Tiêu Tương Thủy Sắc
Chương 25: Lời tình
“Hắt xì, hắt xì…" Trong phòng, mấy bồn than củi cùng lúc đốt, Lôi Bưu quấn mấy lớp chăn bông run lẩy bẩy co ro trên giường, dáng vẻ nước mắt nước mũi ứa ra bên ngoài, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ nhếch nhác.
“Bưu Tử, đến, mau uống hết thuốc, đổ đổ mồ hôi." Bạch Tang Vận cầm lấy thuốc Tả Tường bưng tới đút cho Lôi Bưu uống, sau đó oán trách nhìn người bên cạnh nói, “Khuyết Dương, ngươi sao lại điểm huyệt hắn, để hắn ở bên ngoài đông cứng hơn một canh giờ, nếu không phải Tả thúc phát hiện hắn, Bưu Tử sợ là đã chết cóng."
“Biết rõ thân mình ngươi không khoẻ còn mới sáng sớm đã tới đây, ta để cho hắn thanh tỉnh thanh tỉnh." Lam Khuyết Dương không có nửa phần áy náy nhìn Lôi Bưu trên giường, sáng sớm đã tới thì thôi, còn lớn giọng như thế, y sao có thể có thể bỏ qua cho hắn.
“Trang chủ… Hắn… Hắt xì, hắt xì… Hắn là ai vậy?!" Lôi Bưu sống dở chết dở nhìn Lam Khuyết Dương hỏi, thấy cách nói chuyện và cử chỉ của hai người, xác nhận là người cực kỳ quen biết, nhưng nếu như thế, vì sao hắn một năm nay chưa từng thấy người này.
“Bưu Tử, hắn… là nghĩa đệ của ta…" Bạch Tang Vận vừa mới nói xong, liền thấy mặt Lam Khuyết Dương trầm xuống. Tả thúc ở một bên che miệng cười trộm, nhị thiếu gia cuối cùng cũng đã tìm đến đây, lần này, thiếu gia có thể thoát khỏi cực khổ. Nhưng là… hai người này chung quy vẫn cách một tầng thân phận như vậy, nhị thiếu gia vẫn còn phải khổ a.
“Hắn là huynh đệ của ngươi?!" Đánh mấy cái hắt xì, Lôi Bưu kinh ngạc hô, hắn vừa mới hô câu này, Lam Khuyết Dương trực tiếp tiến lên kéo Bạch Tang Vận bế lên, “Ca, ngươi nên đi nghỉ ngơi." Động tác liền mạch lưu loát, không để cho Bạch Tang Vận chỗ trống để phản kháng chút nào.
“Khuyết Dương!" Bạch Tang Vận có chút sốt ruột, người này từ khi nào trở nên bá đạo như thế, vừa giương mắt nhìn, quả nhiên thấy Lôi Bưu há hốc miệng, vẻ mặt kinh sợ.
“Ta là huynh đệ của hắn, cũng là nam nhân của hắn." Không đếm xỉa tới vẻ khiếp sợ tròng mắt đã sắp rớt ra của Lôi Bưu, Lam Khuyết Dương ôm Bạch Tang Vận liền ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói, “Thân mình ngươi không tốt, bị hắn truyền phong hàn lại ho khan, chờ hắn khỏe lên ngươi lại gặp hắn."
“Tả… Tả thúc… Ta… Hắt xì… Ta vừa rồi, không có nghe lầm chứ… Hắt xì hắt xì…" Lôi Bưu xoa xoa mặt mình, nhất định là hắn nghe lầm, trang chủ sao lại có nam nhân… Không không không, trang chủ vốn là nam nhân… Sao lại như nữ tử bị người ôm như vậy…
“Phó trang chủ, việc này nói ra rất dài dòng, đợi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ nói cho ngươi nghe sau." Biết Lôi Bưu nhất thời không tiếp thu được, Tả Tường trấn an nói.
………
“Khuyết Dương…!" Bạch Tang Vận trở về phòng có chút tức giận khẽ kêu, Khuyết Dương này sao đột nhiên lại thay đổi tính tình?
