Tiểu Y Phi Nghịch Thiên
Chương 5: Giải độc! Gánh nặng_
Độc này không khó giải, nhưng phủ Vân Đại Tướng Quân lại mặc kệ không quan tâm đến độc trên mặt mình, có thể thấy được nguyên chủ ở nhà họ Vân không được quan tâm đến dường nào.
Thu hồi kim bạc, không gian hệ thống lập tức cho ra thành phần chủ yếu và hàm lượng của độc dược, mà Vân Thư cũng lập tức căn cứ vào số liệu của hệ thống phân tích cung cấp mà thiết lập ra cách giải độc.
Y bất tự y[1], cho dù Vân Thư nắm giữ danh hiệu nhà thực vật học thiên tài nhất thời hiện đại, nhưng để giải được thứ độc nhỏ này vẫn mất công sức rất lớn.
[1] 医者不自医: “Y bất tự y" hoặc "Y bất tự trị", ý rằng bác sĩ có thể chữa bệnh cho người khác, nhưng không thể chữa bệnh cho chính mình
Giải độc, hút máu độc, rửa sạch vết thương, bôi thuốc băng bó lại, cuối cùng tháo băng. Theo loạt trình tự này, trên vầng trán trắng trẻo của Vân Thư đã rịn đầy mồ hôi.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Vân Thư đi nhanh đến bên bàn trang điểm, cầm gương đồng lên đưa mắt nhìn người trong gương. Dung mạo rất bình thường, cho dù đã không còn vết sẹo lồi lõm nữa, nhưng vẫn là loại ném trong đám người tìm không ra, không có nửa điểm phong hoacủa nàng kiếp trước.
Hầy! Tốt xấu gì kiếp trước nàng cũng là người đẹp!
Khẽ thở dài trong lòng, có điều Vân Thư cũng không quá chú ý. Những thứ như vẻ bề ngoài, với nàng mà nói, còn lâu mới quý giá được như sinh mạng thứ hai, nàng rất quý trọng cơ hội được sống tiếp.
Nhìn về phía gương đồng, Vân Thư khẽ nhướng mày, nhích sát vào gương quan sát kĩ bản thân mình.
Rõ ràng biểu cảm trên mặt nàng đang thay đổi, thế nhưng cơ mặt lại không chuyển động, kỳ lạ!
Trên mặt này có gì đó!
Đôi mắt chuyển động, Vân Thư lấy một chậu nước sạch ra khỏi không gian hệ thống, đối diện với gương đồng mà rửa mặt thật mạnh cho sạch, người trong gương lại khiến Vân Thư ngạc nhiên không thôi.
Chân mày lá liễu khẽ cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng tử đen nhánh tựa như đầm nước sâu, mà khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng, dáng vẻ này, nào phải người bình thường, rõ ràng là dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Mà khiến cho Vân Thư chấn kinh, là dung mạo này và nàng kiếp trước, rõ ràng là từ một khuôn đúc ra, mặt hình oval giống nhau, ngũ quan tinh xảo giống nhau, môi đỏ như son giống nhau. Đợi thân thể này trưởng thành hơn chút nữa, quả thật chính là nàng kiếp trước rồi!
Nguyên chủ sở hữu dung nhan tuyệt sắc như vậy, cho dù không có võ thuật, cũng không thảm hại đến nông nỗi bị người khinh rẻ chứ, nhưng vì sao nàng thà mang tiếng xấu nhiều năm như vậy, cũng phải che giấu dung mạo của mình lại? Vân Thư nhanh chóng tìm kiếm kí ức.
"Con à, trước khi con có năng lực tự bảo vệ mình, tuyệt đối không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy dung mạo thật của con. Sau khi con mười tám tuổi, nương sẽ đến đón con về, tự chăm sóc tốt bản thân."
Trong ấn tượng, đây là giọng nói của một cô gái rất dịu dàng, mẫu thân của nguyên chủ, Thượng Quan Uyển Như. Trừ bóng hình dịu dàng này ra, Vân Thư không còn nhớ được bất kỳ thứgì có quan hệ với mẫu thân.
Không tìm kiếm được tin tức hữu dụng, Vân Thư nhướn mày, lấy đồ hóa trang trong bọc nhỏ mang theo bên người ra, ung dung thong thả bôi bột thuốc màu vàng lên trên mặt mình.
Trước lúc chưa có thực lực, bất kỳ sắc đẹp gì cũng là gánh nặng. Nàng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Tuyệt đại phong hoa đều bị che lấp, trước mặt người khác, vẫn là Đại tiểu thư không được sủng ái của phủ Vân Đại Tướng Quân, chỉ là trên mặt nàng không còn vết sẹo xấu xí do trúng độc nữa, dung mạo cũng rất bình thường, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉnh đốn xong xuôi hết, Vân Thư phối thuốc làm căng da mặt thêm lần nữa, dùng băng gạc đắp lên mặt, rồi ngấu nghiến ăn cơm nước đặt đầy trên bàn.
Đừng nói chứ, ngoài việc xuất giá vào phủ có phần không được thuận lợi ra, về mặt cơm nước phủ Dực Vương quả không bạc đãi nàng.
Cách đó không xa, người đàn ông mặc áo bào tím nhạt vẫn luôn nhìn động tĩnh của phủ Dực Vương, nhìn chăm chú vào cỗ kiệu đỏ rực đứng giữa Ly viện, sau đó xoay người, đạp không trung mà đi, không chút do dự rời khỏi phủ Dực Vương.
Vẫn như mọi khi!
Chỉ là, thị vệ thiếp thân Trịnh Phong của Dực Vương bấy giờ lại mở lớn hai mắt nhìn. Người đàn ông này có chứng thích sạch sẽ nặng, không cho phép bất kì ai tùy tiện tiến vào Ly viện này, vậy mà lại mặc kệ cô gái kia không coi ai ra gì bá chiếm Ly viện sao?
Chuyện này quá không hợp lẽ thường đi!
Nhìn bóng dáng màu tím càng lúc càng đi xa, Trịnh Phong mới phản ứng được hắn đã ngẩn người nhìn chằm chằm cỗ kiệu hỉ màu đỏ trước cửa phủ Dực Vương hồi lâu, xoa xoa mũi, lại nhìn thật sâu vào kiệu hoa một lần nữa, sau đó nhanh chóng đi theo Dực Vương.
Người phụ nữ này!
Ngày hôm sau.
Cô gái say ngủ trong phòng lập tức mở bừng mắt ra ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, trong con ngươi đen nhánh không có chút biếng nhác nào do vừa tỉnh ngủ, chỉ có thanh tỉnh tuyệt đối.
Kiếp trước trong trại huấn luyện chịu cực chịu khổ như vậy, lười biếng đồng nghĩa với cái chết!
Sắc trời còn sớm, Vân Thư nhanh chóng sử dụng không gian xử lý băng gạc còn đắp trên mặt, ngón tay vuốt qua, vị trí vốn còn lồi lõm đã thay đổi đến mức trơn bóng nhẵn nhụi, nếu không phải trên mặt còn có thuốc bột màu vàng nhạt che phủ, dung nhan tuyệt sắc như vậy, sợ rằngdù là ai cũng không nỡ lòng làm hại đến.
Vân Thư đứng thẳng người dậy, sau khi tập thật nhiều động tác rèn luyện thân thể, nàng ngồi bên mép giường, bắt đầu dùng ngón tay tinh tế thon dài nhấn lên từng huyệt vị trên thân thể. Có nhẹ có nặng, độ mạnh yếu hoàn toàn vừa đúng, xoa bóp như vậy, vô cùng có lợi cho việc củng cố thân thể. Chỉ là tiêu hao sức lực quá lớn, sau một lượt, mồ hôi đã rịn ra trên trán Vân Thư.
Có điều Vân Thư vẫn tiếp tục kiên trì, dù nàng đã mệt chết đi được. Nếu lúc này, có người biết chút võ công thấy được thủ pháp của Vân Thư, đều sẽ thán phục sự tuyệt diệu của thủ pháp này.
Nhờ bấm huyệt, huyết mạch toàn thân Vân Thư đều được đả thông, nàng mệt mỏi duỗi eo, thân thể có cảm giác thoải mái không diễn tả được.
Có điều, thân thể này quá yếu, Vân Thư âm thầm lấy một ít bột thuốc độctừ trong hệ thống để phòng thân, sau đó nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ làm sao để rèn luyện thân thể này.
Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng chói, trong phòng người mới thay thế người cũ, trong thoáng chốc một tháng đã trôi qua.
Tân lang chưa bao giờ xuất hiện, mà tân nương mới gả tới là nàng dường như cũng bị người quên lãng, ngoại trừ người hầu mỗi ngày đúng giờ đưa ba bữa cơm đến, trong viện cũng không còn người nào ra vào.
Ngày hôm đó cả phủ Dực Vương nói cười hân hoan, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, nghe nói là ngày mừng thọ thứ bốn mươi của Thái phi nương nương, thân mẫu của Dực Vương, giới quyền quý đương triều ào ạt đổ đến chúc mừng, Hoàng thượng thậm chí còn sắp xếp Thái tử đến đây chủ trì điển lễ chúc thọ, hoàng ân lớn lao vô cùng.
Chỉ là, phần náo nhiệt và hoàng ân lớn lao này không đến được chỗ Vân Thư. Dường như nàng bị mọi người quên lãng, người nào cũng chưa từng nhớ đến, nàng là chủ mẫu của phủ Dực Vương, Dực Vương phi!
Mà Vân Thư cũng không để ý chuyện này chút nào, nàng còn ước chẳng ai đến quấy rầy.
Lúc này, nàng đang ngồi trên ghế mây xoa bóp cánh tay. Trải qua một tháng nỗ lực, thân thể này từốm yếu đến gió thổi qua cũng ngã gục, đến giờ cũng coi như khỏe mạnh, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tuy rằng còn không bằng một phần mười nàng kiếp trước, nhưngtính ra mà nói thì đã không tệ rồi.
Vân Thư đứng lên hoạt động gân cốt dưới chân, nàng quyết định đến sau núi chạy vài vòng, tăng cường lực chân.
"Hà, kẻ quái dị thế mà không ngại ra ngoài phơi nắng? " Tiếng nói chua ngoa từ xa xa truyền đến, Vân Thư hơi nhíu mày, nhìn về hướng tiếng nói phát ra, đằng kia một đám thiếu nữáo quần sặc sỡ bước đến, người cầm đầu mặc áo váy màu hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, là con gái của tiểu thiếp Thượng Thư Bộ Lại mới nhậm chức, Tống Thanh Ca!
Gà rừng chính là gà rừng, có làm dáng thế nào cũng không giống Phượng Hoàng. Dù cho Tống Thanh Ca cả người lộng lẫy, vẫn không che giấu được khí chất con gái tiểu thiếp thấp kém của mình.
"Trừng mắt làm gì, ta nói ngươi đấy, ban ngày ban mặt đi ra dọa người, ôi trái tim bé bỏng của ta đều bị dọa đến muốn rớt ra ngoài." Tống Thanh Ca che ngực, giọng điệu quái gở, nhìn Vân Thư,vẻ mặt không chút tử tế.
Thu hồi kim bạc, không gian hệ thống lập tức cho ra thành phần chủ yếu và hàm lượng của độc dược, mà Vân Thư cũng lập tức căn cứ vào số liệu của hệ thống phân tích cung cấp mà thiết lập ra cách giải độc.
Y bất tự y[1], cho dù Vân Thư nắm giữ danh hiệu nhà thực vật học thiên tài nhất thời hiện đại, nhưng để giải được thứ độc nhỏ này vẫn mất công sức rất lớn.
[1] 医者不自医: “Y bất tự y" hoặc "Y bất tự trị", ý rằng bác sĩ có thể chữa bệnh cho người khác, nhưng không thể chữa bệnh cho chính mình
Giải độc, hút máu độc, rửa sạch vết thương, bôi thuốc băng bó lại, cuối cùng tháo băng. Theo loạt trình tự này, trên vầng trán trắng trẻo của Vân Thư đã rịn đầy mồ hôi.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Vân Thư đi nhanh đến bên bàn trang điểm, cầm gương đồng lên đưa mắt nhìn người trong gương. Dung mạo rất bình thường, cho dù đã không còn vết sẹo lồi lõm nữa, nhưng vẫn là loại ném trong đám người tìm không ra, không có nửa điểm phong hoacủa nàng kiếp trước.
Hầy! Tốt xấu gì kiếp trước nàng cũng là người đẹp!
Khẽ thở dài trong lòng, có điều Vân Thư cũng không quá chú ý. Những thứ như vẻ bề ngoài, với nàng mà nói, còn lâu mới quý giá được như sinh mạng thứ hai, nàng rất quý trọng cơ hội được sống tiếp.
Nhìn về phía gương đồng, Vân Thư khẽ nhướng mày, nhích sát vào gương quan sát kĩ bản thân mình.
Rõ ràng biểu cảm trên mặt nàng đang thay đổi, thế nhưng cơ mặt lại không chuyển động, kỳ lạ!
Trên mặt này có gì đó!
Đôi mắt chuyển động, Vân Thư lấy một chậu nước sạch ra khỏi không gian hệ thống, đối diện với gương đồng mà rửa mặt thật mạnh cho sạch, người trong gương lại khiến Vân Thư ngạc nhiên không thôi.
Chân mày lá liễu khẽ cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng tử đen nhánh tựa như đầm nước sâu, mà khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng, dáng vẻ này, nào phải người bình thường, rõ ràng là dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Mà khiến cho Vân Thư chấn kinh, là dung mạo này và nàng kiếp trước, rõ ràng là từ một khuôn đúc ra, mặt hình oval giống nhau, ngũ quan tinh xảo giống nhau, môi đỏ như son giống nhau. Đợi thân thể này trưởng thành hơn chút nữa, quả thật chính là nàng kiếp trước rồi!
Nguyên chủ sở hữu dung nhan tuyệt sắc như vậy, cho dù không có võ thuật, cũng không thảm hại đến nông nỗi bị người khinh rẻ chứ, nhưng vì sao nàng thà mang tiếng xấu nhiều năm như vậy, cũng phải che giấu dung mạo của mình lại? Vân Thư nhanh chóng tìm kiếm kí ức.
"Con à, trước khi con có năng lực tự bảo vệ mình, tuyệt đối không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy dung mạo thật của con. Sau khi con mười tám tuổi, nương sẽ đến đón con về, tự chăm sóc tốt bản thân."
Trong ấn tượng, đây là giọng nói của một cô gái rất dịu dàng, mẫu thân của nguyên chủ, Thượng Quan Uyển Như. Trừ bóng hình dịu dàng này ra, Vân Thư không còn nhớ được bất kỳ thứgì có quan hệ với mẫu thân.
Không tìm kiếm được tin tức hữu dụng, Vân Thư nhướn mày, lấy đồ hóa trang trong bọc nhỏ mang theo bên người ra, ung dung thong thả bôi bột thuốc màu vàng lên trên mặt mình.
Trước lúc chưa có thực lực, bất kỳ sắc đẹp gì cũng là gánh nặng. Nàng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Tuyệt đại phong hoa đều bị che lấp, trước mặt người khác, vẫn là Đại tiểu thư không được sủng ái của phủ Vân Đại Tướng Quân, chỉ là trên mặt nàng không còn vết sẹo xấu xí do trúng độc nữa, dung mạo cũng rất bình thường, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉnh đốn xong xuôi hết, Vân Thư phối thuốc làm căng da mặt thêm lần nữa, dùng băng gạc đắp lên mặt, rồi ngấu nghiến ăn cơm nước đặt đầy trên bàn.
Đừng nói chứ, ngoài việc xuất giá vào phủ có phần không được thuận lợi ra, về mặt cơm nước phủ Dực Vương quả không bạc đãi nàng.
Cách đó không xa, người đàn ông mặc áo bào tím nhạt vẫn luôn nhìn động tĩnh của phủ Dực Vương, nhìn chăm chú vào cỗ kiệu đỏ rực đứng giữa Ly viện, sau đó xoay người, đạp không trung mà đi, không chút do dự rời khỏi phủ Dực Vương.
Vẫn như mọi khi!
Chỉ là, thị vệ thiếp thân Trịnh Phong của Dực Vương bấy giờ lại mở lớn hai mắt nhìn. Người đàn ông này có chứng thích sạch sẽ nặng, không cho phép bất kì ai tùy tiện tiến vào Ly viện này, vậy mà lại mặc kệ cô gái kia không coi ai ra gì bá chiếm Ly viện sao?
Chuyện này quá không hợp lẽ thường đi!
Nhìn bóng dáng màu tím càng lúc càng đi xa, Trịnh Phong mới phản ứng được hắn đã ngẩn người nhìn chằm chằm cỗ kiệu hỉ màu đỏ trước cửa phủ Dực Vương hồi lâu, xoa xoa mũi, lại nhìn thật sâu vào kiệu hoa một lần nữa, sau đó nhanh chóng đi theo Dực Vương.
Người phụ nữ này!
Ngày hôm sau.
Cô gái say ngủ trong phòng lập tức mở bừng mắt ra ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, trong con ngươi đen nhánh không có chút biếng nhác nào do vừa tỉnh ngủ, chỉ có thanh tỉnh tuyệt đối.
Kiếp trước trong trại huấn luyện chịu cực chịu khổ như vậy, lười biếng đồng nghĩa với cái chết!
