Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi
Chương 8
Nhóm người bọn họ đem thức ăn Kỷ Lục Đề nấu tiêu giệt sạch sẽ, sau đó phủi mông chạy lấy người, phần lớn là không chịu nổi ánh mắt sắc bén đuổi người của Hạ Lan Bình, mọi người không dám ở lại phá hư thời gian chung sống ngọt ngào của đôi tình nhân nhỏ.
"Hạ Lan Bình, không còn sớm nữa, anh có cần phải về hay không vậy?" rửa xong đống bát đĩa trên bàn, Kỷ Lục Đề vắt khô khăn lau chuẩn bị đuổi người.
"Còn sớm." Cả người anh co quắp vào ghế sa lon, thoải mái muốn ngủ."Chờ anh xem xong bộ phim này đã."
"Phim gì vậy?" Cô tò mò tiến lên hỏi.
"Ma quỷ Đại Đế." Bộ phim, xem mãi không chán.
"Bắt đầu bao lâu rồi?" đàn ông thật là đông vật kỳ quái, rất thích xem phim hành động chém chém giết giết, cô cũng không hiểu bộ phim đó có gì tốt chứ,….. . Ưmh, lịch sử còn có thể xem được.
"20'." Anh đổi lại tư thế, chân dài toàn bộ gác trên sofa, một tay gối dưới đầu.
"Em có muốn xem cùng không?"
"Không cần!" Cô ghét bỏ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
"Này, thật sự khuya lắm rồi, anh cần phải trở về." bộ phim cộng thêm quảng cáo cũng phải hết hai tiếng: mới xem được 20', còn một trăm phút nữa phim mới hết, cô làm sao khóa cửa bây giờ?
"Làm gì? Em muốn ngủ rồi à?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Ừ." Cô xoa cái gáy ê ẩm, chuẩn bị bữa ăn tối khiến cô mệt chết đi được. "Rất lâu không có tự mình xuống bếp, eo mỏi lưng đau."
"Đến đây" anh kéo tay cô, cô không chuẩn bị ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
"Anh làm gì vậy!" cô kêu thảm thiết, cô vẫn chưa quen anh bất thình lình ôm cô như vậy.
"Hạ Lan Bình, anh đừng làm loạn nữa, mau trở về!"
"Vì báo đáp bữa ăn tối phong phú này, anh sẽ mát xoa miễn phí cho em." Bàn tay ấn lên cổ của cô, hoàn toàn không đem sự kháng cự như mèo nhỏ của cô để vào trong mắt.
"Đừng! em không có thói quen như vậy!" cô lo lắng giãy dụa, lại đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng lộn xộn!" Anh dứt khoát dùng sức ôm lấy cô, bàn tay vẫn nhấn vào huyệt đạo ở cổ cô.
"Đừng. . . . . ." cô vẫn kháng cự như cũ, nhưng cũng tiếc là không duy trì được bao lâu, rất đã nhanh chóng thỏa hiệp trước kỹ thuật mát xa kỹ xảo của anh."Oh ——" khó có thể đè nén, âm thanh thoải mái bật ra cổ họng, cô từ từ khuất phục, buông lỏng.
"Rất thoải mái, có đúng không?" Anh cười nhẹ, hình rất hài lòng phản ứng của cô. "Anh không tùy tiện xoa bóp cho người khác đâu, em mới có phúc lợi như vậy đó." Nói cho cùng giống như ban cho cô ân đức vậy.
"Ừ. . . . . ."
Cô nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của anh đang dao động trên cổ cô,
Cảm giác buông lỏng thoải mái dễ chịu từ anh lan tỏa ra.
“Cha mẹ em có lẽ là rất chăm sóc và thương em, sao đành lòng để em xuống bếp?" nhìn cô thường ngày thì biết cô được nuôi dạy rất tốt, vì sao cô lại nấu ăn ngon như vậy, có thể đem một cô gái như cô nấu ăn cho người khác?
“bon họ rất yêu quý em". Khóe miệng nổi lên một chút ý cười, nhớ đến thời gian tập nấu ăn trước kia. “Là mẹ em kiên trì, mẹ nói là phụ nữ nên có một tay nghề thật tốt, để tránh chồng mình thay lòng".
“Hả?" phải nắm được dạ dày của đàn ông, mới có thể níu giữ được trái tim của đàn ông? Anh nhíu mày, không thể tin được đầu năm nay còn có người tin tưởng chuyện này.
Đàn ông....! thay đổi chính là thay đổi, sẽ không thay đổi vĩnh viễn sẽ không, không phải nấu ăn thật ngon là có thể bắt được trái tim? Có lẽ là do anh chọn nghề này, nên với đàn ông không tin tưởng, anh căn bản không tin chuyện này, có thể nói đây là câu nói “Ăn mà không tiêu".
Nhưng mà, điều này khiến anh nhận được lợi ích, cảm tạ cha mẹ vợ
“Anh có biết, rất nhiều người đều nói như vậy". Thở ra một hơi, cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Này, anh thật sự phải về đi, em sợ ngộ nhỡ em ngủ, không ai giúp anh khóa cửa". Cô ngáp một cái, vỗ lên bắp đùi anh.
“Ừ" anh than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm cô lại tăng thêm lực. “Anh muốn ở lại". Ghé vào bên tai cô nói nhỏ, anh cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
Kỷ Lục Đề cúng lại, hai má đỏ ửng, “không, không được đâu....chúng ta...như vậy là không đúng".
Mẹ cô đã từng dạy cô là phụ nữ biết ý. Lúc trước là hàng xóm của anh, cô và anh là hai đường thẳng song song, hôm nay tiến thêm một bước thì đã quá bất ngờ rồi, một lần đã đủ khiến cô tự trách bản thân rồi, một lần nữa...không biết cô có thể chịu đựng được nữa không.
“Cái gì mà không đúng?" bàn tay lướt qua mái tóc đen nhánh của cô, khiến thần kinh cô căng thẳng. “Em cảm thấy một và hai lần có gì khác nhau?" anh nghĩ, tuyệt đối không nghĩ chỉ có một lần, hai lần, mà anh còn muốn nhiều hơn, nhưng anh sẽ không nói ra qua sớm, tranh cho cô gái xấu hổ này bị dọa chạy mất.
