Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 72-2: Cơ U Tứ, anh biến thái (2)

Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 72-2: Cơ U Tứ, anh biến thái (2)

Edit: kimphuong172839

Cơ U Tứ và Cơ U Vũ mới vừa thăm bệnh xong, lúc đi ra phòng bệnh thì nhìn thấy y tá vội vàng cầm băng gạc và cây kéo cần cho giải phẫu đi về phía ngược lại.

Cơ U Tứ đưa chân cản lại, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?"

Cô y tá này vốn không có nghĩ đến sẽ có người ngăn cản mình, trực tiếp ngã chổng vó trên mặt đất, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thấy Cơ U Tứ, y tá muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ có thể cung kính nói: “Phu nhân của Quyền thiếu vào phòng cấp cứu, tôi phải đi đưa băng gạc."

Nhưng… Băng gạc cũng đã bị bẩn…

“À." Cơ U Tứ bình tĩnh thu chân về, nhìn y tá vẫn còn nằm sát đất, trong giọng nói mang theo vài phần thờ ơ, khiển trách: “Vậy bây giờ cô còn không đi lấy vài miếng băng gạc sạch sẽ, lại ngẩn ngừơi ở chỗ này làm cái gì?"

Làm cái gì? Còn không phải là bị anh làm vấp té?

Y tá không dám nhiều lời, vội đứng lên, cúi đầu, gấp gáp chạy về phía ngược lại. Nhưng lần này y tá đã thông minh hơn, trốn thoát Cơ U Tứ đưa chân ra cản lần nữa.

“Không thú vị." Cơ U Tứ thu hồi chân, đi tới bên cạnh Cơ U Vũ nói: “Không đi sao?"

“Có phải là em làm hay không?" Cơ U Vũ hỏi.

Cơ U Tứ khó hiểu.

Cơ U Vũ chăm chú nhìn Cơ U Tứ, lại nói: “Mục Giai Âm vào phòng cấp cứu, có phải là em làm hay không?"

Mới vừa rồi Cơ U Tứ nói muốn đi vệ sinh, liền đi ra phòng bệnh. Nhưng đợi lúc Cơ U Tứ trở lại, quần áo của anh ta có chút xốc xếch, Cơ U Vũ không biết là đi vệ sinh còn cần cởi áo.

Hơn nữa, cho dù giống như Cơ U Tứ giải thích, rằng anh ta tranh thủ cùng một y tá xinh đẹp ở trong nhà vệ sinh hẹn hò, anh cũng không cảm thấy có cô y tá nào có lá gan tát Cơ U Tứ một cái tát.

Vẻ mặt Cơ U Tứ không thay đổi, nhưng khóe mắt thoáng châm chọc: “Cơ U Vũ, nhiều năm như vậy tôi cũng không thấy anh có hứng thú với người phụ nữ nào, thì ra là chuyên yêu phụ nữ đã có chồng, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều."

Sắc mặt Cơ U Vũ trầm xuống: “Cơ U Tứ, mâu thuẫn của mày và Quyền Thiệu Viêm lại liên luỵ đến người phụ nữ vô tội, mày hành động như vậy còn là đàn ông không?"

“A, mơ ước vợ của người khác là hành động nên có của đàn ông? Cơ U Vũ, tôi thật sự được tăng kiến thức." Cơ U Tứ nhìn y tá cúi đầu đi ngang qua lại tranh thủ đá lông nheo với cô.

Y tá hoảng sợ, thiếu chút nữa lại ném cái khay trong tay đi.

Mặt đỏ lên, y tá giống như là con thỏ bị sợ hãi, chạy như bay ra ngoài.

Cơ U Vũ không nói chuyện với Cơ U Tứ nữa, chỉ cau mày đuổi theo y tá.

Cơ U Tứ cũng không xa không gần đi sau lưng Cơ U Vũ.

Quả nhiên là một con mèo hoang nhỏ rất hấp dẫn người khác. Có thể làm cho loại người như Cơ U Vũ cũng biết động lòng, công lực thật thâm hậu.

“Tại sao bây giờ mới đến?" Lúc thấy y tá, trưởng y tá đổ ập xuống giáo huấn: “Đã nhiều năm như vậy, tại sao làm việc còn không lanh lợi?"

…Không biết người nằm bên trong này không thể đắc tội sao?

