Tiểu Trư Tầm Thân Ký
Chương 9: Hạn chế
La thương nhân cự kỳ hớn hở dùng roi ngựa chỉ về phía trước: " rẽ chỗ ngoặt bên kia, bên hồ nhỏ trên sườn núi, chính là cái tiểu *** ta nói kia."
Người đi cùng gã tuổi hơn hai mươi, khí vũ hiên ngang, tỏ rõ là nhân tài, mặc trường y gấm Tứ Xuyên, eo thắt đai ngọc, thật là hoa lệ. Khẽ cau mày nói: “Thật sự ngon như nươi nói?"
“Hắc, có ngon hay không ngài nếm thử sẽ biết, mỹ vị còn ở phía sau, hiếm thấy chính là không theo cách cũ."
" Làm sao không theo cách cũ?"
“Hắc hắc, cái này phải để Lan đại thiếu gia ngài tự mình đánh giá một chút, ngài là người trong nghề, ta khen mười câu trăm câu, cũng không bằng ngài khen một câu, ngài nói có đúng hay không? “
La thương nhân khoe cái mấu chốt nho nhỏ, làm cho Lan đại thiếu gia nổi lên hứng thú, gật đầu nói: “Nếu thật có nửa phần tốt như ngươi ca tụng, ta liền thưởng cho ngươi."
“Được, ta đây liền đợi lĩnh phần thưởng của đại thiếu gia." La thương nhân rất chắc chắn.
Hai con ngựa thuận theo thế núi rẽ ngoặt, phía trước rộng mở sáng sủa, bên đường lớn một vùng sóng biếc lăn tăn, hồ nước không lớn xanh biếc trùng điệp, liên tục kéo dài đến bờ bên kia, điểm xuyết chút sen hồng, theo gió rung rinh. Trên bờ một mảnh sườn dốc cỏ xanh, có một gian phòng trúc dân dã nho nhỏ, cùng với cách xây dựng phòng ốc của người dân trong thôn bất đồng, ngược lại có mấy phần lịch sự tao nhã.
Lan đại thiếu gia gật đầu, chọn nơi thanh sơn thủy tú mở ***, nghĩ đến *** chủ này cũng có mấy phần phong nhã — gồm cả không hiểu thế sự, bởi vì nơi này trừ phong cảnh đẹp, đặc điểm lớn nhất chính là ít người lui tới.
Nhưng tại sao nhiều người chen chúc huyên náo ở bên đường vậy?
La thương nhân nhảy xuống ngựa, chen đến hỏi đám người, trở lại kỳ quái nói: " Tiểu *** này không biết làm sao, lập cái quy củ mới, mỗi ngày tiếp khách không nhiều hơn năm người."
Lan đại thiếu gia cảm thấy rất kỳ quái, nào có *** mở ra lại hạn số người đến? Đừng nói là khách nhân còn chưa tới trước cửa, đã xa xa ngoài cửa cự tuyệt người ta, đây là kiểu kinh doanh gì vậy?
Người phía trước nói nhao nhao, Lan đại thiếu gia xuống ngựa, từ từ bước đi thong thả vào đám người, thấy một tên béo nổi giận đùng đùng gập thắt lưng cùng người tranh luận, Lan đại thiếu gia không thấy được đối thủ tranh luận của gã, chỉ nghe gã nói: “… Ta mặc kệ, ta muốn ăn, ngày hôm trước cũng đã nói với Đỗ lão bản, hôm nay mang huynh đệ của ta tới đây, hắn đã đồng ý, ngươi dám không cho?"
Không nghe được có người đáp lại gã, một lão giả thong thả ung dung nói: “Người trẻ tuổi, cậu nhìn tuổi của ta cũng đủ làm gia gia của cậu, chạy đường xa như vậy chỉ vì ăn món chim trả nấu lúa mạch do Đỗ lão bản làm, xin cậu dẹp đường, để cho ta qua đi?"
Vẫn là không ai đáp lão.
