Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 27: Đừng để bản thân lại bị lợi dụng
"Ông nội." Mục Giai Âm cùng Mục Giai Nhan đồng thời mở miệng. Bất đồng là Mục Giai Nhan là hoàn toàn không thể tin được, mà Mục Giai Âm là cảm kích cùng vui mừng.
Mục Giai Âm nhìn Mục Uẩn Ngạo đang ở trên đầu cầu thang, cô biết ông nội vẫn luôn bảo vệ cô. Cô đã lâu rồi không trở về nhà, vừa rồi cũng chỉ là muốn nhắc cho đám người hầu ở đây nhớ địa vị của cô. Nhưng là, cô không nghĩ ông nội lại bao che, lo lắng cho cô như thế, Mục Giai Âm đột nhiên cảm thấy đáy mắt vẫn khô cạn có chút ướt át. Cô biết mặc kệ là chuyện gì, ông nội sẽ vẫn luôn đứng về phía cô, bảo vệ cho cô, luôn luôn là như vậy.
Mục Giai Nhan cắn răng tức giận, một màn vừa rồi rõ ràng là cô ta thúc đẩy, nói như vậy chính là cô ta đã một tay nâng địa vị của Mục Giai Âm lên cao. Ông nội chỉ sợ là đã hồ đồ, chẳng lẽ vì được Mục Giai Âm chiếu cố một tháng nay, ông liền quên trước kia Mục Giai Âm phản nghịch với ông như thế nào.
Không biết Mục Giai Âm đối ông nội bỏ bùa mê gì, sớm biết như vậy cô ta sẽ không đi cái trại hè kia, ở trong bệnh viện cùng Mục Giai Âm xem ai tốt hơn ai.
Nguyên bản cô ta còn tưởng rằng chuyện Mục Giai Âm đào hôn sẽ khiến Mục gia mất mặt, khẳng định sẽ cùng Mục Uẩn Ngạo ẫm ĩ tranh cãi một trận, ai biết Mục Giai Âm lần này đào hôn, ngược lại là khiến quan hệ cô cùng ông nội quan hệ tốt hơn.
Mục Giai Thu ở trong phòng lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được lời nói của Mục Uẩn Ngạo, khoé miệng Mục Giai Thu hiện ra một chút mỉm cười châm chọc, quả là thế, mặc kệ thế nào ông nội đều là quay xung quanh Mục Giai Âm.
"Ông nội, có phải ông vừa mới dậy nên chưa tỉnh?" Mục Giai Nhan tươi cười cứng ngắc, Mục Uẩn Ngạo chưa từng ở trước mặt người khác khẳng định thân phận của cô ta giống như vậy đâu, “có cần cháu đỡ ông trở về phòng ngủ không?"
"Cháu cũng nghe không rõ lời nói của ông?" Mục Uẩn Ngạo híp mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ nhất.
Chủ ý của đứa cháu gái này đối với ông trong lòng ông vẫn rất rõ ràng, chẳng trách tình thân của ông đối với nó lại mỏng như vậy, thật sự chỉ có Mục Giai Âm là hoàn toàn không có mục đích gì đối với ông.
Mục Giai Nhan càng phát hoảng, bả vai rụt lại, ủy khuất cúi đầu nói: "Cháu cũng chỉ là quan tâm ông thôi."
Mục Giai Âm thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mục Uẩn Ngạo, tranh thủ nói, "Ông nội, ông đi nghỉ ngơi đi, việc này để cháu tự xử lý là được rồi."
Mục Uẩn Ngạo gật đầu: "Vậy giao cho cháu, đúng rồi, Thiệu Viêm không gọi vào di động của cháu được, nó nhờ ta nói với cháu nó sẽ lập tức qua đây đón cháu, lát nữa hai đứa các cháu cứ về nhà trước đi, không cần chờ ông tỉnh ngủ."
Quyền Thiệu Viêm thật sự đón cô? Mục Giai Âm tim chợt tăng nhanh một nhịp, cười nhìn Mục Uẩn Ngạo nói: "Vâng, cháu đã biết, hôm khác chúng cháu lại đến thăm ông."
Mục Uẩn Ngạo vuốt cằm, liền xoay người lại trở về phòng.