Lam Khuyết Dương thả Bạch Tang Vận xuống giường, sắc mặt không vui nói: “Ca, ta không muốn giấu giấu giếm giếm, ta là huynh đệ của ngươi nhưng ta…" Cho rằng Bạch Tang Vận không thích kẻ khác biết quan hệ của bọn họ, Lam Khuyết Dương ngồi trên giường, đưa lưng về phía Bạch Tang Vận trầm mặc không nói, thân thể vì ý niệm trong đầu mà siết chặt.
Chịu đựng không khỏe trong người, Bạch Tang Vận dịch đến phía sau Lam Khuyết Dương úp sấp lên lưng hắn, tay vòng qua thắt lưng Lam Khuyết Dương cầm bàn tay đang đặt trên đùi của hắn.
“Khuyết Dương… Ca vừa rồi giận ngươi không phải bởi vì ngươi nói ra quan hệ của hai ta, mà giận ngươi đã là người lớn đến như thế, làm việc lại vẫn theo tính khí của mình. Thất Hà trấn này không thể so với kinh thành, ngươi để Bưu Tử ở ngoài phòng, nếu thật đông cứng mà xảy ra mệnh hệ gì, ngươi bảo ta sau này lấy bộ mặt gì đi gặp hắn? Hắn vì ngươi mà bệnh, ca ở bên chăm sóc cũng là nên vậy, ngươi chẳng phân biệt được nguyên do liền cưỡng ép mang ca về, làm sao còn có bộ dáng của phường chủ Lam phường? Quả thực không có gì khác với đám sơn tặc kia."
Lam Khuyết Dương nghe Bạch Tang Vận nói như vậy, sắc mặt thoáng tốt hơn chút, xoay người, Lam Khuyết Dương vẫn là không yên lòng hỏi: “Ca, ngươi có để ý người khác biết chuyện của hai ta?"
“Ca không muốn lừa dối ngươi, nếu nói không băn khoăn là giả." Bạch Tang Vận dựa vào trong lòng Lam Khuyết Dương buồn bã nói, “Nam tử mến nhau vốn là là chuyện thế tục không dung, huống hồ còn có Hoài Diệp… Hắn là hoàng thượng, ngươi là phường chủ, lại có tước vị, trong cung đã truyền chuyện của Hoài Diệp và ta, nếu lại kéo cả ngươi… Sau này, người khác cười không phải ca, là ngươi cùng Hoài Diệp. Đường đường thiên tử Huệ Diệu quốc, phải cùng một thần tử chia sẻ một người, người này lại là một nam tử… Ca mỗi khi nghĩ tới đây, liền không cách nào an lòng. Mà ngươi… Tính tình lạnh nhạt, trong ngày thường khó tránh khỏi chọc đến một số người, nhân tình trong kinh phức tạp, sau này nếu ai nói cái gì đó ở chỗ Hoài Diệp, hoặc sau thời gian dài, Hoài Diệp không dung được ngươi… Khuyết Dương… Hoài Diệp mặc dù sủng ta, thích ta, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng, thân là hoàng thượng, hắn không thể làm những chuyện khiến cho người trong thiên hạ cười nhạo hắn ấy, bằng không dùng cái gì để thuyết phục dân chúng?"
Tâm tình Lam Khuyết Dương theo lời của Bạch Tang Vận trở nên sung sướng, ca vẫn là hiểu rõ hắn nhất… Cắn lỗ tai Bạch Tang Vận, hắn khẽ hỏi: “Ca, nếu dứt bỏ những thân phận này còn lo ngại gì?"
Tức giận người này ghé vào lỗ tai hắn không thành thật, Bạch Tang Vận nhẹ vỗ Lam Khuyết Dương, “Nếu dứt bỏ những thứ này, ca tùy các ngươi nói như thế nào, cùng lắm thì, ba chúng ta tìm một địa phương không người quy ẩn đi." Bạch Tang Vận thốt ra lời này xong, mặt mày Lam Khuyết Dương lộ ra vui sướng không che đậy.