Lại một người trung niên cười hề hề nói: “Mở *** làm ăn, làm như vậy là để thu vào nhiều tiền tài, tiểu huynh đệ, ngươi để cho ta đi qua, tiền cơm hôm nay ta trả gấp đôi, như thế nào?"
Vài người khác cũng hỗn loạn nói: “Đúng, chúng ta trả gấp đôi, có được hay không?"
Lan đại thiếu gia cảm thấy rất thú vị, xem ra món ăn của Đỗ lão bản này lực hấp dẫn không nhỏ a, nhiều người như vậy tìm đến muốn nếm thử cho sướng miệng, nhưng đến tột bọn họ nói chuyện với ai vậy? Hắn tiến gần về phía trước, thấy đứng ở trước mặt tên béo cũng không có người a.
“Hừ, ta quản ngươi cho phép hay không, dù sao ta đã đi rồi! " Tên béo rốt cục nổi giận, nhấc chân đi về phía trước, mới vừa bước ra một bước, “A " kêu to một tiếng nhảy dựng lên: “Ngươi! Ngươi dám đánh người! “
Một thanh âm lạnh như băng thanh âm từ trên mặt đất phát ra: " Mỗi ngày năm người, tuyệt đối không tăng thêm."
Lan đại thiếu gia vừa đi về phía trước hai bước, gạt đám người ra, giờ mới nhìn thấy hóa ra trên cỏ có một thiếu niên áo đen đang nằm, một tay lười biếng đỡ lấy đầu, trong tay kia cầm một cành cây nhỏ dài, đưa qua đưa lại.
Tên béo chỉ vào thiếu niên chửi ầm lên, Lan đại thiếu gia lại ngó chừng thiếu niên kia không chớp mắt, trong lòng kinh diễm, không nghĩ tớinơi sơn dã này, lại có như thế nhân vật, đặc biệt là cái kia trong trẻo lạnh lùng xuất trần khí chất, lại càng theo sở không thấy. Lan đại thiếu gia duyệt vô số người, lại là lần đầu tiên có Ầm đột nhiên động tâm cảm giác.
Áo đen thiếu niên lãnh đạm nhìn tên béo đang giận dữ, trên mặt vô hỉ vô nộ, tựa như không có nghe thấy, tên béo mắng không hiệu quả, dứt khoát cất bước xông tới, thiếu niên cổ tay run lên, cành cây quét qua, tên béo liền kêu rên một tiếng, đau đến mức bưng chân nhảy dưng. Cành cây kia vừa mịn vừa dài, trên đầu còn có mấy phiến lá xanh, không thấy chỗ nào đặc biệt, bị y vũ động, lại mang theo tiếng sấm sét, dựa vào tiếng kêu của tên béo mà xem, lực đạo thật đúng là không nhỏ.
Hai người kia thấy từ chính diện không qua được, lặng lẽ tránh ra, muốn từ bên cạnh vòng qua, thiếu niên đợi nhóm đi lên sườn dốc, đưa tay bắn ra, chỉ nghe hai người kia kinh hô một tiếng, ngã lăn trên sườn dốc, hồi lâu không bò dậy nổi.
Lần này tất cả mọi người không dám xông lên nữa, liền ngươi một lời ta một câu thuyết phục thiếu niên, thiếu niên mặt không chút thay đổi, trong tay qua lại phất cành cây, vẫn là không mở miệng.
La thương nhân nhìn không được, chen đến phía trước, cùng cười nói: “A, tiểu huynh đệ, là ngươi nha, hôm nay tại sao, tại sao không để cho người đến ăn cơm? Đỗ lão bản muốn đóng cửa nghỉ ngơi sao?"
Tiểu Trư nói: “Mỗi ngày chỉ giới hạn năm vị khách, hôm nay đầy khách rồi."Y ngữ khí bình thản, chẳng qua là luận sự, không mang theo chút tâm tình nào. La thương nhân theo tay của y nhìn lại, quả nhiên trên cỏ cắm một tấm bảng nho nhỏ, viết “Đầy khách “.
