Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 4 - Chương 93: Ôn tuyền kích tình
Nửa ngày cũng chưa nghe động tĩnh, Vân Phi Vũ quay đầu lại, bên tai truyền tới một tiếng ‘ùm’, y kinh ngạc quay về phía ôn tuyền lại phát hiện nam nhân trồi lên khỏi mặt nước, một bức mỹ nhân dục đồ* hiện ra trước mắt.
(Mỹ nhân dục đồ: tranh vẽ người đẹp đang tắm)
Mái tóc đen nhánh ôn nhuận buông xuống giống như một mảnh tơ lụa xinh đẹp, đem thân thể hắn che đậy như ẩn như hiện trên làn da trắng nõn tựa tuyết, từng giọt nước trong suốt như ngọc chậm rãi hạ xuống, tham lam mà quyến luyến vuốt ve đường cong tuyệt mỹ. Dáng người thướt tha lại mềm dẻo ở hắn tùy ý đong đưa liền toát lên vẻ phong tình vô hạn, cũng không mất đi một phần nam tính mạnh mẽ….
“Quả nhiên là báu vật trời sinh!"Vân Phi Vũ không tự giác nuốt một ngụm nước miếng lại phát hiện phân thân bắt đầu run rẩy đứng lên, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người ghé vào bên ôn tuyền âm thầm cầu xin “đừng tới đây, đừng tới đây…."
Nhưng hiện thực lại không như vậy, luôn trái ngược cùng ý niệm của người ta, y càng không muốn có chuyện phát sinh, lão thiên gia lại cố tình thay y thực hiện.
“Suy nghĩ cái gì?" Hơi thở ấm áp lướt qua tai giống như tia chớp kích động, cảm giác tê dại xâm lấn, lan tràn khuếch tán mỗi lúc một rộng, thân thể càng ngày càng nóng cũng càng ngày càng mềm nhũn, hạ thân cũng hưng phấn bừng bừng, cứng rắn đứng lên.
“Không, cái gì cũng không nghĩ tới." Vân Phi Vũ có chút kích động, đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng, lại không lưu ý liền… mắc nghẹn.
“Khụ….khụ…khụ…"
“Đệ xem, ăn một chút điểm tâm cũng không cẩn thận." Nam nhân tiến lại gần, đưa tay vỗ nhẹ lưng y, sau đó lại đặt bát canh tới gần bên môi: “Nào, uống một chút cho xuôi."
Thiếu niên vội vàng uống hai ngụm nước canh, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có chút mệt mỏi dựa vào lòng nam nhân, lẳng lặng dựa dẫm.
Thân thể thân mật tiếp xúc khiến nhiệt độ cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, không khí ám muội lan tràn.
Tư Vũ Thánh biết không nên như vậy, Tiểu Phi Vũ của hắn không thể tiếp nhận nổi yêu cầu mãnh liệt của mình, nhưng dục vọng ở hạ thân thiêu đốt nóng bỏng, muốn nhanh chóng tiến vào khám phá cơ thể thiếu niên, hắn có chút khống chế không nổi.
Cúi đầu hàm trụ hai phiến môi mềm mại, hút, liếm lộng, nghe thanh âm thiếu niên thở dốc, vươn tay vuốt ve khuôn ngực trơn nhẵn của y, xoa nắn hai khỏa hồng anh nổi lên trước ngực, nhẹ nhàng dỗ dành, men theo tấm lưng mảnh khảnh, một đường trượt tới giữa hai chân, nắm lấy dục vọng đang run rẩy của y, ôn nhu trêu đùa.
“Ân….Thánh…."
Tuy rằng được hầu hạ thực thoải mái, nhưng nếu phía sau không bị cự vật nóng bỏng kia cọ sát, Vân Phi Vũ nhất định sẽ thả lỏng thân thể thoải mái hưởng thụ, có điều y lại sợ hãi những chuyện sắp phát sinh. Nam nhân này khi làm chuyện đó thực sự điên cuồng, đến lúc này trong lòng y vẫn còn cảm giác sợ hãi, không dám hồi tưởng.
Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, nam nhân nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Ta muốn đệ."
