Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 84-1: Vụng trộm bị bắt và biện pháp ngừa thai (1)
Edit: Thanh Xuân.
Mục Giai Âm tay chân luống cuống muốn tắt máy tính, nhưng mà, tốc độ của Mục Giai Âm làm sao có thể so với Quyền Thiệu Viêm? Tay Mục Giai Âm vẫn chưa đụng tới nguồn điện máy tính, đã bị Quyền Thiệu Viêm bắt được cổ tay.
Mục Giai Âm còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng đưa tay tới phía trước, nhưng mà, cô đang cách nguồn điện máy tính chỉ có một milimet vĩnh viễn cố định ở chỗ đó rồi.
… Tại sao đầu ngón tay cô không dài thêm một milimet?
Mà lúc này màn hình máy tính truyền ra thanh âm sảng khóai của đôi nam nữ.
Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm có chút đen.
Mục Giai Âm rất lo lắng, “Đây là Hướng Tình xem, em không có xem!"
Thời khắc quan trọng, chính là lấy bạn tốt ra bán!
Mục Giai Âm dựa trên nguyên tắc tử đạo hữu bất tử bần đạo (*) quả quyết bán đứng Hướng Tình.
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Bần đạo ở đây là chỉ bản thân, còn đạo hữu là chỉ người khác. Câu này không phải thành ngữ tục ngữ gì mà chỉ là một câu nói trên mạng của cư dân mạng, có nghĩa là thà hại người chứ không hại mình.
“Xem xong cái này có ý kiến gì?" Quyền Thiệu Viêm hỏi, mặt có chút nguy hiểm.
Mục Giai Âm lắc đầu nói, “Không có nhận xét đặc biệt gì…"
Nói xong Mục Giai Âm vội vàng che miệng mình lại, “Quyền Thiệu Viêm, anh gạt em!"
Rốt cuộc âm thanh của đôi nam nữ kia trong máy vi tính khiến Quyền Thiệu Viêm không cách nào nhịn được nữa, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp duỗi thẳng chân đá bay nguồn điện, sau đó anh mới kéo tay Mục Giai Âm đi tới phòng ngủ, nhìn vật trong ngăn kéo còn chưa khép lại nói, “Giai Âm, em có ý kiến với anh?"
Mục Giai Âm lắc đầu.
“Nếu như em cảm thấy tần số chúng ta lên giường quá ít, sau này nhất định anh sẽ chú ý tăng thêm tần số và số lần." Quyền Thiệu Viêm rất thành khẩn đề nghị.
Mục Giai Âm chợt lắc đầu, cô mới không cần đâu, bình thường tần số của Quyền Thiệu Viêm cũng khiến cô muốn hôn mê rồi, còn tăng thêm? E rằng cô không phải hôn mê mà là trực tiếp over luôn.
“Như vậy Giai Âm, em mua những thứ này là muốn làm cái gì?" Quyền Thiệu Viêm tiện tay cầm gậy rung lên, mở ra sau đó hỏi Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm nhìn gậy rung kia bị Quyền Thiệu Viêm mở tốc độ tối đa giống như điên, còn muốn vật này ở trong cơ thể với tần số vận động như vậy, Mục Giai Âm không khỏi đỏ mặt nói, “Em không có… Không phải em mua, lúc em mua mấy cái áo lót kia, chủ cửa hàng đưa, ban đầu em muốn xử lý cho xong, nhưng vẫn không có thời gian."
Cho nên mới gây ra bi kịch như này hôm nay, quả thực nếu biết như vậy không lấy cây gậy đó rồi!
Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm cũng có chút hài lòng với đáp án này của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm đứng dậy lấy toàn bộ gậy rung sau đó ném vào thùng rác, quay lại nhìn Mục Giai Âm lạnh mặt nói, “Sau này không được lên loại trang web đó nữa, mấy bộ phim kia càng không được phép xem."
Vừa nghĩ tới Mục Giai Âm thấy nơi đó của người khác, Quyền Thiệu Viêm đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Em nói rồi là bồi Hướng Tình xem mà," Đầu Mục Giai Âm cọ cọ lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, giả vờ nhu thuận nói, “Sau này chắc chắn em sẽ không xem mấy thứ kia nữa, nếu xem lại mấy thứ đó nữa thì em sẽ móc con ngươi ra ngoài!"
Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm cũng yên tâm một chút, trên mặt cũng không lạnh lùng như vậy nữa.
Mục Giai Âm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Nhưng mà, lúc ăn cơm tối, ăn ăn, đột nhiên Quyền Thiệu Viêm làm như không có chuyện gì hỏi Mục Giai Âm, “Giai Âm, kỳ nghỉ lễ (*) của em có thể hết lúc?"
(*) ý nói chu kỳ kinh nguyệt của chị.
“Hôm nay đã ít hơn nhiều, có lẽ ngày kia cơ thể em sẽ tốt, sao thế?" Trong miệng Mục Giai Âm nhét đầy cơm, thanh âm mơ mơ màng màng không rõ hỏi Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm trịnh trọng nhìn Mục Giai Âm, “Hôm nay xem mấy thứ kia chắc cũng học được không ít tư thế nhỉ."
Mục Giai Âm há to mồm, nhìn Quyền Thiệu Viêm, hai mắt chớp chớp. Quả thật cô cũng thấy được không ít tư thế phá bỏ giới hạn con người, nhưng mà… Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm cảm thấy hai người bọn họ có thể thử một chút mấy tư thế này? Cô mới không cần!
Nhất định sẽ bị giết chết.
“Ngày mốt chúng ta thử một chút." Quyền Thiệu Viêm giải quyết dứt khoát, trong mắt toát ra vài phần hứng thú và mong đợi.
“Có thể không cần được không?" Vẻ mặt Mục Giai Âm đau khổ nói, “Hôm nay cái gì em cũng đều không nhìn thấy."
“Không sao, anh dạy em." Phương diện này, Quyền Thiệu Viêm tỏ vẻ anh vẫn tương đối thích làm người khác vui.
…Ai muốn anh dạy. Mấy tư thế kia quá sức chịu đựng cơ thể con người, dạy gì chứ, cô mới không muốn học đấy!
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm tức giận khuôn mặt hơi đỏ bừng, lại nhớ tới mấy cây gậy rung bị anh vứt đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hay là anh nên dựa vào kích thước của mình lầm một cái cho Mục Giai Âm.