Hắc, thật là có chuyện cự tuyệt khách ngoài cửa a, La thương nhân thật bất ngờ, chuyển mắt nhìn Lan đại thiếu gia, Lan đại thiếu gia mặt tươi cười, nhẹ nhàng phất phất quạt giấy, so món ăn của Đỗ lão bản trong truyền thuyết, hắn rõ ràng cảm thấy hứng thú với thiếu niên này hơn.
La thương nhân lại nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết, ta là lão bằng hữu của Đỗ lão bản, hôm nay cố ý mang bằng hữu tới đây, có thể hay không xin cậu châm chước một chút?"
Tiểu Trư lắc đầu, không để ý đến gã nữa, hai người ở xa kia bò dậy, trong đó một người muốn đi, người còn lại dường như phẫn nộ, chợt hướng trên sườn núi phóng đi, Tiểu Trư phất tay lên, người nọ còn chưa chạy được ba bước, liền kinh hô ngã xuống, lúc này ôm chân trên mặt đất lăn qua lăn lại, hẳn là không bò dậy nổi.
Lan đại thiếu gia ánh mắt rơi vào đống đá nhỏ bên cạnh Tiểu Trư, hứng thú với thiếu niên này càng sâu, dựa vào thủ pháp y dùng cành cây và kỹ xảo ném đá đả thương người, nhìn ra được thiếu niên này võ công tương đối khá.
Lão giả kia lắc đầu nói: “Người thiếu niên, mọi người ở xa tới là khách, ngươi không chịu tiếp đãi thì thôi, tại sao còn muốn đả thương người?"
Tiểu Trư lạnh lùng thốt: “Ta đã nói qua mỗi ngày năm người, người tới chậm mời ngày mai lại đến, bọn họ không chịu nghe, không trách được ta."
Lão giả thở dài nói: “Ngươi như vậy cũng không phải là hòa khí sinh lợi a, Đỗ lão bản đồng ý để ngươi làm như vậy sao?"
Tiểu Trư nói: “Hắn thích làm thức ăn cho người ta ăn, chúng ta mới mở ***, không vì sinh lợi."
Tất cả mọi người cảm thấy lạ lùng, mở *** còn không phải vì kiếm tiền? Nhưng nhìn những gì thiếu niên này làm, liền khiến cho người ta muốn không tin cũng không được, buộc lòng phải than thở, xoay người tản ra.
Lão giả cũng thở dài, từ từ muốn đi, Tiểu Trư nói: “Lão gia gia, ngày mai ngươi tới sớm một chút, ta liền cho ngươi đi vào."
Lão giả cười khổ nói: “Ta là ra ngoài rất sớm sớm, bất quá đi chậm, đến nơi này, cũng không kịp rồi."
Tiểu Trư nói: “Ta đây tính ông một chỗ vào ngày mai, bất kể ông chừng nào tới đều được."
Lan đại thiếu gia thầm nghĩ: đứa nhỏ này còn rất kính lão.
Lão giả vui vẻ nói cám ơn, những người khác cũng không cầu mong nữa, tên béo bị đánh hai cái kia thở phì phì nói: “Thế chúng ta đây? Tại sao chúng ta không đi muộn, lại không cho vào? Ngày mai người tới nếu còn vượt quá năm người, ngươi lại không cho vào, vậy chúng ta không phải là công toi sao?"
Tiểu Trư lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Lan đại thiếu gia nhìn chung quanh, động thân ra, nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta tới nghĩ biện pháp, hôm nay mọi người tới xếp thứ tự, nhận biển số, mỗi ngày năm người, xếp ngày nào tính ngày đó, đến lúc đó lại đến, cũng đỡ mất công đi, có được hay không?"
Mọi người ầm ầm tán thưởng, La thương nhân vội chạy đến rừng trúc ven đường chặt xuống mấy cây trúc, chẻ ra một ít mảnh trúc, ở phía trên khắc ký hiệu, ngay lúc đó mọi người xếp hàng, mỗi người nhận một mảnh thẻ tre, rời đi bốn phía.