Y tá mới vừa muốn giải thích thì nhìn thấy phía sau khúc quanh, Cơ U Tứ chậm rãi đi tới, y tá đảo mắt, khẩn trương cúi đầu, không dám nói nữa.

Trưởng y tá cũng ngẩn người, Cơ U Tứ, tại sao vị thần này lại tới nơi này?

Ngẫm lại, Mục Giai Âm đang nằm trong phòng bệnh, quan hệ giữa chồng cô ấy và Cơ U Tứ, trưởng y tá bỗng cảm thấy đau cả đầu, trưởng y tá bảo y tá: “Cô vào phòng cấp cứu trước đi."

“Nơi này như thế nào?" Cơ U Vũ hỏi.

“Tử cung co thắt mạnh dẫn đến xuất huyết, bác sĩ vẫn còn đang trị liệu." Trưởng y tá vừa thấy Cơ U Vũ hỏi, liền nhẹ nhõm không ít.

“Sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Cơ U Vũ có chút bận tâm.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh nhân sẽ đau đớn một chút." Trưởng y tá nói. Bởi vì sớm được đưa vào phòng cấp cứu, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn, nhưng chảy nhiều máu như vậy đau đớn là khó tránh khỏi.

Cơ U Vũ không có hỏi nhiều nữa, anh còn có chút lo lắng Cơ U Tứ lại nói ra những lời không biết nặng nhẹ.

Cơ U Tứ nhìn vào cửa chính phòng cấp cứu, nhún vai một cái, liền rời đi.

Trước kia tại sao không có ở thành phố A phát hiện người phụ nữ thú vị như vậy?

Chẳng bao lâu cửa phòng cấp cứu mở ra, Mục Giai Âm đang hôn mê được đưa ra.

Chờ Cơ U Tứ và Cơ U Vũ đi, trưởng y tá mới lại mặt ủ mày ê cầm điện thoại bệnh viện suy nghĩ, rốt cuộc cô muốn thông báo cho người nào! Kết cục của người thông báo đều là bị chửi đến không còn mặt mũi…

Hay để cho y tá đến đây đi, trưởng y tá nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân chỉ một giờ!

Trong tầng hầm.

Say rượu Ngô Oánh Oánh đã sớm tỉnh, chỉ tiếc từ lúc biết cô bị nhốt riêng vào một căn phòng nhỏ tối tăm, hơn nữa, biết cô hại nhiều người như vậy, đặc biệt là còn hại đứa nhỏ trong bụng Mục Giai Âm, cô tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, Ngô Oánh Oánh cũng có chút hoá điên.

Nhưng dù nửa điên nửa khùng cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Tra hỏi một đêm, rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng lấy được toàn bộ khẩu cung.

Tưởng người băng qua đường là Mục Giai Nhan, cho nên liền lái xe đụng vào sao?

Mục Giai Nhan còn muốn giá họa cho Mục Giai Âm?

Anh không ra tay đối phó Mục Giai Nhan cũng chỉ là nể mặt Mục Uẩn Ngạo, sớm biết như vậy, lần đầu tiên lúc Giai Âm nói không thích Mục Giai Nhan, anh nên dứt khoát xử lý Mục Giai Nhan.

“Thủ trưởng." Lưu Duệ cẩn thận nói: “Tiểu thư Mục Giai Nhan gọi."

Quyền Thiệu Viêm xoa xoa cái trán, trong mắt ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng: “Nhận."

“Anh rể." giọng nói Mục Giai Nhan vẫn mềm mại như cũ, giống như gió vừa thổi sẽ bay, làm cho người ta nhịn không được muốn sinh lòng bảo vệ.

Nhưng ánh mắt Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm lạnh lẽo.

“Anh rể, hiện tại chị ba như thế nào rồi?" Mục Giai Nhan tâm thần thấp thỏm mà hỏi.

Gần đây ông nội cũng không quá để ý đến cô, về nhà ông liền nhốt mình trong phòng.

Cô và chị hai cũng bị cấm không cho đến bệnh viện quấy rầy Mục Giai Âm.

“Kết quả tra hỏi Ngô Oánh Oánh đã có." Quyền Thiệu Viêm hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Nhất định là Quyền Thiệu Viêm biết cái gì rồi.

Mục Giai Nhan hối hận, ban đầu kích thích Ngô Oánh Oánh cũng chỉ là muốn cho Mục Giai Âm lại có thêm một kẻ địch tiềm ẩn mà thôi. Nhưng mà, ai ngờ Ngô Oánh Oánh này lại ngu xuẩn, dám ở trên đường cái lái xe tông người... Mấu chốt nhất là, còn không có đụng chết người!

Sanh non là chuyện tốt, nhưng nếu để cho Quyền Thiệu Viêm hoài nghi đến trên người của cô sẽ không tốt.

“Vậy à, tra hỏi được gì không?" Trong giọng nói Mục Giai Nhan mang theo vài phần ân cần, sau đó lại nói: “Nhưng mà Ngô Oánh Oánh cũng đã say thành bộ dáng kia rồi, kết quả tra hỏi cô ta có thể tin được không?"

“Tôi chỉ là thông báo cô một tiếng." Quyền Thiệu Viêm nói xong liền cúp điện thoại.

Quyền Thiệu Viêm tức giận, Mục Giai Nhan cảm thấy chân nhũn ra.

Ngô Oánh Oánh, bình thường con tiện nhân kia đều ghét cô, cũng không biết ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm cô ta đã bôi đen cô như thế nào rồi đây. Không được, nhất định cô phải giải thích với Quyền Thiệu Viêm.

Gọi điện thoại sao?

Mục Giai Nhan nghĩ tới giọng nói lạnh lùng của Quyền Thiệu Viêm, tay cầm điện thoại do dự thật lâu không có xuống tay được.

Chuyển đến tin nhắn, Mục Giai Nhan lại chuẩn bị một tràng, nói: anh rể, quan hệ giữa em và Ngô Oánh Oánh luôn không được tốt, hơn nữa Ngô Oánh Oánh lại một mực bịa đặt nói chị ba cấu kết với Tả Trí Viễn. Anh rể, Tả Trí Viễn là bạn trai của em, mặc dù đã chia tay, nhưng em cũng không tha cho Ngô Oánh Oánh vũ nhục như thế, vì vậy em và Ngô Oánh Oánh nói chuyện cũng luôn là đối chọi gay gắt.

Mục Giai Nhan suy nghĩ thật lâu, mới lại viết: em không biết Ngô Oánh Oánh đã nói với anh rể cái gì, nhưng mà em lại biết nhất định là anh rể giận em, nếu như mà em có làm gì sai, em sẽ nói xin lỗi, nhưng mà anh rể, em là thật lòng quan tâm chị ba, anh rể, Ngô Oánh Oánh cái loại người đó nói chuyện thật không tin được. Nếu như anh không tin những lời này, em có thể đối chất với cô ta.

Mục Giai Nhan cẩn thận kiểm tra tin nhắn một lần nữa, xác định không có sai lầm mới chọn gửi đi.

Nếu như Quyền Thiệu Viêm để cho cô và Ngô Oánh Oánh đối chất với nhau vậy thì càng tốt, bởi vì Ngô Oánh Oánh rất dễ dàng bị kích thích nói ra những lời nói không dùng đến não. Ngày đó, cô kích thích Ngô Oánh Oánh, coi như Ngô Oánh Oánh chỉ là nghe lọt được một chút cũng sẽ hoài nghi quan hệ của Mục Giai Âm và Tả Trí Viễn. Đến lúc đó cô chỉ cần hơi kích thích một cái, nói không chừng Ngô Oánh Oánh có thể làm cho Quyền Thiệu Viêm hoài nghi sinh hoạt cá nhân của Mục Giai Âm.

Hơn nữa, gần đây Chân Phó Dương mới trở về, ngày đó Mục Giai Âm gặp chuyện không may là vì đến sân bay đón Chân Phó Dương, cô cũng không tin, Quyền Thiệu Viêm còn có thể tha thứ cho Mục Giai Âm? Mục Giai Nhan vừa nghĩ như thế, tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều. Tốt nhất, Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm cãi nhau đến không thể làm lành.

Xem được một nửa tin nhắn, Quyền Thiệu Viêm liền lười phải xem tiếp.

Lúc này, Mục Giai Nhan còn muốn nói xấu Mục Giai Âm, cô ta thật đúng là chán sống.

Quyền Thiệu Viêm đưa điện thoại di động giao cho Lưu Duệ nói: “Đi ra ngoài đi."

Lưu Duệ nhận lấy điện thoại di động, đi nhanh ra ngoài. Nét mặt Quyền Thiệu Viêm có chút hung dữ.

Quyền Thiệu Viêm ngồi ở trước bàn thật lâu, mới mở ra ví tiền, nhìn ảnh cưới của anh và Mục Giai Âm trong ví. Mặc dù chỉ là ảnh ghép nhưng ghép không không có chút sơ hở nào, có lúc thậm chí Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ hoài nghi, anh không phải thật sự đã từng cùng Mục Giai Âm chụp tấm hình này chứ.

Mục Giai Âm dựa vào trong ngực anh cười ngọt ngào.

Nhưng… Rốt cuộc thì Mục Giai Âm thích ai?

Tại sao cô ấy không chút do dự đẩy ra Chân Phó Dương mà không có một chút xíu nghĩ tới đứa bé, nghĩ tới chính cô, còn có anh.

Quyền Thiệu Viêm thở dài, cất ví tiền, vẫn như cũ ngồi ở trong bóng tối, không nhúc nhích, giống như là cùng bóng tối hòa làm một thể.

“Thủ… Thủ trưởng, có điện thoại." Lưu Duệ thấp thỏm trở lại, nơm nớp lo sợ nói với Quyền Thiệu Viêm.

Tại sao Quyền Thiệu Viêm giao điện thoại di động của mình cho anh? Mỗi ngày đối mặt Quyền Thiệu Viêm, anh thật sự phải không ngừng cẩn thận. Cái này còn không bằng đi dẫn dắt lính mới đây? Tối thiểu dẫn dắt những tân binh kia, bọn họ không nghe lời, anh còn có thể dạy dỗ bọn họ. Nhưng ở trước mặt Quyền Thiệu Viêm, vĩnh viễn anh đều bị giáo huấn!

Nhóm lính mới, Lưu Duệ nhớ các ngươi rồi!

“Cúp đi." Quyền Thiệu Viêm.

“Bệnh viện gọi mà." Lưu Duệ ngẩn người, cúp, vậy thì cúp thôi.

Giai Âm gọi điện thoại cho anh sao?

Lưu Duệ còn chưa kịp cúp máy, điện thoại di động liền bị Quyền Thiệu Viêm đoạt mất: “A lô?"

Lưu Duệ cảm thấy cả ngày giọng nói Quyền Thiệu Viêm đều sóng nước chẳng xao rốt cuộc có một ít phập phồng.

Nhưng mà... Sếp à, anh có cần kích động như thế không? Mới vừa nãy, lúc Mục Giai Nhan gọi điện thoại tới, còn lạnh lùng muốn chết!

“Quyền thủ trưởng." Y tá bị ánh mắt kỳ dị của trưởng y tá nhìn, trong lòng hoảng sợ. Việc báo cáo bệnh tình cho thủ trưởng biết là một việc chuyện rất kỳ quái sao?

Vừa nghe là giọng của y tá, cảm xúc Quyền Thiệu Viêm mới vừa có chút gợn sóng lập tức lại hạ xuống: “Chuyện gì?"

“Là như vậy, thủ trưởng, mới vừa rồi phu nhân đột nhiên xuất huyết nên té xỉu, được đưa vào phòng cấp cứu." Y tá thận trọng nói.

“Tại sao lại xuất huyết?" giọng nói Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn lạnh đến cực điểm.

“Trong… Bên trong tử cung co thắt mạnh dẫn tới xuất huyết." Y tá quy củ trả lời, nhưng mà bởi vì khẩn trương nên nói chuyện có chút cà lăm.

Quyền Thiệu Viêm trực tiếp cúp điện thoại.

Vẫn là đi bệnh viện xem Mục Giai Âm thôi, mặc dù không biết bây giờ cô có muốn thấy anh hay không.

“Quyền thủ trưởng nói gì vậy?" Trưởng y tá giống như kẻ trộm hỏi y tá.

Y tá lắc đầu, vì sao luôn luôn nổi tiếng nghiêm túc trưởng y tá lúc này xem ra lại như vậy… Có chút khôi hài đây? Y tá không dám cười, nói tình hình thực tế: “Không có, Quyền thủ trưởng liền trực tiếp cúp điện thoại."

