Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 9-1: Lốt hồ ly (1)
Ta đưa tay lên che miệng ngáp một cái, lại thấy Thần Thiên Phong thần thái ung dung nhìn mình như thể hắn với những chuyện ta vừa kể đã nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Ta bị hắn làm cho cụt hứng lại thấy hơi buồn ngủ liền bỏ mặc hắn quay trở lại trong tranh.
_
Tiểu Chi dạo này rất ít đến tìm ta, thành ra ta cả ngày chỉ biết ăn với nằm. Mà cũng là vì cái điện này quá uy nghiêm như chủ nhân của nó. Ta hiển nhiên không bói đâu ra trò nghịch ngợm.
_
Sớm hôm ấy, ta cuối cùng không chịu nổi mà chui ra ngoài. Vừa rơi bịch xuống đất liền thấy Thần Thiên Phong đang dựa người vào vai ghế, hai mắt khép hờ. Ta bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc hắn. Xong xuôi quay lại bức tranh ngủ ngon lành.
Tầm khoảng nửa canh giờ sau hắn tỉnh lại, cũng không thèm để ý điều khác thường mà đem dung mạo 'tuấn mĩ' đi tới đi lui trong điện.
Mấy tiên tì nhìn thấy hắn đều e dè chào một tiếng “Thượng Thần“. Hắn gật đầu một cái xong lại để ý đến biểu hiện khác lạ của các nàng, trong lòng có chút không hiểu.
Đi qua hồ sen, quả nhiên hắn phát hiện.
...
Ta đang nằm ngủ bị hắn nhảy vào túm cổ kéo ra, liền nhăn nhó:
" Đường đường là Lục Hải Thượng Thần sao ngươi lại thô lỗ như vậy?"
Mặt hắn lúc trắng lúc tím nhìn ta giận dữ:
" Ngươi vẫn còn nhớ ta là Thượng Thần sao?"
Ta đối với thái độ của hắn không thèm để ý, lại nhịn không được mà cảm thán một câu:
" Ngươi so với 'lão Thạch đầu' nhà ta thật rất lợi hại! Xem đi, màu tím cũng rất rõ ràng!"
Ta mang chiếc gương hướng về phía hắn. Ta là chỉ bôi mực đen vào hai bên má hắn thôi, màu khác là hắn tự làm.. Lúc này nếu hắn cười hẳn vị trí má lúm của hắn sẽ có hai giọt mực đọng vào. Bảo đảm là rất đáng yêu!
_
Hắn chính là người quy củ cứng nhắc nhất mà ta từng thấy mà lại không mau quên như 'Lão Thạch đầu', thành ra ta bị hắn nhốt 10 ngày không được ra ngoài. Ngay cả sư phụ cũng chỉ mới phạt ta 7 ngày!
_
Ở trong tranh này tuy rất nhiều cảnh đẹp, nhưng tất cả ta đều đã xem hết, thậm chí còn đem chúng vẽ lại thành tranh. Một ngày ta ba lần ngó ra ngoài xem hắn có động lòng từ bi mà thả ta ra hay không, kết quả là hắn vẫn mất tăm mất tích. Ta mang rượu ra uống. Rượu ta tự ủ rất là ngon.
...
Hắn nửa đêm mới quay trở về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy mùi rượu nồng nặc, liền nghi hoặc đi xem ta thế nào.Kết quả hắn thấy ta cà phơ cà phất ở bên hồ sen còn đổ rượu cho cá của hắn uống.
Thần Thiên Phong hai mày chau lại bước đến gần lại bị ta túm cổ kéo xuống.
Ta lúc đó kì thực không phân biệt được hắn, một mực ngồi bên cạnh lảm nhảm:
" Ngươi nhốt ta thế này chẳng bằng giết ta luôn đi... Bổn cô nương vốn quen đi khắp nơi..."
Ta ực lên một tiếng rồi lại nói tiếp:
" Ta đường đường là một Yêu Hậu lại rơi vào cảnh này... Ngược Khiêm, hắn sẽ cười ta đến chết"
Ta mơ hồ thấy Thần Thiên Phong giọng điệu trầm trầm nói:
" Tối mai ta lại cho ngươi ra ngoài"
Chân tay khua máy lung tung, ta đẩy hắn một cái:
" Ta đây một phút cũng không muốn ở lại nơi này nữa,...ngươi mau thả ta ra!"