“Anh đừng quên, em là một cô gái đã có chồng chưa cưới!" hết run rẩy, cô cố gắng giữ vững lý trí.
“Em cùng anh ta không có công khai, vậy thì không tính". Nói đi nói lại chính là cô dễ gạt, một chút kỷ xảo như vậy mà cô đã bị dọa sợ đến chết như vậy?
“Không thểm anh họ anh ấy....."
“Em rất rõ ràng ở trong lòng em, phân lượng người nào lớn hơn". Nếu khồn tại sao mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước thân mật như vậy. “Đừng tự lừa dối mình". Anh tàn nhẫn xuyên vào suy nghĩ của cô.
“Đừng nói nữa!" cô xấu hổ đẩy anh ra, đứng dậy chạy về phía phòng mình “ anh sau khi xem xong đóng cửa lại giúp em là được!" cô vừa chạy vừa nói, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy.
Cái phòng này lớn bao nhiêu, cô chạy, anh sẽ không đuổi sao?
Giống như diều hâu bắt lấy gà con vậy, một khi đã khóa được mục tiêu nhất quyết không sẩy tay được, tay cô mới chạm vào cửa phòng, đôi tay vững vàng như sắt đã bắt được eo nhỏ của cô.
“Muốn chơi lạt mềm buộc chặt với anh à? Khẽ cắn vành tai đang nóng lên của cô, anh đẩy cửa phòng ra, đem lấy cô nửa đẩy, nửa ôm kéo vào gian phòng. “Tiểu Lục Đề, tin tưởng anh, anh tuyệt đối có thể chơi đùa điên khùng hơn em".
“Hạ Lan Bình!" đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt không cửa, không để cho lại làm chuyện bừa bãi như vậy nữa.
“Anh ở đây, tiểu Lục Đề". Bàn tay lưu loát kéo quần áo của cô ra, váy, hoàn toàn không lãng phí thời gian. “Anh vẫn luôn ở đây".
“Anh không thể hư vậy!" mang theo từ lực giọng nói khàn khàn xuyên thấu vào màng nhĩ của cô, xông thẳng vào cả trung khu thần kinh, tiếp theo hai chân như nhũn ra, thân thể cũng mềm nhũn, cô cố hết sức gào thét, nhưng bật ra cổ họng lại chỉ giống như chú mèo nhỏ ô ô.
“không thể được à?" anh cười khẽ, “nói cho anh biết tại sao em lại mềm nhũn như vậy? Em muốn anh, cũng giống như anh muốn em đúng không".
“Em không có...." khung cửa cách cô càng ngày càng xa, cho đến rơi vào trên chiếc giường mềm mại, cô muốn giãy dụa lần cuối cùng.
“Thật không có?"
“Hạ Lan Bình!" cô ngượng ngùng cong người lên, vốn dĩ là muốn né tránh sự đụng chạm của anhm không ngờ là làm cho mình lầm vào hoàn cảnh khó có thể chạy trốn hơn.
“A........." có từ chối nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn nổi sự nhiệt tình của anhm những từ ngữ từ chối chưa kịp bật ra đã biến thành chuỗi những than nhẹ mềm mại vô lực, lần nữa khuất phục dưới đầu lưỡi linh hoạt của anh.
Đêm mê người, thấm gió lạnh, không thổi tan tiếng nhỏ nhẹ của hai người đang yêu nhau, thở dốc................
Hạ Lan Bình bắt đầu tra xét đến số tiền gửi ngân hàng mà Kỷ Lục Đề được thừa kế, ngoài việc hẹn gặp luật sư của cô ở ngoài, chủ yếu nhất vẫn là tìm hiểu động cơ mẹ con Ngưu Nãi Đường cố ý đến gần Kỷ Lục Đề.
"Ông Trần, ông có biết Lục Đề có một người họ hàng xa, tên là Ngưu Nãi Đường không?" luật sư của Kỷ Lục dề là một ông già hòa nhã khoảng 60 tuổi, bởi vì công việc cần, nên Hạ Lan Bình với ông tiếp xúc khá nhiều, vì vậy giao tình cũng khá tốt.
"Ngưu Nãi Đường?" Luật sư Trần chỉnh lại mắt kính trên mũi, nọn không được kích động bật cười, “Dòng
họ này rất hiếm, để tôi tra lại một chút." Mở ra tài liệu vừa nặng vừa dày về nhà họ Kỷ, phía trên thậm chí dính một lớp bụi mỏng. “Làm sao anh lại có hứng thú hỏi cái này? Cô Kỷ ủy thác anh à?"
“Không có." Nhìn quang cảnh thành phố phía ngoài cửa sổ, bên môi những nếp nhăn như có như không hiện lên sau nụ cười. “Tôi không cho cô ấy biết."
Chuyện như vậy lớn như thế này làm sao dám để lộ trước mặt cô? Nếu cô biết, rất có khả năng chưa kịp điều tra, đã lộ trước mặt Ngưu Nãi Đường rồi, chẳng phải là đánh rắn động cỏ rồi à? Anh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy!
“Làm không công à?" Luật sư Trần liếc anh một cái, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn biểu thị sự thông minh.
“Cũng không phải vậy." Mọi người đều muốn thăm dò suy nghĩ và dục vọng của người khác, mà loại dục vọng này sẽ không vì độ tuổi tăng mà giảm bớt, xem ra luật sư Trần cũng vậy. “Chi phí rất cao, chi phí là, - vợ."
Anh cũng không có ý định giấu diếm quan hệ của anh và Kỷ Lục Trần, Luật sư Trần rất quan tâm, công bằng đương nhiên là hiệu quả tốt nhất hơn nữa là phương thức trực tiếp nhất. “Thì ra là như vậy." Luật sư Trần nhếch cao lông mày, trong con ngươi xuất hiện ý cười. “Lần trước nhìn thấy cô bé, là chuyện của bốn năm trước, lúc ấy cô bé rất non nớt, nhưng bây giờ đã là một cô gái xinh đẹp." Nhớ đến lúc vợ chồng nhà họ Kỷ gặp chuyện không may Kỷ Lục Đề hai mắt đẫm lệ, cặp mắt sưng đỏ, còn phải bình tĩnh nghe di chúc của bố mẹ, lúc ấy cô bé cũng mới có 20 tuổi, suy nghĩ lại khiến người khác không đành lòng, vì vậy luật sư Trần vẫn khắc sâu trí nhớ về cô.
