Tìm Không Thấy Người
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Zet
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Trần Hải Thiên ngồi xe lửa rung rung lắc lắc đến Trung Lịch, nghe đường ray phát ra tiếng xình xịch xình xịch, hắn ngồi bên trong ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thoắt hiện rồi nhanh chóng vụt mất, ngáp vài cái, hắn đã đến nhà ông ngoại.
Thời thơ ấu, sức khỏe của hắn rất mẫn cảm, hoảng sợ là chuyện như cơm bữa, đó là lý do khi đến nhà ngoại hắn chỉ ngồi vào bàn lẳng lặng đọc sách, chả như mấy đứa cháu khác lúc nào cũng giống như điên chạy tán loạn khắp phòng. An tĩnh, ngoan ngoãn, biết kính sợ quỷ thần, bởi vậy ông ngoại rất thương hắn.
Tuổi càng lớn mới bắt đầu thay đổi, có thể bình tĩnh ngồi tàu đến Trung Lịch, nói chuyện phiếm với ông ngoại, ăn những món ăn của người Hẹ do bà ngoại nấu, đi dạo ở khu mua sắm gần trường đại học, cuối cùng mang một hộp thức ăn người Hẹ về Đài Bắc. Đó là một chuyến lữ hành ngắn, hiệu quả trị liệu còn hơn ăn mười cái bánh đậu đỏ nóng hôi hổi.
Ông ngoại đang bận, thấy hắn đến liền vui vẻ gọi qua, “Ô Mễ, lại đây." Đó là nhũ danh của hắn, cứ nghĩ người lớn chỉ thuận miệng gọi thôi, mãi đến lúc học Trung Văn hắn mới biết Ô Mễ [Umi]là biển trong tiếng Nhật.
Hắn kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh ông ngoại, chiếc bàn công tác trải đầy ngọn lửa bằng giấy màu vàng, hắn cầm lên một mảnh rồi nhìn kỹ, đường cong của ngọn lửa rất mềm mại, phản xạ lại ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà.
“Để cầu hồn." Ông ngoại vừa chẻ trúc cho mảnh vừa giải thích: “Cái bàn từng để chơi mạt chược, nếu giờ muốn chơi phải tìm thêm ba tay nữa, thật là……"
“Bây giờ tìm thêm tay cũng khó." Hắn cung kính để ngọn lửa bằng giấy về lại chỗ cũ, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn ông ngoại trót trúc, tiếng sàn sạt tràn ngập cả không gian, chiếc radio cũ phát ra giọng ngâm kinh Phật khiến lòng người bình thản.
“Ngoại, cho con học nghề được không?"
“Không được, ông sẽ bị con niệm chết." Ông cười ha ha hai tiếng, “Bát tự của con không hợp."
“Vâng." Trần Hải Thiên biết, giấy và đóng phim đều như nhau, đều là thứ hắn muốn nhưng không cách nào làm được.
“Được rồi, đừng chỉ ngồi ở chỗ này, không tốt cho con đâu, mau dâng hương kính Quan Âm hay chơi với bà con ở phòng khách hoặc đi dạo cũng được, tối về ăn cơm." Trần Hải Thiên ngoan ngoãn thắp hương bái lạy, kể vài chuyện cho bà ngoại nghe ở phòng khách một hồi, sau đó mới ra ngoài đi dạo.
Khu mua sắm gần trường đại học, mùi súp tỏa ra từ quán cơm, tiệm net lúc nào cũng đông nhúc, nữ sinh khoa tay múa chân trong cửa hàng quần áo, những hình ảnh này vẫn luôn tồn tại, khiến người ta hoài niệm không thôi.
