Tiểu Thư Nổi Loạn
Chương 34: Đột Kích !!!!!!!!!!!!
Di chuyển!!!
Dừng lại....
Ẩn nấp!!!
............. Lại di chuyển.........
Mười mấy con người thoắt ẩn thoắt hiện.
Họ di chuyển không gây ra 1 tiếng động.
Nếu chứng kiến cách họ di chuyển không ai tin... họ là con người...
... mà là hình bóng!!!
Thân ảnh loang loáng.
Tiến đến căn phòng cuối cùng. Hai người tông cửa xông vào.
Chĩa súng!!!
Nhưng... căn phòng trống không.
Cả 2 rùng mình quay ngoắt lại đằng sau.
- Phập!!!!!!!!!!!!
2 cú đâm vô cùng chuẩn xác. 2 thân hình gục xuống.
God rút dao ra. Đôi mắt tím lóe lên những tia nhìn khinh bạc.
- Lũ ngu xuẩn!!! Làm bẩn cả dao của ta!!!
- Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe tiếng gió, God biết có người đến gần. Nhanh như chớp, gã lao người về đằng trước lộn vòng dưới đất.
- Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!
Ba phát súng khô khốc vang lên sắc lạnh. Nhưng không làm tổn hại được 1 sợi tóc của gã.
God vung tay.
- Phập!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lại 1 con mồi... nạp mạng.
Gã tiến đến rút lại con dao nhưng vừa chạm tay vào cán dao thì cái xác vùng dậy...
... nắm chặt tay gã....
..... im lặng!!!
Đôi mắt mở trừng trừng!!!
God bĩu môi. Gã vung con dao khác lên chặt đứt bàn tay của cái xác. Trên mặt lộ rõ vẻ ghê tởm.
Đối với gã, ngoài người ấy ra... tất cả đều là... rác rưởi!!
Mà rác rưởi thì cần phải tiêu hủy!!!
..............................................
Chúa đã dậy:
" Đấng cứu thế khi hấp hối cũng đã từng tha thứ ".
Ông là con chiên của chúa. Là 1 tín đồ ngoan đạo. Vậy mà lòng căm hận đối với gã 5 năm nay không thể nào dứt bỏ.
1 con chiên luôn chìm đắm trong hận thù thì sao có thể hưởng ân huệ mặc khải từ chúa trời???
Vậy nên... ông đành từ bỏ người!!!
Có thể người sẽ cho ông ích kỉ.
Có thể người sẽ cho ông quá hẹp hòi.
Có thể người sẽ ghét bỏ ông...
Nhưng làm sao ông tha thứ khi gã giết con trai ông và làm con gái ông trọng thương???
Ông chỉ muốn giết gã!!!
Không từ bỏ được lòng hận thù... ông đành từ bỏ chúa.
Lúc gã bị bắt, ông chỉ mong sao án phạt sẽ là: tử hình! Nhưng những kết luận của bác sỹ đã khiến hi vọng của ông sụp đổ.
God bị đưa vào viện tâm thần!!!
Lúc ấy.. ánh mắt của gã như muốn nói:
- Ta nhất định sẽ trở về!!
Cuối cùng... gã cũng trở lại...
... mang theo cơn ác mộng đối với Kiều Liên.
..........................................................
God ngả người trên ghế. gã thản nhiên nâng cốc cà phê.
Cà phê đắng!!!
Chỉ có... máu của em mới ngọt ngào.
Gã thờ ơ lên tiếng.
- Lấp ló vậy đâu phải là tác phong của ông??? Hạ Văn Vũ, năm năm không gặp! Khí phách của ông đi đâu hết rồi???
Biết không thể trốn tránh, Hạ Văn Vũ từ tốn bước ra. Ánh mắt để lại phía sau:
" Cứ đứng yên đó! Minh Quân! Để mình ta ra! "
5 năm trong tù mà gã vẫn không hề thay đổi. Có chăng là càng trở nên đẹp 1 cách man rợ...
Hạ Văn Vũ nghĩ đến đứa con trai xấu số của mình mà lòng đầy đau xót.
Là lỗi của ông!!! Nếu ngày đó ông không muốn triệt hạ đối thủ của mình...
God đã không xuất hiện...
Gã sát thủ đáng nguyền rủa!!!
Kẻ cướp mất mạng sống của con trai ông... và linh hồn của con gái ông!!!
Giờ đây ông chỉ còn lại mỗi Kiều Liên. Tuyệt đối ông sẽ không để gã chạm vào nó...
- Tại sao... cô ấy quên ta??? Các người đã làm gì cô ấy???
Hạ Văn Vũ nhìn trừng trừng vào kẻ đối diện. Giọng ông như nghẹn lại:
- Mày còn dám hỏi tao câu đó sao??? Nhờ ơn của mày mà con bé đã hôn mênửa tháng trời. Khi tỉnh lại mày có biết câu đầu tiên nó nói là câu gìkhông???
-............................................
- Nó hỏi tao - cha ruột của nó: " Ông là ai??? "!!!
- Nhưng đó cũng là 1 điều may mắn. Quên đi quá khứ, nhờ vậy mà nó mớicó thể yên ổn sống tiếp. Mới không bị ám ảnh về những gì mày gây ra.
Gã nhíu mày. Lẽ nào đó là sự thật???
- Thì ra thế!!! Em quên ta là vì " chuyện đó "! Chứ không phải vì... em đã hết yêu ta!!
- Rắc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
God bóp nát chiếc cốc trên tay mỉm cười.
- Không sao!!! Nhất định ta sẽ làm em nhớ lại!! Đã đến lúc ta thực hiện lời hứa của mình...
... đưa em đi... với ta!!!
Hạ văn Vũ rít lên căm hận:
- Đừng hòng!!! Tao sẽ không để mày động vào 1 sợi tóc của con tao! Nó đang ở 1 nơi rất an toàn. Mày đừng hòng tìm nổi!!!
An toàn???
Đừng hòng tìm nổi???
Nực cười!!!
Thật quá nực cười!!!
- Đừng nằm mơ nữa lão già!!! Cô ấy đang ở trong tay ta... Ta và cô ấy là 1 đôi không thể tách rời!!!!
- Cái gì???????????????
Hạ Văn Vũ như không tin vào tai mình. Tên khốn này đã bắt được con gái ông sao??? Không thể nào???
Như để khẳng định lời nói của mình, gã khẽ lẩm bẩm trong vô thức.
- Thiên thần nhỏ!!! Em mãi mãi thuộc về ta!!!
Mải chìm đắm trong suy nghĩ, God không hay 1 bóng người đứng ngoài cửa phòng đã lặng lẽ rời đi.
Thế chân người này là mười mấy bóng đen khác.
Giờ G đã điểm!
Đột kích...........
................. Bắt đầu!!!
Dừng lại....
Ẩn nấp!!!
............. Lại di chuyển.........
Mười mấy con người thoắt ẩn thoắt hiện.
Họ di chuyển không gây ra 1 tiếng động.
Nếu chứng kiến cách họ di chuyển không ai tin... họ là con người...
... mà là hình bóng!!!
Thân ảnh loang loáng.
Tiến đến căn phòng cuối cùng. Hai người tông cửa xông vào.
Chĩa súng!!!
Nhưng... căn phòng trống không.
Cả 2 rùng mình quay ngoắt lại đằng sau.
- Phập!!!!!!!!!!!!
2 cú đâm vô cùng chuẩn xác. 2 thân hình gục xuống.
God rút dao ra. Đôi mắt tím lóe lên những tia nhìn khinh bạc.
- Lũ ngu xuẩn!!! Làm bẩn cả dao của ta!!!
- Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe tiếng gió, God biết có người đến gần. Nhanh như chớp, gã lao người về đằng trước lộn vòng dưới đất.
- Đoàng!!! Đoàng!!! Đoàng!!!
Ba phát súng khô khốc vang lên sắc lạnh. Nhưng không làm tổn hại được 1 sợi tóc của gã.
God vung tay.
- Phập!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lại 1 con mồi... nạp mạng.
Gã tiến đến rút lại con dao nhưng vừa chạm tay vào cán dao thì cái xác vùng dậy...
... nắm chặt tay gã....
..... im lặng!!!
Đôi mắt mở trừng trừng!!!
God bĩu môi. Gã vung con dao khác lên chặt đứt bàn tay của cái xác. Trên mặt lộ rõ vẻ ghê tởm.
Đối với gã, ngoài người ấy ra... tất cả đều là... rác rưởi!!
Mà rác rưởi thì cần phải tiêu hủy!!!
..............................................
Chúa đã dậy:
" Đấng cứu thế khi hấp hối cũng đã từng tha thứ ".
Ông là con chiên của chúa. Là 1 tín đồ ngoan đạo. Vậy mà lòng căm hận đối với gã 5 năm nay không thể nào dứt bỏ.
1 con chiên luôn chìm đắm trong hận thù thì sao có thể hưởng ân huệ mặc khải từ chúa trời???
Vậy nên... ông đành từ bỏ người!!!
Có thể người sẽ cho ông ích kỉ.
Có thể người sẽ cho ông quá hẹp hòi.
Có thể người sẽ ghét bỏ ông...
Nhưng làm sao ông tha thứ khi gã giết con trai ông và làm con gái ông trọng thương???
Ông chỉ muốn giết gã!!!
Không từ bỏ được lòng hận thù... ông đành từ bỏ chúa.
Lúc gã bị bắt, ông chỉ mong sao án phạt sẽ là: tử hình! Nhưng những kết luận của bác sỹ đã khiến hi vọng của ông sụp đổ.
God bị đưa vào viện tâm thần!!!
Lúc ấy.. ánh mắt của gã như muốn nói:
- Ta nhất định sẽ trở về!!
Cuối cùng... gã cũng trở lại...
... mang theo cơn ác mộng đối với Kiều Liên.
..........................................................
God ngả người trên ghế. gã thản nhiên nâng cốc cà phê.
Cà phê đắng!!!
Chỉ có... máu của em mới ngọt ngào.
Gã thờ ơ lên tiếng.
- Lấp ló vậy đâu phải là tác phong của ông??? Hạ Văn Vũ, năm năm không gặp! Khí phách của ông đi đâu hết rồi???
Biết không thể trốn tránh, Hạ Văn Vũ từ tốn bước ra. Ánh mắt để lại phía sau:
" Cứ đứng yên đó! Minh Quân! Để mình ta ra! "
5 năm trong tù mà gã vẫn không hề thay đổi. Có chăng là càng trở nên đẹp 1 cách man rợ...
Hạ Văn Vũ nghĩ đến đứa con trai xấu số của mình mà lòng đầy đau xót.
Là lỗi của ông!!! Nếu ngày đó ông không muốn triệt hạ đối thủ của mình...
God đã không xuất hiện...
Gã sát thủ đáng nguyền rủa!!!
Kẻ cướp mất mạng sống của con trai ông... và linh hồn của con gái ông!!!
Giờ đây ông chỉ còn lại mỗi Kiều Liên. Tuyệt đối ông sẽ không để gã chạm vào nó...
- Tại sao... cô ấy quên ta??? Các người đã làm gì cô ấy???
Hạ Văn Vũ nhìn trừng trừng vào kẻ đối diện. Giọng ông như nghẹn lại:
- Mày còn dám hỏi tao câu đó sao??? Nhờ ơn của mày mà con bé đã hôn mênửa tháng trời. Khi tỉnh lại mày có biết câu đầu tiên nó nói là câu gìkhông???
-............................................
- Nó hỏi tao - cha ruột của nó: " Ông là ai??? "!!!
- Nhưng đó cũng là 1 điều may mắn. Quên đi quá khứ, nhờ vậy mà nó mớicó thể yên ổn sống tiếp. Mới không bị ám ảnh về những gì mày gây ra.
Gã nhíu mày. Lẽ nào đó là sự thật???
- Thì ra thế!!! Em quên ta là vì " chuyện đó "! Chứ không phải vì... em đã hết yêu ta!!
- Rắc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
God bóp nát chiếc cốc trên tay mỉm cười.
- Không sao!!! Nhất định ta sẽ làm em nhớ lại!! Đã đến lúc ta thực hiện lời hứa của mình...
... đưa em đi... với ta!!!
Hạ văn Vũ rít lên căm hận:
- Đừng hòng!!! Tao sẽ không để mày động vào 1 sợi tóc của con tao! Nó đang ở 1 nơi rất an toàn. Mày đừng hòng tìm nổi!!!
An toàn???
Đừng hòng tìm nổi???
Nực cười!!!
Thật quá nực cười!!!
- Đừng nằm mơ nữa lão già!!! Cô ấy đang ở trong tay ta... Ta và cô ấy là 1 đôi không thể tách rời!!!!
- Cái gì???????????????
Hạ Văn Vũ như không tin vào tai mình. Tên khốn này đã bắt được con gái ông sao??? Không thể nào???
Như để khẳng định lời nói của mình, gã khẽ lẩm bẩm trong vô thức.
- Thiên thần nhỏ!!! Em mãi mãi thuộc về ta!!!
Mải chìm đắm trong suy nghĩ, God không hay 1 bóng người đứng ngoài cửa phòng đã lặng lẽ rời đi.
Thế chân người này là mười mấy bóng đen khác.
Giờ G đã điểm!
Đột kích...........
................. Bắt đầu!!!
Tác giả :
Vohinhnhubongtoi