Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 49: Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi
Editor: Mèo lười
"Thẩm Trí Viễn dưới sự cổ vũ của An Ninh Ninh đã tới hành tinh M78 mang một đám khoa học gia đến, khởi động kế hoạch cải tạo Trái Đất. Nhưng lại không cẩn thận mà tính sai số liệu, tự thân phá hỏng gien, Thẩm Trí Viễn chết"
"Trái Đất bởi vì bị ảnh hưởng bởi kế hoạch của Thẩm Trí Viễn, khí hậu trở nên dị thường, động vật bắt đầu rơi vào cuồng bạo."
"Tai họa sông băng và núi lửa cùng nhau xảy ra, Trái Đất lệch khỏi quỷ đạo, nhân loại rơi vào nguy cơ lớn trước đó chưa từng có"
"Bad end"
Hạ Lưu từ trước đều giờ đều là một nhân viên rất chăm chỉ, vừa hoàn thành nhiệm vụ trước liền vội vàng xem nhiệm vụ kỳ sau. Chỉ là khá đáng tiếc là...
Xem ra hệ thống quân không quá nguyện ý làm nhiệm vụ này.
"Ta không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này" Hệ thống quân rất nghiêm túc đề nghị với Hạ Lưu: "Nếu không chúng ta trực tiếp nhảy ra, đi đến thế giới tiếp theo đi"
"Dũng sĩ chân chính là người có gan đối diện trực tiếp với cuộc sống thảm đạm, với lại... người làm nhiệm vụ là tôi, ông ở chỗ này nói bậy gì chứ" Hạ Lưu vắt chéo chân ngáp một câu, lại lật lật quyển sách trên tay, "Lại nói, hiếm khi có được một thế giới vô cùng bình an, không có nguy hiểm gì như thế này, không đi cũng thực đáng tiếc"
Hệ thống quân lớn tiếng lên án Hạ Lưu: "Nhưng lần này cô sắm vai học bá(*)! Ban đầu cô biểu diễn khóa học bá rất tốt, nhưng cũng chỉ là khóa học văn hóa kém chất lượng! Cô đừng cho là ta không biết đến lúc đó cô lại sẽ gọi ta ra để giúp cô làm bài thi!"
(*) Học bá: Học rất giỏi, trái lại với học tra là học tệ.
Hạ Lưu xoa xoa thái dương, trực tiếp ném ra đòn sát thủ: "Lý Cẩu Đản cách vách..."
Lời còn chưa nói xong, hệ thống quân liền lập tức phản ứng kịp, cửa vào thế giới bị hắn dùng tốc độ ánh sáng mở ra: "Lên đi Hạ Lưu! Chúng ta không thể để Lý Cẩu Đản đuổi kịp được!"
Hạ Lưu không nhịn được muốn cười, Lý Cẩu Đản này thật đúng là đối thủ trời sinh của hệ thống quân.
Thế giới lần này Hạ Lưu đến là một câu chuyện thanh xuân vườn trường tươi mát, chỉ có một điểm duy nhất khác với những câu chuyện thanh xuân vườn trường bình thường khác chính là...
Vai nam chính lần này là người ngoài hành tinh.
Người ngoài hành tinh bình thường có lẽ chính là đầu to mắt to người nhỏ, tỉ như ET. Khác một chút là khoảng thời gian trước Lý Cẩu Đản ở cách vách nhìn trúng là vị giáo sư Do kia, mà người ngoài hành tinh Hạ Lưu công lược lần này...
Là một người từ hành tinh M78 di dân đến Trái Đất, mục tiêu của Thẩm Trí Viễn chính là cải tạo Trái Đất.
Câu chuyện xảy ra ở trường trung học Võ Dương, đây là một trường trung học trọng điểm trong thành thị nhỏ bé này, cho nên tất cả học sinh đều hy vọng có thể chen vào học ở đây. Mà trong ngày khai giảng năm hôm nay, vai nữ chính An Ninh Tĩnh phát hiện một nam sinh ở trong toilet, hắn chính là nam chính Thẩm Trí Viễn vừa đến Trái Đất chưa biết rõ sự khác biệt giữa toilet nam và nữ. Cũng bởi bắt đầu từ chuyện này, câu chuyện của An Ninh Tĩnh và Thẩm Trí Viễn chính thức bắt đầu.