Nghĩ xong, Quyền Thiệu Viêm mới thoải mái thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, chỉ là híp mắt nhìn Mục Giai Âm ánh mắt lại càng nóng bỏng. Ừ, chỉ có dựa vào kích thước của anh làm, anh mới không ngại để Mục Giai Âm dùng.
Mục Giai Âm có cảm giác thật sự cô tự bê đá đập vào chân mình, Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm cô tại sao ánh mắt lại khiến cô cảm thấy không khỏi sợ hãi thế nhỉ? Mục Giai Âm sờ sờ sau lưng mình, ngày chết của cô không phải là ngày mốt đó chứ?
Cô thật sự vẫn chưa sống đủ đâu.
Mục Giai Âm nghiêm túc suy tư có nên ra nước ngoài du lịch hay không, nhưng suy nghĩ kỹ một chút đi du lịch một vòng sau đó trở về sẽ phải đối mặt thân thể chưa thỏa mãn dục vọng này của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm lại xụi lơ một trận.
Trên giường Quyền Thiệu Viêm rất phiền, cứng mềm đều không ăn thật sự là rất phiền phức!
Quyền Thiệu Viêm nhìn gương mặt Mục Giai Âm thay đổi liên tục, chân mày hơi nhíu lại, lần trước nhịn lâu như vậy, động tác lại hơi mạnh, kết quả cho đến bây giờ Mục Giai Âm vẫn còn sợ anh.
Sau này nhất định anh phải dạy bảo Mục Giai Âm thật tốt, để Mục Giai Âm không thể rời bỏ cơ thể anh mới được.
Mục Giai Âm cảm thấy nụ cười thoáng bên môi kia của Quyền Thiệu Viêm khá chướng mắt…
Gần đây Mục Giai Âm có dì cả hộ thân, ngược lại buổi tối Quyền Thiệu Viêm rất quy củ. Với lại, vì lo lắng thân thể Mục Giai Âm có thể vẫn còn đau, cả đêm Quyền Thiệu Viêm cũng lấy tay đặt trên bụng Mục Giai Âm, hoàn toàn chưa từng đụng vào những thứ khác ở phần bụng dưới, như vậy cũng làm cho tâm tình đang thấp thỏm bất an của Mục Giai Âm thoáng thả lỏng một chút.
Chạng vạng ngày hôm sau Mục Giai Âm đột nhiên nhận được một số điện thoại lạ hoắc, chính là cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm khó hiểu nhận điện thoại, thì nghe được người đàn ông đầu bên kia điện thoại dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn nói với cô, “Phu nhân, tôi theo dõi mục tiêu Mục Giai Nhan hiện tại cô ta đang đi tìm Ngưu lang (*), xin hỏi ngài cần tới đây không?"
(*) Ngưu lang: trai bao.
“Cô ta tìm Ngưu lang, tại sao?" Mục Giai Nhan đói khát như vậy?
Nhất thời Mục Giai Âm có chút khó hiểu, cô không nhìn ra Mục Giai Nhan gầy gò ốm yếu ở phương diện lại có nhu cầu lớn như vậy. Nếu Mục Giai Nhan có nhu cầu thì nên đi tìm Tả Trí Viễn giải quyết không thể……
Chờ một chút, hình như Tả Trí Viễn đã lên giường với Mục Giai Nhan rồi, vì vậy, chắc chắn Tả Trí Viễn biết Mục Giai Nhan không phải là xử nữ, nhưng trước kia Mục Giai Nhan này chưa từng có bạn trai. Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta tuyệt đối là xử nữ. Nói như vậy, cô ta đi tìm người phá thân cô ta sao?
Mục Giai Nhan yêu Tả Trí Viễn?
Hộ vệ kia nghe Mục Giai Âm không tập trung vào vấn đề phía sau, vẻ mặt vẫn không thay đổi nói, “Nguyên nhân tạm thời không rõ, phu nhân cần tôi tới diều tra không?"
Mục Giai Âm khôi phục tinh thàn lại nói, “Không cần."
Hộ vệ bên kia dừng lại một chút mới nói tiếp, “Phu nhân, dựa vào tin tức chúng tôi mới nhận được, Tả Trí Viễn đuổi theo tới đây rồi."
“Trước hết mặc kê, bên kia có bất kỳ động tĩnh nào thì nhớ phải tùy thời báo cho tôi biết." Mục Giai Âm nói.
Tả Trí Viễn chạy tới đó để làm gì?
Mục Giai Nhan lớn như thế này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Ngưu Lang Quán, trước kia cô có theo dỗi Mục Giai Nhan đã chết đến tìm Ngưu Lang Quán. Nhưng, lần này cũng là lần đầu tiên cô đi vào bên trong Ngưu lang Quán, cũng là lần đầu tiên cô muốn chủ động đi tìm Ngưu lang.
Mục Giai Nhan mới vừa đi vào, thì có một người đàn ông dáng dấp thanh tú đi tới nói, “Tiểu thư nhìn rất lạ mặt, là lần đầu tới đây phải không?"
Mục Giai Nhan bọc cô lại kín mít, dường như kính râm có thể che hết nửa gương mặt, khẩu trang, khăn quàng cổ, phàm là cần có cái gì, thì có cái đó. Ngưu lang kia cũng thấy nhưng cũng không trách, dù sao cũng có nhiều phu nhân tiểu thư thích tới đây nhưng lại không muốn để người khác phát hiện, cũng có nhiều người ăn mặc cải trang như vậy tới đây.
Cái loại nhân tài quang minh chính đại tới Ngưu lang Quán là rất hiếm.
Dù sao Mục Giai Nhan vẫn cảm thấy chủ động đi tìm Ngưu lang có chút rất xấu hổ, Mục Giai Nhan nói ngắn gọn, “Giới thiệu cho tôi một Ngưu lang."
Trong lòng Ngưu lang tiếp đón kia biết rõ rằng Mục Giai Nhan đây là muốn xong chuyện sớm một chút, thì cũng biết lắng nghe đi vào vấn đề chính hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi cô thích mẫu đàn ông nào?"
Mục Giai Nhan ngẩn người nói, “Cái này còn phân loại hình?"
“Đúng vậy," Ngưu lang kia rót đầy trà vào trong ly trên tay Mục Giai Nhan, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn lễ phép nói, “Ngài thích thanh tú chút, yêu mị chút, tỏa nắng chút, đặc biệt tương đối uy mãnh chút, ví dụ như nói hơi mập một chút, hay là dáng người hơi thấp một chút?"
