Tìm Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 48
Tàn nhẫn?
Nếu thực sự có kiếp trước, nàng đã tàn nhẫn đến như thế sao?
Đúng là Vân Yên đã từng cuồng si với ca ca, đến mức vô tình, nhẫn tâm như vậy…?
Nhưng, nàng…. Hoàn toàn không hề biết cơ mà… nàng chỉ đơn thuần muốn bên Tử Thu… nhưng giờ đây…
Trước mặt nàng như một con thú dữ đói khát cuồng điên vồ vập, y muốn trút cơn hận trên mình nàng. Không lãng mạn, ngượng ngùng, lạ lẫm như những gì nàng đã tưởng tượng về chuyện này, nàng hoàn toàn là một con mồi, thân thể vốn đã bị đám oan hồn xâu xé trầy trụa, bấy giờ mỗi cái chạm vào hung tợn của y chỉ đem lại đau đớn như lưỡi dao. Nỗi đau còn ngập trong tâm hồn.
- Được rồi… – Nàng khép đôi mắt đẫm lệ, không còn ý thức muốn chạy trốn hay phản kháng – Ta không có tư cách hận huynh…nhưng… Tử Thu… thực sự… ta yêu huynh… thực sự… ta vẫn mãi tin huynh!
Nàng cắn chặt răng, mím môi, như để đón chờ cơn bão đau đớn sắp ập tới.
Thế nhưng, yên bình một hồi, y ngừng lại ư? Không chạm vào nàng nữa…
Nàng đầy ngạc nhiên, mở to mắt… Dường như khắp người y như chuyển biến dữ dội…
- Tử Thu?
Y nhăn mặt, khắp người tà khí bùng lên dữ dội rồi lịm xuống, dấu ấn trên trán lúc hiện rõ sắc nét, lúc lại mờ đi, đôi mắt đỏ thẫm cũng như vậy… Tay y ôm chặt lấy đầu…
- A… – Y kêu lên – Anh… Nhi…
Anh Nhi? Y gọi nàng là Anh Nhi? Nhìn bộ dạng y như vậy… Lẽ nào bản thân y đang vất vả đấu tranh…
Như vậy có khi nào y vẫn còn nhân tính, y chưa hoàn toàn là yêu nghiệt!
- Anh … Nhi…. Tránh xa ta ra! – Y dằn giọng, cố từng chữ, bản thân cố lùi lại.
Nàng cảm thấy y mỗi lúc một vật vã đấu tranh, trong lòng tự dưng xen lẫn cảm giác hi vọng lẫn cảm thương cho y… Tử Thu… có khi nào chính y cũng luôn đấu tranh như vậy? Y vì nàng, phải chăng chính y biết mình sẽ hóa thành yêu nghiệt nên mới lặng lẽ rời bỏ nàng?
- Tử Thu! Ta là Vân Anh, huynh làm ơn hãy tỉnh lại! – Nàng cố lại gần y, níu lấy y cố lay chuyển.
- Ta đã bảo nàng đừng đến gần ta! – Y gạt nàng ra, lùi lại.
Khắp người y vẫn liên tục biến chuyển, tựa như một kẻ tàu hỏa nhập ma đau đớn vật lộn trong phim, khiến nàng thương xót vô cùng, cõi lòng như thắt lại.
Nếu trong y vẫn còn nhân tính như vậy, ắt nàng vẫn còn hi vọng, tự nhiên nàng không còn thấy sợ hãi nữa, chỉ thấy thương xót cho y, lao đến ôm chầm lấy y.
- Tử Thu! Tử Thu! Ta không sợ đâu, huynh không cần tự dày vò bản thân như vậy, huynh biến thành ác ma hận ta cũng được, ta sẽ không oán trách huynh đâu!
Y càng cố đẩy nàng ra thì nàng càm cố ôm chắc hơn.
- Tránh xa ta ra, nàng không thấy lúc nãy sao? – Y một mực kiên quyết, vừa cố chống lại những biến chuyển của bản thân.
- Huynh giết ta cũng được, muốn ta thành ma với huynh cũng được, huynh muốn làm gì cũng được… ta không đi đâu, ta không muốn đi, ta rất nhớ huynh nên mới đến đây!
- Tại sao nàng ngoan cố như vậy? Buông ta ra! – Y hét lên.
Chợt sau tiếng hét lớn đó, y toàn thân như chùng xuống, kéo cả nàng gục xuống nền đá. Y thở dốc, ma tính chợt tắt, đôi mắt cũng trở lại màu đen, vết trên trán cũng dường như lu mờ hẳn.
- Tử Thu! – Nàng hốt hoảng gọi – Đừng chết, đừng chết!
Nàng bật khóc khi thấy y lả dần đi, miệng không ngừng kêu gào, tay chân cố lay lay y.
- Yên nào! – Y mệt nhọc oán trách – Nàng có để ta nghỉ một lát không, còn như vậy ta chết mệt vì nàng…
Yên tĩnh một lát lâu, nàng nhìn y đầy lo lắng lẫn thắc mắc, còn y vẫn gục đầu vào vai nàng.
Khi cảm nhận được hơi thở của y đã đều đặn và ổn định hơn, nàng mới khẽ gọi y:
- Tử Thu, huynh… đã trở lại bình thường rồi à?
- Chỉ trong chốc lát thôi… – Y đáp, đồng thời thôi dựa vào nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Chợt trong lúc bốn mắt nhìn nhau đó, nàng giật mình đỏ mặt, hét lên:
- Không được nhìn! Sắc lang! Quay mặt đi ngay! – Nói rồi lấy tay vội che thân, luống cuống bò ra chỗ quần áo nhặt lên.
Thì ra lúc này nàng mới phát hiện nàng đã không còn mảnh vải trên người, xấu hổ muốn chui xuống đất. Y quần áo cũng không nghiêm chỉnh gì cho cam, y dường như cũng xấu hổ, quay đi tự chỉnh sửa y phục.
Lát sau quay ra nhìn nàng, thấy nàng khép nép đằng sau cái bàn tế, không dám chui ra.
- Được rồi, ngay lúc này không ai thịt nàng đâu! – Y lên tiếng.
- Không phải… – Nàng lí nhí – Vì… không còn cái quần áo nào nguyên vẹn… tất cả là tại huynh… bây giờ phải làm sao?
Y nhận ra dường như lúc ma tính phát sinh, đúng là suýt nữa đã cưỡng đoạt nàng xong rồi. Chỉ vì nghe câu “ ta yêu huynh", “ ta tin huynh" gì đó, chợt bản thân như sực tỉnh, nhân tính quay trở lại.
Nhưng những ngày gần đây, hầu như không có lúc nào nhân tính này tỉnh táo, mỗi lúc ma tính áp chế bản thân y càng mạnh. Mỗi lần như vậy, dường như “Tử Thu" này hóa thành một yêu nghiệt điên cuồng thù hận.
Kẻ đó, dường như là y mà cũng không phải là y, đầu óc y cũng hoàn toàn mơ hồ, nếu lúc này mà nhắc đến những chuyện liên quan kiếp trước, có lẽ sẽ lại biến đổi. Vì thế, y đã từng muốn tránh xa nàng.
