Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 93-1: Định vị toàn cầu (1)
Edit: Thanh Xuân.
Khi Quyền Thiệu Viêm đưa hộp trang sức cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm tò mò cầm lấy hộp trang sức hỏi: “Tại sao đưa bông tai cho em?"
“Không phải bông tai" Quyền Thiệu Viêm lắc đầu một cái, “Trong này có hệ thống định vị toàn cầu GPS, sau này cho dù em đi tới chỗ nào anh đều có thể biết."
Quyền Thiệu Viêm vừa nói vừa lấy một khối tròn nho nhỏ từ trong hộp trang sức ra nói: “Phía sau bông tai đặt nam châm, là đính ở trên lỗ tai, Giai Âm nếu sau này em muốn mang những thứ đồ trang sức khác, thì đeo bông tai này lên."
Hệ thống định vị toàn cầu GPS? Đây chẳng phải là sau này cô đi nơi nào thì Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ biết?
Mục Giai Âm rất là rối rắm nhìn lên bông tai trước mặt, thoạt nhìn rất xinh đẹp, cô rất thích, cũng rất muốn lập tức đeo lên, nhưng tại sao phải có hệ thống định vị? Vậy không phải là cô không có tự do rồi sao?
“Em còn có chuyện gì gạt anh?" Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Mục Giai Âm nói: “Chẳng lẽ còn có ý định đi xem bệnh, hoặc là giấu một người đàn ông mà em thích ở đâu đó?"
“Nào có nhiều người thích em như vậy." Mục Giai Âm hung hăng véo hông Quyền Thiệu Viêm, kể từ lúc có Quyền Thiệu Viêm cho dù thực sự có người thích cô cũng không dám đến gần cô.
“Vậy nếu tâm trạng của em không tốt, nghĩ một người đi chơi, anh có thể hiểu." Mục Giai Âm rất lo lắng, cái này không phải có nghĩa là sau này dù cô đi đến đâu thì Quyền Thiệu Viêm cũng có thể tìm được cô. Vậy ngộ nhỡ cãi nhau, cô muốn vui đùa một chút có ý định bỏ nhà ra đi cũng không có cơ hội?
“Tại sao tâm trạng không tốt?" Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm một chút, giọng điệu cứng rắn, “Em đi đâu vậy thì anh đều phải biết."
“Về sau đi chơi, chỉ có thể đi cùng anh." Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút lại bổ sung.
Bá đạo! Có tin sau này mỗi ngày cô đều dắt Quyền Thiệu Viêm đi dạo cửa hàng bán đồ lót hay không.
Mặc dù nói Mục Giai Âm có chút không tình nguyện, nhưng là vẫn bị Quyền Thiệu Viêm nửa ép buộc, nửa lừa gạt mang bông tai vào.
Quên đi, để cho Quyền Thiệu Viêm biết rồi thì thôi đi, dù sao...... Cô cũng sẽ không thật nghĩ tới việc bỏ nhà ra đi.
Quyền Thiệu Viêm hài lòng nhìn Mục Giai Âm đeo bông tai, nét mặt hiện ra một chút tươi cười nói: “Bà xã thật là xinh đẹp."
Mục Giai Âm đỏ mặt chốc lát. Được rồi, cô thừa nhận, lời này cô thực hưởng thụ.
“Sau này không được tháo xuống." Quyền Thiệu Viêm lại ra lệnh.
“Vậy thật là không có * rồi." Mục Giai Âm bĩu môi oán giận nói, “Ngộ nhỡ phía sau bông tai này tự rơi xuống thì sao?"
“Sẽ không." Nếu như ngay cả tình huống này anh cũng không đảm bảo được, như vậy thật đúng là uổng công lăn lộn nhiều năm.
Mục Giai Âm thử muốn tháo bông tai xuống, lại phát hiện, căn bản bông tai rất khó lấy, chỉ là, cho dù là kẹp chặt như thế, trên lỗ tai cô lại không cảm thấy chút khó chịu nào.
Quả nhiên rất thần kỳ.
Mục Giai Âm chơi bông tai một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải xụi lơ ở trên giường.
Lại nói cô thật không có * rồi......
