Tiểu Thư Bụi Đời
Chương 35 C35 35. Xã Hội Náo Loạn
Mai Chi lên tiếng ngắt lời Đại Hổ đang nổi giận bừng bừng. Cô gật đầu thay lời chào anh Mạnh và tiến nhanh ra cửa. Đại Hổ thấy cô rời đi cũng vội đuổi theo. Ở đây gầm rú cũng chẳng làm được gì.
- Chị Hai, chẳng lẽ mình phải khoanh tay ngồi chờ?
Thấy Mai Chi im lặng suốt đường về. Đại Hổ lên tiếng hỏi khi vừa về đến quán Sơn Nhất.
- Tư Béo, truyền lệnh đến Ma Bư, trong 2 ngày tiểu đổi 228 phải gieo nghi vấn về nguyên nhân xảy ra chiến tranh trong lòng dân chúng.
- Chị không nhờ anh Mạnh giúp đỡ? Nhóm anh ta có thể truyền đơn cho mình....
- Hoàng Nam làm việc rất cẩn thận. Một khi anh ấy đã có kế hoạch tác chiến tỉ mỉ, không thể có chuyện bị mắc bẫy một cách dễ dàng như vậy. Chỉ một lời giải thích: có kẻ phản bội trong Quân tự lập kháng chiến. Lần này chúng ta phải dựa vào sức mình.
Lời phân tích ngắn gọn của Mai Chi làm mọi người chuyển từ bất ngờ sang khâm phục. Mặc dù lui mình đứng sau Hoàng Nam nhưng cô lúc nào cũng có thể thay anh nắm vị trí thủ lĩnh.
Cuộc sống yên ả mà sôi sục, ai nấy đều biết việc mình phải làm.
Trong văn phòng của tờ báo số 307, chủ tòa soạn Năm Hào nhìn Mai Chi không chớp mắt. Cô gái trước mặt trẻ măng mà sao cái nhìn lạnh lẽo đó cứ làm mồ hôi của hắn túa ra như nước. Ngón tay thon dài của cô gõ gõ theo nhịp kim đồng hồ làm hắn phải nhẩm đếm giây phút yên lành cuối cùng.
- Đại Hổ, chúng ta đi.
Bất thình lình Mai Chi đứng dậy, xoay người ra cửa.
- Dừng lại, cô không thể cứ thế mà đi!
- Tôi tưởng ông đã quyết định.
- Cô làm khó cho tôi quá.
- Sao lại khó? Quyền quyết định nằm trong tay ông. Gia đình hay sự nghiệp, tùy ông chọn. Quá dễ!
Dễ cái con khỉ! Ông Năm Hào cay đắng nhìn Mai Chi rồi lại nhìn mấy tấm hình trên bàn. Trong đầu hắn hiện rõ mồn một cảnh đêm đó ở quán Sơn Nhất. Lúc đó hắn mới lên chức, bọn nịnh tay, bợ chân cứ nhất quyết kéo hắn đến đó để nhậu ăn mừng. Sau khi ăn uống no say, không biết từ đầu xuất hiện một đàn mỹ nhân khiêu gợi đến trần trụi. Thử hỏi có thằng ngu nào lại từ chối sự hầu hạ của mấy người đẹp?
Cứ tưởng những gì xảy ra ở đó thì sẽ mãi chôn vùi ở đó. Vậy mà hôm nay người phụ nữ trước mặt lại lôi ra được mấy tấm ảnh lúc đó. Sức quyến rũ của cô mạnh gấp mấy lần các cô gái lần trước nhưng lúc này ông Năm Hào không còn một tí hứng thú nào.
Người phụ nữ này chỉ muốn hắn đăng bài viết của cô lên trang nhất để đổi lại cuộn phim. Nhưng làm sao được. Bài viết muốn bóc bới nguyên nhân của chiến tranh vừa kết thúc. Vết thương chưa lành sẹo mà đã muốn khoét sâu. Nếu hắn cho đăng, chắc chắn chính phủ sẽ sờ gáy. Nhưng nếu không làm, bà vợ hay ghen ở nhà sẽ nhận được những tấm hình này. Hắn leo lên được cái chức này cũng là nhờ cha vợ chống đỡ. Không muốn gia đình tan nát nhưng hắn cũng muốn bám lấy cái tòa soạn này. Thử hỏi hắn phải làm thế nào?
- Nếu tôi là ông, tôi chỉ giữ những thứ đã nắm chắc trong tay, chứ không cần những thứ xa vời, vọng tưởng.
"Rầm!" Ông Năm Hào đập bàn đứng dậy.
- Được rồi, tôi đồng ý với cô.
- Sau tờ báo ngày mai, cuộn phim và mấy tấm hình này là của ông.
Dứt lời, Mai Chi vứt lại cái nhìn lạnh nhạt rồi đi thẳng ra cửa.
Ngày hôm sau, chưa tới 7 giờ sáng đã văng vẳng tiếng rao báo.
- Nóng hổi, tin nóng hổi!... Tại sao chiến tranh đã xảy ra? Ai đứng sau chuyện này? Ai phải chịu trách nhiệm cho sự mất mát của chúng ta?... Trong đây nói hết. Mua nhanh để biết, mua nhanh để biết...
Trong một buổi sáng, tất cả các tờ báo đều bị bán hết. Ngọn lửa nghi ngờ về chuyện này đã âm ỉ từ mấy ngày trước nay như bị châm ngòi. Người dân truyền tay nhau tờ báo, bàn luận sôi nổi. Sóng ngầm giận dữ sục sôi nhiều nơi. Tất cả đều có nguyên nhân! Những người nắm bí mật này đang nằm trong tay chính quyền. Dân chúng muốn nghe lời giải thích từ những người đó.
Người dân nối đuôi nhau xuống đường yêu cầu chính phủ thả người. Đồn cảnh sát, cơ quan hành chính... bị bao vây. Trụ sở báo 307 bị thành phần kích động tràn vào đập phá. Hàng loạt cửa kính bị đá ném vỡ. Tên chủ tòa soạn bị la ó, yêu cầu phải khai ra thông tin.
Nhìn từ xa ông Năm Hào vừa được cảnh sát bảo vệ, vừa bị lôi đi xềnh xệch, Tư Còm quay sang hỏi Mai Chi.
- Chị Hai không muốn cứu hắn?
- Có làm có chịu.
Lạnh lùng, cô quay người bước đi. Chuyện bao đồng cô không quản.