Tiểu Tiên Nữ Trong lòng Đại Ca
Chương 2
Bạn học trong lớp 11/2 trong kì nghỉ đã sớm biết được, học kì mới sẽ có một học sinh đặc biệt chuyển đến.
Chủ nhiệm lớp Lưu Khánh Hoa không nói rõ tình hình của Thích Ánh, chỉ nói với cả lớp, bố của bạn học mới là một người cảnh sát hi sinh vì nhân dân, vinh quang vĩ đại. Bạn học mới là con gái liệt sĩ, hậu nhân của anh hùng, mọi người nhất định phải yêu thương giúp đỡ bạn.
Trong cuộc sống hằng ngày của các thiếu niên thiếu nữ thanh xuân này, nỗi phiền não lớn nhất cũng chỉ là thành tích thi cử cùng với nỗi khổ yêu thầm, làm gì gặp qua cụm từ hình dung về “liệt sĩ anh hùng", sau khi chấn động liền liên tục bảo đảm, nhất định sẽ giúp đỡ bạn học mới.
Ngày tựu trường ngập tràn tinh thần phấn khởi.
Thích Ánh tuy đã làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng nhìn thấy nhiều người xung quanh như thế, ít nhiều vẫn là thấy không quen.
Cô từ khi ra đời đã lang bạc lênh đênh, trước mắt chỉ toàn người bị thương, tiếng kêu than vang dội đất trời. Sau đó sống trong phủ tướng quân, bên cạnh chẳng qua chỉ có vài ba nha hoàn hầu hạ, kí ức phần lớn là tử khí nặng nề, cô độc quạnh quẽ.
Náo nhiệt duy nhất có thể nghĩ đến chính là lễ hội hoa đăng tết nguyên tiêu năm nọ, tướng quân giải quyết xong mọi việc về kinh, thay y phục dẫn cô lên phố, ở trong dòng người nắm lấy tay cô, mua cho cô một xâu hồ lô ngào đường.
Xâu kẹo ấy vừa ngọt vừa dính, khiến cho răng cô đều dính cả vào nhau, tướng quân hỏi cô: “Ăn ngon không?"
Cô không mở miệng, thầm thẹn thùng, chỉ gật đầu, lại do dự đưa hồ lô đường trong tay ra. Tướng quân lại chỉ cười lắc đầu, “Mua cho nàng đấy."
Vai sau bị người ta hung hăng va vào, Thích Ánh bước loạng choạng, hồi ức bị đứt đoạn.
Một đám nam sinh chạy trên hành lang như cơn gió, hùng hổ cậu đuổi tôi tôi đuổi cậu, Du Trạc đỡ lấy Thích Ánh, mắng đám người đã chạy xa đến câu xin lỗi cũng không có: “Mắt mù sao?"
Nào ngờ nam sinh chạy cuối nghe thấy, liền dừng gấp xoay người lại, xem ra là muốn nói đạo lý với Du Trạc, quay về hai bước, liền nghe thấy anh em nhà mình gọi: “Khuất Đại Tráng, mày chần chừ gì chứ, anh Nhượng còn đang đợi tụi mình đấy."
Nam sinh được gọi là Khuất Đại Tráng kia giơ ngón giữa với Du Trạc, xoay người chạy đi.
Du Trạc không yếu thế giơ ngón giữa lên đáp trả.
Nam sinh đeo kính dựa lan can tốt bụng mở miệng nhắc: “Bạn học, tớ khuyên cậu đừng chọc vào đám người đó."
Du Trạc thời cấp hai cũng là một đầu gấu, thứ không sợ nhất là gây chuyện, nghe thấy lời nhắc nhở đó cũng chỉ cười lạnh một tiếng: “Sao lại đừng chọc vào?"
Nam sinh đeo kính đưa tay che miệng nói: “Họ theo Quý Nhượng lăn lộn đấy."
Du Trạc nghé con không sợ hổ: “Quý Nhượng là thằng côn đồ nào chứ, chưa nghe qua."
Xung quanh ồn ào lập tức yên ắng hai giây.
Nam sinh đeo kính giống như không ngờ cậu sẽ nói ra lời nói ngông cuồng thế này, há hốc một lúc, để lại cho cậu ánh mắt tự cầu phúc cho mình liền nhanh chóng chạy đi.
Du Trạc vẫn chưa biết mình đã chọc phải chuyện gì, giúp Thích Ánh đang rụt rè đứng đó phủi quần áo, lại nắm cổ tay cô, dẫn cô đến phòng giáo viên.
Lưu Khánh Hoa đang sắp xếp danh sách, vừa lật đến trang của Thích Ánh. Nữ sinh trên ảnh buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán đầy đặn bóng loáng, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt, trông vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng báo cáo, ngẩng đầu vừa nhìn, cô gái nhỏ sinh động đứng trước cửa còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Du Trạc giao Thích Ánh cho Lưu Khánh Hoa xong liền quay về lớp mình.
Lưu Khánh Hoa trong phòng giáo viên muốn thử trò chuyện với cô, nói đến khoa tay múa chân, bàn tay sau lưng Thích Ánh hơi run lên, cố gắng xử lý ý mà người xa lạ muốn truyền đạt.
