Tiếu Vong Thụ
Chương 14
Chương 15 : DÂNG HƯƠNG
Mùa hè trên núi Kỳ Bàn rất thoải mái, gió mát hiu hiu, núi yên nước trong. Tôi miễn cưỡng tu hành ở đài ngắm sao, hễ đổ chút mồ hôi liền chạy đi uống một hơi nước suối Cam Lộ, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái như vừa được tẩy rửa. Dòng suối trong vắt uốn lượn men theo núi chảy xuống, không biết có phải chảy về Đông Hải chăng?
Vài ngày nữa thôi chính là đến kì thi Hương, tôi chờ ngày này đã lâu. Huyện Gia Dương cách tỉnh thành một ngày đường, nếu lấy công lực của tôi thì đi về chỉ mất cùng lắm là một canh giờ, hẳn là nên xuất phát đi thôi.
Buổi tối, tôi nhẹ nhàng xuống núi, đi vào Thấm Tâm trà trang như mọi khi, thoáng do dự, tôi tung người bay vào vườn hoa, vẫn ánh nến như trước, một thân ảnh thản nhiên ngồi trước cửa sổ, tôi đứng ở xa nhìn định rời đi, lại gặp bóng hai người phụ nữ, mang theo một cái đèn lồng nho nhỏ. Tôi trốn sau ngọn núi giả, thì ra là mẹ của cậu và Tống mụ.
Hướng Mẫu bước vào thư phòng của Tử Thần, cậu buông quyển sách trong tay, đứng dậy nghênh đón. Hương mẫu ngồi xuống, thuận tay cầm lấy sách của Tử Thần, lật vài trang, sắc mặt khẽ biến, giọng điệu trách móc nặng nề: “Con chỉ cần xem tứ thư ngũ kinh là được rồi, sao lại còn đụng tới những thứ tạp nham này?" Tử Thần im lặng không nói. Hướng mẫu dịu giọng, tiếp: “Sau này phải lên tỉnh, ngày mai theo mẹ tới Ninh Hòa tự thắp hương, mẹ đã chuẩn bị sẵn trăm lượng bạc, cầu xin Bồ Tát ban phúc để đứng cao trong danh sách rồi."Tử Thần ngẩng đầu nhìn mẹ, vẫn lặng im không đáp. Mẹ con thế này thì thật khó chịu. Tôi thở dài, xoay người rời đi, lần đi tỉnh này nếu trôi chảy, Tử Thần cũng sẽ không buồn phiền, tôi cuối cùng cũng có thể tạ ơn cậu ta.
Tôi ngự phong mà đi, chỉ cần uống xong một chung trà thôi là đã lên tỉnh, trên phố sớm yên tĩnh không tiếng động, thi thoảng có vài tiếng chó sủa cũng tiếng đập gõ gì đó mà thôi, tôi chạy về trường thi, tìm được phòng trữ đề, mò ra đề thi, in trên một trang giấy, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn. Cuộc thi này có ba phần, nếu như đều biết trước tất cả các đề, không phải là quá nổi bật hay sao. Tôi chọn một trong ba, nghĩ Tử Thần có thể đứng nhất Tú Tài thì chắc là cũng chẳng phải kém cỏi gì, chỉ cần một phần ba đề thi này, danh hiệu thủ khoa chắc cũng chỉ là một vật trong túi mà thôi, tôi hả hê, xoay người rời đi. Trên đường về tâm tình rất tốt, bay lượn như tiên. Tiếc là đắc ý không lâu, liền có chuyện không vui, tôi làm sao đưa đề cho cậu ta được đây? Nghĩ đến lần nhìn thấy viên ngọc trai kia, có chút sầu muộn.
Tôi băn khoăn mãi cho đến khi tới Thấm Tâm trà trang rồi mà cũng chưa nghĩ ra được cách nào, cầm tờ giấy trong tay, đi vòng vòng trong cái vườn hoa nho nhỏ của nhà Tử Thần suốt mười chín vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra một ý tàm tạm, được hay không để ngày mai rồi tính vậy.
