơn." Mặc dù vừa mới ăn xong bữa sáng, nhưng là người giúp việc trong phòng ăn đã chuẩn bị bữa trưa. Chỉ thấy mỗi người bận rộn xoay như chong chóng, rửa rau, cắt thức ăn, cả phòng ăn người rảnh rỗi nhất chính là nàng.
“Này! Tiểu nha đầu, sao lại đứng ngẩn người chỗ đó, còn không mau tới đây giúp một tay!" Bận rộn người đầy mồ hôi, Lâm đại thúc mắt sắc nhìn thấy Khởi Diệu đang đứng một bên ngẩn người.
Di, hắn là đang gọi nàng sao? Khởi Diệu do dự nhìn xung quanh một chút, không có người khác, vậy hẳn là đang gọi nàng đi!
“Nha đầu, ngươi còn đứng sững sờ làm gì! Lỗ tai điếc a, còn không mau đi hỗ trợ rửa rau." Lâm đại thúc hướng về phía nha đầu dám ở trước mặt hắn to gan nhàn dỗi hét lớn.
“Oh, ta tới." Khởi Diệu đáp lời chạy đến rửa rau cùng đại thẩm bên cạnh, cuốn lên tay áo bắt đầu giúp một tay, hoàn toàn quên cam kết của nàng và Tiểu Xuân.
Sáng sớm, Khởi Diệu ăn xong bữa sáng, liền theo sau Tiểu Xuân, liều chết nhắc nhở Tiểu Xuân phải tuân thủ cam kết, mang nàng tới phòng ăn. Tiểu Xuân bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo Khởi Diệu đang kích động tới phòng ăn, dọc theo đường đi chỉ nghe Tiểu Xuân một miệng dặn dò cùng Khởi Diệu một miệng đáp ứng.
Tiểu Xuân trên đường đi trong lòng vẫn còn suy tư phương pháp có thể để cho tiểu thư nhìn một chút phòng ăn rồi trở về, nào biết vừa bước vào phòng ăn, liền bị Tiểu Hồng sốt ruột lôi kéo chạy về viện phía trước, căn bản còn không kịp kháng nghị.
Khởi Diệu cứ như vậy không giải thích được bị lưu lại. Bởi vì hôm nay nàng mặc quần áo cũ của Thái bà bà đưa cho, vì vậy bị Lâm đại thúc nhầm là tiểu nha đầu. Bất quá lại vừa đúng giải quyết khó khăn của nàng, bởi vì nàng đang phiền não như thế nào xâm nhập mà không bị phát hiện.
Thật tốt quá! Chuyện đúng như mong muốn của nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì, ta sao chưa từng thấy ngươi?" Đại thẩm rửa rau ôn hòa hỏi.
“Ta tên là Khởi Diệu, đại thẩm. Ta là họ hàng của Tiểu Xuân, hôm qua mới vừa tới."
“Thì ra ngươi là thân thích của Xuân nha đầu, gọi Khởi Diệu phải không? Ừ, rất dễ nghe, nha đầu."
“Cám ơn đại thẩm."
“Ai nha, chớ có gọi một đại thẩm hai đại thẩm, gọi thế không thuận miệng, gọi Lưu mụ là tốt rồi."
“Này! Các ngươi đang làm gì? Không rửa rau nhanh còn nói chuyện phiếm. Còn có, nha đầu, ngươi động tác nhanh một chút, chớ chậm quá." Lâm đại thúc hướng Khởi Diệu rống to.
“Đã biết, này không phải rửa sạch sao? Còn có, chớ khi dễ tiểu cô nương mới tới." Lưu mụ lớn tiếng gào to, sau đó quay trở lại, lại nhẹ giọng hướng Khởi Diệu nói: “Chớ để ý, Diệu nha đầu, hắn chính là kẻ to mồm, là người ác miệng nhưng không ác tâm, sau này chung sống lâu, ngươi sẽ hiểu rõ, chớ bị Lâm lão đầu làm sợ." Nói xong, liền nhiệt tình giới thiệu nhưng người khác cho Khởi Diệu biết.
Nhờ Lưu mụ tốt bụng giới thiệu, Khởi Diệu rất nhanh cùng mọi người hòa nhập.
Tiểu Xuân làm xong sự tình chạy về, chỉ thấy Khởi Diệu cùng Lưu mụ vừa nói vừa cười vừa chọn món ăn, rửa rau, lập tức bị dọa đến trắng bệch mặt mũi.
“Tiểu...."
“A! Tiểu Xuân biểu muội, ngươi đã trở lại a!" Tiểu Xuân còn chưa nói hết, liền bị Khởi Diệu ngắt lời, trong lời nói còn ám chỉ. Nhìn dáng vẻ nàng dường như còn chưa hiểu, lập tức lại nói tiếp: “"Biểu muội", ngươi làm xong việc rồi a? Không cần để ý ta, Lưu mụ đã giới thiệu ta với mọi người, tất cả mọi người đối với ta rất tốt." Mấy câu nói là “Tiên hạ thủ vi cường" [1] mãnh liệt ám hiệu. Hiện tại mọi người cũng biết nàng là Tiểu Xuân biểu tỷ, nếu như Tiểu Xuân muốn phủ nhận, hậu quả xin tự phụ trách.
[1] Ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.
Tiểu Xuân đáng thương, rốt cục nghe hiểu Khởi Diệu nói. Vừa nghĩ tới hậu quả của việc phủ nhận, nàng không khỏi bày ra bộ mặt lo lắng.
“Tiểu Xuân, ngươi yên tâm đi! Chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt biểu tỷ của ngươi." Lưu mụ bảo đảm nói.
“Lưu mụ, thật là cám ơn ngươi." Khởi Diệu vội vàng hướng Lưu mụ nói cám ơn, cũng ở trong lòng mừng thầm chuyện tiến triển thuận lợi.
****
“Tiểu thư, nhờ cậy ngươi, để cho ta cùng Lưu mụ bọn họ nói rõ ràng, đây chỉ là nhầm lẫn thôi!" Sau khi Khởi Diệu trở về phòng, Tiểu Xuân lôi kéo nàng khẩn cầu. “Tiểu thư, ngươi hãy tha cho ta đi! Nếu để cho trang chủ biết chuyện này, Tiểu Xuân nhất định sẽ bị xa thải." Nói tới chỗ này, Tiểu Xuân đã sắp khóc.
Khởi Diệu không đành lòng an ủi: “Tiểu Xuân, ngươi không cần lo lắng, chủ ý là của ta, vạn nhất sự việc bị bại lộ, tất cả tránh nhiệm ta sẽ chịu, ngươi tuyệt đối không bị xa thải. Hơn nữa, biết ta chỉ có mấy người, mà mấy người kia tuyệt đối sẽ không bước vào phòng ăn, cho nên không có người biết, yên tâm đi!"
“Nhưng là, ta...."
“Yên tâm đi! Tiểu Xuân, có chuyện ta chịu trách nhiệm." Khởi Diệu lần nữa đảm bảo. Thấy Tiểu Xuân vẫn có chút do dự, nàng tự động giảm điều kiện, cũng triển khai công lực thuyết phục cường đại: “Như vậy đi! Ta đi hỗ trợ nửa ngày, nửa ngày là được rồi."
Một lát sau, quyết tâm của Tiểu Xuân quả nhiên đã dao động, chỉ thấy nàng chần chờ gật đầu một cái, “Ân,....được rồi. Nhưng chỉ là có thể đi nửa ngày nga!"
