Tìm Anh Trong Giấc Mơ
Chương 2
Một tay chống cằm,một tay xoa xoa chóp mũi,trong bụng thầm nghĩ mình ngu ngốc,cái bệnh mù thông tin về các loại xe bao năm rồi vẫn chưa sửa được.Giờ thì hay rồi,xe Freya đời cũ thì nhận nhầm thành tacxi.
“Kít..." chiếc xe phanh gấp,may là hồi nãy mới thắt lại dây an toàn nếu không đầu cô có thêm cục u rồi a.
Thấy xe dừng,bất chấp ở đây là đâu,trốn là điều trước tiên.Nhanh như chớp,Liễu Hạ Uyên tháo dây,mở cửa và chạy.Chưa chạy được bao xa,cô giảm tốc độ vì thấy hơi lạ.Đây không phải là ngôi nhà trước kia của cô sao?!
Vội vàng quay đầu nhìn,chiếc xe đã biến mất từ hồi nào.Như là,chưa hề tồn tại.
Càng nghĩ càng đau đầu,cô dứt khoát không nghĩ nữa.Có lẽ đây là một người bạn thân của cô,vô tình thấy cô về.Chắc là lại giận vụ cô về mà không báo trước nên hành động dọa người như vậy.Chứ không phải bạn cô,ai lại biết nhà Hạ Uyên?
Nhập mã số quen thuộc,Liễu Hạ Uyên mở của bước vào nhà,tiện tay bật điện.Căn nhà vẫn không thay đổi.
“Ồ...sao sạch tưng thế này?"
Cô lẩm bẩm nói.Đã năm năm chưa quét dọn rồi mà vẫn sạch sẽ như này.Chợt nghĩ đến bác Hạ,chắc là bác thường xuyên đến đây quét dọn,lòng lại thêm cảm kích bác.
Vì xa nhà đã năm năm nên cô phải sửa soạn,sắp xếp lại đồ đạc trong nhà tí.Lúc sửa soạn xong cũng đã gần chín giờ.Cô cầm túi lên định bụng đi ăn tối.
“Reng..." một tay cầm túi xách,một tay cầm điện thoại nghe.
“Bác,có chuyện gì vậy bác?"
“Mẹ con...mẹ con đã tỉnh rồi..."
“Thật hả bác?Tuyệt quá đi!"
“Nhưng vẫn chưa cử động và nói được."
“Không sao đâu bác.Mẹ tỉnh là tốt rồi."
“À,con nên cảm ơn Eric đi nhé.Số điện thoại là 98xxxxx..."
“Vâng ạ."
Cô bấm số gọi cho Eric.Tiếng “tút...tút..." kéo dài,sau một hồi người bên kia mới bắt máy.Giọng người ấy trầm trầm dễ nghe,đây là giọng nam.Có vẻ hơi quen nhưng nhất thời chưa nghe ra.
“Alo..."
“Chào ông,ông là Eric?"
“Ừ"
“Để cảm ơn ông,con xin mời một bữa cơm được không ạ?"
“Ừ"
“Địa điểm là bàn 132 nhà hàng Shery.À,nếu ông chưa ăn,thì giờ luôn ạ?"
“Ừ"
Thấy người ta cứ ừ mãi,Liễu Hạ Uyên hơi ngượng ngùng,theo thói quen sờ sờ mũi,nói lời tạm biệt rồi cúp máy.Rảo bước nhanh ra đường chính,gọi tacxi,nói với tài xế địa chỉ cần đến.
--- -------
Mở của tiến vào nhà hàng,tiếng nhạc du dương,không khí ấm áp làm cô như được sống lại,xoa xoa hay tay với nhau,thầm rửa cái thời tiết chết tiệt này,lạnh chết đi được!
Loay hoay tìm mãi mới thấy bàn 132,chỉ nhìn sau lưng nên Liễu Hạ Uyên chưa thấy rõ mặt.Ông ấy vận trên mình một màu đen,mũ đen,áo khoác đen.Khoan đã,nhìn quen quá!
Ông ta như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình nên quay đầu lại,một diện mạo hết sức quen thuộc đập vào mắt.Thân hình run lẩy bẩy,chân lùi ra hai ba bước,Liễu Hạ Uyên chỉ tay vào mặt người ấy,khó nhọc nói từng chữ:
“Là anh.Mạc Doãn Đường?!"
Tuy hỏi nhưng lại như khẳng định.Cũng khó trách cô phản ứng như thế,kẻ mà cô vừa yêu vừa hận đang đứng ngay trước mặt,buồn cười là đầu sỏ gây ra tai nạn cho mẹ lại là kẻ cứu mẹ?
Có trách thì trách Liễu Hạ Uyên cô không chịu tìm hiểu kĩ,cứ nghĩ bác sĩ giỏi nổi tiếng phải là ông già năm đến sáu mươi tuổi.Trước cứ nghĩ tên Eric sao mà quen quen thì ra là tên của anh trước đây.
“Em ngồi đi"
Mạc Doãn Đường thản nhiên mời cô ngồi xuống.Đối diện với anh,Hạ Uyên không sao bình tĩnh cho
nổi.
Bụng đói,trên bàn toàn thức ăn cô thích do anh đã gọi phục vụ bê lên mà sao Hạ Uyên không có tâm trạng để ăn.
“Mấy năm nay,em sống tốt chứ?"
“Tốt lắm!Tốt hơn anh nghĩ!"
“Sao em không ăn nữa?Tôi gọi toàn là món em thích ăn mà.Chẳng lẽ sống ở Gangjun-ni năm năm em thay đổi khẩu vị rồi sao?
Thấy cô không ăn nữa,anh lạnh nhạt hỏi.
“Anh theo dõi tôi?"
Nhìn sâu vào mắt anh,cô đã câu trả lời.Cũng phải thôi,trên đời này làm gì có cái gì mà anh không biết.Thế mà đến tận hôm nay cô vẫn chưa thực sự hiểu anh.Có vợ,có con rồi còn gặp riêng Liễu Hạ Uyên cô làm gì?
Anh lại gọi phục vụ lên dọn bát đũa.Xong,anh gọi thêm một cốc ca cao,một cốc nước cam.
Đồ uống được đưa lên,cô cầm cốc nước nhấp một ngụm,khóe mắt lén nhìn anh.Trông Mạc Doãn Đường chững chạc,nghiêm túc hơn trước kia.Làn da màu mật khỏe khoắn,nhìn từ góc nghiêng này cô khẽ cảm thán một câu quyến rũ thật!
Tầm mắt nhòe đi,cúi đầu xuống,rũ mắt ngăn dòng lệ sắp rơi,cô chợt nhớ về ngày xưa...
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Một tay chống cằm,một tay xoa xoa chóp mũi,trong bụng thầm nghĩ mình ngu ngốc,cái bệnh mù thông tin về các loại xe bao năm rồi vẫn chưa sửa được.Giờ thì hay rồi,xe Freya đời cũ thì nhận nhầm thành tacxi.
“Kít..." chiếc xe phanh gấp,may là hồi nãy mới thắt lại dây an toàn nếu không đầu cô có thêm cục u rồi a.
Thấy xe dừng,bất chấp ở đây là đâu,trốn là điều trước tiên.Nhanh như chớp,Liễu Hạ Uyên tháo dây,mở cửa và chạy.Chưa chạy được bao xa,cô giảm tốc độ vì thấy hơi lạ.Đây không phải là ngôi nhà trước kia của cô sao?!
Vội vàng quay đầu nhìn,chiếc xe đã biến mất từ hồi nào.Như là,chưa hề tồn tại.
Càng nghĩ càng đau đầu,cô dứt khoát không nghĩ nữa.Có lẽ đây là một người bạn thân của cô,vô tình thấy cô về.Chắc là lại giận vụ cô về mà không báo trước nên hành động dọa người như vậy.Chứ không phải bạn cô,ai lại biết nhà Hạ Uyên?
Nhập mã số quen thuộc,Liễu Hạ Uyên mở của bước vào nhà,tiện tay bật điện.Căn nhà vẫn không thay đổi.
“Ồ...sao sạch tưng thế này?"
Cô lẩm bẩm nói.Đã năm năm chưa quét dọn rồi mà vẫn sạch sẽ như này.Chợt nghĩ đến bác Hạ,chắc là bác thường xuyên đến đây quét dọn,lòng lại thêm cảm kích bác.
Vì xa nhà đã năm năm nên cô phải sửa soạn,sắp xếp lại đồ đạc trong nhà tí.Lúc sửa soạn xong cũng đã gần chín giờ.Cô cầm túi lên định bụng đi ăn tối.
“Reng..." một tay cầm túi xách,một tay cầm điện thoại nghe.
“Bác,có chuyện gì vậy bác?"
“Mẹ con...mẹ con đã tỉnh rồi..."
“Thật hả bác?Tuyệt quá đi!"
“Nhưng vẫn chưa cử động và nói được."
“Không sao đâu bác.Mẹ tỉnh là tốt rồi."
“À,con nên cảm ơn Eric đi nhé.Số điện thoại là 98xxxxx..."
“Vâng ạ."
Cô bấm số gọi cho Eric.Tiếng “tút...tút..." kéo dài,sau một hồi người bên kia mới bắt máy.Giọng người ấy trầm trầm dễ nghe,đây là giọng nam.Có vẻ hơi quen nhưng nhất thời chưa nghe ra.
“Alo..."
“Chào ông,ông là Eric?"
“Ừ"
“Để cảm ơn ông,con xin mời một bữa cơm được không ạ?"
“Ừ"
“Địa điểm là bàn 132 nhà hàng Shery.À,nếu ông chưa ăn,thì giờ luôn ạ?"
“Ừ"
Thấy người ta cứ ừ mãi,Liễu Hạ Uyên hơi ngượng ngùng,theo thói quen sờ sờ mũi,nói lời tạm biệt rồi cúp máy.Rảo bước nhanh ra đường chính,gọi tacxi,nói với tài xế địa chỉ cần đến.
--- -------
Mở của tiến vào nhà hàng,tiếng nhạc du dương,không khí ấm áp làm cô như được sống lại,xoa xoa hay tay với nhau,thầm rửa cái thời tiết chết tiệt này,lạnh chết đi được!
Loay hoay tìm mãi mới thấy bàn 132,chỉ nhìn sau lưng nên Liễu Hạ Uyên chưa thấy rõ mặt.Ông ấy vận trên mình một màu đen,mũ đen,áo khoác đen.Khoan đã,nhìn quen quá!
Ông ta như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình nên quay đầu lại,một diện mạo hết sức quen thuộc đập vào mắt.Thân hình run lẩy bẩy,chân lùi ra hai ba bước,Liễu Hạ Uyên chỉ tay vào mặt người ấy,khó nhọc nói từng chữ:
“Là anh.Mạc Doãn Đường?!"
Tuy hỏi nhưng lại như khẳng định.Cũng khó trách cô phản ứng như thế,kẻ mà cô vừa yêu vừa hận đang đứng ngay trước mặt,buồn cười là đầu sỏ gây ra tai nạn cho mẹ lại là kẻ cứu mẹ?
Có trách thì trách Liễu Hạ Uyên cô không chịu tìm hiểu kĩ,cứ nghĩ bác sĩ giỏi nổi tiếng phải là ông già năm đến sáu mươi tuổi.Trước cứ nghĩ tên Eric sao mà quen quen thì ra là tên của anh trước đây.
“Em ngồi đi"
Mạc Doãn Đường thản nhiên mời cô ngồi xuống.Đối diện với anh,Hạ Uyên không sao bình tĩnh cho
nổi.
Bụng đói,trên bàn toàn thức ăn cô thích do anh đã gọi phục vụ bê lên mà sao Hạ Uyên không có tâm trạng để ăn.
“Mấy năm nay,em sống tốt chứ?"
“Tốt lắm!Tốt hơn anh nghĩ!"
“Sao em không ăn nữa?Tôi gọi toàn là món em thích ăn mà.Chẳng lẽ sống ở Gangjun-ni năm năm em thay đổi khẩu vị rồi sao?
Thấy cô không ăn nữa,anh lạnh nhạt hỏi.
“Anh theo dõi tôi?"
Nhìn sâu vào mắt anh,cô đã câu trả lời.Cũng phải thôi,trên đời này làm gì có cái gì mà anh không biết.Thế mà đến tận hôm nay cô vẫn chưa thực sự hiểu anh.Có vợ,có con rồi còn gặp riêng Liễu Hạ Uyên cô làm gì?
Anh lại gọi phục vụ lên dọn bát đũa.Xong,anh gọi thêm một cốc ca cao,một cốc nước cam.
Đồ uống được đưa lên,cô cầm cốc nước nhấp một ngụm,khóe mắt lén nhìn anh.Trông Mạc Doãn Đường chững chạc,nghiêm túc hơn trước kia.Làn da màu mật khỏe khoắn,nhìn từ góc nghiêng này cô khẽ cảm thán một câu quyến rũ thật!
Tầm mắt nhòe đi,cúi đầu xuống,rũ mắt ngăn dòng lệ sắp rơi,cô chợt nhớ về ngày xưa...
“Kít..." chiếc xe phanh gấp,may là hồi nãy mới thắt lại dây an toàn nếu không đầu cô có thêm cục u rồi a.
Thấy xe dừng,bất chấp ở đây là đâu,trốn là điều trước tiên.Nhanh như chớp,Liễu Hạ Uyên tháo dây,mở cửa và chạy.Chưa chạy được bao xa,cô giảm tốc độ vì thấy hơi lạ.Đây không phải là ngôi nhà trước kia của cô sao?!
Vội vàng quay đầu nhìn,chiếc xe đã biến mất từ hồi nào.Như là,chưa hề tồn tại.
Càng nghĩ càng đau đầu,cô dứt khoát không nghĩ nữa.Có lẽ đây là một người bạn thân của cô,vô tình thấy cô về.Chắc là lại giận vụ cô về mà không báo trước nên hành động dọa người như vậy.Chứ không phải bạn cô,ai lại biết nhà Hạ Uyên?
Nhập mã số quen thuộc,Liễu Hạ Uyên mở của bước vào nhà,tiện tay bật điện.Căn nhà vẫn không thay đổi.
“Ồ...sao sạch tưng thế này?"
Cô lẩm bẩm nói.Đã năm năm chưa quét dọn rồi mà vẫn sạch sẽ như này.Chợt nghĩ đến bác Hạ,chắc là bác thường xuyên đến đây quét dọn,lòng lại thêm cảm kích bác.
Vì xa nhà đã năm năm nên cô phải sửa soạn,sắp xếp lại đồ đạc trong nhà tí.Lúc sửa soạn xong cũng đã gần chín giờ.Cô cầm túi lên định bụng đi ăn tối.
“Reng..." một tay cầm túi xách,một tay cầm điện thoại nghe.
“Bác,có chuyện gì vậy bác?"
“Mẹ con...mẹ con đã tỉnh rồi..."
“Thật hả bác?Tuyệt quá đi!"
“Nhưng vẫn chưa cử động và nói được."
“Không sao đâu bác.Mẹ tỉnh là tốt rồi."
“À,con nên cảm ơn Eric đi nhé.Số điện thoại là 98xxxxx..."
“Vâng ạ."
Cô bấm số gọi cho Eric.Tiếng “tút...tút..." kéo dài,sau một hồi người bên kia mới bắt máy.Giọng người ấy trầm trầm dễ nghe,đây là giọng nam.Có vẻ hơi quen nhưng nhất thời chưa nghe ra.
“Alo..."
“Chào ông,ông là Eric?"
“Ừ"
“Để cảm ơn ông,con xin mời một bữa cơm được không ạ?"
“Ừ"
“Địa điểm là bàn 132 nhà hàng Shery.À,nếu ông chưa ăn,thì giờ luôn ạ?"
“Ừ"
Thấy người ta cứ ừ mãi,Liễu Hạ Uyên hơi ngượng ngùng,theo thói quen sờ sờ mũi,nói lời tạm biệt rồi cúp máy.Rảo bước nhanh ra đường chính,gọi tacxi,nói với tài xế địa chỉ cần đến.
--- -------
Mở của tiến vào nhà hàng,tiếng nhạc du dương,không khí ấm áp làm cô như được sống lại,xoa xoa hay tay với nhau,thầm rửa cái thời tiết chết tiệt này,lạnh chết đi được!
Loay hoay tìm mãi mới thấy bàn 132,chỉ nhìn sau lưng nên Liễu Hạ Uyên chưa thấy rõ mặt.Ông ấy vận trên mình một màu đen,mũ đen,áo khoác đen.Khoan đã,nhìn quen quá!
Ông ta như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình nên quay đầu lại,một diện mạo hết sức quen thuộc đập vào mắt.Thân hình run lẩy bẩy,chân lùi ra hai ba bước,Liễu Hạ Uyên chỉ tay vào mặt người ấy,khó nhọc nói từng chữ:
“Là anh.Mạc Doãn Đường?!"
Tuy hỏi nhưng lại như khẳng định.Cũng khó trách cô phản ứng như thế,kẻ mà cô vừa yêu vừa hận đang đứng ngay trước mặt,buồn cười là đầu sỏ gây ra tai nạn cho mẹ lại là kẻ cứu mẹ?
Có trách thì trách Liễu Hạ Uyên cô không chịu tìm hiểu kĩ,cứ nghĩ bác sĩ giỏi nổi tiếng phải là ông già năm đến sáu mươi tuổi.Trước cứ nghĩ tên Eric sao mà quen quen thì ra là tên của anh trước đây.
“Em ngồi đi"
Mạc Doãn Đường thản nhiên mời cô ngồi xuống.Đối diện với anh,Hạ Uyên không sao bình tĩnh cho
nổi.
Bụng đói,trên bàn toàn thức ăn cô thích do anh đã gọi phục vụ bê lên mà sao Hạ Uyên không có tâm trạng để ăn.
“Mấy năm nay,em sống tốt chứ?"
“Tốt lắm!Tốt hơn anh nghĩ!"
“Sao em không ăn nữa?Tôi gọi toàn là món em thích ăn mà.Chẳng lẽ sống ở Gangjun-ni năm năm em thay đổi khẩu vị rồi sao?
Thấy cô không ăn nữa,anh lạnh nhạt hỏi.
“Anh theo dõi tôi?"
Nhìn sâu vào mắt anh,cô đã câu trả lời.Cũng phải thôi,trên đời này làm gì có cái gì mà anh không biết.Thế mà đến tận hôm nay cô vẫn chưa thực sự hiểu anh.Có vợ,có con rồi còn gặp riêng Liễu Hạ Uyên cô làm gì?
Anh lại gọi phục vụ lên dọn bát đũa.Xong,anh gọi thêm một cốc ca cao,một cốc nước cam.
Đồ uống được đưa lên,cô cầm cốc nước nhấp một ngụm,khóe mắt lén nhìn anh.Trông Mạc Doãn Đường chững chạc,nghiêm túc hơn trước kia.Làn da màu mật khỏe khoắn,nhìn từ góc nghiêng này cô khẽ cảm thán một câu quyến rũ thật!
Tầm mắt nhòe đi,cúi đầu xuống,rũ mắt ngăn dòng lệ sắp rơi,cô chợt nhớ về ngày xưa...
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Một tay chống cằm,một tay xoa xoa chóp mũi,trong bụng thầm nghĩ mình ngu ngốc,cái bệnh mù thông tin về các loại xe bao năm rồi vẫn chưa sửa được.Giờ thì hay rồi,xe Freya đời cũ thì nhận nhầm thành tacxi.
“Kít..." chiếc xe phanh gấp,may là hồi nãy mới thắt lại dây an toàn nếu không đầu cô có thêm cục u rồi a.
Thấy xe dừng,bất chấp ở đây là đâu,trốn là điều trước tiên.Nhanh như chớp,Liễu Hạ Uyên tháo dây,mở cửa và chạy.Chưa chạy được bao xa,cô giảm tốc độ vì thấy hơi lạ.Đây không phải là ngôi nhà trước kia của cô sao?!
Vội vàng quay đầu nhìn,chiếc xe đã biến mất từ hồi nào.Như là,chưa hề tồn tại.
Càng nghĩ càng đau đầu,cô dứt khoát không nghĩ nữa.Có lẽ đây là một người bạn thân của cô,vô tình thấy cô về.Chắc là lại giận vụ cô về mà không báo trước nên hành động dọa người như vậy.Chứ không phải bạn cô,ai lại biết nhà Hạ Uyên?
Nhập mã số quen thuộc,Liễu Hạ Uyên mở của bước vào nhà,tiện tay bật điện.Căn nhà vẫn không thay đổi.
“Ồ...sao sạch tưng thế này?"
Cô lẩm bẩm nói.Đã năm năm chưa quét dọn rồi mà vẫn sạch sẽ như này.Chợt nghĩ đến bác Hạ,chắc là bác thường xuyên đến đây quét dọn,lòng lại thêm cảm kích bác.
Vì xa nhà đã năm năm nên cô phải sửa soạn,sắp xếp lại đồ đạc trong nhà tí.Lúc sửa soạn xong cũng đã gần chín giờ.Cô cầm túi lên định bụng đi ăn tối.
“Reng..." một tay cầm túi xách,một tay cầm điện thoại nghe.
“Bác,có chuyện gì vậy bác?"
“Mẹ con...mẹ con đã tỉnh rồi..."
“Thật hả bác?Tuyệt quá đi!"
“Nhưng vẫn chưa cử động và nói được."
“Không sao đâu bác.Mẹ tỉnh là tốt rồi."
“À,con nên cảm ơn Eric đi nhé.Số điện thoại là 98xxxxx..."
“Vâng ạ."
Cô bấm số gọi cho Eric.Tiếng “tút...tút..." kéo dài,sau một hồi người bên kia mới bắt máy.Giọng người ấy trầm trầm dễ nghe,đây là giọng nam.Có vẻ hơi quen nhưng nhất thời chưa nghe ra.
“Alo..."
“Chào ông,ông là Eric?"
“Ừ"
“Để cảm ơn ông,con xin mời một bữa cơm được không ạ?"
“Ừ"
“Địa điểm là bàn 132 nhà hàng Shery.À,nếu ông chưa ăn,thì giờ luôn ạ?"
“Ừ"
Thấy người ta cứ ừ mãi,Liễu Hạ Uyên hơi ngượng ngùng,theo thói quen sờ sờ mũi,nói lời tạm biệt rồi cúp máy.Rảo bước nhanh ra đường chính,gọi tacxi,nói với tài xế địa chỉ cần đến.
--- -------
Mở của tiến vào nhà hàng,tiếng nhạc du dương,không khí ấm áp làm cô như được sống lại,xoa xoa hay tay với nhau,thầm rửa cái thời tiết chết tiệt này,lạnh chết đi được!
Loay hoay tìm mãi mới thấy bàn 132,chỉ nhìn sau lưng nên Liễu Hạ Uyên chưa thấy rõ mặt.Ông ấy vận trên mình một màu đen,mũ đen,áo khoác đen.Khoan đã,nhìn quen quá!
Ông ta như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình nên quay đầu lại,một diện mạo hết sức quen thuộc đập vào mắt.Thân hình run lẩy bẩy,chân lùi ra hai ba bước,Liễu Hạ Uyên chỉ tay vào mặt người ấy,khó nhọc nói từng chữ:
“Là anh.Mạc Doãn Đường?!"
Tuy hỏi nhưng lại như khẳng định.Cũng khó trách cô phản ứng như thế,kẻ mà cô vừa yêu vừa hận đang đứng ngay trước mặt,buồn cười là đầu sỏ gây ra tai nạn cho mẹ lại là kẻ cứu mẹ?
Có trách thì trách Liễu Hạ Uyên cô không chịu tìm hiểu kĩ,cứ nghĩ bác sĩ giỏi nổi tiếng phải là ông già năm đến sáu mươi tuổi.Trước cứ nghĩ tên Eric sao mà quen quen thì ra là tên của anh trước đây.
“Em ngồi đi"
Mạc Doãn Đường thản nhiên mời cô ngồi xuống.Đối diện với anh,Hạ Uyên không sao bình tĩnh cho
nổi.
Bụng đói,trên bàn toàn thức ăn cô thích do anh đã gọi phục vụ bê lên mà sao Hạ Uyên không có tâm trạng để ăn.
“Mấy năm nay,em sống tốt chứ?"
“Tốt lắm!Tốt hơn anh nghĩ!"
“Sao em không ăn nữa?Tôi gọi toàn là món em thích ăn mà.Chẳng lẽ sống ở Gangjun-ni năm năm em thay đổi khẩu vị rồi sao?
Thấy cô không ăn nữa,anh lạnh nhạt hỏi.
“Anh theo dõi tôi?"
Nhìn sâu vào mắt anh,cô đã câu trả lời.Cũng phải thôi,trên đời này làm gì có cái gì mà anh không biết.Thế mà đến tận hôm nay cô vẫn chưa thực sự hiểu anh.Có vợ,có con rồi còn gặp riêng Liễu Hạ Uyên cô làm gì?
Anh lại gọi phục vụ lên dọn bát đũa.Xong,anh gọi thêm một cốc ca cao,một cốc nước cam.
Đồ uống được đưa lên,cô cầm cốc nước nhấp một ngụm,khóe mắt lén nhìn anh.Trông Mạc Doãn Đường chững chạc,nghiêm túc hơn trước kia.Làn da màu mật khỏe khoắn,nhìn từ góc nghiêng này cô khẽ cảm thán một câu quyến rũ thật!
Tầm mắt nhòe đi,cúi đầu xuống,rũ mắt ngăn dòng lệ sắp rơi,cô chợt nhớ về ngày xưa...
Tác giả :
Victor Kỳ Kỳ