“Ca…Khuyết Dương… đáng chết…" Tiếng nói Lam Khuyết Dương trở nên cực kỳ khàn khàn. Nói xong chính mình là người đáng chết, bắt đầu gỡ cúc áo của Bạch Tang Vận. Hắn biết… lần sáng nay là có hơi quá, nhưng nghe người này lại vì mình lo lắng như vậy, hắn liền không thể khống chế chính mình.
Kéo vạt áo Lam Khuyết Dương về phía sau nằm xuống, Bạch Tang Vận hôn lên môi Lam Khuyết Dương: “Khuyết Dương… Ta để ý nhất, chính là chuyện lần đó, làm cho ta… quên đi, làm cho ta chỉ nhớ được tốt đẹp các ngươi mang cho ta." Ác mộng một ngày sẽ rời xa, hắn tin tưởng, có bọn họ, cuối cùng sẽ có một ngày, khi hắn nhớ tới đoạn ngày ấy, lòng sẽ không lại như đao cắt.
“Ca… Ngươi có thích ta?" Cẩn thận chen vào nơi chật hẹp ấy, hắn biết vết thương nơi này còn chưa khỏi.
“… Ừm… Thích… Thích Khuyết Dương…" Cư xử ôn nhu, cho hắn biết, mình là khát vọng của người nọ.
“Tang Vận…" Bắt đầu từ lúc nào, y đã muốn gọi hắn một lần như vậy.
“A…" Cũng không biết, nghe thấy người kia gọi hắn như vậy, lại làm hắn có cảm giác mãnh liệt như thế, trong đầu chỉ giữ lại tiếng “Tang Vận" ấy.
“Tang Vận… Tang Vận…" Không cần lại khẽ gọi lúc không có người, cuối cùng có thể quang minh chính đại gọi ngay trước mặt người này.
“Khuyết Dương!…" Đừng gọi nữa, hắn chịu không nổi… Hắn… Trong đầu hiện lên cái gì, khí lực cả người bị từng tiếng khẽ gọi kia làm mất đi không còn nữa.
“Tang Vận… Tang Vận… Tang Vận…" Không phải không thấy được khẩn cầu của ngươi, nhưng ta không muốn ngừng… Ta cũng không biết, gọi ngươi như vậy, sẽ làm ngươi hưng phấn như thế.
“Ưm! A!" Không cần… Không cần lại gọi…
Nghe được trong phòng truyền ra thanh âm làm cho người ta đỏ mặt, Tả Tường lắc đầu, nhị thiếu gia vậy cũng quá gấp gáp, lúc trước thấy thiếu gia đi đứng không ổn lắm, trong lòng hắn cũng sáng tỏ đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa quá hai canh giờ, nhị thiếu gia lại đem thiếu gia làm trên giường… Ai, quên đi, hắn già rồi, không quản được, dù sao nhị thiếu gia có làm bừa thế nào cũng sẽ không thể không để ý đến thân mình thiếu gia, hắn vẫn là sai người chuẩn bị cho thiếu gia chút cháo đi thôi.
………
“Hoàng thượng, Lam phường chủ gửi thư."
“Mau đem tới!" Buông bút, Lưu Hoài Diệp không thể chờ đợi được mở thư ra, vừa mới nhìn mấy lần, hắn liền vui vẻ cười ha hả, “Thật tốt quá… Vẫn là y có biện pháp… Ha ha ha…" Lại nhìn vài lần, Lưu Hoài Diệp nhíu mi lại, một lát sau lại thấy hắn nở nụ cười. Trương Chính ở một bên cẩn thận nghiên cứu chuyện này, trong lòng nói thầm: Rất lâu không thấy hoàng thượng cao hứng như thế, sợ là Lam phường chủ tìm được Bạch chủ tử rồi đi.
Xem xong thư, Lưu Hoài Diệp dường như có chút tức giận nói: “Tang Vận này, thực không cho trẫm bớt lo, lại chạy đến Thất Hà trấn cái nơi xa xôi kia, chẳng trách người Triêu Thiên giám không tìm được hắn."
“Chúc mừng hoàng thượng, cuối cùng cũng có tung tích của Bạch chủ tử." Trương Chính vừa nghe, quỳ xuống vui vẻ hô.