- Này, huynh làm gì vậy? Mau tính chuyện y phục của ta! – Nàng từ phía sau bàn tế bực mình giục.
Lúc này trước mặt nàng là Tử Thu vô cũng quen thuộc, bất giác mọi cảm giác lạ lẫm hay sợ hãi đều không còn, cảm giác giống hệt như trước.
Y ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng gọi:
- Người đâu!
Nàng thò đầu ra nhìn, từ phía cánh cửa bên phải tế tường từ đâu chui ra hai cô nương trẻ tuổi, ăn mặc giáo phục kì quái, vội vã lại rồi quỳ xuống:
- Bẩm, Giáo chủ có gì sai bảo?
- Mang đến đây một bộ y phục! – Y nói ngắn gọn.
Tức thì những cô nương đó tuân mệnh vào trong mang ra một bộ y phục cho nàng, lúc họ lại gần nàng, nàng mới để ý họ không bình thường.
Họ trông còn rất trẻ trung, không phải cái giáo phái này đã chết hết người rồi sao? Tại sao còn hai cô nương trẻ như vậy. Có điều, đôi mắt họ dường như vô hồn, giống như những kẻ trúng tà bị thôi miên vậy.
Lẽ nào, chuyện Tử Thu hóa thành yêu ma rồi đi bắt dân lành, thôi miên họ làm giáo đồ là có thật, nghĩ đến đây nàng lại rùng mình.
Mặc xong y phục, nàng mới rụt rè chui ra, trong lòng thấy có nỗi sợ hãi.
- Huynh… bây giờ là giáo chủ ở đây sao? – Nàng e ngại hỏi.
Y thấy bộ dạng sợ sệt của nàng thì thở dài, sau đó quay đầu đi.
- Bây giờ ta không thể giải thích, bản thân ta cũng thấy mông lung, vì thế nàng nên tránh xa ta, tốt nhất là nên quay lại chỗ ca ca sẽ được an toàn…
Trông bộ dạng y buồn bã đến vậy, nàng cũng thấy cõi lòng đau đớn theo, có lẽ bản thân y cũng không mong đợi chuyện này, có lẽ chính y cũng đau khổ vì không kiểm soát được bản thân.
Nhưng, nếu vì sợ hãi mà bỏ rơi y…
Nàng không cam lòng, hơn nữa nếu tí nữa y lại biến thành ác ma, không gặp được y nữa thì sao? Vả lại nếu đã là ác tính, lúc đó có muốn chạy cũng không thoát. Nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, rồi tìm cách giúp đỡ y bình thường như xưa.
Nàng từng bước lại gần y, níu nhẹ lấy áo:
- Xin lỗi, ta không nên kì thị huynh như vậy…
- Không, nàng nên rời xa ta! – Đột nhiên y rất cương quyết – Ngay bây giờ, trước khi quá muộn!
Rời xa y ư? Mới chỉ gặp lại y có một lúc, còn chưa nói được lời tử tế nào, đã bao lâu nhung nhớ như vậy… lẽ nào từ bỏ.
Lẽ nào chỉ là do số phận, chỉ vì chút dây dưa oan nghiệt mà đành lòng buông tay như vậy, thà nàng ở lại đây, đối mặt với tất cả, còn hơn bỏ đi để hối hận mãi mãi về sau.
- Tử Thu! – Nàng cũng cương quyết không kém – Kiếp trước kiếp sau gì chứ, ta chỉ cần biết chúng ta đã từng ở bên nhau, những ngày tháng ở y xá hoàn toàn tự nhiên và rất thật, đó nhất định là tình cảm chân thật, bản thân huynh có coi ta là Yên Nhi không? Ta hoàn toàn chỉ yêu Tử Thu này, ta không cần biết yêu ma hay nguyền rủa gì, huynh là cái gì cũng được!
- Anh Nhi …
- Không nghe! Không nghe! – Nàng lấy tay bịt tai, lắc đầu – Huynh phải trả lời ta, huynh có coi ta là công chúa đó không? Nếu huynh nói rằng huynh thích ta là do cảm tình hay vương vấn từ kiếp trước, ta sẽ không thèm nhìn huynh nữa!
Tuy vậy, nàng vẫn chỉ bịt hờ tai để nghe câu trả lời của y.
- Nàng so với công chúa đó ngoan cố hơn vạn lần, đanh đá hơn vạn lần, lại không biết toan tính gì, cũng không dám làm hại ai, hơn nữa…
- Được rồi, vậy là huynh thích ta vì chính con người này của ta nhé! – Nàng nháy mắt, mỉm cười đáng yêu – Ta cũng thích con người ta đang nhìn thấy, bằng tình cảm chân thật, vì thế ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Ánh mắt nàng ánh lên tia sáng hi vọng lấp lánh, đúng, người con gái y yêu.
Kiếp trước hay kiếp này, y vẫn còn hỗn loạn trong chính con người mình, nhưng nhất định đây là người con gái y yêu.
Có điều, y vẫn còn sợ chính mình. Nàng chưa hình dung hết được đâu, một khi y hóa thành yêu nghiệt, một khi ma tính bộc phát. Những lúc y bình thường như thế này còn rất hiếm hoi…
Thấy gương mặt y vẫn còn do dự và không thoải mái, Vân Anh tỏ ra sốt ruột.
- Ta còn không sợ, huynh sợ gì chứ!
- Anh Nhi, dù gì cũng không được!
- Huynh thật là cố chấp!
- Người cố chấp là nàng!
Hai người họ, quả nhiên cứ gặp nhau là lại đấu khẩu như vậy, dù trong tình huống oan trái này… nhưng có lẽ đó lại là điều đặc biệt giúp họ chiến đấu lại số phận sau này…
Anh Nhi ấm ức, nói đến thế mà y còn không hiểu, đã thế tự nàng sẽ giải quyết. Ác ma gì chứ, nàng sẽ chứng minh ác ma ngàn năm cũng không lợi hại bằng thiếu nữ Vân Anh này. Nàng bèn lớn tiếng:
- Người đâu!
Tức thì lại đi ra hai cô nương mặc giáo phục.
- Giáo chủ phu nhân có gì sai bảo ạ!
Con mắt của y đang ngỡ ngàng thì nàng lại vui vẻ cười đùa:
- Thấy chưa? Họ gọi ta là phu nhân kìa! – Rồi quay sang bảo hai cô nương – Phiền các cô nương chuẩn bị cho ta một phòng thật tốt…
- Anh Nhi! – Y vội vàng nghiêm giọng – Đây không phải chuyện đùa cợt đâu!
- Ta không có đùa cợt! – Nàng không hề muốn nghe theo y, trước mặt nàng là một Tử Thu mà nàng thân quen, có lẽ vậy mà nàng đã tạm thời quên đi tất cả sợ hãi. – Ta sẽ không để huynh gánh chịu một mình, bất cứ cái gì!