“Ừ." Trước mắt chủ động hiện lên gương mặt dịu dàng, nụ cười bên môi cũng dịu dàng hơn. “Rất xinh đẹp." Khi ở cùng anh, không gì có thể so sánh với người mình yêu rồi.
“Cậu nhặt được bảo bối rồi đó." Luật sư Trần nhàn nhạt nhạo trêu đùa. “Nhớ đến lúc đó phát thiệp mừng cho tôi đó."
Hạ Lan Bình nhếch mày, vô vị nhún nhún vai. “Điều kiện tiên quyết là trước tiên cần phải điều tra rõ chuyện Ngưu Nãi Đường."
“Có ý gì?" Bỗng chốc tròng mắt luật sư Trần tỏa sáng, chỉ vào tài liệu trong một ít hàng chữ viết. “A, ở đây, là họ hàng xa, cách cô ấy ba nghìn dặm."
Hạ Lan Bình bước đến nhìn, lông mày nhíu chặt. “Đúng là phiền phức." Thân phận cũng là thật, đúng là anh họ của Kỷ Lục Đề, anh họ dường như không có liên quan gì.
“Sao vậy? Anh ta gây phiền phức gì sao?" Khép hồ sơ lại, luật sư Trần lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị khơi lên.
“Mẹ anh ta nói anh ta và cha mẹ Kỷ Lục Đề từng đính ước, quyết định hôn ước của anh ta cùng Kỷ Lục Đề." Anh khinh thường bĩu môi, nhớ tới cái quan hệ như vậy đã khó chịu rồi.
“Không thể nào, tại sao tôi không nghe nói chứ?" Luật sư Trần trừng lớn mắt, ông là luật sư của nhà họ Kỷ, trên lý thuyết nếu đó là sự thật, không có lý gì ông không biết.
Hạ Lan Bình lên tiếng nói ra suy nghĩ. “Ông Trần, đối phương nói có tài liệu, ông nói phải làm sao?" Trước nghe một chút ý kiến của chuyên gia, liều lĩnh làm việc, không phải là tác phong của anh.
“Tài liệu có thể là giả, người ta như thế nào thì ra như vậy!" Có rất nhiều người ngụy tạo tài liệu, ở chuyện còn chưa sáng tỏ, ông cũng không thể liều mà kết luận.
“Ý ông là đối phương đang giở trò?" Anh nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén mà nguy hiểm.
“Là anh nói, tôi chưa nói gì cả." Tất cả coi trọng chứng cớ, đây là nguyên tắc thứ nhất luật sư. Luật sư Trần lập tức phủi sạch liên quan. “Đây không phải là sở trường của anh sao? Tra một là biết rồi."
Hạ Lan Bình hỏi thăm địa chỉ? Anh đầu tiên phải tìm được tờ giấy kia, xác định nó có thật không, sau đó mới có “Chuộc thân" cho Kỷ Lục Đề.
“Ông Trần, cha mẹ Kỷ Lục Đề cho cô ấy thừa kế bao nhiêu tài sản?" Nếu như là con số nhỏ, Ngưu Nãi Đường làm gì hao tâm khổ trí như vậy.
“Anh nghi ngờ đối phương nhắm vào số tiền thừa kế của cô Kỷ à?" Đúng rồi, như vậy mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
“Tôi không xác định, nhưng không thể không có khả năng."
“Tôi nghĩ là không nhỏ." Luật sư Trần nghiêm túc gật đầu. “Dù sao cũng là một khoản tiền hai ngàn năm trăm vạn, bất kể là ai cũng có hứng thú."
2500 vạn! ?
Hạ Lan Bình nghẹn họng nhìn trân trối Luật sư Trần, thật lâu nói không ra lời.
Thì ra là, từ lúc nào không rõ anh đã nhặt được một mot vàng, khó trách Ngưu Nãi Đường lại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, dám can đảm không biết tự lượng sức mình muốn giành người với anh?
Phi! Tên điên kia mau tránh đi.
Cô gái ngu ngốc này nhất định là của anh, ai cũng không cho phép manh động!
"Cháu muốn coca, chân gà chiên, còn một phần khoai tây chiên, kem."
"Cháu cũng muốn vậy! Cộng thêm một phần thức ăn cho trẻ em nữa."
"Ừ, vậy cháu muốn sữa, Hamburg, gắp cho cháu một phần thịt gà này.., còn phải còn hai miếng gà chiên này nữa."
Bên trong Mcdonald's, giọng nói trẻ thơ chạy xung quanh người Ngưu Nãi Đường, mỗi phần ăn chẳng những không giống nhau, hơn nữa còn cố ý chọn những món đắt tiền nhất, làm cho Ngưu Nãi Đường đầu như muốn nổ tung, cứng đờ trấn an cảm xúc hưng phấn của bọn nhỏ.
"À, chúng ta thống nhất món ăn có được không? Như vậy tương đối dễ dàng gọi." Ngưu Nãi Đường nở nụ cười, chỉ sợ chọc cho mấy Tiểu Tổ Tông
mất hứng.
“Không! Cháu muốn ăn mấy món vừa rồi!" vừa rồi nhóm tiểu quỷ vẫn còn thảo luận chưa nhất trí, lúc này ngược lại đồng thanh kiên trì kêu lên, chạy nhanh đến vị trí mình ngồi xuống.
“Xin lỗi anh họ, khẩu vị bọn nhỏ khác nhau, làm phiền anh gọi theo ý của bọn nhỏ nhé." Kỷ Lục Đề cười khổ hai tay tạo thành chữ thập, xin Ngưu Nãi Đường phối hợp.
“Hả, được, được rồi, em chờ anh." Đến cả hai bờ sông còn có thể hợp lại, ba tiểu quỷ kia tại sao không thể giải quyết được chứ? Thật sự phiền phức khiến cho người khác phát điên!
Liếc nhìn vẻ mặt “Uất ức cầu toàn" của Kỷ Lục Đề, trong lòng anh thở dài nặng nề. Tại trong lòng anh ta con dê béo mà vẻ ngoài bình thường? Vì muốn ăn thịt dê, anh ta chỉ có thể ngượng ngùng đi đến khu chọn đồ ăn.
Kỷ Lục Đề thở ra một hơi, xoay đi đến chỗ bọn nhỏ chọn để ngồi.
Hôm nay đúng lúc là ngày thứ Tư, vừa mới có tiết học xong, Ngưu Nãi Đường đúng lúc xuất hiện. Cũng không biết vì sao, anh đột nhiên đề nghị muốn mời bọn nhỏ ăn MacDonald, vì bọn họ liền hào hứng đến MacDonald gần đây để ăn, không ngờ lại tạo thành cục diện lúng túng như vậy, thật không hiểu những đứa trẻ này đang giở trò quỷ gì.
“Đến rồi! cô giáo Kỷ, cô ngồi bên này này!" Tiểu Mạc và Tiểu Trăn để lại vị trí giữa cho Kỷ Lục Đề ý đồ rõ ràng, đương nhiên là để “Cách ly" Kỷ Lục Đề và Ngưu Nãi Đường, tuyệt không thể để cho bọn họ có cơ hội “Tiếp xúc với nhau ˜".
“Các em thật là, tất cả mọi người đều ăn một thứ có phải là tốt sao? Nhìn chú Ngưu vất vả kìa!" Cô thật sự không có cách nào tức giận với mấy đứa nhỏ, nhưng việc nhắc nhở đôi câu vẫn rất cần thiết.
“Ai bảo chú ấy nịnh bợ chúng cháu, đương nhiên phải cho chú ấy biết sự lợi hại của chúng em!" Tiểu Mạc cau mũi một cái, làm sao cũng nhìn Ngưu Nãi Đường không vừa mắt.
“Anh ấy làm gì nịnh bợ các cháu?" Kỷ Lục Đề cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được hỏi.
“Còn không phải là muốn Bông hoa tươi như cô, cắm ở trên “Bãi" phân trâu đó." Tiểu Trăn cười ngọt ngào, lời nói trong miệng lại khác hoàn toàn với biểu cảm trên mặt.
“Tiểu Trăn!" Kỷ Lục Đề hoảng sợ hét một tiếng, không thể tin được anh họ trong mắt bọn nhỏ lại không giá trị như vậy!
“Cô giáo Kỷ, chúng em nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy chú Hạ Lan thích hợp với cô hơn." Tiểu Vĩ cặp chân không ngừng lay động, dứt khoát nói.
“Các em nói lung tung gì đó?" Kỷ Lục Đề dường như trừng lớn mắt. Những đứa trẻ này có biết đang nói gì không? Dám can thiệp đến chuyện tình cảm riêng tư của người, rõ là… Nhóm tiểu quỷ!
“Thật mà!" Tiểu Mạc mắt xoay vòng. “Chú Hạ Lan sẽ không giống như Ngưu Nãi Đường ánh mắt đảo lung tung, nụ cười cũng siêu cấp đẹp trai nhé, không khiến người khác cảm thấy háo sắc." Lấy “sắc đẹp" như cô giáo Kỷ có thể “Nhặt" được “Mặt hàng tốt" như Hạ Lan Bình, nhất định là kiếp trước tích đức.
“Vậy, có đúng không?" Kỷ Lục Đề giật nhẹ khóe miệng, cười cực kỳ cứng ngắc.
“Đúng vậy đó, hơn nữa chú Hạ Lan có tiền nha, chú ấy có thể mua cả tòa thành trò chơi luôn đó!" Oh! Nếu cậu bé là con trai của chú Hạ Lan thì thật tốt biết bao, tiểu Vĩ nghĩ đến ảo tưởng kỳ lạ.
“Đồ chơi chất đầy tòa thành ?" Được đó! Thì ra là Hạ Lan Bình gạt mấy đứa nhỏ như vậy! Quá kém đi! ?
“Ừ, quan trọng nhất là, chú Hạ Lan cũng không nịnh bợ chúng cháu, bởi vì chú ấy thật sự rất tốt với cô giáo Kỷ!" Tiểu Trăn kéo tay Kỷ Lục Đề, giống như người lớn vỗ tay cô.
Cô bé biết mình có nói thêm, nhưng chú Hạ Lan cũng cho bọn nó một lon cola, nhưng mà, lời nói dối tốt được cho phép, thầy cô đều nói như vậy -
“Hả?" Không ngờ Hạ Lan Bình quả trứng thối này, có thể để được ba tiểu quỷ này nhất trí đồng ý, xem ra cô phải đánh giá lại anh một lần nữa rồi.
“Chú Hạ Lan nói, chú ấy rất thích cô giáo!" Trời đất chứng giám, cô bé chỉ tăng thêm chữ “Rất", ông trời ngàn vạn đừng trách cứ Tiểu Mạc nhé!
Trái tim Kỷ Lục Đề đập nhỡ một nhịp lớn, tại sao cô chưa nghe anh nói?
“Hơn nữa chú ấy nói tấm lòng cô rất tốt." Mặc dù chú lén lút nói cô giáo Kỷ ngốc nghếch, nhưng mà xin lỗi, đây tuyệt đối là sự thật.
“Còn nữa, chú ấy nói không quan tâm cô có kiếm được tiền hay không."
“Ừ, chú ấy còn nói sẽ không thay lòng!" Là “Tận lực" không thay đổi.
“Cô giáo Kỷ, cô cũng đừng không nhận nha! Chú ấy nói cô là bạn gái chú ấy."
“Đúng rồi, đúng rồi! Chú Hạ Lan thật sự là một đối tượng tốt!" “Đúng vậy đó, cô giáo Kỷ, cô cũng đừng suy nghĩ thêm." “Nhanh chóng bỏ Ngưu Nãi Đường đi!" Nòng súng nhất trí đối ngoại, đây mới là mục đích chủ yếu. Ngưu Nãi Đường vẫn ngơ ngác xếp hàng trong dãy người, trong lòng cảm thán đến nhầm chỗ. Hoàn toàn không biết ý định nịnh bợ ba đứa trẻ đã bị bọn chúng cho knockout, xoay người vô ích.