Xong rồi, đây là muốn tới cửa “hưng sư vấn tội" (*)! Trưởng y tá nâng trán nhìn trời, nước mắt nghẹn ngào.

(*): hỏi tội.

Một lát sau, bóng dáng của Quyền Thiệu Viêm đã xuất hiện ở trước giường bệnh Mục Giai Âm.

Lúc phẫu thuật tiêm thuốc mê, hiện tại hiệu quả thuốc mê còn chưa tan, Mục Giai Âm vẫn còn ngủ say.

“Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt của Mục Giai Âm hình như so với trước kia càng trắng hơn.

Thân thể đơn bạc giống như là một mảnh giấy, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng cầm tay Mục Giai Âm, ngón tay Mục Giai Âm bởi vì co rút đau đớn gãi gãi lòng bàn tay Quyền Thiệu Viêm. Cảm giác lạnh như băng khiến Quyền Thiệu Viêm cảm thấy trong lòng căng thẳng.

“Tử cung co thắt gây ra hiện tượng hậu sản ra máu." Bác sĩ nói: “Nhưng mà bệnh tình phu nhân đã ổn định, theo lý thuyết không nên xuất hiện tình trạng tử cung co thắt, bước đầu phán đoán là bị ngoại lực đè ép gây ra."

“Chỗ này là chuyện gì xảy ra?" Quyền Thiệu Viêm chỉ vào trên cổ tay Mục Giai Âm một vòng tím bầm hỏi.

Lúc này bác sĩ mới chú ý tới vết thương trên người Mục Giai Âm, nhất thời liền ấp úng không nói nên lời: “Cái này…"

Liên hệ đến lời lúc nãy đã nói, đột nhiên bác sĩ nghĩ đến, sở dĩ tử cung Mục Giai Âm co thắt, rất có thể là do người khác công kích gây ra.

May mắn ông (chỉ bác sĩ) không có nói ra suy đoán vô lí lúc đầu của mình, Mục Giai Âm là bởi vì cảm thấy đau bụng, mạnh mẽ kìm nén nên làm tổn thương tử cung.

Thấy bác sĩ quanh co nửa ngày cũng không có nói ra nguyên nhân, Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chốc lát mới nói: “Xem băng ghi hình."

“Vâng vâng vâng." Bác sĩ vội vàng chạy ra phòng bệnh nói: “Tôi đi ngay."

Tại sao ông không nghĩ tới cách này đây? Chỉ cần xem băng ghi hình trong hành lang chẳng phải được sao?

Không lâu sau, bác sĩ lấy toàn bộ băng ghi hình từ hôm qua tới hôm nay ra hết.

Lúc thấy Quyền Thiệu Thơ xuất hiện, con ngươi Quyền Thiệu Viêm co lại, đây hình như là em gái của anh? Con bé đến đây làm cái gì?

Quyền Thiệu Viêm không có nghi ngờ bao lâu, sau đó lại nghiêm mặt xem băng ghi hình.

Lúc thấy Chân Phó Dương xuất hiện, ánh mắt Quyền Thiệu Viêm lập tức sắc bén không ít, máy ghi hình chỉ có trong hành lang, Quyền Thiệu Viêm không biết Mục Giai Âm và Chân Phó Dương ở bên trong phòng nói cái gì, nhưng mà chứng kiến Chân Phó Dương cũng không có ở trong phòng lâu, tâm tình Quyền Thiệu Viêm mới hơi khá hơn một chút. Chỉ là, cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của Mục Giai Âm trong lòng bàn tay mình sưởi ấm, anh hiểu rõ, mặc kệ như thế nào, Mục Giai Âm và Chân Phó Dương cũng sẽ không tan rã với vẻ không vui, không giống như là anh ngày hôm qua.

Đầu giường còn để bánh ngọt Mục Giai Âm đang ăn nửa chừng, Quyền Thiệu Viêm nhìn bánh ngọt, nhìn lại trên tay Chân Phó Dương liền hiểu ở trong đó chứa cái gì rồi. Buổi sáng, bác sĩ còn nói cho anh biết, Mục Giai Âm mấy ngày này đều không có ăn bao nhiêu.

Nhưng Chân Phó Dương mang tới bánh ngọt, Mục Giai Âm lại chịu ăn không ít. Quyền Thiệu Viêm có chút phiền muộn trong lòng, bên cạnh bánh ngọt còn có thức uống, có lẽ cũng là nước uống Mục Giai Âm thích đi, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có nghe nói qua.