Tiểu Trư nhìn mọi người tản đi, cũng đứng dậy rời đi, Lan đại thiếu gia cất giọng nói: “Tiểu huynh đệ, xin dừng bước."
Tiểu Trư cước bộ không ngừng, tựa như không có nghe thấy, trong chớp mắt đi xa. Lan đại thiếu gia nhìn bóng lưng của y, bên khóe miệng khẽ cười.
La thương nhân lại gần nói: “Đứa nhỏ này không giống người khác, Lan đại thiếu gia ngươi đừng chấp nhặt với y."
Lan đại thiếu gia thú vị hỏi: “Hả, làm sao y không giống?"
La thương nhân đem tình huống hai lần trước nhìn thấy Tiểu Trư nói một lần cho hắn, lại nói: “Nhìn bộ dạng y chính là chỉ nghe lời mỗi mình Đỗ lão bản …, đối những người khác, đều không để vào mắt."
Lan đại thiếu gia gật đầu, mỉm cười nói: “Nói như vậy, nếu muốn có được y, trước tiên nhất định phải đem vị Đỗ lão bản ngươi nói kia giải quyết mới được."
Mí mắt La thương nhân nháy hai cái, cười cười gượng gạo, không nói tiếp.
Lan đại thiếu gia xoay người lên ngựa, nói: “Đi thôi, hai ngày tới ngươi phái người ngó chừng một chút, đợi lúc vị Đỗ lão bản kia lên trấn mua đồ, mời hắn đến trong thành đi."
La thương nhânsau đó lên ngựa, kỳ quái nói: “Chúng ta không phải là xếp hàng đến ngày kia để tới ăn cơm sao?"
“Cần gì đợi lâu thế, nếu bọn họ làm ăn tốt như vậy, rất nhanh sẽ phải đi mua tài liệu, đứa nhỏ kia không cho người khác đi vào, nhưng không thể không cho Đỗ lão bản đi ra? Chỉ cần hắn đi ra ngoài, chúng ta có thể tìm hắn nói chuyện."Lan đại thiếu gia giật dây cương, đánh ngựa lên đường, La thương nhân tâm phục khẩu phục, vội vàng đuổi theo.
Người đi cùng gã tuổi hơn hai mươi, khí vũ hiên ngang, tỏ rõ là nhân tài, mặc trường y gấm Tứ Xuyên, eo thắt đai ngọc, thật là hoa lệ. Khẽ cau mày nói: “Thật sự ngon như nươi nói?"
“Hắc, có ngon hay không ngài nếm thử sẽ biết, mỹ vị còn ở phía sau, hiếm thấy chính là không theo cách cũ."
" Làm sao không theo cách cũ?"
“Hắc hắc, cái này phải để Lan đại thiếu gia ngài tự mình đánh giá một chút, ngài là người trong nghề, ta khen mười câu trăm câu, cũng không bằng ngài khen một câu, ngài nói có đúng hay không? “
La thương nhân khoe cái mấu chốt nho nhỏ, làm cho Lan đại thiếu gia nổi lên hứng thú, gật đầu nói: “Nếu thật có nửa phần tốt như ngươi ca tụng, ta liền thưởng cho ngươi."
“Được, ta đây liền đợi lĩnh phần thưởng của đại thiếu gia." La thương nhân rất chắc chắn.
Hai con ngựa thuận theo thế núi rẽ ngoặt, phía trước rộng mở sáng sủa, bên đường lớn một vùng sóng biếc lăn tăn, hồ nước không lớn xanh biếc trùng điệp, liên tục kéo dài đến bờ bên kia, điểm xuyết chút sen hồng, theo gió rung rinh. Trên bờ một mảnh sườn dốc cỏ xanh, có một gian phòng trúc dân dã nho nhỏ, cùng với cách xây dựng phòng ốc của người dân trong thôn bất đồng, ngược lại có mấy phần lịch sự tao nhã.
Lan đại thiếu gia gật đầu, chọn nơi thanh sơn thủy tú mở ***, nghĩ đến *** chủ này cũng có mấy phần phong nhã — gồm cả không hiểu thế sự, bởi vì nơi này trừ phong cảnh đẹp, đặc điểm lớn nhất chính là ít người lui tới.