Hắn từ đường cái rẽ vào ngõ nhỏ, muốn né tránh đám người, khi đi qua căn nhà bị dây leo phủ kín, hắn ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Hắn đẩy cửa bước vào, cứ như đây là thế giới trong tiểu thuyết của Dickens vậy [tác giả hiện thực lớn nhất nước Anh thế kỷ 19], ngọn đèn mờ nhạt phủ lên toàn bộ vật dụng bên trong, giống như một tòa thành cổ xưa, bước lên khiến sàn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt. Hắn cẩn thận vòng qua hai con chó chăn cừu Anh cổ xưa ở lầu một, lên lầu hai tìm cái bàn nào đó gần cửa sổ. Nhìn người ra người vào bên dưới ngõ nhỏ, nhịp độ thong thả trong tòa thành khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Trong khi chờ cà phê được bưng lên, hắn ngắm kỹ một vài bức thư pháp treo trên vách. Tất cả đều viết trên giấy Kraft [đanh, dẻo và khá thô, thường là màu nâu], sau đó đóng khung những từ ấy lại. Từ lầu hai có thể nhìn lên lầu ba, từ lầu ba nhìn xuống lầu một, cuối cùng nhìn vào mấy hàng chữ ở đầu cầu thang lầu một.
Có người nói, năm tháng tươi đẹp nhất
Là lúc sinh ra từ những cái ôm vẹn nguyên
Tôi không biết nữa
Không ngừng tự hỏi phải làm gì
À địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi.
“À địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi". Địa ngục, xin Thiên Đường hãy cho tuyết rơi. Hắn thầm nghiền ngẫm câu nói này. Rất đẹp. Hắn nghĩ, một câu rất đẹp. Nhưng mà có ý gì? Câu này giống như ‘Ông ngoại xin Ô Mễ hãy làm bánh xốp lòng đỏ’ vậy. Nếu thiên đường cần địa ngục thì sao. Tại sao địa ngục lại muốn thiên đường cho tuyết rơi? Địa ngục cần tuyết? Thiên đường có tuyết? Thiên đường cần tuyết?
Hắn thích uống cà phê nóng, ăn sạch bánh mì nướng mà chủ quán tặng kèm, đến tối mới về nhà ông ngoại ăn cơm, lúc rời đi còn đem theo ba hộp giữ ấm, bên trong đều là món ăn của người Hẹ mà bà ngoại nấu.
Về Đài Bắc bằng xe lửa, hai mí mắt bỗng nặng trịch, đầu đung đưa theo cơ thể, mỗi khi đến một trạm nào đó xe lửa sẽ giảm tốc, hắn cũng tỉnh lại, thở dài, xoa xoa mắt. Trong đêm tối, khuôn mặt hắn chiếu lên ô cửa sổ, cặp kính vuông vắn, đường cong thanh tú, ánh mắt ấm áp, khóe miệng củ ấu.
Ngũ A Ca nói khi hắn lớn lên có khuôn mặt rất gạt người, “Mặt cậu chả thay đổi tý nào, thoạt nhìn như đang khẽ cười, hại tớ lúc mới gặp cứ nghĩ cậu tốt lắm, hừ."
“Kỳ thật tính cậu ta cũng không tệ." Hiếm khi Lương Mĩ Lị nói đỡ cho hắn, “Không như thế thì sao trở thành bạn cậu được."
Nghĩ đến chuyện cũ, hắn giơ ngón tay chạm vào khóe miệng in trên cửa kính, kéo nhẹ lên. Nụ cười này chứng tỏ hắn có vận may, hắn không thích giao tiếp, mà tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn chỉ còn lại nụ cười này.
“Ngày hôm qua lúc ngồi xe lửa nghĩ đến cậu." Cách ngày, Trần Hải Thiên lại mang bánh đậu đỏ đến quán rượu tìm Lương Mĩ Lị, “Loại đặc biệt, theo phong cách người Hẹ, bên trong còn chứa tình yêu của bà ngoại tớ, khổ qua xào trứng, đậu cove xào, ruột xào gừng, đến đây nào bảo bối, nhanh ăn sạch nó đi."
“…… Tớ đang rất vội."
