Tiếu Vong Thụ
Chương 42
Chương 43 : TĨNH TU
Về lại Hướng gia, tôi vội vàng đến thư phòng, Tử Thần nghe thấy tiếng bước chân của tôi, khẽ gọi: “Hợp Hoan, là em sao?" Giọng anh run nhẹ, tôi cảm thấy lồng ngực đau xót, đến trước giường anh, bốn ngày không gặp, trông anh gầy đi nhiều, trong mắt ánh lên vẻ bất ngờ và vui sướng, gương mặt tuấn tú hơi tiều tụy, càng nổi bật đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước, càng thêm thâm tình. Tôi chìm đắm, nghẹn ngào không nói nên lời, đau khổ mấy ngày nay và một chữ ‘quên’ buộc kiềm nén theo nước mắt chảy ra, tuôn trào. Tử Thần nhẹ nhàng đến bên lau nước mắt cho tôi, nói: “Sao lại khóc? Không lẽ, Thái Bạch cắn em à?" tình cảnh này mà anh còn tâm trạng nói đùa! Tôi nhìn vẻ mặt vẻ mặt chọc ghẹo của anh, không nhịn được cũng bật cười, Tử Thần nhìn tôi, bảo: “Hôm nay tôi may mắn biết được cái gì gọi là hoa lê đẫm mưa, đói mấy ngày cũng đáng."
Tôi nghe thế, vừa xót vừa thương, trách: “Sao lại ngốc như thế, sao lại tự hành hạ bản thân để uy hiếp người khác như vậy?"
Tử Thần cười hì hì, nói: “Chẳng qua là ít lại mấy bữa cơm thôi, sao phụ nữ các em khóc như đau ốm thắt cổ thế kia, tôi không làm nổi đâu."
Tôi không nhịn được, thấy Tử Thần không có việc gì, vừa bớt buồn một chút, nhưng nhớ đến điều kiện của Hướng mẫu trong lòng lại cảm thấy cực kì cay đắng, như có gì đang giằng co, trầm mặc không biết nói thế nào, ngẫm nghĩ nửa ngày mới bảo: “Tử Thần, lời của mẹ chàng rất có lý, thân phận của chàng và em quá khác biệt, quả thật rất không xứng với nhau, chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Tử Thần vừa nghe, nghiêm mặt, cầm chặt tay tôi, bộ dạng bất an hỏi: “Mẹ tôi đã nói gì?"
Tôi thở dài, bất chấp nói: “Bà cũng chẳng làm gì em cả, em chỉ thấy lời bà nói rất thực tế, nên tới khuyên nhủ chàng."
Tử Thần hơi tức giận: “Hợp Hoan, chẳng qua mới rời khỏi tôi bốn ngày, thế mà em đã thay lòng rồi sao?"
Đột nhiên trong ngực cảm thấy thật đau, tôi vẫn chưa thay lòng, nhưng nghĩ đến điều kiện của Hướng mẫu, tôi thà để mình chịu đau lòng, cũng không thể ép anh làm trái nguyện vọng của mình, mất tự do.
Tử Thần thấy tôi cúi đầu không nói, càng nôn nóng, khẽ khàng cầm ngón tay run rẩy, gằn từng chữ: “Hợp Hoan, em không muốn ở cùng tôi? Chung quy cũng do tôi tự mình đa tình sao?" Tôi nhìn đôi mắt tha thiết của anh, cuối cùng không đành lòng thấy anh đau khổ, nói: “Dù em nguyện ý ở chung với chàng thì thế nào, mẹ muốn chàng phải tham gia thi mới đồng ý. Em hiểu rõ tâm ý chàng, em không muốn chàng khó xử."
Tử Thần không nói gì một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Vốn mẹ đã đồng ý nếu đậu thi Hương rồi sẽ bỏ qua, nếu tôi biết mẹ lại thay đổi như thế, tôi, phải…"
“Chàng có biện pháp nào?"
Tử Thần nhìn tôi, mắt sáng quắc: “Tôi phải đem gạo nấu thành cơm."
Tôi rút tay ra, xoay người đi, ngượng đến mức tay cũng nóng ran. Tử Thần không buông tay xoay vai tôi lại, khàn giọng nói: “Hợp Hoan, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em. Nhưng em không được thay đổi, em có biết, lúc ngâm tôi trong mật, khi lại đặt tôi vào hầm băng, bị em đày đọa như thế, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?"
Sao tôi lại không biết, nhưng so với Tử Thần tôi càng lo lắng, ngoại trừ thân phận cả hai, tôi còn là yêu. Vốn muốn một lòng hi vọng tu thành chính quả, nay lại mong muốn như những thiếu nữ bình thường. Nhưng tôi nào có thể nói ra suy nghĩ này với ai, nuốt sầu lo, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười với Tử Thần. Anh ngơ ngẩn nhìn tôi bảo: “Hợp Hoan, nếu có thể được nhìn em cười cả đời, chờ đợi mấy tháng thì có là gì?"
Tôi cảm thấy khổ sở trong lòng, bảo: “Chàng đồng ý với mẹ lên kinh ứng thí, chỉ sợ thi rồi sẽ ra làm quan, không phải chàng rất chán ghét quan trường sao?"
“Tôi đồng ý đi thi, nhưng không bằng lòng làm quan, đến lúc đó tôi giả vờ bệnh cũng được, hoặc về nhà tận hiếu với mẹ cũng xong, nói chung sẽ tìm cớ rời đi. Tôi chỉ mong được cùng em ở nơi non xanh nước biếc làm một đôi thần tiên quyến lữ, được không?"
Trước mắt tôi hiện lên vườn trà, đỗ quyên, suối Cam Lộ, còn cùng Tử Thần tay nắm chặt tay, lồng ngực được lấp đầy bởi khát khao lẫn sự ấm áp, tôi và anh hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên lời muốn nói.
Hướng mẫu rất hài lòng với kết quả khuyên nhủ của tôi, cũng khách khí hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không yên tâm, bảo Tống mụ đưa tôi trở về Trữ Hòa tự, hẹn sau khi Tử Thần đậu rồi sẽ đón về, tôi cười khổ trong lòng, cũng không nói gì, Tử Thần không chịu buông tay, không muốn xa cách. Tôi gượng cười bảo: “Chẳng qua mấy tháng ngắn ngủi thôi mà." Tử Thần lại yếu ớt nói: “Tôi hận không thể cùng em sớm sớm chiều chiều, sợ em rời đi mấy ngày lại đổi ý, chỉ bằng lúc nào cũng thấy em ở trước mặt mới yên tâm, tránh em lại thay đổi thất thường." Tôi nghe mà dở khóc dở cười, giả vờ tức giận: “Em ở trong đó không phải là sư thái thì cũng là Thái Bạch, bảo em sao mà thay đổi thất thường được?" Tử Thần nghe thế vẫn không thoải mái lắm, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng bảo: “Hợp Hoan, tính tình em luôn lãnh dặm, sợ sau mấy tháng em sẽ quên tôi mất, làm thế nào cho phải đây."
Tôi im lặng chống đỡ, bất chấp rời đi, trong lòng vẫn luôn biết, Tử Thần, sao em có thể quên được chàng, từ ngày tu thành hình người, gắn bó với chàng bằng trăm tơ nghìn sợi, thành một cái kén, trái tim ở trong, sợ cuộc đời này không thể thoát được.
Về lại Hướng gia, tôi vội vàng đến thư phòng, Tử Thần nghe thấy tiếng bước chân của tôi, khẽ gọi: “Hợp Hoan, là em sao?" Giọng anh run nhẹ, tôi cảm thấy lồng ngực đau xót, đến trước giường anh, bốn ngày không gặp, trông anh gầy đi nhiều, trong mắt ánh lên vẻ bất ngờ và vui sướng, gương mặt tuấn tú hơi tiều tụy, càng nổi bật đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước, càng thêm thâm tình. Tôi chìm đắm, nghẹn ngào không nói nên lời, đau khổ mấy ngày nay và một chữ ‘quên’ buộc kiềm nén theo nước mắt chảy ra, tuôn trào. Tử Thần nhẹ nhàng đến bên lau nước mắt cho tôi, nói: “Sao lại khóc? Không lẽ, Thái Bạch cắn em à?" tình cảnh này mà anh còn tâm trạng nói đùa! Tôi nhìn vẻ mặt vẻ mặt chọc ghẹo của anh, không nhịn được cũng bật cười, Tử Thần nhìn tôi, bảo: “Hôm nay tôi may mắn biết được cái gì gọi là hoa lê đẫm mưa, đói mấy ngày cũng đáng."
Tôi nghe thế, vừa xót vừa thương, trách: “Sao lại ngốc như thế, sao lại tự hành hạ bản thân để uy hiếp người khác như vậy?"
Tử Thần cười hì hì, nói: “Chẳng qua là ít lại mấy bữa cơm thôi, sao phụ nữ các em khóc như đau ốm thắt cổ thế kia, tôi không làm nổi đâu."
Tôi không nhịn được, thấy Tử Thần không có việc gì, vừa bớt buồn một chút, nhưng nhớ đến điều kiện của Hướng mẫu trong lòng lại cảm thấy cực kì cay đắng, như có gì đang giằng co, trầm mặc không biết nói thế nào, ngẫm nghĩ nửa ngày mới bảo: “Tử Thần, lời của mẹ chàng rất có lý, thân phận của chàng và em quá khác biệt, quả thật rất không xứng với nhau, chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Tử Thần vừa nghe, nghiêm mặt, cầm chặt tay tôi, bộ dạng bất an hỏi: “Mẹ tôi đã nói gì?"
Tôi thở dài, bất chấp nói: “Bà cũng chẳng làm gì em cả, em chỉ thấy lời bà nói rất thực tế, nên tới khuyên nhủ chàng."