“Đứng lên đi, tuy nói tìm được hắn, nhưng hắn không muốn trở về, thôi thôi, hắn đã không nguyện trở về, vậy chỉ có thể trẫm tự mình đi gặp hắn. Bất quá… Lần này trẫm cũng không khinh tha cho hắn." Trong thư Lam Khuyết Dương đã nói nguyên do Tang Vận không muốn hồi kinh, cùng phỏng đoán của hắn lúc trước không sai biệt lắm, bất quá hắn không nghĩ tới Tang Vận không muốn trở về lại vẫn có một tầng ý tứ khác, nghĩ đến người nọ lại xem nhẹ chính mình như thế, Lưu Hoài Diệp bắt đầu cân nhắc nên trừng phạt người nọ như thế nào.
Trương Chính không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lên tiếng khuyên: “Hoàng thượng, Bạch chủ tử là người tâm tư trong sáng, cùng một chỗ với hoàng thượng mấy năm nay, mọi chuyện đều suy tính thay hoàng thượng, Bạch chủ tử không muốn trở về, chỉ sợ cũng vì những chuyện trước đây kia, hoàng thượng cũng đừng sinh khí với Bạch chủ tử nha."
Mặt Lưu Hoài Diệp lộ vẻ không vui nhìn Trương Chính nói: “Hừ! Chẳng lẽ trẫm không biết tâm tư hắn đối với trẫm sao? Trẫm tức hắn, không phải vì hắn không từ mà biệt, là bởi vì hắn dù sao vẫn luôn thiên vị Lam Khuyết Dương, trẫm có lúc nào từng có ý không dung được y? Hắn lại sợ trẫm ngày nào đó không chịu nổi, sẽ đối Lam Khuyết Dương bất lợi, ngươi nói, trẫm có thể khinh tha cho hắn?!"
Trương Chính ngẩn cả người, không nghĩ Bạch chủ tử lại nghĩ như vậy, lập tức, hắn mở miệng nói: “Hoàng thượng, người là thiên tử, Bạch chủ tử có băn khoăn này cũng là bình thường, hoàng thượng người ngày thường lo liệu quốc sự, khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy, Bạch chủ tử người này lại hay nghĩ nhiều, thiên tử cùng thần tử từ xưa tới nay nào có… chuyện một người." Hai chữ cùng chung, Trương Chính mập mờ cho qua, dù sao chuyện này nói ra cũng ảnh hưởng tới bộ mặt của hoàng thượng.
“Về sau lời này không được nói ra, hắn vốn là để ý những thứ này, nếu để hắn nghe được, nói không chừng cả đời này hắn cũng sẽ không hồi cung." Lưu Hoài Diệp không đáp lại lời của Trương Chính, chỉ là có chút nghiêm khắc phân phó một câu, Trương Chính vội gật đầu xưng dạ, nghĩ thầm: Hoàng thượng hắn… đến tột cùng tính toán ra sao?
Lưu Hoài Diệp nhấc bút viết phong thư, sai người mang cho thân đệ Lưu Hoài Uyên quanh năm đóng giữ tại biên quan, liền đứng dậy ra khỏi thư phòng. Đi vào chỗ ở của Bạch Tang Vận trước kia, Lưu Hoài Diệp tinh tế sờ những thứ từ khi hắn đi rồi chưa từng động tới. Tang Vận… Băn khoăn trong lòng ngươi không phải ta nói mấy câu là có thể loại bỏ, nếu là người bên ngoài, lấy thân phận của ta, chắc chắn sẽ giết Lam Khuyết Dương, người của ta há có thể cho kẻ khác ham muốn, nhưng Tang Vận, ngươi không giống… Năm ấy, nhìn thấy ngươi ở trước mặt ta bị người một kiếm đâm xuyên qua ngực, nhìn thấy trong mắt ngươi ôm nỗi hận rơi xuống nước không thấy tung tích… Nghe người khác nói cho ta biết ngươi bị hai tên súc sinh kia đối đãi như thế nào… Tang Vận, ta và Lam Khuyết Dương nợ ngươi một cái mạng. Bây giờ, ngươi có thể sống, cũng thích ta như ta mong muốn, đây đã là trời cao chiếu cố với Lưu Hoài Diệp ta, ta làm sao còn có thể bất mãn, còn có thể có ý niệm khác trong đầu?