Ngưu lang kia thấy vẻ mặt Mục Giai Nhan vẫn còn mê mang như cũ, lập tức đi tới rút ra một quyển sách, đặt vào trong tay Mục Giai Nhan nói, “Nơi này của bổn tiệm có đầy đủ tất cả loại hình mẫu, tiểu thư, ngài có thể chọn trước một hình mẫu mà ngài thích, chúng tôi sẽ dẫn ngài đi chọn mẫu bạn giường mà ngài thích."
Mục Giai Nhan nhìn chằm chằm tập tranh trước mặt rất lâu mới nói, “Vậy thì mẫu thanh tú đi."
Giống Tả Trí Viễn là tốt rồi, nghĩ tới Tả Trí Viễn, Mục Giai Nhan lại có chút áy náy. Trước kia lúc cô theo dõi nguyên chủ (*), cô đã thích Tả Trí Viễn. Tả Trí Viễn đối xử tốt với nguyên chủ như vậy, nhưng nguyên chủ vẫn không biết quý trọng Tả Trí Viễn, vẫn luôn câu tam đáp tứ.
(*) Nguyên chủ: chủ cũ, ý chỉ Mục Giai Nhan thật đã chết (xem lại chương 76).
Ban đầu cô muốn đối xử thật tốt với Tả Trí Viễn, nhưng cô ta không phải xử nữ, dù sao vẫn sợ lộ tẩy. Với lại, cô sợ biểu hiện của cô quá ngây ngô, sẽ khiến Tả Trí Viễn nghi ngờ, vì vậy cô mới muốn tới đây tìm một Ngưu lang để phá thân, thuận tiện cô sẽ học kỹ xảo ở phương diện kia.
Vẫn có rất nhiều Ngưu lang không có khách, Mục Giai Nhan tùy tiện chỉ một Ngưu lang có dáng dấp giống Tả Trí Viễn nhất.
Sau này tuyệt đối sẽ không còn như vậy, Mục Giai Nhan nghĩ ở trong lòng.
“Chúc ngài vui vẻ." Cuối cùng Ngưu lang tiếp đón dẫn Mục Giai Nhan tới phòng bao, càng cười vui vẻ hơn.
Ngay từ đầu đã nhìn ra Mục Giai Nhan là một con dê béo, quả nhiên rất béo tốt, trong thẻ này của Mục Giai Nhan đúng là có không ít tiền.
Ngưu lang thanh tú biết rõ loại phụ nữ như Mục Giai Nhan cần nhất chính là nịnh bợ, với lại, dáng dấp Mục Giai Nhan lại khá tốt, Ngưu lang thanh tú này vẫn tương đối vui lòng phục vụ Mục Giai Nhan.
Ngưu lang thanh tú rót hai ly rượu đỏ thượng hạng cho cả hai, tất nhiên, toàn bộ chi phí trong phòng này đều do Mục Giai Nhan chi trả.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh mời ngài uống một ly rượu không?" Ngưu lang thanh tú quỳ một chân xuống đất, trên mặt mang theo một chút khiêm nhường và nụ cười kính cẩn.
Hiếm khi Mục Giai Nhan được người khác đối đãi kính cẩn như vậy.
Mặc dù trước kia cô học giỏi, nhưng ở trong trường học quý tộc, bởi vì gia đình cô không có thế lực, nên luôn bị đồng học bắt nạt, cuối cùng lại bị nguyên chủ hủy dung. Cô theo dõi Mục Giai Nhan thời gian dài như vậy, nhưng ngay cả một lần cơ hội trả thù Mục Giai Nhan cũng không tìm được.
Cho nên hết thảy toàn bộ đều khiến Mục Giai Nhan cực kỳ tự ti.
Mà sau khi thay thế nguyên chủ, lúc Mục Giai Nhan chứng kiến cuộc sống mà nguyên chủ đã từng trải qua, thì luồng phức cảm tự ti xuất phát từ nội tâm này càng mạnh hơn. Với lại, người giúp việc Mục gia đối với cô cũng không quá mức tôn kính, Mục Uẩn Ngạo đối với cô cũng có chút buồn phiền.
Nhưng cô cũng không phải là nguyên chủ, đương nhiên cũng không thể tạo ra phong thái gian xảo được. Mấy thứ này cũng khiến Mục Giai Nhan có chút bực mình, bây giờ Mục Giai Nhan cũng chỉ có thể tìm thú vui trên những người có cơ thể gầy yếu hơn cô thôi. Lúc ở trường học, cô càng muốn đi lăng nhục những người yếu kém, lúc nhìn thấy mấy học sinh có gia thế không tốt ở trong tay cô ngay cả nói câu phản kháng cũng không dám nói, Mục Giai Nhan lại càng cao hứng hơn.
Lại nhìn Ngưu lang đang ở trước mặt này vừa chủ động mà lại có bộ dạng hèn mọn này, lập tức lòng tự ái của Mục Giai Nhan thỏa mãn, ngay sau đó, Mục Giai Nhan kiêu căng nhận lấy ly rượu trong tay Ngưu lang nói, “Được rồi, tối nay anh chỉ cần phục vụ tôi thật tốt là được rồi, chắc chắn anh sẽ không thiếu tiền boa."
Ngay từ đầu Ngưu lang này nhìn ra được Mục Giai Nhan ra tay rộng rãi, bây giờ nghe được lời nói hào khí như thế của Mục Giai Nhan, lập tức càng thêm ra sức lấy lòng Mục Giai Nhan. Ngưu lang này thường ngày cũng phong nguyệt, vài ba lời đã tạo được không khí.
Mà Mục Giai Nhan càng bị Ngưu lang kia chọc cười nói liên tục, đến mức cảm giác áy náy trước đó đối với Tả Trí Viễn, hoàn toàn bị Mục Giai Nhan ném lên chín tầng mây.
Hai người rất nhanh đã cởi hết quần áo lăn trên giường, lúc nhìn thấy vết máu trên giường, Ngưu lang kia mới phát hiện Mục Giai Nhan là xử nữ.
Xử nữ còn tới tìm Ngưu lang, mấy thiên kim tiểu thư này một người so với một người đúng là tuyệt thế.