Lần này Hạ Lưu là một học bá, chuyện am hiểu nhất chính là học tập, chuyện thích làm nhất là làm bài thi, chuyện thường làm chính là chiếm lấy vị trí đầu bảng.
Đây chính là ngày đầu tiên khai giảng, rốt cuộc cũng qua được buổi lễ tựu trường suốt hai tiếng đồng hồ, các học sinh đều lười biếng xếp hàng về lớp học.
Kỳ nghỉ hè vừa kết thúc phảng phất như một giấc mơ, lại phải tiếp tục sống cuộc sống những năm tháng trên sân trường. Hoa quế trường trung học Võ Dương đã tàn, giấc mộng kỳ nghỉ hè của những học sinh cũng đã tàn.
Hạ Lưu đẩy đẩy mắt kính, thu hồi bài tập nghỉ hè của mình từ chỗ sáu đồng học, nhân tiện mang theo cả nhật ký nghỉ hè và đống bài thi mà cô giáo đã cố ý sắp xếp thêm cho cô.
Ngày đầu tiên khai giảng vẫn chưa lĩnh sách mới, phần lớn các lớp đều là tự học.
Những học sinh chưa thích ứng được với chuyện rời khỏi cuộc sống lười nhác ở kỳ nghỉ hè để đến đây bắt đầu học đều bắt đầu túm năm tụm ba trò chuyện với nhau. An Ninh Tĩnh ngồi bên cạnh Hạ Lưu chạm vào khủy tay của cô: "Hạ Lưu, cậu nghỉ hè có đánh liên minh anh hùng không? Mỗi ngày tớ và bọn Trương Cường đều đẩy ra tháp, tớ còn có thể giết một lần giết hai tên đấy, haha"
Hạ Lưu mờ mịt nhìn An Tĩnh Ninh, nhếch miệng gật gật đầu "Ưm, nghe có vẻ rất lợi hại"
An Ninh Tĩnh nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, có chút đắc ý lướt ảnh: "Nhìn đi! Đây là ảnh lưu niệm đấy, lúc ấy tớ liền lấy di động ra chụp ngay tức khắc!"
Hạ Lưu rất nể mặt mũi của cô mà lại gần nhìn nhìn, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng hỏi: "Chỉ là, liên minh anh hùng là cái gì?"
"..."
An Ninh Tĩnh lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Lưu, cuối cùng lựa chọn quay đầu tán gẫu với nam sinh bên cạnh.
Hạ Lưu thong thả quay đầu tiếp tục xem quyển sách chính trị, lặng lẽ ghi nhớ tri thức một vài điểm: lý luận chủ nghĩa duy vật, người không thể hai lần bước vào cùng một dòng sông...
Sau một tiết học, Hạ Lưu hơi hơi quay đầu nhìn lầu đối diện.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, thời tiết nóng bức của mùa hè đã sớm bị gió thu cuốn đi, còn có thể nghe thấy những tiếng ve kêu cuối cùng ở những cây cổ thụ giữa sân truyền đến. Màu đỏ của ngói, màu xanh biếc của đại thụ, bầu trời màu lam, rõ ràng chỉ là những màu sắc bình thường nhất, nhưng lại là cảnh trí đẹp nhất trong vườn trường.
Xoa xoa cổ có chút phát đau vì cúi đầu lâu, Hạ Lưu bồi An Ninh Tĩnh đi WC. Rủ nhau đi vệ sinh chính là nơi thể hiện tình cảm rõ nhất giữa hai nữ sinh, tuy rằng cô và An Ninh Tĩnh thật ra cũng không có giao tình gì nhiều, chẳng qua chỉ là ngồi hơi gần nhau mà thôi.