“Nhất định, nhất định." Khởi Diệu cao hứng trả lời.
***
Bên trong sơn trang phía bắc, Hoắc Lỗi hướng về phía cửa phòng nhẹ gõ mấy cái, liền đẩy phòng ra xoải bước vào bên trong thư phòng, hướng phía nam nhân đang ngồi đọc sách đi tới.
“Lão đại, ta với ngươi hàn huyên một chút, thuận tiện nói cho ngươi biết tình hình của nha đầu kia." Hoắc Lỗi tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống. Nếu hắn không tự động ngồi, phải đợi lão đại mở miệng bảo hắn ngồi xuống, có khi đợi đến bạc đầu, lão đại còn chưa chắc có động tĩnh.
“Ân" Nam tử được gọi là lão đại hờ hững đáp một tiếng, cũng không buồn ngẩng đầu, đối với chuyện Hoắc Lỗi nói dường như một chút cũng không hứng thú.
Mặc dù lão đại bộ dáng không quan tâm, nhưng là Hoắc Lỗi biết hắn thật ra với Diệu nha đầu có hứng thú. Khó có cô nương khiến đại ca hứng thú, làm đệ đệ đương nhiên muốn hết sức tương trợ a! Cho nên mấy ngày hôm nay hắn tự nguyện trở thành kẻ lắm mồm, tùy thời đem tình hình Diệu nha đầu nói cho lão đại nghe.
“Lão đại, nàng chẳng những đi phòng ăn giúp một tay, còn vừa đấm vừa xoa Tiểu Xuân giữ bí mật, không để cho những người khác biết thân phận của mình, thật là một cô nương kì quái." Hắn không hiểu nói. Thấy lão đại phản ứng gì cũng không có, hắn lại tiếp tục nói: “Lão đại, nha đầu kia dường như biết y thuật. Mấy ngày trước, lão Lâm thấp khớp bệnh cũ lại tái phát, nàng đưa chút dược thảo cho lão Lâm xoa chân, hiệu quả trị liệu dường như không tệ. Cho nên lão Lâm hiện tại thương nàng như thương nữ nhi của mình, Lưu mụ cũng giống vậy, tất cả mọi người trong phòng ăn đều bị nàng thu phục."
Hoắc Lỗi nói đến văng nước miếng, nhưng Mạt Vô Ngân vẫn là không nhúc nhích.
“Lão đại! Ngươi cũng quá đáng lắm, lão đệ ta nói xong miệng lưỡi khô khốc, ngươi cũng nên có điểm phản ứng đi." Hoắc Lỗi oán trách nói.
“Rất tốt." Mạt Vô Ngân lạnh nhạt trả lời.
Thấy đại ca vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng hắn thật khó chịu.
Đại ca tính tình mặc dù lạnh nhạt, nhưng hắn cùng muội muội biết đại ca đối với họ thật là tốt. Nhìn Mạt Vô Ngân khuôn mặt lạnh lùng, Hoắc Lỗi có thể hiểu rõ tại sao đại ca lại như thế cô độc mà không nguyện thân cận bất kì kẻ nào, bởi vì thứ đáng sợ đó ban đêm cùng hắn ở một chỗ, chẳng qua là không ai phát giác.
Đêm hôm đó tiếng thét chói tai của nương làm hắn tỉnh lại, lao ra khỏi phòng, đúng lúc thấy một con quái vật đáng sợ từ trong phòng đại ca chạy đến. Lúc ấy hắn sợ đến nỗi trốn trong chăn khóc, đợi đến trời sáng mới đi tìm cha mẹ. Cha mẹ vừa thấy hắn, liền ôm hắn khóc, sau đó hướng hắn nói, sẽ không để cho hắn sống cùng quái vật, muốn hắn yên tâm.
Từ sau hôm đó, đại ca đã không thấy tăm hơi. Nhớ lúc ấy hắn đã từng hỏi qua cha mẹ, đại ca như thế nào không thấy? Cha mẹ cũng không trả lời, chẳng qua là nhìn nhau sợ hãi, cuối cùng nương thậm chí khóc. Sau lại vì không muốn làm mẹ thương tâm, Hoắc Lỗi cũng không dám hỏi nữa, lâu ngày cũng liền quên chuyện này.
Mãi cho đến mười năm trước, một cuộc đại hỏa: cha mẹ chết cháy, cũng đốt trụi toàn bộ gia sản Hoắc gia. Đang không có tiền, cũng không có thân thích nguyện ý tiếp tế, hắn và muội muội hai người quần áo lam lũ lưu lạc ngoài đường khắp nơi ăn xin. Hồi tưởng lúc ấy, Hoắc Lỗi trong lòng không khỏi dấy lên một trận chua xót.
Khi đó muội muội thân thể suy nhược, không cách nào chịu đựng được đả kích mất đi song thân, mà sinh bệnh nặng. Mặc dù hắn đã cố hết sức chiếu cố nàng, nhưng chỉ là có thể trơ mắt nhìn muội muội quý giá của mình ngày càng gầy gò, cách Quỷ Môn Quan càng ngày càng gần. Đúng lúc thời khắc nguy cấp nhất, đại ca tìm được bọn họ, hơn nữa chiếu cố bọn họ.
Nhớ ngày đó nếu không có đại ca, muội muội có thể sớm đã đi đời nhà ma, mà chính hắn cũng không biết sẽ lưu lạc phương nào. Ân tình của đại ca, bọn họ cả đời cũng không cách nào hồi báo.
Lần nữa cùng đại ca gặp lại, gợi lên kí ức của hắn. Lúc ấy bởi vì tuổi còn nhỏ, cho dù nhớ tới vẫn không có cách nào hiểu rõ, nhưng ngày càng già dặn, hắn từ từ hiểu rõ chuyện phát sinh đêm hôm đó.
Nhìn đại ca bộ dáng lạnh như băng, hắn vô cùng hi vọng nha đầu kì lạ kia có thể hóa giải thống khổ trong lòng đại ca.
***
“Diệu nha đầu, Diệu nha đầu, ngươi đang ở đâu?" Người đánh xe Tiểu Lưu vọt vào trong phòng ăn kêu to.
“Lưu ca, ta ở chỗ này." Khởi Diệu phất tay kêu to. Tiểu Lưu là nhi tử của Lưu mụ, là người chất phác, hiền như khúc gỗ, là người đánh xe trong sơn trang, Khởi Diệu vô cùng quý hắn.
Thấy Khởi Diệu, Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm. “Diệu nha đầu, nhanh lên một chút, có người bị thương."
“A, người nào bị thương? Bị thương như thế nào?" Khởi Diệu vội vàng hỏi.
“Là Lý Toàn tiểu tử kia! Hắn bị ngã, xương tay bị gãy. Ai nha, chúng ta nhanh đi là được rồi. Lâm đại thúc, Diệu nha đầu cho chúng ta mượn một lát." Lời còn chưa nói hết, liền kéo Khởi Diệu chạy ra ngoài.
“Xem ra Diệu nha đầu giá cả thị trường ngày càng cao." Lâm đại thúc cười nhìn bóng lưng Khởi Diệu.
“Cũng không phải là không thế. Lần trước nàng chữa cho Tiểu Thanh bị đau bụng, còn giúp chúng ta thấp khớp giảm bớt đau, Diệu nha đầu giá trị có thể tăng lên." Lưu mụ đắc ý nói.
