Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 47: Hồi đáp
Thuốc được đổ vào miệng, nhưng thân thể Mặc Ngưng Sơ lại bắt đầu nóng lên, mới vừa thay quần áo bây giờ lại ướt đẫm, sắc mặt đỏ ửng không bình thường, nhưng môi lại tái mét không có một chút máu.
Lân Xuyên có chút cáu kỉnh nhìn nàng, tại sao nàng lại ngu ngốc vì người khác mà thiếu chút nữa bỏ đi tánh mạng. Cho dù cái "người khác" đó chính là mình, nhưng hắn vẫn không vui.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng sau cơn mưa, nhưng nàng vẫn như cũ không tỉnh lại, nhắm chặt hai mắt lặng lẽ run rẩy, mái tóc đen tuyền hỗn độn xõa trên gối. Phút chốc, bỗng nhiên hắn cúi người, liền cắn lấy cánh môi khô như muốn trừng phạt nàng, muốn dùng sức của nụ hôn làm nàng tỉnh lại, nhưng lại sợ làm nàng đau, sức lực cũng không mạnh, đổ xuống môi nàng..
Nhưng hắn thì lạnh lẽo, Mặc Ngưng Sơ thì nóng, nóng đến mức làm tổn thương chính nàng. Lúc Lân Xuyên hôn nàng, nàng như tìm được dòng suối trong cơn hoản loạn, khiến cho ngọn lửa đang bừng bừng đốt cháy nàng thư thái đi rất nhiều.
Không ý thức, nàng lại đáp lại hắn.
Lân Xuyên ngớ ra.
Nữ tử đang trắng bệch như tờ giấy kia đang hé môi, hút hơi thở của hắn, đôi môi xinh xắn đang hôn lên môi hắn, tạo nên một mùi hương mê điệt, mà tiểu yêu tinh lại cực nóng, dường như, từng chút từng chút, dán lên hắn.
"........."
Trầm mặc thật lâu, hắn cũng không biết nên nói chuyện với nàng như thế nào. Lẳng lặng hạ mắt, nốt ruồi bên khóe mắt trở nên mê loạn, ôm nàng dần dần chặt lại, nhưng dường như nàng bởi vì đau đớn nên nhíu mi, trong họng lại phát ra một tiếng rên vô thức. Hắn lập tức buông lỏng nàng ra, nhưng lại không muốn rời khỏi môi nàng, hôn nhẹ nhàng, như là vờn trên một đóa hoa mềm mại. Nhưng đóa hoa này lại kiên cường, vượt xa những dự đoán của hắn.
Mặc Ngưng Sơ khẽ rên, lúc hắn chuẩn bị buông nàng ra, nàng lại cấp bách thăm dò môi hắn, không muốn buông hắn ra. Đương nhiên, Lân Xuyên không thể không để ý mồ hôi của nàng ngày càng nhiều, lưng nàng rất nóng, quần áo ẩm ướt, trên miệng vết thương băng bó dần dần cũng bị ẩm theo.
Cảm giác mát rượi duy nhất mất đi, lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, cuối cùng là cảm giác cổ mình như sắp tàn lụi, đau đớn, khàn khàn, chậm rãi kêu ".....Nóng..."
Lân Xuyên do dự một chút, lấy một bàn tay cởi y phụ ướt đầm mồ hôi của nàng, còn có băng vải ẩm ướt. Hắn liền kiên nhẫn lấy thuốc, thoa lên lần nữa cho nàng, thân thể trần truồng kia, da thịt từng nhẵn nhụi bởi vì lửa đốt mà để lại vết phỏng màu đỏ khắp người. Tuy là được trị liệu, chắc chắn sau này sẽ không để lại sẹo. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, một cô gái mảnh mai lại khờ dại như vậy lại có thể ngoan cường chịu đựng đau như vậy? Biết rõ rành rành là nguy hiểm, nhưng vẫn muốn tiến lên.
Hắn hiểu nàng, có thể là quá ít. Nhưng hắn không ngại, từ nay về sau từ từ tìm hiểu nàng.
Hắn yêu thương nàng, sẽ không để nàng phải chịu đượng đau khổ như vậy nữa.
Gió thổi hơi lạnh.
Hắn cởi y phục mình xuống, nằm nghiêng trên giường, đem thân thể lạnh lẽo của mình đưa cho nàng, nhìn nàng cuộn trong ngực hắn như trẻ con, nhu thuận đáng yêu, hắn cúi đầu, lấy tay vuốt ve nàng, sau đó hôn nàng.
Lân Xuyên có chút cáu kỉnh nhìn nàng, tại sao nàng lại ngu ngốc vì người khác mà thiếu chút nữa bỏ đi tánh mạng. Cho dù cái "người khác" đó chính là mình, nhưng hắn vẫn không vui.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng sau cơn mưa, nhưng nàng vẫn như cũ không tỉnh lại, nhắm chặt hai mắt lặng lẽ run rẩy, mái tóc đen tuyền hỗn độn xõa trên gối. Phút chốc, bỗng nhiên hắn cúi người, liền cắn lấy cánh môi khô như muốn trừng phạt nàng, muốn dùng sức của nụ hôn làm nàng tỉnh lại, nhưng lại sợ làm nàng đau, sức lực cũng không mạnh, đổ xuống môi nàng..
Nhưng hắn thì lạnh lẽo, Mặc Ngưng Sơ thì nóng, nóng đến mức làm tổn thương chính nàng. Lúc Lân Xuyên hôn nàng, nàng như tìm được dòng suối trong cơn hoản loạn, khiến cho ngọn lửa đang bừng bừng đốt cháy nàng thư thái đi rất nhiều.
Không ý thức, nàng lại đáp lại hắn.
Lân Xuyên ngớ ra.
Nữ tử đang trắng bệch như tờ giấy kia đang hé môi, hút hơi thở của hắn, đôi môi xinh xắn đang hôn lên môi hắn, tạo nên một mùi hương mê điệt, mà tiểu yêu tinh lại cực nóng, dường như, từng chút từng chút, dán lên hắn.
"........."
Trầm mặc thật lâu, hắn cũng không biết nên nói chuyện với nàng như thế nào. Lẳng lặng hạ mắt, nốt ruồi bên khóe mắt trở nên mê loạn, ôm nàng dần dần chặt lại, nhưng dường như nàng bởi vì đau đớn nên nhíu mi, trong họng lại phát ra một tiếng rên vô thức. Hắn lập tức buông lỏng nàng ra, nhưng lại không muốn rời khỏi môi nàng, hôn nhẹ nhàng, như là vờn trên một đóa hoa mềm mại. Nhưng đóa hoa này lại kiên cường, vượt xa những dự đoán của hắn.
Mặc Ngưng Sơ khẽ rên, lúc hắn chuẩn bị buông nàng ra, nàng lại cấp bách thăm dò môi hắn, không muốn buông hắn ra. Đương nhiên, Lân Xuyên không thể không để ý mồ hôi của nàng ngày càng nhiều, lưng nàng rất nóng, quần áo ẩm ướt, trên miệng vết thương băng bó dần dần cũng bị ẩm theo.
Cảm giác mát rượi duy nhất mất đi, lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, cuối cùng là cảm giác cổ mình như sắp tàn lụi, đau đớn, khàn khàn, chậm rãi kêu ".....Nóng..."
Lân Xuyên do dự một chút, lấy một bàn tay cởi y phụ ướt đầm mồ hôi của nàng, còn có băng vải ẩm ướt. Hắn liền kiên nhẫn lấy thuốc, thoa lên lần nữa cho nàng, thân thể trần truồng kia, da thịt từng nhẵn nhụi bởi vì lửa đốt mà để lại vết phỏng màu đỏ khắp người. Tuy là được trị liệu, chắc chắn sau này sẽ không để lại sẹo. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, một cô gái mảnh mai lại khờ dại như vậy lại có thể ngoan cường chịu đựng đau như vậy? Biết rõ rành rành là nguy hiểm, nhưng vẫn muốn tiến lên.
Hắn hiểu nàng, có thể là quá ít. Nhưng hắn không ngại, từ nay về sau từ từ tìm hiểu nàng.
Hắn yêu thương nàng, sẽ không để nàng phải chịu đượng đau khổ như vậy nữa.
Gió thổi hơi lạnh.
Hắn cởi y phục mình xuống, nằm nghiêng trên giường, đem thân thể lạnh lẽo của mình đưa cho nàng, nhìn nàng cuộn trong ngực hắn như trẻ con, nhu thuận đáng yêu, hắn cúi đầu, lấy tay vuốt ve nàng, sau đó hôn nàng.
Tác giả :
Chiêu Hạ