Trong nguyên văn, lúc ấy Hạ Lưu vì đến phòng làm việc giải quyết vấn đề, cho nên không có bồi An Ninh Tĩnh đi WC. Vốn là cơ hội thứ nhất quen biết với Thẩm Trí Viễn cứ thể bị cô bỏ lỡ, sau đó cũng chỉ vì tính cách quá hướng nội nên luôn bỏ qua. Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp đại học mới hối hận, hối hận bản thân đã bỏ qua cảm xúc của mình.
Nếu lúc đó cô có thể nói với tên học tra Thẩm Trí Viễn kia rằng mình có thể dạy bổ túc cho hắn, cũng có thể giám sát hắn học thuộc từ đơn, nói không chừng, thanh xuân của cô đã chẳng bình thản vô vị như vậy.
An Ninh Tĩnh ngồi trong phòng, Hạ Lưu lặng lẽ đứng ở bồn rửa tay bên cạnh lặng lẽ chờ cô, nhân tiện nhỏ giọng nhắc lại một vài từ đơn.
Trong WC thường thường sẽ truyền ra tiếng nói chuyện điện thoại, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hẳn là do một số nữ sinh nào đó vụng trộm hút lưu lại dấu vết.
Bỗng nhiên nghe được một trận tiếng ho khan bị đè nén, Hạ Lưu quay đầu lại, một nam sinh mặc đồng phục trường trung học Võ Dương chậm rãi đến bên cạnh cô, có chút nhịn không được đưa tay quạt gió, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Người cao gầy, màu da trắng mịn, gương mặt hơi hơi nhướn lên mang theo một chút ngạo ý. Khác hẳn với những nam sinh cùng tuổi mặt đầy mụn, gương mặt hắn thoạt nhìn đặt biệt sạch sẽ. Hạ Lưu đứng bên cạnh hắn, nhìn lướt qua thiếu niên trong gương, chỉ là một bộ đồng phục học sinh trắng xanh xen kẽ bình thường, nhưng khi mặc lên người của hắn lại trở nên rất đẹp.
Rõ ràng là một nam chính bước ra từ trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng một giây sau hình tượng liền triệt để tan biến.
"Con người ngu xuẩn.. lại dùng hắc ín và Nicotine mạn tính tự sát."
"Qủa nhiên.. người Trái Đất chính là ngu xuẩn như vậy!"
"Cái loại hương vị ghê tởm này... chờ đến lúc ta cải tạo Trái Đất nhất định sẽ tiêu diệt nó"
Một bên rửa tay một bên vẻ mặt không chút thay đổi thần bí lẩm bẩm, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hạ Lưu nghe rõ ràng thấu đáo.
Vào giờ khắc này, ba từ trung nhị bệnh đã triệt để bị Hạ Lưu đặt lên đầu của Thẩm Trí Viễn.
Hình như cảm thấy được Hạ Lưu đang nhìn mình, Thẩm Trí Viễn chậm rãi quay đầu đánh giá cô, dựa vào ưu thế chiều cao của mình từ trên cao nhìn xuống nói: "Nhìn cái gì, chẳng lẽ chưa từng thấy qua người đẹp sao như vậy sao?"
Hạ Lưu chưa kịp phản bác, sau khi nghĩ tới đây là toilet nữ, lập tức lôi kéo cổ tay của Thẩm Trí Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi hai người chạy ra ngoài hành lang của WC, Hạ Lưu mới buông hắn ra. Đáng tiếc Thẩm Trí Viễn không ý thức được mình vừa rồi đã được Hạ Lưu giúp, ngược lại dùng ánh mắt ghét bỏ cô. Một đôi mắt mèo híp lại thành một đường, lười biếng ngẩng đầu nhìn trời, u buồn mà lại biếng nhác.
"Con người bây giờ... đã đói khát đến vậy sao? Nhìn thấy người đẹp trai liền không cách nào kiềm chế trực tiếp làm ra loại chuyện này... Tiếp theo sẽ chính là thổ lộ tình cảm như trong truyện tranh phải không? Không, tôi sẽ không chấp nhận cô, ngực của cô thực bằng phẳng"
Bệnh thần kinh.