Nhưng tại sao nhiều người chen chúc huyên náo ở bên đường vậy?
La thương nhân nhảy xuống ngựa, chen đến hỏi đám người, trở lại kỳ quái nói: " Tiểu *** này không biết làm sao, lập cái quy củ mới, mỗi ngày tiếp khách không nhiều hơn năm người."
Lan đại thiếu gia cảm thấy rất kỳ quái, nào có *** mở ra lại hạn số người đến? Đừng nói là khách nhân còn chưa tới trước cửa, đã xa xa ngoài cửa cự tuyệt người ta, đây là kiểu kinh doanh gì vậy?
Người phía trước nói nhao nhao, Lan đại thiếu gia xuống ngựa, từ từ bước đi thong thả vào đám người, thấy một tên béo nổi giận đùng đùng gập thắt lưng cùng người tranh luận, Lan đại thiếu gia không thấy được đối thủ tranh luận của gã, chỉ nghe gã nói: “… Ta mặc kệ, ta muốn ăn, ngày hôm trước cũng đã nói với Đỗ lão bản, hôm nay mang huynh đệ của ta tới đây, hắn đã đồng ý, ngươi dám không cho?"
Không nghe được có người đáp lại gã, một lão giả thong thả ung dung nói: “Người trẻ tuổi, cậu nhìn tuổi của ta cũng đủ làm gia gia của cậu, chạy đường xa như vậy chỉ vì ăn món chim trả nấu lúa mạch do Đỗ lão bản làm, xin cậu dẹp đường, để cho ta qua đi?"
Vẫn là không ai đáp lão.
Lại một người trung niên cười hề hề nói: “Mở *** làm ăn, làm như vậy là để thu vào nhiều tiền tài, tiểu huynh đệ, ngươi để cho ta đi qua, tiền cơm hôm nay ta trả gấp đôi, như thế nào?"
Vài người khác cũng hỗn loạn nói: “Đúng, chúng ta trả gấp đôi, có được hay không?"
Lan đại thiếu gia cảm thấy rất thú vị, xem ra món ăn của Đỗ lão bản này lực hấp dẫn không nhỏ a, nhiều người như vậy tìm đến muốn nếm thử cho sướng miệng, nhưng đến tột bọn họ nói chuyện với ai vậy? Hắn tiến gần về phía trước, thấy đứng ở trước mặt tên béo cũng không có người a.
“Hừ, ta quản ngươi cho phép hay không, dù sao ta đã đi rồi! " Tên béo rốt cục nổi giận, nhấc chân đi về phía trước, mới vừa bước ra một bước, “A " kêu to một tiếng nhảy dựng lên: “Ngươi! Ngươi dám đánh người! “
Một thanh âm lạnh như băng thanh âm từ trên mặt đất phát ra: " Mỗi ngày năm người, tuyệt đối không tăng thêm."
Lan đại thiếu gia vừa đi về phía trước hai bước, gạt đám người ra, giờ mới nhìn thấy hóa ra trên cỏ có một thiếu niên áo đen đang nằm, một tay lười biếng đỡ lấy đầu, trong tay kia cầm một cành cây nhỏ dài, đưa qua đưa lại.
Tên béo chỉ vào thiếu niên chửi ầm lên, Lan đại thiếu gia lại ngó chừng thiếu niên kia không chớp mắt, trong lòng kinh diễm, không nghĩ tớinơi sơn dã này, lại có như thế nhân vật, đặc biệt là cái kia trong trẻo lạnh lùng xuất trần khí chất, lại càng theo sở không thấy. Lan đại thiếu gia duyệt vô số người, lại là lần đầu tiên có Ầm đột nhiên động tâm cảm giác.
