Tiêu Tương Thủy Sắc
Chương 14: Ghen tị
Lưu Hoài Diệp từ Kiền Dương cung trở lại tẩm cung, vẫy tay ra hiệu cho người bên cạnh lui, chỉ lưu lại Trương Chính giúp hắn thay y phục. Thay xong thường phục, Lưu Hoài Diệp ngồi trên ghế ngự có chút không vui mở miệng: “Lúc này, ngươi không ở bên cạnh hắn, vào trong cung làm cái gì!"
Trương Chính vừa mới cất long bào không rõ lời nói của hoàng thượng có ý tứ gì, liền thấy trong tẩm cung bỗng nhiên xuất hiện một người, Trương Chính đầu tiên là hoảng sợ, sau đó khi thấy rõ người tới mới thở ra vội vàng ra khỏi tẩm cung.
“Nghe nói hoàng thượng biếm hai nữ nhân đó đến Nội Thanh viện đi, hai lão nhân kia sợ sẽ không để nữ nhi của mình ở nơi đó cả đời." Lam Khuyết Dương đứng bên cửa sổ, không đáp mà hỏi lại.
Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, cầm chén trà chậm rãi uống, nói: “Bọn chúng dám lấy Tang Ức tới áp chế trẫm nạp phi, nên nghĩ đến việc đưa nữ nhi của bọn chúng vào cung, sẽ có kết cục gì. Mấy lão hồ đồ kia thực tưởng rằng trẫm nạp phi là sợ bọn họ. Sau khi trẫm làm thái tử, thì chưa từng sợ bất luận kẻ nào, cho dù là thái hoàng." Buông chén, thần sắc Lưu Hoài Diệp cực kỳ bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra cỗ hàn ý.
“Hoàng thượng, người liệu có lập hậu?" Không hề đếm xỉa việc đêm nay sẽ có hậu quả gì, Lam Khuyết Dương bình thản hỏi.
“Chẳng lẽ là ngươi tối nay đến đây, chính vì là hỏi trẫm chuyện này đi." Lưu Hoài Diệp có chút thâm ý nhìn Lam Khuyết Dương.
“Hoàng thượng, nếu một ngày kia người muốn lập hậu, mong rằng hoàng thượng có thể sớm báo cho Khuyết Dương biết, Khuyết Dương cũng sớm chuẩn bị tốt, thu thập đồ đạc của ca ta, dù sao hoàng thượng người cũng đã quá nhi lập (1), việc lập hậu này cũng không thoát được mấy năm." Vẻ mặt Lam Khuyết Dương nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại mang theo một tia châm chọc.
Lưu Hoài Diệp nghe xong đầu tiên là có chút tức giận, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, thậm chí mang theo vài phần tự đắc nói: “Ha hả, chính là Tang Ức không muốn trẫm lập hậu?"
Làm như không thấy vẻ mặt phấn khởi kia của Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương lạnh lùng nói: “Ca ta nói chờ hoàng thượng người lập hậu, hắn liền đến ở cùng ta."
Thu hồi ý cười, Lưu Hoài Diệp tự rót chén trà, nhưng chưa uống, chỉ là buông mắt nhìn nước trà nói: “Khuyết Dương, thân mình Tang Ức không tốt, thái y đã nói ít nhất còn phải dưỡng bốn, năm năm mới có thể dưỡng về sáu phần, trong cung mặc dù lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng lại yên bình, trong cung lại thuận tiện, rất thích hợp cho hắn an dưỡng. Vả lại, trong cung này tuy có một vài người ưa nói huyên thuyên như thế, nhưng vẫn ít hơn so với bên ngoài, Tang Ức ở trong cung vẫn là thích hợp nhất. Hơn nữa…" Nói tới đây, Lưu Hoài Diệp có chút bất mãn giương mắt nhìn người nọ bên cửa sổ, “Tang Ức đã ở với ngươi năm năm, bây giờ, cũng nên đến phiên hắn ở cùng trẫm mấy năm, huống chi, bây giờ Tang Ức còn có thể thỉnh thoảng tới chỗ ngươi kia ở mấy ngày… Năm đó, vô luận trẫm mời hắn ở lại như thế nào, hắn cũng không qua đêm trong Đông cung của trẫm, so với trẫm, ngươi nên thấy đủ."
