Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán
Chương 8
Thẩm Mặc bắt đầu giới thiệu mẹ, bà nội, dì, chị họ từng người một cho Chu Dĩ Mạt. Chu Dĩ Mạt ngoan ngoãn chào hỏi, nhìn thấy mọi người nhìn mình rất thiện cảm nên cảm giác hồi hộp cũng dần dần tan biến. Cô vốn giỏi giao tiếp lại hiểu được cách nhìn mặt nói chuyện nên rất nhanh đã thu phục được mẹ và người thân của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc giả vờ như không nhìn thấy: “Anh sẽ không bạc đãi mẹ con em."
“Tại sao không thể không kết hôn?" Đầu óc Chu Dĩ Mạt bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Cô không biết mình phải làm sao, cái người đàn ông mới vừa cùng cô lên giường lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện với cô, thậm chí còn uy hiếp cô.
“Em ở trên giường rất phù hợp với yêu cầu của anh, tràn trề nhiệt tình." Đôi mắt anh càng lạnh như băng, anh hỏi: “Tại sao em không tìm anh? Thậm chí đã có con cũng không tìm anh? Anh đã cho em số điện thoại."
“Em…không có lấy số điện thoại kia, em cho rằng suốt đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa."
“Nhưng mà trời cao cố tình để cho chúng ta hữu duyên, để cho em có con của anh, để cho chúng ta một lần nữa lại ở bên nhau . Hôm nay gặp lại anh không cưới em không gả, chúng ta vừa vặn kết thành đôi."
Chu Dĩ Mạt cắn răng. Cô biết nếu như Thẩm Mặc cố tình đưa chuyện này ra tòa thì người thua nhất định là cô.
“Anh cho em ba giây để gật đầu, được không?" Anh nhíu mày thấy cô không cam lòng mà gật đầu, bên môi từ từ…nở một nụ cười nhàn nhạt, khó hiểu.
…
“Mẹ, ngày mai con sẽ dẫn hai người bọn họ đến ra mắt mẹ. Bắt đầu từ bây giờ mẹ có thể thay con chuẩn bị hôn lễ rồi. Con sẽ ở đây kết hôn vào cuối tháng này." Thẩm Mặc gọi điện thoại về nhà.
“Tiểu Mặc, con nói thật sao?" Thẩm phu nhân nghe được câu này cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ thứ gì khác, bà cũng không muốn truy cứu những chuyện khác nữa. Hôm nay bà chỉ biết là rốt cuộc bà cũng có thể nhìn thấy cháu gái và con dâu của mình.
“Thật." Thẩm Mặc lạnh nhạt trả lời. Thật ra anh cũng không biết mình muốn như thế nào, hơn nữa anh cũng không biết mình có yêu cô hay không nhưng anh biết Chu Dĩ Mạt là một bạn giường hoàn hảo, quan trọng hơn là anh muốn con gái càng muốn một gia đình cho nên anh quyết định ở lại.
Mặc dù chỉ mới hai giờ Thẩm Mặc đã đứng ngồi không yên, chạy đến công ty Chu Dĩ Mạt. Anh từ trước giờ không chú ý tới nơi làm việc của cô lại không ngờ công ty của cô lại là công ty của Lăng Tuần cho nên lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tuần: “Lăng Tuần, mau phát lương để cho Chu Dĩ Mạt nghỉ, nghỉ vô thời hạn."
Lăng Tuần giễu cợt một câu: “Tại sao mình phải đáp ứng yêu cầu của cậu?"
“Cậu dám không đáp ứng sao? Vậy bây giờ mình sẽ đi quấy rầy gia đình cậu."
Lăng Tuần cười khan một tiếng, lập tức đổi giọng điệu: “Vợ mình sắp sinh rồi, cậu đừng làm phiền mình, trước hết để mình nói rõ một tiếng."
Chu Dĩ Mạt đột nhiên nhận được tin tức cho mình nghỉ của phòng nhân sự không khỏi ngây người một lúc nhưng khi thấy Thẩm Mặc trực tiếp đến phòng làm việc tìm cô thì cái gì cũng đều hiểu.
Nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, Thẩm Mặc lạnh lùng đến gần cô, lạnh lùng nói: “Em có nghe lời anh nói không?"
Chu Dĩ Mạt chưa bao giờ nhìn thấy anh biến thành cái dáng vẻ này, ánh mắt giống như muốn đông chết người.