Sau đó khẩn cấp nâng mông y, lập tức tiến vào, cắm sâu tận gốc rễ.
“A…." Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị xô nghiêng về phía trước, nam nhân đỡ lấy y, hạ thân điên cuồng khuấy động.
Từng trận tê dại nhưng cũng kèm theo cảm giác mệt mỏi từ phía sau truyền tới, Vân Phi Vũ bị làm tới mức tức giận, cũng có phần buồn bã, rốt cuộc nam nhân này là yêu chính mình hay yêu thân thể này?
Thiếu niên lặng lẽ ghé vào thành dục trì, cổ họng không phát ra một chút thanh âm nào khiến nam nhân dần dần có chút bất an, hắn nhịn xuống dục hỏa đang bao quanh hạ thân, cúi đầu ghé bên tai y hỏi nhẹ: “Tiểu Vũ Nhi, đệ không muốn làm?"
Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi đã khiến cơn tức giận của Vân Phi Vũ lập tức bùng nổ: “Huynh làm cũng đã làm rồi, hiện tại mới chịu hỏi. Huynh muốn làm thì cứ hết sức đi, đè ta chết cũng được!"
Cho tới hiện tại y vẫn chưa bao giờ cảm thấy uất ức như vậy, cảm giác chua sót bắt đầu lan tràn trong lòng, kích thích tuyến lệ, thiếu niên gắt gao dấu khuôn mặt sau đôi bàn tay, không nhìn cũng chẳng để ý tới nam nhân, thầm nghĩ: “Làm đi, làm đi, ngày mai chờ nhặt xác ta cũng được!"
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nam nhân chậm rãi rút phân thân ra, cự vật kia vẫn trướng lớn như trước, nhưng tâm tình thiếu niên ảnh hưởng tới hắn, tuy rằng thân thể muốn tiếp tục nhưng hưng trí đã sớm tan biến không còn một mảnh.
“Thực xin lỗi, là ta sai lầm rồi, thực xin lỗi….." Tư Vũ Thánh đau lòng kéo y tới trước ngực. Hắn biết thiếu niên không thể thừa nhận nổi yêu cầu của mình, nhưng mỗi khi nhìn tới y, hắn liền không thể khống chế được bản thân, chỉ sợ rằng không hỏi đã tự tiện tiến tới, chắc chắn đã khiến y tổn thương tâm trí.
“Thực xin lỗi, là do ta không tốt, Tiểu Vũ Nhi không tức giận, không tức giận có được không? Sau này ta sẽ luôn nghe lời đệ. Đệ không muốn ta sẽ tuyệt đối không làm, đừng giận ta có được không?"
Nam nhân ôm chặt thiếu niên, giống như sợ y đột nhiên biến mất, gắt gao ôm, không dám buông tay.
Sau khi kích động, Vân Phi Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, nghĩ kỹ một chút, nam nhân này trừ những lúc làm chuyện đó liền trở nên điên cuồng, kỳ thật hắn vẫn luôn đối xử vô cùng ôn nhu với mình, là chính mình quá mức hẹp hòi mà thôi. Y không khỏi thở dài, thầm nghĩ: “Ta biến thành một người nhỏ nhen như vậy từ lúc nào vậy chứ, thật là giống nữ nhân….."
“Ta không sao."
Y đưa tay xoa nhẹ gương mặt nam nhân, tới khi thấy ánh mắt bi thương của người nọ, trong lòng không khỏi cứng lại, ngực ẩn ẩn đau, vỗ về đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ta không tức giận, ta hiểu Thánh muốn trái tim của ta, kỳ thực ta và Thánh đều giống nhau, bởi vì thích nên muốn giữ chặt, chúng ta đều giống nhau, được rồi, đừng làm vẻ mặt cầu xin đó nữa. Cười một cái đi, ta thực sự không giận huynh, ngoan, cười một cái đi mà."
Trong nháy mắt, cảm giác sẽ mất đi thiếu niên trước mắt khiến trong lòng Tư Vũ Thánh tràn ngập sợ hãi. Hiện tại nhìn vẻ mặt thiếu niên tươi cười vui vẻ, cảm xúc bùng cháy, hắn hung hăng áp lên đôi môi thiếu niên, liều mạng hút lấy, tựa hồ muốn nuốt y xuống bụng, chỉ có như vậy mới có thể vĩnh viễn không tách rời.