Biểu cảm của Lương Mĩ Lị khiến Trần Hải Thiên bật cười. Cứ cho là cuộc sống mới đang trống rỗng đi, nhưng hắn không nóng vội, dù kế hoạch bị đóng băng, chỉ cần vui đùa cùng bạn bè, thời gian sẽ trôi nhanh thôi.
“Ngày hôm qua nhìn thấy hai con chó chăn cừu rất to." Trần Hải Thiên ném ra một tin, đợi vài phút nhưng không được đáp lại, vì thế hắn đứng dậy hâm canh khoai lang, khi bưng một bát canh nóng trở về thì thấy tin nhắn của Nothing.
“Vừa đi rót nước, vô ý dừng lại xem tam giác ngựa gỗ đồ thành trên TV."
“Ngựa gỗ đồ thành…… Phim heo à?" Trần Hải Thiên chậm chạp húp canh, một tay rảnh trả lời người nọ.
“Để tôi giải thích chuyện ngựa gỗ vậy, bởi vì tam giác tình yêu xuất hiện giữa cuộc chiến, mà đó là chiến lược hay nhất, nên gọi tắt là tam giác ngựa gỗ đồ thành."
“Chiến lược có thành công không?"
“Đương nhiên, mọi người đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng, cộng thêm công cụ mở đường, hoa nhỏ có thể mở rộng gấp bốn lần, nhưng mà muốn tôi nói tiếp thì phải trả tiền."
Dung tục. Trần Hải Thiên không nhịn được cười thầm, mắng một tiếng. “Thật lòng muốn lấy khoai lang chọi cậu."
“Phí để lăng nhục tôi không có rẻ đâu à nha ."
“Tôi đốt hai chi phiếu cho cậu, tặng thêm biệt thự, Ferrari, còn thêm một con iPod nữa."
“Ấy ấy ấy hôm nay mặc quan nhân [kỹ nữ gọi khách] muốn làm gì đều được———"
Quen nhau hơn một năm nay, lần đầu tiên Trần Hải Thiên có xúc động muốn bóp chết Nothing.
Edit: Zet
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Trần Hải Thiên ngồi xe lửa rung rung lắc lắc đến Trung Lịch, nghe đường ray phát ra tiếng xình xịch xình xịch, hắn ngồi bên trong ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thoắt hiện rồi nhanh chóng vụt mất, ngáp vài cái, hắn đã đến nhà ông ngoại.
Thời thơ ấu, sức khỏe của hắn rất mẫn cảm, hoảng sợ là chuyện như cơm bữa, đó là lý do khi đến nhà ngoại hắn chỉ ngồi vào bàn lẳng lặng đọc sách, chả như mấy đứa cháu khác lúc nào cũng giống như điên chạy tán loạn khắp phòng. An tĩnh, ngoan ngoãn, biết kính sợ quỷ thần, bởi vậy ông ngoại rất thương hắn.
Tuổi càng lớn mới bắt đầu thay đổi, có thể bình tĩnh ngồi tàu đến Trung Lịch, nói chuyện phiếm với ông ngoại, ăn những món ăn của người Hẹ do bà ngoại nấu, đi dạo ở khu mua sắm gần trường đại học, cuối cùng mang một hộp thức ăn người Hẹ về Đài Bắc. Đó là một chuyến lữ hành ngắn, hiệu quả trị liệu còn hơn ăn mười cái bánh đậu đỏ nóng hôi hổi.
Ông ngoại đang bận, thấy hắn đến liền vui vẻ gọi qua, “Ô Mễ, lại đây." Đó là nhũ danh của hắn, cứ nghĩ người lớn chỉ thuận miệng gọi thôi, mãi đến lúc học Trung Văn hắn mới biết Ô Mễ [Umi]là biển trong tiếng Nhật.
Hắn kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh ông ngoại, chiếc bàn công tác trải đầy ngọn lửa bằng giấy màu vàng, hắn cầm lên một mảnh rồi nhìn kỹ, đường cong của ngọn lửa rất mềm mại, phản xạ lại ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà.