Không biết hắn trả lời thế nào vì chỉ vừa nói xong ta liền say rượu mà lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
_
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy thấy đầu óc đau nhức, đối với chuyện tối qua không nhớ một mẩu.
Cơ thể có phần mệt mỏi, nhưng lại không hề có chút hơi rượu, nhớ không lầm là ta có uống mà. Xong cũng không buồn quan tâm nữa, lười biếng cuộn tròn chăn lại mà ngủ.
_
Đến trưa, khi ta vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thần Thiên Phong đứng trước mặt ta, trên tay hắn ôm con Hồ ly trắng muốt, cái đuôi ve vẩy quấn vào tay hắn nhìn cũng thận đáng yêu.
Ta hớn hở lao đến, hai mắt long lanh ngó lên mặt hắn:
" Ngươi đem tiểu hồ ly này đến làm bạn với ta sao?"
Hồ ly kia nghe vậy liền bám chặt vào áo hắn như thể ta là mụ yêu quái hảo thịt hồ ly vậy. Ta dảu mỏ liếc nó một cái lại nhìn Thần Thiên Phong trông đợi.
Hắn cuối cùng lắc đầu.
Ta thấy vậy liền mắng:
" Đồ keo kiệt bủn xỉn"
Hắn không để ý, hướng thẳng đến ta mà hỏi:
"Ta cho ngươi thần xác con hồ Ly này, ngươi có thể ra ngoài, thế nào?"
Ta đưa mắt nhìn nhúm lông trắng muốt kia, phản đối:
" Ta không muốn nó!"
Đúng, ta không muốn, ta sao có thể muốn đi bằng bốn chân trong cái cơ thể nhỏ bế kia?
Hắn nghe ta nói, lạnh lùng bỏ lại hai chữ:
" Tùy ngươi"
Cuối cùng ta vẫn nhịn một bước, trước khi hắn dời đi liền kéo tay áo hắn lại, nói:
" Thôi được, ta đồng ý"
Sau đó liền theo hắn ra ngoài. Nhúm lông trắng muốt lay động theo gió
Ta bị hắn làm cho cụt hứng lại thấy hơi buồn ngủ liền bỏ mặc hắn quay trở lại trong tranh.
_
Tiểu Chi dạo này rất ít đến tìm ta, thành ra ta cả ngày chỉ biết ăn với nằm. Mà cũng là vì cái điện này quá uy nghiêm như chủ nhân của nó. Ta hiển nhiên không bói đâu ra trò nghịch ngợm.
_
Sớm hôm ấy, ta cuối cùng không chịu nổi mà chui ra ngoài. Vừa rơi bịch xuống đất liền thấy Thần Thiên Phong đang dựa người vào vai ghế, hai mắt khép hờ. Ta bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc hắn. Xong xuôi quay lại bức tranh ngủ ngon lành.
Tầm khoảng nửa canh giờ sau hắn tỉnh lại, cũng không thèm để ý điều khác thường mà đem dung mạo 'tuấn mĩ' đi tới đi lui trong điện.
Mấy tiên tì nhìn thấy hắn đều e dè chào một tiếng “Thượng Thần“. Hắn gật đầu một cái xong lại để ý đến biểu hiện khác lạ của các nàng, trong lòng có chút không hiểu.
Đi qua hồ sen, quả nhiên hắn phát hiện.
...
Ta đang nằm ngủ bị hắn nhảy vào túm cổ kéo ra, liền nhăn nhó:
" Đường đường là Lục Hải Thượng Thần sao ngươi lại thô lỗ như vậy?"
Mặt hắn lúc trắng lúc tím nhìn ta giận dữ:
" Ngươi vẫn còn nhớ ta là Thượng Thần sao?"
Ta đối với thái độ của hắn không thèm để ý, lại nhịn không được mà cảm thán một câu:
" Ngươi so với 'lão Thạch đầu' nhà ta thật rất lợi hại! Xem đi, màu tím cũng rất rõ ràng!"