“Bưu Tử, đến, mau uống hết thuốc, đổ đổ mồ hôi." Bạch Tang Vận cầm lấy thuốc Tả Tường bưng tới đút cho Lôi Bưu uống, sau đó oán trách nhìn người bên cạnh nói, “Khuyết Dương, ngươi sao lại điểm huyệt hắn, để hắn ở bên ngoài đông cứng hơn một canh giờ, nếu không phải Tả thúc phát hiện hắn, Bưu Tử sợ là đã chết cóng."
“Biết rõ thân mình ngươi không khoẻ còn mới sáng sớm đã tới đây, ta để cho hắn thanh tỉnh thanh tỉnh." Lam Khuyết Dương không có nửa phần áy náy nhìn Lôi Bưu trên giường, sáng sớm đã tới thì thôi, còn lớn giọng như thế, y sao có thể có thể bỏ qua cho hắn.
“Trang chủ… Hắn… Hắt xì, hắt xì… Hắn là ai vậy?!" Lôi Bưu sống dở chết dở nhìn Lam Khuyết Dương hỏi, thấy cách nói chuyện và cử chỉ của hai người, xác nhận là người cực kỳ quen biết, nhưng nếu như thế, vì sao hắn một năm nay chưa từng thấy người này.
“Bưu Tử, hắn… là nghĩa đệ của ta…" Bạch Tang Vận vừa mới nói xong, liền thấy mặt Lam Khuyết Dương trầm xuống. Tả thúc ở một bên che miệng cười trộm, nhị thiếu gia cuối cùng cũng đã tìm đến đây, lần này, thiếu gia có thể thoát khỏi cực khổ. Nhưng là… hai người này chung quy vẫn cách một tầng thân phận như vậy, nhị thiếu gia vẫn còn phải khổ a.
“Hắn là huynh đệ của ngươi?!" Đánh mấy cái hắt xì, Lôi Bưu kinh ngạc hô, hắn vừa mới hô câu này, Lam Khuyết Dương trực tiếp tiến lên kéo Bạch Tang Vận bế lên, “Ca, ngươi nên đi nghỉ ngơi." Động tác liền mạch lưu loát, không để cho Bạch Tang Vận chỗ trống để phản kháng chút nào.
“Khuyết Dương!" Bạch Tang Vận có chút sốt ruột, người này từ khi nào trở nên bá đạo như thế, vừa giương mắt nhìn, quả nhiên thấy Lôi Bưu há hốc miệng, vẻ mặt kinh sợ.
“Ta là huynh đệ của hắn, cũng là nam nhân của hắn." Không đếm xỉa tới vẻ khiếp sợ tròng mắt đã sắp rớt ra của Lôi Bưu, Lam Khuyết Dương ôm Bạch Tang Vận liền ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói, “Thân mình ngươi không tốt, bị hắn truyền phong hàn lại ho khan, chờ hắn khỏe lên ngươi lại gặp hắn."
“Tả… Tả thúc… Ta… Hắt xì… Ta vừa rồi, không có nghe lầm chứ… Hắt xì hắt xì…" Lôi Bưu xoa xoa mặt mình, nhất định là hắn nghe lầm, trang chủ sao lại có nam nhân… Không không không, trang chủ vốn là nam nhân… Sao lại như nữ tử bị người ôm như vậy…
“Phó trang chủ, việc này nói ra rất dài dòng, đợi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ nói cho ngươi nghe sau." Biết Lôi Bưu nhất thời không tiếp thu được, Tả Tường trấn an nói.
………
“Khuyết Dương…!" Bạch Tang Vận trở về phòng có chút tức giận khẽ kêu, Khuyết Dương này sao đột nhiên lại thay đổi tính tình?
Lam Khuyết Dương thả Bạch Tang Vận xuống giường, sắc mặt không vui nói: “Ca, ta không muốn giấu giấu giếm giếm, ta là huynh đệ của ngươi nhưng ta…" Cho rằng Bạch Tang Vận không thích kẻ khác biết quan hệ của bọn họ, Lam Khuyết Dương ngồi trên giường, đưa lưng về phía Bạch Tang Vận trầm mặc không nói, thân thể vì ý niệm trong đầu mà siết chặt.
