Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 2 - Chương 32: Bộ mặt thật
Ba người đứng trong một cái ngõ tắt nhỏ vắng vẻ, trong đó có một tên mập lùn cãi nhau với một kẻ cao gầy: “Trương Phong, ngươi đừng tưởng theo sát lão đại rồi được quyền ra oai với ta. Lần này là thay lão đại hành động, rõ ràng mắt thấy có thể bắt được tên tiểu tử kia đến nơi rồi lại bị ngươi cản lại, để cơ hội vuột mất, lúc trở về mà lão đại hỏi tội thì ta sẽ kể hết sự tình, đừng trách ta không báo trước."
“Đúng vậy, đúng vậy. Vừa rồi bốn phía không có người, thiếu chút nữa là có thể bắt cả hai tên tiểu tử kia rồi." Tên có vóc dáng xấu xí bên cạnh phụ họa.
“Hừ" Kẻ có tên là Trương Phong khinh thường liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Nếu không phải ta ngăn cản,chỉ sợ các ngươi mất đầu cũng không hiểu tại sao."
Hai người đồng thời rụt cổ, tên mập mạp biết Trương Phong thường xuyên đi theo lão đại, những chuyện này hắn biết nhiều hơn mình, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua: “Ít hù dọa lão tử thôi. Có cái gì mà lão tử chưa từng thấy qua, chỉ là một tên công tử nhà giàu thôi chứ sao. Chúng ta lăn lộn tại Thanh Châu thành này nhiều năm, còn có thể sợ hắn sao?"
“Nói ngươi không ngu ngốc quả thực không oan uổng chút nào." Trương Phong khinh thường liếc tên mập mạp: “Trang viên mà tên công tử kia bước vào gọi là gì, chủ nhân của nó là ai, các ngươi có biết không?"
“Không… không phải chỉ là một gia đình giàu có hay sao?" Tên mập mạp mạnh miệng nói
“Ha hả… trang viên của kẻ lắm tiền?" Trương Phong cười lạnh: “Đích thật là trang viên của kẻ có tiền, nhưng chủ nhân nơi này cũng không có đơn giản như vậy. Nơi này kêu Diệp Hương viên. Chủ nhân của trang viên này đến lão đại… không, đến cả vị thượng cấp của lão đại cũng không dám đắc tội. Các ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu cái đầu để chặt xuống?"
Tên mập mạp bị uy hiếp, không dám nói tiếp, tên thấp bé chớp đôi mắt nhỏ, cẩn thận hỏi: “Thực…thực sự lợi hại như vậy sao? Người đó rốt cuộc là nhân vật thế nào?"
“Tích Vô Nhai, các người đã từng nghe qua tên người này chưa?"
Hai người đồng thanh: “Phi… đừng tưởng chúng ta ngu ngốc. Võ lâm minh chủ ai lại không biết, thực khinh thường chúng ta mà."
Trương Phong cười giảo hoạt: “Biết vậy là tốt. Diệp Hương viên kia chính là phủ đệ của đương kim võ lâm minh chủ. Các ngươi có gan thì bước vào thử xem, trước tiên không nói tới việc lão đại sẽ xử trí các ngươi ra sao, chỉ sợ các ngươi không còn mạng mà trở lại."
Giải thích cho hai người xong, Trương Phong mở đôi mắt gian tà nhìn họ, thấy thần sắc hai người, không khỏi cười thầm.
Tên mập mạp nhận thấy sự đắc ý qua đôi mắt Trương Phong, đè nén cảm giác sợ hãi, lắp bắp nói: “Ngươi… không phải ngươi trêu đùa chúng ta đấy chứ, chắc vì hành động thất bại, làm lỡ đại sự của lão đại nên muốn chúng ta cùng gánh tội với ngươi… ngươi… ngươi đừng có mơ."
“Hừ. Các ngươi tin hay không thì tùy, muốn ở lại nơi này thì cứ việc. Ta thực không nghĩ ra các ngươi lại ngu ngốc như vậy." Nói xong, duỗi duỗi thắt lưng xoay người rời đi.