“Hoàng thượng, Khuyết Dương là huynh đệ của hắn, năm đó, người tuy là bạn thân của ca ta, nhưng người địa vị thái tử, ca ta đương nhiên sẽ có chỗ cố kỵ." Giọng nói Lam Khuyết Dương thấp xuống, sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không nên đáp ứng người này để ca y ở trong cung.
“Lam Khuyết Dương, ngươi sớm bỏ đi ý niệm mang Tang Ức xuất cung đi, trẫm sẽ không lập hậu, lại càng không để Tang Ức xuất cung ở chỗ khác, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, trẫm há có thể yên tâm." Lưu Hoài Diệp tuy là nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lúc trước nhìn thấy Tang Ức cùng ngươi “thân mật" như vậy, mà hắn lại không thể tỏ vẻ gì, hiện giờ, thật vất vả Tang Ức mới có thể thân thiết với mình, hắn sao có thể chịu đẩy người ra bên ngoài.
“Hoàng thượng, Khuyết Dương cũng biết bên ngoài loạn, nhưng hoàng thượng cũng nên ngẫm lại cho ca ta, một nam tử cả ngày chỉ có thể ở trong cung, không có chỗ để đi, không có gì để làm, hắn hiện giờ lại không nhớ gì, không hiểu gì, ngày dài, hắn chắc chắn lại nghĩ ngợi lung tung." Lam Khuyết Dương hít sâu một cái, tiếng nói khàn khàn, “Ca ta hôm nay nói với ta, nói hắn là một phế nhân, không cho được chúng ta cái gì… nói hắn sợ ngày nào đó hoàng thượng người lập hậu, ta lại cưới vợ, hắn sẽ không có chỗ để đi, sẽ… Ta ngươi sẽ không cần hắn nữa…"
“Hắn sao lại có ý niệm này trong đầu?!" Lưu Hoài Diệp nghe vậy kinh ngạc đến ngây người, sau đấy bắt đầu tự trách, hắn chỉ nghĩ không cho Tang Ức ly khai mình, nhưng không biết lại mang đến cảm giác bất an cho người nọ.
“Hoàng thượng, ca ta hắn mặc dù đã quên chuyện này, nhưng chuyện này sớm đã in trong lòng hắn, bằng không, hắn đã không thường xuyên gặp ác mộng, không có ý niệm này trong đầu." Nhớ tới người đêm nay nằm mơ vẫn còn gọi y, tâm Lam Khuyết Dương bắt đầu đau đớn.
“…" Lưu Hoài Diệp không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Lam Khuyết Dương, sau đó cười khổ nói, “Lam Khuyết Dương, có lúc trẫm thực rất ghen tị với ngươi, Tang Ức bất kể chuyện gì cũng đều nói cho ngươi, nhưng với trẫm… hắn lại luôn gạt, cũng không để trẫm biết hắn suy nghĩ cái gì… Trẫm… ghen tị với ngươi, bất kể lúc nào, đều nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn của hắn." Trước khi mất trí nhớ, y không chạm được vào tâm tư người nọ, mà sau khi mất trí nhớ, y vẫn là không chạm được vào tâm tư người nọ… Chẳng lẽ, trong lòng người ấy, y… vẫn là người ngoài sao?
“Hoàng thượng… Ca ta khi gặp ác mộng vẫn gọi tên người, nếu hắn không để ý người, sau khi hồi tỉnh sẽ không nhớ được người. Hoàng thượng, người là thiên tử, phải gánh vác nhiều chuyện, ca ta hắn trước kia thường nói với ta tuyệt đối không cho ngươi thêm phiền phức, hiện giờ hắn mặc dù đã quên, nhưng Khuyết Dương biết, hắn không nói với người không phải không tin người, mà là không muốn người lo lắng vì hắn." Đối với người đã sống cùng mình nhiều năm như vậy, Lam Khuyết Dương hiểu hắn, cho dù hắn hiện tại có chút khác biệt so với quá khứ, y cũng vẫn hiểu hắn.