Chịu đựng không khỏe trong người, Bạch Tang Vận dịch đến phía sau Lam Khuyết Dương úp sấp lên lưng hắn, tay vòng qua thắt lưng Lam Khuyết Dương cầm bàn tay đang đặt trên đùi của hắn.
“Khuyết Dương… Ca vừa rồi giận ngươi không phải bởi vì ngươi nói ra quan hệ của hai ta, mà giận ngươi đã là người lớn đến như thế, làm việc lại vẫn theo tính khí của mình. Thất Hà trấn này không thể so với kinh thành, ngươi để Bưu Tử ở ngoài phòng, nếu thật đông cứng mà xảy ra mệnh hệ gì, ngươi bảo ta sau này lấy bộ mặt gì đi gặp hắn? Hắn vì ngươi mà bệnh, ca ở bên chăm sóc cũng là nên vậy, ngươi chẳng phân biệt được nguyên do liền cưỡng ép mang ca về, làm sao còn có bộ dáng của phường chủ Lam phường? Quả thực không có gì khác với đám sơn tặc kia."
Lam Khuyết Dương nghe Bạch Tang Vận nói như vậy, sắc mặt thoáng tốt hơn chút, xoay người, Lam Khuyết Dương vẫn là không yên lòng hỏi: “Ca, ngươi có để ý người khác biết chuyện của hai ta?"
“Ca không muốn lừa dối ngươi, nếu nói không băn khoăn là giả." Bạch Tang Vận dựa vào trong lòng Lam Khuyết Dương buồn bã nói, “Nam tử mến nhau vốn là là chuyện thế tục không dung, huống hồ còn có Hoài Diệp… Hắn là hoàng thượng, ngươi là phường chủ, lại có tước vị, trong cung đã truyền chuyện của Hoài Diệp và ta, nếu lại kéo cả ngươi… Sau này, người khác cười không phải ca, là ngươi cùng Hoài Diệp. Đường đường thiên tử Huệ Diệu quốc, phải cùng một thần tử chia sẻ một người, người này lại là một nam tử… Ca mỗi khi nghĩ tới đây, liền không cách nào an lòng. Mà ngươi… Tính tình lạnh nhạt, trong ngày thường khó tránh khỏi chọc đến một số người, nhân tình trong kinh phức tạp, sau này nếu ai nói cái gì đó ở chỗ Hoài Diệp, hoặc sau thời gian dài, Hoài Diệp không dung được ngươi… Khuyết Dương… Hoài Diệp mặc dù sủng ta, thích ta, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng thượng, thân là hoàng thượng, hắn không thể làm những chuyện khiến cho người trong thiên hạ cười nhạo hắn ấy, bằng không dùng cái gì để thuyết phục dân chúng?"
Tâm tình Lam Khuyết Dương theo lời của Bạch Tang Vận trở nên sung sướng, ca vẫn là hiểu rõ hắn nhất… Cắn lỗ tai Bạch Tang Vận, hắn khẽ hỏi: “Ca, nếu dứt bỏ những thân phận này còn lo ngại gì?"
Tức giận người này ghé vào lỗ tai hắn không thành thật, Bạch Tang Vận nhẹ vỗ Lam Khuyết Dương, “Nếu dứt bỏ những thứ này, ca tùy các ngươi nói như thế nào, cùng lắm thì, ba chúng ta tìm một địa phương không người quy ẩn đi." Bạch Tang Vận thốt ra lời này xong, mặt mày Lam Khuyết Dương lộ ra vui sướng không che đậy.
“Ca…Khuyết Dương… đáng chết…" Tiếng nói Lam Khuyết Dương trở nên cực kỳ khàn khàn. Nói xong chính mình là người đáng chết, bắt đầu gỡ cúc áo của Bạch Tang Vận. Hắn biết… lần sáng nay là có hơi quá, nhưng nghe người này lại vì mình lo lắng như vậy, hắn liền không thể khống chế chính mình.