Cảm nhận được sự kích động của hắn, Vân Phi Vũ yên lặng đáp lại. Kỳ thực y cũng hiểu nam nhân dùng chuyện đó để biểu đạt tình yêu với mình, tuy rằng phương thức quá mức kịch liệt khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng hắn lại đem toàn bộ tâm ý bày ra trước mắt y như vậy, rốt cuộc hắn đã phải chịu cảm giác đau khổ tới mức nào? “Ta quả nhiên là một kẻ nhỏ nhen ngu ngốc!" Y âm thầm mắng chính mình.
Than nhẹ một tiếng, thiếu niên đưa tay xuống phía dưới của nam nhân, cầm lấy cự vật nóng bỏng. Y cảm nhận được nam nhân khẽ chấn động, môi hôn càng thêm kịch liệt.
Nụ hôn này quá dài… Khi Vân Phi Vũ bắt đầu nghĩ như vậy, đầu óc thiếu dưỡng khí cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng động tác trên tay vẫn chưa dừng lại, cảm giác được vật kia tiếp tục trướng đại trong tay, y lại tiếp tục gia tăng tốc độ. Rốt cuộc nam nhân cũng rời khỏi môi y, đem mặt chôn ở hõm vai y, thoải mái rồi lại thống khổ rên rỉ không khỏi khiến y lung lay ý trí.
“Ta…có phải đối xử với hắn quá khắc nghiệt hay không?" Vân Phi Vũ nghĩ, bàn tay ngừng lại một chút, nhìn nam nhân mê mang ngẩng đầu nhìn về phía mình, yêu thương nhất thời lan tràn khắp thân thể, một tay đẩy nam nhân tựa vào thành dục trì, cất bước ngồi lên thân thể hắn, tự nâng mông, nhắm ngay đỉnh cự vật nóng bỏng, chậm rãi ngồi xuống.
“Tiểu Phi Vũ? Ân…." Đột nhiên bị cảm giác ấm áp chặt chẽ vây quanh, nam nhân thoải mái rên rỉ thành tiếng, nhưng đôi mắt vẫn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên, dục hỏa trong mắt càng thêm dày đặc.
Thân thể vẫn mềm nhũn mệt mỏi như trước, nhưng ăn một chút điểm tâm, ngâm mình trong ôn tuyền cũng giúp thiếu niên khôi phục không ít sức lực. Y tựa lên cổ nam nhân, bắt đầu chớp động cơ thể lên xuống.
Phân thân của nam nhân thật sự dị thường to lớn, khiến y có ý nghĩ khó tiếp nhận tất cả, có điều, sau khi tìm được vị trí thích hợp, y cảm giác phía sau truyền tới khoái cảm khác thường, dần dần lan tỏa toàn thân, cơ thể đong đưa cũng nhanh hơn, thanh âm rên rỉ nho nhỏ cũng theo trong miệng từ từ tràn ra.
“Tiểu Phi Vũ chủ động làm cùng ta?" Tư Vũ Thánh kinh ngạc, đồng thời cũng tràn ngập kinh hỉ, đôi tay nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, đem lực va chạm giữa hai người gia tăng thực lớn.
Nam nhân nghe thiếu niên rên rỉ mỗi lúc một mãnh liệt, đột nhiên ôm lấy thân thể y phi thân lên khỏi dục trì, từng bước nhảy tới trước tà tháp, nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên đó, nâng lên đôi chân trần mảnh khảnh của y, sau đó đem nửa nóng cực đại của mình tiến vào, thúc thật sâu.
Nhiệt khí ôn tuyền lan tỏa ra chung quanh, trong không khí ẩm ướt này, thân thể hai người lại đầm đìa mồ hôi.
Vân Phi Vũ cả người xụi lơ, tùy y nam nhân mỗi lúc va chạm càng mạnh mẽ, thân thể dần có chút không thể tiếp nhận nổi, đến khi nghe nam nhân gầm nhẹ một tiếng, cảm giác được chất lỏng nóng bỏng tràn vào cơ thể, y mệt mỏi nhắm mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ngọt ngào, tiến vào mộng đẹp.
(Mỹ nhân dục đồ: tranh vẽ người đẹp đang tắm)
Mái tóc đen nhánh ôn nhuận buông xuống giống như một mảnh tơ lụa xinh đẹp, đem thân thể hắn che đậy như ẩn như hiện trên làn da trắng nõn tựa tuyết, từng giọt nước trong suốt như ngọc chậm rãi hạ xuống, tham lam mà quyến luyến vuốt ve đường cong tuyệt mỹ. Dáng người thướt tha lại mềm dẻo ở hắn tùy ý đong đưa liền toát lên vẻ phong tình vô hạn, cũng không mất đi một phần nam tính mạnh mẽ….
“Quả nhiên là báu vật trời sinh!"Vân Phi Vũ không tự giác nuốt một ngụm nước miếng lại phát hiện phân thân bắt đầu run rẩy đứng lên, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người ghé vào bên ôn tuyền âm thầm cầu xin “đừng tới đây, đừng tới đây…."
Nhưng hiện thực lại không như vậy, luôn trái ngược cùng ý niệm của người ta, y càng không muốn có chuyện phát sinh, lão thiên gia lại cố tình thay y thực hiện.
“Suy nghĩ cái gì?" Hơi thở ấm áp lướt qua tai giống như tia chớp kích động, cảm giác tê dại xâm lấn, lan tràn khuếch tán mỗi lúc một rộng, thân thể càng ngày càng nóng cũng càng ngày càng mềm nhũn, hạ thân cũng hưng phấn bừng bừng, cứng rắn đứng lên.
“Không, cái gì cũng không nghĩ tới." Vân Phi Vũ có chút kích động, đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng, lại không lưu ý liền… mắc nghẹn.
“Khụ….khụ…khụ…"
“Đệ xem, ăn một chút điểm tâm cũng không cẩn thận." Nam nhân tiến lại gần, đưa tay vỗ nhẹ lưng y, sau đó lại đặt bát canh tới gần bên môi: “Nào, uống một chút cho xuôi."
Thiếu niên vội vàng uống hai ngụm nước canh, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có chút mệt mỏi dựa vào lòng nam nhân, lẳng lặng dựa dẫm.
Thân thể thân mật tiếp xúc khiến nhiệt độ cơ thể hai người hòa quyện vào nhau, không khí ám muội lan tràn.
Tư Vũ Thánh biết không nên như vậy, Tiểu Phi Vũ của hắn không thể tiếp nhận nổi yêu cầu mãnh liệt của mình, nhưng dục vọng ở hạ thân thiêu đốt nóng bỏng, muốn nhanh chóng tiến vào khám phá cơ thể thiếu niên, hắn có chút khống chế không nổi.
Cúi đầu hàm trụ hai phiến môi mềm mại, hút, liếm lộng, nghe thanh âm thiếu niên thở dốc, vươn tay vuốt ve khuôn ngực trơn nhẵn của y, xoa nắn hai khỏa hồng anh nổi lên trước ngực, nhẹ nhàng dỗ dành, men theo tấm lưng mảnh khảnh, một đường trượt tới giữa hai chân, nắm lấy dục vọng đang run rẩy của y, ôn nhu trêu đùa.
“Ân….Thánh…."
Tuy rằng được hầu hạ thực thoải mái, nhưng nếu phía sau không bị cự vật nóng bỏng kia cọ sát, Vân Phi Vũ nhất định sẽ thả lỏng thân thể thoải mái hưởng thụ, có điều y lại sợ hãi những chuyện sắp phát sinh. Nam nhân này khi làm chuyện đó thực sự điên cuồng, đến lúc này trong lòng y vẫn còn cảm giác sợ hãi, không dám hồi tưởng.
Đúng là ghét của nào trời trao của ấy, nam nhân nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Ta muốn đệ."
Sau đó khẩn cấp nâng mông y, lập tức tiến vào, cắm sâu tận gốc rễ.
“A…." Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị xô nghiêng về phía trước, nam nhân đỡ lấy y, hạ thân điên cuồng khuấy động.
Từng trận tê dại nhưng cũng kèm theo cảm giác mệt mỏi từ phía sau truyền tới, Vân Phi Vũ bị làm tới mức tức giận, cũng có phần buồn bã, rốt cuộc nam nhân này là yêu chính mình hay yêu thân thể này?
Thiếu niên lặng lẽ ghé vào thành dục trì, cổ họng không phát ra một chút thanh âm nào khiến nam nhân dần dần có chút bất an, hắn nhịn xuống dục hỏa đang bao quanh hạ thân, cúi đầu ghé bên tai y hỏi nhẹ: “Tiểu Vũ Nhi, đệ không muốn làm?"
Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi đã khiến cơn tức giận của Vân Phi Vũ lập tức bùng nổ: “Huynh làm cũng đã làm rồi, hiện tại mới chịu hỏi. Huynh muốn làm thì cứ hết sức đi, đè ta chết cũng được!"
Cho tới hiện tại y vẫn chưa bao giờ cảm thấy uất ức như vậy, cảm giác chua sót bắt đầu lan tràn trong lòng, kích thích tuyến lệ, thiếu niên gắt gao dấu khuôn mặt sau đôi bàn tay, không nhìn cũng chẳng để ý tới nam nhân, thầm nghĩ: “Làm đi, làm đi, ngày mai chờ nhặt xác ta cũng được!"
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nam nhân chậm rãi rút phân thân ra, cự vật kia vẫn trướng lớn như trước, nhưng tâm tình thiếu niên ảnh hưởng tới hắn, tuy rằng thân thể muốn tiếp tục nhưng hưng trí đã sớm tan biến không còn một mảnh.
“Thực xin lỗi, là ta sai lầm rồi, thực xin lỗi….." Tư Vũ Thánh đau lòng kéo y tới trước ngực. Hắn biết thiếu niên không thể thừa nhận nổi yêu cầu của mình, nhưng mỗi khi nhìn tới y, hắn liền không thể khống chế được bản thân, chỉ sợ rằng không hỏi đã tự tiện tiến tới, chắc chắn đã khiến y tổn thương tâm trí.
“Thực xin lỗi, là do ta không tốt, Tiểu Vũ Nhi không tức giận, không tức giận có được không? Sau này ta sẽ luôn nghe lời đệ. Đệ không muốn ta sẽ tuyệt đối không làm, đừng giận ta có được không?"
Nam nhân ôm chặt thiếu niên, giống như sợ y đột nhiên biến mất, gắt gao ôm, không dám buông tay.
Sau khi kích động, Vân Phi Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, nghĩ kỹ một chút, nam nhân này trừ những lúc làm chuyện đó liền trở nên điên cuồng, kỳ thật hắn vẫn luôn đối xử vô cùng ôn nhu với mình, là chính mình quá mức hẹp hòi mà thôi. Y không khỏi thở dài, thầm nghĩ: “Ta biến thành một người nhỏ nhen như vậy từ lúc nào vậy chứ, thật là giống nữ nhân….."
“Ta không sao."
Y đưa tay xoa nhẹ gương mặt nam nhân, tới khi thấy ánh mắt bi thương của người nọ, trong lòng không khỏi cứng lại, ngực ẩn ẩn đau, vỗ về đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ta không tức giận, ta hiểu Thánh muốn trái tim của ta, kỳ thực ta và Thánh đều giống nhau, bởi vì thích nên muốn giữ chặt, chúng ta đều giống nhau, được rồi, đừng làm vẻ mặt cầu xin đó nữa. Cười một cái đi, ta thực sự không giận huynh, ngoan, cười một cái đi mà."
Trong nháy mắt, cảm giác sẽ mất đi thiếu niên trước mắt khiến trong lòng Tư Vũ Thánh tràn ngập sợ hãi. Hiện tại nhìn vẻ mặt thiếu niên tươi cười vui vẻ, cảm xúc bùng cháy, hắn hung hăng áp lên đôi môi thiếu niên, liều mạng hút lấy, tựa hồ muốn nuốt y xuống bụng, chỉ có như vậy mới có thể vĩnh viễn không tách rời.