Từ sớm ngày hôm sau, tôi đứng chực chờ trước cửa Thấm Tâm trà trang, rảnh rỗi chẳng việc gì làm, tôi nhớ lại hồi ở Đông Hải cũng là đứng ‘ngóc mỏ’ như này ở Chung Tình điện, chẳng lẽ tôi hợp đứng canh cửa vậy sao? Giời ạ.
Cuối cùng cũng chờ đến khi mặt trời mọc khoảng được hai canh giờ (khoảng 10 giờ sáng) thì mới thấy có một kiệu nhỏ được khiêng ra từ trong cổng, theo sau là Tống mụ. Tử Thần bước ra cuối cùng, có vẻ rất không vui, tôi sờ sờ tờ giấy trong tay áo, chút nữa sẽ giúp cậu ta cao hứng sau. Tôi tràn đầy tự tin, bám đuôi theo sau.
Phía Đông của chân núi Kỳ Bàn có một ngôi chùa Ninh Hòa nho nhỏ, mùng một hay mười lăm thi thoảng có người tới thắp hương. Tôi trước giờ chẳng qua đây lần này, sợ trong đó có vị cao tăng đắc đạo nhìn ra nguồn gốc tôi rồi thu phục. Nghĩ đến đó trong lòng tôi phát run, xem nhiều tiểu thuyết thần tiên ma quái quá, quả nhiên cũng khiến thần hồn nát thần tính. Đoàn người Hướng mẫu đi vào trong, tôi không đi cùng, đứng chờ xa xa trước cửa chùa, cứ cẩn thận thì hơn.
Rất lâu sau, đám người nhà Hướng mẫu mới bước ra, tôi biến thân thành một lão tăng, đi theo sau bọn họ. Được khoảng một trăm bước, tôi rề rề đuổi theo phía sau, nói với đoàn người Tử Thần, khàn khàn hô gọi: “Thí chủ xin dừng bước." Giọng nói vừa thô vừa đục làm tự tôi cũng nhảy dựng. Nhóm người Tử Thần dừng bước, xoay người lại, Hướng mẫu cũng vén rèm kiệu nhìn. Tôi cố tình tạo ra vẻ tu hành đắc đạo, muốn tạo hiệu quả cao. Tôi đến trước Tử Thần, hai tay chắp trước ngực hỏi: “Tiểu thí chủ có phải họ Hướng không?" Tự Thần hành lễ trả lời: “Đúng vậy, không biết đại sư có gì phân phó?"
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Quả nhiên là vậy!" Sau đó kéo Tử Thần thương lượng: “Xin tiểu thí chủ theo lão nói chuyện tí chút."
Tử Thần có vẻ ngơ ngác, tôi đi trước, dẫn cậu ta rời khỏi đến khi nhóm kiệu của Hướng mẫu không còn nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa mới lộ ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tiểu thí chủ, đem qua lão nạp nằm mộng, lại thấy Văn Thù Bồ tát! Ngài nói hôm nay sẽ có một vị trẻ tuổi họ Hướng tới dâng hương, nghĩ ngày thường mẹ cậu ta luôn cung kính thành tâm hướng Phật, lại hay cúng dường, muốn nói với cậu vài câu thơ văn, hòng giúp cậu thi cử, lão nạp tuy là nằm mộng, nhưng mấy câu thơ kia lại như khắc sâu trong đầu, thật sự là chuyện kì lạ! Sau khi tỉnh lại lão đã viết những câu kia ra, nửa tin nửa ngờ. Lại không nghĩ tới quả nhiên ngày hôm nay lại có tiểu thí chủ tới dâng hương, thật đúng là Bồ Tát hiển linh!" Tôi chắp tay, nhắm mắt niệm vài tiếng A di đà phật, những trong bụng thầm hổ thẹn: Văn Đồng Bồ Tát, xin người đừng trách con, tiểu thụ tinh con đây cũng không có cách nào khác mới lấy người ra để lừa gạt, lần sau không dám thế nữa, xin lỗi, thật xin lỗi.