Quyền Thiệu Viêm dời ánh mắt, nỗ lực khắc chế ý nghĩ này.

Cấp dưới Quyền Thiệu Viêm động tác không cẩn thận chạm trúng tay Mục Giai Âm, cô nhíu mày một cái, vô ý thức kêu lên: “Đau."

Quyền Thiệu Viêm nhìn một vòng bầm tím trên cổ tay Mục Giai Âm, kiềm chế ý nghĩ trong lòng xuống, lại nhìn sang băng ghi hình.

…Cơ U Tứ.

Cơ U Tứ sớm biết vị trí đặt máy ghi hình, Quyền Thiệu Viêm còn chứng kiến Cơ U Tứ cầm một cái chìa khóa, nhanh và gọn mở ra cửa phòng Mục Giai Âm, Cơ U Tứ còn nhìn về phía máy ghi hình nở nụ cười đắc ý, quen thuộc tính tình Cơ U Tứ, Quyền Thiệu Viêm hiểu, đó là Cơ U Tứ đang khiêu khích anh.

Cho nên Giai Âm bị thương thành bộ dáng như vậy đều là Cơ U Tứ gây ra?

Quyền Thiệu Viêm nghĩ đến lời bác sĩ nói xuất huyết nhiều dẫn đến hôn mê, lại nghĩ đến ngày hôm qua Mục Giai Âm mềm nhũn té ở trong ngực của anh. Cơ U Tứ, quả nhiên là tìm chết!

Ngay từ lúc Mục Giai Âm kêu đau, cô đã mơ mơ hồ hồ tỉnh, nhưng cô lại vẫn luôn suy nghĩ có nên mở mắt hay không. Hiện tại, sợ rằng Quyền Thiệu Viêm căn bản cũng không muốn gặp cô.

Quyền Thiệu Viêm lại đang xem băng ghi hình rồi, nhất định anh đã nhìn thấy Chân Phó Dương tới, như vậy Quyền Thiệu Viêm không phải sẽ hiểu lầm cô sâu hơn? Mục Giai Âm nhẹ nhàng mở mắt, nhìn một bên mặt Quyền Thiệu Viêm.

Xem ra tinh thần Quyền Thiệu Viêm còn rất tốt, mắt thâm thúy, mũi cao, chỉ là một gò má cũng làm người ta không nhịn được phải nín thở. Nhưng… Bây giờ cô chỉ cảm thấy lòng đang co rút đau đớn. Một chút một chút lan tràn ở trong lòng.

Lúc Quyền Thiệu Viêm quay đầu nhìn về phía Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng đã tỉnh. Cô mở ánh mắt trong suốt nhìn anh, Quyền Thiệu Viêm nghĩ đến đôi mắt này Mục Giai Âm đã từng nhìn ở trên người Chân Phó Dương liền quay người đi, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh: “Vết thương trên người của em là hắn làm sao?"

Mục Giai Âm nhìn video, gật đầu một cái.

“Hắn chính là Cơ U Tứ, về sau em cách hắn xa một chút." Quyền Thiệu Viêm đứng lên, mấy năm nay anh không có ở đây, quả nhiên Cơ U Tứ càng ngày càng lớn lối, thật sự coi ở bên trong thành phố A không ai có thể áp chế hắn?

Mục Giai Âm không nói tiếng nào, nhìn Quyền Thiệu Viêm đi tới cửa phòng bệnh.

Quyền Thiệu Viêm cảm giác trong lòng có chút phiền não, anh vốn định nói cho Mục Giai Âm biết gần đây anh có thể bận chút, để cho Mục Giai Âm tự chăm sóc mình tốt. Anh còn muốn nói, nếu như Mục Giai Âm đồng ý, anh có thể tới bệnh viện với Mục Giai Âm. Thế nhưng lời này vô luận thế nào cũng không nói được, Quyền Thiệu Viêm quay đầu lại nhìn Mục Giai Âm nói: “Cổ tay em bị thương, bảo y tá bôi chút thuốc mỡ cho em."

Mục Giai Âm cúi đầu, nhìn cổ tay của mình không nói tiếng nào.

Quyền Thiệu Viêm đi vội vã như vậy, không thể ở lại với cô một chút sao?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại