Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 3 - Chương 22: Ngươi không được
Hôm nay Thánh Hải thành phá lệ náo nhiệt, trên đường cái đều là một đám người rộn ràng nhốn nháo, tất cả cửa hàng đều kín người hết chỗ, trên mặt của mỗi người đều là nụ cười vui vẻ.
Hiến tế bắt đầu vào giữa trưa, bây giờ tất cả mọi người đều cử hành các loại hoạt động trên đường cái. Người của tứ đại Đế quốc đều đi dạo trên đường cái, nơi này khó có dịp rầm rộ như vậy.
"Không ngờ tới người của Thần điện nhiều như vậy!"
"Cũng không biết lão đại bây giờ thế nào rồi." Mấy người Tôn Khuê buồn bã ỉu xìu đi xen kẽ ở trong nhóm người trên phố.
"Qua hôm nay, không biết người của Thần điện sẽ xử phạt lão đại ra sao nữa."
"Nếu vậy thì chúng ta cứu lão đại ra đi? !"
"Nhưng chúng ta không biết."
"Ai."
"Các vị, Thiếu điện chủ của chúng ta cho mời." Phong Ly đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người của Mạc Tư đế quốc.
"Phong thiếu điện chủ? Hắn tìm chúng ta có chuyện gì sao?" Mạc Tử Khanh hỏi.
"Các ngươi đi sẽ biết." Phong Ly nói, "Bên này, mời."
Mọi người đi theo Phong Ly tới viện của Phong Giản, thấy hắn và Thánh Tử Thần điện lại đang ngồi uống trà ở trong sân.
"Thiếu điện chủ, bọn họ đã đến." Phong Ly nói với Phong Giản.
"Làm phiền ngươi rồi, Phong Ly." Phong Giản lại lộ ra chiêu bài tươi cười của hắn nói, "Ngươi lui ra làm việc đi."
"Dạ." Phong Ly hành lễ xong liền lui ra.
"Phong Thiếu điện chủ, Thánh Tử điện hạ."
"Lúc này gọi mọi người gọi, thật ra là muốn các ngươi hỗ trợ một số việc." Phong Giản nhìn mấy người Mạc Tử Khanh nói. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn cười nói, "Quan hệ giữa ta và lão đại của các ngươi rất tốt, chỉ cần các ngươi phối hợp một chút thôi. Hôm nay lúc hiến tế, các ngươi..."
Thần Tinh Tông mặt đối mặt giằng co với Thần Vãn Tình. Thần Vãn Tình nhìn Thần Tinh Tông, không có rơi lệ, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ ưu thương tan nát cõi lòng.
"Vì sao?" Thần Vãn Tình không tê tâm liệt phế nói to, chỉ nhẹ giọng hỏi.
"Đây là sứ mệnh để ngươi tồn tại." Ánh mắt của Thần Tinh Tông không đổi, nói.
"Sứ mệnh?" Thần Vãn Tình hỏi, "Tồn tại của ta là vì sứ mệnh sao? Ta không phải nữ nhi của ngươi sao?"
"Năm đó có rất nhiều nữ tử nhưng chỉ có mẫu thân ngươi sinh ra ngươi là thiếu nữ mang mệnh sát còn có lực lượng thuần khiết." Thần Tinh Tông nói, không chút nào xem đối phương thành nữ nhi của mình, chỉ là một công cụ chuẩn bị hai mươi mấy năm vì hôm nay.
"Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công sao?" Thần Vãn Tình châm chọc nói, "Một người mặc áo thánh khiết nhưng lại là ác ma, ngươi cho là có thể thành công sao? Thiếu tế phẩm là ta đây ngươi còn có thể thành công sao?" Vẻ mặt của Thần Vãn Tình thê lương nói, lấy một thanh kiếm ra định cắt đứt yết hầu của mình.
Lúc thanh kiếm cứa vào cổ, nàng bị uy áp của Thần Tinh Tông ngăn lại, không nhúc nhích được.
"Ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, sao có thể để ngươi hủy đi chứ!" Vẻ mặt của Thần Tinh Tông vẫn không đổi, nhìn Thần Vãn Tình, nói, "Thiên phú của ngươi cũng khá cao, tính tình của ngươi cũng rất giống lúc ta còn trẻ, đáng tiếc..."
Lúc này Thạch Nam đi vào viện của Thần Tinh Tông, nhìn Thần Vãn Tình bị cố định ở đó, hành lễ với Thần Tinh Tông.
"Điện chủ."
"Hoạt về sao rồi?" Thần Tinh Tông hỏi.
"Đã ăn một vạn tiểu hài tử, bây giờ đã tiến vào thời kỳ trưởng thành." Thạch Nam trả lời.
"Tốt! Mang nàng tới tế đàn, theo kế hoạch mà tiến hành." Thần Tinh Tông xoay người lại, thản nhiên nói.
"Dạ." Thạch Nam đi tới mang Thần Vãn Tình đi.
Thần Vãn Tình vẫn nhìn nam nhân không quay đầu lại kia, người kia từng vì nàng mà tìm đến các loại bảo vật, chỉ dạy nàng tu luyện. Hóa ra tất cả những việc trước đây đều là vì hôm nay, hóa ra điểm xuất phát cũng không phải là vì hắn là phụ thân của nàng! Bây giờ hắn lại muốn lấy lại tất cả những gì mà đã cho nàng bao gồm cả mạng của nàng!
Một giọt nước mắt cuối cùng vẫn chảy xuống hai má.
Độc Cô Thiên Diệp và Lôi Phượng Khởi đi vào Thánh Hải thành từ trên không, nhìn bóng dáng của một đám người mặc quần áo màu trắng ở phía dưới, nói: "Lôi điện chủ, mỗi ngày các ngươi đều mặc quần áo màu trắng quần áo, có cảm thấy đang chịu tang hay không?"
Lôi Phượng Khởi liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhưng không trả lời.
"Thật ra ta cảm thấy đó nha, Lôi điện chủ nên cười nhiều vào vì ngày cười không còn nhiều nữa đâu." Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới mắt của Lôi Phượng Khởi đã lạnh lẽo, tiếp tục cười nói.
"Ngươi thật sự nên nắm chặt cơ hội được cười nhiều đi." Lôi Phượng Khởi nói.
"Đa tạ Lôi điện chủ đã nhắc nhở, sau này ta sẽ cười nhiều."
"Hừ." Lôi Phượng Khởi không hề để ý tới Độc Cô Thiên Diệp, trực tiếp đưa nàng tới viện của Thần Tinh Tông.
"Điện chủ gọi ta đến, lúc này chờ ta là nói chuyện trọng yếu gì với ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Sẽ không là lấy quốc gia của bệ hạ ta trao đổi với cái mạng nhỏ này của ta đó chứ?"
"Ngươi rất thông minh, cũng rất cả gan làm loạn." Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Cảm ơn đã khích lệ, ta vẫn biết mình rất thông minh." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống đối diện Thần Tinh Tông nói, "Về phần ngươi nói cả gan làm loạn thì lúc trước ta đã nói qua, gan ta lớn đó là vì gan ta phải lớn."
"Ha ha, ngươi cũng biết vì sao hôm nay mang ngươi lại đây không?" Thần Tinh Tông mỉm cười nói.
"À…để ta đoán một chút, là muốn để ta đi tham quan ngày hội mười năm một lần của các ngươi sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sai." Thần Tinh Tông cười nói, "Không phải tham quan, là tham dự."
"Phải không? Không biết ta có tài cán gì và làm được gì cho ngày trọng yếu này của Thần điện đây?"
"Tế phẩm."
"Tế phẩm?"
Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đúng vậy, tế phẩm."
Độc Cô Thiên Diệp dựa lưng vào ghế, nói: "Điện chủ đại nhân, cho dù ta giết Ngưu Viêm là cũng vì hắn muốn giết ta. Ngươi vì chuyện này mà để ta làm tế phẩm sao? ! Ta ra sao cũng được coi như là Mạc tư Đế quốc Định quốc hầu, ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ Đế quốc của ta xuất chiến với Thần điện sao?"
"Ha ha, vừa mới khen ngươi thông minh, bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta có thể cho ngươi làm tế phẩm, đương nhiên sẽ không để ý những việc này." Thần Tinh Tông nói. "Có người muốn ngươi chết, dĩ nhiên ta không dám lưu ngươi."
"Có người muốn ta chết? Người có thể để ngươi làm theo, trừ Linh vị đại nhân ra chỉ sợ không còn người nào khác nữa." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Điện chủ đại nhân, có thể nói cho ta biết vì sao Linh vị muốn cái mạng nhỏ này của ta không? Có vẻ ta và nàng không oán không cừu nha."
"Phụ trái tử thừa *." Thần Tinh Tông nói. Sau đó nói với Lôi Phượng Khởi, "Dẫn đi. Tách Vãn Tình ra, chờ đến giữa trưa lại mang tới."
(* Cha nợ con trả)
"Dạ."
Độc Cô Thiên Diệp bị Lôi Phượng Khởi mang ra ngoài, lúc đi qua tiền viện thì gặp thoáng qua Hỏa điện điện chủ. Trong nháy mắt đi ngang qua, nàng ngửi được mùi của Đăng tinh thảo. Nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Lôi Phượng Khởi mang đi.
Lôi Phượng Khởi mang Độc Cô Thiên Diệp vào nhà giam của Lôi điện, nhốt một mình nàng trong một gian phòng. Cố ý kêu hai huyễn hoàng trông coi nàng. Ra lệnh cho hai người: "Trông coi cho tốt." liền rời đi.
Độc Cô Thiên Diệp đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đầu của hai thủ vệ kia. Thần điện cũng ghê gớm thật, thế nhưng để hai huyễn hoàng cao cấp đến đây trông coi nàng.
"Khả khả, người ta không thích mùi ở đây." Tiểu Bạch Cầu chui từ vạt áo trước ngực Độc Cô Thiên Diệp ra, nói.
"Mùi? Mùi gì?" Độc Cô Thiên Diệp dùng sức ngửi nhưng không ngửi ra được hương vị gì hết.
"Mùi trong không khí đó. Người ta ngửi thấy được ở xung quanh đây." Tiểu Bạch Cầu nói.
"Ngửi thấy mùi gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Không biết. Rất thối. Toàn bộ đều là mùi thối thối."
Độc Cô Thiên Diệp không nói nữa, có lúc huyễn thú có thể ngửi được nhưng loài người lại ngửi không được, cho nên chuyện lần này cũng là chuyện bình thường.
"Khả khả, người ta đói bụng." Tiểu Bạch Cầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp lấy đồ ăn đã chuẩn bị tốt trong Luyện Yêu Hồ ra đưa cho Tiểu Bạch Cầu xong liền ngồi dưới đất bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, một bóng người đi tới bên ngoài phòng giam Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi trấn định ở bên trong, trêu đùa: "Lúc nào nàng cũng có thể trấn định như vậy!"
Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt, nhìn bóng người quen thuộc đứng ở bên ngoài.
"Sao ngươi lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp có chút ngoài ý muốn nói, "Lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi đó."
"Nàng đang lo lắng ta sao?" Tử Tiêu đẩy cửa vào, nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được liếc mắt xem thường, nói: "Ngươi thật sự là dát vàng lên mặt mình!"