Quyền Thiệu Viêm nhìn ra Mục Giai Âm uất ức, nên nằm trên giường ôm lấy Mục Giai Âm, tay quen cửa quen nẻo đưa vào bên trong áo lót cô, nhẹ nhàng bóp Mục Giai Âm trắng như tuyết nói: “Em ở trước mặt anh có cái gì *? Chỗ nào của em anh chưa từng thấy qua, chỗ nào anh không đi vào?"
Lời này chính là đùa giỡn, tiêu chuẩn đùa giỡn rõ rành rành.
Mặt Mục Giai Âm đỏ lên, vội vàng quay đầu lại xì một cái nói với Quyền Thiệu Viêm: “Lão lưu manh."
“Dù sao em cũng yêu lưu manh anh." Quyền Thiệu Viêm bày ra tư thế vò đã mẻ lại sứt, ôm Mục Giai Âm nói: “Giai Âm, hai ngày nữa sẽ xuất viện, cấp trên lại bị cho anh nghỉ phép, chúng ta có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Một khi Quyền Thiệu Viêm bắt đầu nghỉ phép, thì cô bận rộn.
Mục Giai Âm kinh ngạc nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Tại sao cấp trên luôn cho anh nghỉ phép vậy?"
Điều cũng quá kỳ quái đi!
Theo lý thuyết trước đó vài ngày Quyền Thiệu Viêm vô tội bỏ bê công việc nhiều ngày như thế, mấy ngày này không phải cấp trên nên bắt Quyền Thiệu Viêm quay về lao tâm lao lực sao?
Quyền Thiệu Viêm nói chuyện đương nhiên: “Nhóm Cư Sa Bạch cầm vũ khí bắn nhau trên đường phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống người dân xung quanh, trách nhiệm này, anh làm thủ trưởng phải chịu trách nhiệm thay bọn họ."
Nói ra vẻ bộ dạng đạo mạo nghiêm trang như thế, thật ra thì Quyền Thiệu Viêm nghĩ là có thể lăn qua lăn lại cùng cô.
Nếu như chịu trách nhiệm chính là nghỉ phép, cô tin sẽ có không ít cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm chủ động muốn tự mình anh minh lại đại nghĩa chịu tiếng xấu cho người khác. Quyền Thiệu Viêm người này thật là càng ngày càng vô sỉ.
Mục Giai Âm từ từ cảm thấy Quyền Thiệu Viêm vừa có kinh nghiệm nên đại khái có lẽ toàn bộ đều là biểu hiện giả dối.
Có lẽ nhóm Cư Sa Bạch có đấu súng, nhưng khi đó bọn họ cũng đã đến vùng ngoại ô, hơn nữa còn một đường lái về phía đường núi càng ngày càng vắng vẻ, cho dù bọn họ bắn nhau, cũng sẽ không khiến cho ngườidân hoảng sợ có được hay không?
Ít nhất bây giờ trên mạng hoàn toàn không có tin đồn ở phương diện này.
Nói cái gì là gánh chịu trách nhiệm, nói không chừng Quyền Thiệu Viêm buộc cấp trên cho anh nghỉ đâu rồi, tên hồ ly này. Mục Giai Âm cảm nhận được tay của Quyền Thiệu Viêm đang làm mưa làm gió trước ngực cô, cắn chặt hàm răng không dám nói lời nào.
Quyền Thiệu Viêm cũng không dám giày vò Mục Giai Âm, Mục Giai Âm mất máu quá nhiều, cơ thể đang yếu. Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lát, Quyền Thiệu Viêm mới nắm tay Mục Giai Âm hỏi, “Có đau không?"
“Bị nhiều tầng băng gạc quấn như vậy, hiện tại dĩ nhiên không đau." Mục Giai Âm cười cười nói, “Thật ra thì lúc em chuẩn bị cắt tay cũng không cảm thấy đau nhiều, hẳn là vẫn luôn quá khẩn trương."
Khi đó cô sợ Đàm Tân Kinh phát hiện động tác nhỏ của cô, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Dứt khoát, hình như Đàm Tân Kinh cảm thấy lòng mang áy náy với cô, vì vậy vẫn luôn không dám quay đầu lại nhìn cô, lúc này mới cho cô cơ hội.
“Đồ ngốc,“ Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng hôn lên đầu Mục Giai Âm một cái, “Lần này em làm vô cùng tốt, rất thông minh. Nhưng mà, em cũng quá không thương tiếc mình."