Tử Thu thực muốn ngăn cản nàng, nàng không phải vừa rồi còn sợ hãi hoảng loạn sao? Nàng không biết được đâu, mỗi ngày y đều như thay đổi thêm một chút, càng khó tỉnh táo, không cách nào chi phối bản thân, nàng nhất định không thể ở đây.
Nhưng cô nương không biết sợ trời đất kia đã tung tăng đi theo hai nữ giáo đồ, vừa đi còn vừa hứng thú nhìn ngắm kiến trúc nơi tà giáo này.
Vân Anh bây giờ mới để ý, ngoài cái lối vào cũ nát mà nàng bước vào đây, giáo phái này kiến trúc tuy dường như đã rất cũ, nhưng không đến nỗi gọi là hoang tàn, đổ vỡ, có lẽ vì nó được bao bọc trong rừng sâu thẳm ngàn năm, không chịu đựng bất cứ biến cố nào thêm, hơn nữa nhiều chỗ như sửa sang lại, lẽ nào trong lúc ma tính bộc phát, “Tử Thu" đã làm tất cả những việc này.
Nhắc đến mới nhớ, lúc nãy nhìn thấy y là yêu ma, thật nhiều thuật pháp đáng sợ, tưởng chừng chỉ thấy trong phim.
Lúc nãy … còn suýt toi mạng hay thất thân, giờ nhắc đến nàng vẫn còn thấy ớn lạnh. Dù sao, thật tình nàng vẫn chỉ muốn chấp nhận con người trước đây của y…
Hai nữ giáo đồ dẫn nàng qua một hành lang, đến một căn phòng. Nàng nhận ra cả cái di tích giáo phái này dường như toàn xây bằng đá vững chãi, loại đá đỏ quỷ quái. Căn phòng này bốn mặt đều là đá.
Hai giáo đồ dọn dẹp sạch sẽ, cúi chào rồi đi ra. Lúc này nàng nghĩ gia đình họ ở ngoài kia ắt lo lắng vì con gái mình mất tích bị lôi đến đây… Nàng thở dài, đúng là Tử Thu đã gây nhiều chuyện xấu rồi, nhất định phải làm y trở lại như xưa.
- Hừm, nơi này đúng chỉ có tà ma ngoại đạo mới sống được! – Nàng nhìn khắp phòng, không khí ngột ngạt, dường như giáo phái này ngoài việc được rừng rậm bao phủ thì bên trong không trồng lấy một cái cây xanh.
Cũng phải, không khí u ám như vậy, cây cối bình thường khó mà sống được.
Nàng nhảy lên cái giường đá. May mà có trải thảm, nệm đàng hoàng, mềm mại, nếu không sẽ không ngủ được vì đau lưng mất thôi.
Ngọn đèn dầu kia, ánh sáng đỏ gắt cũng không giống lửa thường. Dường như Hắc Long giáo lấy ma hỏa để tu luyện sao, nàng cảm nhận thấy như vậy…
Bây giờ mình mẩy nàng còn đau đớn, trầy trụa, nằm kiểu gì cũng không tránh được việc đụng vào mấy vết cào cấu. Có chỗ bong da, túa máu, thế này không biết có để lại sẹo không? Bây giờ trong người nàng lại không có thuốc bôi ngoài da, làm sao đây?
Nhắm mắt cố ngủ, nhưng vẫn trằn trọc, nơi này không dễ gì ngủ được, phía ngoài kia dường như vẫn văng vẳng tiếng kêu la oán than. Thật khủng khiếp, có khi nào những linh hồn oan khuất vẫn đang kêu gào, chúng vẫn không muốn buông tha cho nàng.
Những cơn gió quỷ quái đang rít nữa, ánh đèn dầu ma quỷ nhảy múa như trêu ngươi…
Đáng sợ quá… trong bóng tối nàng vẫn thấy có chút kinh sợ, chút can đảm ban nãy sắp tiêu biến.
Nàng cố trùm chăn, bịt tai. Được một hồi lâu lại khẽ bỏ tay ra xem còn những tiếng kêu la đó không.
Nhưng mà, dường như trong đêm tối, còn có tiếng bước chân đang tiến về phía phòng nàng, nàng từ từ hé đôi mắt ra khỏi chăn.
Bóng của y!
Nửa đêm hôm thế này, có khi nào lại hóa thành ma oán hận vào đây trả thù nàng…
Bây giờ, nàng lại thấy sợ hãi…
Chẳng biết làm gì hơn, nàng trùm kín chăn, quận tròn người. Tuy nhiên nhìn từ ngoài vào vẫn thấy người trong chăn đang run rẩy.
- Anh Nhi… – tiếng của y khe khẽ, không nghe ma mị như lúc hóa ma.
Nàng lại từ từ, dè dặt chui đầu ra nhìn, a, may quá, mắt y vẫn bình thường. Là người không phải ma.
- Có… chuyện gì vậy?
- Không phải người nàng bị thương sao? – Y ngồi xuống bên giường đá.
Y cầm trong tay một cái lọ nhỏ. Thì ra y muốn chữa trị cho nàng sao?
Thật ra là y một phần không dám nhắm mắt ngủ, sợ khi tỉnh dậy đã mất lý trí, hay hóa thành yêu nghiệt.
Lúc này y nhìn bộ dạng của nàng, thì ra nàng cũng đang sợ, không ngủ được, còn dám nói là nhất định sẽ can đảm…
- Cho ta xem vết thương được không? – Y rất dịu dàng, chợt làm nàng thấy ấm áp và yên tâm vô cùng.
Vân Anh chui ra khỏi chăn, ngồi dậy. Y nhìn nàng, chân tay dường như xây xước hết cả, chắc là rất đau.
Đôi mắt y ánh lên cảm xúc tội lỗi, bi thương. Dường như y đang tự oán trách bản thân. Thấy vậy, nàng cũng đau lòng theo. Nàng cố cười đùa:
- Thấy ăn năn thì bôi thuốc cho ta đi!
Y vẫn dịu dàng tử tế như thế, y lấy thuốc bôi vào những chỗ bị cào cấu trên chân tay. Bôi vào vết nào, đều hỏi có đau không, có xót không, nàng đều lắc đầu.
- Được rồi, huynh đưa thuốc đây, những chỗ khác ta sẽ tự bôi lấy! – Nàng mỉm cười an ủi.
Thật ra một phần nàng ngượng không dám để y nhìn thấy những chỗ khác trên mình, một phần vì trên lưng dường như có mấy vết cào cấu nghiêm trọng hơn, y mà nhìn thấy lại tự oán trách bản thân thôi.
- Anh Nhi, lưng nàng rớm máu thấm ra áo kìa… – Giọng y vừa ân cần vừa như lo lắng, ân hận.
- Không sao đâu, ta tự làm được! – Nàng xua tay.
- Ở sau lưng, làm sao bôi được! – Y nói rồi đã ngồi ra phía sau nàng, vòng tay ra trước, đặt lên khuy áo định tháo ra.
Nàng tự nhiên giật mình, xấu hổ hơn tất cả, vội gạt ra:
- Không được đâu, đã bảo ta có thể làm!