“Khuyết Dương, nếu hắn thực sự để ý trẫm, vậy vì sao năm hắn gặp chuyện không may ấy luôn trốn tránh trẫm, đối với lời mời của trẫm hắn cũng là tìm đủ mọi cớ đùn đẩy, thậm chí ngay cả mặt trẫm cũng không nguyện gặp? Nhưng đối với Trì Tuấn cùng Trác Quần, hắn lại không có nửa phần khác thường." Lưu Hoài Diệp nói ra chuyện y để ý trong lòng nhiều năm, năm ấy thái độ của Tang Ức đối với y đại biến, nếu không phải về sau lại xảy ra nhiều chuyện, y chắc chắn ép hỏi người nọ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, đây vẫn là một câu đố không lời giải đáp.
Lam Khuyết Dương dừng một chút, sau đó nhẹ lắc đầu, “Không biết… Năm ấy… ca đối với ta, cũng là như thế." Hai người đối mặt, đáy mắt đều là đối với chuyện xưa không cách nào hiểu rõ.
———
Ngực phập phồng mấy cái, Mạc Tang Ức dần dần tỉnh lại sau giấc ngủ say. Quay đầu nhìn người bên cạnh, Mạc Tang Ức phút chốc thất thần. Nhắm mắt, sau đó mở ra, lại nhắm mắt, rồi mở ra… Mạc Tang Ức ngây ngốc nhìn người đang nhìn mình kia.
“Hoài Diệp…??" Mạc Tang Ức có phần như lọt vào trong sương mù, hắn nhớ… hắn hôm qua đến chỗ Khuyết Dương ở tạm, nhưng vì sao tỉnh lại lại thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ… hắn nhớ lầm, hay là nói, hắn đang nằm mơ? Hắn vẫn còn ở trong cung?
“Tang Ức… Ta cũng không biết ngươi lại nhớ ta đến thế." Lưu Hoài Diệp hôn xuống khóe miệng Mạc Tang Ức, tâm tình phi thường vui vẻ. Đêm qua tới đây, mới vừa lên giường, người này liền ôm chính mình gọi tên hắn mãi, hắn làm sao có thể mất hứng.
“Hoài Diệp… Ta là đang ở trong cung hay là ở chỗ Khuyết Dương?" Mạc Tang Ức sờ sờ khóe miệng, màn đang buông, hắn thật sự nhìn không ra mình rốt cuộc đang ở đâu, buộc lòng phải hỏi người bên cạnh.
“Đương nhiên là ở chỗ Khuyết Dương, ngươi hôm qua xuất cung, không nhớ sao?" Lưu Hoài Diệp vừa nói vừa khẽ hôn lên Mạc Tang Ức, hiếm khi không phải lên triều, hắn muốn cùng người này hảo hảo vuốt ve an ủi một phen.
“Hoài Diệp, từ từ…" Lực đạo của Mạc Tang Ức cũng không lớn đẩy người trên thân mình, vội hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Lưu Hoài Diệp đang mở vạt áo Mạc Tang Ức vừa nghe, ngừng lại, híp mắt nhìn Mạc Tang Ức, có chút nguy hiểm hỏi: “Tang Ức, ngươi không muốn nhìn thấy ta?" Thần tình trên mặt hắn tựa như nếu Mạc Tang Ức nói là đúng, hắn liền đem đối phương ăn vào trong bụng.
“Hoài Diệp, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải nói quốc sự gần đây bề bộn sao?" Cuối cùng cũng kéo được tay ra, Mạc Tang Ức xốc màn lên, trong phòng rất sáng, hắn không biết bây giờ là canh giờ gì, nhưng theo thói quen ngày thường của hắn mà nói, Hoài Diệp lúc này hẳn là phải đang ở trên triều chứ.
“Đêm qua ngủ không được, ta liền tới đây, quả nhiên vẫn là ôm ngươi ta mới có thể ngủ được, về phần quốc sự, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để lỡ quốc sự." Cởi áo lót của Mạc Tang Ức ra, Lưu Hoài Diệp phủ lên phiến tuyết trắng kia.
………
Tiếng thở dốc gấp gáp hết sức rõ ràng nổi lên bên trong giường đã được hạ xuống màn che, thân mình tựa hồ sắp bị thiêu cháy, Mạc Tang Ức bất lực thừa nhận lửa nóng khơi mào bởi đôi môi và tay Lưu Hoài Diệp trên thân hắn.
“Hoàng thượng, người nên hồi cung." Phía bên ngoài màn, một đạo tiếng nói băng lãnh khác biệt hẳn so với trong màn vang lên, môi Lưu Hoài Diệp đang ngậm ngực Mạc Tang Ức ngừng lại, sau đấy lại tiếp tục mút vào.
“Hoài… Ư… Hoài Diệp… A ưm…" Mạc Tang Ức muốn làm cho Lưu Hoài Diệp dừng lại, thế nhưng ngay cả nói cũng không nên lời, biết Khuyết Dương ở bên giường, hắn không muốn để cho y nghe được chính mình phát ra loại thanh âm khiến kẻ khác thẹn thùng này, đành phải cắn môi thật chặt, nhưng sau một khắc, bên kia cũng bị ngậm lấy, hắn lại nhịn không được rên lên.
“Hoàng thượng… Trong cung phái người tới thỉnh người hồi cung." Lam Khuyết Dương nghe thanh âm người nọ phát ra trong màn, nhịn không được giật màn cái “roẹt".
“Khuyết Dương…"
“Lam Khuyết Dương!"
Mạc Tang Ức thẹn thùng nhìn Lam Khuyết Dương, đưa tay nghĩ muốn lấy cái gì đó che lại chính mình; Lưu Hoài Diệp thì phẫn nộ vì chuyện tốt bị người cắt ngang, kéo chăn ở bên cạnh qua che lại cơ thể trần trụi của Mạc Tang Ức.
“Hoàng thượng, trong cung phái người tới, mấy vị ‘lão’ thần của Ti Luật viện, Văn Thư viện cùng Thái Thư viện muốn yết kiến hoàng thượng." Lam Khuyết Dương cứ như vậy kéo màn, ánh mắt thúc giục.
“Để bọn họ chờ." Cuộn người trong chăn đến không thể cử động được, Lưu Hoài Diệp xuống giường để Trương Chính đi vào mặc y phục cho hắn, cũng thuận tay đoạt lấy tấm màn trong tay Lam Khuyết Dương thả xuống, “Trẫm đói bụng, ăn đồ ăn sáng trước rồi hãy nói, bảo người bưng đồ ăn sáng đến chỗ này, trẫm cùng ăn với Tang Ức."
“Hoài Diệp, ngươi ăn đi, ta không đói bụng." Mạc Tang Ức đã đem chính mình bọc lấy gắt gao vừa nghe thấy, vội quay lại giường, hắn lúc này nào có bộ mặt mà đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, điểm tâm đã được chuẩn bị xong, thỉnh hoàng thượng rửa mặt chải đầu rồi đi sảnh phụ dùng bữa." Lam Khuyết Dương phi thường băng lãnh nhìn Lưu Hoài Diệp, vô lễ nâng ngón tay hướng cửa.
“Đừng để hắn bị đói." Lưu Hoài Diệp tâm tình tốt không có chấp nhặt với Lam Khuyết Dương, có thể nói, vẻ mặt u ám của Lam Khuyết Dương càng làm cho tâm tình hắn cực tốt, rửa mặt xong, mặt Lưu Hoài Diệp mang gió xuân đi ra ngoài, Trương Chính bối rối nhìn hoàng thượng và Lam Khuyết Dương một cái, thở dài một tiếng cũng vội theo ra, thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại có Lam Khuyết Dương vẻ mặt sương lạnh cùng Mạc Tang Ức tìm không thấy y phục của mình, còn đang ở trên giường.
Chú thích
(1) nhi lập: chỉ tuổi 30, trong câu “tam thập nhi lập", có nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập ↑
Trương Chính vừa mới cất long bào không rõ lời nói của hoàng thượng có ý tứ gì, liền thấy trong tẩm cung bỗng nhiên xuất hiện một người, Trương Chính đầu tiên là hoảng sợ, sau đó khi thấy rõ người tới mới thở ra vội vàng ra khỏi tẩm cung.
“Nghe nói hoàng thượng biếm hai nữ nhân đó đến Nội Thanh viện đi, hai lão nhân kia sợ sẽ không để nữ nhi của mình ở nơi đó cả đời." Lam Khuyết Dương đứng bên cửa sổ, không đáp mà hỏi lại.
Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, cầm chén trà chậm rãi uống, nói: “Bọn chúng dám lấy Tang Ức tới áp chế trẫm nạp phi, nên nghĩ đến việc đưa nữ nhi của bọn chúng vào cung, sẽ có kết cục gì. Mấy lão hồ đồ kia thực tưởng rằng trẫm nạp phi là sợ bọn họ. Sau khi trẫm làm thái tử, thì chưa từng sợ bất luận kẻ nào, cho dù là thái hoàng." Buông chén, thần sắc Lưu Hoài Diệp cực kỳ bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra cỗ hàn ý.
“Hoàng thượng, người liệu có lập hậu?" Không hề đếm xỉa việc đêm nay sẽ có hậu quả gì, Lam Khuyết Dương bình thản hỏi.
“Chẳng lẽ là ngươi tối nay đến đây, chính vì là hỏi trẫm chuyện này đi." Lưu Hoài Diệp có chút thâm ý nhìn Lam Khuyết Dương.
“Hoàng thượng, nếu một ngày kia người muốn lập hậu, mong rằng hoàng thượng có thể sớm báo cho Khuyết Dương biết, Khuyết Dương cũng sớm chuẩn bị tốt, thu thập đồ đạc của ca ta, dù sao hoàng thượng người cũng đã quá nhi lập (1), việc lập hậu này cũng không thoát được mấy năm." Vẻ mặt Lam Khuyết Dương nghiêm túc, nhưng ngữ khí lại mang theo một tia châm chọc.
Lưu Hoài Diệp nghe xong đầu tiên là có chút tức giận, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười, thậm chí mang theo vài phần tự đắc nói: “Ha hả, chính là Tang Ức không muốn trẫm lập hậu?"
Làm như không thấy vẻ mặt phấn khởi kia của Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương lạnh lùng nói: “Ca ta nói chờ hoàng thượng người lập hậu, hắn liền đến ở cùng ta."
Thu hồi ý cười, Lưu Hoài Diệp tự rót chén trà, nhưng chưa uống, chỉ là buông mắt nhìn nước trà nói: “Khuyết Dương, thân mình Tang Ức không tốt, thái y đã nói ít nhất còn phải dưỡng bốn, năm năm mới có thể dưỡng về sáu phần, trong cung mặc dù lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng lại yên bình, trong cung lại thuận tiện, rất thích hợp cho hắn an dưỡng. Vả lại, trong cung này tuy có một vài người ưa nói huyên thuyên như thế, nhưng vẫn ít hơn so với bên ngoài, Tang Ức ở trong cung vẫn là thích hợp nhất. Hơn nữa…" Nói tới đây, Lưu Hoài Diệp có chút bất mãn giương mắt nhìn người nọ bên cửa sổ, “Tang Ức đã ở với ngươi năm năm, bây giờ, cũng nên đến phiên hắn ở cùng trẫm mấy năm, huống chi, bây giờ Tang Ức còn có thể thỉnh thoảng tới chỗ ngươi kia ở mấy ngày… Năm đó, vô luận trẫm mời hắn ở lại như thế nào, hắn cũng không qua đêm trong Đông cung của trẫm, so với trẫm, ngươi nên thấy đủ."
“Hoàng thượng, Khuyết Dương là huynh đệ của hắn, năm đó, người tuy là bạn thân của ca ta, nhưng người địa vị thái tử, ca ta đương nhiên sẽ có chỗ cố kỵ." Giọng nói Lam Khuyết Dương thấp xuống, sớm biết như vậy, lúc trước sẽ không nên đáp ứng người này để ca y ở trong cung.
“Lam Khuyết Dương, ngươi sớm bỏ đi ý niệm mang Tang Ức xuất cung đi, trẫm sẽ không lập hậu, lại càng không để Tang Ức xuất cung ở chỗ khác, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, trẫm há có thể yên tâm." Lưu Hoài Diệp tuy là nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lúc trước nhìn thấy Tang Ức cùng ngươi “thân mật" như vậy, mà hắn lại không thể tỏ vẻ gì, hiện giờ, thật vất vả Tang Ức mới có thể thân thiết với mình, hắn sao có thể chịu đẩy người ra bên ngoài.
“Hoàng thượng, Khuyết Dương cũng biết bên ngoài loạn, nhưng hoàng thượng cũng nên ngẫm lại cho ca ta, một nam tử cả ngày chỉ có thể ở trong cung, không có chỗ để đi, không có gì để làm, hắn hiện giờ lại không nhớ gì, không hiểu gì, ngày dài, hắn chắc chắn lại nghĩ ngợi lung tung." Lam Khuyết Dương hít sâu một cái, tiếng nói khàn khàn, “Ca ta hôm nay nói với ta, nói hắn là một phế nhân, không cho được chúng ta cái gì… nói hắn sợ ngày nào đó hoàng thượng người lập hậu, ta lại cưới vợ, hắn sẽ không có chỗ để đi, sẽ… Ta ngươi sẽ không cần hắn nữa…"
“Hắn sao lại có ý niệm này trong đầu?!" Lưu Hoài Diệp nghe vậy kinh ngạc đến ngây người, sau đấy bắt đầu tự trách, hắn chỉ nghĩ không cho Tang Ức ly khai mình, nhưng không biết lại mang đến cảm giác bất an cho người nọ.
“Hoàng thượng, ca ta hắn mặc dù đã quên chuyện này, nhưng chuyện này sớm đã in trong lòng hắn, bằng không, hắn đã không thường xuyên gặp ác mộng, không có ý niệm này trong đầu." Nhớ tới người đêm nay nằm mơ vẫn còn gọi y, tâm Lam Khuyết Dương bắt đầu đau đớn.
“…" Lưu Hoài Diệp không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Lam Khuyết Dương, sau đó cười khổ nói, “Lam Khuyết Dương, có lúc trẫm thực rất ghen tị với ngươi, Tang Ức bất kể chuyện gì cũng đều nói cho ngươi, nhưng với trẫm… hắn lại luôn gạt, cũng không để trẫm biết hắn suy nghĩ cái gì… Trẫm… ghen tị với ngươi, bất kể lúc nào, đều nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn của hắn." Trước khi mất trí nhớ, y không chạm được vào tâm tư người nọ, mà sau khi mất trí nhớ, y vẫn là không chạm được vào tâm tư người nọ… Chẳng lẽ, trong lòng người ấy, y… vẫn là người ngoài sao?
“Hoàng thượng… Ca ta khi gặp ác mộng vẫn gọi tên người, nếu hắn không để ý người, sau khi hồi tỉnh sẽ không nhớ được người. Hoàng thượng, người là thiên tử, phải gánh vác nhiều chuyện, ca ta hắn trước kia thường nói với ta tuyệt đối không cho ngươi thêm phiền phức, hiện giờ hắn mặc dù đã quên, nhưng Khuyết Dương biết, hắn không nói với người không phải không tin người, mà là không muốn người lo lắng vì hắn." Đối với người đã sống cùng mình nhiều năm như vậy, Lam Khuyết Dương hiểu hắn, cho dù hắn hiện tại có chút khác biệt so với quá khứ, y cũng vẫn hiểu hắn.