Ngược lại Quyền Thiệu Viêm không nói những lời khác.
Thật ra thì bằng năng lực của anh, tìm được Mục Giai Âm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng chuyện của Mục Giai Thu lại làm cho Quyền Thiệu Viêm biết, nếu như anh tới chậm một bước, có lẽ bộ dạng Mục Giai Âm cũng không phải như bây giờ.
“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác nha,“ Mục Giai Âm biết Quyền Thiệu Viêm đau lòng khi thấy cô chảy máu quá nhiều.
Chỉ là, khi đó cô chỉ chuyên tâm nghĩ thầm làm sao mê hoặc Đàm Tân Kinh, khi đó cô ước gì vết thương trên người mình vĩnh viễn sẽ không khép lại.
“Vết thương khớp xương khuỷu tay thì sao?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.
“À? Nơi này cũng có sao?" Mục Giai Âm cuốn tay áo lên, thấy khuỷu tay cô có dấu vết bầm tím.
Đàm Tân Kinh đối với cô cũng không tệ lắm, vết thương này hẳn không phải là do Đàm Tân Kinh gây ra.
“Trên cổ tay là dấu dây thừng" Trong giọng Mục Giai Âm có oán trách, “Đều do phương pháp trong nội bộ quân đội các anh, em càng giãy giụa, những vết thương này lại càng sâu."
Đầu ngón tay Quyền Thiệu Viêm lưu luyến ở trên cổ tay Mục Giai Âm, lại sợ Mục Giai Âm sẽ đau mà không dám chân chính sờ lên, “Giai Âm, chờ em xuất viện, anh dạy cho em một vài phương pháp cơ bản, nếu như lần sau gặp phải tình huống đặc biệt, em sẽ biết rõ xử lý như thế nào."
Mặc dù làm các hạng công việc, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn cảm thấy, chỉ có tự Mục Giai Âm mạnh mẽ mới xem như chân chính mạnh mẽ.
Mục Giai Âm gật đầu một cái, lần này ngược lại không phản đối nữa.
Thời điểm trước kia, cô cảm thấy có Quyền Thiệu Viêm bảo vệ cô, cho nên không muốn học nhiều. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy mình vẫn không chạy lung tung, mặc dù thích đi dạo phố, nhưng cũng đều là ở nơi đông người, cũng sẽ không có người ra tay với cô.
Nhưng mà lần này xảy ra chuyện ở trong nhà mình như thế, khi Mục Giai Âm ở trên xe cũng có chút hối hận, cô chiếm một người có tư chất thiên thời địa lợi nhân hòa như Quyền Thiệu Viêm, nhưng lại không lợi dụng thật tốt.
Rõ ràng chỉ cần Quyền Thiệu Viêm dạy qua loa một vài thứ cho cô, cô cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Quyền Thiệu Viêm sờ sờ đầu Mục Giai Âm, nhưng trong lòng có mấy phần khổ sở. Đối với Quyền Thiệu Viêm mà nói, không thể bảo vệ tốt vợ mình, nhất định là một loại sỉ nhục. Hơn nữa, bây giờ anh còn muốn cho vợ mình đi học những phương pháp bảo vệ bỏ đi kia của mình, vợ mình nên ở trong nhà hưởng thụ thật tốt, nhưng vì tính nghề nghiệp đặc biệt của anh, lại muốn hại Mục Giai Âm lo lắng hãi hùng.
Mục Giai Âm không nghĩ nhiều, đối với cô mà nói, đây chẳng qua là thêm việc phải làm trong những ngày lười mà thôi.
Mục Giai Âm lại nhìn khuỷu tay của mình một chút nói: “Chắc có lẽ vết thương này có là lúc em đánh nhau với Mục Giai Thu, lúc đó em rất lợi hại. Anh biết Mục Giai Thu đã luyện qua Taekwondo không? Em nghe nói chị ta cũng học qua một ít Judo và Không Thủ đạo, nhưng em cái gì cũng không, nhưng mà lúc ấy em lại nhớ anh nói với em rằng đánh nhau trước tiên là phải chiếm cơ hội trước mới tốt, nên em thừa dịp chị ta không chú ý trực tiếp đè chị ta trên mặt đất."
Nhưng lúc đó cô quá sợ, sợ Mục Giai Thu đột nhiên lại vùng mình đứng lên, cho nên, cô gắt gao ấn vào bụng Mục Giai Thu. Xem chừng là dùng lực quá lớn, nên khuỷu tay cũng bầm đen.
Chắc là, Mục Giai Thu cũng thật khó chịu đi.
Mục Giai Âm nghĩ đến Mục Giai Thu, nét mặt hưng phấn lập tức thì trở nên có chút mất mát, “Anh bắt được hai người bọn họ rồi sao?"
“Bắt được,“ Quyền Thiệu Viêm nói, “Chuyện hai người bọn họ em cũng không cần xen vào nữa, anh tự có chừng mực."
Mục Giai Âm gật đầu một cái, không nói chuyện nữa.
Nếu Quyền Thiệu Viêm nói như vậy, cô cũng không hỏi nữa.
Chẳng qua là, vẫn có chút sợ Mục Giai Thu nói: “Quyền Thiệu Viêm, không được để Mục Giai Thu chết dễ dàng như vậy."
Đời trước Mục Giai Thu đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, đời này Mục Giai Thu còn muốn hủy dung mạo của cô, hủy giọng nói cô. Nếu như thật sự bị hủy dung lại hủy giọng nói, cô tình nguyện tại chỗ chết hơn. Như vậy, ít nhất ở trong lòng Quyền Thiệu Viêm cô vĩnh viễn đều có hình tượng xinh đẹp nhất.
“Yên tâm, cô ta sẽ không chết đơn giản như vậy." Quyền Thiệu Viêm bảo đảm.
Tâm tư Mục Giai Thu quá mức ác độc, nếu như quả thật chỉ cần Mục Giai giai làm con tin...... Anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Chỉ là, nếu Mục Giai Thu còn muốn làm chuyện tàn nhẫn với Mục Giai Âm như thế, vậy anh lại càng không nhân từ.
Mục Giai Âm nghĩ đến Đàm Tân Kinh tâm tình lại có chút khó chịu.
Rõ ràng cô và Đàm Tân Kinh quen biết mười năm, tại sao tình bạn mười năm này, lại không thể so sánh với một người thân mới vừa biết mấy ngày chứ? Mục Giai Âm cảm thấy bất luận từ phương diện nào mà nói cô cũng không làm rõ chuyện này được, duy nhất Mục Giai Âm tương đối khẳng định chỗ này đại khái chính là cái gọi là huyết mạch tình thâm.
“Quyền Thiệu Viêm, ông chủ siêu thị nhỏ đó đã cứu em một mạng, “ Mục Giai Âm ngẩng đầu nói với Quyền Thiệu Viêm, “Ông ấy gọi điện thoại cho anh, bỏ một đèn pin nhỏ vào trong túi cho em. Nếu như không phải có cái đèn đó, nhất định em không có cách nào đánh thắng Mục Giai thu."
Chính là cái đèn pin đó, đánh tê toàn thân Mục Giai Thu, cô mới có thể tránh thoát thế công của Mục Giai Thu. Nếu như không có cái đèn pin Mục Giai Thu, nói không chừng bây giờ cô...... Mục Giai Âm nghĩ tới thì run lên.
Quyền Thiệu Viêm ôm chặt Mục Giai Âm, nhẹ nhàng hôn lên gò má Mục Giai Âm một cái nói: “Yên tâm, anh sẽ trả ơn."
Anh đã phái cấp dưới của mình đi hỏi ông kia có chuyện gì cần làm.
Nếu như ông chủ kia nói ra yêu cầu của ông ấy, anh nhất định sẽ tận tâm tận lực làm xong. Dù sao ông ấy cứu là bảo vật vô giá của anh.
Lúc này Mục Giai Âm mới yên tâm, cô không thích thiếu nhân tình của người khác. Hơn nữa, cô cảm thấy ông chủ kia thật là không tồi. Người bình thường gặp phải loại chuyện như vậy lúc đó sợ rằng có tám phần đều sẽ lựa chọn làm như không thấy.
“Đàm Tân Kinh còn nói Mục Giai Thu là chị của anh ấy, “ Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm nói, “Anh biết chuyện Mục Giai Thu không phải là chị ruột của em sao?"
Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi cau nói: “Không biết."
Chuyện này sợ rằng chỉ có Mục Uẩn Ngạo mới biết.
Khi Quyền Thiệu Viêm đưa hộp trang sức cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm tò mò cầm lấy hộp trang sức hỏi: “Tại sao đưa bông tai cho em?"
“Không phải bông tai" Quyền Thiệu Viêm lắc đầu một cái, “Trong này có hệ thống định vị toàn cầu GPS, sau này cho dù em đi tới chỗ nào anh đều có thể biết."
Quyền Thiệu Viêm vừa nói vừa lấy một khối tròn nho nhỏ từ trong hộp trang sức ra nói: “Phía sau bông tai đặt nam châm, là đính ở trên lỗ tai, Giai Âm nếu sau này em muốn mang những thứ đồ trang sức khác, thì đeo bông tai này lên."
Hệ thống định vị toàn cầu GPS? Đây chẳng phải là sau này cô đi nơi nào thì Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ biết?
Mục Giai Âm rất là rối rắm nhìn lên bông tai trước mặt, thoạt nhìn rất xinh đẹp, cô rất thích, cũng rất muốn lập tức đeo lên, nhưng tại sao phải có hệ thống định vị? Vậy không phải là cô không có tự do rồi sao?
“Em còn có chuyện gì gạt anh?" Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Mục Giai Âm nói: “Chẳng lẽ còn có ý định đi xem bệnh, hoặc là giấu một người đàn ông mà em thích ở đâu đó?"
“Nào có nhiều người thích em như vậy." Mục Giai Âm hung hăng véo hông Quyền Thiệu Viêm, kể từ lúc có Quyền Thiệu Viêm cho dù thực sự có người thích cô cũng không dám đến gần cô.
“Vậy nếu tâm trạng của em không tốt, nghĩ một người đi chơi, anh có thể hiểu." Mục Giai Âm rất lo lắng, cái này không phải có nghĩa là sau này dù cô đi đến đâu thì Quyền Thiệu Viêm cũng có thể tìm được cô. Vậy ngộ nhỡ cãi nhau, cô muốn vui đùa một chút có ý định bỏ nhà ra đi cũng không có cơ hội?
“Tại sao tâm trạng không tốt?" Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm một chút, giọng điệu cứng rắn, “Em đi đâu vậy thì anh đều phải biết."
“Về sau đi chơi, chỉ có thể đi cùng anh." Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút lại bổ sung.
Bá đạo! Có tin sau này mỗi ngày cô đều dắt Quyền Thiệu Viêm đi dạo cửa hàng bán đồ lót hay không.
Mặc dù nói Mục Giai Âm có chút không tình nguyện, nhưng là vẫn bị Quyền Thiệu Viêm nửa ép buộc, nửa lừa gạt mang bông tai vào.
Quên đi, để cho Quyền Thiệu Viêm biết rồi thì thôi đi, dù sao...... Cô cũng sẽ không thật nghĩ tới việc bỏ nhà ra đi.
Quyền Thiệu Viêm hài lòng nhìn Mục Giai Âm đeo bông tai, nét mặt hiện ra một chút tươi cười nói: “Bà xã thật là xinh đẹp."
Mục Giai Âm đỏ mặt chốc lát. Được rồi, cô thừa nhận, lời này cô thực hưởng thụ.
“Sau này không được tháo xuống." Quyền Thiệu Viêm lại ra lệnh.
“Vậy thật là không có * rồi." Mục Giai Âm bĩu môi oán giận nói, “Ngộ nhỡ phía sau bông tai này tự rơi xuống thì sao?"
“Sẽ không." Nếu như ngay cả tình huống này anh cũng không đảm bảo được, như vậy thật đúng là uổng công lăn lộn nhiều năm.
Mục Giai Âm thử muốn tháo bông tai xuống, lại phát hiện, căn bản bông tai rất khó lấy, chỉ là, cho dù là kẹp chặt như thế, trên lỗ tai cô lại không cảm thấy chút khó chịu nào.
Quả nhiên rất thần kỳ.
Mục Giai Âm chơi bông tai một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải xụi lơ ở trên giường.
Lại nói cô thật không có * rồi......
Quyền Thiệu Viêm nhìn ra Mục Giai Âm uất ức, nên nằm trên giường ôm lấy Mục Giai Âm, tay quen cửa quen nẻo đưa vào bên trong áo lót cô, nhẹ nhàng bóp Mục Giai Âm trắng như tuyết nói: “Em ở trước mặt anh có cái gì *? Chỗ nào của em anh chưa từng thấy qua, chỗ nào anh không đi vào?"
Lời này chính là đùa giỡn, tiêu chuẩn đùa giỡn rõ rành rành.
Mặt Mục Giai Âm đỏ lên, vội vàng quay đầu lại xì một cái nói với Quyền Thiệu Viêm: “Lão lưu manh."
“Dù sao em cũng yêu lưu manh anh." Quyền Thiệu Viêm bày ra tư thế vò đã mẻ lại sứt, ôm Mục Giai Âm nói: “Giai Âm, hai ngày nữa sẽ xuất viện, cấp trên lại bị cho anh nghỉ phép, chúng ta có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Một khi Quyền Thiệu Viêm bắt đầu nghỉ phép, thì cô bận rộn.
Mục Giai Âm kinh ngạc nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Tại sao cấp trên luôn cho anh nghỉ phép vậy?"
Điều cũng quá kỳ quái đi!
Theo lý thuyết trước đó vài ngày Quyền Thiệu Viêm vô tội bỏ bê công việc nhiều ngày như thế, mấy ngày này không phải cấp trên nên bắt Quyền Thiệu Viêm quay về lao tâm lao lực sao?
Quyền Thiệu Viêm nói chuyện đương nhiên: “Nhóm Cư Sa Bạch cầm vũ khí bắn nhau trên đường phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống người dân xung quanh, trách nhiệm này, anh làm thủ trưởng phải chịu trách nhiệm thay bọn họ."
Nói ra vẻ bộ dạng đạo mạo nghiêm trang như thế, thật ra thì Quyền Thiệu Viêm nghĩ là có thể lăn qua lăn lại cùng cô.
Nếu như chịu trách nhiệm chính là nghỉ phép, cô tin sẽ có không ít cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm chủ động muốn tự mình anh minh lại đại nghĩa chịu tiếng xấu cho người khác. Quyền Thiệu Viêm người này thật là càng ngày càng vô sỉ.
Mục Giai Âm từ từ cảm thấy Quyền Thiệu Viêm vừa có kinh nghiệm nên đại khái có lẽ toàn bộ đều là biểu hiện giả dối.
Có lẽ nhóm Cư Sa Bạch có đấu súng, nhưng khi đó bọn họ cũng đã đến vùng ngoại ô, hơn nữa còn một đường lái về phía đường núi càng ngày càng vắng vẻ, cho dù bọn họ bắn nhau, cũng sẽ không khiến cho ngườidân hoảng sợ có được hay không?
Ít nhất bây giờ trên mạng hoàn toàn không có tin đồn ở phương diện này.
Nói cái gì là gánh chịu trách nhiệm, nói không chừng Quyền Thiệu Viêm buộc cấp trên cho anh nghỉ đâu rồi, tên hồ ly này. Mục Giai Âm cảm nhận được tay của Quyền Thiệu Viêm đang làm mưa làm gió trước ngực cô, cắn chặt hàm răng không dám nói lời nào.
Quyền Thiệu Viêm cũng không dám giày vò Mục Giai Âm, Mục Giai Âm mất máu quá nhiều, cơ thể đang yếu. Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lát, Quyền Thiệu Viêm mới nắm tay Mục Giai Âm hỏi, “Có đau không?"
“Bị nhiều tầng băng gạc quấn như vậy, hiện tại dĩ nhiên không đau." Mục Giai Âm cười cười nói, “Thật ra thì lúc em chuẩn bị cắt tay cũng không cảm thấy đau nhiều, hẳn là vẫn luôn quá khẩn trương."
Khi đó cô sợ Đàm Tân Kinh phát hiện động tác nhỏ của cô, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Dứt khoát, hình như Đàm Tân Kinh cảm thấy lòng mang áy náy với cô, vì vậy vẫn luôn không dám quay đầu lại nhìn cô, lúc này mới cho cô cơ hội.
“Đồ ngốc,“ Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng hôn lên đầu Mục Giai Âm một cái, “Lần này em làm vô cùng tốt, rất thông minh. Nhưng mà, em cũng quá không thương tiếc mình."
Ngược lại Quyền Thiệu Viêm không nói những lời khác.
Thật ra thì bằng năng lực của anh, tìm được Mục Giai Âm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng chuyện của Mục Giai Thu lại làm cho Quyền Thiệu Viêm biết, nếu như anh tới chậm một bước, có lẽ bộ dạng Mục Giai Âm cũng không phải như bây giờ.
“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác nha,“ Mục Giai Âm biết Quyền Thiệu Viêm đau lòng khi thấy cô chảy máu quá nhiều.
Chỉ là, khi đó cô chỉ chuyên tâm nghĩ thầm làm sao mê hoặc Đàm Tân Kinh, khi đó cô ước gì vết thương trên người mình vĩnh viễn sẽ không khép lại.
“Vết thương khớp xương khuỷu tay thì sao?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.
“À? Nơi này cũng có sao?" Mục Giai Âm cuốn tay áo lên, thấy khuỷu tay cô có dấu vết bầm tím.
Đàm Tân Kinh đối với cô cũng không tệ lắm, vết thương này hẳn không phải là do Đàm Tân Kinh gây ra.
“Trên cổ tay là dấu dây thừng" Trong giọng Mục Giai Âm có oán trách, “Đều do phương pháp trong nội bộ quân đội các anh, em càng giãy giụa, những vết thương này lại càng sâu."
Đầu ngón tay Quyền Thiệu Viêm lưu luyến ở trên cổ tay Mục Giai Âm, lại sợ Mục Giai Âm sẽ đau mà không dám chân chính sờ lên, “Giai Âm, chờ em xuất viện, anh dạy cho em một vài phương pháp cơ bản, nếu như lần sau gặp phải tình huống đặc biệt, em sẽ biết rõ xử lý như thế nào."
Mặc dù làm các hạng công việc, nhưng Quyền Thiệu Viêm vẫn cảm thấy, chỉ có tự Mục Giai Âm mạnh mẽ mới xem như chân chính mạnh mẽ.
Mục Giai Âm gật đầu một cái, lần này ngược lại không phản đối nữa.
Thời điểm trước kia, cô cảm thấy có Quyền Thiệu Viêm bảo vệ cô, cho nên không muốn học nhiều. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy mình vẫn không chạy lung tung, mặc dù thích đi dạo phố, nhưng cũng đều là ở nơi đông người, cũng sẽ không có người ra tay với cô.
Nhưng mà lần này xảy ra chuyện ở trong nhà mình như thế, khi Mục Giai Âm ở trên xe cũng có chút hối hận, cô chiếm một người có tư chất thiên thời địa lợi nhân hòa như Quyền Thiệu Viêm, nhưng lại không lợi dụng thật tốt.
Rõ ràng chỉ cần Quyền Thiệu Viêm dạy qua loa một vài thứ cho cô, cô cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Quyền Thiệu Viêm sờ sờ đầu Mục Giai Âm, nhưng trong lòng có mấy phần khổ sở. Đối với Quyền Thiệu Viêm mà nói, không thể bảo vệ tốt vợ mình, nhất định là một loại sỉ nhục. Hơn nữa, bây giờ anh còn muốn cho vợ mình đi học những phương pháp bảo vệ bỏ đi kia của mình, vợ mình nên ở trong nhà hưởng thụ thật tốt, nhưng vì tính nghề nghiệp đặc biệt của anh, lại muốn hại Mục Giai Âm lo lắng hãi hùng.
Mục Giai Âm không nghĩ nhiều, đối với cô mà nói, đây chẳng qua là thêm việc phải làm trong những ngày lười mà thôi.
Mục Giai Âm lại nhìn khuỷu tay của mình một chút nói: “Chắc có lẽ vết thương này có là lúc em đánh nhau với Mục Giai Thu, lúc đó em rất lợi hại. Anh biết Mục Giai Thu đã luyện qua Taekwondo không? Em nghe nói chị ta cũng học qua một ít Judo và Không Thủ đạo, nhưng em cái gì cũng không, nhưng mà lúc ấy em lại nhớ anh nói với em rằng đánh nhau trước tiên là phải chiếm cơ hội trước mới tốt, nên em thừa dịp chị ta không chú ý trực tiếp đè chị ta trên mặt đất."