Cảm nhận được sự kích động của hắn, Vân Phi Vũ yên lặng đáp lại. Kỳ thực y cũng hiểu nam nhân dùng chuyện đó để biểu đạt tình yêu với mình, tuy rằng phương thức quá mức kịch liệt khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng hắn lại đem toàn bộ tâm ý bày ra trước mắt y như vậy, rốt cuộc hắn đã phải chịu cảm giác đau khổ tới mức nào? “Ta quả nhiên là một kẻ nhỏ nhen ngu ngốc!" Y âm thầm mắng chính mình.
Than nhẹ một tiếng, thiếu niên đưa tay xuống phía dưới của nam nhân, cầm lấy cự vật nóng bỏng. Y cảm nhận được nam nhân khẽ chấn động, môi hôn càng thêm kịch liệt.
Nụ hôn này quá dài… Khi Vân Phi Vũ bắt đầu nghĩ như vậy, đầu óc thiếu dưỡng khí cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng động tác trên tay vẫn chưa dừng lại, cảm giác được vật kia tiếp tục trướng đại trong tay, y lại tiếp tục gia tăng tốc độ. Rốt cuộc nam nhân cũng rời khỏi môi y, đem mặt chôn ở hõm vai y, thoải mái rồi lại thống khổ rên rỉ không khỏi khiến y lung lay ý trí.
“Ta…có phải đối xử với hắn quá khắc nghiệt hay không?" Vân Phi Vũ nghĩ, bàn tay ngừng lại một chút, nhìn nam nhân mê mang ngẩng đầu nhìn về phía mình, yêu thương nhất thời lan tràn khắp thân thể, một tay đẩy nam nhân tựa vào thành dục trì, cất bước ngồi lên thân thể hắn, tự nâng mông, nhắm ngay đỉnh cự vật nóng bỏng, chậm rãi ngồi xuống.
“Tiểu Phi Vũ? Ân…." Đột nhiên bị cảm giác ấm áp chặt chẽ vây quanh, nam nhân thoải mái rên rỉ thành tiếng, nhưng đôi mắt vẫn mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên, dục hỏa trong mắt càng thêm dày đặc.
Thân thể vẫn mềm nhũn mệt mỏi như trước, nhưng ăn một chút điểm tâm, ngâm mình trong ôn tuyền cũng giúp thiếu niên khôi phục không ít sức lực. Y tựa lên cổ nam nhân, bắt đầu chớp động cơ thể lên xuống.
Phân thân của nam nhân thật sự dị thường to lớn, khiến y có ý nghĩ khó tiếp nhận tất cả, có điều, sau khi tìm được vị trí thích hợp, y cảm giác phía sau truyền tới khoái cảm khác thường, dần dần lan tỏa toàn thân, cơ thể đong đưa cũng nhanh hơn, thanh âm rên rỉ nho nhỏ cũng theo trong miệng từ từ tràn ra.
“Tiểu Phi Vũ chủ động làm cùng ta?" Tư Vũ Thánh kinh ngạc, đồng thời cũng tràn ngập kinh hỉ, đôi tay nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, đem lực va chạm giữa hai người gia tăng thực lớn.
Nam nhân nghe thiếu niên rên rỉ mỗi lúc một mãnh liệt, đột nhiên ôm lấy thân thể y phi thân lên khỏi dục trì, từng bước nhảy tới trước tà tháp, nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên đó, nâng lên đôi chân trần mảnh khảnh của y, sau đó đem nửa nóng cực đại của mình tiến vào, thúc thật sâu.
Nhiệt khí ôn tuyền lan tỏa ra chung quanh, trong không khí ẩm ướt này, thân thể hai người lại đầm đìa mồ hôi.
Vân Phi Vũ cả người xụi lơ, tùy y nam nhân mỗi lúc va chạm càng mạnh mẽ, thân thể dần có chút không thể tiếp nhận nổi, đến khi nghe nam nhân gầm nhẹ một tiếng, cảm giác được chất lỏng nóng bỏng tràn vào cơ thể, y mệt mỏi nhắm mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ngọt ngào, tiến vào mộng đẹp.
Tác giả :
Cửu Viên