"Chị ba.. " Mục Giai Nhan thấy Mục Uẩn Ngạo trở về phòng, liền giành nói trước: "Bọn họ cũng chỉ là có ý tốt, xin chị xử lý nhẹ tay một chút." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, lời nói giống như đang trách móc Mục Giai Âm.
"Ngay cả quy củ cũng không biết. " Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn nữ giúp việc kia: "Thân phận chỉ là kẻ dưới lại có lá gan lớn như thế, Mục gia chúng ta miếu nhỏ chứa không nổi bà, hôm nay liền lĩnh tiền lương rồi đi đi."
"Nhị tiểu thư... tôi sai lầm rồi, tôi..." Nữ trung niên lắp bắp, bà ta không biết sự việc lại trở thành như vậy. Bà ta liền đưa mắt nhìn về phía Mục Giai Nhan, là Mục Giai Nhan ám chỉ cho bà, nhưng Mục Giai Nhan chỉ nhu nhược đứng lau nước mắt, hoàn toàn không để ý đến cầu tình của bà ta.
"Đừng nói nữa, thím Lưu, đi thanh toán lương cho bà ta đi." Mục Giai Âm tiến về phía trước vài bước, đến gần bên cạnh bà ta, ở nơi tầm mắt mọi người không để ý dùng âm thanh chỉ hai người nghe nói: "Lần sau cảnh giác một chút, đừng để bản thân lại bị lợi dụng, tôi sẽ kêu thím Lưu tìm công việc khác cho bà, bà cũng đừng hận tôi, chỉ trách bản thân bà đụng đến người không nên đụng?"
Nói xong Mục Giai Âm ánh mắt lại khôi phục lạnh như băng.
Nữ trung niên kia cũng sống nửa đời người, đạo lí đối nhân xử thế vẫn là biết một ít. Lời nói này của Mục Giai Âm, còn cóhành động vừa rồi của Mục Giai Nhan đối với bà ta nhìn như không thấy cũng khiến bà ta triệt để biết được bà ta là bị Mục Giai Nhan lợi dụng.
Bà cũng hiểu được Mục Giai Âm là vừa hay có chuyện này liền đem ra để lập uy, bà ta cũng đem lòng cảm kích nhận lấy, với Mục Giai Nhan lại thêm vài phần phẫn hận. Bà ta chỉ xuất đầu thay Mục Giai Nhan mới có thể bị nắm, hiện tại Mục Giai Nhan như thế nào lại cứ khóc sướt mướt cứ như chính cô ta bị ủy khuất không bằng?
Sao bà ta lại nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ Mục Giai Âm đụng tay đụng chân? Nhưng Mục Giai Âm cùng bà ta giống như cũng không có quan hệ gì, chẳng lẽ bà ta biết bản thân bị lợi dụng?
Không xong, Mục Giai Nhan cắn môi, dù sao lần này Mục Giai Âm triệt để đắc tội tất cả người hầu trong phòng này, mục đích của cô ta cũng đạt được rồi.
Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan không lên tiếng, cô nhìn ra được nữ giúp việc lớn tuổi này, khả năng khác có lẽ không có, nhưng miệng lưỡi lại không kém. Cô để bà ta đi, là ở trong một cái gia tộc chuyên nghành giải trí, cả nhà ba đời đều làm nghành giải trí rất nổi tiếng. Đồng dạng, chuyện bát quái nhà cô cũng khá nhiều, vừa vặn quạn hệ của Mục Giai Nhan cùng đám thiếu gia tiểu thư cũng khá tốt, không bằng để cho bà ta đi nói một vài câu.
Tin tưởng rất nhanh Mục Giai Nhan sẽ sứt đầu mẻ trán.
Thấy nữ giúp việc không chút phản kháng nào đi ra ngoài, những người hầu còn lại nháy mắt liền yên tĩnh. Công việc ở Mục gia rất thoải mái, tiền lương lại cao, ai cũng không muốn bị mất công việc này.
"Còn ai muốn bị sa thải?"
Không ai dám trả lời vấn đề này của Mục Giai Âm, ánh mắt Mục Giai Âm quét đến đâu, người hầu nơi đó đều là cúi đầu. Mục Giai Âm có Mục Uẩn Ngạo bảo hộ, hơn nữa, Mục Giai Âm cũng không phải người dễ trêu chọc, giờ phút này nếu bọn họ còn đi tranh luận, thì mới thật đần độn.
Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn xung quanh một lần lại nói: "Về sau, ai dám đem lời đồn trên mạng ra nói trước mặt tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí."
Một nhóm người hầu liền gật đầu như giã tỏi.
"Lời đồn gì trên mạng?" Quyền Thiệu Viêm vừa đến liền nghe thấy Mục Giai Âm lạnh giọng ra lệnh.
Nghe thanh âm còn có vài phần tức giận, ai chọc Mục Giai Âm tức giận? Biểu cảm của Quyền Thiệu Viêm càng thêm rét lạnh. Quyền Thiệu Viêm vừa đến đã khiến mọi người như bị đẩy vào hầm băng.
"Không có gì." Mục Giai Âm thầm nghĩ không muốn Quyền Thiệu Viêm biết lời đồn về anh: “Sao anh lại đến sớm như vậy?"
"Tan việc sớm. " Quyền Thiệu Viêm lập tức nhìn sang Mục Giai Âm: "Ai chọc giận em?"
Mục Giai Âm cố ý vô tình liếc mắt Mục Giai Nhan.
Trong lòng Mục Giai Nhan liền căng thẳng.
Cô ta rất ít khi gặp Quyền Thiệu Viêm, càng miễn bàn nhìn gần như vậy. Chính là, vừa nhìn thấy, Mục Giai Nhan mới phát hiện Quyền Thiệu Viêm xuất chúng cùng phong độ như vậy. Trên đời làm sao có thể có người đàn ông ngoại hình tốt như vậy, đáng tiếc lại là gay, cô ta không cần hâm mộ. Mục Giai Nhan trong lòng ê ẩm nghĩ.
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười nói: "Sao lại nhíu mày nữa, cẩn thận bé con tương lai sợ anh đấy."
Bé con? Mục Giai Nhan nhìn về phía cánh tay đang vuốt ve bụng của Mục Giai Âm, ánh mắt chợt trở nên bén nhọn, ống tay áo bị cô ta níu chặt, tựa như muốn đem tay áo xé rách.
Mục Giai Âm nhìn Mục Uẩn Ngạo đang ở trên đầu cầu thang, cô biết ông nội vẫn luôn bảo vệ cô. Cô đã lâu rồi không trở về nhà, vừa rồi cũng chỉ là muốn nhắc cho đám người hầu ở đây nhớ địa vị của cô. Nhưng là, cô không nghĩ ông nội lại bao che, lo lắng cho cô như thế, Mục Giai Âm đột nhiên cảm thấy đáy mắt vẫn khô cạn có chút ướt át. Cô biết mặc kệ là chuyện gì, ông nội sẽ vẫn luôn đứng về phía cô, bảo vệ cho cô, luôn luôn là như vậy.
Mục Giai Nhan cắn răng tức giận, một màn vừa rồi rõ ràng là cô ta thúc đẩy, nói như vậy chính là cô ta đã một tay nâng địa vị của Mục Giai Âm lên cao. Ông nội chỉ sợ là đã hồ đồ, chẳng lẽ vì được Mục Giai Âm chiếu cố một tháng nay, ông liền quên trước kia Mục Giai Âm phản nghịch với ông như thế nào.
Không biết Mục Giai Âm đối ông nội bỏ bùa mê gì, sớm biết như vậy cô ta sẽ không đi cái trại hè kia, ở trong bệnh viện cùng Mục Giai Âm xem ai tốt hơn ai.
Nguyên bản cô ta còn tưởng rằng chuyện Mục Giai Âm đào hôn sẽ khiến Mục gia mất mặt, khẳng định sẽ cùng Mục Uẩn Ngạo ẫm ĩ tranh cãi một trận, ai biết Mục Giai Âm lần này đào hôn, ngược lại là khiến quan hệ cô cùng ông nội quan hệ tốt hơn.
Mục Giai Thu ở trong phòng lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được lời nói của Mục Uẩn Ngạo, khoé miệng Mục Giai Thu hiện ra một chút mỉm cười châm chọc, quả là thế, mặc kệ thế nào ông nội đều là quay xung quanh Mục Giai Âm.
