Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc
Chương 19: Tư thế như vậy
Theo tầm mắt của nàng ấy nhìn lại, Lạc Tử Mộng quả nhiên nhìn thấy một đội thị vệ cầm đao kiếm đi tới.
Nàng bị dọa sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau.
Đột nhiên xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ lớn tiếng hướng lên trời cao hô to: "A.....Ta không ngờ trên cõi đời này thế nhưng vẫn còn có nam nhân hoàn mỹ giống như Thần Vương điện hạ, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại văn võ song toàn, anh dũng phi phàm, oai hùng hiên ngan, ngọc thụ lâm phong, quả thật là tấm gương sáng trong tất cả nam nhân, nhân tài trong tất cả các Vương Gia..."
"Lạc cô nương, bọn họ đều đã đi rồi." Đối với sự thay đổi đột ngột của nàng, lúc đầu Liên Vân cũng hơi sững sờ, nhưng sau đó cũng không nhịn được che miệng cười khẽ, tới khi thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, nàng ấy mới lôi kéo ống tay áo của nàng nhắc nhở.
Lạc Tử Mộng xoay người nhìn lại, thở phào nhẹ nhõm: "Má ơi, làm ta sợ muốn chết, có cần phải giơ cao đao kiếm đi qua đi lại như vậy không?"
Liên Vân lại lắc đầu một cái nói: "Lạc cô nương, cũng may nơi này là Thần Vương phủ không phải là hoàng cung, nếu là hoàng cung, sợ rằng Lạc cô nương đã bị áp giải vào thiên lao rồi."
"Khủng bố như vậy sao?"
"Nếu như Thần Vương điện hạ ở đây....Chỉ sợ cũng...."
Nàng vừa nghe vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Xem ra Thần vương phủ này quả thật không phải là chỗ có thể ở lâu, nhất định phải nghĩ cách trốn đi.
--*Dạ Ngưng Huyên*--
Cách Thần vương phủ không xa, Tiểu Đông và Phí công công đang điều khiển xe ngựa của Hàn Hạo Thần chạy về phủ.
Xe ngựa khẽ lắc lư chạy chậm trên đường. Theo gió thu lay động, rèm che ở cửa sổ của xe ngựa khẽ bay nhè nhẹ, mà sắc mặt có chút nặng nề của Hàn Hạo Thần lại đột nhiên rơi vào trong tầm mắt của mọi người. Nếu nhìn lâu một chút, chỉ sợ sẽ làm cho người ta toàn thân nhiễm đầy khí lạnh, hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến sống lưng xông thẳng tới ót.
Khi xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thần vương phủ, Tần quản gia vội vàng chạy ra.
"Vương Gia, Vương Gia..."
"Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?" Hàn Hạo Thần hỏi.
Tần quản gia bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt đã trắng bệch, thật vất vả hít một hơi nói: "Không thấy Lạc cô nương đâu cả."
"Cái gì?"
Cả ba người Hàn Hạo Thần, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Hữu đều đồng thời kinh ngạc kêu lên.
"Đã tìm hết trong phủ rồi chứ?" Hàn Hạo Thần bình tĩnh hỏi lại.
"Bẩm Vương gia, chỉ vừa mới phát hiện Lạc cô nương mất tích, cho nên tất cả mọi người vẫn còn đang tìm kiếm." Tần quản gia trả lời xong, mới để ý thấy Hàn Hạo Hữu, mấy năm trước ông từng co may mắn gặp qua một lần, cho nên đến nay vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
"Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, mới vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách không thể kịp thời dập đầu thỉnh an Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội."
"Bình thân, Lạc cô nương mất tích, vậy nên nhanh chóng vào phủ tìm đi, nếu mới vừa phát hiện không thấy nàng ấy đâu, thì chắc hẳn vẫn còn ở trong phu."
Đoàn người cùng nhau tiến vào Thần Vương phủ, hơn nữa còn đi tới phòng nghỉ của Lạc Tử Mộng.
Lúc này, Phí công công như qua tường rào cách đó không xa, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: "Này....này...chuyện này...."
Mọi người nghe thấy tiếng vội nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lạc Tử Mộng đang nằm ở trên tường rào, bộ mặt khổ sở hết nhìn đông lại nhìn tây. Tình cảnh hiện tại của nàng có thể nói là cưỡi lên lưng hổ khó xuống. Cũng không biết nàng làm sao leo lên đó được, thấy nàng nhìn ra bên ngoài tường cao, thiếu chút nữa là la lên cứu mạng, nhưng lại giống như là sợ bị người ta phát hiện, cho nên vẫn không dám lên tiếng.
Mọi người đi tới chân tường mà nàng đang nằm sấp, Hàn Hạo Hữu đã sớm trợn mắt há mồm, còn Hoa Thiên Sóc lại suýt chút nữa thì không nhịn được bật cười, duy chỉ có Hàn Hạo Thần là bị nàng dọa sợ, chỉ muốn túm nàng xuống ngay lập tức.
Một cô gái thế nhưng lại leo lên tường, lại còn tư thế như thế kia...
"Này....Chẳng lẽ đó là một cô gái sao?" phí công công cảm thấy không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng đang nằm ở trên tường rào.
Lạc Tử Mộng nghe vậy thì kinh sợ, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người nhìn nàng giống như đang xem xiếc khỉ, không khỏi rên lên một tiếng. Nàng và Thần vương phủ quả nhiên là bát tự không hợp, ngay cả chạy trốn ra khỏi phủ mà cũng đụng phải chuyện lúng túng như vậy.
Nhưng mà vừa nghe thấy nghi vấn của Phí công công, trong lòng nàng liền nổi giận: "Cái tên bất nam bất nữ này, bị mù à? Ngay cả nam nữ cũng không nhìn rõ được?"