"Hạ Lan Bình, không còn sớm nữa, anh có cần phải về hay không vậy?" rửa xong đống bát đĩa trên bàn, Kỷ Lục Đề vắt khô khăn lau chuẩn bị đuổi người.
"Còn sớm." Cả người anh co quắp vào ghế sa lon, thoải mái muốn ngủ."Chờ anh xem xong bộ phim này đã."
"Phim gì vậy?" Cô tò mò tiến lên hỏi.
"Ma quỷ Đại Đế." Bộ phim, xem mãi không chán.
"Bắt đầu bao lâu rồi?" đàn ông thật là đông vật kỳ quái, rất thích xem phim hành động chém chém giết giết, cô cũng không hiểu bộ phim đó có gì tốt chứ,….. . Ưmh, lịch sử còn có thể xem được.
"20'." Anh đổi lại tư thế, chân dài toàn bộ gác trên sofa, một tay gối dưới đầu.
"Em có muốn xem cùng không?"
"Không cần!" Cô ghét bỏ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
"Này, thật sự khuya lắm rồi, anh cần phải trở về." bộ phim cộng thêm quảng cáo cũng phải hết hai tiếng: mới xem được 20', còn một trăm phút nữa phim mới hết, cô làm sao khóa cửa bây giờ?
"Làm gì? Em muốn ngủ rồi à?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Ừ." Cô xoa cái gáy ê ẩm, chuẩn bị bữa ăn tối khiến cô mệt chết đi được. "Rất lâu không có tự mình xuống bếp, eo mỏi lưng đau."
"Đến đây" anh kéo tay cô, cô không chuẩn bị ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
"Anh làm gì vậy!" cô kêu thảm thiết, cô vẫn chưa quen anh bất thình lình ôm cô như vậy.
"Hạ Lan Bình, anh đừng làm loạn nữa, mau trở về!"
"Vì báo đáp bữa ăn tối phong phú này, anh sẽ mát xoa miễn phí cho em." Bàn tay ấn lên cổ của cô, hoàn toàn không đem sự kháng cự như mèo nhỏ của cô để vào trong mắt.
"Đừng! em không có thói quen như vậy!" cô lo lắng giãy dụa, lại đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng lộn xộn!" Anh dứt khoát dùng sức ôm lấy cô, bàn tay vẫn nhấn vào huyệt đạo ở cổ cô.
"Đừng. . . . . ." cô vẫn kháng cự như cũ, nhưng cũng tiếc là không duy trì được bao lâu, rất đã nhanh chóng thỏa hiệp trước kỹ thuật mát xa kỹ xảo của anh."Oh ——" khó có thể đè nén, âm thanh thoải mái bật ra cổ họng, cô từ từ khuất phục, buông lỏng.
"Rất thoải mái, có đúng không?" Anh cười nhẹ, hình rất hài lòng phản ứng của cô. "Anh không tùy tiện xoa bóp cho người khác đâu, em mới có phúc lợi như vậy đó." Nói cho cùng giống như ban cho cô ân đức vậy.
"Ừ. . . . . ."
Cô nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của anh đang dao động trên cổ cô,
Cảm giác buông lỏng thoải mái dễ chịu từ anh lan tỏa ra.
“Cha mẹ em có lẽ là rất chăm sóc và thương em, sao đành lòng để em xuống bếp?" nhìn cô thường ngày thì biết cô được nuôi dạy rất tốt, vì sao cô lại nấu ăn ngon như vậy, có thể đem một cô gái như cô nấu ăn cho người khác?
“bon họ rất yêu quý em". Khóe miệng nổi lên một chút ý cười, nhớ đến thời gian tập nấu ăn trước kia. “Là mẹ em kiên trì, mẹ nói là phụ nữ nên có một tay nghề thật tốt, để tránh chồng mình thay lòng".
“Hả?" phải nắm được dạ dày của đàn ông, mới có thể níu giữ được trái tim của đàn ông? Anh nhíu mày, không thể tin được đầu năm nay còn có người tin tưởng chuyện này.
Đàn ông....! thay đổi chính là thay đổi, sẽ không thay đổi vĩnh viễn sẽ không, không phải nấu ăn thật ngon là có thể bắt được trái tim? Có lẽ là do anh chọn nghề này, nên với đàn ông không tin tưởng, anh căn bản không tin chuyện này, có thể nói đây là câu nói “Ăn mà không tiêu".
Nhưng mà, điều này khiến anh nhận được lợi ích, cảm tạ cha mẹ vợ
“Anh có biết, rất nhiều người đều nói như vậy". Thở ra một hơi, cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Này, anh thật sự phải về đi, em sợ ngộ nhỡ em ngủ, không ai giúp anh khóa cửa". Cô ngáp một cái, vỗ lên bắp đùi anh.
“Ừ" anh than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm cô lại tăng thêm lực. “Anh muốn ở lại". Ghé vào bên tai cô nói nhỏ, anh cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
Kỷ Lục Đề cúng lại, hai má đỏ ửng, “không, không được đâu....chúng ta...như vậy là không đúng".
Mẹ cô đã từng dạy cô là phụ nữ biết ý. Lúc trước là hàng xóm của anh, cô và anh là hai đường thẳng song song, hôm nay tiến thêm một bước thì đã quá bất ngờ rồi, một lần đã đủ khiến cô tự trách bản thân rồi, một lần nữa...không biết cô có thể chịu đựng được nữa không.
“Cái gì mà không đúng?" bàn tay lướt qua mái tóc đen nhánh của cô, khiến thần kinh cô căng thẳng. “Em cảm thấy một và hai lần có gì khác nhau?" anh nghĩ, tuyệt đối không nghĩ chỉ có một lần, hai lần, mà anh còn muốn nhiều hơn, nhưng anh sẽ không nói ra qua sớm, tranh cho cô gái xấu hổ này bị dọa chạy mất.
“Anh đừng quên, em là một cô gái đã có chồng chưa cưới!" hết run rẩy, cô cố gắng giữ vững lý trí.
“Em cùng anh ta không có công khai, vậy thì không tính". Nói đi nói lại chính là cô dễ gạt, một chút kỷ xảo như vậy mà cô đã bị dọa sợ đến chết như vậy?
“Không thểm anh họ anh ấy....."
“Em rất rõ ràng ở trong lòng em, phân lượng người nào lớn hơn". Nếu khồn tại sao mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước thân mật như vậy. “Đừng tự lừa dối mình". Anh tàn nhẫn xuyên vào suy nghĩ của cô.
“Đừng nói nữa!" cô xấu hổ đẩy anh ra, đứng dậy chạy về phía phòng mình “ anh sau khi xem xong đóng cửa lại giúp em là được!" cô vừa chạy vừa nói, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để chạy.
Cái phòng này lớn bao nhiêu, cô chạy, anh sẽ không đuổi sao?
Giống như diều hâu bắt lấy gà con vậy, một khi đã khóa được mục tiêu nhất quyết không sẩy tay được, tay cô mới chạm vào cửa phòng, đôi tay vững vàng như sắt đã bắt được eo nhỏ của cô.
“Muốn chơi lạt mềm buộc chặt với anh à? Khẽ cắn vành tai đang nóng lên của cô, anh đẩy cửa phòng ra, đem lấy cô nửa đẩy, nửa ôm kéo vào gian phòng. “Tiểu Lục Đề, tin tưởng anh, anh tuyệt đối có thể chơi đùa điên khùng hơn em".
“Hạ Lan Bình!" đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt không cửa, không để cho lại làm chuyện bừa bãi như vậy nữa.
“Anh ở đây, tiểu Lục Đề". Bàn tay lưu loát kéo quần áo của cô ra, váy, hoàn toàn không lãng phí thời gian. “Anh vẫn luôn ở đây".
“Anh không thể hư vậy!" mang theo từ lực giọng nói khàn khàn xuyên thấu vào màng nhĩ của cô, xông thẳng vào cả trung khu thần kinh, tiếp theo hai chân như nhũn ra, thân thể cũng mềm nhũn, cô cố hết sức gào thét, nhưng bật ra cổ họng lại chỉ giống như chú mèo nhỏ ô ô.
“không thể được à?" anh cười khẽ, “nói cho anh biết tại sao em lại mềm nhũn như vậy? Em muốn anh, cũng giống như anh muốn em đúng không".
“Em không có...." khung cửa cách cô càng ngày càng xa, cho đến rơi vào trên chiếc giường mềm mại, cô muốn giãy dụa lần cuối cùng.
“Thật không có?"
“Hạ Lan Bình!" cô ngượng ngùng cong người lên, vốn dĩ là muốn né tránh sự đụng chạm của anhm không ngờ là làm cho mình lầm vào hoàn cảnh khó có thể chạy trốn hơn.
“A........." có từ chối nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn nổi sự nhiệt tình của anhm những từ ngữ từ chối chưa kịp bật ra đã biến thành chuỗi những than nhẹ mềm mại vô lực, lần nữa khuất phục dưới đầu lưỡi linh hoạt của anh.
Đêm mê người, thấm gió lạnh, không thổi tan tiếng nhỏ nhẹ của hai người đang yêu nhau, thở dốc................
Hạ Lan Bình bắt đầu tra xét đến số tiền gửi ngân hàng mà Kỷ Lục Đề được thừa kế, ngoài việc hẹn gặp luật sư của cô ở ngoài, chủ yếu nhất vẫn là tìm hiểu động cơ mẹ con Ngưu Nãi Đường cố ý đến gần Kỷ Lục Đề.
"Ông Trần, ông có biết Lục Đề có một người họ hàng xa, tên là Ngưu Nãi Đường không?" luật sư của Kỷ Lục dề là một ông già hòa nhã khoảng 60 tuổi, bởi vì công việc cần, nên Hạ Lan Bình với ông tiếp xúc khá nhiều, vì vậy giao tình cũng khá tốt.
"Ngưu Nãi Đường?" Luật sư Trần chỉnh lại mắt kính trên mũi, nọn không được kích động bật cười, “Dòng
họ này rất hiếm, để tôi tra lại một chút." Mở ra tài liệu vừa nặng vừa dày về nhà họ Kỷ, phía trên thậm chí dính một lớp bụi mỏng. “Làm sao anh lại có hứng thú hỏi cái này? Cô Kỷ ủy thác anh à?"
“Không có." Nhìn quang cảnh thành phố phía ngoài cửa sổ, bên môi những nếp nhăn như có như không hiện lên sau nụ cười. “Tôi không cho cô ấy biết."
Chuyện như vậy lớn như thế này làm sao dám để lộ trước mặt cô? Nếu cô biết, rất có khả năng chưa kịp điều tra, đã lộ trước mặt Ngưu Nãi Đường rồi, chẳng phải là đánh rắn động cỏ rồi à? Anh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy!
“Làm không công à?" Luật sư Trần liếc anh một cái, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn biểu thị sự thông minh.
“Cũng không phải vậy." Mọi người đều muốn thăm dò suy nghĩ và dục vọng của người khác, mà loại dục vọng này sẽ không vì độ tuổi tăng mà giảm bớt, xem ra luật sư Trần cũng vậy. “Chi phí rất cao, chi phí là, - vợ."
Anh cũng không có ý định giấu diếm quan hệ của anh và Kỷ Lục Trần, Luật sư Trần rất quan tâm, công bằng đương nhiên là hiệu quả tốt nhất hơn nữa là phương thức trực tiếp nhất. “Thì ra là như vậy." Luật sư Trần nhếch cao lông mày, trong con ngươi xuất hiện ý cười. “Lần trước nhìn thấy cô bé, là chuyện của bốn năm trước, lúc ấy cô bé rất non nớt, nhưng bây giờ đã là một cô gái xinh đẹp." Nhớ đến lúc vợ chồng nhà họ Kỷ gặp chuyện không may Kỷ Lục Đề hai mắt đẫm lệ, cặp mắt sưng đỏ, còn phải bình tĩnh nghe di chúc của bố mẹ, lúc ấy cô bé cũng mới có 20 tuổi, suy nghĩ lại khiến người khác không đành lòng, vì vậy luật sư Trần vẫn khắc sâu trí nhớ về cô.
“Ừ." Trước mắt chủ động hiện lên gương mặt dịu dàng, nụ cười bên môi cũng dịu dàng hơn. “Rất xinh đẹp." Khi ở cùng anh, không gì có thể so sánh với người mình yêu rồi.
“Cậu nhặt được bảo bối rồi đó." Luật sư Trần nhàn nhạt nhạo trêu đùa. “Nhớ đến lúc đó phát thiệp mừng cho tôi đó."
Hạ Lan Bình nhếch mày, vô vị nhún nhún vai. “Điều kiện tiên quyết là trước tiên cần phải điều tra rõ chuyện Ngưu Nãi Đường."
“Có ý gì?" Bỗng chốc tròng mắt luật sư Trần tỏa sáng, chỉ vào tài liệu trong một ít hàng chữ viết. “A, ở đây, là họ hàng xa, cách cô ấy ba nghìn dặm."
Hạ Lan Bình bước đến nhìn, lông mày nhíu chặt. “Đúng là phiền phức." Thân phận cũng là thật, đúng là anh họ của Kỷ Lục Đề, anh họ dường như không có liên quan gì.
“Sao vậy? Anh ta gây phiền phức gì sao?" Khép hồ sơ lại, luật sư Trần lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị khơi lên.
“Mẹ anh ta nói anh ta và cha mẹ Kỷ Lục Đề từng đính ước, quyết định hôn ước của anh ta cùng Kỷ Lục Đề." Anh khinh thường bĩu môi, nhớ tới cái quan hệ như vậy đã khó chịu rồi.
“Không thể nào, tại sao tôi không nghe nói chứ?" Luật sư Trần trừng lớn mắt, ông là luật sư của nhà họ Kỷ, trên lý thuyết nếu đó là sự thật, không có lý gì ông không biết.
Hạ Lan Bình lên tiếng nói ra suy nghĩ. “Ông Trần, đối phương nói có tài liệu, ông nói phải làm sao?" Trước nghe một chút ý kiến của chuyên gia, liều lĩnh làm việc, không phải là tác phong của anh.
“Tài liệu có thể là giả, người ta như thế nào thì ra như vậy!" Có rất nhiều người ngụy tạo tài liệu, ở chuyện còn chưa sáng tỏ, ông cũng không thể liều mà kết luận.
“Ý ông là đối phương đang giở trò?" Anh nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén mà nguy hiểm.
“Là anh nói, tôi chưa nói gì cả." Tất cả coi trọng chứng cớ, đây là nguyên tắc thứ nhất luật sư. Luật sư Trần lập tức phủi sạch liên quan. “Đây không phải là sở trường của anh sao? Tra một là biết rồi."
Hạ Lan Bình hỏi thăm địa chỉ? Anh đầu tiên phải tìm được tờ giấy kia, xác định nó có thật không, sau đó mới có “Chuộc thân" cho Kỷ Lục Đề.
“Ông Trần, cha mẹ Kỷ Lục Đề cho cô ấy thừa kế bao nhiêu tài sản?" Nếu như là con số nhỏ, Ngưu Nãi Đường làm gì hao tâm khổ trí như vậy.
“Anh nghi ngờ đối phương nhắm vào số tiền thừa kế của cô Kỷ à?" Đúng rồi, như vậy mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.
“Tôi không xác định, nhưng không thể không có khả năng."
“Tôi nghĩ là không nhỏ." Luật sư Trần nghiêm túc gật đầu. “Dù sao cũng là một khoản tiền hai ngàn năm trăm vạn, bất kể là ai cũng có hứng thú."
2500 vạn! ?
Hạ Lan Bình nghẹn họng nhìn trân trối Luật sư Trần, thật lâu nói không ra lời.
Thì ra là, từ lúc nào không rõ anh đã nhặt được một mot vàng, khó trách Ngưu Nãi Đường lại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, dám can đảm không biết tự lượng sức mình muốn giành người với anh?
Phi! Tên điên kia mau tránh đi.
Cô gái ngu ngốc này nhất định là của anh, ai cũng không cho phép manh động!
"Cháu muốn coca, chân gà chiên, còn một phần khoai tây chiên, kem."
"Cháu cũng muốn vậy! Cộng thêm một phần thức ăn cho trẻ em nữa."
"Ừ, vậy cháu muốn sữa, Hamburg, gắp cho cháu một phần thịt gà này.., còn phải còn hai miếng gà chiên này nữa."
Bên trong Mcdonald's, giọng nói trẻ thơ chạy xung quanh người Ngưu Nãi Đường, mỗi phần ăn chẳng những không giống nhau, hơn nữa còn cố ý chọn những món đắt tiền nhất, làm cho Ngưu Nãi Đường đầu như muốn nổ tung, cứng đờ trấn an cảm xúc hưng phấn của bọn nhỏ.
"À, chúng ta thống nhất món ăn có được không? Như vậy tương đối dễ dàng gọi." Ngưu Nãi Đường nở nụ cười, chỉ sợ chọc cho mấy Tiểu Tổ Tông
mất hứng.
“Không! Cháu muốn ăn mấy món vừa rồi!" vừa rồi nhóm tiểu quỷ vẫn còn thảo luận chưa nhất trí, lúc này ngược lại đồng thanh kiên trì kêu lên, chạy nhanh đến vị trí mình ngồi xuống.
“Xin lỗi anh họ, khẩu vị bọn nhỏ khác nhau, làm phiền anh gọi theo ý của bọn nhỏ nhé." Kỷ Lục Đề cười khổ hai tay tạo thành chữ thập, xin Ngưu Nãi Đường phối hợp.
“Hả, được, được rồi, em chờ anh." Đến cả hai bờ sông còn có thể hợp lại, ba tiểu quỷ kia tại sao không thể giải quyết được chứ? Thật sự phiền phức khiến cho người khác phát điên!
Liếc nhìn vẻ mặt “Uất ức cầu toàn" của Kỷ Lục Đề, trong lòng anh thở dài nặng nề. Tại trong lòng anh ta con dê béo mà vẻ ngoài bình thường? Vì muốn ăn thịt dê, anh ta chỉ có thể ngượng ngùng đi đến khu chọn đồ ăn.