Nếu không phải hắn là người ngoài hành tinh vừa tới Trái Đất cái gì cũng đều không biết, Hạ Lưu nhất định sẽ gán cho Thẩm Trí Viễn một cái tên thân mật như vậy.
"Đồng học, thứ nhất, cậu là nam sinh không thể vào toilet nữ đó là chuyện đương nhiên."
"Thứ hai, tôi không hề có ý định thổ lộ với cậu, cậu đừng nên suy nghĩ nhiều"
"Thứ ba, khóa quần của cậu vẫn chưa kéo"
Sau khi có trật tự nói xong ba câu này, Hạ Lưu trực tiếp tiến lên đi với An Ninh Tĩnh vừa mới bước ra, lưu lại Thẩm Trí Viễn xem xét lại quần của mình. Sau khi phát hiện căn bản không hề tồn tại vấn đề cổng mở như Hạ Lưu nói, khinh thường cười khẽ: "Quần của trường căn bản không có khóa kéo, a, quả nhiên là người Trái Đất ngu xuẩn a, chỉ số thông minh thật thấp mà"
Sau khi trở lại phòng vẫn là cục diện hò hét loạn cào cào, An Ninh Tĩnh rất có hứng thú hỏi thăm tin tức của soái ca vừa rồi kia. Sau khi nhân được đáp án rằng Hạ Lưu cũng không không biết hắn, hưng trí bừng bừng của cô liền giảm xuống, tiếp tục chơi điện thoại di động của mình.
Bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà, gần như chỉ trong nháy mắt, tạp chí cùng di động đều bị ném vào trong ngăn bàn. Phòng học vốn còn đang náo động bỗng lập tức trở nên im lặng, thanh âm duy nhất chỉ có tiếng nhỏ giọng đọc mấy từ đơn tiếng Anh và tiếng sột soạt của ngòi bút ma sát với trang giấy.
Cô giáo Trần là giáo viên chủ nhiệm lớp cực kỳ hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay ý bảo mọi người ngẩng đầu nhìn cô: "Các em học sinh, học kỳ này lớp chúng ta chuyển tới một bạn học mới, hi vọng sau này mọi người có thể giúp đỡ bạn học mới dung nhập với lớp của chúng ta!"
Dưới ý chỉ của cô, thiếu niên không nhanh không chậm từ ngoài cửa bước vào, hắn nhìn lướt qua những đồng học phía dưới, miệng hơi giật giật. Hạ Lưu có thể xác định, trong miệng hắn nhất định đang lại lải nhải những lời nói con người ngu xuẩn.
"Tôi tên là Thẩm Trí Viễn, lũ... lần đầu gặp mặt mọi người, xin chỉ giáo nhiều hơn"
Trong lòng lại muốn nói năm chữ "lũ con người ngu xuẩn", nhưng trước khi phát ra lại kịp thời sửa lại, chỉ vì trước khi tới Trái Đất, một vị tiền bối đã ở Trái Đất hơn hai mươi năm đã từng nói qua với hắn, lúc vừa mới đến nhất định phải hạ thấp tư thái, cái gọi là phải lễ phép.
Về phần cải tạo những con người Trái Đất ngu xuẩn gì đó, đấy chính là một chuyện không dễ dàng, không thể gấp được, quan trọng nhất là phải xâm nhập bên trong người Trái Đất, chậm rãi đến.
"Bốp bốp bốp"
Hạ Lưu thân là lớp trưởng dẫn đầu vỗ tay, lập tức vang lên tiếng vỗ tay lớn như vậy khiến Thẩm Trí Viễn rất hài lòng. Chỉ là, sau khi nhìn thấy rõ mặt của Hạ Lưu, nháy mắt trên mặt của hắn xuất hiện hai loại cảm xúc "đồng tình" và "ghét bỏ".
Chỉ số thông minh của người Trái Đất bình thường cũng không bằng cô gái này... xem ra tương lai vẫn cần hắn đến cứu vớt mới đúng.