Sắc trời còn sớm, Vân Thư nhanh chóng sử dụng không gian xử lý băng gạc còn đắp trên mặt, ngón tay vuốt qua, vị trí vốn còn lồi lõm đã thay đổi đến mức trơn bóng nhẵn nhụi, nếu không phải trên mặt còn có thuốc bột màu vàng nhạt che phủ, dung nhan tuyệt sắc như vậy, sợ rằngdù là ai cũng không nỡ lòng làm hại đến.
Vân Thư đứng thẳng người dậy, sau khi tập thật nhiều động tác rèn luyện thân thể, nàng ngồi bên mép giường, bắt đầu dùng ngón tay tinh tế thon dài nhấn lên từng huyệt vị trên thân thể. Có nhẹ có nặng, độ mạnh yếu hoàn toàn vừa đúng, xoa bóp như vậy, vô cùng có lợi cho việc củng cố thân thể. Chỉ là tiêu hao sức lực quá lớn, sau một lượt, mồ hôi đã rịn ra trên trán Vân Thư.
Có điều Vân Thư vẫn tiếp tục kiên trì, dù nàng đã mệt chết đi được. Nếu lúc này, có người biết chút võ công thấy được thủ pháp của Vân Thư, đều sẽ thán phục sự tuyệt diệu của thủ pháp này.
Nhờ bấm huyệt, huyết mạch toàn thân Vân Thư đều được đả thông, nàng mệt mỏi duỗi eo, thân thể có cảm giác thoải mái không diễn tả được.
Có điều, thân thể này quá yếu, Vân Thư âm thầm lấy một ít bột thuốc độctừ trong hệ thống để phòng thân, sau đó nghiêng đầu bắt đầu suy nghĩ làm sao để rèn luyện thân thể này.
Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng chói, trong phòng người mới thay thế người cũ, trong thoáng chốc một tháng đã trôi qua.
Tân lang chưa bao giờ xuất hiện, mà tân nương mới gả tới là nàng dường như cũng bị người quên lãng, ngoại trừ người hầu mỗi ngày đúng giờ đưa ba bữa cơm đến, trong viện cũng không còn người nào ra vào.
Ngày hôm đó cả phủ Dực Vương nói cười hân hoan, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, nghe nói là ngày mừng thọ thứ bốn mươi của Thái phi nương nương, thân mẫu của Dực Vương, giới quyền quý đương triều ào ạt đổ đến chúc mừng, Hoàng thượng thậm chí còn sắp xếp Thái tử đến đây chủ trì điển lễ chúc thọ, hoàng ân lớn lao vô cùng.
Chỉ là, phần náo nhiệt và hoàng ân lớn lao này không đến được chỗ Vân Thư. Dường như nàng bị mọi người quên lãng, người nào cũng chưa từng nhớ đến, nàng là chủ mẫu của phủ Dực Vương, Dực Vương phi!
Mà Vân Thư cũng không để ý chuyện này chút nào, nàng còn ước chẳng ai đến quấy rầy.
Lúc này, nàng đang ngồi trên ghế mây xoa bóp cánh tay. Trải qua một tháng nỗ lực, thân thể này từốm yếu đến gió thổi qua cũng ngã gục, đến giờ cũng coi như khỏe mạnh, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tuy rằng còn không bằng một phần mười nàng kiếp trước, nhưngtính ra mà nói thì đã không tệ rồi.
Vân Thư đứng lên hoạt động gân cốt dưới chân, nàng quyết định đến sau núi chạy vài vòng, tăng cường lực chân.
"Hà, kẻ quái dị thế mà không ngại ra ngoài phơi nắng? " Tiếng nói chua ngoa từ xa xa truyền đến, Vân Thư hơi nhíu mày, nhìn về hướng tiếng nói phát ra, đằng kia một đám thiếu nữáo quần sặc sỡ bước đến, người cầm đầu mặc áo váy màu hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, là con gái của tiểu thiếp Thượng Thư Bộ Lại mới nhậm chức, Tống Thanh Ca!
Gà rừng chính là gà rừng, có làm dáng thế nào cũng không giống Phượng Hoàng. Dù cho Tống Thanh Ca cả người lộng lẫy, vẫn không che giấu được khí chất con gái tiểu thiếp thấp kém của mình.
"Trừng mắt làm gì, ta nói ngươi đấy, ban ngày ban mặt đi ra dọa người, ôi trái tim bé bỏng của ta đều bị dọa đến muốn rớt ra ngoài." Tống Thanh Ca che ngực, giọng điệu quái gở, nhìn Vân Thư,vẻ mặt không chút tử tế.
Tác giả :
Hoa Phượng