Kỷ Lục Đề thở ra một hơi, xoay đi đến chỗ bọn nhỏ chọn để ngồi.
Hôm nay đúng lúc là ngày thứ Tư, vừa mới có tiết học xong, Ngưu Nãi Đường đúng lúc xuất hiện. Cũng không biết vì sao, anh đột nhiên đề nghị muốn mời bọn nhỏ ăn MacDonald, vì bọn họ liền hào hứng đến MacDonald gần đây để ăn, không ngờ lại tạo thành cục diện lúng túng như vậy, thật không hiểu những đứa trẻ này đang giở trò quỷ gì.
“Đến rồi! cô giáo Kỷ, cô ngồi bên này này!" Tiểu Mạc và Tiểu Trăn để lại vị trí giữa cho Kỷ Lục Đề ý đồ rõ ràng, đương nhiên là để “Cách ly" Kỷ Lục Đề và Ngưu Nãi Đường, tuyệt không thể để cho bọn họ có cơ hội “Tiếp xúc với nhau ˜".
“Các em thật là, tất cả mọi người đều ăn một thứ có phải là tốt sao? Nhìn chú Ngưu vất vả kìa!" Cô thật sự không có cách nào tức giận với mấy đứa nhỏ, nhưng việc nhắc nhở đôi câu vẫn rất cần thiết.
“Ai bảo chú ấy nịnh bợ chúng cháu, đương nhiên phải cho chú ấy biết sự lợi hại của chúng em!" Tiểu Mạc cau mũi một cái, làm sao cũng nhìn Ngưu Nãi Đường không vừa mắt.
“Anh ấy làm gì nịnh bợ các cháu?" Kỷ Lục Đề cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được hỏi.
“Còn không phải là muốn Bông hoa tươi như cô, cắm ở trên “Bãi" phân trâu đó." Tiểu Trăn cười ngọt ngào, lời nói trong miệng lại khác hoàn toàn với biểu cảm trên mặt.
“Tiểu Trăn!" Kỷ Lục Đề hoảng sợ hét một tiếng, không thể tin được anh họ trong mắt bọn nhỏ lại không giá trị như vậy!
“Cô giáo Kỷ, chúng em nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy chú Hạ Lan thích hợp với cô hơn." Tiểu Vĩ cặp chân không ngừng lay động, dứt khoát nói.
“Các em nói lung tung gì đó?" Kỷ Lục Đề dường như trừng lớn mắt. Những đứa trẻ này có biết đang nói gì không? Dám can thiệp đến chuyện tình cảm riêng tư của người, rõ là… Nhóm tiểu quỷ!
“Thật mà!" Tiểu Mạc mắt xoay vòng. “Chú Hạ Lan sẽ không giống như Ngưu Nãi Đường ánh mắt đảo lung tung, nụ cười cũng siêu cấp đẹp trai nhé, không khiến người khác cảm thấy háo sắc." Lấy “sắc đẹp" như cô giáo Kỷ có thể “Nhặt" được “Mặt hàng tốt" như Hạ Lan Bình, nhất định là kiếp trước tích đức.
“Vậy, có đúng không?" Kỷ Lục Đề giật nhẹ khóe miệng, cười cực kỳ cứng ngắc.
“Đúng vậy đó, hơn nữa chú Hạ Lan có tiền nha, chú ấy có thể mua cả tòa thành trò chơi luôn đó!" Oh! Nếu cậu bé là con trai của chú Hạ Lan thì thật tốt biết bao, tiểu Vĩ nghĩ đến ảo tưởng kỳ lạ.
“Đồ chơi chất đầy tòa thành ?" Được đó! Thì ra là Hạ Lan Bình gạt mấy đứa nhỏ như vậy! Quá kém đi! ?
“Ừ, quan trọng nhất là, chú Hạ Lan cũng không nịnh bợ chúng cháu, bởi vì chú ấy thật sự rất tốt với cô giáo Kỷ!" Tiểu Trăn kéo tay Kỷ Lục Đề, giống như người lớn vỗ tay cô.
Cô bé biết mình có nói thêm, nhưng chú Hạ Lan cũng cho bọn nó một lon cola, nhưng mà, lời nói dối tốt được cho phép, thầy cô đều nói như vậy -
“Hả?" Không ngờ Hạ Lan Bình quả trứng thối này, có thể để được ba tiểu quỷ này nhất trí đồng ý, xem ra cô phải đánh giá lại anh một lần nữa rồi.
“Chú Hạ Lan nói, chú ấy rất thích cô giáo!" Trời đất chứng giám, cô bé chỉ tăng thêm chữ “Rất", ông trời ngàn vạn đừng trách cứ Tiểu Mạc nhé!
Trái tim Kỷ Lục Đề đập nhỡ một nhịp lớn, tại sao cô chưa nghe anh nói?
“Hơn nữa chú ấy nói tấm lòng cô rất tốt." Mặc dù chú lén lút nói cô giáo Kỷ ngốc nghếch, nhưng mà xin lỗi, đây tuyệt đối là sự thật.
“Còn nữa, chú ấy nói không quan tâm cô có kiếm được tiền hay không."
“Ừ, chú ấy còn nói sẽ không thay lòng!" Là “Tận lực" không thay đổi.
“Cô giáo Kỷ, cô cũng đừng không nhận nha! Chú ấy nói cô là bạn gái chú ấy."
“Đúng rồi, đúng rồi! Chú Hạ Lan thật sự là một đối tượng tốt!" “Đúng vậy đó, cô giáo Kỷ, cô cũng đừng suy nghĩ thêm." “Nhanh chóng bỏ Ngưu Nãi Đường đi!" Nòng súng nhất trí đối ngoại, đây mới là mục đích chủ yếu. Ngưu Nãi Đường vẫn ngơ ngác xếp hàng trong dãy người, trong lòng cảm thán đến nhầm chỗ. Hoàn toàn không biết ý định nịnh bợ ba đứa trẻ đã bị bọn chúng cho knockout, xoay người vô ích.
Tác giả :
Tử Trừng