Áo đen thiếu niên lãnh đạm nhìn tên béo đang giận dữ, trên mặt vô hỉ vô nộ, tựa như không có nghe thấy, tên béo mắng không hiệu quả, dứt khoát cất bước xông tới, thiếu niên cổ tay run lên, cành cây quét qua, tên béo liền kêu rên một tiếng, đau đến mức bưng chân nhảy dưng. Cành cây kia vừa mịn vừa dài, trên đầu còn có mấy phiến lá xanh, không thấy chỗ nào đặc biệt, bị y vũ động, lại mang theo tiếng sấm sét, dựa vào tiếng kêu của tên béo mà xem, lực đạo thật đúng là không nhỏ.
Hai người kia thấy từ chính diện không qua được, lặng lẽ tránh ra, muốn từ bên cạnh vòng qua, thiếu niên đợi nhóm đi lên sườn dốc, đưa tay bắn ra, chỉ nghe hai người kia kinh hô một tiếng, ngã lăn trên sườn dốc, hồi lâu không bò dậy nổi.
Lần này tất cả mọi người không dám xông lên nữa, liền ngươi một lời ta một câu thuyết phục thiếu niên, thiếu niên mặt không chút thay đổi, trong tay qua lại phất cành cây, vẫn là không mở miệng.
La thương nhân nhìn không được, chen đến phía trước, cùng cười nói: “A, tiểu huynh đệ, là ngươi nha, hôm nay tại sao, tại sao không để cho người đến ăn cơm? Đỗ lão bản muốn đóng cửa nghỉ ngơi sao?"
Tiểu Trư nói: “Mỗi ngày chỉ giới hạn năm vị khách, hôm nay đầy khách rồi."Y ngữ khí bình thản, chẳng qua là luận sự, không mang theo chút tâm tình nào. La thương nhân theo tay của y nhìn lại, quả nhiên trên cỏ cắm một tấm bảng nho nhỏ, viết “Đầy khách “.
Hắc, thật là có chuyện cự tuyệt khách ngoài cửa a, La thương nhân thật bất ngờ, chuyển mắt nhìn Lan đại thiếu gia, Lan đại thiếu gia mặt tươi cười, nhẹ nhàng phất phất quạt giấy, so món ăn của Đỗ lão bản trong truyền thuyết, hắn rõ ràng cảm thấy hứng thú với thiếu niên này hơn.
La thương nhân lại nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết, ta là lão bằng hữu của Đỗ lão bản, hôm nay cố ý mang bằng hữu tới đây, có thể hay không xin cậu châm chước một chút?"
Tiểu Trư lắc đầu, không để ý đến gã nữa, hai người ở xa kia bò dậy, trong đó một người muốn đi, người còn lại dường như phẫn nộ, chợt hướng trên sườn núi phóng đi, Tiểu Trư phất tay lên, người nọ còn chưa chạy được ba bước, liền kinh hô ngã xuống, lúc này ôm chân trên mặt đất lăn qua lăn lại, hẳn là không bò dậy nổi.
Lan đại thiếu gia ánh mắt rơi vào đống đá nhỏ bên cạnh Tiểu Trư, hứng thú với thiếu niên này càng sâu, dựa vào thủ pháp y dùng cành cây và kỹ xảo ném đá đả thương người, nhìn ra được thiếu niên này võ công tương đối khá.
Lão giả kia lắc đầu nói: “Người thiếu niên, mọi người ở xa tới là khách, ngươi không chịu tiếp đãi thì thôi, tại sao còn muốn đả thương người?"
Tiểu Trư lạnh lùng thốt: “Ta đã nói qua mỗi ngày năm người, người tới chậm mời ngày mai lại đến, bọn họ không chịu nghe, không trách được ta."
Lão giả thở dài nói: “Ngươi như vậy cũng không phải là hòa khí sinh lợi a, Đỗ lão bản đồng ý để ngươi làm như vậy sao?"
Tiểu Trư nói: “Hắn thích làm thức ăn cho người ta ăn, chúng ta mới mở ***, không vì sinh lợi."
Tất cả mọi người cảm thấy lạ lùng, mở *** còn không phải vì kiếm tiền? Nhưng nhìn những gì thiếu niên này làm, liền khiến cho người ta muốn không tin cũng không được, buộc lòng phải than thở, xoay người tản ra.