Tử Tiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ta không việc này. Kim tệ dát lên mặt rất nặng đó!"
"Nhàm chán." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đến gặp nàng đó." Tử Tiêu nói, "Nhìn xem nàng có phải bị người của Thần điện dọa cho choáng váng hay không thôi."
"Ngươi rất rảnh rỗi? !" Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, "Không phải ngươi là Ám các các chủ sao? Sao ta lại thấy giống như ngươi không có việc gì làm vậy?"
"Ta có nhưng không vội nên bây giờ mới tới tìm nàng. Sao hả, tiểu tử kia, có nhớ ta không?" Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Lần này ngay cả xem thường Độc Cô Thiên Diệp cũng lười cho, nói sang chuyện khác, hỏi: "Hai người giữ cửa đâu rồi?"
"Ta cho bọn hắn ngửi Mộng tơ hoa, bây giờ đang ngủ ở cửa!" Tử Tiêu dựa vào tường, nói, "Nàng thật sự tính làm theo kế hoạch của Thần điện sao? Nếu không thì bây giờ ta mang nàng ra ngoài."
Mộng tơ hoa là một loại dược hiệu ngủ rất mạnh, chỉ cần ngươi ngửi một chút thì đều phải ngủ hơn một ngày. Vì trong lúc ngủ sẽ luôn mơ thấy hoa bay đầy trời, cho nên mới gọi là Mộng tơ hoa.
"Ta muốn ra ngoài còn cần ngươi mang ra sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Mỗi người trong Luyện Yêu Hồ của nàng mang ra đều rất có thực lực!
"Nhưng ta không muốn nàng lâm vào nguy hiểm. Nàng và Thất Nguyệt nói kế hoạch kia rất nguy hiểm." Vẻ mặt của Tử Tiêu không đồng ý.
"Thật đáng tiếc bộ dáng hài tử không giống sói được." Độc Cô Thiên Diệp cũng không biết là có nguy hiểm, kiếp trước nàng và Bách Lý Như Yên cùng nhau trải qua rất nhiều hiểm cảnh, nàng đã không đếm được là có bao nhiêu rồi, nếu có một tia e ngại, nàng và Bách Lý Như Yên cũng sẽ không có danh hiệu "Hắc ám song tuyệt" rồi!
"Ta thật muốn cho nàng ngửi Mộng tơ hoa, sau đó mang nàng đi." Tử Tiêu nói, "Nhưng ta là tới cứu nàng, tóm lại không thể để ta tay không mà về chứ?"
"Chúng ta không quen thuộc như vậy? !" Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên nói một câu này. Nếu không quen thì không nên là bộ dáng này chứ?
"Chúng ta còn không quen thuộc sao? Sao mới tính là chúng ta quen thuộc?" Tử Tiêu lập tức ngồi thẳng lên, nhìn Độc Cô Thiên Diệp kêu to, "Nụ hôn đầu của ta cho nàng, ta cũng là người của nàng, thế nhưng nàng lại nói chúng ta không quen? Nàng muốn ta giết nàng rồi sau đó tự sát sao?"
"Nụ hôn đầu?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá một chút, nói, "Ngươi vậy mà cũng có nụ hôn đầu sao?"
Tử Tiêu bị Độc Cô Thiên Diệp hoài nghi lập tức liền giận sôi lên tới mức xuất huyết, nói: "Đúng vậy, bây giờ ta đã không còn nụ hôn đầu vì nụ hôn đầu cho nàng rồi! Nàng đừng mơ tưởng ăn làm mạt tịnh (có thể hiểu là ăn xong không chịu trách nhiệm) rồi bỏ đi!"
Ăn làm mạt tịnh? ! Cái này gọi là gì đây? Sao nghe qua còn có nghĩa khác vậy?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ không phải muốn ở chỗ này chứ?"
Mặc dù Tử Tiêu không biết chỗ là có ý tứ gì, nhưng cũng đoán được đại khái. Hắn bỗng nhiên phong tình cười, nói: "Nàng sợ sau này ta không có kinh nghiệm sao? Loại chuyện này trước lạ sau quen ..."
"Ta đang nghĩ ngươi có phải không được không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không được?" Vẻ mặt của Tử Tiêu liền đen lại, nói: "Bây giờ chúng ta thử xem được không? Dù sao bây giờ tới giữa trưa vẫn còn sớm, chúng ta có thời gian thực hành một chút."
Ách!
Thấy vẻ mặt không hờn giận của Tử Tiêu, đột nhiên nhớ tới hình như không thể ở trước mặt nam nhân nói hắn không được.
"Không cần. Ta không có tình cảm với ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cự tuyệt, "Khụ khụ, nói vậy chắc là ngươi được rồi? Vậy sao bây giờ ngươi còn muốn hả?"
"Sao ta không thể chứ?"
"Vừa thấy ngươi rất giống lãng tử phong lưu, cao thủ tình trường, hơn nữa còn là Ám các các chủ, thân phận cũng coi như cao quý, làm sao có thể không có nữ tử làm chuyện đó với ngươi chứ? Với lại mà nói, trong lòng ngươi không cần, chẳng lẽ thân thể của ngươi cũng không cần sao? Vậy lúc ngươi muốn thì làm sao giải quyết?"
"Khụ khụ..." Tử Tiêu bị sặc do lời nói trắng trợn của Độc Cô Thiên Diệp, nghiêm mặt đen nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Là ai dạy ngươi những việc này?"
Việc này còn cần người dạy sao? Trước kia lúc nàng và Như Yên sống ở thế giới kia cũng có tiếp xúc qua những thứ này, hơn nữa về phương diện giáo dục và sách cũng đều có.
"Chưa ăn qua thịt heo cũng chưa thấy heo chạy." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ngươi, ngươi..." Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến Tử Tiêu không nói được gì. "Giờ không nói những thứ khác, nàng cướp đoạt nụ hôn đầu của ta, nàng nói việc này nên làm gì bây giờ?"
Nói đến nụ hôn kia Độc Cô Thiên Diệp liền có một bụng hỏa, túm quần áo của Tử Tiêu, hung tợn nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ còn nói với ta việc đó! Ta chưa đồng ý liền làm vậy, ta chưa giết ngươi bằng một đạo hỏa diễm đã là tốt lắm rồi!"
"Mặc kệ, dù sao nụ hôn đầu của ta là cho nàng, người của ta nhân cũng chính là người của nàng. Nàng không thể vứt bỏ ta! Còn có, trừ nàng ra ta sẽ không chạm tới những nữ nhân khác, cho nên ta không phải cao thủ tình trường, không cần nghĩ sai về ta! Lần sau nếu nghĩ sai về ta thì sẽ bị phạt!"
"Ta mặc kệ ngươi." Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Bình thường gặp loại chuyện này không phải nữ nhân đều muốn chết muốn sống, nháo ầm lên sao? Sao lại ngược lại với hai người bọn họ vậy? !
"Trầm mặc tương đương cam chịu. Sau này ta chính là người của nàng. Được, vậy là định rồi, phản đối không có tác dụng!" Thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn nói gì nữa, Tử Tiêu liền tổng kết một câu như vậy.
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn Tử Tiêu, sao nàng có thể quên tính tình của hắn rất vô lại chứ? ! Không phải là hắn tới cứu nàng sao? Sao lại thảo luận với nàng mấy vấn đề này vậy?
"Ngươi nhanh đi đi, ta còn muốn chuẩn bị một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó không hề để ý tới Tử Tiêu, gọi một câu: "Giáng Vực."
Giáng Vực nghe gọi liền xuất hiện trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Một đầu tóc bạc tùy ý thả ở sau lưng, khuôn mặt yêu nghiệt, quần áo màu đỏ thẫm lại càng tôn lên vẻ tao nhã tận xương của hắn. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Bây giờ bắt đầu sao?"
Tử Tiêu vẫn luôn nhìn Giáng Vực từ lúc hắn xuất hiện. Đây là nam nhân bên người Diệp Nhi mà Thất Nguyệt nói sao? Quả nhiên có vài phần tư sắc.
"Khụ khụ." Tử Tiêu giả vờ ho, nói, "Nàng thật sự không rời khỏi đây sao? Các người nhận thức không bao lâu, nàng lại để hắn giúp nàng, cũng không biết hắn có đáng tin không, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, nàng muốn khóc cũng không được. Còn không bằng theo ta rời đi."
"Ta và ngươi không quen thuộc." Độc Cô Thiên Diệp nói."Tốt xấu gì ta và hắn còn có một tầng quan hệ khế ước."
"Vậy được rồi, nàng đã không muốn đi, vậy thì tùy nàng. Ai biểu ta lấy chồng theo chồng lấy cẩu theo cẩu chi!" Tử Tiêu rầu rĩ nói, "Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì cũng không cần bỏ lại một mình ta lẻ loi hiu quạnh!"
"Đây là?" Giáng Vực đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, giống như vô tình khoác tay lên vai Độc Cô Thiên Diệp.
Tử Tiêu nhìn cánh tay khiến người chán ghét kia, nói: "Ta là vị hôn phu của nàng."
"Vị hôn phu? !" Giọng điệu của Giáng Vực kinh ngạc nhìn Tử Tiêu, nhưng trong mắt lại không kinh ngạc, "Sao ta lại không biết lúc nào thì nàng có vị hôn phu?"
"Đương nhiên ngươi không biết." Tử Tiêu kéo Độc Cô Thiên Diệp qua, cười cười, "Lúc ta đính hôn với nàng chắc ngươi còn chưa gặp được nàng phải không? Ngươi không biết chuyện này cũng rất bình thường."
"Ngươi —— "
Giáng Vực chưa nói xong đã bị Tử Tiêu đánh gãy: "Đúng rồi, việc chăm sóc Diệp Nhi nhà ta hôm nay liền giao cho ngươi, mong rằng ngươi lo lắng nhiều hơn."
"Dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ tốt chủ nhân của ta." Giáng Vực trả lời.
"Vậy ta mới có thể an tâm đi làm chuyện của ta." Tử Tiêu nói, khoác tay lên vai Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hôm nay hiến tế, ta vẫn luôn ở cạnh nàng. Lúc nhớ tới ta thì gọi một tiếng ta liền tới ngay."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu và Giáng Vực tranh giành, không nhịn được liếc mắt xem thường, mặc kệ Tử Tiêu nói vị hôn phu gì đó.
"Ngươi nói người của các ngươi trong Thần điện chuẩn bị sẵn sàng là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đây sẽ là lần hợp tác vui vẻ." Tử Tiêu cười nói, sau đó xoay người rời khỏi.
"Khả khả, mùi trên người người kia rất dễ chịu." Tiểu Bạch Cầu nói.
"Hắn thật sự là vị hôn phu của ngươi? Vì sao không thấy ngươi nói qua." Giáng Vực nhìn bóng dáng của Tử Tiêu hỏi.
"Không phải." Ngay cả giải thích Độc Cô Thiên Diệp cũng lười nói, "Chúng ta bắt đầu đi."
"Được." Giáng Vực nói, sau đó hai tay kết ấn, bắt đầu xuất ra một tầng mỏng linh vụ xung quanh Độc Cô Thiên Diệp...
Hiến tế bắt đầu vào giữa trưa, bây giờ tất cả mọi người đều cử hành các loại hoạt động trên đường cái. Người của tứ đại Đế quốc đều đi dạo trên đường cái, nơi này khó có dịp rầm rộ như vậy.
"Không ngờ tới người của Thần điện nhiều như vậy!"
"Cũng không biết lão đại bây giờ thế nào rồi." Mấy người Tôn Khuê buồn bã ỉu xìu đi xen kẽ ở trong nhóm người trên phố.
"Qua hôm nay, không biết người của Thần điện sẽ xử phạt lão đại ra sao nữa."
"Nếu vậy thì chúng ta cứu lão đại ra đi? !"
"Nhưng chúng ta không biết."
"Ai."
"Các vị, Thiếu điện chủ của chúng ta cho mời." Phong Ly đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người của Mạc Tư đế quốc.
"Phong thiếu điện chủ? Hắn tìm chúng ta có chuyện gì sao?" Mạc Tử Khanh hỏi.
"Các ngươi đi sẽ biết." Phong Ly nói, "Bên này, mời."
Mọi người đi theo Phong Ly tới viện của Phong Giản, thấy hắn và Thánh Tử Thần điện lại đang ngồi uống trà ở trong sân.
"Thiếu điện chủ, bọn họ đã đến." Phong Ly nói với Phong Giản.
"Làm phiền ngươi rồi, Phong Ly." Phong Giản lại lộ ra chiêu bài tươi cười của hắn nói, "Ngươi lui ra làm việc đi."
"Dạ." Phong Ly hành lễ xong liền lui ra.
"Phong Thiếu điện chủ, Thánh Tử điện hạ."
"Lúc này gọi mọi người gọi, thật ra là muốn các ngươi hỗ trợ một số việc." Phong Giản nhìn mấy người Mạc Tử Khanh nói. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn cười nói, "Quan hệ giữa ta và lão đại của các ngươi rất tốt, chỉ cần các ngươi phối hợp một chút thôi. Hôm nay lúc hiến tế, các ngươi..."
Thần Tinh Tông mặt đối mặt giằng co với Thần Vãn Tình. Thần Vãn Tình nhìn Thần Tinh Tông, không có rơi lệ, nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ ưu thương tan nát cõi lòng.
"Vì sao?" Thần Vãn Tình không tê tâm liệt phế nói to, chỉ nhẹ giọng hỏi.
"Đây là sứ mệnh để ngươi tồn tại." Ánh mắt của Thần Tinh Tông không đổi, nói.
"Sứ mệnh?" Thần Vãn Tình hỏi, "Tồn tại của ta là vì sứ mệnh sao? Ta không phải nữ nhi của ngươi sao?"
"Năm đó có rất nhiều nữ tử nhưng chỉ có mẫu thân ngươi sinh ra ngươi là thiếu nữ mang mệnh sát còn có lực lượng thuần khiết." Thần Tinh Tông nói, không chút nào xem đối phương thành nữ nhi của mình, chỉ là một công cụ chuẩn bị hai mươi mấy năm vì hôm nay.
"Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công sao?" Thần Vãn Tình châm chọc nói, "Một người mặc áo thánh khiết nhưng lại là ác ma, ngươi cho là có thể thành công sao? Thiếu tế phẩm là ta đây ngươi còn có thể thành công sao?" Vẻ mặt của Thần Vãn Tình thê lương nói, lấy một thanh kiếm ra định cắt đứt yết hầu của mình.
Lúc thanh kiếm cứa vào cổ, nàng bị uy áp của Thần Tinh Tông ngăn lại, không nhúc nhích được.
"Ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, sao có thể để ngươi hủy đi chứ!" Vẻ mặt của Thần Tinh Tông vẫn không đổi, nhìn Thần Vãn Tình, nói, "Thiên phú của ngươi cũng khá cao, tính tình của ngươi cũng rất giống lúc ta còn trẻ, đáng tiếc..."
Lúc này Thạch Nam đi vào viện của Thần Tinh Tông, nhìn Thần Vãn Tình bị cố định ở đó, hành lễ với Thần Tinh Tông.
"Điện chủ."
"Hoạt về sao rồi?" Thần Tinh Tông hỏi.
"Đã ăn một vạn tiểu hài tử, bây giờ đã tiến vào thời kỳ trưởng thành." Thạch Nam trả lời.
"Tốt! Mang nàng tới tế đàn, theo kế hoạch mà tiến hành." Thần Tinh Tông xoay người lại, thản nhiên nói.
"Dạ." Thạch Nam đi tới mang Thần Vãn Tình đi.
Thần Vãn Tình vẫn nhìn nam nhân không quay đầu lại kia, người kia từng vì nàng mà tìm đến các loại bảo vật, chỉ dạy nàng tu luyện. Hóa ra tất cả những việc trước đây đều là vì hôm nay, hóa ra điểm xuất phát cũng không phải là vì hắn là phụ thân của nàng! Bây giờ hắn lại muốn lấy lại tất cả những gì mà đã cho nàng bao gồm cả mạng của nàng!
Một giọt nước mắt cuối cùng vẫn chảy xuống hai má.
Độc Cô Thiên Diệp và Lôi Phượng Khởi đi vào Thánh Hải thành từ trên không, nhìn bóng dáng của một đám người mặc quần áo màu trắng ở phía dưới, nói: "Lôi điện chủ, mỗi ngày các ngươi đều mặc quần áo màu trắng quần áo, có cảm thấy đang chịu tang hay không?"
Lôi Phượng Khởi liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhưng không trả lời.
"Thật ra ta cảm thấy đó nha, Lôi điện chủ nên cười nhiều vào vì ngày cười không còn nhiều nữa đâu." Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới mắt của Lôi Phượng Khởi đã lạnh lẽo, tiếp tục cười nói.
"Ngươi thật sự nên nắm chặt cơ hội được cười nhiều đi." Lôi Phượng Khởi nói.
"Đa tạ Lôi điện chủ đã nhắc nhở, sau này ta sẽ cười nhiều."
"Hừ." Lôi Phượng Khởi không hề để ý tới Độc Cô Thiên Diệp, trực tiếp đưa nàng tới viện của Thần Tinh Tông.
"Điện chủ gọi ta đến, lúc này chờ ta là nói chuyện trọng yếu gì với ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Sẽ không là lấy quốc gia của bệ hạ ta trao đổi với cái mạng nhỏ này của ta đó chứ?"
"Ngươi rất thông minh, cũng rất cả gan làm loạn." Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Cảm ơn đã khích lệ, ta vẫn biết mình rất thông minh." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống đối diện Thần Tinh Tông nói, "Về phần ngươi nói cả gan làm loạn thì lúc trước ta đã nói qua, gan ta lớn đó là vì gan ta phải lớn."
"Ha ha, ngươi cũng biết vì sao hôm nay mang ngươi lại đây không?" Thần Tinh Tông mỉm cười nói.
"À…để ta đoán một chút, là muốn để ta đi tham quan ngày hội mười năm một lần của các ngươi sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sai." Thần Tinh Tông cười nói, "Không phải tham quan, là tham dự."
"Phải không? Không biết ta có tài cán gì và làm được gì cho ngày trọng yếu này của Thần điện đây?"
"Tế phẩm."
"Tế phẩm?"
Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đúng vậy, tế phẩm."
Độc Cô Thiên Diệp dựa lưng vào ghế, nói: "Điện chủ đại nhân, cho dù ta giết Ngưu Viêm là cũng vì hắn muốn giết ta. Ngươi vì chuyện này mà để ta làm tế phẩm sao? ! Ta ra sao cũng được coi như là Mạc tư Đế quốc Định quốc hầu, ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ Đế quốc của ta xuất chiến với Thần điện sao?"
"Ha ha, vừa mới khen ngươi thông minh, bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta có thể cho ngươi làm tế phẩm, đương nhiên sẽ không để ý những việc này." Thần Tinh Tông nói. "Có người muốn ngươi chết, dĩ nhiên ta không dám lưu ngươi."
"Có người muốn ta chết? Người có thể để ngươi làm theo, trừ Linh vị đại nhân ra chỉ sợ không còn người nào khác nữa." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Điện chủ đại nhân, có thể nói cho ta biết vì sao Linh vị muốn cái mạng nhỏ này của ta không? Có vẻ ta và nàng không oán không cừu nha."
"Phụ trái tử thừa *." Thần Tinh Tông nói. Sau đó nói với Lôi Phượng Khởi, "Dẫn đi. Tách Vãn Tình ra, chờ đến giữa trưa lại mang tới."
(* Cha nợ con trả)
"Dạ."
Độc Cô Thiên Diệp bị Lôi Phượng Khởi mang ra ngoài, lúc đi qua tiền viện thì gặp thoáng qua Hỏa điện điện chủ. Trong nháy mắt đi ngang qua, nàng ngửi được mùi của Đăng tinh thảo. Nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Lôi Phượng Khởi mang đi.
Lôi Phượng Khởi mang Độc Cô Thiên Diệp vào nhà giam của Lôi điện, nhốt một mình nàng trong một gian phòng. Cố ý kêu hai huyễn hoàng trông coi nàng. Ra lệnh cho hai người: "Trông coi cho tốt." liền rời đi.
Độc Cô Thiên Diệp đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đầu của hai thủ vệ kia. Thần điện cũng ghê gớm thật, thế nhưng để hai huyễn hoàng cao cấp đến đây trông coi nàng.
"Khả khả, người ta không thích mùi ở đây." Tiểu Bạch Cầu chui từ vạt áo trước ngực Độc Cô Thiên Diệp ra, nói.
"Mùi? Mùi gì?" Độc Cô Thiên Diệp dùng sức ngửi nhưng không ngửi ra được hương vị gì hết.
"Mùi trong không khí đó. Người ta ngửi thấy được ở xung quanh đây." Tiểu Bạch Cầu nói.
"Ngửi thấy mùi gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Không biết. Rất thối. Toàn bộ đều là mùi thối thối."
Độc Cô Thiên Diệp không nói nữa, có lúc huyễn thú có thể ngửi được nhưng loài người lại ngửi không được, cho nên chuyện lần này cũng là chuyện bình thường.
"Khả khả, người ta đói bụng." Tiểu Bạch Cầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
Độc Cô Thiên Diệp lấy đồ ăn đã chuẩn bị tốt trong Luyện Yêu Hồ ra đưa cho Tiểu Bạch Cầu xong liền ngồi dưới đất bắt đầu suy nghĩ.
Một lát sau, một bóng người đi tới bên ngoài phòng giam Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi trấn định ở bên trong, trêu đùa: "Lúc nào nàng cũng có thể trấn định như vậy!"
Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt, nhìn bóng người quen thuộc đứng ở bên ngoài.
"Sao ngươi lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp có chút ngoài ý muốn nói, "Lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi đó."
"Nàng đang lo lắng ta sao?" Tử Tiêu đẩy cửa vào, nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được liếc mắt xem thường, nói: "Ngươi thật sự là dát vàng lên mặt mình!"