"Thẩm Trí Viễn dưới sự cổ vũ của An Ninh Ninh đã tới hành tinh M78 mang một đám khoa học gia đến, khởi động kế hoạch cải tạo Trái Đất. Nhưng lại không cẩn thận mà tính sai số liệu, tự thân phá hỏng gien, Thẩm Trí Viễn chết"
"Trái Đất bởi vì bị ảnh hưởng bởi kế hoạch của Thẩm Trí Viễn, khí hậu trở nên dị thường, động vật bắt đầu rơi vào cuồng bạo."
"Tai họa sông băng và núi lửa cùng nhau xảy ra, Trái Đất lệch khỏi quỷ đạo, nhân loại rơi vào nguy cơ lớn trước đó chưa từng có"
"Bad end"
Hạ Lưu từ trước đều giờ đều là một nhân viên rất chăm chỉ, vừa hoàn thành nhiệm vụ trước liền vội vàng xem nhiệm vụ kỳ sau. Chỉ là khá đáng tiếc là...
Xem ra hệ thống quân không quá nguyện ý làm nhiệm vụ này.
"Ta không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này" Hệ thống quân rất nghiêm túc đề nghị với Hạ Lưu: "Nếu không chúng ta trực tiếp nhảy ra, đi đến thế giới tiếp theo đi"
"Dũng sĩ chân chính là người có gan đối diện trực tiếp với cuộc sống thảm đạm, với lại... người làm nhiệm vụ là tôi, ông ở chỗ này nói bậy gì chứ" Hạ Lưu vắt chéo chân ngáp một câu, lại lật lật quyển sách trên tay, "Lại nói, hiếm khi có được một thế giới vô cùng bình an, không có nguy hiểm gì như thế này, không đi cũng thực đáng tiếc"
Hệ thống quân lớn tiếng lên án Hạ Lưu: "Nhưng lần này cô sắm vai học bá(*)! Ban đầu cô biểu diễn khóa học bá rất tốt, nhưng cũng chỉ là khóa học văn hóa kém chất lượng! Cô đừng cho là ta không biết đến lúc đó cô lại sẽ gọi ta ra để giúp cô làm bài thi!"
(*) Học bá: Học rất giỏi, trái lại với học tra là học tệ.
Hạ Lưu xoa xoa thái dương, trực tiếp ném ra đòn sát thủ: "Lý Cẩu Đản cách vách..."
Lời còn chưa nói xong, hệ thống quân liền lập tức phản ứng kịp, cửa vào thế giới bị hắn dùng tốc độ ánh sáng mở ra: "Lên đi Hạ Lưu! Chúng ta không thể để Lý Cẩu Đản đuổi kịp được!"
Hạ Lưu không nhịn được muốn cười, Lý Cẩu Đản này thật đúng là đối thủ trời sinh của hệ thống quân.
Thế giới lần này Hạ Lưu đến là một câu chuyện thanh xuân vườn trường tươi mát, chỉ có một điểm duy nhất khác với những câu chuyện thanh xuân vườn trường bình thường khác chính là...
Vai nam chính lần này là người ngoài hành tinh.
Người ngoài hành tinh bình thường có lẽ chính là đầu to mắt to người nhỏ, tỉ như ET. Khác một chút là khoảng thời gian trước Lý Cẩu Đản ở cách vách nhìn trúng là vị giáo sư Do kia, mà người ngoài hành tinh Hạ Lưu công lược lần này...
Là một người từ hành tinh M78 di dân đến Trái Đất, mục tiêu của Thẩm Trí Viễn chính là cải tạo Trái Đất.
Câu chuyện xảy ra ở trường trung học Võ Dương, đây là một trường trung học trọng điểm trong thành thị nhỏ bé này, cho nên tất cả học sinh đều hy vọng có thể chen vào học ở đây. Mà trong ngày khai giảng năm hôm nay, vai nữ chính An Ninh Tĩnh phát hiện một nam sinh ở trong toilet, hắn chính là nam chính Thẩm Trí Viễn vừa đến Trái Đất chưa biết rõ sự khác biệt giữa toilet nam và nữ. Cũng bởi bắt đầu từ chuyện này, câu chuyện của An Ninh Tĩnh và Thẩm Trí Viễn chính thức bắt đầu.
Lần này Hạ Lưu là một học bá, chuyện am hiểu nhất chính là học tập, chuyện thích làm nhất là làm bài thi, chuyện thường làm chính là chiếm lấy vị trí đầu bảng.
Đây chính là ngày đầu tiên khai giảng, rốt cuộc cũng qua được buổi lễ tựu trường suốt hai tiếng đồng hồ, các học sinh đều lười biếng xếp hàng về lớp học.
Kỳ nghỉ hè vừa kết thúc phảng phất như một giấc mơ, lại phải tiếp tục sống cuộc sống những năm tháng trên sân trường. Hoa quế trường trung học Võ Dương đã tàn, giấc mộng kỳ nghỉ hè của những học sinh cũng đã tàn.
Hạ Lưu đẩy đẩy mắt kính, thu hồi bài tập nghỉ hè của mình từ chỗ sáu đồng học, nhân tiện mang theo cả nhật ký nghỉ hè và đống bài thi mà cô giáo đã cố ý sắp xếp thêm cho cô.
Ngày đầu tiên khai giảng vẫn chưa lĩnh sách mới, phần lớn các lớp đều là tự học.
Những học sinh chưa thích ứng được với chuyện rời khỏi cuộc sống lười nhác ở kỳ nghỉ hè để đến đây bắt đầu học đều bắt đầu túm năm tụm ba trò chuyện với nhau. An Ninh Tĩnh ngồi bên cạnh Hạ Lưu chạm vào khủy tay của cô: "Hạ Lưu, cậu nghỉ hè có đánh liên minh anh hùng không? Mỗi ngày tớ và bọn Trương Cường đều đẩy ra tháp, tớ còn có thể giết một lần giết hai tên đấy, haha"
Hạ Lưu mờ mịt nhìn An Tĩnh Ninh, nhếch miệng gật gật đầu "Ưm, nghe có vẻ rất lợi hại"
An Ninh Tĩnh nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, có chút đắc ý lướt ảnh: "Nhìn đi! Đây là ảnh lưu niệm đấy, lúc ấy tớ liền lấy di động ra chụp ngay tức khắc!"
Hạ Lưu rất nể mặt mũi của cô mà lại gần nhìn nhìn, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng hỏi: "Chỉ là, liên minh anh hùng là cái gì?"
"..."
An Ninh Tĩnh lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Lưu, cuối cùng lựa chọn quay đầu tán gẫu với nam sinh bên cạnh.
Hạ Lưu thong thả quay đầu tiếp tục xem quyển sách chính trị, lặng lẽ ghi nhớ tri thức một vài điểm: lý luận chủ nghĩa duy vật, người không thể hai lần bước vào cùng một dòng sông...
Sau một tiết học, Hạ Lưu hơi hơi quay đầu nhìn lầu đối diện.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, thời tiết nóng bức của mùa hè đã sớm bị gió thu cuốn đi, còn có thể nghe thấy những tiếng ve kêu cuối cùng ở những cây cổ thụ giữa sân truyền đến. Màu đỏ của ngói, màu xanh biếc của đại thụ, bầu trời màu lam, rõ ràng chỉ là những màu sắc bình thường nhất, nhưng lại là cảnh trí đẹp nhất trong vườn trường.
Xoa xoa cổ có chút phát đau vì cúi đầu lâu, Hạ Lưu bồi An Ninh Tĩnh đi WC. Rủ nhau đi vệ sinh chính là nơi thể hiện tình cảm rõ nhất giữa hai nữ sinh, tuy rằng cô và An Ninh Tĩnh thật ra cũng không có giao tình gì nhiều, chẳng qua chỉ là ngồi hơi gần nhau mà thôi.
Trong nguyên văn, lúc ấy Hạ Lưu vì đến phòng làm việc giải quyết vấn đề, cho nên không có bồi An Ninh Tĩnh đi WC. Vốn là cơ hội thứ nhất quen biết với Thẩm Trí Viễn cứ thể bị cô bỏ lỡ, sau đó cũng chỉ vì tính cách quá hướng nội nên luôn bỏ qua. Mãi cho đến sau khi tốt nghiệp đại học mới hối hận, hối hận bản thân đã bỏ qua cảm xúc của mình.
Nếu lúc đó cô có thể nói với tên học tra Thẩm Trí Viễn kia rằng mình có thể dạy bổ túc cho hắn, cũng có thể giám sát hắn học thuộc từ đơn, nói không chừng, thanh xuân của cô đã chẳng bình thản vô vị như vậy.
An Ninh Tĩnh ngồi trong phòng, Hạ Lưu lặng lẽ đứng ở bồn rửa tay bên cạnh lặng lẽ chờ cô, nhân tiện nhỏ giọng nhắc lại một vài từ đơn.
Trong WC thường thường sẽ truyền ra tiếng nói chuyện điện thoại, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hẳn là do một số nữ sinh nào đó vụng trộm hút lưu lại dấu vết.
Bỗng nhiên nghe được một trận tiếng ho khan bị đè nén, Hạ Lưu quay đầu lại, một nam sinh mặc đồng phục trường trung học Võ Dương chậm rãi đến bên cạnh cô, có chút nhịn không được đưa tay quạt gió, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Người cao gầy, màu da trắng mịn, gương mặt hơi hơi nhướn lên mang theo một chút ngạo ý. Khác hẳn với những nam sinh cùng tuổi mặt đầy mụn, gương mặt hắn thoạt nhìn đặt biệt sạch sẽ. Hạ Lưu đứng bên cạnh hắn, nhìn lướt qua thiếu niên trong gương, chỉ là một bộ đồng phục học sinh trắng xanh xen kẽ bình thường, nhưng khi mặc lên người của hắn lại trở nên rất đẹp.
Rõ ràng là một nam chính bước ra từ trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng một giây sau hình tượng liền triệt để tan biến.
"Con người ngu xuẩn.. lại dùng hắc ín và Nicotine mạn tính tự sát."
"Qủa nhiên.. người Trái Đất chính là ngu xuẩn như vậy!"
"Cái loại hương vị ghê tởm này... chờ đến lúc ta cải tạo Trái Đất nhất định sẽ tiêu diệt nó"
Một bên rửa tay một bên vẻ mặt không chút thay đổi thần bí lẩm bẩm, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hạ Lưu nghe rõ ràng thấu đáo.
Vào giờ khắc này, ba từ trung nhị bệnh đã triệt để bị Hạ Lưu đặt lên đầu của Thẩm Trí Viễn.
Hình như cảm thấy được Hạ Lưu đang nhìn mình, Thẩm Trí Viễn chậm rãi quay đầu đánh giá cô, dựa vào ưu thế chiều cao của mình từ trên cao nhìn xuống nói: "Nhìn cái gì, chẳng lẽ chưa từng thấy qua người đẹp sao như vậy sao?"
Hạ Lưu chưa kịp phản bác, sau khi nghĩ tới đây là toilet nữ, lập tức lôi kéo cổ tay của Thẩm Trí Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài. Sau khi hai người chạy ra ngoài hành lang của WC, Hạ Lưu mới buông hắn ra. Đáng tiếc Thẩm Trí Viễn không ý thức được mình vừa rồi đã được Hạ Lưu giúp, ngược lại dùng ánh mắt ghét bỏ cô. Một đôi mắt mèo híp lại thành một đường, lười biếng ngẩng đầu nhìn trời, u buồn mà lại biếng nhác.
"Con người bây giờ... đã đói khát đến vậy sao? Nhìn thấy người đẹp trai liền không cách nào kiềm chế trực tiếp làm ra loại chuyện này... Tiếp theo sẽ chính là thổ lộ tình cảm như trong truyện tranh phải không? Không, tôi sẽ không chấp nhận cô, ngực của cô thực bằng phẳng"
Bệnh thần kinh.