Kéo vạt áo Lam Khuyết Dương về phía sau nằm xuống, Bạch Tang Vận hôn lên môi Lam Khuyết Dương: “Khuyết Dương… Ta để ý nhất, chính là chuyện lần đó, làm cho ta… quên đi, làm cho ta chỉ nhớ được tốt đẹp các ngươi mang cho ta." Ác mộng một ngày sẽ rời xa, hắn tin tưởng, có bọn họ, cuối cùng sẽ có một ngày, khi hắn nhớ tới đoạn ngày ấy, lòng sẽ không lại như đao cắt.
“Ca… Ngươi có thích ta?" Cẩn thận chen vào nơi chật hẹp ấy, hắn biết vết thương nơi này còn chưa khỏi.
“… Ừm… Thích… Thích Khuyết Dương…" Cư xử ôn nhu, cho hắn biết, mình là khát vọng của người nọ.
“Tang Vận…" Bắt đầu từ lúc nào, y đã muốn gọi hắn một lần như vậy.
“A…" Cũng không biết, nghe thấy người kia gọi hắn như vậy, lại làm hắn có cảm giác mãnh liệt như thế, trong đầu chỉ giữ lại tiếng “Tang Vận" ấy.
“Tang Vận… Tang Vận…" Không cần lại khẽ gọi lúc không có người, cuối cùng có thể quang minh chính đại gọi ngay trước mặt người này.
“Khuyết Dương!…" Đừng gọi nữa, hắn chịu không nổi… Hắn… Trong đầu hiện lên cái gì, khí lực cả người bị từng tiếng khẽ gọi kia làm mất đi không còn nữa.
“Tang Vận… Tang Vận… Tang Vận…" Không phải không thấy được khẩn cầu của ngươi, nhưng ta không muốn ngừng… Ta cũng không biết, gọi ngươi như vậy, sẽ làm ngươi hưng phấn như thế.
“Ưm! A!" Không cần… Không cần lại gọi…
Nghe được trong phòng truyền ra thanh âm làm cho người ta đỏ mặt, Tả Tường lắc đầu, nhị thiếu gia vậy cũng quá gấp gáp, lúc trước thấy thiếu gia đi đứng không ổn lắm, trong lòng hắn cũng sáng tỏ đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn chưa quá hai canh giờ, nhị thiếu gia lại đem thiếu gia làm trên giường… Ai, quên đi, hắn già rồi, không quản được, dù sao nhị thiếu gia có làm bừa thế nào cũng sẽ không thể không để ý đến thân mình thiếu gia, hắn vẫn là sai người chuẩn bị cho thiếu gia chút cháo đi thôi.
………
“Hoàng thượng, Lam phường chủ gửi thư."
“Mau đem tới!" Buông bút, Lưu Hoài Diệp không thể chờ đợi được mở thư ra, vừa mới nhìn mấy lần, hắn liền vui vẻ cười ha hả, “Thật tốt quá… Vẫn là y có biện pháp… Ha ha ha…" Lại nhìn vài lần, Lưu Hoài Diệp nhíu mi lại, một lát sau lại thấy hắn nở nụ cười. Trương Chính ở một bên cẩn thận nghiên cứu chuyện này, trong lòng nói thầm: Rất lâu không thấy hoàng thượng cao hứng như thế, sợ là Lam phường chủ tìm được Bạch chủ tử rồi đi.
Xem xong thư, Lưu Hoài Diệp dường như có chút tức giận nói: “Tang Vận này, thực không cho trẫm bớt lo, lại chạy đến Thất Hà trấn cái nơi xa xôi kia, chẳng trách người Triêu Thiên giám không tìm được hắn."
“Chúc mừng hoàng thượng, cuối cùng cũng có tung tích của Bạch chủ tử." Trương Chính vừa nghe, quỳ xuống vui vẻ hô.