Tử Tiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ta không việc này. Kim tệ dát lên mặt rất nặng đó!"
"Nhàm chán." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đến gặp nàng đó." Tử Tiêu nói, "Nhìn xem nàng có phải bị người của Thần điện dọa cho choáng váng hay không thôi."
"Ngươi rất rảnh rỗi? !" Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, "Không phải ngươi là Ám các các chủ sao? Sao ta lại thấy giống như ngươi không có việc gì làm vậy?"
"Ta có nhưng không vội nên bây giờ mới tới tìm nàng. Sao hả, tiểu tử kia, có nhớ ta không?" Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Lần này ngay cả xem thường Độc Cô Thiên Diệp cũng lười cho, nói sang chuyện khác, hỏi: "Hai người giữ cửa đâu rồi?"
"Ta cho bọn hắn ngửi Mộng tơ hoa, bây giờ đang ngủ ở cửa!" Tử Tiêu dựa vào tường, nói, "Nàng thật sự tính làm theo kế hoạch của Thần điện sao? Nếu không thì bây giờ ta mang nàng ra ngoài."
Mộng tơ hoa là một loại dược hiệu ngủ rất mạnh, chỉ cần ngươi ngửi một chút thì đều phải ngủ hơn một ngày. Vì trong lúc ngủ sẽ luôn mơ thấy hoa bay đầy trời, cho nên mới gọi là Mộng tơ hoa.
"Ta muốn ra ngoài còn cần ngươi mang ra sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Mỗi người trong Luyện Yêu Hồ của nàng mang ra đều rất có thực lực!
"Nhưng ta không muốn nàng lâm vào nguy hiểm. Nàng và Thất Nguyệt nói kế hoạch kia rất nguy hiểm." Vẻ mặt của Tử Tiêu không đồng ý.
"Thật đáng tiếc bộ dáng hài tử không giống sói được." Độc Cô Thiên Diệp cũng không biết là có nguy hiểm, kiếp trước nàng và Bách Lý Như Yên cùng nhau trải qua rất nhiều hiểm cảnh, nàng đã không đếm được là có bao nhiêu rồi, nếu có một tia e ngại, nàng và Bách Lý Như Yên cũng sẽ không có danh hiệu "Hắc ám song tuyệt" rồi!
"Ta thật muốn cho nàng ngửi Mộng tơ hoa, sau đó mang nàng đi." Tử Tiêu nói, "Nhưng ta là tới cứu nàng, tóm lại không thể để ta tay không mà về chứ?"
"Chúng ta không quen thuộc như vậy? !" Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên nói một câu này. Nếu không quen thì không nên là bộ dáng này chứ?
"Chúng ta còn không quen thuộc sao? Sao mới tính là chúng ta quen thuộc?" Tử Tiêu lập tức ngồi thẳng lên, nhìn Độc Cô Thiên Diệp kêu to, "Nụ hôn đầu của ta cho nàng, ta cũng là người của nàng, thế nhưng nàng lại nói chúng ta không quen? Nàng muốn ta giết nàng rồi sau đó tự sát sao?"
"Nụ hôn đầu?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá một chút, nói, "Ngươi vậy mà cũng có nụ hôn đầu sao?"
Tử Tiêu bị Độc Cô Thiên Diệp hoài nghi lập tức liền giận sôi lên tới mức xuất huyết, nói: "Đúng vậy, bây giờ ta đã không còn nụ hôn đầu vì nụ hôn đầu cho nàng rồi! Nàng đừng mơ tưởng ăn làm mạt tịnh (có thể hiểu là ăn xong không chịu trách nhiệm) rồi bỏ đi!"
Ăn làm mạt tịnh? ! Cái này gọi là gì đây? Sao nghe qua còn có nghĩa khác vậy?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ không phải muốn ở chỗ này chứ?"
Mặc dù Tử Tiêu không biết chỗ là có ý tứ gì, nhưng cũng đoán được đại khái. Hắn bỗng nhiên phong tình cười, nói: "Nàng sợ sau này ta không có kinh nghiệm sao? Loại chuyện này trước lạ sau quen ..."
"Ta đang nghĩ ngươi có phải không được không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không được?" Vẻ mặt của Tử Tiêu liền đen lại, nói: "Bây giờ chúng ta thử xem được không? Dù sao bây giờ tới giữa trưa vẫn còn sớm, chúng ta có thời gian thực hành một chút."
Ách!
Thấy vẻ mặt không hờn giận của Tử Tiêu, đột nhiên nhớ tới hình như không thể ở trước mặt nam nhân nói hắn không được.
"Không cần. Ta không có tình cảm với ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cự tuyệt, "Khụ khụ, nói vậy chắc là ngươi được rồi? Vậy sao bây giờ ngươi còn muốn hả?"
"Sao ta không thể chứ?"
"Vừa thấy ngươi rất giống lãng tử phong lưu, cao thủ tình trường, hơn nữa còn là Ám các các chủ, thân phận cũng coi như cao quý, làm sao có thể không có nữ tử làm chuyện đó với ngươi chứ? Với lại mà nói, trong lòng ngươi không cần, chẳng lẽ thân thể của ngươi cũng không cần sao? Vậy lúc ngươi muốn thì làm sao giải quyết?"
"Khụ khụ..." Tử Tiêu bị sặc do lời nói trắng trợn của Độc Cô Thiên Diệp, nghiêm mặt đen nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Là ai dạy ngươi những việc này?"
Việc này còn cần người dạy sao? Trước kia lúc nàng và Như Yên sống ở thế giới kia cũng có tiếp xúc qua những thứ này, hơn nữa về phương diện giáo dục và sách cũng đều có.
"Chưa ăn qua thịt heo cũng chưa thấy heo chạy." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ngươi, ngươi..." Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến Tử Tiêu không nói được gì. "Giờ không nói những thứ khác, nàng cướp đoạt nụ hôn đầu của ta, nàng nói việc này nên làm gì bây giờ?"
Nói đến nụ hôn kia Độc Cô Thiên Diệp liền có một bụng hỏa, túm quần áo của Tử Tiêu, hung tợn nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ còn nói với ta việc đó! Ta chưa đồng ý liền làm vậy, ta chưa giết ngươi bằng một đạo hỏa diễm đã là tốt lắm rồi!"
"Mặc kệ, dù sao nụ hôn đầu của ta là cho nàng, người của ta nhân cũng chính là người của nàng. Nàng không thể vứt bỏ ta! Còn có, trừ nàng ra ta sẽ không chạm tới những nữ nhân khác, cho nên ta không phải cao thủ tình trường, không cần nghĩ sai về ta! Lần sau nếu nghĩ sai về ta thì sẽ bị phạt!"
"Ta mặc kệ ngươi." Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Bình thường gặp loại chuyện này không phải nữ nhân đều muốn chết muốn sống, nháo ầm lên sao? Sao lại ngược lại với hai người bọn họ vậy? !
"Trầm mặc tương đương cam chịu. Sau này ta chính là người của nàng. Được, vậy là định rồi, phản đối không có tác dụng!" Thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn nói gì nữa, Tử Tiêu liền tổng kết một câu như vậy.
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn Tử Tiêu, sao nàng có thể quên tính tình của hắn rất vô lại chứ? ! Không phải là hắn tới cứu nàng sao? Sao lại thảo luận với nàng mấy vấn đề này vậy?
"Ngươi nhanh đi đi, ta còn muốn chuẩn bị một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó không hề để ý tới Tử Tiêu, gọi một câu: "Giáng Vực."
Giáng Vực nghe gọi liền xuất hiện trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Một đầu tóc bạc tùy ý thả ở sau lưng, khuôn mặt yêu nghiệt, quần áo màu đỏ thẫm lại càng tôn lên vẻ tao nhã tận xương của hắn. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Bây giờ bắt đầu sao?"
Tử Tiêu vẫn luôn nhìn Giáng Vực từ lúc hắn xuất hiện. Đây là nam nhân bên người Diệp Nhi mà Thất Nguyệt nói sao? Quả nhiên có vài phần tư sắc.
"Khụ khụ." Tử Tiêu giả vờ ho, nói, "Nàng thật sự không rời khỏi đây sao? Các người nhận thức không bao lâu, nàng lại để hắn giúp nàng, cũng không biết hắn có đáng tin không, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, nàng muốn khóc cũng không được. Còn không bằng theo ta rời đi."
"Ta và ngươi không quen thuộc." Độc Cô Thiên Diệp nói."Tốt xấu gì ta và hắn còn có một tầng quan hệ khế ước."
"Vậy được rồi, nàng đã không muốn đi, vậy thì tùy nàng. Ai biểu ta lấy chồng theo chồng lấy cẩu theo cẩu chi!" Tử Tiêu rầu rĩ nói, "Nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì cũng không cần bỏ lại một mình ta lẻ loi hiu quạnh!"
"Đây là?" Giáng Vực đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, giống như vô tình khoác tay lên vai Độc Cô Thiên Diệp.
Tử Tiêu nhìn cánh tay khiến người chán ghét kia, nói: "Ta là vị hôn phu của nàng."
"Vị hôn phu? !" Giọng điệu của Giáng Vực kinh ngạc nhìn Tử Tiêu, nhưng trong mắt lại không kinh ngạc, "Sao ta lại không biết lúc nào thì nàng có vị hôn phu?"
"Đương nhiên ngươi không biết." Tử Tiêu kéo Độc Cô Thiên Diệp qua, cười cười, "Lúc ta đính hôn với nàng chắc ngươi còn chưa gặp được nàng phải không? Ngươi không biết chuyện này cũng rất bình thường."
"Ngươi —— "
Giáng Vực chưa nói xong đã bị Tử Tiêu đánh gãy: "Đúng rồi, việc chăm sóc Diệp Nhi nhà ta hôm nay liền giao cho ngươi, mong rằng ngươi lo lắng nhiều hơn."
"Dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ tốt chủ nhân của ta." Giáng Vực trả lời.
"Vậy ta mới có thể an tâm đi làm chuyện của ta." Tử Tiêu nói, khoác tay lên vai Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hôm nay hiến tế, ta vẫn luôn ở cạnh nàng. Lúc nhớ tới ta thì gọi một tiếng ta liền tới ngay."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu và Giáng Vực tranh giành, không nhịn được liếc mắt xem thường, mặc kệ Tử Tiêu nói vị hôn phu gì đó.
"Ngươi nói người của các ngươi trong Thần điện chuẩn bị sẵn sàng là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đây sẽ là lần hợp tác vui vẻ." Tử Tiêu cười nói, sau đó xoay người rời khỏi.
"Khả khả, mùi trên người người kia rất dễ chịu." Tiểu Bạch Cầu nói.
"Hắn thật sự là vị hôn phu của ngươi? Vì sao không thấy ngươi nói qua." Giáng Vực nhìn bóng dáng của Tử Tiêu hỏi.
"Không phải." Ngay cả giải thích Độc Cô Thiên Diệp cũng lười nói, "Chúng ta bắt đầu đi."
"Được." Giáng Vực nói, sau đó hai tay kết ấn, bắt đầu xuất ra một tầng mỏng linh vụ xung quanh Độc Cô Thiên Diệp...
Tác giả :
Bồ Đề Khổ Tâm