- Ta không làm gì nàng mà sợ! – Y dường như hiểu ý, nắm lấy tay nàng đang cố thủ phía trước kéo ra – Có nhìn thì cũng nhìn hết rồi, hơn nữa ta phải tự nhìn thấy vết thương mới yên tâm!
Nàng từ từ buông lỏng tay, cố để tim mình không đập quá nhanh, đối với nàng bây giờ sự e ngại còn hơn là nỗi đau đớn ấy chứ.
Trước mắt y, tấm lưng nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, trầy trụa những vết cào cấu vẫn còn rỉ máu nổi bật lên. Y thấy như chính mình đau đớn. Cúi hôn rất nhẹ lên những vết thương.
- Xin lỗi… – giọng y như nghẹn ngào.
- Không sao mà… mấy thứ thuốc của huynh công hiệu lắm, chỉ một hai hôm là khỏi, còn không để lại sẹo nữa… – Nàng cố an ủi y.
Thực sự lúc y hôn lên, nàng không thấy đau, chỉ thấy mình hơi run lên, tim đập càng nhanh hơn thôi. Như thế này cũng quá gần gũi…
Y lại nhẹ nhàng xoa thuốc lên những vết thương.
- Phía trước có bị thương không? – Y lại hỏi.
Nàng hơi giật mình, nhìn xuống càng kinh ngạc hơn. Trên ngực trái có một vết thương do đầu mũi kiếm để lại, trên ngực, cổ cũng có mấy vết cào cấu không nghiêm trọng lắm… nhưng mà có… rất nhiều cái dấu hôn hằn lại… do lúc nãy y hóa thành yêu ma vô cùng hung tợn. Nghĩ đến đây, nàng như vừa sợ hãi, lại vừa xấu hổ tột cùng.
- Không có… Không có gì! – Nàng lắp bắp, lúng túng.
Quả nhiên y không tin mà, y nhanh chóng xoay người nàng lại.
- A! – Nàng lấy tay che, ra vẻ mắng mỏ y – Đồ háo sắc, huynh định cơ hội đến cùng sao?
- Buông tay ra nào! – Y cằn nhằn khi nàng cố giữ chặt – Nếu ta định cơ hội đến cùng thật, nàng đã tiêu từ lâu rồi cơ!
- Không được, dù thế nào cũng để ta tự làm! – Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, vẫn nhất định không để y nhìn.
Y nhìn, một là sẽ làm nàng ngượng muốn chui xuống đất dù y không có tà ý đi chăng nữa, hơn nữa y mà nhìn thấy chỗ thương tích này, lại đau lòng cho xem.
Dường như ánh mắt y dừng lại trên mình nàng, y đang nhìn gì vậy.
Phải chăng y nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ này. Trời ơi, nàng ngượng muốn chết!
Nàng cúi đầu xuống, không dám ngửa mặt lên, hàng mi cũng cụp xuống, thầm mong y đừng có nhìn nữa…
- Anh Nhi… mấy cái dấu này…
- A, đừng nhắc đến mà, huynh đi ra đi! – Nàng vội ngắt lời, có ý đuổi y đi.
Đột nhiên y mạnh mẽ kéo tay nàng ra, làm nàng hoảng hốt tột độ. Thế là hết, y lại nhìn thấy hết rồi, đến mặt đất cũng không còn chỗ để nàng chui xuống.
Lẽ ra nàng đang xấu hổ không dám đối mặt với y, nhưng nhìn xuống thấy một bàn tay của y cứ nắm chặt, khẽ run lên. Biểu cảm gì vậy? Nàng hơi ngước lên một chút, bắt gặp ánh mắt y vừa như hối hận, vừa như đau khổ, vừa như phẫn nộ.
- Tử Thu… – nàng lí nhí.
- Á! – Nàng hét lên khi y lại bất ngờ ấn nàng xuống giường – Huynh lại định làm gì vậy?
Y rất lạ, làm nàng hoảng sợ một phen nữa, không phải chứ, ma tính lại bắt đầu rồi sao? Đáng sợ quá… chân tay nàng bắt đầu run rẩy, không thể cử động.
Y cúi xuống, hai tay giữ chặt hai tay nàng, nhưng lực không quá mạnh, không đến nỗi làm đau.
- Huynh làm gì vậy? – Đôi mắt nàng lo lắng dò xét, nhìn thẳng vào mắt y, có khi nào là màu đỏ không?
Nhưng không phải, mắt y vẫn màu đen đấy thôi, cớ gì y làm như vậy, có phải bản tính háo sắc của đàn ông nhìn thấy cơ thể nàng nên mất kiểm soát không.
Y cúi xuống cổ nàng, từ từ nói, giọng trầm nhưng không hề giống như ma quỷ:
- Mấy cái dấu này, ta thật tình không chấp nhận được, phải xóa đi thôi!
Cái gì chứ? Nàng chưa kịp định thần thì y đã cúi sát xuống, hôn lên chỗ một dấu hôn trên cổ.
Dây thần kinh não của nàng căng hết mức, tự nhiên sao lại có những dòng điện lạnh chạy qua, chỗ bị y hôn cảm thấy ướt át, đau nhưng kích thích đến kì lạ.
Không chỉ một chỗ, môi y lại di chuyển xuống dưới, y định hôn lại trên tất cả mấy chỗ đó sao, không được!
- Không được…! – Lấy lại lý trí, nàng cố chống cự, giãy dụa – Huynh làm cái gì thế, mấy cái dấu đó không phải cũng là huynh hôn sao? Đừng tìm cách cơ hội như vậy!
- Không phải! – Giọng y phẫn nộ đến kì lạ – Ta cảm nhận “y" không phải ta, lúc đó ta hoàn toàn không tỉnh táo, làm những chuyện như thế này với nàng, không phải do tâm trí ta kiểm soát là không được!
Nàng vô cùng nghi hoặc, không phải y? Đúng là lúc đó Tử Thu không kiểm soát hành vi của mình, trở nên hung ác tàn bạo với nàng. Còn bây giờ nhìn thấy mấy cái dấu này, y lại kích động như vậy, phải chăng đây là bản tính sở hữu thường thấy của nam giới sao?
- A…
Đầu óc nàng không nghĩ được thêm, vì y đang hôn trên khắp mình nàng, vô cùng kích thích, cảm giác trong nàng vừa có sự sợ hãi vừa có những cảm giác tê dại kì lạ, nàng cố gắng cắn môi, ngăn cản những tiếng đáng xấu hổ sẽ phát ra từ cổ họng.
Xấu hổ quá, tại sao lại làm những việc như này… lúc nãy y là yêu ma có cuồng bạo chiếm đoạt, nhưng nàng ngoài cảm thấy đau đớn, sợ hãi tột cùng không hề cảm thấy ngượng và bị kích động như vậy…tình hình như thế này quá nguy hiểm, không được, nhất định là không được…
- Đủ rồi! Huynh… đừng…
Nàng chưa nói hết câu, đôi môi y đã từ đâu nhanh chóng phủ lấy môi nàng, vội vã, cuồng say mà hôn.