Hai người thấy thế, liếc nhau, theo sát hắn.
“Xem ra vẫn có kẻ thông minh. Ta tưởng tất cả các ngươi đều là loại ngu ngốc nha." Giọng điệu châm biếm vang lên trong ngõ nhỏ khiến ba người đang định rời đi bống nhiên cảm thấy kinh sợ.
“Ngươi là nha đầu theo cạnh vị công tử kia. Ngươi… ngươi… tại sao ngươi lại ở nơi này?" Trương Phong nhìn phía trước, không thể tưởng tượng nổi.
“A… đúng là nha đầu kia rồi. Ha ha… đúng lúc lắm, chúng ta đem nha đầu này trở về, sau đó có thể dụ tiểu công tử kia ra, đến lúc đó lão đại nhất định sẽ thưởng cho chúng ta." Tên mập mạp hưng phấn, nóng lòng muốn tiến lên, xem thường lời nói của Trương Phong, lôi kéo tên có vóc dáng nhỏ cùng hắn hành động.
“Các ngươi là đồ ngu sao?" Trương Phong thấy hai người định tiến lên, tuy rằng hai tên này thực sự khiến người ta chán ghét, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ăn chung một nồi cơm, mà nha đầu trước mắt hành động quỷ dị, chỉ sợ là nhân vật không tầm thường.
“Tại sao ngươi lại cản trở chúng ta?" Tên mập mạp hất tay hắn ra: “Nga, ta biết rồi, ngươi sợ chúng ta cướp mất công lao, sợ lão đại…"
“Câm miệng!" Trương Phong quát lên chói tai khiến tên mập mạp hoảng sợ, không đợi bọn họ lấy lại *** thần, hắn càng mắng lợi hại hơn: “Đi chung với hai tên các ngươi đúng là xui tám đời nhà ta mà, cái gì cũng không biết mà dám xông lên phía trước. Tại sao nha đầu kia lại biết chúng ta ở đây, nàng đến từ lúc nào, các ngươi có biết không? Bất ngờ xuất hiện trước mắt như thế này, các ngươi cảm thấy bình thường lắm sao?"
Hai người nhìn gương mặt không hề biến sắc của Bích Nha, lúc này mới bắt đầu thấy sợ hãi, run rẩy trốn sau lưng Trương Phong, nhưng mới lui về phía sau vài bước lại như tảng đá ngã nhào xuống.
Cho tới khi nghe được tiếng ‘lạch cạch’ của vật nặng rơi xuống mặt đất, Trương Phong vội vã quay đầu lại, chân tay rụng rời, bao cố gắng trấn định *** thần nãy giờ đều sụp đổ, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?" Cố gắng không ngã xuống, nhưng thân thể không tự kiềm chế mà run rẩy. Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, hai tên đồng bọn vừa lặng yên không dám động đậy đã bị tiểu nha đầu trước mắt ra tay một lần, cắt đứt yết hầu, một nhát chí tử, mà chính hắn còn không kịp nhìn thấy nàng động thủ.
“Ta? Ta chỉ là nha hoàn hầu cận của thiếu gia nhà ta mà thôi."
Bích Nha nghịch tiểu đao trong tay, đột nhiên bắn về phía hắn. Khi Trương Phong nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết, hắn nghe thấy phía sau ‘đinh’ một tiếng, mở mắt nhìn lại, chuôi đao mỏng như lá liễu không có cắm hoàn toàn vào tường, chỉ để lại một ánh sáng lạnh lẽo kề ngay bên cổ mình.
“An tâm, ta sẽ không giết ngươi." Bích Nha lạnh lùng nói: “Phải cho ngươi sống để trở về báo tin chứ. Ngươi là một người thông minh, ta tin ngươi biết phải làm sao, có đúng không?"