“Đúng vậy a! Thật đúng là phải cảm tạ nàng! Nếu không phải là nàng, tiểu tôn tử của ta có thể sẽ không được cứu." Phụ trách quét dọn bà bà nói. Tiểu tôn tử của nàng bởi vì gặp mưa bị phong hàn mà sốt cao không giảm, tạm thời chưa tới được đại phu, thật may là Khởi Diệu kịp thời chạy tới, cứu hắn một cái mạng nhỏ. Từ đó cả nhà bà đối Khởi Diệu cảm tạ ân huệ, chỉ thiếu chưa đem Khởi Diệu lên thờ cúng.
Trải qua bao nhiêu chuyện, Khởi Diệu danh tiếng lan xa, hôm nay toàn bộ sơn trang đều biết có nhân vật như thế tồn tại, chỉ cần có người bị thương liền tìm nàng xử lí.
Chuyện phát triển khiến Khởi Diệu phi thường hài lòng, nàng không hề lo lắng vạn nhất trang chủ đoán được thân phận, đuổi ra khỏi sơn trang, mỗi ngày tự tại sung sướng sống qua ngày.
Nhưng Tiểu Xuân lại khổ não! Thấy tiểu thư cùng nàng nói dối giống như tuyết cầu càng lăn càng lớn, nàng thật sự là vô cùng lo lắng, cũng rất hối hận ban đầu không có tuân thủ nguyên tắc.
Khởi Diệu cùng Tiểu Lưu chạy tới hiện trường, nàng kiểm tra một chút người còn nằm trên đất.
“Diệu nha đầu, như thế nào?" Bên cạnh người giúp việc hỏi.
“Ân, hoàn hảo, Tiểu Lý chỉ có xương tay bị gãy, hơn nữa có mấy chỗ xây sát mà thôi." Nói xong liền hướng đám người hỏi: “Có người hay không giúp ta cầm mấy miếng ván gỗ, sợi dây, mảnh vải dài, rượu mạnh cùng với một món sạch sẽ y phục rách rưới tới?"
“Chúng ta đi lấy." Trong đó lập tức mấy người hướng bên trong nhà chạy đi.
Khi có đầy đủ vật phẩm cần thiết, Khởi Diệu trước hết cho Tiểu Lý uống mấy ngụm to rượu mạnh, lại đem y phục rách rưới gấp để cho hắn cắn.
“Mã đại ca, Hoàng đại ca, các ngươi chia nhau nắm chặt người Tiểu Lý. Lưu đại ca, ngươi cầm cánh tay của hắn, thời điểm ta nối xương, ngàn vạn lần không để hăn lộn xộn." Khởi Diệu chỉ thị nói. “Tiểu Đặng, chờ một chút cũng mời giúp nắm tay Tiểu Lý."
Sử dụng sức lực của bốn đại nam nhân cũng có thể đi! Nàng nghĩ. Dùng hai tấm ván phủ cánh tay bị gãy, lại dùng vải cột chắc, Khởi Diệu hít một hơi thật sâu, hiện tại muốn tiến hành phần khó khăn nhất – nối xương gãy. Bởi vì thiếu hụt thuốc tê, Khởi Diệu chân thành hi vọng vài hớp rượu mạnh kia lập tức có thể phát sinh tác dụng, để cho Tiểu Lý thuận lợi chịu đựng.
“Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?" Khởi Diệu ngẩng đầu nhìn bốn người, thấy tất cả mọi người gật đầu một cái, mới lớn tiếng: “Vậy chúng ta bắt đầu động thủ. Tiểu Đặng, ngươi cầm tay Tiểu Lý từ từ nâng. Nhớ, nhất định phải vô cùng chậm, như vậy ta mới có thể đem xương gãy ghép lại."
Thấy Tiểu Đặng hiểu rõ gật đầu, Khởi Diệu mới bắt đầu nối xương gãy.
Nàng làm hai lần mới đem xương gãy trở về chỗ cũ, dùng vải vững vàng cố định, Khởi Diệu cùng mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, mà bệnh nhân Lý trong toàn bộ quá trình nối xương đau đến ngất đi.
“Như vậy cũng tốt." Khởi Diệu thoải mái nói, “Ít nhất lúc dùng rượu cồn rửa sạch vết thương, hắn sẽ không có cảm giác đau."
Vẫn đợi đến lúc xử lí xong các vết thương khác, Khởi Diệu mới bảo mọi người đem Tiểu Lý đặt lên trên ván gỗ mang về nhà nghỉ ngơi.
***
“Đại ca, Diệu nha đầu hôm nay giúp Tiểu Lý nối lại xương bị gãy." Hoắc Lỗi kích động chạy vào thư phòng, hướng đại ca báo cáo chuyện gần đây của Khởi Diệu. “Lão đại, ngươi có muốn đi nhìn xem một chút, nàng có thể gặp nguy không loạn chỉ huy mấy đại nam nhân giúp nàng làm việc, còn rất trấn định thay Tiểu Lý nối xương, thật là làm người ta bội phục,"
Lúc ấy Hoắc Lỗi ở trong đám người, cho nên đối với chuyện xảy ra nắm trong lòng bàn tay.
“Lão đại, xem ra có Diệu nha đầu ở đây, chúng ta trong sơn trang có thể tiết kiệm được tiền khám đại phu." Hoắc Lỗi nói giỡn.
Mạt Vô Ngân hồi tưởng mấy ngày gần đây Hoắc Lỗi đem sự tình báo cáo, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn không khỏi nhu hòa.
Nghe việc Khởi Diệu làm đủ chuyện khiến người ta kinh ngạc, hắn cũng không cảm thấy sửng sốt, bởi vì hắn cảm giác được Diệu không phải là người bình thường, trong lòng của nàng có bí mật, nếu không trong lúc đang ngủ sẽ không nói mớ những lời kì quái, thậm chí rơi lệ....
Bất quá người nào không có bí mật đây? Chính hắn không phải có một, hơn nữa còn xấu xí cực điểm!
Diệu bây giờ không biết thân phận chân chính của hắn, nếu như nàng phát hiện hắn ở trước mặt mọi người che dấu, vạch trần bí mật của hắn, nàng.....Nhất định sẽ giống như cha mẹ hắn, hi vọng cách xa hắn ra, thậm chí hi vọng mình đừng cứu hắn.
Không! Hắn sẽ không để cho tình huống như thế phát sinh, hắn chỉ hi vọng có thể thấy nàng, biết nàng bình an vô sự là tốt rồi, cho dù vĩnh viễn không hiện thân cũng không quan hệ. Dù sao quái nhân không thể yêu cầu quá nhiều, Mạt Vô Ngân giễu cợt suy nghĩ của mình.
***
Khởi Diệu ở bên trong sơn trang trà trộn rất không tệ, mặc dù mấy ngày đầu, nàng thật lo lắng sơn trang chủ nhân biết mình nhận nhầm người sẽ đem nàng đuổi đi, nhưng là ngày ngày trôi qua, cấp trên động tĩnh gì cũng không có, nàng bất tri bất giác thả lỏng.
Sau nàng kết luận, phỏng đoán đại khái là trang chủ vô cùng bận rộn, cho nên quên có nhân vật như nàng tồn tại. Tìm được kết luận hợp lí, Khởi Diệu liền đem chuyện này ném ra phía sau, vui vẻ sống qua ngày.