"Ông nội, có phải ông vừa mới dậy nên chưa tỉnh?" Mục Giai Nhan tươi cười cứng ngắc, Mục Uẩn Ngạo chưa từng ở trước mặt người khác khẳng định thân phận của cô ta giống như vậy đâu, “có cần cháu đỡ ông trở về phòng ngủ không?"
"Cháu cũng nghe không rõ lời nói của ông?" Mục Uẩn Ngạo híp mắt nhìn đứa cháu gái nhỏ nhất.
Chủ ý của đứa cháu gái này đối với ông trong lòng ông vẫn rất rõ ràng, chẳng trách tình thân của ông đối với nó lại mỏng như vậy, thật sự chỉ có Mục Giai Âm là hoàn toàn không có mục đích gì đối với ông.
Mục Giai Nhan càng phát hoảng, bả vai rụt lại, ủy khuất cúi đầu nói: "Cháu cũng chỉ là quan tâm ông thôi."
Mục Giai Âm thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mục Uẩn Ngạo, tranh thủ nói, "Ông nội, ông đi nghỉ ngơi đi, việc này để cháu tự xử lý là được rồi."
Mục Uẩn Ngạo gật đầu: "Vậy giao cho cháu, đúng rồi, Thiệu Viêm không gọi vào di động của cháu được, nó nhờ ta nói với cháu nó sẽ lập tức qua đây đón cháu, lát nữa hai đứa các cháu cứ về nhà trước đi, không cần chờ ông tỉnh ngủ."
Quyền Thiệu Viêm thật sự đón cô? Mục Giai Âm tim chợt tăng nhanh một nhịp, cười nhìn Mục Uẩn Ngạo nói: "Vâng, cháu đã biết, hôm khác chúng cháu lại đến thăm ông."
Mục Uẩn Ngạo vuốt cằm, liền xoay người lại trở về phòng.
"Chị ba.. " Mục Giai Nhan thấy Mục Uẩn Ngạo trở về phòng, liền giành nói trước: "Bọn họ cũng chỉ là có ý tốt, xin chị xử lý nhẹ tay một chút." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, lời nói giống như đang trách móc Mục Giai Âm.
"Ngay cả quy củ cũng không biết. " Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn nữ giúp việc kia: "Thân phận chỉ là kẻ dưới lại có lá gan lớn như thế, Mục gia chúng ta miếu nhỏ chứa không nổi bà, hôm nay liền lĩnh tiền lương rồi đi đi."
"Nhị tiểu thư... tôi sai lầm rồi, tôi..." Nữ trung niên lắp bắp, bà ta không biết sự việc lại trở thành như vậy. Bà ta liền đưa mắt nhìn về phía Mục Giai Nhan, là Mục Giai Nhan ám chỉ cho bà, nhưng Mục Giai Nhan chỉ nhu nhược đứng lau nước mắt, hoàn toàn không để ý đến cầu tình của bà ta.
"Đừng nói nữa, thím Lưu, đi thanh toán lương cho bà ta đi." Mục Giai Âm tiến về phía trước vài bước, đến gần bên cạnh bà ta, ở nơi tầm mắt mọi người không để ý dùng âm thanh chỉ hai người nghe nói: "Lần sau cảnh giác một chút, đừng để bản thân lại bị lợi dụng, tôi sẽ kêu thím Lưu tìm công việc khác cho bà, bà cũng đừng hận tôi, chỉ trách bản thân bà đụng đến người không nên đụng?"
Nói xong Mục Giai Âm ánh mắt lại khôi phục lạnh như băng.
Nữ trung niên kia cũng sống nửa đời người, đạo lí đối nhân xử thế vẫn là biết một ít. Lời nói này của Mục Giai Âm, còn cóhành động vừa rồi của Mục Giai Nhan đối với bà ta nhìn như không thấy cũng khiến bà ta triệt để biết được bà ta là bị Mục Giai Nhan lợi dụng.