Nhìn chuôi đao phía sau, Trương Phong bị dọa sợ muốn chết, thầm nghĩ, nếu chuôi đao này bắn về phía yết hầu của mình… chỉ sợ sẽ xuyên thẳng qua. Vừa rồi bị ép tới đường cùng, hắn chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, hiện tại bị dọa tới mức này… đến dũng khí chờ chết hắn cũng không có, nhưng vừa nghe Bích Nha nói không giết mình, hắn lập tức quỳ xụp xuống đất, liên tục dập đầu.
“Ngươi trở về nói với Tân Tam, cho dù không có Tích gia che chở thì thiếu gia nhà ta cũng không phải là người hắn muốn cướp là cướp được. Hiểu chưa?"
“Vâng, vâng, vâng…"
Trương Phong vừa không ngừng dập đầu, vừa vội vã trả lời, cho tới khi hắn choáng váng đầu óc, chống đỡ không nổi mà ngước mắt nhìn lên, thở hổn hển một lúc lâu mới lặng lẽ đưa mắt nhìn chung quanh, phát giác tiểu nha đầu đã biến mất từ khi nào. Ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng, hắn cố gắng bò lên khỏi mặt đất, nghiêng ngả chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Khi hắn rời đi, Bích Nha lại xuất hiện, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong người ra, đổ chút bột phấn màu xanh lên hai cỗ thi thể trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, hai cỗ thi thể hóa thành tro bụi. Nàng dùng sức vỗ lên bức tường, tiểu đao bị hất trở lại, vươn hai ngón tay bắt lấy, sau đó lại nhét trở lại trong người, đưa mắt nhìn chung quanh, vừa lòng phủi tay, nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng bị đẩy ra: “Tiểu thư, ta đã về rồi."
Vân Phi Vũ từ trên giường bật dậy, giật mình nhìn ra cửa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nga, trở về là tốt rồi." Sau đó lại nằm xuống, bất nhã ngáy to.
Bích Nha thấy Vân Phi Vũ như vậy, không khỏi lắc đầu, bước vào hầu hạ y ngủ, sau đó nhẹ nhàng khép cửa.
“Chủ nhân." Trong tiểu viện được tường vây cao vút vây kín, một nam tử mặc y phục màu lam quỳ gối trước mặt Mạc Bạch.
“Đã trở về?" Mạc Bạch phất phất tay, ý bảo hắn đứng lên.
“Phải." Nam tử đứng lên, bước sang một bên.
“Hôm nay nàng ra ngoài làm những gì?"Mạc Bạch nhìn về phía hắn.
“Vân tiểu thư…"
Nam tử nói không ngừng, ước chừng nửa canh giờ (một tiếng) sau, Mạc Bạch nghe hết sự tình liền nhíu mày.
“Ngươi nói là tên Tân Tam kia bắt ép Vân tiểu thư theo hắn?"
“Đúng vậy, sau đó lại được Nghiêm nhị công tử cứu."
“………."
“Được, ta đã biết, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, thuận tiện kêu Dạ Lan đổi chỗ cho ngươi."
“Tuân mệnh."
Nam tử xoay người, nháy mắt biến mất khỏi tiểu viện, Tiểu Hổ Tử từ phòng trong bước ra: “Sư phụ, việc của tên Tân Tam này cứ buông lỏng không ai quản lý như vậy sao?"
Mạc Bạch vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu: “Một tên Tân Tam thì không là gì, chủ yếu là đám quan viên triều đình đứng sau lưng hắn. Việc này còn phải chờ công tử trở về định đoạt."
“Vậy nếu Vân tiểu thư lại ra ngoài, không phải rất nguy hiểm sao?"
“Sao vậy? Ngươi lo lắng cho nàng?" Mạc Bạch khẽ cười, sủng nị (yêu chiều) xoa đầu hắn: “An tâm, có Dạ theo bọn họ, không sao đâu."
Tiểu Hổ Tử nghiêng đầu sang một bên tránh bàn tay của y, gương mặt hồng hồng: “Con không phải tiểu hài tử."
Mạc Bạch khẽ giật mình, cười ha hả, buông cánh tay xuống: “Được được được, ngươi không phải tiểu hài tử, nhưng ngươi không được phép nhúng tay vào việc của Vân tiểu thư."