Ta mang chiếc gương hướng về phía hắn. Ta là chỉ bôi mực đen vào hai bên má hắn thôi, màu khác là hắn tự làm.. Lúc này nếu hắn cười hẳn vị trí má lúm của hắn sẽ có hai giọt mực đọng vào. Bảo đảm là rất đáng yêu!
_
Hắn chính là người quy củ cứng nhắc nhất mà ta từng thấy mà lại không mau quên như 'Lão Thạch đầu', thành ra ta bị hắn nhốt 10 ngày không được ra ngoài. Ngay cả sư phụ cũng chỉ mới phạt ta 7 ngày!
_
Ở trong tranh này tuy rất nhiều cảnh đẹp, nhưng tất cả ta đều đã xem hết, thậm chí còn đem chúng vẽ lại thành tranh. Một ngày ta ba lần ngó ra ngoài xem hắn có động lòng từ bi mà thả ta ra hay không, kết quả là hắn vẫn mất tăm mất tích. Ta mang rượu ra uống. Rượu ta tự ủ rất là ngon.
...
Hắn nửa đêm mới quay trở về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy mùi rượu nồng nặc, liền nghi hoặc đi xem ta thế nào.Kết quả hắn thấy ta cà phơ cà phất ở bên hồ sen còn đổ rượu cho cá của hắn uống.
Thần Thiên Phong hai mày chau lại bước đến gần lại bị ta túm cổ kéo xuống.
Ta lúc đó kì thực không phân biệt được hắn, một mực ngồi bên cạnh lảm nhảm:
" Ngươi nhốt ta thế này chẳng bằng giết ta luôn đi... Bổn cô nương vốn quen đi khắp nơi..."
Ta ực lên một tiếng rồi lại nói tiếp:
" Ta đường đường là một Yêu Hậu lại rơi vào cảnh này... Ngược Khiêm, hắn sẽ cười ta đến chết"
Ta mơ hồ thấy Thần Thiên Phong giọng điệu trầm trầm nói:
" Tối mai ta lại cho ngươi ra ngoài"
Chân tay khua máy lung tung, ta đẩy hắn một cái:
" Ta đây một phút cũng không muốn ở lại nơi này nữa,...ngươi mau thả ta ra!"
Không biết hắn trả lời thế nào vì chỉ vừa nói xong ta liền say rượu mà lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
_
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy thấy đầu óc đau nhức, đối với chuyện tối qua không nhớ một mẩu.
Cơ thể có phần mệt mỏi, nhưng lại không hề có chút hơi rượu, nhớ không lầm là ta có uống mà. Xong cũng không buồn quan tâm nữa, lười biếng cuộn tròn chăn lại mà ngủ.
_
Đến trưa, khi ta vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thần Thiên Phong đứng trước mặt ta, trên tay hắn ôm con Hồ ly trắng muốt, cái đuôi ve vẩy quấn vào tay hắn nhìn cũng thận đáng yêu.
Ta hớn hở lao đến, hai mắt long lanh ngó lên mặt hắn:
" Ngươi đem tiểu hồ ly này đến làm bạn với ta sao?"
Hồ ly kia nghe vậy liền bám chặt vào áo hắn như thể ta là mụ yêu quái hảo thịt hồ ly vậy. Ta dảu mỏ liếc nó một cái lại nhìn Thần Thiên Phong trông đợi.
Hắn cuối cùng lắc đầu.
Ta thấy vậy liền mắng:
" Đồ keo kiệt bủn xỉn"
Hắn không để ý, hướng thẳng đến ta mà hỏi:
"Ta cho ngươi thần xác con hồ Ly này, ngươi có thể ra ngoài, thế nào?"
Ta đưa mắt nhìn nhúm lông trắng muốt kia, phản đối:
" Ta không muốn nó!"
Đúng, ta không muốn, ta sao có thể muốn đi bằng bốn chân trong cái cơ thể nhỏ bế kia?
Hắn nghe ta nói, lạnh lùng bỏ lại hai chữ:
" Tùy ngươi"
Cuối cùng ta vẫn nhịn một bước, trước khi hắn dời đi liền kéo tay áo hắn lại, nói:
" Thôi được, ta đồng ý"
Sau đó liền theo hắn ra ngoài. Nhúm lông trắng muốt lay động theo gió
Tác giả :
Vũ Thơm