Bà cũng hiểu được Mục Giai Âm là vừa hay có chuyện này liền đem ra để lập uy, bà ta cũng đem lòng cảm kích nhận lấy, với Mục Giai Nhan lại thêm vài phần phẫn hận. Bà ta chỉ xuất đầu thay Mục Giai Nhan mới có thể bị nắm, hiện tại Mục Giai Nhan như thế nào lại cứ khóc sướt mướt cứ như chính cô ta bị ủy khuất không bằng?
Sao bà ta lại nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ Mục Giai Âm đụng tay đụng chân? Nhưng Mục Giai Âm cùng bà ta giống như cũng không có quan hệ gì, chẳng lẽ bà ta biết bản thân bị lợi dụng?
Không xong, Mục Giai Nhan cắn môi, dù sao lần này Mục Giai Âm triệt để đắc tội tất cả người hầu trong phòng này, mục đích của cô ta cũng đạt được rồi.
Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan không lên tiếng, cô nhìn ra được nữ giúp việc lớn tuổi này, khả năng khác có lẽ không có, nhưng miệng lưỡi lại không kém. Cô để bà ta đi, là ở trong một cái gia tộc chuyên nghành giải trí, cả nhà ba đời đều làm nghành giải trí rất nổi tiếng. Đồng dạng, chuyện bát quái nhà cô cũng khá nhiều, vừa vặn quạn hệ của Mục Giai Nhan cùng đám thiếu gia tiểu thư cũng khá tốt, không bằng để cho bà ta đi nói một vài câu.
Tin tưởng rất nhanh Mục Giai Nhan sẽ sứt đầu mẻ trán.
Thấy nữ giúp việc không chút phản kháng nào đi ra ngoài, những người hầu còn lại nháy mắt liền yên tĩnh. Công việc ở Mục gia rất thoải mái, tiền lương lại cao, ai cũng không muốn bị mất công việc này.
"Còn ai muốn bị sa thải?"
Không ai dám trả lời vấn đề này của Mục Giai Âm, ánh mắt Mục Giai Âm quét đến đâu, người hầu nơi đó đều là cúi đầu. Mục Giai Âm có Mục Uẩn Ngạo bảo hộ, hơn nữa, Mục Giai Âm cũng không phải người dễ trêu chọc, giờ phút này nếu bọn họ còn đi tranh luận, thì mới thật đần độn.
Mục Giai Âm lạnh lùng nhìn xung quanh một lần lại nói: "Về sau, ai dám đem lời đồn trên mạng ra nói trước mặt tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí."
Một nhóm người hầu liền gật đầu như giã tỏi.
"Lời đồn gì trên mạng?" Quyền Thiệu Viêm vừa đến liền nghe thấy Mục Giai Âm lạnh giọng ra lệnh.
Nghe thanh âm còn có vài phần tức giận, ai chọc Mục Giai Âm tức giận? Biểu cảm của Quyền Thiệu Viêm càng thêm rét lạnh. Quyền Thiệu Viêm vừa đến đã khiến mọi người như bị đẩy vào hầm băng.
"Không có gì." Mục Giai Âm thầm nghĩ không muốn Quyền Thiệu Viêm biết lời đồn về anh: “Sao anh lại đến sớm như vậy?"
"Tan việc sớm. " Quyền Thiệu Viêm lập tức nhìn sang Mục Giai Âm: "Ai chọc giận em?"
Mục Giai Âm cố ý vô tình liếc mắt Mục Giai Nhan.
Trong lòng Mục Giai Nhan liền căng thẳng.
Cô ta rất ít khi gặp Quyền Thiệu Viêm, càng miễn bàn nhìn gần như vậy. Chính là, vừa nhìn thấy, Mục Giai Nhan mới phát hiện Quyền Thiệu Viêm xuất chúng cùng phong độ như vậy. Trên đời làm sao có thể có người đàn ông ngoại hình tốt như vậy, đáng tiếc lại là gay, cô ta không cần hâm mộ. Mục Giai Nhan trong lòng ê ẩm nghĩ.
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ." Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười nói: "Sao lại nhíu mày nữa, cẩn thận bé con tương lai sợ anh đấy."
Bé con? Mục Giai Nhan nhìn về phía cánh tay đang vuốt ve bụng của Mục Giai Âm, ánh mắt chợt trở nên bén nhọn, ống tay áo bị cô ta níu chặt, tựa như muốn đem tay áo xé rách.
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