“Đứng lên đi, tuy nói tìm được hắn, nhưng hắn không muốn trở về, thôi thôi, hắn đã không nguyện trở về, vậy chỉ có thể trẫm tự mình đi gặp hắn. Bất quá… Lần này trẫm cũng không khinh tha cho hắn." Trong thư Lam Khuyết Dương đã nói nguyên do Tang Vận không muốn hồi kinh, cùng phỏng đoán của hắn lúc trước không sai biệt lắm, bất quá hắn không nghĩ tới Tang Vận không muốn trở về lại vẫn có một tầng ý tứ khác, nghĩ đến người nọ lại xem nhẹ chính mình như thế, Lưu Hoài Diệp bắt đầu cân nhắc nên trừng phạt người nọ như thế nào.
Trương Chính không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lên tiếng khuyên: “Hoàng thượng, Bạch chủ tử là người tâm tư trong sáng, cùng một chỗ với hoàng thượng mấy năm nay, mọi chuyện đều suy tính thay hoàng thượng, Bạch chủ tử không muốn trở về, chỉ sợ cũng vì những chuyện trước đây kia, hoàng thượng cũng đừng sinh khí với Bạch chủ tử nha."
Mặt Lưu Hoài Diệp lộ vẻ không vui nhìn Trương Chính nói: “Hừ! Chẳng lẽ trẫm không biết tâm tư hắn đối với trẫm sao? Trẫm tức hắn, không phải vì hắn không từ mà biệt, là bởi vì hắn dù sao vẫn luôn thiên vị Lam Khuyết Dương, trẫm có lúc nào từng có ý không dung được y? Hắn lại sợ trẫm ngày nào đó không chịu nổi, sẽ đối Lam Khuyết Dương bất lợi, ngươi nói, trẫm có thể khinh tha cho hắn?!"
Trương Chính ngẩn cả người, không nghĩ Bạch chủ tử lại nghĩ như vậy, lập tức, hắn mở miệng nói: “Hoàng thượng, người là thiên tử, Bạch chủ tử có băn khoăn này cũng là bình thường, hoàng thượng người ngày thường lo liệu quốc sự, khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy, Bạch chủ tử người này lại hay nghĩ nhiều, thiên tử cùng thần tử từ xưa tới nay nào có… chuyện một người." Hai chữ cùng chung, Trương Chính mập mờ cho qua, dù sao chuyện này nói ra cũng ảnh hưởng tới bộ mặt của hoàng thượng.
“Về sau lời này không được nói ra, hắn vốn là để ý những thứ này, nếu để hắn nghe được, nói không chừng cả đời này hắn cũng sẽ không hồi cung." Lưu Hoài Diệp không đáp lại lời của Trương Chính, chỉ là có chút nghiêm khắc phân phó một câu, Trương Chính vội gật đầu xưng dạ, nghĩ thầm: Hoàng thượng hắn… đến tột cùng tính toán ra sao?
Lưu Hoài Diệp nhấc bút viết phong thư, sai người mang cho thân đệ Lưu Hoài Uyên quanh năm đóng giữ tại biên quan, liền đứng dậy ra khỏi thư phòng. Đi vào chỗ ở của Bạch Tang Vận trước kia, Lưu Hoài Diệp tinh tế sờ những thứ từ khi hắn đi rồi chưa từng động tới. Tang Vận… Băn khoăn trong lòng ngươi không phải ta nói mấy câu là có thể loại bỏ, nếu là người bên ngoài, lấy thân phận của ta, chắc chắn sẽ giết Lam Khuyết Dương, người của ta há có thể cho kẻ khác ham muốn, nhưng Tang Vận, ngươi không giống… Năm ấy, nhìn thấy ngươi ở trước mặt ta bị người một kiếm đâm xuyên qua ngực, nhìn thấy trong mắt ngươi ôm nỗi hận rơi xuống nước không thấy tung tích… Nghe người khác nói cho ta biết ngươi bị hai tên súc sinh kia đối đãi như thế nào… Tang Vận, ta và Lam Khuyết Dương nợ ngươi một cái mạng. Bây giờ, ngươi có thể sống, cũng thích ta như ta mong muốn, đây đã là trời cao chiếu cố với Lưu Hoài Diệp ta, ta làm sao còn có thể bất mãn, còn có thể có ý niệm khác trong đầu?
Tác giả :
Neleta