Nhưng mà, xử nữ phóng khoáng như vậy… Aizzz, ở trong lòng Ngưu lang lấy chất lượng Mục Giai Nhan so sánh với mấy phu nhân mà anh đã từng phục vụ trước đây trong lòng không khỏi than tiếc, không sánh bằng, thật sự không sánh bằng.
Có điều Mục Giai Nhan này dáng dấp cũng có chút xinh đẹp.
Đáng tiếc quá gầy, không có ngực cũng không có mông, sờ không thoải mái chút nào.
Cho dù là nghĩ như vây, nhưng lời nói ngoài miệng Ngưu lang kia lại càng phóng đãng, vừa mới bắt đầu Mục Giai Nhan cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Ngưu lang kia đã sớm tìm được chỗ mẫn cảm trên người Mục Giai Nhan, dưới sự trêu chọc của Ngưu lang, rốt cuộc Mục Giai Nhan cũng mở miệng kêu to.
Trong phòng nhiễm một tầng màu hồng, hai thân thể giao hợp không ai nói ra câu nào.
Lúc Tả Trí Viễn mở cửa thì nhìn thấy Mục Giai Nhan và Ngưu lang kia đang lăn lộn khó xá khó phân, Mục Giai Nhan không ngừng cầu xin Ngưu lang kia nhanh hơn một chút mau hơn một chút nữa.
May là lần bắt gianh này là anh cố ý đi theo, trên mặt Tả Trí Viễn vẫn nổi cơn giận như cũ.
Anh nói sao, mấy ngày nay Mục Giai Nhan làm sao mà ngoan ngoãn như vậy, cả ngày luôn nói thương anh thương anh, anh muốn làm việc, thậm chí Mục Giai Nhan có chút thuận theo vô điều kiện. Thì ra là, vẫn là chó thì muôn đời vẫn ăn phân.
Mấy ngày trước, anh không cẩn thận lướt qua thấy tin nhắn trong di động Mục Giai Nhan hỏi ở thành phố A có Ngưu lang Quán nào tương đối tốt không, Tả Trí Viễn lập tức cho người đang làm Ngưu lang ở đây canh chừng trước cổng. Quả nhiên thấy bóng dáng Mục Giai Âm xuất hiện, mà anh cài đặt hệ thống định vị trong điện thoại Mục Giai Nhan cũng cho thấy Mục Giai Nhan đang trên đường đi tới chỗ này.
Mà Ngưu lang điếm này được xưng là Ngưu lang điếm tốt nhất tuyệt đối lafcos nguyên do của nó, ở đây hệ thống bảo mật đặc biệt tốt. Đi vào đây, toàn bộ sóng điện thoại di động đều bị chặn, chính là sợ có người tìm tới cửa.
Những thứ này, trước đó Mục Giai Nhan đã tới nên biết rõ, vì vậy, Mục Giai Nhan cũng không sợ có người tìm tới đây.
Nhưng, khi thật sự thấy Tả Trí Viễn xuất hiện ở đây, cả người Mục Giai Nhan đều hoảng loạn, trong nháy mắt Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy mình như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tại sao Tả Trí Viễn biết cô tới đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ, Mục Giai Âm nói cho Tả Trí Viễn biết?
Có phải Mục Giai Âm không muốn thấy Tả Trí Viễn thích cô, cho nên dùng trăm phương ngàn kế muốn phá hư quan hệ giữa cô và Tả Trí Viễn?
Vẻ mặt Mục Giai Nhan có chút u ám, Ngưu lang kia phản ứng nhanh hơn, trước tiên cầm chăn đắp lên cơ thể Mục Giai Nhan. Thân là một Ngưu lang hợp cách (*), anh cần phải đảm bảo dạ khách của mình.
(*) Đạt tiêu chuẩn.
Mặc dù trong lòng Ngưu lang này cảm thấy xui xẻo, tiểu thư này lúc ra cửa không cẩn thận một chút, lúc vào đây lại trêu chọc đàn ông muốn làm cái gì chứ?
Mà Ngưu lang này vừa che, cũng hoàn toàn che Mục Giai Nhan đang ở trên giường và vết máu kia.
Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy động tác đắp chăn của Ngưu lang kia, hình như có một vết màu đỏ thoáng qua trước mắt anh. Trong nháy mắt, Tả Trí Viễn lại nhìn căn phòng trang trí màu hồng phấn, toàn bộ đều là màu hồng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
“Tả, Tả Trí Viễn sao anh lại tới đây?" Mục Giai Nhan hốt honagr vừa mặc quần áo của mình, vừa lắp bắp hỏi Tả Trí Viễn.
Mặt mày Tả Trí Viễn ủ rũ, tỏ ra mấy phần cô đơn nói, “Giai Nhan, trước hết em mặc quần áo cho tử tế đi, anh ở bên ngoài đợi em."
Mục Giai Nhan vừa thấy dáng vẻ bị tổn thương này của Tả Trí Viễn thì càng đau lòng, đều do cô, cô làm việc không cẩn thận, mới khiến Tả Trí Viễn khó chịu như vậy.
Nghĩ như vậy, động tác mặc quần áo của Mục Giai Nhan càng nhanh.
Ngưu Lang kia thấy Mục Giai Nhan cứ như vậy muốn đi, nhất thời cũng gấp, "Tiểu thư, cô xem vừa rồi nói qua tiền boa còn có tính hay không?"
"Tiền tiền tiền, anh còn dám nói tiền với tôi," Mục Giai Nhan đem toàn bộ uất ức trong lòng đều phát tiết lên người Ngưu Lang, "Đều là anh hại tôi!"
Đã thành công rồi sao anh lại làm hại cô?
Ngưu Lang kia không nói thêm gì nữa, chỉ là mặt mày có chút u ám. Nói không giữ lời, nhìn anh âm thầm bôi đen cô.
Tả Trí Viễn xoay người lập tức dẫn Mục Giai Nhan đi.
Mà bên kia hộ vệ kể lại toàn bộ tình huống ở đây cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm hơi nhíu mày nói: "Cảnh cáo Ngưu lang kia một chút, tuyệt đối không được nói chuyện Mục Giai Nhan còn là xử nữ."
Dù sao nói ra loại chuyện như vậy không khỏi sẽ gây ra hiểu lầm.
Tả Trí Viễn này là người hay đa nghi, tuyệt đối không thể để cho anh ta nhìn ra sơ hở.