Nếu thực sự có kiếp trước, nàng đã tàn nhẫn đến như thế sao?
Đúng là Vân Yên đã từng cuồng si với ca ca, đến mức vô tình, nhẫn tâm như vậy…?
Nhưng, nàng…. Hoàn toàn không hề biết cơ mà… nàng chỉ đơn thuần muốn bên Tử Thu… nhưng giờ đây…
Trước mặt nàng như một con thú dữ đói khát cuồng điên vồ vập, y muốn trút cơn hận trên mình nàng. Không lãng mạn, ngượng ngùng, lạ lẫm như những gì nàng đã tưởng tượng về chuyện này, nàng hoàn toàn là một con mồi, thân thể vốn đã bị đám oan hồn xâu xé trầy trụa, bấy giờ mỗi cái chạm vào hung tợn của y chỉ đem lại đau đớn như lưỡi dao. Nỗi đau còn ngập trong tâm hồn.
- Được rồi… – Nàng khép đôi mắt đẫm lệ, không còn ý thức muốn chạy trốn hay phản kháng – Ta không có tư cách hận huynh…nhưng… Tử Thu… thực sự… ta yêu huynh… thực sự… ta vẫn mãi tin huynh!
Nàng cắn chặt răng, mím môi, như để đón chờ cơn bão đau đớn sắp ập tới.
Thế nhưng, yên bình một hồi, y ngừng lại ư? Không chạm vào nàng nữa…
Nàng đầy ngạc nhiên, mở to mắt… Dường như khắp người y như chuyển biến dữ dội…
- Tử Thu?
Y nhăn mặt, khắp người tà khí bùng lên dữ dội rồi lịm xuống, dấu ấn trên trán lúc hiện rõ sắc nét, lúc lại mờ đi, đôi mắt đỏ thẫm cũng như vậy… Tay y ôm chặt lấy đầu…
- A… – Y kêu lên – Anh… Nhi…
Anh Nhi? Y gọi nàng là Anh Nhi? Nhìn bộ dạng y như vậy… Lẽ nào bản thân y đang vất vả đấu tranh…
Như vậy có khi nào y vẫn còn nhân tính, y chưa hoàn toàn là yêu nghiệt!
- Anh … Nhi…. Tránh xa ta ra! – Y dằn giọng, cố từng chữ, bản thân cố lùi lại.
Nàng cảm thấy y mỗi lúc một vật vã đấu tranh, trong lòng tự dưng xen lẫn cảm giác hi vọng lẫn cảm thương cho y… Tử Thu… có khi nào chính y cũng luôn đấu tranh như vậy? Y vì nàng, phải chăng chính y biết mình sẽ hóa thành yêu nghiệt nên mới lặng lẽ rời bỏ nàng?
- Tử Thu! Ta là Vân Anh, huynh làm ơn hãy tỉnh lại! – Nàng cố lại gần y, níu lấy y cố lay chuyển.
- Ta đã bảo nàng đừng đến gần ta! – Y gạt nàng ra, lùi lại.
Khắp người y vẫn liên tục biến chuyển, tựa như một kẻ tàu hỏa nhập ma đau đớn vật lộn trong phim, khiến nàng thương xót vô cùng, cõi lòng như thắt lại.
Nếu trong y vẫn còn nhân tính như vậy, ắt nàng vẫn còn hi vọng, tự nhiên nàng không còn thấy sợ hãi nữa, chỉ thấy thương xót cho y, lao đến ôm chầm lấy y.
- Tử Thu! Tử Thu! Ta không sợ đâu, huynh không cần tự dày vò bản thân như vậy, huynh biến thành ác ma hận ta cũng được, ta sẽ không oán trách huynh đâu!
Y càng cố đẩy nàng ra thì nàng càm cố ôm chắc hơn.
- Tránh xa ta ra, nàng không thấy lúc nãy sao? – Y một mực kiên quyết, vừa cố chống lại những biến chuyển của bản thân.
- Huynh giết ta cũng được, muốn ta thành ma với huynh cũng được, huynh muốn làm gì cũng được… ta không đi đâu, ta không muốn đi, ta rất nhớ huynh nên mới đến đây!
- Tại sao nàng ngoan cố như vậy? Buông ta ra! – Y hét lên.
Chợt sau tiếng hét lớn đó, y toàn thân như chùng xuống, kéo cả nàng gục xuống nền đá. Y thở dốc, ma tính chợt tắt, đôi mắt cũng trở lại màu đen, vết trên trán cũng dường như lu mờ hẳn.
- Tử Thu! – Nàng hốt hoảng gọi – Đừng chết, đừng chết!
Nàng bật khóc khi thấy y lả dần đi, miệng không ngừng kêu gào, tay chân cố lay lay y.
- Yên nào! – Y mệt nhọc oán trách – Nàng có để ta nghỉ một lát không, còn như vậy ta chết mệt vì nàng…
Yên tĩnh một lát lâu, nàng nhìn y đầy lo lắng lẫn thắc mắc, còn y vẫn gục đầu vào vai nàng.
Khi cảm nhận được hơi thở của y đã đều đặn và ổn định hơn, nàng mới khẽ gọi y:
- Tử Thu, huynh… đã trở lại bình thường rồi à?
- Chỉ trong chốc lát thôi… – Y đáp, đồng thời thôi dựa vào nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Chợt trong lúc bốn mắt nhìn nhau đó, nàng giật mình đỏ mặt, hét lên:
- Không được nhìn! Sắc lang! Quay mặt đi ngay! – Nói rồi lấy tay vội che thân, luống cuống bò ra chỗ quần áo nhặt lên.
Thì ra lúc này nàng mới phát hiện nàng đã không còn mảnh vải trên người, xấu hổ muốn chui xuống đất. Y quần áo cũng không nghiêm chỉnh gì cho cam, y dường như cũng xấu hổ, quay đi tự chỉnh sửa y phục.
Lát sau quay ra nhìn nàng, thấy nàng khép nép đằng sau cái bàn tế, không dám chui ra.
- Được rồi, ngay lúc này không ai thịt nàng đâu! – Y lên tiếng.
- Không phải… – Nàng lí nhí – Vì… không còn cái quần áo nào nguyên vẹn… tất cả là tại huynh… bây giờ phải làm sao?
Y nhận ra dường như lúc ma tính phát sinh, đúng là suýt nữa đã cưỡng đoạt nàng xong rồi. Chỉ vì nghe câu “ ta yêu huynh", “ ta tin huynh" gì đó, chợt bản thân như sực tỉnh, nhân tính quay trở lại.
Nhưng những ngày gần đây, hầu như không có lúc nào nhân tính này tỉnh táo, mỗi lúc ma tính áp chế bản thân y càng mạnh. Mỗi lần như vậy, dường như “Tử Thu" này hóa thành một yêu nghiệt điên cuồng thù hận.
Kẻ đó, dường như là y mà cũng không phải là y, đầu óc y cũng hoàn toàn mơ hồ, nếu lúc này mà nhắc đến những chuyện liên quan kiếp trước, có lẽ sẽ lại biến đổi. Vì thế, y đã từng muốn tránh xa nàng.
