Tiểu Thư Lạnh Lùng
Chương 34
“RẦM" cả đám té nhào xuống
“Gì vậy?" nó giật mình quay qua hỏi.
" À là….. hóng gió… phải rồi hóng gió mà" cô nảy giờ vật vả đứng lên nói, bị nguyên đám nó đè
" Ồ hóng gió à…. lại còn hóng tập thể nữa chứ" nó khinh bỉ nói
" nói đi… là cả bọn nhìn lén phải hông?" nói tiếp
" ai nói nhìn lén" Liên bật dậy phản khán
“Vậy là nhìn trộm" hắn nhếch môi nói
" ờ… rồi sao.." cả bọn đồng thanh thừa nhận
" lại còn mạnh miệng…. tụi bây chết với tao" nó và hắn đồng thanh đứng dậy rượt. Cả bọn xúm nhau chạy cứu lấy thân.
" Hộc… tha cho chị đi…"
" Tha cho tao đi…á…."
" Thần Linh ơi cứu con…. "
" Hộc…. tha cho tụi này đi mà …."
Sau mấy vòng đuổi bắt nó và hắn cũng thắng, mỗi đứa cho Một cú trời váng. Nó và hắn cùng lườm cả bọn ý nói ‘ chỗ người ta nói chuyện lãng mạn tại mấy người phá đám, lần sau mà vậy là đừng trách’
" Oa…. buồn ngủ quá… anh lên ngủ trước…" anh giả bộ ngáp vài cái rồi từ lên lầu.
" Đứng lại"
" H…ả???? "
" À không… chỉ là tối nay bọn con trai các người ngủ chung đi còn con gái tụi tôi ngủ chung" nó đứng khoanh tay vẻ ra lệnh nói
" Cái giề!!!… Không được… vợ anh…"
" Vậy đi ý kiến hay á" cô cướp lời, gật đầu lia lịa. Không đồng ý là nó thiến cả bọn.
Bên phòng con trai.
Địa điểm ngủ là phòng hắn
" Ngủ đi bây, anh mày buồn ngủ rồi… Á…." anh ỷ mình lớn tuổi giọng ra lệnh kêu mấy thằng em banh nệm liền bị ăn gối.
" Trong phòng em , em là lớn nhất, anh không có quyền gì hết" hắn nói.
“Hứ… thèm chắc.." anh hứ một cái rồi nằm ịch xuống.
" Chơi gì đi, giờ này ngủ không được." Khoa đề nghị.
" Đâu có em yêu ngủ đâu được" Huy chọc.
" Ờ… thì…. vậy đó…" bị nói trúng tim đen.
" Thật hay thách chơi không?"
" Dứt"
Hắn lấy Một cái hủ thuỷ tinh bỏ hai tờ giấy một tờ ghi chữ thách một tờ ghi thật xếp lại và bỏ vào ai bắt trúng thật thì phải trả lời câu hỏi mà mọi người
Đặt ra còn thách làm phải thực hiện điều mọi người đưa ra.
Bắt đầu từ hắn
" Thật"
" Em có yêu Băng hông?" Cha nào hỏi ngu vậy.
" Có"
Tới anh.
" Thật"
" Sau này định là chừng nào sinh thêm đứa nữa" hắn hỏi.
" À… cái này không chắc, để hỏi em ấy"
Tới Khoa.
" Thách"
" Tao thách mày chồng cay chuối suốt 2 tiếng đồng hồ mà không đau lưng" Huy nhanh nhẹn ra đề.
" Để anh mày làm" tuy nói vậy thôi chứ trong lòng Khoa ghào thét dữ dội.
Tới Huy
" Thách"
" Tao thách mày mặc quần sà lõn ra đường đứng"
" Mai tao làm" Huy gật đầu, trong lòng mong là mai hắn sẽ Quên.
Tới Khánh
" Thách"
" E hem… để tao ra đề.. ưm…. à… mày qua phòng bên bọn con gái, bước lại gần Khanh, la thật to thật mạnh ANH YÊU EM " Khoa vừa chồng cây chuối vừa nói.
" Cái này…." Khánh ngập ngừng
" Lẹ đi mày" hắn hối.
" Rồi. "
Cả đám từ từ đi theo Khánh qua phòng con gái.
" Cạch"
Khánh mở cửa, đứng đó do dự chưa vào, bọn con gái bên trong chả hiểu mô tê gì, mấy ông kia ở ngoài cứ nói.
" Vào đi"
" Lẹ đi"
" Anh yêu em, chaiyo"
" wo ai ni, lẹ đi ba"
Sau những lời động viên của mọi người Khánh lấy hết dũng khí bước vào, lại gần chỗ Khanh ngồi.