Giáo viên bên cạnh nhắc: “Lão Lưu, đây là học sinh đặc biệt của lớp cô, không nghe thấy cũng không nói được, cô khoa tay múa chân, con bé cũng nhìn không hiểu đâu."
Cuối cùng Lưu Khánh Hoa bỏ cuộc, ghi sổ đưa cho cô: “Cô họ Lưu, là chủ nhiệm lớp em, bây giờ cô dẫn em đến phòng học, các bạn học mới đều rất thân thiện, đừng lo lắng."
Thích Ánh cuối cùng cũng thở phào một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.
Lớp 11/2 ở cuối hành lang, chuông vào lớp của học kì mới này vang lên, Lưu Khánh Hoa đẩy cửa bước vào, cả lớp ầm ĩ chợt im lặng, mấy chục đôi mắt đều tập trung nhìn vào bóng hình gầy gò bên cạnh cô.
Thích Ánh vô thức nép sau lưng Lưu Khánh Hoa.
Lưu Khánh Hoa phát hiện ra sự sợ hãi của cô, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ, dẫn cô lên bục giảng, “Đây chính là bạn học Thích Ánh mà cô nhắc với các em, sau này chính là một thành phần của lớp 11/2. Tình hình của Thích Ánh đặc thù, mọi người kết bạn với cô bé, nào, vỗ tay chào đón bạn đi."
Tiếng vỗ tay xôn xao trong lớp vang lên.
Thích Ánh nhìn động tác vỗ tay đều nhịp, tuy không nghe thấy, nhưng cũng biết đây là hành động hoan nghênh cô, nên gương mặt trắng nõn khẩn trương lộ ra nụ cười.
Bạn học lớp 11/2 vỗ tay càng hăng hơn.
Bạn cùng bàn mới của Thích Ánh là một nữ sinh trẻ con, tròn tròn, má lúm, tên là Nhạc Lê. Cô nàng tròn mắt nhìn Thích Ánh, chờ cô vừa ngồi xuống, lập tức chìa tay ra tỏ thiện ý.
Thích Ánh nắm tay cô, Nhạc Lê nhân lúc Lưu Khánh Hoa bàn về chuyện khai giảng, móc ra bản giới thiệu cá nhân mà mình sớm đã viết xong, cả mặt hưng phấn đưa cho Thích Ánh xem.
Bản giới thiệu này nếu chỉnh sửa thêm chút, thêm phần kinh nghiệm công việc, thật sự có thể lấy ra làm sơ yếu lý lịch xin việc.
Thích Ánh đến cả nhà Nhạc Lê mấy người, nuôi mấy con chó, thích ăn bánh chưng ngọt hay mặn cũng biết.
Bạn học chung quanh cô nàng cũng học theo, sau đó Thích Ánh cơ bản đều đã xem qua sơ yếu lý lịch xung quanh đưa đến.
Tan học, nữ sinh cùng lớp gọi Thích Ánh cùng đi vệ sinh.
Trong thời học sinh, cùng đi vệ sinh chính là dấu hiệu bắt đầu tình bạn.
Thích Ánh tuy không cần giải quyết bàng quang nhưng nhìn gương mặt tươi cười của các bạn học, cùng sự nhiệt tình thân thiện, cô sẽ không từ chối phần thiện ý này, chỉ đành đi theo.
Các nữ sinh 11/2 xem cô như vật dễ vỡ mà vây quanh.
Ríu rít đi, lại ríu rít về, trong lúc ấy còn cùng các bạn học lớp khác trò chuyện vài câu.
“Đó là học sinh đặc biệt trong lớp cậu sao?"
“Hoa khôi lớp các cậu có phải sắp đổi người rồi không?"
“Cậu ấy thật sự không nghe thấy được gì ư?"
Chỉ trong một buổi sáng, khắp khối 11, lớp 11/2 đã truyền ra tin thiếu nữ câm điếc vô cùng xinh đẹp, bố cô là cảnh sát hi sinh vì nhân dân.
Các nam sinh đội sổ của lớp 11/9 tuy vừa cùng bọn đầu gấu ngoài trường đánh nhau, trong đó có hai người mặt còn bị thương, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc tham gia hóng hớt của bọn họ.
Học sinh đến lớp 11/2 thăm dò hết đợt này đến đợt khác, không lâu sau Khuất Đại Tráng hùng hổ trở về mắng: “Đệch, đến cọng lông cũng không thấy. Đám mọt sách 11/2 dùng sách để che cửa sổ lại, đến mức này sao?"
Khuất Đại Tráng vốn tên là Khuất Bằng, vì dáng người cao lớn nên mới có biệt danh này.
“Sao không đến mức đó?" Lưu Hải Dương đá cậu ta một cái, “Con liệt sĩ có thể để mày tùy tiện nhìn sao?"
Khuất Đại Tráng hậm hực: “Nhìn hai cái cũng có mất miếng thịt nào đâu."
Ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào, “Tớ có ảnh của bạn học đặc biệt đây, ai muốn xem?"
Trong lớp lập tức ầm ĩ: “Tớ muốn xem, cho tớ xem đi."
Bàn cuối cùng trong góc bên cửa sổ, thiếu niên nằm trên bàn dường như bị ồn đến tỉnh, đầu cũng không ngẩng, chỉ lấy chân đạp về trước một cái, hàng ghế đằng trước loảng xoảng hai tiếng, nện xuống đất, phòng học lập tức yên tĩnh.
Khuất Đại Tráng làm động tác khóa miệng với Lưu Hải Dương.
Đến đám thiếu niên lăn lộn theo anh cũng câm như hến, càng đừng nói đến những bạn học khác, đến thở cũng không dám thở mạnh, im miệng.
Một lúc sau, trong không khí vang lên tiếng lành lạnh: “Rất vinh quang sao?"
Khuất Đại Tráng cả mặt mờ mịt: “Anh Nhượng nói gì thế?"
Thiếu niên gục trên bàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sau mái tóc rối loạn sắc như đao, lúc nhìn người hệt như lưỡi đao lướt đến, cánh môi lại nhếch lên nụ cười du côn, “Tao hỏi, hi sinh vì nhân dân rất vinh quang sao?"
Theo Quý Nhượng lăn lộn lâu như thế, cũng chưa từng nhìn thấy cảm xúc bạo phát của anh như bây giờ, quả thật là uổng phí đi theo bấy lâu nay rồi.
Không ai dám tiếp lời.
Quý Nhượng cười không lên tiếng, lần nữa nằm lên bàn.
Cho đến khi tan học, dãy cuối trước giờ ầm ĩ đều im ắng như gà, đến cả giáo viên cũng cảm thấy kì lạ đám học sinh hư hỏng này hôm nay sao lại nghe lời như thế.
Chuông tan học vang lên, Lạc Băng lớp 11/8 chạy xồng xộc vào: “Anh Nhượng, vừa rồi thằng nhóc họ Lý báo với em, nói có một học sinh mới lớp 10 mắng anh là côn đồ."
Quý Nhượng vẫn nằm trên bàn không có phản ứng gì, vài người bên cạnh đã ngồi không yên.
“Ôi đệch, thằng ngu nào lại ngông cuồng như thế."
“Mẹ kiếp, xử nó."
“Một ngày không đánh liền leo lên mái nhà giở ngói, học sinh mới đợt này thật ngông cuồng."
Quý Nhượng lười nhác đứng dậy, vác đồng phục lên vai, “Mang người đến hẻm Tây Tháp."
Lạc Băng nghe lệnh, lập tức xoay người chạy như bay.
Ngày đầu tiên đi học, thật ra không có bao nhiêu tiết, cơ bản là thu vở bài tập, phát sách mới, xếp chỗ ngồi, đến chiều mới có một tiết ngữ văn và một tiết đại số.
Thích Ánh trước đây không biết chữ, sau khi vào phủ tướng quân cũng chỉ biết viết tên mình. Nay nhờ có kí ức của thân thể này, cô đột nhiên trở thành một người học thức uyên thâm, thật sự là thụ sủng nhược kinh.
Thành tích của nguyên chủ không tệ, trước đây luôn nằm trong top mười của khối, Thích Ánh nhìn công thức, biểu đồ trên sách giáo khoa, cũng thần kì hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tuy không nghe được giáo viên giảng bài, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ghi chép bài trên bảng đen.
Cô biết ở bất kì thời đại nào thì mọi người đều thích những người có học vấn, nay không dễ gì mới có cơ hội đi học, có thể hưởng thụ bình đẳng và tự do với nam sinh, cần phải trân trọng mọi thứ.
Nhạc Lê ghi chú chằng chịt trong vở ghi, vừa nhìn thấy vở của Thích Ánh, thoáng cái cô cảm thấy mình bị hạ gục.
Cô nàng tự thấy hổ thẹn viết mẩu giấy nhỏ đưa cho Thích Ánh: Ánh Ánh, vở cậu viết có trật tự quá, có thể cho tớ mượn chép không?
Thích Ánh cảm thấy mình đại khái là kế thừa thiên phú học hành của thân thể này, rất hào phóng đưa vở cho cô mượn.
Sau khi tan học, Du Trạc đến đón cô.
Thích Ánh vẫy tay chào tạm biệt với các bạn học xung quanh, rồi mới xách cặp bước ra khỏi lớp.
Vừa đi đến cổng trường, anh em của Du Trạc – Dương Tâm Viễn chạy nhanh như bay đến, thở hổn hển cười nói: “Tớ vừa nghe Quý Nhượng dẫn người đến đánh cậu, cậu mau chạy đi."
Du Trạc: “Quý Nhượng nào?"
Dương Tâm Viễn: “Chính là đại ca trong Nhất Trung mà cậu mắng là côn đồ đấy."
Sắc mặt Du Trạc liền thay đổi. Cậu không hề sợ hãi đại ca trong truyền thuyết, mà là Thích Ánh bây giờ đang đi cùng cậu đấy, nếu Thích Ánh mất đi một cọng tóc nào, cậu sợ sẽ bị bố lột da mất.
Lạc Băng cách đó không xa đã mang theo cả đám người khí thế hùng hổ kéo đến.
Du Trạc đưa Thích Ánh đến bên cạnh Dương Tâm Viễn: “Cậu đưa chị tớ đến tiệm trà sữa Thất Lý Hương, lát nữa tớ sẽ đến đó tìm hai người."
Ông chủ của tiệm trà sữa Thất Lý Hương là fan của Châu Kiệt Châu, bất kể lúc nào vào trong tiệm đều có thể nghe thấy nhạc của Châu Kiệt Luân.
Dương Tâm Viễn giúp Thích Ánh mua trà sữa, thấp thỏm chờ đợi.
Cho đến khi Thích Ánh uống xong ly trà sữa, đến cả trân châu cũng không còn hạt nào, Du Trạc vẫn chưa quay lại.
Cậu nghĩ đến học trưởng lớp 12 trong học kì trước bị Quý Nhượng đánh đến vào bệnh viện, liền không ngồi yên được nữa, gõ chữ bảo Thích Ánh ngồi yên ở đây chờ, đừng đi lung tung, Dương Tâm Viễn chạy đi tìm Du Trạc.
Thích Ánh tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn mặt đoán ý cũng biết tình huống bất ổn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Du Trạc, hẳn là gặp phải phiền phức gì rồi, không khỏi lo lắng.
Nghĩ ngợi một chút, cô cũng đứng dậy đi tìm cậu.
Ngõ Tây Tháp ở sau cổng trường.
Du Trạc một mình đối diện với cả đám người, không hề lo sợ. Cậu là đầu gấu trong trường cấp hai, lại từ nhỏ luyện Tae Kwon Do, đánh nhau không trăm trận cũng có tám mươi, còn thật sự không đặt đầu gấu của trường Nhất Trung vào trong mắt.
Cậu cà lơ phất phơ đứng đấy, cực kì gợi đòn hỏi: “Cùng nhau lên hay là một đánh một?"
Đám đông phẫn nộ.
Khuất Đại Tráng xắn tay áo mắng: “Con mẹ nó, mày đừng ngông cuồng, lát nữa khóc cha gọi mẹ còn không kịp nữa là."
Cả đám người muốn xông lên đánh cậu, trong không khí truyền đến giọng nói lành lạnh: “Tránh ra."
Du Trạc nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ lười nhác, cao hơn mình, từ trong đám người nhường lối bước đến. Mí mắt mở hờ, cười như không cười hỏi cậu: “Du Trạc phải không?"
Du Trạc cười lạnh: “Là ông mày đây."
Quý Nhượng ngoắc tay với cậu: “Nào, lại đây."
Du Trạc giơ quyền nhào đến.
Trước giờ một đánh một cậu chưa từng chịu thiệt.
Kết quả là một quyền đánh vào không khí, dường như trong chớp mắt, bụng dưới chợt đau, cả người bị Quý Nhượng thúc một gối vào suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Du Trạc thầm nói, toi rồi, khinh địch, gặp phải cao thủ rồi.
Hai người còn muốn đánh nhau, trong ngõ bỗng truyền đến một trận ồn ào, mười mấy người từ ngã rẽ chạy ra, xách gậy cầm gạch đều có cả.
Khuất Đại Tráng mắng to: “Đệch, con mẹ nó, mày còn có quân mai phục."
Du Trạc hô lớn: “Không phải người của tao."
Khuất Đại Tráng nhìn kỹ, quả nhiên là đám đầu gấu của Tam Trung bên cạnh bị bọn họ đánh cho bầm dập sáng nay.
Nhân lúc họ ở đây đang giao chiến muốn cháy nhà hôi của, chạy đến đánh lén.
Một đánh một thành đánh hội đồng, Du Trạc đứng giữa thật sự rất vô tội.
Đánh ai cũng không phải cả.
Tùy tiện quan sát màn đối đầu.
Quý Nhượng ra tay rất tàn nhẫn, xem ra thân thủ có luyện võ qua, dứt khoát lưu loát, một quyền hạ xuống có thể thấy máu. Nhưng Quý Nhượng lần này đến đánh cậu, vốn không dẫn theo bao nhiêu người, cũng không mang theo công cụ, đối phương cậy người đông thế mạnh lại có vũ khí nên rất ngông cuồng.
Du Trạc nghĩ ngợi, tốt xấu gì cũng là cùng một trường, có cần giúp một tay không.
Đang nghĩ ngợi, một thằng nhóc cầm gậy sắt nhân lúc Quý Nhượng quay lưng đối phó với hai người khác đột nhiên xông đến từ đằng sau anh hạ xuống một gậy, Du Trạc quát to: “Cẩn thận."
Vừa dứt lời, khóe mắt lóe qua một bóng người, chưa kịp phản ứng, người đến đã nhào đến sau lưng Quý Nhượng, thay anh đỡ một gậy.
Đến khi thấy rõ người đến là ai, Du Trạc lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Chị!" Khóe mắt cậu muốn nứt ra xông lên, một cước đá bay thằng nhóc kia, “Mẹ mày."
Quý Nhượng lập tức quay người, ôm lấy cơ thể xụi lơ sau người.
Chóp mũi ngửi thấy hương thơm ngọt nhàn nhạt.
Cúi đầu, đối mắt với đôi mắt mông lung ướt át, tựa như bầu trời chứa đầy sao trời cùng ánh trăng.