Khởi Diệu cười nhẹ, một tay xách rổ, một tay cầm xẻng nhỏ, cước bộ nhẹ nhàng hướng vườn hoa trong đình đi tới. Nàng muốn đi tìm dược thảo ở đây, không biết chúng trông thế nào?
Vừa đi vào đường mòn quanh co, tiến vào cánh rừng bên trong, thật xa nàng đã nhìn thấy có người nằm trên cây. Đến gần nhìn kĩ, người nọ lấy tư thế vô cùng tiêu soái nằm trên cây ngủ.
Có người như vậy chẳng kiêng nể gì ở chỗ này lười biếng! Khởi Diệu trong lòng vô cùng khó chịu suy nghĩ.
“Này!" Nàng kêu, không có lời đáp. “Này, phía trên, tỉnh tỉnh a!" Khởi Diệu vận hết khí lực, hướng con sâu lười trên cây rống lớn.
Người trên cây bị nàng gọi lớn như vậy, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, thiếu chút nữa từ trên cây té xuống. May nhờ hắn kịp thời bắt được nhánh cây bên cạnh, nếu không đã ngã thế chó ăn cứt. Sau khi ổn định thân thể, hắn nổi giận đùng đùng hướng thủ phạm dưới tàng cây lớn tiếng tức giận mắng: “Kẻ nào ngu ngốc dám quấy nhiễu bổn thiếu gia ngủ trưa....A, Diệu nha đầu!" Vừa thấy Khởi Diệu, hắn không khỏi kinh ngạc nói không ra lời.
“A! Ngươi là người hôm đó chỉ ta đường về phòng." Khởi Diệu nhảy cẫng nói, không nghĩ ở chỗ này lại gặp hắn.
Hoắc Lỗi dễ dàng từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ y phục, không thèm để ý nói: “Oh, chuyện kia a, không cần cảm tạ ta, con người ta làm chuyện tốt cũng không yêu cầu người ta hồi báo."
Hừ! Rắm thối. Vốn là ấn tượng đầu với hắn không xấu, lúc này toàn bộ sụp đổ. Chẳng qua là nói cho nàng biết đường về phòng mà thôi, hắn còn tưởng là ban cho nàng bao nhiêu ân huệ, mới vừa rồi còn dám mắng nàng. Tốt! Không chỉnh hắn, nàng thật sự là nuốt không trôi.
“Ngươi thật tốt. Vốn là ta còn đang suy nghĩ, có hay không đem chuyện ngươi ở nơi này vụng trộm ngủ trưa hướng người trên báo cáo, nhưng nghe ngươi nói như vậy, ta liền nghĩ nói cho Lý thúc." Nói xong, quay người lại, chuẩn bị đi mách lẻo.
“Diệu nha đầu, ngươi hãy tha cho ta đi!" Hoắc Lỗi vội vàng hướng phía trước ngăn cản. Hắn cũng không phải sợ Khởi Diệu tố cáo với Lý thúc, dù sao hắn cũng đường đường là nhị thiếu gia, Lý thúc có thể gây khó dễ hắn sao? Vấn đề là, nếu để cho lão đại biết hắn lười biếng, nhất định sẽ triệu hồi hắn đến Thanh Vân trấn, vậy hắn sẽ không quan sát được tiến triển của lão đại và Diệu nha đầu?
Không được, không được! Như vậy tổn thất quá lớn, tâm nguyện chưa hoàn thành, hắn sẽ đấm ngực dậm chân cộng thêm tiếc nuối cả đời.
“Được rồi, nhìn ngươi đáng thương như vậy cầu khẩn ta, ta sẽ không đi nói Lý thúc, nhưng là ngươi phải đáp ứng giúp ta một việc." Khởi Diệu cười xảo trá. Thật ra thì nàng căn bản không có ý định đi tố cáo, chỉ là muốn dọa hắn một chút mà thôi, nàng cũng không phải là loại người thích gây bất hòa.
“Làm chuyện gì?" Hoắc Lỗi bất đắc gì hỏi.
“Vào vườn thuốc của ta nhổ cỏ với lật đất."
“Nhổ cỏ? Lật đất? " Hoắc Lỗi không dám tin, hơi cao giọng lặp lại.
“Đúng vậy a! Thế nào, không cam lòng?"
“Nhưng là...." Muốn hắn đi nhổ cỏ lật đất, này có chút quá đáng! Hơn nữa nói thế nào, trong sơn trang người giúp việc ít nhất cũng năm, sáu mươi, còn không đến phiên hắn tự thân xuất mã đi?! Còn có, Diệu nha đầu khi nào lại trồng dược thảo, hắn thế nào không biết?
“Này, dứt khoát một chút, rốt cục có làm hay không? Đừng có như nữ nhân, lề mề cùng ưỡn ẹo." Nàng không nhịn được quở trách.
Lề mề?! Ưỡn ẹo?! Này.....Điều này thật sự quá ô nhục hắn. “Hảo! Dĩ nhiên không thành vấn đề!" Hắn đáp ứng một tiếng.
“Ân, thế này còn tạm được." Khởi Diệu gật đầu nói “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi."
“Ta tên là Hoắc Lỗi."
“Hỏa Lôi?!"
“Là Hoắc – Lỗi. Hoắc trong hết bệnh, Lỗi trong quang minh lỗi lạc." Hắn vẻ mặt đắc ý tự giới thiệu.
“Nga, phải không?" Khởi Diệu liếc hắn một cái, phản bác: “Ta xem là Hoắc trong bệnh dịch tả, Lỗi trong cục đá."
“Diệu nha đầu, ngươi cũng đừng làm tổn thương ta." Hoắc Lỗi như đưa đám nói, hoàn toàn mất hết đắc ý lúc trước. Thiệt là! Tên hay như vậy, lại bị nha đầu này nói thành như vậy, khiến người ta nhục chí.
“Được rồi! Hoắc Lỗi, cái tên này thật đúng là khó đọc." Vào lúc này nàng lại ngại tên của người khác khó đọc."Gọi Hỏa Lôi còn tương đối dễ nghe. Dù sao có thiên lôi, địa lôi, gọi là Hỏa Lôi cũng không sai, xem ngươi cao lớn như vậy, gọi là Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi tốt lắm!" Nàng bá đạo kết luận.
“Ta..."
Không đợi Hoắc Lỗi phản đối, nàng liền rất nghĩa khí hòa giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, ranh mãnh lớn tiếng nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta lấy cái tên này dễ nghe, lại vang dội như vậy, con người của ta làm việc tốt cũng không yêu cầu người ta hồi báo."
Hoắc Lỗi nghe xong thật là dở khóc dở cười, không biết nói gì mới phải.
“Đúng rồi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, làm sao ngươi biết ta là Diệu nha đầu?" Khởi Diệu đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Thế nào không biết, hiện tại toàn bộ sơn trang từ trên xuống dưới có ai không biết đại danh Diệu nha đầu ngưoi." Hoắc Lỗi cười khổ.
“Nga, thật không nghĩ tới ta nổi danh như vậy!" Nàng hân hoan lại đắc ý cao giọng: “Như vậy đi! Hôm nay ta đang vui, cho nên trừng phạt giảm phân nửa, ngươi chỉ cần giúp ta lật đất là tốt rồi." Vừa nói vừa đẩy hắn hướng vườn dược thảo đi tới.
“Oa! Ta lần đầu tiên trong đời nhìn thấy phòng ăn lớn như vậy." Khởi Diệu kinh ngạc hô nhỏ. “Quả thực so với ba hợp viện của Đông lão gia còn lớn hơn." Mặc dù vừa mới ăn xong bữa sáng, nhưng là người giúp việc trong phòng ăn đã chuẩn bị bữa trưa. Chỉ thấy mỗi người bận rộn xoay như chong chóng, rửa rau, cắt thức ăn, cả phòng ăn người rảnh rỗi nhất chính là nàng.
“Này! Tiểu nha đầu, sao lại đứng ngẩn người chỗ đó, còn không mau tới đây giúp một tay!" Bận rộn người đầy mồ hôi, Lâm đại thúc mắt sắc nhìn thấy Khởi Diệu đang đứng một bên ngẩn người.
Di, hắn là đang gọi nàng sao? Khởi Diệu do dự nhìn xung quanh một chút, không có người khác, vậy hẳn là đang gọi nàng đi!
“Nha đầu, ngươi còn đứng sững sờ làm gì! Lỗ tai điếc a, còn không mau đi hỗ trợ rửa rau." Lâm đại thúc hướng về phía nha đầu dám ở trước mặt hắn to gan nhàn dỗi hét lớn.
“Oh, ta tới." Khởi Diệu đáp lời chạy đến rửa rau cùng đại thẩm bên cạnh, cuốn lên tay áo bắt đầu giúp một tay, hoàn toàn quên cam kết của nàng và Tiểu Xuân.
Sáng sớm, Khởi Diệu ăn xong bữa sáng, liền theo sau Tiểu Xuân, liều chết nhắc nhở Tiểu Xuân phải tuân thủ cam kết, mang nàng tới phòng ăn. Tiểu Xuân bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo Khởi Diệu đang kích động tới phòng ăn, dọc theo đường đi chỉ nghe Tiểu Xuân một miệng dặn dò cùng Khởi Diệu một miệng đáp ứng.
Tiểu Xuân trên đường đi trong lòng vẫn còn suy tư phương pháp có thể để cho tiểu thư nhìn một chút phòng ăn rồi trở về, nào biết vừa bước vào phòng ăn, liền bị Tiểu Hồng sốt ruột lôi kéo chạy về viện phía trước, căn bản còn không kịp kháng nghị.
Khởi Diệu cứ như vậy không giải thích được bị lưu lại. Bởi vì hôm nay nàng mặc quần áo cũ của Thái bà bà đưa cho, vì vậy bị Lâm đại thúc nhầm là tiểu nha đầu. Bất quá lại vừa đúng giải quyết khó khăn của nàng, bởi vì nàng đang phiền não như thế nào xâm nhập mà không bị phát hiện.
Thật tốt quá! Chuyện đúng như mong muốn của nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì, ta sao chưa từng thấy ngươi?" Đại thẩm rửa rau ôn hòa hỏi.
“Ta tên là Khởi Diệu, đại thẩm. Ta là họ hàng của Tiểu Xuân, hôm qua mới vừa tới."
“Thì ra ngươi là thân thích của Xuân nha đầu, gọi Khởi Diệu phải không? Ừ, rất dễ nghe, nha đầu."
“Cám ơn đại thẩm."
“Ai nha, chớ có gọi một đại thẩm hai đại thẩm, gọi thế không thuận miệng, gọi Lưu mụ là tốt rồi."
“Này! Các ngươi đang làm gì? Không rửa rau nhanh còn nói chuyện phiếm. Còn có, nha đầu, ngươi động tác nhanh một chút, chớ chậm quá." Lâm đại thúc hướng Khởi Diệu rống to.
“Đã biết, này không phải rửa sạch sao? Còn có, chớ khi dễ tiểu cô nương mới tới." Lưu mụ lớn tiếng gào to, sau đó quay trở lại, lại nhẹ giọng hướng Khởi Diệu nói: “Chớ để ý, Diệu nha đầu, hắn chính là kẻ to mồm, là người ác miệng nhưng không ác tâm, sau này chung sống lâu, ngươi sẽ hiểu rõ, chớ bị Lâm lão đầu làm sợ." Nói xong, liền nhiệt tình giới thiệu nhưng người khác cho Khởi Diệu biết.
Nhờ Lưu mụ tốt bụng giới thiệu, Khởi Diệu rất nhanh cùng mọi người hòa nhập.
Tiểu Xuân làm xong sự tình chạy về, chỉ thấy Khởi Diệu cùng Lưu mụ vừa nói vừa cười vừa chọn món ăn, rửa rau, lập tức bị dọa đến trắng bệch mặt mũi.
“Tiểu...."
“A! Tiểu Xuân biểu muội, ngươi đã trở lại a!" Tiểu Xuân còn chưa nói hết, liền bị Khởi Diệu ngắt lời, trong lời nói còn ám chỉ. Nhìn dáng vẻ nàng dường như còn chưa hiểu, lập tức lại nói tiếp: “"Biểu muội", ngươi làm xong việc rồi a? Không cần để ý ta, Lưu mụ đã giới thiệu ta với mọi người, tất cả mọi người đối với ta rất tốt." Mấy câu nói là “Tiên hạ thủ vi cường" [1] mãnh liệt ám hiệu. Hiện tại mọi người cũng biết nàng là Tiểu Xuân biểu tỷ, nếu như Tiểu Xuân muốn phủ nhận, hậu quả xin tự phụ trách.
[1] Ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.
Tiểu Xuân đáng thương, rốt cục nghe hiểu Khởi Diệu nói. Vừa nghĩ tới hậu quả của việc phủ nhận, nàng không khỏi bày ra bộ mặt lo lắng.
“Tiểu Xuân, ngươi yên tâm đi! Chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt biểu tỷ của ngươi." Lưu mụ bảo đảm nói.
“Lưu mụ, thật là cám ơn ngươi." Khởi Diệu vội vàng hướng Lưu mụ nói cám ơn, cũng ở trong lòng mừng thầm chuyện tiến triển thuận lợi.
****
“Tiểu thư, nhờ cậy ngươi, để cho ta cùng Lưu mụ bọn họ nói rõ ràng, đây chỉ là nhầm lẫn thôi!" Sau khi Khởi Diệu trở về phòng, Tiểu Xuân lôi kéo nàng khẩn cầu. “Tiểu thư, ngươi hãy tha cho ta đi! Nếu để cho trang chủ biết chuyện này, Tiểu Xuân nhất định sẽ bị xa thải." Nói tới chỗ này, Tiểu Xuân đã sắp khóc.
Khởi Diệu không đành lòng an ủi: “Tiểu Xuân, ngươi không cần lo lắng, chủ ý là của ta, vạn nhất sự việc bị bại lộ, tất cả tránh nhiệm ta sẽ chịu, ngươi tuyệt đối không bị xa thải. Hơn nữa, biết ta chỉ có mấy người, mà mấy người kia tuyệt đối sẽ không bước vào phòng ăn, cho nên không có người biết, yên tâm đi!"
“Nhưng là, ta...."
“Yên tâm đi! Tiểu Xuân, có chuyện ta chịu trách nhiệm." Khởi Diệu lần nữa đảm bảo. Thấy Tiểu Xuân vẫn có chút do dự, nàng tự động giảm điều kiện, cũng triển khai công lực thuyết phục cường đại: “Như vậy đi! Ta đi hỗ trợ nửa ngày, nửa ngày là được rồi."