“Hừ, con không cần." Tâm tư bị người khác nói ra, Tiểu Hổ Tử nhăn nhó mặt chạy vào phòng trong. Mạc Bạch mỉm cười lắc đầu, sau đó cũng theo vào.
“Đúng vậy, đúng vậy. Vừa rồi bốn phía không có người, thiếu chút nữa là có thể bắt cả hai tên tiểu tử kia rồi." Tên có vóc dáng xấu xí bên cạnh phụ họa.
“Hừ" Kẻ có tên là Trương Phong khinh thường liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Nếu không phải ta ngăn cản,chỉ sợ các ngươi mất đầu cũng không hiểu tại sao."
Hai người đồng thời rụt cổ, tên mập mạp biết Trương Phong thường xuyên đi theo lão đại, những chuyện này hắn biết nhiều hơn mình, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua: “Ít hù dọa lão tử thôi. Có cái gì mà lão tử chưa từng thấy qua, chỉ là một tên công tử nhà giàu thôi chứ sao. Chúng ta lăn lộn tại Thanh Châu thành này nhiều năm, còn có thể sợ hắn sao?"
“Nói ngươi không ngu ngốc quả thực không oan uổng chút nào." Trương Phong khinh thường liếc tên mập mạp: “Trang viên mà tên công tử kia bước vào gọi là gì, chủ nhân của nó là ai, các ngươi có biết không?"
“Không… không phải chỉ là một gia đình giàu có hay sao?" Tên mập mạp mạnh miệng nói
“Ha hả… trang viên của kẻ lắm tiền?" Trương Phong cười lạnh: “Đích thật là trang viên của kẻ có tiền, nhưng chủ nhân nơi này cũng không có đơn giản như vậy. Nơi này kêu Diệp Hương viên. Chủ nhân của trang viên này đến lão đại… không, đến cả vị thượng cấp của lão đại cũng không dám đắc tội. Các ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu cái đầu để chặt xuống?"
Tên mập mạp bị uy hiếp, không dám nói tiếp, tên thấp bé chớp đôi mắt nhỏ, cẩn thận hỏi: “Thực…thực sự lợi hại như vậy sao? Người đó rốt cuộc là nhân vật thế nào?"
“Tích Vô Nhai, các người đã từng nghe qua tên người này chưa?"
Hai người đồng thanh: “Phi… đừng tưởng chúng ta ngu ngốc. Võ lâm minh chủ ai lại không biết, thực khinh thường chúng ta mà."
Trương Phong cười giảo hoạt: “Biết vậy là tốt. Diệp Hương viên kia chính là phủ đệ của đương kim võ lâm minh chủ. Các ngươi có gan thì bước vào thử xem, trước tiên không nói tới việc lão đại sẽ xử trí các ngươi ra sao, chỉ sợ các ngươi không còn mạng mà trở lại."
Giải thích cho hai người xong, Trương Phong mở đôi mắt gian tà nhìn họ, thấy thần sắc hai người, không khỏi cười thầm.
Tên mập mạp nhận thấy sự đắc ý qua đôi mắt Trương Phong, đè nén cảm giác sợ hãi, lắp bắp nói: “Ngươi… không phải ngươi trêu đùa chúng ta đấy chứ, chắc vì hành động thất bại, làm lỡ đại sự của lão đại nên muốn chúng ta cùng gánh tội với ngươi… ngươi… ngươi đừng có mơ."
“Hừ. Các ngươi tin hay không thì tùy, muốn ở lại nơi này thì cứ việc. Ta thực không nghĩ ra các ngươi lại ngu ngốc như vậy." Nói xong, duỗi duỗi thắt lưng xoay người rời đi.
Hai người thấy thế, liếc nhau, theo sát hắn.
“Xem ra vẫn có kẻ thông minh. Ta tưởng tất cả các ngươi đều là loại ngu ngốc nha." Giọng điệu châm biếm vang lên trong ngõ nhỏ khiến ba người đang định rời đi bống nhiên cảm thấy kinh sợ.