Mục Giai Âm tay chân luống cuống muốn tắt máy tính, nhưng mà, tốc độ của Mục Giai Âm làm sao có thể so với Quyền Thiệu Viêm? Tay Mục Giai Âm vẫn chưa đụng tới nguồn điện máy tính, đã bị Quyền Thiệu Viêm bắt được cổ tay.
Mục Giai Âm còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng đưa tay tới phía trước, nhưng mà, cô đang cách nguồn điện máy tính chỉ có một milimet vĩnh viễn cố định ở chỗ đó rồi.
… Tại sao đầu ngón tay cô không dài thêm một milimet?
Mà lúc này màn hình máy tính truyền ra thanh âm sảng khóai của đôi nam nữ.
Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm có chút đen.
Mục Giai Âm rất lo lắng, “Đây là Hướng Tình xem, em không có xem!"
Thời khắc quan trọng, chính là lấy bạn tốt ra bán!
Mục Giai Âm dựa trên nguyên tắc tử đạo hữu bất tử bần đạo (*) quả quyết bán đứng Hướng Tình.
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Bần đạo ở đây là chỉ bản thân, còn đạo hữu là chỉ người khác. Câu này không phải thành ngữ tục ngữ gì mà chỉ là một câu nói trên mạng của cư dân mạng, có nghĩa là thà hại người chứ không hại mình.
“Xem xong cái này có ý kiến gì?" Quyền Thiệu Viêm hỏi, mặt có chút nguy hiểm.
Mục Giai Âm lắc đầu nói, “Không có nhận xét đặc biệt gì…"
Nói xong Mục Giai Âm vội vàng che miệng mình lại, “Quyền Thiệu Viêm, anh gạt em!"
Rốt cuộc âm thanh của đôi nam nữ kia trong máy vi tính khiến Quyền Thiệu Viêm không cách nào nhịn được nữa, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp duỗi thẳng chân đá bay nguồn điện, sau đó anh mới kéo tay Mục Giai Âm đi tới phòng ngủ, nhìn vật trong ngăn kéo còn chưa khép lại nói, “Giai Âm, em có ý kiến với anh?"
Mục Giai Âm lắc đầu.
“Nếu như em cảm thấy tần số chúng ta lên giường quá ít, sau này nhất định anh sẽ chú ý tăng thêm tần số và số lần." Quyền Thiệu Viêm rất thành khẩn đề nghị.
Mục Giai Âm chợt lắc đầu, cô mới không cần đâu, bình thường tần số của Quyền Thiệu Viêm cũng khiến cô muốn hôn mê rồi, còn tăng thêm? E rằng cô không phải hôn mê mà là trực tiếp over luôn.
“Như vậy Giai Âm, em mua những thứ này là muốn làm cái gì?" Quyền Thiệu Viêm tiện tay cầm gậy rung lên, mở ra sau đó hỏi Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm nhìn gậy rung kia bị Quyền Thiệu Viêm mở tốc độ tối đa giống như điên, còn muốn vật này ở trong cơ thể với tần số vận động như vậy, Mục Giai Âm không khỏi đỏ mặt nói, “Em không có… Không phải em mua, lúc em mua mấy cái áo lót kia, chủ cửa hàng đưa, ban đầu em muốn xử lý cho xong, nhưng vẫn không có thời gian."
Cho nên mới gây ra bi kịch như này hôm nay, quả thực nếu biết như vậy không lấy cây gậy đó rồi!
Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm cũng có chút hài lòng với đáp án này của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm đứng dậy lấy toàn bộ gậy rung sau đó ném vào thùng rác, quay lại nhìn Mục Giai Âm lạnh mặt nói, “Sau này không được lên loại trang web đó nữa, mấy bộ phim kia càng không được phép xem."
Vừa nghĩ tới Mục Giai Âm thấy nơi đó của người khác, Quyền Thiệu Viêm đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Em nói rồi là bồi Hướng Tình xem mà," Đầu Mục Giai Âm cọ cọ lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, giả vờ nhu thuận nói, “Sau này chắc chắn em sẽ không xem mấy thứ kia nữa, nếu xem lại mấy thứ đó nữa thì em sẽ móc con ngươi ra ngoài!"
Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm cũng yên tâm một chút, trên mặt cũng không lạnh lùng như vậy nữa.
Mục Giai Âm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Nhưng mà, lúc ăn cơm tối, ăn ăn, đột nhiên Quyền Thiệu Viêm làm như không có chuyện gì hỏi Mục Giai Âm, “Giai Âm, kỳ nghỉ lễ (*) của em có thể hết lúc?"
(*) ý nói chu kỳ kinh nguyệt của chị.
“Hôm nay đã ít hơn nhiều, có lẽ ngày kia cơ thể em sẽ tốt, sao thế?" Trong miệng Mục Giai Âm nhét đầy cơm, thanh âm mơ mơ màng màng không rõ hỏi Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm trịnh trọng nhìn Mục Giai Âm, “Hôm nay xem mấy thứ kia chắc cũng học được không ít tư thế nhỉ."
Mục Giai Âm há to mồm, nhìn Quyền Thiệu Viêm, hai mắt chớp chớp. Quả thật cô cũng thấy được không ít tư thế phá bỏ giới hạn con người, nhưng mà… Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm cảm thấy hai người bọn họ có thể thử một chút mấy tư thế này? Cô mới không cần!
Nhất định sẽ bị giết chết.
“Ngày mốt chúng ta thử một chút." Quyền Thiệu Viêm giải quyết dứt khoát, trong mắt toát ra vài phần hứng thú và mong đợi.
“Có thể không cần được không?" Vẻ mặt Mục Giai Âm đau khổ nói, “Hôm nay cái gì em cũng đều không nhìn thấy."
“Không sao, anh dạy em." Phương diện này, Quyền Thiệu Viêm tỏ vẻ anh vẫn tương đối thích làm người khác vui.
…Ai muốn anh dạy. Mấy tư thế kia quá sức chịu đựng cơ thể con người, dạy gì chứ, cô mới không muốn học đấy!
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm tức giận khuôn mặt hơi đỏ bừng, lại nhớ tới mấy cây gậy rung bị anh vứt đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hay là anh nên dựa vào kích thước của mình lầm một cái cho Mục Giai Âm.