Tử Thần hơi tức giận: “Hợp Hoan, chẳng qua mới rời khỏi tôi bốn ngày, thế mà em đã thay lòng rồi sao?"
Đột nhiên trong ngực cảm thấy thật đau, tôi vẫn chưa thay lòng, nhưng nghĩ đến điều kiện của Hướng mẫu, tôi thà để mình chịu đau lòng, cũng không thể ép anh làm trái nguyện vọng của mình, mất tự do.
Tử Thần thấy tôi cúi đầu không nói, càng nôn nóng, khẽ khàng cầm ngón tay run rẩy, gằn từng chữ: “Hợp Hoan, em không muốn ở cùng tôi? Chung quy cũng do tôi tự mình đa tình sao?" Tôi nhìn đôi mắt tha thiết của anh, cuối cùng không đành lòng thấy anh đau khổ, nói: “Dù em nguyện ý ở chung với chàng thì thế nào, mẹ muốn chàng phải tham gia thi mới đồng ý. Em hiểu rõ tâm ý chàng, em không muốn chàng khó xử."
Tử Thần không nói gì một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Vốn mẹ đã đồng ý nếu đậu thi Hương rồi sẽ bỏ qua, nếu tôi biết mẹ lại thay đổi như thế, tôi, phải…"
“Chàng có biện pháp nào?"
Tử Thần nhìn tôi, mắt sáng quắc: “Tôi phải đem gạo nấu thành cơm."
Tôi rút tay ra, xoay người đi, ngượng đến mức tay cũng nóng ran. Tử Thần không buông tay xoay vai tôi lại, khàn giọng nói: “Hợp Hoan, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em. Nhưng em không được thay đổi, em có biết, lúc ngâm tôi trong mật, khi lại đặt tôi vào hầm băng, bị em đày đọa như thế, chẳng lẽ em nhẫn tâm sao?"
Sao tôi lại không biết, nhưng so với Tử Thần tôi càng lo lắng, ngoại trừ thân phận cả hai, tôi còn là yêu. Vốn muốn một lòng hi vọng tu thành chính quả, nay lại mong muốn như những thiếu nữ bình thường. Nhưng tôi nào có thể nói ra suy nghĩ này với ai, nuốt sầu lo, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười với Tử Thần. Anh ngơ ngẩn nhìn tôi bảo: “Hợp Hoan, nếu có thể được nhìn em cười cả đời, chờ đợi mấy tháng thì có là gì?"
Tôi cảm thấy khổ sở trong lòng, bảo: “Chàng đồng ý với mẹ lên kinh ứng thí, chỉ sợ thi rồi sẽ ra làm quan, không phải chàng rất chán ghét quan trường sao?"
“Tôi đồng ý đi thi, nhưng không bằng lòng làm quan, đến lúc đó tôi giả vờ bệnh cũng được, hoặc về nhà tận hiếu với mẹ cũng xong, nói chung sẽ tìm cớ rời đi. Tôi chỉ mong được cùng em ở nơi non xanh nước biếc làm một đôi thần tiên quyến lữ, được không?"
Trước mắt tôi hiện lên vườn trà, đỗ quyên, suối Cam Lộ, còn cùng Tử Thần tay nắm chặt tay, lồng ngực được lấp đầy bởi khát khao lẫn sự ấm áp, tôi và anh hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên lời muốn nói.
Hướng mẫu rất hài lòng với kết quả khuyên nhủ của tôi, cũng khách khí hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không yên tâm, bảo Tống mụ đưa tôi trở về Trữ Hòa tự, hẹn sau khi Tử Thần đậu rồi sẽ đón về, tôi cười khổ trong lòng, cũng không nói gì, Tử Thần không chịu buông tay, không muốn xa cách. Tôi gượng cười bảo: “Chẳng qua mấy tháng ngắn ngủi thôi mà." Tử Thần lại yếu ớt nói: “Tôi hận không thể cùng em sớm sớm chiều chiều, sợ em rời đi mấy ngày lại đổi ý, chỉ bằng lúc nào cũng thấy em ở trước mặt mới yên tâm, tránh em lại thay đổi thất thường." Tôi nghe mà dở khóc dở cười, giả vờ tức giận: “Em ở trong đó không phải là sư thái thì cũng là Thái Bạch, bảo em sao mà thay đổi thất thường được?" Tử Thần nghe thế vẫn không thoải mái lắm, vẻ mặt lo lắng, thấp giọng bảo: “Hợp Hoan, tính tình em luôn lãnh dặm, sợ sau mấy tháng em sẽ quên tôi mất, làm thế nào cho phải đây."
Tôi im lặng chống đỡ, bất chấp rời đi, trong lòng vẫn luôn biết, Tử Thần, sao em có thể quên được chàng, từ ngày tu thành hình người, gắn bó với chàng bằng trăm tơ nghìn sợi, thành một cái kén, trái tim ở trong, sợ cuộc đời này không thể thoát được.
Tác giả :
Thị Kim