- Này, huynh làm gì vậy? Mau tính chuyện y phục của ta! – Nàng từ phía sau bàn tế bực mình giục.
Lúc này trước mặt nàng là Tử Thu vô cũng quen thuộc, bất giác mọi cảm giác lạ lẫm hay sợ hãi đều không còn, cảm giác giống hệt như trước.
Y ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng gọi:
- Người đâu!
Nàng thò đầu ra nhìn, từ phía cánh cửa bên phải tế tường từ đâu chui ra hai cô nương trẻ tuổi, ăn mặc giáo phục kì quái, vội vã lại rồi quỳ xuống:
- Bẩm, Giáo chủ có gì sai bảo?
- Mang đến đây một bộ y phục! – Y nói ngắn gọn.
Tức thì những cô nương đó tuân mệnh vào trong mang ra một bộ y phục cho nàng, lúc họ lại gần nàng, nàng mới để ý họ không bình thường.
Họ trông còn rất trẻ trung, không phải cái giáo phái này đã chết hết người rồi sao? Tại sao còn hai cô nương trẻ như vậy. Có điều, đôi mắt họ dường như vô hồn, giống như những kẻ trúng tà bị thôi miên vậy.
Lẽ nào, chuyện Tử Thu hóa thành yêu ma rồi đi bắt dân lành, thôi miên họ làm giáo đồ là có thật, nghĩ đến đây nàng lại rùng mình.
Mặc xong y phục, nàng mới rụt rè chui ra, trong lòng thấy có nỗi sợ hãi.
- Huynh… bây giờ là giáo chủ ở đây sao? – Nàng e ngại hỏi.
Y thấy bộ dạng sợ sệt của nàng thì thở dài, sau đó quay đầu đi.
- Bây giờ ta không thể giải thích, bản thân ta cũng thấy mông lung, vì thế nàng nên tránh xa ta, tốt nhất là nên quay lại chỗ ca ca sẽ được an toàn…
Trông bộ dạng y buồn bã đến vậy, nàng cũng thấy cõi lòng đau đớn theo, có lẽ bản thân y cũng không mong đợi chuyện này, có lẽ chính y cũng đau khổ vì không kiểm soát được bản thân.
Nhưng, nếu vì sợ hãi mà bỏ rơi y…
Nàng không cam lòng, hơn nữa nếu tí nữa y lại biến thành ác ma, không gặp được y nữa thì sao? Vả lại nếu đã là ác tính, lúc đó có muốn chạy cũng không thoát. Nàng nhất định phải làm rõ chuyện này, rồi tìm cách giúp đỡ y bình thường như xưa.
Nàng từng bước lại gần y, níu nhẹ lấy áo:
- Xin lỗi, ta không nên kì thị huynh như vậy…
- Không, nàng nên rời xa ta! – Đột nhiên y rất cương quyết – Ngay bây giờ, trước khi quá muộn!
Rời xa y ư? Mới chỉ gặp lại y có một lúc, còn chưa nói được lời tử tế nào, đã bao lâu nhung nhớ như vậy… lẽ nào từ bỏ.
Lẽ nào chỉ là do số phận, chỉ vì chút dây dưa oan nghiệt mà đành lòng buông tay như vậy, thà nàng ở lại đây, đối mặt với tất cả, còn hơn bỏ đi để hối hận mãi mãi về sau.
- Tử Thu! – Nàng cũng cương quyết không kém – Kiếp trước kiếp sau gì chứ, ta chỉ cần biết chúng ta đã từng ở bên nhau, những ngày tháng ở y xá hoàn toàn tự nhiên và rất thật, đó nhất định là tình cảm chân thật, bản thân huynh có coi ta là Yên Nhi không? Ta hoàn toàn chỉ yêu Tử Thu này, ta không cần biết yêu ma hay nguyền rủa gì, huynh là cái gì cũng được!
- Anh Nhi …
- Không nghe! Không nghe! – Nàng lấy tay bịt tai, lắc đầu – Huynh phải trả lời ta, huynh có coi ta là công chúa đó không? Nếu huynh nói rằng huynh thích ta là do cảm tình hay vương vấn từ kiếp trước, ta sẽ không thèm nhìn huynh nữa!
Tuy vậy, nàng vẫn chỉ bịt hờ tai để nghe câu trả lời của y.
- Nàng so với công chúa đó ngoan cố hơn vạn lần, đanh đá hơn vạn lần, lại không biết toan tính gì, cũng không dám làm hại ai, hơn nữa…
- Được rồi, vậy là huynh thích ta vì chính con người này của ta nhé! – Nàng nháy mắt, mỉm cười đáng yêu – Ta cũng thích con người ta đang nhìn thấy, bằng tình cảm chân thật, vì thế ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Ánh mắt nàng ánh lên tia sáng hi vọng lấp lánh, đúng, người con gái y yêu.
Kiếp trước hay kiếp này, y vẫn còn hỗn loạn trong chính con người mình, nhưng nhất định đây là người con gái y yêu.
Có điều, y vẫn còn sợ chính mình. Nàng chưa hình dung hết được đâu, một khi y hóa thành yêu nghiệt, một khi ma tính bộc phát. Những lúc y bình thường như thế này còn rất hiếm hoi…
Thấy gương mặt y vẫn còn do dự và không thoải mái, Vân Anh tỏ ra sốt ruột.
- Ta còn không sợ, huynh sợ gì chứ!
- Anh Nhi, dù gì cũng không được!
- Huynh thật là cố chấp!
- Người cố chấp là nàng!
Hai người họ, quả nhiên cứ gặp nhau là lại đấu khẩu như vậy, dù trong tình huống oan trái này… nhưng có lẽ đó lại là điều đặc biệt giúp họ chiến đấu lại số phận sau này…
Anh Nhi ấm ức, nói đến thế mà y còn không hiểu, đã thế tự nàng sẽ giải quyết. Ác ma gì chứ, nàng sẽ chứng minh ác ma ngàn năm cũng không lợi hại bằng thiếu nữ Vân Anh này. Nàng bèn lớn tiếng:
- Người đâu!
Tức thì lại đi ra hai cô nương mặc giáo phục.
- Giáo chủ phu nhân có gì sai bảo ạ!
Con mắt của y đang ngỡ ngàng thì nàng lại vui vẻ cười đùa:
- Thấy chưa? Họ gọi ta là phu nhân kìa! – Rồi quay sang bảo hai cô nương – Phiền các cô nương chuẩn bị cho ta một phòng thật tốt…
- Anh Nhi! – Y vội vàng nghiêm giọng – Đây không phải chuyện đùa cợt đâu!
- Ta không có đùa cợt! – Nàng không hề muốn nghe theo y, trước mặt nàng là một Tử Thu mà nàng thân quen, có lẽ vậy mà nàng đã tạm thời quên đi tất cả sợ hãi. – Ta sẽ không để huynh gánh chịu một mình, bất cứ cái gì!