Lão giả cũng thở dài, từ từ muốn đi, Tiểu Trư nói: “Lão gia gia, ngày mai ngươi tới sớm một chút, ta liền cho ngươi đi vào."
Lão giả cười khổ nói: “Ta là ra ngoài rất sớm sớm, bất quá đi chậm, đến nơi này, cũng không kịp rồi."
Tiểu Trư nói: “Ta đây tính ông một chỗ vào ngày mai, bất kể ông chừng nào tới đều được."
Lan đại thiếu gia thầm nghĩ: đứa nhỏ này còn rất kính lão.
Lão giả vui vẻ nói cám ơn, những người khác cũng không cầu mong nữa, tên béo bị đánh hai cái kia thở phì phì nói: “Thế chúng ta đây? Tại sao chúng ta không đi muộn, lại không cho vào? Ngày mai người tới nếu còn vượt quá năm người, ngươi lại không cho vào, vậy chúng ta không phải là công toi sao?"
Tiểu Trư lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Lan đại thiếu gia nhìn chung quanh, động thân ra, nói: “Không bằng như vậy đi, chúng ta tới nghĩ biện pháp, hôm nay mọi người tới xếp thứ tự, nhận biển số, mỗi ngày năm người, xếp ngày nào tính ngày đó, đến lúc đó lại đến, cũng đỡ mất công đi, có được hay không?"
Mọi người ầm ầm tán thưởng, La thương nhân vội chạy đến rừng trúc ven đường chặt xuống mấy cây trúc, chẻ ra một ít mảnh trúc, ở phía trên khắc ký hiệu, ngay lúc đó mọi người xếp hàng, mỗi người nhận một mảnh thẻ tre, rời đi bốn phía.
Tiểu Trư nhìn mọi người tản đi, cũng đứng dậy rời đi, Lan đại thiếu gia cất giọng nói: “Tiểu huynh đệ, xin dừng bước."
Tiểu Trư cước bộ không ngừng, tựa như không có nghe thấy, trong chớp mắt đi xa. Lan đại thiếu gia nhìn bóng lưng của y, bên khóe miệng khẽ cười.
La thương nhân lại gần nói: “Đứa nhỏ này không giống người khác, Lan đại thiếu gia ngươi đừng chấp nhặt với y."
Lan đại thiếu gia thú vị hỏi: “Hả, làm sao y không giống?"
La thương nhân đem tình huống hai lần trước nhìn thấy Tiểu Trư nói một lần cho hắn, lại nói: “Nhìn bộ dạng y chính là chỉ nghe lời mỗi mình Đỗ lão bản …, đối những người khác, đều không để vào mắt."
Lan đại thiếu gia gật đầu, mỉm cười nói: “Nói như vậy, nếu muốn có được y, trước tiên nhất định phải đem vị Đỗ lão bản ngươi nói kia giải quyết mới được."
Mí mắt La thương nhân nháy hai cái, cười cười gượng gạo, không nói tiếp.
Lan đại thiếu gia xoay người lên ngựa, nói: “Đi thôi, hai ngày tới ngươi phái người ngó chừng một chút, đợi lúc vị Đỗ lão bản kia lên trấn mua đồ, mời hắn đến trong thành đi."
La thương nhânsau đó lên ngựa, kỳ quái nói: “Chúng ta không phải là xếp hàng đến ngày kia để tới ăn cơm sao?"
“Cần gì đợi lâu thế, nếu bọn họ làm ăn tốt như vậy, rất nhanh sẽ phải đi mua tài liệu, đứa nhỏ kia không cho người khác đi vào, nhưng không thể không cho Đỗ lão bản đi ra? Chỉ cần hắn đi ra ngoài, chúng ta có thể tìm hắn nói chuyện."Lan đại thiếu gia giật dây cương, đánh ngựa lên đường, La thương nhân tâm phục khẩu phục, vội vàng đuổi theo.
Tác giả :
Dương Giang