Nghĩ xong, Quyền Thiệu Viêm mới thoải mái thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, chỉ là híp mắt nhìn Mục Giai Âm ánh mắt lại càng nóng bỏng. Ừ, chỉ có dựa vào kích thước của anh làm, anh mới không ngại để Mục Giai Âm dùng.
Mục Giai Âm có cảm giác thật sự cô tự bê đá đập vào chân mình, Quyền Thiệu Viêm nhìn chằm chằm cô tại sao ánh mắt lại khiến cô cảm thấy không khỏi sợ hãi thế nhỉ? Mục Giai Âm sờ sờ sau lưng mình, ngày chết của cô không phải là ngày mốt đó chứ?
Cô thật sự vẫn chưa sống đủ đâu.
Mục Giai Âm nghiêm túc suy tư có nên ra nước ngoài du lịch hay không, nhưng suy nghĩ kỹ một chút đi du lịch một vòng sau đó trở về sẽ phải đối mặt thân thể chưa thỏa mãn dục vọng này của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm lại xụi lơ một trận.
Trên giường Quyền Thiệu Viêm rất phiền, cứng mềm đều không ăn thật sự là rất phiền phức!
Quyền Thiệu Viêm nhìn gương mặt Mục Giai Âm thay đổi liên tục, chân mày hơi nhíu lại, lần trước nhịn lâu như vậy, động tác lại hơi mạnh, kết quả cho đến bây giờ Mục Giai Âm vẫn còn sợ anh.
Sau này nhất định anh phải dạy bảo Mục Giai Âm thật tốt, để Mục Giai Âm không thể rời bỏ cơ thể anh mới được.
Mục Giai Âm cảm thấy nụ cười thoáng bên môi kia của Quyền Thiệu Viêm khá chướng mắt…
Gần đây Mục Giai Âm có dì cả hộ thân, ngược lại buổi tối Quyền Thiệu Viêm rất quy củ. Với lại, vì lo lắng thân thể Mục Giai Âm có thể vẫn còn đau, cả đêm Quyền Thiệu Viêm cũng lấy tay đặt trên bụng Mục Giai Âm, hoàn toàn chưa từng đụng vào những thứ khác ở phần bụng dưới, như vậy cũng làm cho tâm tình đang thấp thỏm bất an của Mục Giai Âm thoáng thả lỏng một chút.
Chạng vạng ngày hôm sau Mục Giai Âm đột nhiên nhận được một số điện thoại lạ hoắc, chính là cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm khó hiểu nhận điện thoại, thì nghe được người đàn ông đầu bên kia điện thoại dùng giọng nói lạnh lùng cứng rắn nói với cô, “Phu nhân, tôi theo dõi mục tiêu Mục Giai Nhan hiện tại cô ta đang đi tìm Ngưu lang (*), xin hỏi ngài cần tới đây không?"
(*) Ngưu lang: trai bao.
“Cô ta tìm Ngưu lang, tại sao?" Mục Giai Nhan đói khát như vậy?
Nhất thời Mục Giai Âm có chút khó hiểu, cô không nhìn ra Mục Giai Nhan gầy gò ốm yếu ở phương diện lại có nhu cầu lớn như vậy. Nếu Mục Giai Nhan có nhu cầu thì nên đi tìm Tả Trí Viễn giải quyết không thể……
Chờ một chút, hình như Tả Trí Viễn đã lên giường với Mục Giai Nhan rồi, vì vậy, chắc chắn Tả Trí Viễn biết Mục Giai Nhan không phải là xử nữ, nhưng trước kia Mục Giai Nhan này chưa từng có bạn trai. Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta tuyệt đối là xử nữ. Nói như vậy, cô ta đi tìm người phá thân cô ta sao?
Mục Giai Nhan yêu Tả Trí Viễn?
Hộ vệ kia nghe Mục Giai Âm không tập trung vào vấn đề phía sau, vẻ mặt vẫn không thay đổi nói, “Nguyên nhân tạm thời không rõ, phu nhân cần tôi tới diều tra không?"
Mục Giai Âm khôi phục tinh thàn lại nói, “Không cần."
Hộ vệ bên kia dừng lại một chút mới nói tiếp, “Phu nhân, dựa vào tin tức chúng tôi mới nhận được, Tả Trí Viễn đuổi theo tới đây rồi."
“Trước hết mặc kê, bên kia có bất kỳ động tĩnh nào thì nhớ phải tùy thời báo cho tôi biết." Mục Giai Âm nói.
Tả Trí Viễn chạy tới đó để làm gì?
Mục Giai Nhan lớn như thế này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Ngưu Lang Quán, trước kia cô có theo dỗi Mục Giai Nhan đã chết đến tìm Ngưu Lang Quán. Nhưng, lần này cũng là lần đầu tiên cô đi vào bên trong Ngưu lang Quán, cũng là lần đầu tiên cô muốn chủ động đi tìm Ngưu lang.
Mục Giai Nhan mới vừa đi vào, thì có một người đàn ông dáng dấp thanh tú đi tới nói, “Tiểu thư nhìn rất lạ mặt, là lần đầu tới đây phải không?"
Mục Giai Nhan bọc cô lại kín mít, dường như kính râm có thể che hết nửa gương mặt, khẩu trang, khăn quàng cổ, phàm là cần có cái gì, thì có cái đó. Ngưu lang kia cũng thấy nhưng cũng không trách, dù sao cũng có nhiều phu nhân tiểu thư thích tới đây nhưng lại không muốn để người khác phát hiện, cũng có nhiều người ăn mặc cải trang như vậy tới đây.
Cái loại nhân tài quang minh chính đại tới Ngưu lang Quán là rất hiếm.
Dù sao Mục Giai Nhan vẫn cảm thấy chủ động đi tìm Ngưu lang có chút rất xấu hổ, Mục Giai Nhan nói ngắn gọn, “Giới thiệu cho tôi một Ngưu lang."
Trong lòng Ngưu lang tiếp đón kia biết rõ rằng Mục Giai Nhan đây là muốn xong chuyện sớm một chút, thì cũng biết lắng nghe đi vào vấn đề chính hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi cô thích mẫu đàn ông nào?"
Mục Giai Nhan ngẩn người nói, “Cái này còn phân loại hình?"
“Đúng vậy," Ngưu lang kia rót đầy trà vào trong ly trên tay Mục Giai Nhan, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn lễ phép nói, “Ngài thích thanh tú chút, yêu mị chút, tỏa nắng chút, đặc biệt tương đối uy mãnh chút, ví dụ như nói hơi mập một chút, hay là dáng người hơi thấp một chút?"
Ngưu lang kia thấy vẻ mặt Mục Giai Nhan vẫn còn mê mang như cũ, lập tức đi tới rút ra một quyển sách, đặt vào trong tay Mục Giai Nhan nói, “Nơi này của bổn tiệm có đầy đủ tất cả loại hình mẫu, tiểu thư, ngài có thể chọn trước một hình mẫu mà ngài thích, chúng tôi sẽ dẫn ngài đi chọn mẫu bạn giường mà ngài thích."
Mục Giai Nhan nhìn chằm chằm tập tranh trước mặt rất lâu mới nói, “Vậy thì mẫu thanh tú đi."
Giống Tả Trí Viễn là tốt rồi, nghĩ tới Tả Trí Viễn, Mục Giai Nhan lại có chút áy náy. Trước kia lúc cô theo dõi nguyên chủ (*), cô đã thích Tả Trí Viễn. Tả Trí Viễn đối xử tốt với nguyên chủ như vậy, nhưng nguyên chủ vẫn không biết quý trọng Tả Trí Viễn, vẫn luôn câu tam đáp tứ.
(*) Nguyên chủ: chủ cũ, ý chỉ Mục Giai Nhan thật đã chết (xem lại chương 76).
Ban đầu cô muốn đối xử thật tốt với Tả Trí Viễn, nhưng cô ta không phải xử nữ, dù sao vẫn sợ lộ tẩy. Với lại, cô sợ biểu hiện của cô quá ngây ngô, sẽ khiến Tả Trí Viễn nghi ngờ, vì vậy cô mới muốn tới đây tìm một Ngưu lang để phá thân, thuận tiện cô sẽ học kỹ xảo ở phương diện kia.
Vẫn có rất nhiều Ngưu lang không có khách, Mục Giai Nhan tùy tiện chỉ một Ngưu lang có dáng dấp giống Tả Trí Viễn nhất.
Sau này tuyệt đối sẽ không còn như vậy, Mục Giai Nhan nghĩ ở trong lòng.
“Chúc ngài vui vẻ." Cuối cùng Ngưu lang tiếp đón dẫn Mục Giai Nhan tới phòng bao, càng cười vui vẻ hơn.
Ngay từ đầu đã nhìn ra Mục Giai Nhan là một con dê béo, quả nhiên rất béo tốt, trong thẻ này của Mục Giai Nhan đúng là có không ít tiền.
Ngưu lang thanh tú biết rõ loại phụ nữ như Mục Giai Nhan cần nhất chính là nịnh bợ, với lại, dáng dấp Mục Giai Nhan lại khá tốt, Ngưu lang thanh tú này vẫn tương đối vui lòng phục vụ Mục Giai Nhan.
Ngưu lang thanh tú rót hai ly rượu đỏ thượng hạng cho cả hai, tất nhiên, toàn bộ chi phí trong phòng này đều do Mục Giai Nhan chi trả.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể vinh hạnh mời ngài uống một ly rượu không?" Ngưu lang thanh tú quỳ một chân xuống đất, trên mặt mang theo một chút khiêm nhường và nụ cười kính cẩn.
Hiếm khi Mục Giai Nhan được người khác đối đãi kính cẩn như vậy.
Mặc dù trước kia cô học giỏi, nhưng ở trong trường học quý tộc, bởi vì gia đình cô không có thế lực, nên luôn bị đồng học bắt nạt, cuối cùng lại bị nguyên chủ hủy dung. Cô theo dõi Mục Giai Nhan thời gian dài như vậy, nhưng ngay cả một lần cơ hội trả thù Mục Giai Nhan cũng không tìm được.
Cho nên hết thảy toàn bộ đều khiến Mục Giai Nhan cực kỳ tự ti.
Mà sau khi thay thế nguyên chủ, lúc Mục Giai Nhan chứng kiến cuộc sống mà nguyên chủ đã từng trải qua, thì luồng phức cảm tự ti xuất phát từ nội tâm này càng mạnh hơn. Với lại, người giúp việc Mục gia đối với cô cũng không quá mức tôn kính, Mục Uẩn Ngạo đối với cô cũng có chút buồn phiền.
Nhưng cô cũng không phải là nguyên chủ, đương nhiên cũng không thể tạo ra phong thái gian xảo được. Mấy thứ này cũng khiến Mục Giai Nhan có chút bực mình, bây giờ Mục Giai Nhan cũng chỉ có thể tìm thú vui trên những người có cơ thể gầy yếu hơn cô thôi. Lúc ở trường học, cô càng muốn đi lăng nhục những người yếu kém, lúc nhìn thấy mấy học sinh có gia thế không tốt ở trong tay cô ngay cả nói câu phản kháng cũng không dám nói, Mục Giai Nhan lại càng cao hứng hơn.
Lại nhìn Ngưu lang đang ở trước mặt này vừa chủ động mà lại có bộ dạng hèn mọn này, lập tức lòng tự ái của Mục Giai Nhan thỏa mãn, ngay sau đó, Mục Giai Nhan kiêu căng nhận lấy ly rượu trong tay Ngưu lang nói, “Được rồi, tối nay anh chỉ cần phục vụ tôi thật tốt là được rồi, chắc chắn anh sẽ không thiếu tiền boa."
Ngay từ đầu Ngưu lang này nhìn ra được Mục Giai Nhan ra tay rộng rãi, bây giờ nghe được lời nói hào khí như thế của Mục Giai Nhan, lập tức càng thêm ra sức lấy lòng Mục Giai Nhan. Ngưu lang này thường ngày cũng phong nguyệt, vài ba lời đã tạo được không khí.
Mà Mục Giai Nhan càng bị Ngưu lang kia chọc cười nói liên tục, đến mức cảm giác áy náy trước đó đối với Tả Trí Viễn, hoàn toàn bị Mục Giai Nhan ném lên chín tầng mây.
Hai người rất nhanh đã cởi hết quần áo lăn trên giường, lúc nhìn thấy vết máu trên giường, Ngưu lang kia mới phát hiện Mục Giai Nhan là xử nữ.
Xử nữ còn tới tìm Ngưu lang, mấy thiên kim tiểu thư này một người so với một người đúng là tuyệt thế.