“Ngươi là nha đầu theo cạnh vị công tử kia. Ngươi… ngươi… tại sao ngươi lại ở nơi này?" Trương Phong nhìn phía trước, không thể tưởng tượng nổi.
“A… đúng là nha đầu kia rồi. Ha ha… đúng lúc lắm, chúng ta đem nha đầu này trở về, sau đó có thể dụ tiểu công tử kia ra, đến lúc đó lão đại nhất định sẽ thưởng cho chúng ta." Tên mập mạp hưng phấn, nóng lòng muốn tiến lên, xem thường lời nói của Trương Phong, lôi kéo tên có vóc dáng nhỏ cùng hắn hành động.
“Các ngươi là đồ ngu sao?" Trương Phong thấy hai người định tiến lên, tuy rằng hai tên này thực sự khiến người ta chán ghét, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ăn chung một nồi cơm, mà nha đầu trước mắt hành động quỷ dị, chỉ sợ là nhân vật không tầm thường.
“Tại sao ngươi lại cản trở chúng ta?" Tên mập mạp hất tay hắn ra: “Nga, ta biết rồi, ngươi sợ chúng ta cướp mất công lao, sợ lão đại…"
“Câm miệng!" Trương Phong quát lên chói tai khiến tên mập mạp hoảng sợ, không đợi bọn họ lấy lại *** thần, hắn càng mắng lợi hại hơn: “Đi chung với hai tên các ngươi đúng là xui tám đời nhà ta mà, cái gì cũng không biết mà dám xông lên phía trước. Tại sao nha đầu kia lại biết chúng ta ở đây, nàng đến từ lúc nào, các ngươi có biết không? Bất ngờ xuất hiện trước mắt như thế này, các ngươi cảm thấy bình thường lắm sao?"
Hai người nhìn gương mặt không hề biến sắc của Bích Nha, lúc này mới bắt đầu thấy sợ hãi, run rẩy trốn sau lưng Trương Phong, nhưng mới lui về phía sau vài bước lại như tảng đá ngã nhào xuống.
Cho tới khi nghe được tiếng ‘lạch cạch’ của vật nặng rơi xuống mặt đất, Trương Phong vội vã quay đầu lại, chân tay rụng rời, bao cố gắng trấn định *** thần nãy giờ đều sụp đổ, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?" Cố gắng không ngã xuống, nhưng thân thể không tự kiềm chế mà run rẩy. Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, hai tên đồng bọn vừa lặng yên không dám động đậy đã bị tiểu nha đầu trước mắt ra tay một lần, cắt đứt yết hầu, một nhát chí tử, mà chính hắn còn không kịp nhìn thấy nàng động thủ.
“Ta? Ta chỉ là nha hoàn hầu cận của thiếu gia nhà ta mà thôi."
Bích Nha nghịch tiểu đao trong tay, đột nhiên bắn về phía hắn. Khi Trương Phong nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết, hắn nghe thấy phía sau ‘đinh’ một tiếng, mở mắt nhìn lại, chuôi đao mỏng như lá liễu không có cắm hoàn toàn vào tường, chỉ để lại một ánh sáng lạnh lẽo kề ngay bên cổ mình.
“An tâm, ta sẽ không giết ngươi." Bích Nha lạnh lùng nói: “Phải cho ngươi sống để trở về báo tin chứ. Ngươi là một người thông minh, ta tin ngươi biết phải làm sao, có đúng không?"
Nhìn chuôi đao phía sau, Trương Phong bị dọa sợ muốn chết, thầm nghĩ, nếu chuôi đao này bắn về phía yết hầu của mình… chỉ sợ sẽ xuyên thẳng qua. Vừa rồi bị ép tới đường cùng, hắn chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, hiện tại bị dọa tới mức này… đến dũng khí chờ chết hắn cũng không có, nhưng vừa nghe Bích Nha nói không giết mình, hắn lập tức quỳ xụp xuống đất, liên tục dập đầu.