Một lát sau, quyết tâm của Tiểu Xuân quả nhiên đã dao động, chỉ thấy nàng chần chờ gật đầu một cái, “Ân,....được rồi. Nhưng chỉ là có thể đi nửa ngày nga!"
“Nhất định, nhất định." Khởi Diệu cao hứng trả lời.
***
Bên trong sơn trang phía bắc, Hoắc Lỗi hướng về phía cửa phòng nhẹ gõ mấy cái, liền đẩy phòng ra xoải bước vào bên trong thư phòng, hướng phía nam nhân đang ngồi đọc sách đi tới.
“Lão đại, ta với ngươi hàn huyên một chút, thuận tiện nói cho ngươi biết tình hình của nha đầu kia." Hoắc Lỗi tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống. Nếu hắn không tự động ngồi, phải đợi lão đại mở miệng bảo hắn ngồi xuống, có khi đợi đến bạc đầu, lão đại còn chưa chắc có động tĩnh.
“Ân" Nam tử được gọi là lão đại hờ hững đáp một tiếng, cũng không buồn ngẩng đầu, đối với chuyện Hoắc Lỗi nói dường như một chút cũng không hứng thú.
Mặc dù lão đại bộ dáng không quan tâm, nhưng là Hoắc Lỗi biết hắn thật ra với Diệu nha đầu có hứng thú. Khó có cô nương khiến đại ca hứng thú, làm đệ đệ đương nhiên muốn hết sức tương trợ a! Cho nên mấy ngày hôm nay hắn tự nguyện trở thành kẻ lắm mồm, tùy thời đem tình hình Diệu nha đầu nói cho lão đại nghe.
“Lão đại, nàng chẳng những đi phòng ăn giúp một tay, còn vừa đấm vừa xoa Tiểu Xuân giữ bí mật, không để cho những người khác biết thân phận của mình, thật là một cô nương kì quái." Hắn không hiểu nói. Thấy lão đại phản ứng gì cũng không có, hắn lại tiếp tục nói: “Lão đại, nha đầu kia dường như biết y thuật. Mấy ngày trước, lão Lâm thấp khớp bệnh cũ lại tái phát, nàng đưa chút dược thảo cho lão Lâm xoa chân, hiệu quả trị liệu dường như không tệ. Cho nên lão Lâm hiện tại thương nàng như thương nữ nhi của mình, Lưu mụ cũng giống vậy, tất cả mọi người trong phòng ăn đều bị nàng thu phục."
Hoắc Lỗi nói đến văng nước miếng, nhưng Mạt Vô Ngân vẫn là không nhúc nhích.
“Lão đại! Ngươi cũng quá đáng lắm, lão đệ ta nói xong miệng lưỡi khô khốc, ngươi cũng nên có điểm phản ứng đi." Hoắc Lỗi oán trách nói.
“Rất tốt." Mạt Vô Ngân lạnh nhạt trả lời.
Thấy đại ca vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng hắn thật khó chịu.
Đại ca tính tình mặc dù lạnh nhạt, nhưng hắn cùng muội muội biết đại ca đối với họ thật là tốt. Nhìn Mạt Vô Ngân khuôn mặt lạnh lùng, Hoắc Lỗi có thể hiểu rõ tại sao đại ca lại như thế cô độc mà không nguyện thân cận bất kì kẻ nào, bởi vì thứ đáng sợ đó ban đêm cùng hắn ở một chỗ, chẳng qua là không ai phát giác.
Đêm hôm đó tiếng thét chói tai của nương làm hắn tỉnh lại, lao ra khỏi phòng, đúng lúc thấy một con quái vật đáng sợ từ trong phòng đại ca chạy đến. Lúc ấy hắn sợ đến nỗi trốn trong chăn khóc, đợi đến trời sáng mới đi tìm cha mẹ. Cha mẹ vừa thấy hắn, liền ôm hắn khóc, sau đó hướng hắn nói, sẽ không để cho hắn sống cùng quái vật, muốn hắn yên tâm.
Từ sau hôm đó, đại ca đã không thấy tăm hơi. Nhớ lúc ấy hắn đã từng hỏi qua cha mẹ, đại ca như thế nào không thấy? Cha mẹ cũng không trả lời, chẳng qua là nhìn nhau sợ hãi, cuối cùng nương thậm chí khóc. Sau lại vì không muốn làm mẹ thương tâm, Hoắc Lỗi cũng không dám hỏi nữa, lâu ngày cũng liền quên chuyện này.
Mãi cho đến mười năm trước, một cuộc đại hỏa: cha mẹ chết cháy, cũng đốt trụi toàn bộ gia sản Hoắc gia. Đang không có tiền, cũng không có thân thích nguyện ý tiếp tế, hắn và muội muội hai người quần áo lam lũ lưu lạc ngoài đường khắp nơi ăn xin. Hồi tưởng lúc ấy, Hoắc Lỗi trong lòng không khỏi dấy lên một trận chua xót.
Khi đó muội muội thân thể suy nhược, không cách nào chịu đựng được đả kích mất đi song thân, mà sinh bệnh nặng. Mặc dù hắn đã cố hết sức chiếu cố nàng, nhưng chỉ là có thể trơ mắt nhìn muội muội quý giá của mình ngày càng gầy gò, cách Quỷ Môn Quan càng ngày càng gần. Đúng lúc thời khắc nguy cấp nhất, đại ca tìm được bọn họ, hơn nữa chiếu cố bọn họ.
Nhớ ngày đó nếu không có đại ca, muội muội có thể sớm đã đi đời nhà ma, mà chính hắn cũng không biết sẽ lưu lạc phương nào. Ân tình của đại ca, bọn họ cả đời cũng không cách nào hồi báo.
Lần nữa cùng đại ca gặp lại, gợi lên kí ức của hắn. Lúc ấy bởi vì tuổi còn nhỏ, cho dù nhớ tới vẫn không có cách nào hiểu rõ, nhưng ngày càng già dặn, hắn từ từ hiểu rõ chuyện phát sinh đêm hôm đó.
Nhìn đại ca bộ dáng lạnh như băng, hắn vô cùng hi vọng nha đầu kì lạ kia có thể hóa giải thống khổ trong lòng đại ca.
***
“Diệu nha đầu, Diệu nha đầu, ngươi đang ở đâu?" Người đánh xe Tiểu Lưu vọt vào trong phòng ăn kêu to.
“Lưu ca, ta ở chỗ này." Khởi Diệu phất tay kêu to. Tiểu Lưu là nhi tử của Lưu mụ, là người chất phác, hiền như khúc gỗ, là người đánh xe trong sơn trang, Khởi Diệu vô cùng quý hắn.
Thấy Khởi Diệu, Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm. “Diệu nha đầu, nhanh lên một chút, có người bị thương."
“A, người nào bị thương? Bị thương như thế nào?" Khởi Diệu vội vàng hỏi.
“Là Lý Toàn tiểu tử kia! Hắn bị ngã, xương tay bị gãy. Ai nha, chúng ta nhanh đi là được rồi. Lâm đại thúc, Diệu nha đầu cho chúng ta mượn một lát." Lời còn chưa nói hết, liền kéo Khởi Diệu chạy ra ngoài.
“Xem ra Diệu nha đầu giá cả thị trường ngày càng cao." Lâm đại thúc cười nhìn bóng lưng Khởi Diệu.
“Cũng không phải là không thế. Lần trước nàng chữa cho Tiểu Thanh bị đau bụng, còn giúp chúng ta thấp khớp giảm bớt đau, Diệu nha đầu giá trị có thể tăng lên." Lưu mụ đắc ý nói.