Tử Thu thực muốn ngăn cản nàng, nàng không phải vừa rồi còn sợ hãi hoảng loạn sao? Nàng không biết được đâu, mỗi ngày y đều như thay đổi thêm một chút, càng khó tỉnh táo, không cách nào chi phối bản thân, nàng nhất định không thể ở đây.
Nhưng cô nương không biết sợ trời đất kia đã tung tăng đi theo hai nữ giáo đồ, vừa đi còn vừa hứng thú nhìn ngắm kiến trúc nơi tà giáo này.
Vân Anh bây giờ mới để ý, ngoài cái lối vào cũ nát mà nàng bước vào đây, giáo phái này kiến trúc tuy dường như đã rất cũ, nhưng không đến nỗi gọi là hoang tàn, đổ vỡ, có lẽ vì nó được bao bọc trong rừng sâu thẳm ngàn năm, không chịu đựng bất cứ biến cố nào thêm, hơn nữa nhiều chỗ như sửa sang lại, lẽ nào trong lúc ma tính bộc phát, “Tử Thu" đã làm tất cả những việc này.
Nhắc đến mới nhớ, lúc nãy nhìn thấy y là yêu ma, thật nhiều thuật pháp đáng sợ, tưởng chừng chỉ thấy trong phim.
Lúc nãy … còn suýt toi mạng hay thất thân, giờ nhắc đến nàng vẫn còn thấy ớn lạnh. Dù sao, thật tình nàng vẫn chỉ muốn chấp nhận con người trước đây của y…
Hai nữ giáo đồ dẫn nàng qua một hành lang, đến một căn phòng. Nàng nhận ra cả cái di tích giáo phái này dường như toàn xây bằng đá vững chãi, loại đá đỏ quỷ quái. Căn phòng này bốn mặt đều là đá.
Hai giáo đồ dọn dẹp sạch sẽ, cúi chào rồi đi ra. Lúc này nàng nghĩ gia đình họ ở ngoài kia ắt lo lắng vì con gái mình mất tích bị lôi đến đây… Nàng thở dài, đúng là Tử Thu đã gây nhiều chuyện xấu rồi, nhất định phải làm y trở lại như xưa.
- Hừm, nơi này đúng chỉ có tà ma ngoại đạo mới sống được! – Nàng nhìn khắp phòng, không khí ngột ngạt, dường như giáo phái này ngoài việc được rừng rậm bao phủ thì bên trong không trồng lấy một cái cây xanh.
Cũng phải, không khí u ám như vậy, cây cối bình thường khó mà sống được.
Nàng nhảy lên cái giường đá. May mà có trải thảm, nệm đàng hoàng, mềm mại, nếu không sẽ không ngủ được vì đau lưng mất thôi.
Ngọn đèn dầu kia, ánh sáng đỏ gắt cũng không giống lửa thường. Dường như Hắc Long giáo lấy ma hỏa để tu luyện sao, nàng cảm nhận thấy như vậy…
Bây giờ mình mẩy nàng còn đau đớn, trầy trụa, nằm kiểu gì cũng không tránh được việc đụng vào mấy vết cào cấu. Có chỗ bong da, túa máu, thế này không biết có để lại sẹo không? Bây giờ trong người nàng lại không có thuốc bôi ngoài da, làm sao đây?
Nhắm mắt cố ngủ, nhưng vẫn trằn trọc, nơi này không dễ gì ngủ được, phía ngoài kia dường như vẫn văng vẳng tiếng kêu la oán than. Thật khủng khiếp, có khi nào những linh hồn oan khuất vẫn đang kêu gào, chúng vẫn không muốn buông tha cho nàng.
Những cơn gió quỷ quái đang rít nữa, ánh đèn dầu ma quỷ nhảy múa như trêu ngươi…
Đáng sợ quá… trong bóng tối nàng vẫn thấy có chút kinh sợ, chút can đảm ban nãy sắp tiêu biến.
Nàng cố trùm chăn, bịt tai. Được một hồi lâu lại khẽ bỏ tay ra xem còn những tiếng kêu la đó không.
Nhưng mà, dường như trong đêm tối, còn có tiếng bước chân đang tiến về phía phòng nàng, nàng từ từ hé đôi mắt ra khỏi chăn.
Bóng của y!
Nửa đêm hôm thế này, có khi nào lại hóa thành ma oán hận vào đây trả thù nàng…
Bây giờ, nàng lại thấy sợ hãi…
Chẳng biết làm gì hơn, nàng trùm kín chăn, quận tròn người. Tuy nhiên nhìn từ ngoài vào vẫn thấy người trong chăn đang run rẩy.
- Anh Nhi… – tiếng của y khe khẽ, không nghe ma mị như lúc hóa ma.
Nàng lại từ từ, dè dặt chui đầu ra nhìn, a, may quá, mắt y vẫn bình thường. Là người không phải ma.
- Có… chuyện gì vậy?
- Không phải người nàng bị thương sao? – Y ngồi xuống bên giường đá.
Y cầm trong tay một cái lọ nhỏ. Thì ra y muốn chữa trị cho nàng sao?
Thật ra là y một phần không dám nhắm mắt ngủ, sợ khi tỉnh dậy đã mất lý trí, hay hóa thành yêu nghiệt.
Lúc này y nhìn bộ dạng của nàng, thì ra nàng cũng đang sợ, không ngủ được, còn dám nói là nhất định sẽ can đảm…
- Cho ta xem vết thương được không? – Y rất dịu dàng, chợt làm nàng thấy ấm áp và yên tâm vô cùng.
Vân Anh chui ra khỏi chăn, ngồi dậy. Y nhìn nàng, chân tay dường như xây xước hết cả, chắc là rất đau.
Đôi mắt y ánh lên cảm xúc tội lỗi, bi thương. Dường như y đang tự oán trách bản thân. Thấy vậy, nàng cũng đau lòng theo. Nàng cố cười đùa:
- Thấy ăn năn thì bôi thuốc cho ta đi!
Y vẫn dịu dàng tử tế như thế, y lấy thuốc bôi vào những chỗ bị cào cấu trên chân tay. Bôi vào vết nào, đều hỏi có đau không, có xót không, nàng đều lắc đầu.
- Được rồi, huynh đưa thuốc đây, những chỗ khác ta sẽ tự bôi lấy! – Nàng mỉm cười an ủi.
Thật ra một phần nàng ngượng không dám để y nhìn thấy những chỗ khác trên mình, một phần vì trên lưng dường như có mấy vết cào cấu nghiêm trọng hơn, y mà nhìn thấy lại tự oán trách bản thân thôi.
- Anh Nhi, lưng nàng rớm máu thấm ra áo kìa… – Giọng y vừa ân cần vừa như lo lắng, ân hận.
- Không sao đâu, ta tự làm được! – Nàng xua tay.
- Ở sau lưng, làm sao bôi được! – Y nói rồi đã ngồi ra phía sau nàng, vòng tay ra trước, đặt lên khuy áo định tháo ra.
Nàng tự nhiên giật mình, xấu hổ hơn tất cả, vội gạt ra:
- Không được đâu, đã bảo ta có thể làm!