“Khuyết Dương, nếu hắn thực sự để ý trẫm, vậy vì sao năm hắn gặp chuyện không may ấy luôn trốn tránh trẫm, đối với lời mời của trẫm hắn cũng là tìm đủ mọi cớ đùn đẩy, thậm chí ngay cả mặt trẫm cũng không nguyện gặp? Nhưng đối với Trì Tuấn cùng Trác Quần, hắn lại không có nửa phần khác thường." Lưu Hoài Diệp nói ra chuyện y để ý trong lòng nhiều năm, năm ấy thái độ của Tang Ức đối với y đại biến, nếu không phải về sau lại xảy ra nhiều chuyện, y chắc chắn ép hỏi người nọ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, đây vẫn là một câu đố không lời giải đáp.
Lam Khuyết Dương dừng một chút, sau đó nhẹ lắc đầu, “Không biết… Năm ấy… ca đối với ta, cũng là như thế." Hai người đối mặt, đáy mắt đều là đối với chuyện xưa không cách nào hiểu rõ.
———
Ngực phập phồng mấy cái, Mạc Tang Ức dần dần tỉnh lại sau giấc ngủ say. Quay đầu nhìn người bên cạnh, Mạc Tang Ức phút chốc thất thần. Nhắm mắt, sau đó mở ra, lại nhắm mắt, rồi mở ra… Mạc Tang Ức ngây ngốc nhìn người đang nhìn mình kia.
“Hoài Diệp…??" Mạc Tang Ức có phần như lọt vào trong sương mù, hắn nhớ… hắn hôm qua đến chỗ Khuyết Dương ở tạm, nhưng vì sao tỉnh lại lại thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ… hắn nhớ lầm, hay là nói, hắn đang nằm mơ? Hắn vẫn còn ở trong cung?
“Tang Ức… Ta cũng không biết ngươi lại nhớ ta đến thế." Lưu Hoài Diệp hôn xuống khóe miệng Mạc Tang Ức, tâm tình phi thường vui vẻ. Đêm qua tới đây, mới vừa lên giường, người này liền ôm chính mình gọi tên hắn mãi, hắn làm sao có thể mất hứng.
“Hoài Diệp… Ta là đang ở trong cung hay là ở chỗ Khuyết Dương?" Mạc Tang Ức sờ sờ khóe miệng, màn đang buông, hắn thật sự nhìn không ra mình rốt cuộc đang ở đâu, buộc lòng phải hỏi người bên cạnh.
“Đương nhiên là ở chỗ Khuyết Dương, ngươi hôm qua xuất cung, không nhớ sao?" Lưu Hoài Diệp vừa nói vừa khẽ hôn lên Mạc Tang Ức, hiếm khi không phải lên triều, hắn muốn cùng người này hảo hảo vuốt ve an ủi một phen.
“Hoài Diệp, từ từ…" Lực đạo của Mạc Tang Ức cũng không lớn đẩy người trên thân mình, vội hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Lưu Hoài Diệp đang mở vạt áo Mạc Tang Ức vừa nghe, ngừng lại, híp mắt nhìn Mạc Tang Ức, có chút nguy hiểm hỏi: “Tang Ức, ngươi không muốn nhìn thấy ta?" Thần tình trên mặt hắn tựa như nếu Mạc Tang Ức nói là đúng, hắn liền đem đối phương ăn vào trong bụng.
“Hoài Diệp, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải nói quốc sự gần đây bề bộn sao?" Cuối cùng cũng kéo được tay ra, Mạc Tang Ức xốc màn lên, trong phòng rất sáng, hắn không biết bây giờ là canh giờ gì, nhưng theo thói quen ngày thường của hắn mà nói, Hoài Diệp lúc này hẳn là phải đang ở trên triều chứ.
“Đêm qua ngủ không được, ta liền tới đây, quả nhiên vẫn là ôm ngươi ta mới có thể ngủ được, về phần quốc sự, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để lỡ quốc sự." Cởi áo lót của Mạc Tang Ức ra, Lưu Hoài Diệp phủ lên phiến tuyết trắng kia.
………
Tiếng thở dốc gấp gáp hết sức rõ ràng nổi lên bên trong giường đã được hạ xuống màn che, thân mình tựa hồ sắp bị thiêu cháy, Mạc Tang Ức bất lực thừa nhận lửa nóng khơi mào bởi đôi môi và tay Lưu Hoài Diệp trên thân hắn.
“Hoàng thượng, người nên hồi cung." Phía bên ngoài màn, một đạo tiếng nói băng lãnh khác biệt hẳn so với trong màn vang lên, môi Lưu Hoài Diệp đang ngậm ngực Mạc Tang Ức ngừng lại, sau đấy lại tiếp tục mút vào.
“Hoài… Ư… Hoài Diệp… A ưm…" Mạc Tang Ức muốn làm cho Lưu Hoài Diệp dừng lại, thế nhưng ngay cả nói cũng không nên lời, biết Khuyết Dương ở bên giường, hắn không muốn để cho y nghe được chính mình phát ra loại thanh âm khiến kẻ khác thẹn thùng này, đành phải cắn môi thật chặt, nhưng sau một khắc, bên kia cũng bị ngậm lấy, hắn lại nhịn không được rên lên.
“Hoàng thượng… Trong cung phái người tới thỉnh người hồi cung." Lam Khuyết Dương nghe thanh âm người nọ phát ra trong màn, nhịn không được giật màn cái “roẹt".
“Khuyết Dương…"
“Lam Khuyết Dương!"
Mạc Tang Ức thẹn thùng nhìn Lam Khuyết Dương, đưa tay nghĩ muốn lấy cái gì đó che lại chính mình; Lưu Hoài Diệp thì phẫn nộ vì chuyện tốt bị người cắt ngang, kéo chăn ở bên cạnh qua che lại cơ thể trần trụi của Mạc Tang Ức.
“Hoàng thượng, trong cung phái người tới, mấy vị ‘lão’ thần của Ti Luật viện, Văn Thư viện cùng Thái Thư viện muốn yết kiến hoàng thượng." Lam Khuyết Dương cứ như vậy kéo màn, ánh mắt thúc giục.
“Để bọn họ chờ." Cuộn người trong chăn đến không thể cử động được, Lưu Hoài Diệp xuống giường để Trương Chính đi vào mặc y phục cho hắn, cũng thuận tay đoạt lấy tấm màn trong tay Lam Khuyết Dương thả xuống, “Trẫm đói bụng, ăn đồ ăn sáng trước rồi hãy nói, bảo người bưng đồ ăn sáng đến chỗ này, trẫm cùng ăn với Tang Ức."
“Hoài Diệp, ngươi ăn đi, ta không đói bụng." Mạc Tang Ức đã đem chính mình bọc lấy gắt gao vừa nghe thấy, vội quay lại giường, hắn lúc này nào có bộ mặt mà đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, điểm tâm đã được chuẩn bị xong, thỉnh hoàng thượng rửa mặt chải đầu rồi đi sảnh phụ dùng bữa." Lam Khuyết Dương phi thường băng lãnh nhìn Lưu Hoài Diệp, vô lễ nâng ngón tay hướng cửa.
“Đừng để hắn bị đói." Lưu Hoài Diệp tâm tình tốt không có chấp nhặt với Lam Khuyết Dương, có thể nói, vẻ mặt u ám của Lam Khuyết Dương càng làm cho tâm tình hắn cực tốt, rửa mặt xong, mặt Lưu Hoài Diệp mang gió xuân đi ra ngoài, Trương Chính bối rối nhìn hoàng thượng và Lam Khuyết Dương một cái, thở dài một tiếng cũng vội theo ra, thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại có Lam Khuyết Dương vẻ mặt sương lạnh cùng Mạc Tang Ức tìm không thấy y phục của mình, còn đang ở trên giường.
Chú thích
(1) nhi lập: chỉ tuổi 30, trong câu “tam thập nhi lập", có nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập ↑
Tác giả :
Neleta