Nếu không phải hắn là người ngoài hành tinh vừa tới Trái Đất cái gì cũng đều không biết, Hạ Lưu nhất định sẽ gán cho Thẩm Trí Viễn một cái tên thân mật như vậy.
"Đồng học, thứ nhất, cậu là nam sinh không thể vào toilet nữ đó là chuyện đương nhiên."
"Thứ hai, tôi không hề có ý định thổ lộ với cậu, cậu đừng nên suy nghĩ nhiều"
"Thứ ba, khóa quần của cậu vẫn chưa kéo"
Sau khi có trật tự nói xong ba câu này, Hạ Lưu trực tiếp tiến lên đi với An Ninh Tĩnh vừa mới bước ra, lưu lại Thẩm Trí Viễn xem xét lại quần của mình. Sau khi phát hiện căn bản không hề tồn tại vấn đề cổng mở như Hạ Lưu nói, khinh thường cười khẽ: "Quần của trường căn bản không có khóa kéo, a, quả nhiên là người Trái Đất ngu xuẩn a, chỉ số thông minh thật thấp mà"
Sau khi trở lại phòng vẫn là cục diện hò hét loạn cào cào, An Ninh Tĩnh rất có hứng thú hỏi thăm tin tức của soái ca vừa rồi kia. Sau khi nhân được đáp án rằng Hạ Lưu cũng không không biết hắn, hưng trí bừng bừng của cô liền giảm xuống, tiếp tục chơi điện thoại di động của mình.
Bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà, gần như chỉ trong nháy mắt, tạp chí cùng di động đều bị ném vào trong ngăn bàn. Phòng học vốn còn đang náo động bỗng lập tức trở nên im lặng, thanh âm duy nhất chỉ có tiếng nhỏ giọng đọc mấy từ đơn tiếng Anh và tiếng sột soạt của ngòi bút ma sát với trang giấy.
Cô giáo Trần là giáo viên chủ nhiệm lớp cực kỳ hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay ý bảo mọi người ngẩng đầu nhìn cô: "Các em học sinh, học kỳ này lớp chúng ta chuyển tới một bạn học mới, hi vọng sau này mọi người có thể giúp đỡ bạn học mới dung nhập với lớp của chúng ta!"
Dưới ý chỉ của cô, thiếu niên không nhanh không chậm từ ngoài cửa bước vào, hắn nhìn lướt qua những đồng học phía dưới, miệng hơi giật giật. Hạ Lưu có thể xác định, trong miệng hắn nhất định đang lại lải nhải những lời nói con người ngu xuẩn.
"Tôi tên là Thẩm Trí Viễn, lũ... lần đầu gặp mặt mọi người, xin chỉ giáo nhiều hơn"
Trong lòng lại muốn nói năm chữ "lũ con người ngu xuẩn", nhưng trước khi phát ra lại kịp thời sửa lại, chỉ vì trước khi tới Trái Đất, một vị tiền bối đã ở Trái Đất hơn hai mươi năm đã từng nói qua với hắn, lúc vừa mới đến nhất định phải hạ thấp tư thái, cái gọi là phải lễ phép.
Về phần cải tạo những con người Trái Đất ngu xuẩn gì đó, đấy chính là một chuyện không dễ dàng, không thể gấp được, quan trọng nhất là phải xâm nhập bên trong người Trái Đất, chậm rãi đến.
"Bốp bốp bốp"
Hạ Lưu thân là lớp trưởng dẫn đầu vỗ tay, lập tức vang lên tiếng vỗ tay lớn như vậy khiến Thẩm Trí Viễn rất hài lòng. Chỉ là, sau khi nhìn thấy rõ mặt của Hạ Lưu, nháy mắt trên mặt của hắn xuất hiện hai loại cảm xúc "đồng tình" và "ghét bỏ".
Chỉ số thông minh của người Trái Đất bình thường cũng không bằng cô gái này... xem ra tương lai vẫn cần hắn đến cứu vớt mới đúng.
Tác giả :
Bạch Y Tổng Công