Tôi mở mắt ra, cẩn thận đưa tờ giấy cho Tử Thần, cực kì thành kính. Tử Thần chắp hai tay trước ngực, niệm tiếng A di đà phật nhận lấy. Tôi cảm thấy trên mặt như muốn cười tươi như hoa, cuối cùng cũng giải quyết xong. Thế nhưng sau đó hoa không nở được nữa, Tử Thần kia lại xé tờ giấy rồi bỏ trong tay áo! Vẻ mặt cực kì nghiêm túc đứng đắn, như thể đã ba chục tuổi! Tôi nhìn tay cậu, muốn dụi mắt, có phải mình biến thành lão tăng nên mắt mờ rồi, không nhìn rõ hay không. Tiếc là cậu ta lại nói một tràng, chứng minh rõ ràng rằng, tôi không hề nhầm, cậu ta nói: “Cảm tạ Bồ Tát và đại sư, nhưng tiểu sinh có nhận cũng không thể xem được. Gia mẫu cúng dường hoàn toàn là phật tâm, làm việc thiện cũng không phải vì tham muốn thứ gì. Huống chi Phật nói chúng sinh bình đẳng, tôi đọc đề này, chẳng phải là rất không công bằng với những thí sinh khác hay sao?" Nghe cậu ta một tràng lí lẽ, suýt nữa là tôi nôn ra máu, sao cứ hết lần này tối lần khác cãi lại thế hả, chỉ có thể hung hăng chửi thầm trong bụng: Đúng là tên nhóc không có mắt!
Tôi còn không tin, cậu chẳng qua chỉ là một cậu thanh niên, cứng đầu thế được sao? Tôi hừ thầm trong bụng ba tiếng, tức đến run tay, nhưng không thể động, ra vẻ rất khâm phục: “Tiểu thí chủ quả rất thanh cao, thật khiến lão tăng cung kính bái phục! Thí chủ đi thong thả, lão nạp không tiễn." Tử Thần khom người thi lễ, cáo từ rời đi.
Tôi đứng trên một hòn đá lớn nơi đầu gió, gió núi thổi cả nửa ngày trời mới bình tâm, tĩnh khí. Nghĩ lại cẩn thận, không thể không khâm phục tên nhóc không có mắt này quả là người có phẩm hạnh rất tốt. Tôi thở dài, con đường báo ân này còn quá xa xôi, cũng xài hết cách từ trên xuống dưới cả rồi.
Mùa hè trên núi Kỳ Bàn rất thoải mái, gió mát hiu hiu, núi yên nước trong. Tôi miễn cưỡng tu hành ở đài ngắm sao, hễ đổ chút mồ hôi liền chạy đi uống một hơi nước suối Cam Lộ, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái như vừa được tẩy rửa. Dòng suối trong vắt uốn lượn men theo núi chảy xuống, không biết có phải chảy về Đông Hải chăng?
Vài ngày nữa thôi chính là đến kì thi Hương, tôi chờ ngày này đã lâu. Huyện Gia Dương cách tỉnh thành một ngày đường, nếu lấy công lực của tôi thì đi về chỉ mất cùng lắm là một canh giờ, hẳn là nên xuất phát đi thôi.
Buổi tối, tôi nhẹ nhàng xuống núi, đi vào Thấm Tâm trà trang như mọi khi, thoáng do dự, tôi tung người bay vào vườn hoa, vẫn ánh nến như trước, một thân ảnh thản nhiên ngồi trước cửa sổ, tôi đứng ở xa nhìn định rời đi, lại gặp bóng hai người phụ nữ, mang theo một cái đèn lồng nho nhỏ. Tôi trốn sau ngọn núi giả, thì ra là mẹ của cậu và Tống mụ.
Hướng Mẫu bước vào thư phòng của Tử Thần, cậu buông quyển sách trong tay, đứng dậy nghênh đón. Hương mẫu ngồi xuống, thuận tay cầm lấy sách của Tử Thần, lật vài trang, sắc mặt khẽ biến, giọng điệu trách móc nặng nề: “Con chỉ cần xem tứ thư ngũ kinh là được rồi, sao lại còn đụng tới những thứ tạp nham này?" Tử Thần im lặng không nói. Hướng mẫu dịu giọng, tiếp: “Sau này phải lên tỉnh, ngày mai theo mẹ tới Ninh Hòa tự thắp hương, mẹ đã chuẩn bị sẵn trăm lượng bạc, cầu xin Bồ Tát ban phúc để đứng cao trong danh sách rồi."Tử Thần ngẩng đầu nhìn mẹ, vẫn lặng im không đáp. Mẹ con thế này thì thật khó chịu. Tôi thở dài, xoay người rời đi, lần đi tỉnh này nếu trôi chảy, Tử Thần cũng sẽ không buồn phiền, tôi cuối cùng cũng có thể tạ ơn cậu ta.