“Đúng vậy a! Thật đúng là phải cảm tạ nàng! Nếu không phải là nàng, tiểu tôn tử của ta có thể sẽ không được cứu." Phụ trách quét dọn bà bà nói. Tiểu tôn tử của nàng bởi vì gặp mưa bị phong hàn mà sốt cao không giảm, tạm thời chưa tới được đại phu, thật may là Khởi Diệu kịp thời chạy tới, cứu hắn một cái mạng nhỏ. Từ đó cả nhà bà đối Khởi Diệu cảm tạ ân huệ, chỉ thiếu chưa đem Khởi Diệu lên thờ cúng.
Trải qua bao nhiêu chuyện, Khởi Diệu danh tiếng lan xa, hôm nay toàn bộ sơn trang đều biết có nhân vật như thế tồn tại, chỉ cần có người bị thương liền tìm nàng xử lí.
Chuyện phát triển khiến Khởi Diệu phi thường hài lòng, nàng không hề lo lắng vạn nhất trang chủ đoán được thân phận, đuổi ra khỏi sơn trang, mỗi ngày tự tại sung sướng sống qua ngày.
Nhưng Tiểu Xuân lại khổ não! Thấy tiểu thư cùng nàng nói dối giống như tuyết cầu càng lăn càng lớn, nàng thật sự là vô cùng lo lắng, cũng rất hối hận ban đầu không có tuân thủ nguyên tắc.
Khởi Diệu cùng Tiểu Lưu chạy tới hiện trường, nàng kiểm tra một chút người còn nằm trên đất.
“Diệu nha đầu, như thế nào?" Bên cạnh người giúp việc hỏi.
“Ân, hoàn hảo, Tiểu Lý chỉ có xương tay bị gãy, hơn nữa có mấy chỗ xây sát mà thôi." Nói xong liền hướng đám người hỏi: “Có người hay không giúp ta cầm mấy miếng ván gỗ, sợi dây, mảnh vải dài, rượu mạnh cùng với một món sạch sẽ y phục rách rưới tới?"
“Chúng ta đi lấy." Trong đó lập tức mấy người hướng bên trong nhà chạy đi.
Khi có đầy đủ vật phẩm cần thiết, Khởi Diệu trước hết cho Tiểu Lý uống mấy ngụm to rượu mạnh, lại đem y phục rách rưới gấp để cho hắn cắn.
“Mã đại ca, Hoàng đại ca, các ngươi chia nhau nắm chặt người Tiểu Lý. Lưu đại ca, ngươi cầm cánh tay của hắn, thời điểm ta nối xương, ngàn vạn lần không để hăn lộn xộn." Khởi Diệu chỉ thị nói. “Tiểu Đặng, chờ một chút cũng mời giúp nắm tay Tiểu Lý."
Sử dụng sức lực của bốn đại nam nhân cũng có thể đi! Nàng nghĩ. Dùng hai tấm ván phủ cánh tay bị gãy, lại dùng vải cột chắc, Khởi Diệu hít một hơi thật sâu, hiện tại muốn tiến hành phần khó khăn nhất – nối xương gãy. Bởi vì thiếu hụt thuốc tê, Khởi Diệu chân thành hi vọng vài hớp rượu mạnh kia lập tức có thể phát sinh tác dụng, để cho Tiểu Lý thuận lợi chịu đựng.
“Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa?" Khởi Diệu ngẩng đầu nhìn bốn người, thấy tất cả mọi người gật đầu một cái, mới lớn tiếng: “Vậy chúng ta bắt đầu động thủ. Tiểu Đặng, ngươi cầm tay Tiểu Lý từ từ nâng. Nhớ, nhất định phải vô cùng chậm, như vậy ta mới có thể đem xương gãy ghép lại."
Thấy Tiểu Đặng hiểu rõ gật đầu, Khởi Diệu mới bắt đầu nối xương gãy.
Nàng làm hai lần mới đem xương gãy trở về chỗ cũ, dùng vải vững vàng cố định, Khởi Diệu cùng mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, mà bệnh nhân Lý trong toàn bộ quá trình nối xương đau đến ngất đi.
“Như vậy cũng tốt." Khởi Diệu thoải mái nói, “Ít nhất lúc dùng rượu cồn rửa sạch vết thương, hắn sẽ không có cảm giác đau."
Vẫn đợi đến lúc xử lí xong các vết thương khác, Khởi Diệu mới bảo mọi người đem Tiểu Lý đặt lên trên ván gỗ mang về nhà nghỉ ngơi.
***
“Đại ca, Diệu nha đầu hôm nay giúp Tiểu Lý nối lại xương bị gãy." Hoắc Lỗi kích động chạy vào thư phòng, hướng đại ca báo cáo chuyện gần đây của Khởi Diệu. “Lão đại, ngươi có muốn đi nhìn xem một chút, nàng có thể gặp nguy không loạn chỉ huy mấy đại nam nhân giúp nàng làm việc, còn rất trấn định thay Tiểu Lý nối xương, thật là làm người ta bội phục,"
Lúc ấy Hoắc Lỗi ở trong đám người, cho nên đối với chuyện xảy ra nắm trong lòng bàn tay.
“Lão đại, xem ra có Diệu nha đầu ở đây, chúng ta trong sơn trang có thể tiết kiệm được tiền khám đại phu." Hoắc Lỗi nói giỡn.
Mạt Vô Ngân hồi tưởng mấy ngày gần đây Hoắc Lỗi đem sự tình báo cáo, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn không khỏi nhu hòa.
Nghe việc Khởi Diệu làm đủ chuyện khiến người ta kinh ngạc, hắn cũng không cảm thấy sửng sốt, bởi vì hắn cảm giác được Diệu không phải là người bình thường, trong lòng của nàng có bí mật, nếu không trong lúc đang ngủ sẽ không nói mớ những lời kì quái, thậm chí rơi lệ....
Bất quá người nào không có bí mật đây? Chính hắn không phải có một, hơn nữa còn xấu xí cực điểm!
Diệu bây giờ không biết thân phận chân chính của hắn, nếu như nàng phát hiện hắn ở trước mặt mọi người che dấu, vạch trần bí mật của hắn, nàng.....Nhất định sẽ giống như cha mẹ hắn, hi vọng cách xa hắn ra, thậm chí hi vọng mình đừng cứu hắn.
Không! Hắn sẽ không để cho tình huống như thế phát sinh, hắn chỉ hi vọng có thể thấy nàng, biết nàng bình an vô sự là tốt rồi, cho dù vĩnh viễn không hiện thân cũng không quan hệ. Dù sao quái nhân không thể yêu cầu quá nhiều, Mạt Vô Ngân giễu cợt suy nghĩ của mình.
***
Khởi Diệu ở bên trong sơn trang trà trộn rất không tệ, mặc dù mấy ngày đầu, nàng thật lo lắng sơn trang chủ nhân biết mình nhận nhầm người sẽ đem nàng đuổi đi, nhưng là ngày ngày trôi qua, cấp trên động tĩnh gì cũng không có, nàng bất tri bất giác thả lỏng.
Sau nàng kết luận, phỏng đoán đại khái là trang chủ vô cùng bận rộn, cho nên quên có nhân vật như nàng tồn tại. Tìm được kết luận hợp lí, Khởi Diệu liền đem chuyện này ném ra phía sau, vui vẻ sống qua ngày.
Khởi Diệu cười nhẹ, một tay xách rổ, một tay cầm xẻng nhỏ, cước bộ nhẹ nhàng hướng vườn hoa trong đình đi tới. Nàng muốn đi tìm dược thảo ở đây, không biết chúng trông thế nào?
Vừa đi vào đường mòn quanh co, tiến vào cánh rừng bên trong, thật xa nàng đã nhìn thấy có người nằm trên cây. Đến gần nhìn kĩ, người nọ lấy tư thế vô cùng tiêu soái nằm trên cây ngủ.
Có người như vậy chẳng kiêng nể gì ở chỗ này lười biếng! Khởi Diệu trong lòng vô cùng khó chịu suy nghĩ.
“Này!" Nàng kêu, không có lời đáp. “Này, phía trên, tỉnh tỉnh a!" Khởi Diệu vận hết khí lực, hướng con sâu lười trên cây rống lớn.
Người trên cây bị nàng gọi lớn như vậy, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, thiếu chút nữa từ trên cây té xuống. May nhờ hắn kịp thời bắt được nhánh cây bên cạnh, nếu không đã ngã thế chó ăn cứt. Sau khi ổn định thân thể, hắn nổi giận đùng đùng hướng thủ phạm dưới tàng cây lớn tiếng tức giận mắng: “Kẻ nào ngu ngốc dám quấy nhiễu bổn thiếu gia ngủ trưa....A, Diệu nha đầu!" Vừa thấy Khởi Diệu, hắn không khỏi kinh ngạc nói không ra lời.
“A! Ngươi là người hôm đó chỉ ta đường về phòng." Khởi Diệu nhảy cẫng nói, không nghĩ ở chỗ này lại gặp hắn.
Hoắc Lỗi dễ dàng từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ y phục, không thèm để ý nói: “Oh, chuyện kia a, không cần cảm tạ ta, con người ta làm chuyện tốt cũng không yêu cầu người ta hồi báo."
Hừ! Rắm thối. Vốn là ấn tượng đầu với hắn không xấu, lúc này toàn bộ sụp đổ. Chẳng qua là nói cho nàng biết đường về phòng mà thôi, hắn còn tưởng là ban cho nàng bao nhiêu ân huệ, mới vừa rồi còn dám mắng nàng. Tốt! Không chỉnh hắn, nàng thật sự là nuốt không trôi.
“Ngươi thật tốt. Vốn là ta còn đang suy nghĩ, có hay không đem chuyện ngươi ở nơi này vụng trộm ngủ trưa hướng người trên báo cáo, nhưng nghe ngươi nói như vậy, ta liền nghĩ nói cho Lý thúc." Nói xong, quay người lại, chuẩn bị đi mách lẻo.
“Diệu nha đầu, ngươi hãy tha cho ta đi!" Hoắc Lỗi vội vàng hướng phía trước ngăn cản. Hắn cũng không phải sợ Khởi Diệu tố cáo với Lý thúc, dù sao hắn cũng đường đường là nhị thiếu gia, Lý thúc có thể gây khó dễ hắn sao? Vấn đề là, nếu để cho lão đại biết hắn lười biếng, nhất định sẽ triệu hồi hắn đến Thanh Vân trấn, vậy hắn sẽ không quan sát được tiến triển của lão đại và Diệu nha đầu?
Không được, không được! Như vậy tổn thất quá lớn, tâm nguyện chưa hoàn thành, hắn sẽ đấm ngực dậm chân cộng thêm tiếc nuối cả đời.
“Được rồi, nhìn ngươi đáng thương như vậy cầu khẩn ta, ta sẽ không đi nói Lý thúc, nhưng là ngươi phải đáp ứng giúp ta một việc." Khởi Diệu cười xảo trá. Thật ra thì nàng căn bản không có ý định đi tố cáo, chỉ là muốn dọa hắn một chút mà thôi, nàng cũng không phải là loại người thích gây bất hòa.
“Làm chuyện gì?" Hoắc Lỗi bất đắc gì hỏi.
“Vào vườn thuốc của ta nhổ cỏ với lật đất."
“Nhổ cỏ? Lật đất? " Hoắc Lỗi không dám tin, hơi cao giọng lặp lại.
“Đúng vậy a! Thế nào, không cam lòng?"
“Nhưng là...." Muốn hắn đi nhổ cỏ lật đất, này có chút quá đáng! Hơn nữa nói thế nào, trong sơn trang người giúp việc ít nhất cũng năm, sáu mươi, còn không đến phiên hắn tự thân xuất mã đi?! Còn có, Diệu nha đầu khi nào lại trồng dược thảo, hắn thế nào không biết?
“Này, dứt khoát một chút, rốt cục có làm hay không? Đừng có như nữ nhân, lề mề cùng ưỡn ẹo." Nàng không nhịn được quở trách.
Lề mề?! Ưỡn ẹo?! Này.....Điều này thật sự quá ô nhục hắn. “Hảo! Dĩ nhiên không thành vấn đề!" Hắn đáp ứng một tiếng.
“Ân, thế này còn tạm được." Khởi Diệu gật đầu nói “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi."
“Ta tên là Hoắc Lỗi."
“Hỏa Lôi?!"
“Là Hoắc – Lỗi. Hoắc trong hết bệnh, Lỗi trong quang minh lỗi lạc." Hắn vẻ mặt đắc ý tự giới thiệu.
“Nga, phải không?" Khởi Diệu liếc hắn một cái, phản bác: “Ta xem là Hoắc trong bệnh dịch tả, Lỗi trong cục đá."
“Diệu nha đầu, ngươi cũng đừng làm tổn thương ta." Hoắc Lỗi như đưa đám nói, hoàn toàn mất hết đắc ý lúc trước. Thiệt là! Tên hay như vậy, lại bị nha đầu này nói thành như vậy, khiến người ta nhục chí.
“Được rồi! Hoắc Lỗi, cái tên này thật đúng là khó đọc." Vào lúc này nàng lại ngại tên của người khác khó đọc."Gọi Hỏa Lôi còn tương đối dễ nghe. Dù sao có thiên lôi, địa lôi, gọi là Hỏa Lôi cũng không sai, xem ngươi cao lớn như vậy, gọi là Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi tốt lắm!" Nàng bá đạo kết luận.
“Ta..."
Không đợi Hoắc Lỗi phản đối, nàng liền rất nghĩa khí hòa giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, ranh mãnh lớn tiếng nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta lấy cái tên này dễ nghe, lại vang dội như vậy, con người của ta làm việc tốt cũng không yêu cầu người ta hồi báo."
Hoắc Lỗi nghe xong thật là dở khóc dở cười, không biết nói gì mới phải.
“Đúng rồi, Đại Hỏa: Hỏa Hoạn Lôi, làm sao ngươi biết ta là Diệu nha đầu?" Khởi Diệu đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Thế nào không biết, hiện tại toàn bộ sơn trang từ trên xuống dưới có ai không biết đại danh Diệu nha đầu ngưoi." Hoắc Lỗi cười khổ.
“Nga, thật không nghĩ tới ta nổi danh như vậy!" Nàng hân hoan lại đắc ý cao giọng: “Như vậy đi! Hôm nay ta đang vui, cho nên trừng phạt giảm phân nửa, ngươi chỉ cần giúp ta lật đất là tốt rồi." Vừa nói vừa đẩy hắn hướng vườn dược thảo đi tới.
Tác giả :
Liễu Doanh