Nhưng mà, xử nữ phóng khoáng như vậy… Aizzz, ở trong lòng Ngưu lang lấy chất lượng Mục Giai Nhan so sánh với mấy phu nhân mà anh đã từng phục vụ trước đây trong lòng không khỏi than tiếc, không sánh bằng, thật sự không sánh bằng.
Có điều Mục Giai Nhan này dáng dấp cũng có chút xinh đẹp.
Đáng tiếc quá gầy, không có ngực cũng không có mông, sờ không thoải mái chút nào.
Cho dù là nghĩ như vây, nhưng lời nói ngoài miệng Ngưu lang kia lại càng phóng đãng, vừa mới bắt đầu Mục Giai Nhan cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Ngưu lang kia đã sớm tìm được chỗ mẫn cảm trên người Mục Giai Nhan, dưới sự trêu chọc của Ngưu lang, rốt cuộc Mục Giai Nhan cũng mở miệng kêu to.
Trong phòng nhiễm một tầng màu hồng, hai thân thể giao hợp không ai nói ra câu nào.
Lúc Tả Trí Viễn mở cửa thì nhìn thấy Mục Giai Nhan và Ngưu lang kia đang lăn lộn khó xá khó phân, Mục Giai Nhan không ngừng cầu xin Ngưu lang kia nhanh hơn một chút mau hơn một chút nữa.
May là lần bắt gianh này là anh cố ý đi theo, trên mặt Tả Trí Viễn vẫn nổi cơn giận như cũ.
Anh nói sao, mấy ngày nay Mục Giai Nhan làm sao mà ngoan ngoãn như vậy, cả ngày luôn nói thương anh thương anh, anh muốn làm việc, thậm chí Mục Giai Nhan có chút thuận theo vô điều kiện. Thì ra là, vẫn là chó thì muôn đời vẫn ăn phân.
Mấy ngày trước, anh không cẩn thận lướt qua thấy tin nhắn trong di động Mục Giai Nhan hỏi ở thành phố A có Ngưu lang Quán nào tương đối tốt không, Tả Trí Viễn lập tức cho người đang làm Ngưu lang ở đây canh chừng trước cổng. Quả nhiên thấy bóng dáng Mục Giai Âm xuất hiện, mà anh cài đặt hệ thống định vị trong điện thoại Mục Giai Nhan cũng cho thấy Mục Giai Nhan đang trên đường đi tới chỗ này.
Mà Ngưu lang điếm này được xưng là Ngưu lang điếm tốt nhất tuyệt đối lafcos nguyên do của nó, ở đây hệ thống bảo mật đặc biệt tốt. Đi vào đây, toàn bộ sóng điện thoại di động đều bị chặn, chính là sợ có người tìm tới cửa.
Những thứ này, trước đó Mục Giai Nhan đã tới nên biết rõ, vì vậy, Mục Giai Nhan cũng không sợ có người tìm tới đây.
Nhưng, khi thật sự thấy Tả Trí Viễn xuất hiện ở đây, cả người Mục Giai Nhan đều hoảng loạn, trong nháy mắt Mục Giai Nhan chỉ cảm thấy mình như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tại sao Tả Trí Viễn biết cô tới đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ, Mục Giai Âm nói cho Tả Trí Viễn biết?
Có phải Mục Giai Âm không muốn thấy Tả Trí Viễn thích cô, cho nên dùng trăm phương ngàn kế muốn phá hư quan hệ giữa cô và Tả Trí Viễn?
Vẻ mặt Mục Giai Nhan có chút u ám, Ngưu lang kia phản ứng nhanh hơn, trước tiên cầm chăn đắp lên cơ thể Mục Giai Nhan. Thân là một Ngưu lang hợp cách (*), anh cần phải đảm bảo dạ khách của mình.
(*) Đạt tiêu chuẩn.
Mặc dù trong lòng Ngưu lang này cảm thấy xui xẻo, tiểu thư này lúc ra cửa không cẩn thận một chút, lúc vào đây lại trêu chọc đàn ông muốn làm cái gì chứ?
Mà Ngưu lang này vừa che, cũng hoàn toàn che Mục Giai Nhan đang ở trên giường và vết máu kia.
Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy động tác đắp chăn của Ngưu lang kia, hình như có một vết màu đỏ thoáng qua trước mắt anh. Trong nháy mắt, Tả Trí Viễn lại nhìn căn phòng trang trí màu hồng phấn, toàn bộ đều là màu hồng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
“Tả, Tả Trí Viễn sao anh lại tới đây?" Mục Giai Nhan hốt honagr vừa mặc quần áo của mình, vừa lắp bắp hỏi Tả Trí Viễn.
Mặt mày Tả Trí Viễn ủ rũ, tỏ ra mấy phần cô đơn nói, “Giai Nhan, trước hết em mặc quần áo cho tử tế đi, anh ở bên ngoài đợi em."
Mục Giai Nhan vừa thấy dáng vẻ bị tổn thương này của Tả Trí Viễn thì càng đau lòng, đều do cô, cô làm việc không cẩn thận, mới khiến Tả Trí Viễn khó chịu như vậy.
Nghĩ như vậy, động tác mặc quần áo của Mục Giai Nhan càng nhanh.
Ngưu Lang kia thấy Mục Giai Nhan cứ như vậy muốn đi, nhất thời cũng gấp, "Tiểu thư, cô xem vừa rồi nói qua tiền boa còn có tính hay không?"
"Tiền tiền tiền, anh còn dám nói tiền với tôi," Mục Giai Nhan đem toàn bộ uất ức trong lòng đều phát tiết lên người Ngưu Lang, "Đều là anh hại tôi!"
Đã thành công rồi sao anh lại làm hại cô?
Ngưu Lang kia không nói thêm gì nữa, chỉ là mặt mày có chút u ám. Nói không giữ lời, nhìn anh âm thầm bôi đen cô.
Tả Trí Viễn xoay người lập tức dẫn Mục Giai Nhan đi.
Mà bên kia hộ vệ kể lại toàn bộ tình huống ở đây cho Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm hơi nhíu mày nói: "Cảnh cáo Ngưu lang kia một chút, tuyệt đối không được nói chuyện Mục Giai Nhan còn là xử nữ."
Dù sao nói ra loại chuyện như vậy không khỏi sẽ gây ra hiểu lầm.
Tả Trí Viễn này là người hay đa nghi, tuyệt đối không thể để cho anh ta nhìn ra sơ hở.
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