- Ta không làm gì nàng mà sợ! – Y dường như hiểu ý, nắm lấy tay nàng đang cố thủ phía trước kéo ra – Có nhìn thì cũng nhìn hết rồi, hơn nữa ta phải tự nhìn thấy vết thương mới yên tâm!
Nàng từ từ buông lỏng tay, cố để tim mình không đập quá nhanh, đối với nàng bây giờ sự e ngại còn hơn là nỗi đau đớn ấy chứ.
Trước mắt y, tấm lưng nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, trầy trụa những vết cào cấu vẫn còn rỉ máu nổi bật lên. Y thấy như chính mình đau đớn. Cúi hôn rất nhẹ lên những vết thương.
- Xin lỗi… – giọng y như nghẹn ngào.
- Không sao mà… mấy thứ thuốc của huynh công hiệu lắm, chỉ một hai hôm là khỏi, còn không để lại sẹo nữa… – Nàng cố an ủi y.
Thực sự lúc y hôn lên, nàng không thấy đau, chỉ thấy mình hơi run lên, tim đập càng nhanh hơn thôi. Như thế này cũng quá gần gũi…
Y lại nhẹ nhàng xoa thuốc lên những vết thương.
- Phía trước có bị thương không? – Y lại hỏi.
Nàng hơi giật mình, nhìn xuống càng kinh ngạc hơn. Trên ngực trái có một vết thương do đầu mũi kiếm để lại, trên ngực, cổ cũng có mấy vết cào cấu không nghiêm trọng lắm… nhưng mà có… rất nhiều cái dấu hôn hằn lại… do lúc nãy y hóa thành yêu ma vô cùng hung tợn. Nghĩ đến đây, nàng như vừa sợ hãi, lại vừa xấu hổ tột cùng.
- Không có… Không có gì! – Nàng lắp bắp, lúng túng.
Quả nhiên y không tin mà, y nhanh chóng xoay người nàng lại.
- A! – Nàng lấy tay che, ra vẻ mắng mỏ y – Đồ háo sắc, huynh định cơ hội đến cùng sao?
- Buông tay ra nào! – Y cằn nhằn khi nàng cố giữ chặt – Nếu ta định cơ hội đến cùng thật, nàng đã tiêu từ lâu rồi cơ!
- Không được, dù thế nào cũng để ta tự làm! – Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, vẫn nhất định không để y nhìn.
Y nhìn, một là sẽ làm nàng ngượng muốn chui xuống đất dù y không có tà ý đi chăng nữa, hơn nữa y mà nhìn thấy chỗ thương tích này, lại đau lòng cho xem.
Dường như ánh mắt y dừng lại trên mình nàng, y đang nhìn gì vậy.
Phải chăng y nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ này. Trời ơi, nàng ngượng muốn chết!
Nàng cúi đầu xuống, không dám ngửa mặt lên, hàng mi cũng cụp xuống, thầm mong y đừng có nhìn nữa…
- Anh Nhi… mấy cái dấu này…
- A, đừng nhắc đến mà, huynh đi ra đi! – Nàng vội ngắt lời, có ý đuổi y đi.
Đột nhiên y mạnh mẽ kéo tay nàng ra, làm nàng hoảng hốt tột độ. Thế là hết, y lại nhìn thấy hết rồi, đến mặt đất cũng không còn chỗ để nàng chui xuống.
Lẽ ra nàng đang xấu hổ không dám đối mặt với y, nhưng nhìn xuống thấy một bàn tay của y cứ nắm chặt, khẽ run lên. Biểu cảm gì vậy? Nàng hơi ngước lên một chút, bắt gặp ánh mắt y vừa như hối hận, vừa như đau khổ, vừa như phẫn nộ.
- Tử Thu… – nàng lí nhí.
- Á! – Nàng hét lên khi y lại bất ngờ ấn nàng xuống giường – Huynh lại định làm gì vậy?
Y rất lạ, làm nàng hoảng sợ một phen nữa, không phải chứ, ma tính lại bắt đầu rồi sao? Đáng sợ quá… chân tay nàng bắt đầu run rẩy, không thể cử động.
Y cúi xuống, hai tay giữ chặt hai tay nàng, nhưng lực không quá mạnh, không đến nỗi làm đau.
- Huynh làm gì vậy? – Đôi mắt nàng lo lắng dò xét, nhìn thẳng vào mắt y, có khi nào là màu đỏ không?
Nhưng không phải, mắt y vẫn màu đen đấy thôi, cớ gì y làm như vậy, có phải bản tính háo sắc của đàn ông nhìn thấy cơ thể nàng nên mất kiểm soát không.
Y cúi xuống cổ nàng, từ từ nói, giọng trầm nhưng không hề giống như ma quỷ:
- Mấy cái dấu này, ta thật tình không chấp nhận được, phải xóa đi thôi!
Cái gì chứ? Nàng chưa kịp định thần thì y đã cúi sát xuống, hôn lên chỗ một dấu hôn trên cổ.
Dây thần kinh não của nàng căng hết mức, tự nhiên sao lại có những dòng điện lạnh chạy qua, chỗ bị y hôn cảm thấy ướt át, đau nhưng kích thích đến kì lạ.
Không chỉ một chỗ, môi y lại di chuyển xuống dưới, y định hôn lại trên tất cả mấy chỗ đó sao, không được!
- Không được…! – Lấy lại lý trí, nàng cố chống cự, giãy dụa – Huynh làm cái gì thế, mấy cái dấu đó không phải cũng là huynh hôn sao? Đừng tìm cách cơ hội như vậy!
- Không phải! – Giọng y phẫn nộ đến kì lạ – Ta cảm nhận “y" không phải ta, lúc đó ta hoàn toàn không tỉnh táo, làm những chuyện như thế này với nàng, không phải do tâm trí ta kiểm soát là không được!
Nàng vô cùng nghi hoặc, không phải y? Đúng là lúc đó Tử Thu không kiểm soát hành vi của mình, trở nên hung ác tàn bạo với nàng. Còn bây giờ nhìn thấy mấy cái dấu này, y lại kích động như vậy, phải chăng đây là bản tính sở hữu thường thấy của nam giới sao?
- A…
Đầu óc nàng không nghĩ được thêm, vì y đang hôn trên khắp mình nàng, vô cùng kích thích, cảm giác trong nàng vừa có sự sợ hãi vừa có những cảm giác tê dại kì lạ, nàng cố gắng cắn môi, ngăn cản những tiếng đáng xấu hổ sẽ phát ra từ cổ họng.
Xấu hổ quá, tại sao lại làm những việc như này… lúc nãy y là yêu ma có cuồng bạo chiếm đoạt, nhưng nàng ngoài cảm thấy đau đớn, sợ hãi tột cùng không hề cảm thấy ngượng và bị kích động như vậy…tình hình như thế này quá nguy hiểm, không được, nhất định là không được…
- Đủ rồi! Huynh… đừng…
Nàng chưa nói hết câu, đôi môi y đã từ đâu nhanh chóng phủ lấy môi nàng, vội vã, cuồng say mà hôn.
Tác giả :
Tử Y