Tôi ngự phong mà đi, chỉ cần uống xong một chung trà thôi là đã lên tỉnh, trên phố sớm yên tĩnh không tiếng động, thi thoảng có vài tiếng chó sủa cũng tiếng đập gõ gì đó mà thôi, tôi chạy về trường thi, tìm được phòng trữ đề, mò ra đề thi, in trên một trang giấy, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn. Cuộc thi này có ba phần, nếu như đều biết trước tất cả các đề, không phải là quá nổi bật hay sao. Tôi chọn một trong ba, nghĩ Tử Thần có thể đứng nhất Tú Tài thì chắc là cũng chẳng phải kém cỏi gì, chỉ cần một phần ba đề thi này, danh hiệu thủ khoa chắc cũng chỉ là một vật trong túi mà thôi, tôi hả hê, xoay người rời đi. Trên đường về tâm tình rất tốt, bay lượn như tiên. Tiếc là đắc ý không lâu, liền có chuyện không vui, tôi làm sao đưa đề cho cậu ta được đây? Nghĩ đến lần nhìn thấy viên ngọc trai kia, có chút sầu muộn.
Tôi băn khoăn mãi cho đến khi tới Thấm Tâm trà trang rồi mà cũng chưa nghĩ ra được cách nào, cầm tờ giấy trong tay, đi vòng vòng trong cái vườn hoa nho nhỏ của nhà Tử Thần suốt mười chín vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra một ý tàm tạm, được hay không để ngày mai rồi tính vậy.
Từ sớm ngày hôm sau, tôi đứng chực chờ trước cửa Thấm Tâm trà trang, rảnh rỗi chẳng việc gì làm, tôi nhớ lại hồi ở Đông Hải cũng là đứng ‘ngóc mỏ’ như này ở Chung Tình điện, chẳng lẽ tôi hợp đứng canh cửa vậy sao? Giời ạ.
Cuối cùng cũng chờ đến khi mặt trời mọc khoảng được hai canh giờ (khoảng 10 giờ sáng) thì mới thấy có một kiệu nhỏ được khiêng ra từ trong cổng, theo sau là Tống mụ. Tử Thần bước ra cuối cùng, có vẻ rất không vui, tôi sờ sờ tờ giấy trong tay áo, chút nữa sẽ giúp cậu ta cao hứng sau. Tôi tràn đầy tự tin, bám đuôi theo sau.
Phía Đông của chân núi Kỳ Bàn có một ngôi chùa Ninh Hòa nho nhỏ, mùng một hay mười lăm thi thoảng có người tới thắp hương. Tôi trước giờ chẳng qua đây lần này, sợ trong đó có vị cao tăng đắc đạo nhìn ra nguồn gốc tôi rồi thu phục. Nghĩ đến đó trong lòng tôi phát run, xem nhiều tiểu thuyết thần tiên ma quái quá, quả nhiên cũng khiến thần hồn nát thần tính. Đoàn người Hướng mẫu đi vào trong, tôi không đi cùng, đứng chờ xa xa trước cửa chùa, cứ cẩn thận thì hơn.
Rất lâu sau, đám người nhà Hướng mẫu mới bước ra, tôi biến thân thành một lão tăng, đi theo sau bọn họ. Được khoảng một trăm bước, tôi rề rề đuổi theo phía sau, nói với đoàn người Tử Thần, khàn khàn hô gọi: “Thí chủ xin dừng bước." Giọng nói vừa thô vừa đục làm tự tôi cũng nhảy dựng. Nhóm người Tử Thần dừng bước, xoay người lại, Hướng mẫu cũng vén rèm kiệu nhìn. Tôi cố tình tạo ra vẻ tu hành đắc đạo, muốn tạo hiệu quả cao. Tôi đến trước Tử Thần, hai tay chắp trước ngực hỏi: “Tiểu thí chủ có phải họ Hướng không?" Tự Thần hành lễ trả lời: “Đúng vậy, không biết đại sư có gì phân phó?"
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Quả nhiên là vậy!" Sau đó kéo Tử Thần thương lượng: “Xin tiểu thí chủ theo lão nói chuyện tí chút."
Tử Thần có vẻ ngơ ngác, tôi đi trước, dẫn cậu ta rời khỏi đến khi nhóm kiệu của Hướng mẫu không còn nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa mới lộ ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tiểu thí chủ, đem qua lão nạp nằm mộng, lại thấy Văn Thù Bồ tát! Ngài nói hôm nay sẽ có một vị trẻ tuổi họ Hướng tới dâng hương, nghĩ ngày thường mẹ cậu ta luôn cung kính thành tâm hướng Phật, lại hay cúng dường, muốn nói với cậu vài câu thơ văn, hòng giúp cậu thi cử, lão nạp tuy là nằm mộng, nhưng mấy câu thơ kia lại như khắc sâu trong đầu, thật sự là chuyện kì lạ! Sau khi tỉnh lại lão đã viết những câu kia ra, nửa tin nửa ngờ. Lại không nghĩ tới quả nhiên ngày hôm nay lại có tiểu thí chủ tới dâng hương, thật đúng là Bồ Tát hiển linh!" Tôi chắp tay, nhắm mắt niệm vài tiếng A di đà phật, những trong bụng thầm hổ thẹn: Văn Đồng Bồ Tát, xin người đừng trách con, tiểu thụ tinh con đây cũng không có cách nào khác mới lấy người ra để lừa gạt, lần sau không dám thế nữa, xin lỗi, thật xin lỗi.
Tôi mở mắt ra, cẩn thận đưa tờ giấy cho Tử Thần, cực kì thành kính. Tử Thần chắp hai tay trước ngực, niệm tiếng A di đà phật nhận lấy. Tôi cảm thấy trên mặt như muốn cười tươi như hoa, cuối cùng cũng giải quyết xong. Thế nhưng sau đó hoa không nở được nữa, Tử Thần kia lại xé tờ giấy rồi bỏ trong tay áo! Vẻ mặt cực kì nghiêm túc đứng đắn, như thể đã ba chục tuổi! Tôi nhìn tay cậu, muốn dụi mắt, có phải mình biến thành lão tăng nên mắt mờ rồi, không nhìn rõ hay không. Tiếc là cậu ta lại nói một tràng, chứng minh rõ ràng rằng, tôi không hề nhầm, cậu ta nói: “Cảm tạ Bồ Tát và đại sư, nhưng tiểu sinh có nhận cũng không thể xem được. Gia mẫu cúng dường hoàn toàn là phật tâm, làm việc thiện cũng không phải vì tham muốn thứ gì. Huống chi Phật nói chúng sinh bình đẳng, tôi đọc đề này, chẳng phải là rất không công bằng với những thí sinh khác hay sao?" Nghe cậu ta một tràng lí lẽ, suýt nữa là tôi nôn ra máu, sao cứ hết lần này tối lần khác cãi lại thế hả, chỉ có thể hung hăng chửi thầm trong bụng: Đúng là tên nhóc không có mắt!
Tôi còn không tin, cậu chẳng qua chỉ là một cậu thanh niên, cứng đầu thế được sao? Tôi hừ thầm trong bụng ba tiếng, tức đến run tay, nhưng không thể động, ra vẻ rất khâm phục: “Tiểu thí chủ quả rất thanh cao, thật khiến lão tăng cung kính bái phục! Thí chủ đi thong thả, lão nạp không tiễn." Tử Thần khom người thi lễ, cáo từ rời đi.
Tôi đứng trên một hòn đá lớn nơi đầu gió, gió núi thổi cả nửa ngày trời mới bình tâm, tĩnh khí. Nghĩ lại cẩn thận, không thể không khâm phục tên nhóc không có mắt này quả là người có phẩm hạnh rất tốt. Tôi thở dài, con đường báo ân này còn quá xa xôi, cũng xài hết cách từ trên xuống dưới cả rồi.
Tác giả :
Thị Kim