Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)
Chương 57
Đến tận ngày thứ tư, cơn ác mộng đỏ máu đã tới.
Xe ngựa dừng lại giữa đường, xe không người điều khiển, mọi người đều tụ lại trong thùng xe.
Liễu Phong Liễm từ khi tỉnh lại thẳng đến hôn mê chỉ trong non nửa một canh giờ đều đang không ngừng ho ra máu, một tiếng một tiếng giống như là ho ra toàn bộ bộ phận bên trong người ra, Tiểu Bảo kinh hoàng thất sắc (mặt bảy màu = biến sắc) gọi tên Liễu Phong Liễm, lấy tay che lại miệng Liễu Phong Liễm đang liên tục chảy ra máu, y hoàn toàn mất đi khí lực, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người tựa như lá rụng khi gió thổi.
Cũng không phải lần đầu tiên thấy máu, cũng không phải hắn chưa từng chảy nhiều máu, nhưng Tiểu Bảo sợ, sợ ngất đi rồi người kia sẽ không dậy được nữa, hắn luống cuống, rối loạn tinh thần thần trí, nhìn vợ khí tức yếu ớt, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi ra, trải rộng toàn thân.
Thẳng đến khi Hà Ý Nhân đánh một cái tát đem thần trí hắn trở về, gã hai tay nắm vai Tiểu Bảo, mãnh lực( lực mạnh) lay động: “Tỉnh lại một chút, hiện tại có thể cứu y chỉ có ngươi! Tiểu Bảo, ngươi phải đem tam đệ tiếp tục chống đỡ, chống tới khi đến được Miêu Cương, gặp được cổ độc vu y Miêu Cương!"
“… Đại ca… Ta sợ… Sợ a…" Tiểu Bảo run run môi, hai tròng mắt trừng lớn kinh hoàng, nước mắt trong suốt như chân châu chảy xuống.
“Tiểu Bảo, ngươi không phải sợ! Đại ca hỏi ngươi, nếu như tam đệ có vấn đề gì, ngươi sẽ làm sao?"
“Ta sẽ hộ tống y đi."
“Được, ngươi đã quyết định như thế, vậy ngươi còn sợ cái gì, còn có cái gì đáng sợ?"
Hà Ý Nhân nhắc nhở khiến tâm Tiểu Bảo rộng mở bừng sáng. Đúng vậy, giờ này khắc này hắn không cần phải e ngại bất luận tình huống đột biến nào, sống có thể cùng nhau, chết cũng có thể như vậy.
“Đại ca, ngươi tránh ra, ta bắt mạch cho Liễm." Xóa đi nước mắt, Tiểu Bảo mỉm cười hướng Hà Ý Nhân nói.
“Ừ." Hà Ý Nhân thấy nhãn thần Tiểu Bảo đã trở nên kiên định như cũ liền thu hồi hai tay đang nắm chặt vai Tiểu Bảo.
“Nhị ca, ta đến đây."
“Được."
Tiểu Bảo tiến sát gần Liễu Phong Liễm, quỳ xuống một bên, kéo lên tay áo bên phải Liễu Phong Liễm, hai ngón tay chuẩn xác đặt lên mạch đập, chỉ chốc lát sau, Tiểu Bảo sắc mặt trầm trọng kiểm tra mạch đập tay trái Liễu Phong Liễm.
Kiểm tra xong, hắn túc khởi mi phong (chau lại hàng mi đẹp) suy nghĩ chốc lát, quay đầu lại nói với hai người đang ngồi yên bên cạnh: “Ta hiện tại cần hạ châm, tạm thời đem cổ độc trong cơ thể Liễm bức tới tay trái y, đại ca có thể giúp ta dùng nội lực của ngươi dẫn dắt không?"
“Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết làm như thế nào?"
“Đại ca, ngươi trước tiên đem ngựa buộc lại, đừng làm cho chúng nó đi lại ảnh hưởng tới ta thi châm."
Hà Ý Nhân gật đầu một cái, nhảy xuống xe ngựa.
“Nhị ca, hãy đem mành đều vén lên, ta cần tia sáng. Sau đó giúp ta thắp nhiều ngọn nến bên này, ta muốn đốt châm."
“Được."
Xe ngựa dừng lại giữa đường, xe không người điều khiển, mọi người đều tụ lại trong thùng xe.
Liễu Phong Liễm từ khi tỉnh lại thẳng đến hôn mê chỉ trong non nửa một canh giờ đều đang không ngừng ho ra máu, một tiếng một tiếng giống như là ho ra toàn bộ bộ phận bên trong người ra, Tiểu Bảo kinh hoàng thất sắc (mặt bảy màu = biến sắc) gọi tên Liễu Phong Liễm, lấy tay che lại miệng Liễu Phong Liễm đang liên tục chảy ra máu, y hoàn toàn mất đi khí lực, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người tựa như lá rụng khi gió thổi.
Cũng không phải lần đầu tiên thấy máu, cũng không phải hắn chưa từng chảy nhiều máu, nhưng Tiểu Bảo sợ, sợ ngất đi rồi người kia sẽ không dậy được nữa, hắn luống cuống, rối loạn tinh thần thần trí, nhìn vợ khí tức yếu ớt, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi ra, trải rộng toàn thân.
Thẳng đến khi Hà Ý Nhân đánh một cái tát đem thần trí hắn trở về, gã hai tay nắm vai Tiểu Bảo, mãnh lực( lực mạnh) lay động: “Tỉnh lại một chút, hiện tại có thể cứu y chỉ có ngươi! Tiểu Bảo, ngươi phải đem tam đệ tiếp tục chống đỡ, chống tới khi đến được Miêu Cương, gặp được cổ độc vu y Miêu Cương!"
“… Đại ca… Ta sợ… Sợ a…" Tiểu Bảo run run môi, hai tròng mắt trừng lớn kinh hoàng, nước mắt trong suốt như chân châu chảy xuống.
“Tiểu Bảo, ngươi không phải sợ! Đại ca hỏi ngươi, nếu như tam đệ có vấn đề gì, ngươi sẽ làm sao?"
“Ta sẽ hộ tống y đi."
“Được, ngươi đã quyết định như thế, vậy ngươi còn sợ cái gì, còn có cái gì đáng sợ?"
Hà Ý Nhân nhắc nhở khiến tâm Tiểu Bảo rộng mở bừng sáng. Đúng vậy, giờ này khắc này hắn không cần phải e ngại bất luận tình huống đột biến nào, sống có thể cùng nhau, chết cũng có thể như vậy.
“Đại ca, ngươi tránh ra, ta bắt mạch cho Liễm." Xóa đi nước mắt, Tiểu Bảo mỉm cười hướng Hà Ý Nhân nói.
“Ừ." Hà Ý Nhân thấy nhãn thần Tiểu Bảo đã trở nên kiên định như cũ liền thu hồi hai tay đang nắm chặt vai Tiểu Bảo.
“Nhị ca, ta đến đây."
“Được."
Tiểu Bảo tiến sát gần Liễu Phong Liễm, quỳ xuống một bên, kéo lên tay áo bên phải Liễu Phong Liễm, hai ngón tay chuẩn xác đặt lên mạch đập, chỉ chốc lát sau, Tiểu Bảo sắc mặt trầm trọng kiểm tra mạch đập tay trái Liễu Phong Liễm.
Kiểm tra xong, hắn túc khởi mi phong (chau lại hàng mi đẹp) suy nghĩ chốc lát, quay đầu lại nói với hai người đang ngồi yên bên cạnh: “Ta hiện tại cần hạ châm, tạm thời đem cổ độc trong cơ thể Liễm bức tới tay trái y, đại ca có thể giúp ta dùng nội lực của ngươi dẫn dắt không?"
“Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết làm như thế nào?"
“Đại ca, ngươi trước tiên đem ngựa buộc lại, đừng làm cho chúng nó đi lại ảnh hưởng tới ta thi châm."
Hà Ý Nhân gật đầu một cái, nhảy xuống xe ngựa.
“Nhị ca, hãy đem mành đều vén lên, ta cần tia sáng. Sau đó giúp ta thắp nhiều ngọn nến bên này, ta muốn đốt châm."
“Được."
Tác giả :
Ám Dục