Nhưng lúc đó cô quá sợ, sợ Mục Giai Thu đột nhiên lại vùng mình đứng lên, cho nên, cô gắt gao ấn vào bụng Mục Giai Thu. Xem chừng là dùng lực quá lớn, nên khuỷu tay cũng bầm đen.
Chắc là, Mục Giai Thu cũng thật khó chịu đi.
Mục Giai Âm nghĩ đến Mục Giai Thu, nét mặt hưng phấn lập tức thì trở nên có chút mất mát, “Anh bắt được hai người bọn họ rồi sao?"
“Bắt được,“ Quyền Thiệu Viêm nói, “Chuyện hai người bọn họ em cũng không cần xen vào nữa, anh tự có chừng mực."
Mục Giai Âm gật đầu một cái, không nói chuyện nữa.
Nếu Quyền Thiệu Viêm nói như vậy, cô cũng không hỏi nữa.
Chẳng qua là, vẫn có chút sợ Mục Giai Thu nói: “Quyền Thiệu Viêm, không được để Mục Giai Thu chết dễ dàng như vậy."
Đời trước Mục Giai Thu đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, đời này Mục Giai Thu còn muốn hủy dung mạo của cô, hủy giọng nói cô. Nếu như thật sự bị hủy dung lại hủy giọng nói, cô tình nguyện tại chỗ chết hơn. Như vậy, ít nhất ở trong lòng Quyền Thiệu Viêm cô vĩnh viễn đều có hình tượng xinh đẹp nhất.
“Yên tâm, cô ta sẽ không chết đơn giản như vậy." Quyền Thiệu Viêm bảo đảm.
Tâm tư Mục Giai Thu quá mức ác độc, nếu như quả thật chỉ cần Mục Giai giai làm con tin...... Anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Chỉ là, nếu Mục Giai Thu còn muốn làm chuyện tàn nhẫn với Mục Giai Âm như thế, vậy anh lại càng không nhân từ.
Mục Giai Âm nghĩ đến Đàm Tân Kinh tâm tình lại có chút khó chịu.
Rõ ràng cô và Đàm Tân Kinh quen biết mười năm, tại sao tình bạn mười năm này, lại không thể so sánh với một người thân mới vừa biết mấy ngày chứ? Mục Giai Âm cảm thấy bất luận từ phương diện nào mà nói cô cũng không làm rõ chuyện này được, duy nhất Mục Giai Âm tương đối khẳng định chỗ này đại khái chính là cái gọi là huyết mạch tình thâm.
“Quyền Thiệu Viêm, ông chủ siêu thị nhỏ đó đã cứu em một mạng, “ Mục Giai Âm ngẩng đầu nói với Quyền Thiệu Viêm, “Ông ấy gọi điện thoại cho anh, bỏ một đèn pin nhỏ vào trong túi cho em. Nếu như không phải có cái đèn đó, nhất định em không có cách nào đánh thắng Mục Giai thu."
Chính là cái đèn pin đó, đánh tê toàn thân Mục Giai Thu, cô mới có thể tránh thoát thế công của Mục Giai Thu. Nếu như không có cái đèn pin Mục Giai Thu, nói không chừng bây giờ cô...... Mục Giai Âm nghĩ tới thì run lên.
Quyền Thiệu Viêm ôm chặt Mục Giai Âm, nhẹ nhàng hôn lên gò má Mục Giai Âm một cái nói: “Yên tâm, anh sẽ trả ơn."
Anh đã phái cấp dưới của mình đi hỏi ông kia có chuyện gì cần làm.
Nếu như ông chủ kia nói ra yêu cầu của ông ấy, anh nhất định sẽ tận tâm tận lực làm xong. Dù sao ông ấy cứu là bảo vật vô giá của anh.
Lúc này Mục Giai Âm mới yên tâm, cô không thích thiếu nhân tình của người khác. Hơn nữa, cô cảm thấy ông chủ kia thật là không tồi. Người bình thường gặp phải loại chuyện như vậy lúc đó sợ rằng có tám phần đều sẽ lựa chọn làm như không thấy.
“Đàm Tân Kinh còn nói Mục Giai Thu là chị của anh ấy, “ Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm nói, “Anh biết chuyện Mục Giai Thu không phải là chị ruột của em sao?"
Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi cau nói: “Không biết."
Chuyện này sợ rằng chỉ có Mục Uẩn Ngạo mới biết.
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