" ANH YÊU EM, LẤY ANH ĐI" hét to
Ể???
Sờ mớ??
Nó có gì đó sai sai!!!!!
Rõ ràng là sai chỗ nào đó ????
" Hả??" Khanh bất ngờ nói.
Khánh tức tốc chạy về phòng, cả đám con trai đứng ngoài cửa cười nghiêng ngả, vừa cười vừa lết về phòng.
" Ủa!!! anh ta nói gì vậy??" mặt ngu quay qua hỏi mấy người kia.
" À… là anh yêu em, lấy anh đi" Liên nhắc lại lời nói.
" Ồ… tỏ tình à" Ny ồ lên.
" Dữ.." cô
" Đồng ý đi… chạy qua bên kia đồng ý đi" nó đùa.
" Mấy người kì quá. " Khanh đỏ mặt nói.
" Không đi thì đừng hối hận" Liên đẩy đẩy.
" Không là không" Khanh hất mặt
Bên kia Khánh sau khi làm chuyện đó không dám nói chuyện với ai, ngại muốn chết.
" Này, chỉ là trò chơi mày làm gì mà ngại vậy " Khoa chọt chọt vào người Khánh.
" Này… giận tụi này à" hắn
" Thôi kệ ngủ đi" anh xua tay
Ròi mọi người cùng nhau đi ngủ, chuyện đó mai tính tiếp.
Sáng hôm sau
" Chào buổi sáng" Khanh từ lầu bước xuống.
" Sáng gì… 9h rồi biết không, màu thức trể nhất đó" Liên càm ràm.
" Mấy ông kia đâu hết rồi" Khanh uống sữa rồi nói.
" Đi làm hết rồi, có Huy vs Khoa là đi đâu đó"
" ừm… Băng đâu, chị đâu, sao còn mày với Ny"
" Băng với chị đi ra tiệm rồi" Liên vừa bấm tv vừa nói.
" Sáng gì mà yên bình giữ " Khanh vừa nhai miếng sanwich vừa nói.
Bing bong…
" Cô là…" Liên mở cửa thấy một cô gái xinh đẹp, nhưng trang điểm cầu kì.
" Tôi là Lục Quân Yên đây, lâu rồi không gặp, anh Kha có ở nhà không"
———- end chap——
Tui cắt ngay khúc hay không à.
Ai Đoán được khúc Khánh la có gì đó sai sai, tui tặng 1 chap.
“Gì vậy?" nó giật mình quay qua hỏi.
" À là….. hóng gió… phải rồi hóng gió mà" cô nảy giờ vật vả đứng lên nói, bị nguyên đám nó đè
" Ồ hóng gió à…. lại còn hóng tập thể nữa chứ" nó khinh bỉ nói
" nói đi… là cả bọn nhìn lén phải hông?" nói tiếp
" ai nói nhìn lén" Liên bật dậy phản khán
“Vậy là nhìn trộm" hắn nhếch môi nói
" ờ… rồi sao.." cả bọn đồng thanh thừa nhận
" lại còn mạnh miệng…. tụi bây chết với tao" nó và hắn đồng thanh đứng dậy rượt. Cả bọn xúm nhau chạy cứu lấy thân.
" Hộc… tha cho chị đi…"
" Tha cho tao đi…á…."
" Thần Linh ơi cứu con…. "
" Hộc…. tha cho tụi này đi mà …."
Sau mấy vòng đuổi bắt nó và hắn cũng thắng, mỗi đứa cho Một cú trời váng. Nó và hắn cùng lườm cả bọn ý nói ‘ chỗ người ta nói chuyện lãng mạn tại mấy người phá đám, lần sau mà vậy là đừng trách’
" Oa…. buồn ngủ quá… anh lên ngủ trước…" anh giả bộ ngáp vài cái rồi từ lên lầu.
" Đứng lại"
" H…ả???? "
" À không… chỉ là tối nay bọn con trai các người ngủ chung đi còn con gái tụi tôi ngủ chung" nó đứng khoanh tay vẻ ra lệnh nói
" Cái giề!!!… Không được… vợ anh…"
" Vậy đi ý kiến hay á" cô cướp lời, gật đầu lia lịa. Không đồng ý là nó thiến cả bọn.
Bên phòng con trai.
Địa điểm ngủ là phòng hắn
" Ngủ đi bây, anh mày buồn ngủ rồi… Á…." anh ỷ mình lớn tuổi giọng ra lệnh kêu mấy thằng em banh nệm liền bị ăn gối.
" Trong phòng em , em là lớn nhất, anh không có quyền gì hết" hắn nói.
“Hứ… thèm chắc.." anh hứ một cái rồi nằm ịch xuống.
" Chơi gì đi, giờ này ngủ không được." Khoa đề nghị.
" Đâu có em yêu ngủ đâu được" Huy chọc.
" Ờ… thì…. vậy đó…" bị nói trúng tim đen.
" Thật hay thách chơi không?"
" Dứt"
Hắn lấy Một cái hủ thuỷ tinh bỏ hai tờ giấy một tờ ghi chữ thách một tờ ghi thật xếp lại và bỏ vào ai bắt trúng thật thì phải trả lời câu hỏi mà mọi người
Đặt ra còn thách làm phải thực hiện điều mọi người đưa ra.
Bắt đầu từ hắn
" Thật"
" Em có yêu Băng hông?" Cha nào hỏi ngu vậy.
" Có"
Tới anh.
" Thật"
" Sau này định là chừng nào sinh thêm đứa nữa" hắn hỏi.
" À… cái này không chắc, để hỏi em ấy"
Tới Khoa.
" Thách"
" Tao thách mày chồng cay chuối suốt 2 tiếng đồng hồ mà không đau lưng" Huy nhanh nhẹn ra đề.
" Để anh mày làm" tuy nói vậy thôi chứ trong lòng Khoa ghào thét dữ dội.
Tới Huy
" Thách"
" Tao thách mày mặc quần sà lõn ra đường đứng"
" Mai tao làm" Huy gật đầu, trong lòng mong là mai hắn sẽ Quên.
Tới Khánh
" Thách"
" E hem… để tao ra đề.. ưm…. à… mày qua phòng bên bọn con gái, bước lại gần Khanh, la thật to thật mạnh ANH YÊU EM " Khoa vừa chồng cây chuối vừa nói.
" Cái này…." Khánh ngập ngừng
" Lẹ đi mày" hắn hối.
" Rồi. "
Cả đám từ từ đi theo Khánh qua phòng con gái.
" Cạch"
Khánh mở cửa, đứng đó do dự chưa vào, bọn con gái bên trong chả hiểu mô tê gì, mấy ông kia ở ngoài cứ nói.
" Vào đi"
" Lẹ đi"
" Anh yêu em, chaiyo"
" wo ai ni, lẹ đi ba"
Sau những lời động viên của mọi người Khánh lấy hết dũng khí bước vào, lại gần chỗ Khanh ngồi.
" ANH YÊU EM, LẤY ANH ĐI" hét to
Ể???
Sờ mớ??
Nó có gì đó sai sai!!!!!
Rõ ràng là sai chỗ nào đó ????
" Hả??" Khanh bất ngờ nói.
Khánh tức tốc chạy về phòng, cả đám con trai đứng ngoài cửa cười nghiêng ngả, vừa cười vừa lết về phòng.
" Ủa!!! anh ta nói gì vậy??" mặt ngu quay qua hỏi mấy người kia.
" À… là anh yêu em, lấy anh đi" Liên nhắc lại lời nói.
" Ồ… tỏ tình à" Ny ồ lên.
" Dữ.." cô
" Đồng ý đi… chạy qua bên kia đồng ý đi" nó đùa.
" Mấy người kì quá. " Khanh đỏ mặt nói.
" Không đi thì đừng hối hận" Liên đẩy đẩy.
" Không là không" Khanh hất mặt
Bên kia Khánh sau khi làm chuyện đó không dám nói chuyện với ai, ngại muốn chết.
" Này, chỉ là trò chơi mày làm gì mà ngại vậy " Khoa chọt chọt vào người Khánh.
" Này… giận tụi này à" hắn
" Thôi kệ ngủ đi" anh xua tay
Ròi mọi người cùng nhau đi ngủ, chuyện đó mai tính tiếp.
Sáng hôm sau
" Chào buổi sáng" Khanh từ lầu bước xuống.
" Sáng gì… 9h rồi biết không, màu thức trể nhất đó" Liên càm ràm.
" Mấy ông kia đâu hết rồi" Khanh uống sữa rồi nói.
" Đi làm hết rồi, có Huy vs Khoa là đi đâu đó"
" ừm… Băng đâu, chị đâu, sao còn mày với Ny"
" Băng với chị đi ra tiệm rồi" Liên vừa bấm tv vừa nói.
" Sáng gì mà yên bình giữ " Khanh vừa nhai miếng sanwich vừa nói.
Bing bong…
" Cô là…" Liên mở cửa thấy một cô gái xinh đẹp, nhưng trang điểm cầu kì.
" Tôi là Lục Quân Yên đây, lâu rồi không gặp, anh Kha có ở nhà không"
———- end chap——
Tui cắt ngay khúc hay không à.
Ai Đoán được khúc Khánh la có gì đó sai sai, tui tặng 1 chap.
Tác giả :
hannah-jolie