Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?
Chương 4: Người một nhà

Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 4: Người một nhà

Mẹ con Lâm gia đi theo phía sau Kỉ Vân Khởi, thằng hướng phòng bao. Mẹ Lâm một mặt đi, một mặt nói thầm: “Làm cái gì mà một cửa tiệm bánh ngọt còn có phòng bao, làm như là khách sạn ăn cơm vậy".

Lâm Mạt Nhiên đi theo kéo kéo ống tay áo của bà, ý bảo bà nói nhỏ thôi, nhưng cũng không nhịn được nhìn xung quanh. Đây là cửa hàng bánh ngọt lớn nhất mà cô gặp, không chỉ có phía trước là đại sảnh rộng rãi sáng sủa, khách ngồi đầy, mặt sau là một lối đi, còn có không ít phòng bao. Thay bằng nói đây là một cửa hàng bánh ngọt, thì chẳng bằng gọi đây là một nhà hàng, một nhà hàng chuyên bán món điểm tâm ngọt.

Hương thơm đặc hữu của bánh ngọt tràn ngập khắp hành lang, khiến cho Lâm Mạt Nhiên nướng miếng chảy ròng, cả người đều lâng lâng hưng phấn, cảm thấy nếu có thể ở lại đây cả đời thì có bao nhiêu hạnh phúc.

Thoạt nhìn Kỉ Vân Khởi là Hoa Kiều, làm sao có thể ở lại đây ?

Ngẩng đầu nhìn xem Kỉ Vân Khởi đi ở phía trước, dáng người cao to, khung xương nhỏ, vừa thấy thì giống như một nữ nhân. Tuy rằng có một đầu tóc ngắn, nhưng hồi tưởng lại khuôn mặt kia của hắn, thật đúng là làm cho người ta không phân biệt được là nam hay nữ. Lại nói, hai anh em họ Kỉ cô đều đã gặp, tuy đều thuộc dạng soái ca người gặp người thích, nhưng so sánh với nhau, Kỉ Vân Thâm rõ ràng có hương vị đàn ông hơn một chút. Mĩ mạo của hai người kia tựa hồ là bất đồng phong cách.

Nếu nói Kỉ Vân Thâm xinh đẹp theo kiểu đàn ông xinh đẹp, suất khi mang theo vài phần kiều mỵ. Thì tên đàn ông trước mặt này, rõ ràng chính là đẹp theo kiểu phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan nhu hòa, rõ ràng là mang một bộ dáng cô gái thanh thuần. Nếu không biết hắn là đàn ông, thật đúng là sẽ không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi anh là đàn ông sao?". Vấn đề là như vậy đấy!

Người kia sao có thể chạy đến đây? Hắn không phải nên trở về Mĩ rồi sao, sao lại ở cửa hàng bánh ngọt làm gì? Lâm Mạt Nhiên cẩn thận đánh giá bóng dáng Kỉ Vân Khởi, thấy hắn một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhìn sao cũng thấy giống các siêu sao trên tạp chí, thế nào cũng không thể đưa hắn cùng với quầy bánh ngọt rực rỡ lại mê người bên ngoài kia đánh đồng cùng một chỗ được.

Ngay tại thời điểm Lâm Mạt Nhiên còn đang vùi đầu suy tư, Kỉ Vân Khởi vẫn đi phía trước bỗng dưng dừng lại. Lâm Mạt Nhiên không chú ý, không kịp dừng lại liền tiến lên trước vài bước, đầu liền trực tiếp đập vào ván cửa, phát ra một tiếng “Đông".

Kỉ Vân Khởi người này nhất định là cố tình, còn không tiếng động vụng trộm cười cười, nói: “tôi còn chưa mở cửa, không cần gấp". Lâm Mạt Nhiên xấu hổ vô cùng, hắn nói thế kia chẳng khác nào cười nhạo cô bị đồ ăn ngon hấp dẫn đến mức không để ý gì.

Mẹ Lâm kéo con gái, không hờn giận trừng mắt, liếc nhìn Kỉ Vân Khởi một cái, chủ động đẩy cửa ra, đi vào. Kỉ Vân Khởi cũng không để ý, tính tình tốt theo phía sau, thậm chí chủ động giúp mẹ Lâm kéo ghế dựa ra, một bộ dáng rất có giáo dưỡng. Chờ sau khi ba người đều ngồi xuống, mới mở ra máy tính trên tường, chỉ vào thực đơn nói: “Lâm tiểu thư muốn ăn gì, không cần khách khí. Dì có muốn ăn điểm tâm nhẹ gì đó hay không?"

Mẹ Lâm bị chu đáo của Kỉ Vân Khởi khiến cho có điểm ngại ngùng, hắn tự nhiên hào phóng, càng phóng đại bà dường như lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngượng ngùng cười cười, đem trọng trách gọi món ném tới tay con gái. Lâm Mạt Nhiên lật từng trang thực đơn, bị những hình ảnh xinh đẹp trên màn hình khiến cho tâm viên ý mãn, món nào cũng đều tiếc, thực sự có loại xúc động, muốn đem cả gian cửa hàng bánh ngọt đều mua về.

“Nếu cô chưa lựa chọn được, tôi có thể cho cô một chút ý kiến". Kỉ Vân Khởi thấy Lâm Mạt Nhiên lăn qua lộn lại, ngón tay đều ở trên màn hình xoa vài cái, cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn chọn cái gì, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Không cần, không cần, tôi tự mình chọn cũng được." Lâm Mạt Nhiên khoát tay, đã muốn quên đi sự tình xấu hổ lúc nãy.

Mẹ Lâm biết tính con gái, cũng không thúc giục cô, nhưng thật thật ra đối với người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện này cảm thấy có chút hứng thú, dùng ánh mắt nghiêm khắc của mẹ vợ chọn con rể mà soi mói nửa ngày, thật sự không tìm ra hắn có khuyết điểm gì, ngược lại càng xem càng vừa lòng, càng xem càng có cảm giác con gái mình không xứng với hắn. Đứa nhỏ xuất sắc như vậy, lại là từ Mĩ trở về, gia cảnh cũng tốt, vô luận đưa cho nhà kẻ nào có tiền có gia sản làm con rể, cũng không xuống giá, ngược lại lại khiến đối phương được rạng rỡ không ít.

Nhìn nhìn con gái nhà mình ở bên cạnh, mẹ Lâm lần đầu tiên ý thức được, con nhóc nhà mình nên giảm béo. Cùng với Kỉ Vân Khởi có vẻ gầy yếu, Lâm Mạt Nhiên không phải là đầy đặn nữa, mà căn bản là quá béo. Đầu năm nay, tất cả đều nói tiêu chuẩn thể trọng là: gầy mới là vương đạo. Tất cả quần áo xinh đẹp cũng đều là thiết kế cho người gầy, cô gái béo mặc vào, nguyên bản là quần áo đẹp, cũng lập tức biến dạng, trở thành xấu. Bà trước kia không biết dáng người con gái mình có vấn đề gì, cảm thấy cô ăn được ngủ được, khỏe mạnh mới là đạo lý đúng đắn. Hiện tại đến thời điểm muốn lấy chồng, nhìn những cô gái giống như trang giấy trên đường cái, thế này mới phát hiện, dáng người của con gái nhà mình thật sự chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: Béo!

Đem cô so sánh với Kỉ Vân Khởi đang ngồi ở bên cạnh xem, bề ngang cơ hồ là sắp gấp đôi hắn, đây cũng không phải là một chuyện tốt đâu.

Nghĩ đến đây, mẹ Lâm không khỏi có chút căm tức, vuốt nhẹ tay con gái ởbên kia vẫn đang vội vàng chọn món, thấp giọng nói: “Tùy tiện gọi một ít thì tốt rồi, ăn ít thôi."

Lâm Mạt Nhiên đã nhiều năm không nghe mẹ cô khuyên ăn ít đi, có chút ngạc nhiên, tay dừng lại ở giữa không trung, có chút ngây ngẩn cả người. Kỉ Vân Khởi xoay người đi ho nhẹ một tiếng, cưỡng chế xúc động muốn cười, khách khí nói: “Không sao đâu, con mời khách mà, dì Lâm không cần khách khí. Lại nói, chúng ta hiện tại cũng xem như là thân thích, không phải sao ?"

Thân thích ? Mẹ Lâm đem phương diện này cẩn thận tính toán, nghĩ cũng nên thôi, tính đứng lên, hai nhà cũng thật có quan hệ thân thích, chính là quan hệ này có chút xa. Hơn nữa, ở trong lòng bà lý giải, cũng không tưởng cùng Kỉ Vân Khởi này kết thân thích, bà càng hy vọng có thể đem hắn thành con rể mình, thành người một nhà.

“Đúng vậy, đúng vậy, cũng là người một nhà. Bội Bội nhà chúng ta gả cho anh con, chúng ta cũng tính là người một nhà rồi. Dì đây cũng không khách khí với con, dì phải gọi con là gì đây, gọi là Tiểu Kỉ ?"

Thời điểm Kỉ Vân Khởi ở nước ngoài, người khác đều gọi hắn bằng tên tiếng anh, hồi đầu nghe xưng hô theo cách Trung Quốc, có chút không quen. Bất quá hắn cũng chưa nói gì, gật đầu cam chịu cái tên “tiểu Kỉ" này.

“Dì nói này Tiểu Kỉ, con làm sao lại ở trong này ? cũng đến mua này nọ ?"

Kỉ Vân Khởi nghĩ rằng, dì chẳng lẽ không thấy được, con là từ sau quầy đi ra, vì thế hắn liền lắc đầu cười nói: “Không, con ở trong này làm công".

“Làm công? con không phải mới từ Mĩ về sao ?" Mẹ Lâm đối với đáp án này, hiển nhiên có điểm giật mình.

“Đúng vậy, vừa trở về, cho nên tìm trước một nơi để làm việc. Con chuẩn bị nhân cơ hội lần này, ở Trung Quốc nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

“Công ty của anh trai con không nhỏ, con như thế nào không đi hỗ trợ hắn ?"

“Đó là công ty của anh trai con, không có quan hệ với con. Huống chi, con đối với loại hình kinh doanh của hắn cũng không cảm thấy hứng thú".

Mẹ Lâm có chút theo không kịp tư duy của Kỉ Vân Khởi, dựa theo suy nghĩ của bà, anh trai mở công ty, em trai không lý do gì sẽ là kẻ nghèo nàn, nếu không thì, đến công ty làm một chức vụ quản lý nào đó cũng được. Làm sao mà anh trai có nhà lầu xe hơi chạy, em trai lại ở một cửa hàng bánh ngọt làm công? Điều này thực không phù hợp với tình hình trong nước hiện nay mà.

“Chẳng lẽ con không nghĩ cùng với anh con, đem công ty làm lớn hơn ?"

Kỉ Vân Khởi khôngnghe ra được mẹ Lâm là ý tại ngôn ngoại, hắn dùng cách suy nghĩ của người Mĩ mà trả lời: “Công ty là anh con một mình gây dựng, con không có cổ phần. Đó là hắn cảm thấy hứng thú, con cũng không phải là chuyên gia về lĩnh vực này, không giúp được hắn. Nếu hắn thật sự cần, thì hẳn là nên mời nhân tài chuyên nghiệp khác."

Cái tên tiểu tử này, mẹ Lâm càng thêm buồn bực. Con rể rùa vàng này, sao cùng với tưởng tượng của bà có chút không giống. Nói như vậy, hắn kỳ thật cũng không có tiền như bà tưởng? Thậm chí ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có ? Nghĩ đến đây, mẹ Lâm có chút nhụt chí, quả nhiên, đẹp trai không là chưa đủ. Xinh đẹp không thể làm cơm ăn, trong túi còn phải có tiền mới được. Bằng không, đàn ông xinh đẹp thì cũng chỉ có thể để trang trí thôi.

Hứng thú của bà đối với Kỉ Vân Khởi, nhất thời nhỏ đi rất nhiều. Giống với suy nghĩ của các bà mẹ khác ở Trung Quốc, yêu cầu của mẹ Lâm không được tính là cao, bộ dạng của con rể là thứ yếu, mấu chốt là, có công việc tốt, kiếm được nhiều tiền. Mặc dù không thể giống chồng của Bội Bội có gia tài bạc triệu, ít nhất cũng phải là nhà tiểu khang mới được. Chung quy cũng không thể đem con gái mình gả cho hắn rồi cùng hắn ăn không khí chứ.

Nhưng nếu cứ thế liền buông tha, mẹ Lâm lại có chút luyến tiếc. Dù sao mớihàn huyên vài câu như vậy, gia thế của Kỉ Vân Khởi đến tột cùng là bao nhiêu, cũng không thể nói rõ ràng được. Vạn nhất người ngoại quốc bọn họ chính là như vậy, không thích khoe khoang tiền của, thích thể nghiệm cuộc sống làm công, không vì kiếm tiền mà chỉ vì vui vẻ ?

Mẹ Lâm cảm thấy, đối với bối cảnh thân gia Kỉ Vân Khởi này, bà có trách nhiệm phải điều tra lại. Vì thế, bà giả bộ như vừa đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng dậy muốn cáo từ. Lâm Mạt Nhiên thấy mẹ phải đi có chút sốt ruột, lôi kéo tay bà hỏi: “Làm sao vậy, còn chưa ăn cái gì mà ?"

“Mẹ đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng, cần phải đến ngân hàng một chuyến. Con lưu lại từ từ ăn, dù sao các con tuổi trẻ cũng có nhiều chủ đề để nói, một bà già như mẹ chen ở giữa làm bóng đèn, làm hại các con không được tự nhiên."

“A?" Lâm Mạt Nhiên vẻ mặt mờ mịt, trong đầu cô còn đang tràn đầy bánh ngọt, đối với phản ứng đột nhiên của mẹ Lâm có chút không hiểu ra sao. NhưngKỉ Vân Khởi thật ra chỉ cần liếc mắt một cái là đã xem thấu được ý đồ của mẹ Lâm, biết bà cố ý lưu lại không gian riêng cho hắn và con gái, cũng không vạch trần, rất lễ phép đứng lên, đưa mẹ Lâm đến cửa, sau đó mới đóng cửa lại, dựa vào cạnh cửa nhàn nhã đứng, hai tay ôm trước ngực, hứng trí nhìn Lâm Mạt Nhiên, cười nói: “Tốt lắm, rốt cục chỉ còn lại hai chúng ta".

“Lời này của anh là có ý gì?" mãi cho đến khi mẹ rời đi Lâm Mạt Nhiên mới có phản ứng, nhìn trong phòng bao chỉ còn lại mình cùng Kỉ Vân Khởi, không khỏi nhớ tới sự tình hoang đường ngày đó, một cỗ cảm xúc bất an ở trong lòng lan tràn ra.

Kỉ Vân Khởi chậm rãi đi tới, hai tay đặt tại trước bàn, cúi sát vào Lâm Mạt Nhiên, nháy mắt nói: “Như thế nào, còn chưa nhớ ra, tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tác giả : Tô Lưu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại