Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 239: Kết cục đếm ngược thời gian: yêu cùng mất (7)
Lúc từng giây từng phút đang trôi qua, cũng là thời gian khảo nghiệm đối với sinh mệnh của Tử Uyển.
Cuối cùng Nạp Lan Lân một mình đi đến thiên lao giam giữ Nạp Lan Ngôn, đi xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo, giống như ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo và tràn ngập lo lắng.
“Hoàng huynh, ngươi đã thay đổi chủ ý rồi sao?" Trong thiên lao, tiếng cười vang lên hết sức ngông cuồng.
Nạp Lan Ngôn ngồi xếp bằng trên sàn nhà lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt lấp lánh giống như đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc cực kỳ tuyệt mỹ. Giờ phút này hắn rốt cục không cần che giấu dục vọng trong lòng mình, cũng không cần tiếp tục che đậy dã tâm tham lam, giống như loại tảo biển bình thường cứ thế bành trướng ra.
Đã không còn bất cứ điều gì có thể uy hiếp được hắn, trừ sinh mệnh của mình ra, còn có người khiến hắn tràn ngập điên cuồng và lưu luyến si mê.
Người duy nhất khiến hắn có thể mềm lòng là mẫu phi đã không còn ở đây, hắn đã mất đi tất cả, nhưng dù có như thế hắn cũng sẽ không thua.
Nạp Lan Ngôn ngẩng thật cao đầu lên, con ngươi như cặp đuốc không chút nào sợ hãi Nạp Lan Lân, ngược lại đôi mắt xinh đẹp nhìn còn có một chút say mê, tỉ mỉ quan sát ngũ quan đẹp đẽ của hắn, mỗi lần nhìn đều dùng ánh mắt không có bất kỳ sự tôn trọng nào.
“Tử Uyển ở đâu?" Nạp Lan Lân chán ghét ánh mắt của hắn, Tuyết Kiếm trong tay áo như là cảm nhận được hắn đang giận đến tái người, mơ hồ kêu gào muốn được xuất hiện, kết quả là tầm mắt không chút kiêng kị một đao này.
“Tử Uyển à?" Nạp Lan Ngôn cười cười “Ta vô cùng muốn biết, ở trong lòng Hoàng huynh, Tử Uyển và quả đào nhỏ, ai là người quan trọng hơn."
Sắc mặt Nạp Lan Lân chưa từng biến đổi một chút nào, chỉ là Nạp Lan Ngôn nhìn thấy, khi mình nói ra ba chữ “Quả đào nhỏ" kia, trong con ngươi xinh đẹp của hắn thoáng qua một tia âm vụ, từ ngữ chuyên dụng này khiến hắn tức giận sao?
Nạp Lan Ngôn mỉm cười: “Làm người thì không thể quá tham lam, Hoàng Huynh à, ngài vừa muốn bảo vệ giang sơn Xuyên Hạ, lại muốn người thân bên cạnh mình được bình an, còn muốn lấy được nữ nhân mà mình yêu thích…. Làm một đế vương, vừa muốn tuyệt tình cũng lại muốn đa tình, mệt mỏi như vậy, chỉ e là không cẩn thận thì cái gì cũng sẽ mất đi…."
Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp: “Không bằng chúng ta làm một giao dịch, ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi biết một chút đầu mối về Tử Uyển, còn nếu Hoàng huynh nguyện ý hi sinh nhiều hơn chút nữa, ta nghĩ ta rất có khả năng bởi vì vui vẻ quá mức mà nói cho ngươi biết chỗ hiện nay của Tử Uyển."
Bầu không khí nhất thời ngừng lại.
Nạp Lan Ngôn vặn vẹo uốn éo đầu vai bị thương, rất vô tội nghiêng đầu “Không muốn sao?"
Đáp án rất là rõ ràng.
Nạp Lan Lân mím môi, con mắt vừa sắc bén lại lạnh lẽo, tầm mắt dừng ở đỉnh đầu nam nhân trong lồng sắt, dục vọng mãnh liệt muốn chém xuống một đao.
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười, đối với cái chết không hề sợ hãi, cũng không như người thường lùi bước trước Đế vương, hắn càng uể oải, từ mặt đất lạnh lẽo chậm rãi đứng lên, đi tới gần song sắt, đưa ngón tay lên chạm vào, híp mắt cười cười nhìn ca ca mình: “Hoàng huynh, cùng giống nhau đều là người thân của ngươi, vì sao ngươi lại luôn đối xử với ta như vậy? Ta ở bên cạnh ngươi đợi chờ ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ngươi ngay cả một câu quan tâm cũng keo kiệt không nói…. Ta biết, ngươi không quan tâm đến hậu cung, vì thế ta cho là ngươi và ta giống nhau vốn chỉ yêu thích nam nhân, ta nhận thấy, nếu ta chờ đợi thì sẽ có kết quả…. Nhưng lại không có nghĩ đến, ta yêu ca ca mình nhưng ngươi lại vì một nữ nhân khác mà thủ thân như ngọc!"
Hắn dùng ánh mắt để miêu tả bộ dáng tuyệt mỹ của Nạp Lan Lân, bắt đầu từ chóp mũi thẳng tắp, cho đến hai cánh môi mềm mỏng đỏ hồng, còn có làn da sáng bóng trắng như tuyết khiến nữ nhân phải ghen tị, ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài từ ngàn dặm, lại bất tri bất giác khiến không ai có thể dời tầm mắt …… Vị Đế vương cao cao tại thượng này thật có sức quyến rũ khiến mọi người bị cuốn hút. “Ngươi không biết, ta vì gặp mặt ngươi, mỗi ngày vào triều, xa xa như vậy mà liếc mắt một cái, ngươi là không biết, nhìn ngươi dù mặc long bào, cũng là làm cho người ta nảy sinh biết bao ý nghĩ kỳ quái… Hoàng huynh, ngươi luôn có thể khiến người khác vì ngươi mà điên cuồng."
Đối với lời thổ lộ lộ liễu của hắn, Nạp Lan Lân chỉ là lẳng lặng nhìn, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhíc một chút nào.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là không muốn nói, chỉ sợ là lời vừa dứt, hắn sẽ lập tức làm hỏng cả thiên lao này. Vì Tử Uyển, cũng là vì Quả đào kia khiến hắn không khỏi kích động mà làm ra những việc ngốc nghếch, hắn đành tận lực áp chế sát ý đang rục rịch trỗi dậy kia.
“Hoàng huynh, thật ra thì yêu cầu của ta rất đơn giản" Lạn Lan Ngôn nhích tới gần một chút dính mình vào song sắt, cười một cách quỷ quyệt “Nếu như ngươi không thể mang nữ nhân kia làm điều kiện trao đổi thì có thể dùng chính bản thân mình tới tác thành cho ta cũng là việc rất tốt, ta chỉ là muốn một nụ hôn, cùng cái sinh mệnh đê điện nhỏ bé này… Không phải là ta sợ chết, nhưng là ta muốn dùng chút sinh mệnh còn lại hồi tưởng lại nụ hôn này.
“pằng!!"
Một cỗ hàn quang từ trong tay áo Nạp Lan Lân bắn ra, ngay sau đó, song sắt nhà lao cứ như vậy bị một đao vẽ ra một vết cắt dài, sát khí nồng đậm khiến cho người ta hít thở không thông này ép Nạp Lan Ngôn phải lui về sau trong nháy mắt mới tránh khỏi kết quả bị chém thành hai mảnh.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán bị những sợi tóc ngăn trở rơi xuống, chân chính chọc giận dã thú hung ác này thật là không có kết qủa tốt đẹp gì, dù cho mình có nắm chắc việc đó, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bị một đao chém chết.
Yết hầu của hắn ầm thầm co giật, sát khí lợi hại kia giống như là một thanh đao nhọn lúc này đây đang hung hăng nhắm ngay đến hắn.
Nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện khoá dây xích quấn quanh cửa cũng đã bị chém đứt rời.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn thấy vừa mừng vừa sợ. Hắn đã thành công rồi sao?
Ánh mắt của hắn di chuyển từ cánh cửa xiêu vẹo như sắp đổ dời đến gương mặt của Nạp Lan Lân, mồ hôi đã sớm túa ra ướt đẫm lòng bàn tay của hắn.
Hắn thử dò xét đi tới phía trước, hướng tới cửa tù màu đen, sát ý chĩa vào như là có thể đem hắn đi lột sống vậy.
“Ken Két."
Tiếng đồ gỉ sét va chạm đột ngột vang lên ở trong phòng giam yên tĩnh này.
Tại thời điểm Nạp Lan Ngôn bước một chân ra khỏi cửa, trái tim của hắn trong một khắc kia đã không nhịn được mà đập một cách điên cuồng.
“Hoàng Huynh, ngươi đồng ý sao?" Hắn cố gắng hết sức để cho âm thanh nghe không bị run rẩy.
“Tử Uyển ở đâu?" Nạp Lan Lân chỉ hỏi lại một câu.
“... Có được thứ ta muốn…. Ta sẽ nói cho ngươi biết…." Con ngươi Nạp Lan Ngôn quay cuồng, lòng tham của hắn bắt đầu điên cuồng phát sinh, trong giây phút đó giống như là ngựa hoang được cởi bỏ cương, hắn chậm rãi tiến đến gần Nạp Lan Lân.
Cuối cùng Nạp Lan Lân một mình đi đến thiên lao giam giữ Nạp Lan Ngôn, đi xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo, giống như ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo và tràn ngập lo lắng.
“Hoàng huynh, ngươi đã thay đổi chủ ý rồi sao?" Trong thiên lao, tiếng cười vang lên hết sức ngông cuồng.
Nạp Lan Ngôn ngồi xếp bằng trên sàn nhà lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt lấp lánh giống như đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc cực kỳ tuyệt mỹ. Giờ phút này hắn rốt cục không cần che giấu dục vọng trong lòng mình, cũng không cần tiếp tục che đậy dã tâm tham lam, giống như loại tảo biển bình thường cứ thế bành trướng ra.
Đã không còn bất cứ điều gì có thể uy hiếp được hắn, trừ sinh mệnh của mình ra, còn có người khiến hắn tràn ngập điên cuồng và lưu luyến si mê.
Người duy nhất khiến hắn có thể mềm lòng là mẫu phi đã không còn ở đây, hắn đã mất đi tất cả, nhưng dù có như thế hắn cũng sẽ không thua.
Nạp Lan Ngôn ngẩng thật cao đầu lên, con ngươi như cặp đuốc không chút nào sợ hãi Nạp Lan Lân, ngược lại đôi mắt xinh đẹp nhìn còn có một chút say mê, tỉ mỉ quan sát ngũ quan đẹp đẽ của hắn, mỗi lần nhìn đều dùng ánh mắt không có bất kỳ sự tôn trọng nào.
“Tử Uyển ở đâu?" Nạp Lan Lân chán ghét ánh mắt của hắn, Tuyết Kiếm trong tay áo như là cảm nhận được hắn đang giận đến tái người, mơ hồ kêu gào muốn được xuất hiện, kết quả là tầm mắt không chút kiêng kị một đao này.
“Tử Uyển à?" Nạp Lan Ngôn cười cười “Ta vô cùng muốn biết, ở trong lòng Hoàng huynh, Tử Uyển và quả đào nhỏ, ai là người quan trọng hơn."
Sắc mặt Nạp Lan Lân chưa từng biến đổi một chút nào, chỉ là Nạp Lan Ngôn nhìn thấy, khi mình nói ra ba chữ “Quả đào nhỏ" kia, trong con ngươi xinh đẹp của hắn thoáng qua một tia âm vụ, từ ngữ chuyên dụng này khiến hắn tức giận sao?
Nạp Lan Ngôn mỉm cười: “Làm người thì không thể quá tham lam, Hoàng Huynh à, ngài vừa muốn bảo vệ giang sơn Xuyên Hạ, lại muốn người thân bên cạnh mình được bình an, còn muốn lấy được nữ nhân mà mình yêu thích…. Làm một đế vương, vừa muốn tuyệt tình cũng lại muốn đa tình, mệt mỏi như vậy, chỉ e là không cẩn thận thì cái gì cũng sẽ mất đi…."
Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp: “Không bằng chúng ta làm một giao dịch, ngươi hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi biết một chút đầu mối về Tử Uyển, còn nếu Hoàng huynh nguyện ý hi sinh nhiều hơn chút nữa, ta nghĩ ta rất có khả năng bởi vì vui vẻ quá mức mà nói cho ngươi biết chỗ hiện nay của Tử Uyển."
Bầu không khí nhất thời ngừng lại.
Nạp Lan Ngôn vặn vẹo uốn éo đầu vai bị thương, rất vô tội nghiêng đầu “Không muốn sao?"
Đáp án rất là rõ ràng.
Nạp Lan Lân mím môi, con mắt vừa sắc bén lại lạnh lẽo, tầm mắt dừng ở đỉnh đầu nam nhân trong lồng sắt, dục vọng mãnh liệt muốn chém xuống một đao.
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười, đối với cái chết không hề sợ hãi, cũng không như người thường lùi bước trước Đế vương, hắn càng uể oải, từ mặt đất lạnh lẽo chậm rãi đứng lên, đi tới gần song sắt, đưa ngón tay lên chạm vào, híp mắt cười cười nhìn ca ca mình: “Hoàng huynh, cùng giống nhau đều là người thân của ngươi, vì sao ngươi lại luôn đối xử với ta như vậy? Ta ở bên cạnh ngươi đợi chờ ngươi nhiều năm như vậy, nhưng ngươi ngay cả một câu quan tâm cũng keo kiệt không nói…. Ta biết, ngươi không quan tâm đến hậu cung, vì thế ta cho là ngươi và ta giống nhau vốn chỉ yêu thích nam nhân, ta nhận thấy, nếu ta chờ đợi thì sẽ có kết quả…. Nhưng lại không có nghĩ đến, ta yêu ca ca mình nhưng ngươi lại vì một nữ nhân khác mà thủ thân như ngọc!"
Hắn dùng ánh mắt để miêu tả bộ dáng tuyệt mỹ của Nạp Lan Lân, bắt đầu từ chóp mũi thẳng tắp, cho đến hai cánh môi mềm mỏng đỏ hồng, còn có làn da sáng bóng trắng như tuyết khiến nữ nhân phải ghen tị, ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài từ ngàn dặm, lại bất tri bất giác khiến không ai có thể dời tầm mắt …… Vị Đế vương cao cao tại thượng này thật có sức quyến rũ khiến mọi người bị cuốn hút. “Ngươi không biết, ta vì gặp mặt ngươi, mỗi ngày vào triều, xa xa như vậy mà liếc mắt một cái, ngươi là không biết, nhìn ngươi dù mặc long bào, cũng là làm cho người ta nảy sinh biết bao ý nghĩ kỳ quái… Hoàng huynh, ngươi luôn có thể khiến người khác vì ngươi mà điên cuồng."
Đối với lời thổ lộ lộ liễu của hắn, Nạp Lan Lân chỉ là lẳng lặng nhìn, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhíc một chút nào.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là không muốn nói, chỉ sợ là lời vừa dứt, hắn sẽ lập tức làm hỏng cả thiên lao này. Vì Tử Uyển, cũng là vì Quả đào kia khiến hắn không khỏi kích động mà làm ra những việc ngốc nghếch, hắn đành tận lực áp chế sát ý đang rục rịch trỗi dậy kia.
“Hoàng huynh, thật ra thì yêu cầu của ta rất đơn giản" Lạn Lan Ngôn nhích tới gần một chút dính mình vào song sắt, cười một cách quỷ quyệt “Nếu như ngươi không thể mang nữ nhân kia làm điều kiện trao đổi thì có thể dùng chính bản thân mình tới tác thành cho ta cũng là việc rất tốt, ta chỉ là muốn một nụ hôn, cùng cái sinh mệnh đê điện nhỏ bé này… Không phải là ta sợ chết, nhưng là ta muốn dùng chút sinh mệnh còn lại hồi tưởng lại nụ hôn này.
“pằng!!"
Một cỗ hàn quang từ trong tay áo Nạp Lan Lân bắn ra, ngay sau đó, song sắt nhà lao cứ như vậy bị một đao vẽ ra một vết cắt dài, sát khí nồng đậm khiến cho người ta hít thở không thông này ép Nạp Lan Ngôn phải lui về sau trong nháy mắt mới tránh khỏi kết quả bị chém thành hai mảnh.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán bị những sợi tóc ngăn trở rơi xuống, chân chính chọc giận dã thú hung ác này thật là không có kết qủa tốt đẹp gì, dù cho mình có nắm chắc việc đó, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bị một đao chém chết.
Yết hầu của hắn ầm thầm co giật, sát khí lợi hại kia giống như là một thanh đao nhọn lúc này đây đang hung hăng nhắm ngay đến hắn.
Nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện khoá dây xích quấn quanh cửa cũng đã bị chém đứt rời.
Trong lòng Nạp Lan Ngôn thấy vừa mừng vừa sợ. Hắn đã thành công rồi sao?
Ánh mắt của hắn di chuyển từ cánh cửa xiêu vẹo như sắp đổ dời đến gương mặt của Nạp Lan Lân, mồ hôi đã sớm túa ra ướt đẫm lòng bàn tay của hắn.
Hắn thử dò xét đi tới phía trước, hướng tới cửa tù màu đen, sát ý chĩa vào như là có thể đem hắn đi lột sống vậy.
“Ken Két."
Tiếng đồ gỉ sét va chạm đột ngột vang lên ở trong phòng giam yên tĩnh này.
Tại thời điểm Nạp Lan Ngôn bước một chân ra khỏi cửa, trái tim của hắn trong một khắc kia đã không nhịn được mà đập một cách điên cuồng.
“Hoàng Huynh, ngươi đồng ý sao?" Hắn cố gắng hết sức để cho âm thanh nghe không bị run rẩy.
“Tử Uyển ở đâu?" Nạp Lan Lân chỉ hỏi lại một câu.
“... Có được thứ ta muốn…. Ta sẽ nói cho ngươi biết…." Con ngươi Nạp Lan Ngôn quay cuồng, lòng tham của hắn bắt đầu điên cuồng phát sinh, trong giây phút đó giống như là ngựa hoang được cởi bỏ cương, hắn chậm rãi tiến đến gần Nạp Lan Lân.
Tác giả :
Chiêu Hạ