Nàng bị dọa sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau.
Đột nhiên xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ lớn tiếng hướng lên trời cao hô to: "A.....Ta không ngờ trên cõi đời này thế nhưng vẫn còn có nam nhân hoàn mỹ giống như Thần Vương điện hạ, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại văn võ song toàn, anh dũng phi phàm, oai hùng hiên ngan, ngọc thụ lâm phong, quả thật là tấm gương sáng trong tất cả nam nhân, nhân tài trong tất cả các Vương Gia..."
"Lạc cô nương, bọn họ đều đã đi rồi." Đối với sự thay đổi đột ngột của nàng, lúc đầu Liên Vân cũng hơi sững sờ, nhưng sau đó cũng không nhịn được che miệng cười khẽ, tới khi thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, nàng ấy mới lôi kéo ống tay áo của nàng nhắc nhở.
Lạc Tử Mộng xoay người nhìn lại, thở phào nhẹ nhõm: "Má ơi, làm ta sợ muốn chết, có cần phải giơ cao đao kiếm đi qua đi lại như vậy không?"
Liên Vân lại lắc đầu một cái nói: "Lạc cô nương, cũng may nơi này là Thần Vương phủ không phải là hoàng cung, nếu là hoàng cung, sợ rằng Lạc cô nương đã bị áp giải vào thiên lao rồi."
"Khủng bố như vậy sao?"
"Nếu như Thần Vương điện hạ ở đây....Chỉ sợ cũng...."
Nàng vừa nghe vậy thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Xem ra Thần vương phủ này quả thật không phải là chỗ có thể ở lâu, nhất định phải nghĩ cách trốn đi.
--*Dạ Ngưng Huyên*--
Cách Thần vương phủ không xa, Tiểu Đông và Phí công công đang điều khiển xe ngựa của Hàn Hạo Thần chạy về phủ.
Xe ngựa khẽ lắc lư chạy chậm trên đường. Theo gió thu lay động, rèm che ở cửa sổ của xe ngựa khẽ bay nhè nhẹ, mà sắc mặt có chút nặng nề của Hàn Hạo Thần lại đột nhiên rơi vào trong tầm mắt của mọi người. Nếu nhìn lâu một chút, chỉ sợ sẽ làm cho người ta toàn thân nhiễm đầy khí lạnh, hơi lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến sống lưng xông thẳng tới ót.
Khi xe ngựa dừng lại ở trước cửa Thần vương phủ, Tần quản gia vội vàng chạy ra.
"Vương Gia, Vương Gia..."
"Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?" Hàn Hạo Thần hỏi.
Tần quản gia bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt đã trắng bệch, thật vất vả hít một hơi nói: "Không thấy Lạc cô nương đâu cả."
"Cái gì?"
Cả ba người Hàn Hạo Thần, Hoa Thiên Sóc và Hàn Hạo Hữu đều đồng thời kinh ngạc kêu lên.
"Đã tìm hết trong phủ rồi chứ?" Hàn Hạo Thần bình tĩnh hỏi lại.
"Bẩm Vương gia, chỉ vừa mới phát hiện Lạc cô nương mất tích, cho nên tất cả mọi người vẫn còn đang tìm kiếm." Tần quản gia trả lời xong, mới để ý thấy Hàn Hạo Hữu, mấy năm trước ông từng co may mắn gặp qua một lần, cho nên đến nay vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
"Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, mới vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách không thể kịp thời dập đầu thỉnh an Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội."
"Bình thân, Lạc cô nương mất tích, vậy nên nhanh chóng vào phủ tìm đi, nếu mới vừa phát hiện không thấy nàng ấy đâu, thì chắc hẳn vẫn còn ở trong phu."
Đoàn người cùng nhau tiến vào Thần Vương phủ, hơn nữa còn đi tới phòng nghỉ của Lạc Tử Mộng.
Lúc này, Phí công công như qua tường rào cách đó không xa, đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: "Này....này...chuyện này...."
Mọi người nghe thấy tiếng vội nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lạc Tử Mộng đang nằm ở trên tường rào, bộ mặt khổ sở hết nhìn đông lại nhìn tây. Tình cảnh hiện tại của nàng có thể nói là cưỡi lên lưng hổ khó xuống. Cũng không biết nàng làm sao leo lên đó được, thấy nàng nhìn ra bên ngoài tường cao, thiếu chút nữa là la lên cứu mạng, nhưng lại giống như là sợ bị người ta phát hiện, cho nên vẫn không dám lên tiếng.
Mọi người đi tới chân tường mà nàng đang nằm sấp, Hàn Hạo Hữu đã sớm trợn mắt há mồm, còn Hoa Thiên Sóc lại suýt chút nữa thì không nhịn được bật cười, duy chỉ có Hàn Hạo Thần là bị nàng dọa sợ, chỉ muốn túm nàng xuống ngay lập tức.
Một cô gái thế nhưng lại leo lên tường, lại còn tư thế như thế kia...
"Này....Chẳng lẽ đó là một cô gái sao?" phí công công cảm thấy không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng đang nằm ở trên tường rào.
Lạc Tử Mộng nghe vậy thì kinh sợ, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người nhìn nàng giống như đang xem xiếc khỉ, không khỏi rên lên một tiếng. Nàng và Thần vương phủ quả nhiên là bát tự không hợp, ngay cả chạy trốn ra khỏi phủ mà cũng đụng phải chuyện lúng túng như vậy.
Nhưng mà vừa nghe thấy nghi vấn của Phí công công, trong lòng nàng liền nổi giận: "Cái tên bất nam bất nữ này, bị mù à? Ngay cả nam nữ cũng không nhìn rõ được?"
Tác giả :
Dạ Ngưng Huyên