“Để cầu hồn." Ông ngoại vừa chẻ trúc cho mảnh vừa giải thích: “Cái bàn từng để chơi mạt chược, nếu giờ muốn chơi phải tìm thêm ba tay nữa, thật là……"
“Bây giờ tìm thêm tay cũng khó." Hắn cung kính để ngọn lửa bằng giấy về lại chỗ cũ, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn ông ngoại trót trúc, tiếng sàn sạt tràn ngập cả không gian, chiếc radio cũ phát ra giọng ngâm kinh Phật khiến lòng người bình thản.
“Ngoại, cho con học nghề được không?"
“Không được, ông sẽ bị con niệm chết." Ông cười ha ha hai tiếng, “Bát tự của con không hợp."
“Vâng." Trần Hải Thiên biết, giấy và đóng phim đều như nhau, đều là thứ hắn muốn nhưng không cách nào làm được.
“Được rồi, đừng chỉ ngồi ở chỗ này, không tốt cho con đâu, mau dâng hương kính Quan Âm hay chơi với bà con ở phòng khách hoặc đi dạo cũng được, tối về ăn cơm." Trần Hải Thiên ngoan ngoãn thắp hương bái lạy, kể vài chuyện cho bà ngoại nghe ở phòng khách một hồi, sau đó mới ra ngoài đi dạo.
Khu mua sắm gần trường đại học, mùi súp tỏa ra từ quán cơm, tiệm net lúc nào cũng đông nhúc, nữ sinh khoa tay múa chân trong cửa hàng quần áo, những hình ảnh này vẫn luôn tồn tại, khiến người ta hoài niệm không thôi.
Hắn từ đường cái rẽ vào ngõ nhỏ, muốn né tránh đám người, khi đi qua căn nhà bị dây leo phủ kín, hắn ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Hắn đẩy cửa bước vào, cứ như đây là thế giới trong tiểu thuyết của Dickens vậy [tác giả hiện thực lớn nhất nước Anh thế kỷ 19], ngọn đèn mờ nhạt phủ lên toàn bộ vật dụng bên trong, giống như một tòa thành cổ xưa, bước lên khiến sàn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt. Hắn cẩn thận vòng qua hai con chó chăn cừu Anh cổ xưa ở lầu một, lên lầu hai tìm cái bàn nào đó gần cửa sổ. Nhìn người ra người vào bên dưới ngõ nhỏ, nhịp độ thong thả trong tòa thành khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Trong khi chờ cà phê được bưng lên, hắn ngắm kỹ một vài bức thư pháp treo trên vách. Tất cả đều viết trên giấy Kraft [đanh, dẻo và khá thô, thường là màu nâu], sau đó đóng khung những từ ấy lại. Từ lầu hai có thể nhìn lên lầu ba, từ lầu ba nhìn xuống lầu một, cuối cùng nhìn vào mấy hàng chữ ở đầu cầu thang lầu một.
Có người nói, năm tháng tươi đẹp nhất
Là lúc sinh ra từ những cái ôm vẹn nguyên
Tôi không biết nữa
Không ngừng tự hỏi phải làm gì
À địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi.
“À địa ngục xin thiên đường hãy cho tuyết rơi". Địa ngục, xin Thiên Đường hãy cho tuyết rơi. Hắn thầm nghiền ngẫm câu nói này. Rất đẹp. Hắn nghĩ, một câu rất đẹp. Nhưng mà có ý gì? Câu này giống như ‘Ông ngoại xin Ô Mễ hãy làm bánh xốp lòng đỏ’ vậy. Nếu thiên đường cần địa ngục thì sao. Tại sao địa ngục lại muốn thiên đường cho tuyết rơi? Địa ngục cần tuyết? Thiên đường có tuyết? Thiên đường cần tuyết?
Hắn thích uống cà phê nóng, ăn sạch bánh mì nướng mà chủ quán tặng kèm, đến tối mới về nhà ông ngoại ăn cơm, lúc rời đi còn đem theo ba hộp giữ ấm, bên trong đều là món ăn của người Hẹ mà bà ngoại nấu.
Về Đài Bắc bằng xe lửa, hai mí mắt bỗng nặng trịch, đầu đung đưa theo cơ thể, mỗi khi đến một trạm nào đó xe lửa sẽ giảm tốc, hắn cũng tỉnh lại, thở dài, xoa xoa mắt. Trong đêm tối, khuôn mặt hắn chiếu lên ô cửa sổ, cặp kính vuông vắn, đường cong thanh tú, ánh mắt ấm áp, khóe miệng củ ấu.
Ngũ A Ca nói khi hắn lớn lên có khuôn mặt rất gạt người, “Mặt cậu chả thay đổi tý nào, thoạt nhìn như đang khẽ cười, hại tớ lúc mới gặp cứ nghĩ cậu tốt lắm, hừ."
“Kỳ thật tính cậu ta cũng không tệ." Hiếm khi Lương Mĩ Lị nói đỡ cho hắn, “Không như thế thì sao trở thành bạn cậu được."
Nghĩ đến chuyện cũ, hắn giơ ngón tay chạm vào khóe miệng in trên cửa kính, kéo nhẹ lên. Nụ cười này chứng tỏ hắn có vận may, hắn không thích giao tiếp, mà tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn chỉ còn lại nụ cười này.
“Ngày hôm qua lúc ngồi xe lửa nghĩ đến cậu." Cách ngày, Trần Hải Thiên lại mang bánh đậu đỏ đến quán rượu tìm Lương Mĩ Lị, “Loại đặc biệt, theo phong cách người Hẹ, bên trong còn chứa tình yêu của bà ngoại tớ, khổ qua xào trứng, đậu cove xào, ruột xào gừng, đến đây nào bảo bối, nhanh ăn sạch nó đi."
“…… Tớ đang rất vội."
Biểu cảm của Lương Mĩ Lị khiến Trần Hải Thiên bật cười. Cứ cho là cuộc sống mới đang trống rỗng đi, nhưng hắn không nóng vội, dù kế hoạch bị đóng băng, chỉ cần vui đùa cùng bạn bè, thời gian sẽ trôi nhanh thôi.
“Ngày hôm qua nhìn thấy hai con chó chăn cừu rất to." Trần Hải Thiên ném ra một tin, đợi vài phút nhưng không được đáp lại, vì thế hắn đứng dậy hâm canh khoai lang, khi bưng một bát canh nóng trở về thì thấy tin nhắn của Nothing.
“Vừa đi rót nước, vô ý dừng lại xem tam giác ngựa gỗ đồ thành trên TV."
“Ngựa gỗ đồ thành…… Phim heo à?" Trần Hải Thiên chậm chạp húp canh, một tay rảnh trả lời người nọ.
“Để tôi giải thích chuyện ngựa gỗ vậy, bởi vì tam giác tình yêu xuất hiện giữa cuộc chiến, mà đó là chiến lược hay nhất, nên gọi tắt là tam giác ngựa gỗ đồ thành."
“Chiến lược có thành công không?"
“Đương nhiên, mọi người đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng, cộng thêm công cụ mở đường, hoa nhỏ có thể mở rộng gấp bốn lần, nhưng mà muốn tôi nói tiếp thì phải trả tiền."
Dung tục. Trần Hải Thiên không nhịn được cười thầm, mắng một tiếng. “Thật lòng muốn lấy khoai lang chọi cậu."
“Phí để lăng nhục tôi không có rẻ đâu à nha ."
“Tôi đốt hai chi phiếu cho cậu, tặng thêm biệt thự, Ferrari, còn thêm một con iPod nữa."
“Ấy ấy ấy hôm nay mặc quan nhân [kỹ nữ gọi khách] muốn làm gì đều được———"
Quen nhau hơn một năm nay, lần đầu tiên Trần Hải Thiên có xúc động muốn bóp chết Nothing.
Tác giả :
Bất Dạ