“Ngươi trở về nói với Tân Tam, cho dù không có Tích gia che chở thì thiếu gia nhà ta cũng không phải là người hắn muốn cướp là cướp được. Hiểu chưa?"
“Vâng, vâng, vâng…"
Trương Phong vừa không ngừng dập đầu, vừa vội vã trả lời, cho tới khi hắn choáng váng đầu óc, chống đỡ không nổi mà ngước mắt nhìn lên, thở hổn hển một lúc lâu mới lặng lẽ đưa mắt nhìn chung quanh, phát giác tiểu nha đầu đã biến mất từ khi nào. Ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng, hắn cố gắng bò lên khỏi mặt đất, nghiêng ngả chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Khi hắn rời đi, Bích Nha lại xuất hiện, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong người ra, đổ chút bột phấn màu xanh lên hai cỗ thi thể trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, hai cỗ thi thể hóa thành tro bụi. Nàng dùng sức vỗ lên bức tường, tiểu đao bị hất trở lại, vươn hai ngón tay bắt lấy, sau đó lại nhét trở lại trong người, đưa mắt nhìn chung quanh, vừa lòng phủi tay, nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng bị đẩy ra: “Tiểu thư, ta đã về rồi."
Vân Phi Vũ từ trên giường bật dậy, giật mình nhìn ra cửa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nga, trở về là tốt rồi." Sau đó lại nằm xuống, bất nhã ngáy to.
Bích Nha thấy Vân Phi Vũ như vậy, không khỏi lắc đầu, bước vào hầu hạ y ngủ, sau đó nhẹ nhàng khép cửa.
“Chủ nhân." Trong tiểu viện được tường vây cao vút vây kín, một nam tử mặc y phục màu lam quỳ gối trước mặt Mạc Bạch.
“Đã trở về?" Mạc Bạch phất phất tay, ý bảo hắn đứng lên.
“Phải." Nam tử đứng lên, bước sang một bên.
“Hôm nay nàng ra ngoài làm những gì?"Mạc Bạch nhìn về phía hắn.
“Vân tiểu thư…"
Nam tử nói không ngừng, ước chừng nửa canh giờ (một tiếng) sau, Mạc Bạch nghe hết sự tình liền nhíu mày.
“Ngươi nói là tên Tân Tam kia bắt ép Vân tiểu thư theo hắn?"
“Đúng vậy, sau đó lại được Nghiêm nhị công tử cứu."
“………."
“Được, ta đã biết, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, thuận tiện kêu Dạ Lan đổi chỗ cho ngươi."
“Tuân mệnh."
Nam tử xoay người, nháy mắt biến mất khỏi tiểu viện, Tiểu Hổ Tử từ phòng trong bước ra: “Sư phụ, việc của tên Tân Tam này cứ buông lỏng không ai quản lý như vậy sao?"
Mạc Bạch vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu: “Một tên Tân Tam thì không là gì, chủ yếu là đám quan viên triều đình đứng sau lưng hắn. Việc này còn phải chờ công tử trở về định đoạt."
“Vậy nếu Vân tiểu thư lại ra ngoài, không phải rất nguy hiểm sao?"
“Sao vậy? Ngươi lo lắng cho nàng?" Mạc Bạch khẽ cười, sủng nị (yêu chiều) xoa đầu hắn: “An tâm, có Dạ theo bọn họ, không sao đâu."
Tiểu Hổ Tử nghiêng đầu sang một bên tránh bàn tay của y, gương mặt hồng hồng: “Con không phải tiểu hài tử."
Mạc Bạch khẽ giật mình, cười ha hả, buông cánh tay xuống: “Được được được, ngươi không phải tiểu hài tử, nhưng ngươi không được phép nhúng tay vào việc của Vân tiểu thư."
“Hừ, con không cần." Tâm tư bị người khác nói ra, Tiểu Hổ Tử nhăn nhó mặt chạy vào phòng trong. Mạc Bạch mỉm cười lắc đầu, sau đó cũng theo vào.
Tác giả :
Cửu Viên