Cô vô thanh gọi anh: “Tướng quân."
Chủ nhiệm lớp Lưu Khánh Hoa không nói rõ tình hình của Thích Ánh, chỉ nói với cả lớp, bố của bạn học mới là một người cảnh sát hi sinh vì nhân dân, vinh quang vĩ đại. Bạn học mới là con gái liệt sĩ, hậu nhân của anh hùng, mọi người nhất định phải yêu thương giúp đỡ bạn.
Trong cuộc sống hằng ngày của các thiếu niên thiếu nữ thanh xuân này, nỗi phiền não lớn nhất cũng chỉ là thành tích thi cử cùng với nỗi khổ yêu thầm, làm gì gặp qua cụm từ hình dung về “liệt sĩ anh hùng", sau khi chấn động liền liên tục bảo đảm, nhất định sẽ giúp đỡ bạn học mới.
Ngày tựu trường ngập tràn tinh thần phấn khởi.
Thích Ánh tuy đã làm công tác chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng nhìn thấy nhiều người xung quanh như thế, ít nhiều vẫn là thấy không quen.
Cô từ khi ra đời đã lang bạc lênh đênh, trước mắt chỉ toàn người bị thương, tiếng kêu than vang dội đất trời. Sau đó sống trong phủ tướng quân, bên cạnh chẳng qua chỉ có vài ba nha hoàn hầu hạ, kí ức phần lớn là tử khí nặng nề, cô độc quạnh quẽ.
Náo nhiệt duy nhất có thể nghĩ đến chính là lễ hội hoa đăng tết nguyên tiêu năm nọ, tướng quân giải quyết xong mọi việc về kinh, thay y phục dẫn cô lên phố, ở trong dòng người nắm lấy tay cô, mua cho cô một xâu hồ lô ngào đường.
Xâu kẹo ấy vừa ngọt vừa dính, khiến cho răng cô đều dính cả vào nhau, tướng quân hỏi cô: “Ăn ngon không?"
Cô không mở miệng, thầm thẹn thùng, chỉ gật đầu, lại do dự đưa hồ lô đường trong tay ra. Tướng quân lại chỉ cười lắc đầu, “Mua cho nàng đấy."
Vai sau bị người ta hung hăng va vào, Thích Ánh bước loạng choạng, hồi ức bị đứt đoạn.
Một đám nam sinh chạy trên hành lang như cơn gió, hùng hổ cậu đuổi tôi tôi đuổi cậu, Du Trạc đỡ lấy Thích Ánh, mắng đám người đã chạy xa đến câu xin lỗi cũng không có: “Mắt mù sao?"
Nào ngờ nam sinh chạy cuối nghe thấy, liền dừng gấp xoay người lại, xem ra là muốn nói đạo lý với Du Trạc, quay về hai bước, liền nghe thấy anh em nhà mình gọi: “Khuất Đại Tráng, mày chần chừ gì chứ, anh Nhượng còn đang đợi tụi mình đấy."
Nam sinh được gọi là Khuất Đại Tráng kia giơ ngón giữa với Du Trạc, xoay người chạy đi.
Du Trạc không yếu thế giơ ngón giữa lên đáp trả.
Nam sinh đeo kính dựa lan can tốt bụng mở miệng nhắc: “Bạn học, tớ khuyên cậu đừng chọc vào đám người đó."
Du Trạc thời cấp hai cũng là một đầu gấu, thứ không sợ nhất là gây chuyện, nghe thấy lời nhắc nhở đó cũng chỉ cười lạnh một tiếng: “Sao lại đừng chọc vào?"
Nam sinh đeo kính đưa tay che miệng nói: “Họ theo Quý Nhượng lăn lộn đấy."
Du Trạc nghé con không sợ hổ: “Quý Nhượng là thằng côn đồ nào chứ, chưa nghe qua."
Xung quanh ồn ào lập tức yên ắng hai giây.
Nam sinh đeo kính giống như không ngờ cậu sẽ nói ra lời nói ngông cuồng thế này, há hốc một lúc, để lại cho cậu ánh mắt tự cầu phúc cho mình liền nhanh chóng chạy đi.
Du Trạc vẫn chưa biết mình đã chọc phải chuyện gì, giúp Thích Ánh đang rụt rè đứng đó phủi quần áo, lại nắm cổ tay cô, dẫn cô đến phòng giáo viên.
Lưu Khánh Hoa đang sắp xếp danh sách, vừa lật đến trang của Thích Ánh. Nữ sinh trên ảnh buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán đầy đặn bóng loáng, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt, trông vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
Nghe thấy tiếng báo cáo, ngẩng đầu vừa nhìn, cô gái nhỏ sinh động đứng trước cửa còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Du Trạc giao Thích Ánh cho Lưu Khánh Hoa xong liền quay về lớp mình.
Lưu Khánh Hoa trong phòng giáo viên muốn thử trò chuyện với cô, nói đến khoa tay múa chân, bàn tay sau lưng Thích Ánh hơi run lên, cố gắng xử lý ý mà người xa lạ muốn truyền đạt.
Giáo viên bên cạnh nhắc: “Lão Lưu, đây là học sinh đặc biệt của lớp cô, không nghe thấy cũng không nói được, cô khoa tay múa chân, con bé cũng nhìn không hiểu đâu."
Cuối cùng Lưu Khánh Hoa bỏ cuộc, ghi sổ đưa cho cô: “Cô họ Lưu, là chủ nhiệm lớp em, bây giờ cô dẫn em đến phòng học, các bạn học mới đều rất thân thiện, đừng lo lắng."
Thích Ánh cuối cùng cũng thở phào một hơi, ngoan ngoãn gật đầu.
Lớp 11/2 ở cuối hành lang, chuông vào lớp của học kì mới này vang lên, Lưu Khánh Hoa đẩy cửa bước vào, cả lớp ầm ĩ chợt im lặng, mấy chục đôi mắt đều tập trung nhìn vào bóng hình gầy gò bên cạnh cô.
Thích Ánh vô thức nép sau lưng Lưu Khánh Hoa.
Lưu Khánh Hoa phát hiện ra sự sợ hãi của cô, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ, dẫn cô lên bục giảng, “Đây chính là bạn học Thích Ánh mà cô nhắc với các em, sau này chính là một thành phần của lớp 11/2. Tình hình của Thích Ánh đặc thù, mọi người kết bạn với cô bé, nào, vỗ tay chào đón bạn đi."
Tiếng vỗ tay xôn xao trong lớp vang lên.
Thích Ánh nhìn động tác vỗ tay đều nhịp, tuy không nghe thấy, nhưng cũng biết đây là hành động hoan nghênh cô, nên gương mặt trắng nõn khẩn trương lộ ra nụ cười.
Bạn học lớp 11/2 vỗ tay càng hăng hơn.
Bạn cùng bàn mới của Thích Ánh là một nữ sinh trẻ con, tròn tròn, má lúm, tên là Nhạc Lê. Cô nàng tròn mắt nhìn Thích Ánh, chờ cô vừa ngồi xuống, lập tức chìa tay ra tỏ thiện ý.
Thích Ánh nắm tay cô, Nhạc Lê nhân lúc Lưu Khánh Hoa bàn về chuyện khai giảng, móc ra bản giới thiệu cá nhân mà mình sớm đã viết xong, cả mặt hưng phấn đưa cho Thích Ánh xem.
Bản giới thiệu này nếu chỉnh sửa thêm chút, thêm phần kinh nghiệm công việc, thật sự có thể lấy ra làm sơ yếu lý lịch xin việc.
Thích Ánh đến cả nhà Nhạc Lê mấy người, nuôi mấy con chó, thích ăn bánh chưng ngọt hay mặn cũng biết.
Bạn học chung quanh cô nàng cũng học theo, sau đó Thích Ánh cơ bản đều đã xem qua sơ yếu lý lịch xung quanh đưa đến.
Tan học, nữ sinh cùng lớp gọi Thích Ánh cùng đi vệ sinh.
Trong thời học sinh, cùng đi vệ sinh chính là dấu hiệu bắt đầu tình bạn.
Thích Ánh tuy không cần giải quyết bàng quang nhưng nhìn gương mặt tươi cười của các bạn học, cùng sự nhiệt tình thân thiện, cô sẽ không từ chối phần thiện ý này, chỉ đành đi theo.
Các nữ sinh 11/2 xem cô như vật dễ vỡ mà vây quanh.
Ríu rít đi, lại ríu rít về, trong lúc ấy còn cùng các bạn học lớp khác trò chuyện vài câu.
“Đó là học sinh đặc biệt trong lớp cậu sao?"
“Hoa khôi lớp các cậu có phải sắp đổi người rồi không?"
“Cậu ấy thật sự không nghe thấy được gì ư?"
Chỉ trong một buổi sáng, khắp khối 11, lớp 11/2 đã truyền ra tin thiếu nữ câm điếc vô cùng xinh đẹp, bố cô là cảnh sát hi sinh vì nhân dân.
Các nam sinh đội sổ của lớp 11/9 tuy vừa cùng bọn đầu gấu ngoài trường đánh nhau, trong đó có hai người mặt còn bị thương, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc tham gia hóng hớt của bọn họ.
Học sinh đến lớp 11/2 thăm dò hết đợt này đến đợt khác, không lâu sau Khuất Đại Tráng hùng hổ trở về mắng: “Đệch, đến cọng lông cũng không thấy. Đám mọt sách 11/2 dùng sách để che cửa sổ lại, đến mức này sao?"
Khuất Đại Tráng vốn tên là Khuất Bằng, vì dáng người cao lớn nên mới có biệt danh này.
“Sao không đến mức đó?" Lưu Hải Dương đá cậu ta một cái, “Con liệt sĩ có thể để mày tùy tiện nhìn sao?"
Khuất Đại Tráng hậm hực: “Nhìn hai cái cũng có mất miếng thịt nào đâu."
Ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào, “Tớ có ảnh của bạn học đặc biệt đây, ai muốn xem?"
Trong lớp lập tức ầm ĩ: “Tớ muốn xem, cho tớ xem đi."
Bàn cuối cùng trong góc bên cửa sổ, thiếu niên nằm trên bàn dường như bị ồn đến tỉnh, đầu cũng không ngẩng, chỉ lấy chân đạp về trước một cái, hàng ghế đằng trước loảng xoảng hai tiếng, nện xuống đất, phòng học lập tức yên tĩnh.
Khuất Đại Tráng làm động tác khóa miệng với Lưu Hải Dương.
Đến đám thiếu niên lăn lộn theo anh cũng câm như hến, càng đừng nói đến những bạn học khác, đến thở cũng không dám thở mạnh, im miệng.
Một lúc sau, trong không khí vang lên tiếng lành lạnh: “Rất vinh quang sao?"
Khuất Đại Tráng cả mặt mờ mịt: “Anh Nhượng nói gì thế?"
Thiếu niên gục trên bàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sau mái tóc rối loạn sắc như đao, lúc nhìn người hệt như lưỡi đao lướt đến, cánh môi lại nhếch lên nụ cười du côn, “Tao hỏi, hi sinh vì nhân dân rất vinh quang sao?"
Theo Quý Nhượng lăn lộn lâu như thế, cũng chưa từng nhìn thấy cảm xúc bạo phát của anh như bây giờ, quả thật là uổng phí đi theo bấy lâu nay rồi.
Không ai dám tiếp lời.
Quý Nhượng cười không lên tiếng, lần nữa nằm lên bàn.
Cho đến khi tan học, dãy cuối trước giờ ầm ĩ đều im ắng như gà, đến cả giáo viên cũng cảm thấy kì lạ đám học sinh hư hỏng này hôm nay sao lại nghe lời như thế.
Chuông tan học vang lên, Lạc Băng lớp 11/8 chạy xồng xộc vào: “Anh Nhượng, vừa rồi thằng nhóc họ Lý báo với em, nói có một học sinh mới lớp 10 mắng anh là côn đồ."
Quý Nhượng vẫn nằm trên bàn không có phản ứng gì, vài người bên cạnh đã ngồi không yên.
“Ôi đệch, thằng ngu nào lại ngông cuồng như thế."
“Mẹ kiếp, xử nó."
“Một ngày không đánh liền leo lên mái nhà giở ngói, học sinh mới đợt này thật ngông cuồng."
Quý Nhượng lười nhác đứng dậy, vác đồng phục lên vai, “Mang người đến hẻm Tây Tháp."
Lạc Băng nghe lệnh, lập tức xoay người chạy như bay.
Ngày đầu tiên đi học, thật ra không có bao nhiêu tiết, cơ bản là thu vở bài tập, phát sách mới, xếp chỗ ngồi, đến chiều mới có một tiết ngữ văn và một tiết đại số.
Thích Ánh trước đây không biết chữ, sau khi vào phủ tướng quân cũng chỉ biết viết tên mình. Nay nhờ có kí ức của thân thể này, cô đột nhiên trở thành một người học thức uyên thâm, thật sự là thụ sủng nhược kinh.
Thành tích của nguyên chủ không tệ, trước đây luôn nằm trong top mười của khối, Thích Ánh nhìn công thức, biểu đồ trên sách giáo khoa, cũng thần kì hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tuy không nghe được giáo viên giảng bài, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ghi chép bài trên bảng đen.
Cô biết ở bất kì thời đại nào thì mọi người đều thích những người có học vấn, nay không dễ gì mới có cơ hội đi học, có thể hưởng thụ bình đẳng và tự do với nam sinh, cần phải trân trọng mọi thứ.
Nhạc Lê ghi chú chằng chịt trong vở ghi, vừa nhìn thấy vở của Thích Ánh, thoáng cái cô cảm thấy mình bị hạ gục.
Cô nàng tự thấy hổ thẹn viết mẩu giấy nhỏ đưa cho Thích Ánh: Ánh Ánh, vở cậu viết có trật tự quá, có thể cho tớ mượn chép không?
Thích Ánh cảm thấy mình đại khái là kế thừa thiên phú học hành của thân thể này, rất hào phóng đưa vở cho cô mượn.
Sau khi tan học, Du Trạc đến đón cô.
Thích Ánh vẫy tay chào tạm biệt với các bạn học xung quanh, rồi mới xách cặp bước ra khỏi lớp.
Vừa đi đến cổng trường, anh em của Du Trạc – Dương Tâm Viễn chạy nhanh như bay đến, thở hổn hển cười nói: “Tớ vừa nghe Quý Nhượng dẫn người đến đánh cậu, cậu mau chạy đi."
Du Trạc: “Quý Nhượng nào?"
Dương Tâm Viễn: “Chính là đại ca trong Nhất Trung mà cậu mắng là côn đồ đấy."
Sắc mặt Du Trạc liền thay đổi. Cậu không hề sợ hãi đại ca trong truyền thuyết, mà là Thích Ánh bây giờ đang đi cùng cậu đấy, nếu Thích Ánh mất đi một cọng tóc nào, cậu sợ sẽ bị bố lột da mất.
Lạc Băng cách đó không xa đã mang theo cả đám người khí thế hùng hổ kéo đến.
Du Trạc đưa Thích Ánh đến bên cạnh Dương Tâm Viễn: “Cậu đưa chị tớ đến tiệm trà sữa Thất Lý Hương, lát nữa tớ sẽ đến đó tìm hai người."
Ông chủ của tiệm trà sữa Thất Lý Hương là fan của Châu Kiệt Châu, bất kể lúc nào vào trong tiệm đều có thể nghe thấy nhạc của Châu Kiệt Luân.
Dương Tâm Viễn giúp Thích Ánh mua trà sữa, thấp thỏm chờ đợi.
Cho đến khi Thích Ánh uống xong ly trà sữa, đến cả trân châu cũng không còn hạt nào, Du Trạc vẫn chưa quay lại.
Cậu nghĩ đến học trưởng lớp 12 trong học kì trước bị Quý Nhượng đánh đến vào bệnh viện, liền không ngồi yên được nữa, gõ chữ bảo Thích Ánh ngồi yên ở đây chờ, đừng đi lung tung, Dương Tâm Viễn chạy đi tìm Du Trạc.
Thích Ánh tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn mặt đoán ý cũng biết tình huống bất ổn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Du Trạc, hẳn là gặp phải phiền phức gì rồi, không khỏi lo lắng.
Nghĩ ngợi một chút, cô cũng đứng dậy đi tìm cậu.
Ngõ Tây Tháp ở sau cổng trường.
Du Trạc một mình đối diện với cả đám người, không hề lo sợ. Cậu là đầu gấu trong trường cấp hai, lại từ nhỏ luyện Tae Kwon Do, đánh nhau không trăm trận cũng có tám mươi, còn thật sự không đặt đầu gấu của trường Nhất Trung vào trong mắt.
Cậu cà lơ phất phơ đứng đấy, cực kì gợi đòn hỏi: “Cùng nhau lên hay là một đánh một?"
Đám đông phẫn nộ.
Khuất Đại Tráng xắn tay áo mắng: “Con mẹ nó, mày đừng ngông cuồng, lát nữa khóc cha gọi mẹ còn không kịp nữa là."
Cả đám người muốn xông lên đánh cậu, trong không khí truyền đến giọng nói lành lạnh: “Tránh ra."
Du Trạc nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ lười nhác, cao hơn mình, từ trong đám người nhường lối bước đến. Mí mắt mở hờ, cười như không cười hỏi cậu: “Du Trạc phải không?"
Du Trạc cười lạnh: “Là ông mày đây."
Quý Nhượng ngoắc tay với cậu: “Nào, lại đây."
Du Trạc giơ quyền nhào đến.
Trước giờ một đánh một cậu chưa từng chịu thiệt.
Kết quả là một quyền đánh vào không khí, dường như trong chớp mắt, bụng dưới chợt đau, cả người bị Quý Nhượng thúc một gối vào suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Du Trạc thầm nói, toi rồi, khinh địch, gặp phải cao thủ rồi.
Hai người còn muốn đánh nhau, trong ngõ bỗng truyền đến một trận ồn ào, mười mấy người từ ngã rẽ chạy ra, xách gậy cầm gạch đều có cả.
Khuất Đại Tráng mắng to: “Đệch, con mẹ nó, mày còn có quân mai phục."
Du Trạc hô lớn: “Không phải người của tao."
Khuất Đại Tráng nhìn kỹ, quả nhiên là đám đầu gấu của Tam Trung bên cạnh bị bọn họ đánh cho bầm dập sáng nay.
Nhân lúc họ ở đây đang giao chiến muốn cháy nhà hôi của, chạy đến đánh lén.
Một đánh một thành đánh hội đồng, Du Trạc đứng giữa thật sự rất vô tội.
Đánh ai cũng không phải cả.
Tùy tiện quan sát màn đối đầu.
Quý Nhượng ra tay rất tàn nhẫn, xem ra thân thủ có luyện võ qua, dứt khoát lưu loát, một quyền hạ xuống có thể thấy máu. Nhưng Quý Nhượng lần này đến đánh cậu, vốn không dẫn theo bao nhiêu người, cũng không mang theo công cụ, đối phương cậy người đông thế mạnh lại có vũ khí nên rất ngông cuồng.
Du Trạc nghĩ ngợi, tốt xấu gì cũng là cùng một trường, có cần giúp một tay không.
Đang nghĩ ngợi, một thằng nhóc cầm gậy sắt nhân lúc Quý Nhượng quay lưng đối phó với hai người khác đột nhiên xông đến từ đằng sau anh hạ xuống một gậy, Du Trạc quát to: “Cẩn thận."
Vừa dứt lời, khóe mắt lóe qua một bóng người, chưa kịp phản ứng, người đến đã nhào đến sau lưng Quý Nhượng, thay anh đỡ một gậy.
Đến khi thấy rõ người đến là ai, Du Trạc lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Chị!" Khóe mắt cậu muốn nứt ra xông lên, một cước đá bay thằng nhóc kia, “Mẹ mày."
Quý Nhượng lập tức quay người, ôm lấy cơ thể xụi lơ sau người.
Chóp mũi ngửi thấy hương thơm ngọt nhàn nhạt.
Cúi đầu, đối mắt với đôi mắt mông lung ướt át, tựa như bầu trời chứa đầy sao trời cùng ánh trăng.
Cô vô thanh gọi anh: “Tướng quân."
Tác giả :
Xuân Đao Hàn