Đối với anh, cô cũng không biết dùng tâm trạng gì, cô chỉ cảm giác mình lúc này rất sợ, cúi đầu không nói. Thẩm Mặc cũng không để ý đến tâm trạng cô như thế nào, đang lúc mọi người sửng sốt thì đã cầm ví da của cô, vác cô lên vai.
“Thẩm Mặc, có gì từ từ nói. Thẩm Mặc…" Chu Dĩ Mạt con đang kêu la inh ỏi thì Thẩm Mặc đã dùng bàn tay còn lại vỗ mạnh vào mông cô, lạnh lùng nói: “Im lặng, em không được nói nữa."
Anh vứt cô vào xe, thấy cô giãy giụa cặp mắt đào hoa như phủ một tầng băng, anh lạnh lùng nói: “Em có tin là nếu em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ muốn em ngay tại đây không?" Chu Dĩ Mạt biết anh nói được là làm được liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Thẩm Mặc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe đến Sở Tư Pháp.Đến Sở Tư Pháp, anh lấy giấy tờ trong túi xách của cô ra, Chu Dĩ Mạt a một tiếng: “Anh làm gì thế?" Thẩm Mặc lấy giấy tờ của mình ra, xoay đầu cười với cô: “Như em thấy đấy."
Anh sờ sờ đầu cô, ký tên mình lên giấy đăng ký kết hôn sau đó đẩy nó tới trước mặt cô, vẻ mặt uy hiếp: “Ngoan, ký tên lên đây." Chu Dĩ Mạt biết mình đã tới nước này thì không còn cách nào để phản kháng được cũng không muốn mất con gái nên ngoan ngoãn ký tên.
Thẩm Mặc thấy cô ký xong rất hài lòng liền dẫn cô đi mua lễ phục, Chu Dĩ Mạt đứng trước cửa tiệm, nhẹ giọng nói: “ Lễ phục ở đây rất đắt tiền, em mua không nổi…"
Vẻ mặt Thẩm Mặc không vui: “Anh chưa bao giờ để phụ nữa tốn tiền huống chi em là vợ anh." Anh kéo cô bước thẳng vào.
Mắt thẩm mỹ của Thẩm Mặc rất tốt, anh biết rất rõ loại trang phục như thế nào mới thích hợp với cô. Anh ngồi trên ghế salon nhìn Chu Dĩ Mạt từ phòng thay đồ đi ra, bộ váy tím này khiến cho thân hình cô càng thêm thon thả, càng thêm hấp dẫn. Chiếc váy này cũng không có quá nhiều phụ kiện thậm chí có chút giản dị nhưng mấy bông hoa hồng màu tím sậm điểm xuyến bên hông lại làm cho cả bộ váy rực rỡ hẳn lên.
Thẩm Mặc đứng lên đi tới trước mặt cô, sờ sờ cằm nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu một cái: “Không tệ, lấy bộ này đi."
Lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, Thẩm Mặc ghé vào tai cô nói: “Mạt Mạt, cũng chưa tới giờ tan học của con gái bây giờ cùng anh làm một chuyện được không?"
Chu Dĩ Mạt mờ mịt hỏi: “Làm chuyện gì?"
“Đến nhà anh tham quan." Thẩm Mặc cười xấu xa: “Bây giờ cũng có thể thuận tiện chào hỏi người anh em của anh chào hỏi."
Chu Dĩ Mạt hiểu được ý của anh, mặt đỏ lên, nhìn sang chỗ khác không trả lời. Thẩm Mặc dựa sát vào cô, cắn vành tai cô, nhẹ nhàng liếm…khiêu khích, dáng vẻ giống như động tình, động tác làm cô tê dại, cảm nhận được thân thể mình nhanh chóng có phản ứng.
“Mạt Mạt, bây giờ anh rất nhớ em, nhà anh cũng không xa, chúng ta rất nhanh sẽ tới, được không?"
Chu Dĩ Mạt không nói lời nào, gương mặt nóng rang: “Em phải đi, em còn phải đi làm."
Thẩm Mặc hừ một tiếng: “Công việc quan trọng thế sao? Bây giờ nghỉ rồi, đến đó làm gì? Huống gì hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao em lại từ chối? Làm vợ thì phải có trách nhiệm của người vợ, không phải sao?" Tay của anh quấn lấy hôn cô dùng sức nhéo một cái, Chu Dĩ Mạt kêu khẽ một tiếng không còn kịp suy nghĩ đã bị Thẩm Mặc dẫn đi.
Thẩm Mặc vừa đi vừa thấp giọng nói: “Để anh suy nghĩ một chút nữa nên ăn em như thế nàò, được không?"
Chu Dĩ Mạt còn muốn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Thẩm Mặc, anh không thể cứ như vậy." Cô cố hết sức để cho mình tỉnh táo nhưng Thẩm Mặc không cho phép, nắm chặt mặt cô: “Chẳng lẽ em không muốn sao? Vậy đợi lát nữa để con gái chúng ta nhìn thấy có được không?"
Anh mặc dù đang cười nhưng giọng nói làm cho người ta không dám cự tuyệt, anh ngang ngạnh mang cô đến lầu dưới nhà anh: “Em có thể phản kháng nhưng đừng hòng trốn."
Nói xong, anh mạnh mẽ hôn cô, cũng không quan tâm tới phản kháng của cô, nhanh chóng với đầu lưỡi của mình vào cái miệng đang khẽ nhếch lên của cô, dùng sức mà cuốn lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng mút, tìm cách hút lấy hương mật ngọt ngào trong miệng cô, đôi tay không ngừng dao động, vuốt ve người cô.
Chu Dĩ Mạt bị anh hôn thở hồng hộc: “Không muốn, không muốn…."
“Tại sao không muốn?" Anh xấu xa hôn lên gò má cô, mút lấy từng chút một giống như đang thưởng thức mộtcái bánh ngọt ngon lành.
“Có người…" Cô thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời.
“Có người thì như thế nào?" Thẩm Mặc cũng không nói cho cô biết cả tòa nhà này là của anh, nếu như không có sự cho phép của anh thì không ai được phép bước vào khu vực này nhưng bây giờ anh lại quyết định không nói bởi vì anh cần một buổi chiều thật kích thích, anh thích nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của cô: “Không được, không được…"
Ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác này thật khiến cô kích thích nhưng mà cô là một cô gái đàng hoàng không thể giữa ban ngày ban mặt mà phóng đãng như vậy. Cô muốn chạy lại bị Thẩm Mặc bắt lấy, anh nở một nụ cười xấu xa: “Em lần nào cũng nói không muốn nhưng không phải cuối cùng vẫn là cầu xin anh sao?"
Anh nhanh chóng áo lót dưới bộ đồ công sở kéo xuống, liếc mắt nhìn không khỏi bật cười khì khì một cái: “Mạt Mạt, năm năm sau anh thấy em đã trở thành cô gái thành thục mà xinh đẹp anh còn tưởng là em đã trưởng thành rồi nhưng không ngờ em lại còn mặc áo lót ngây thơ như vậy?"
Chu Dĩ Mạt tức tới không nói được lời nào, xoay người định đi lại bị Thẩm Mặc kéo lại, hai tay anh cách đồ công sở mà…xoa nắn ngực cô, vải vóc của đồ công sở có chút thô ráp ma sát với nụ hoa nhạy cảm, trêu chọc như vậy làm cho nụ hoa từ từ sưng đỏ, trở nên săn cứng.
Thẩm Mặc cảm nhận được phản ứng của cô, động tác tay càng thêm mạnh mẽ. Chu Dĩ Mạt chỉ cảm thấy nụ hoa bị trang phục cọ xát có chút đau nhưng loại đau đớn vừa phải này lại tê dại, ngây ngất.
Đang lúc cô suy nghĩ có nên ưỡn ngực tận hưởng cái cảm giác tê dại này thì đồ công sở bị Thẩm Mặc kéo xuống, cặp tuyết lê xinh đẹp, mượt mà bật ra khỏi lớp quần áo, phơi bày dưới ánh sáng mặt trời làm cho da thịt cô như có một tầng hào quang rực rỡ bao quanh càng thêm thơm mát, ngon miệng.
Thẩm Mặc cúi đầu, há miệng ngậm lấy một nụ hoa, không ngừng dùng sức mút lấy, làm cho nụ hoa của cô như phủ một màng nước lóng lánh. Cái cảm giác tê dại này làm cho vừa thoải mái vừa khó chịu, Chu Dĩ Mạt bị trêu chọc thở hổn hển không ngừng, yếu ốt đến chân cũng đứng không vững.
…
Cuối cùng cô hét lên lần nữa đạt tới cao trào, phóng thích chính mình, anh ôm thân thể mềm nhũn của cô vào ngực, cô có chút tức giận lấy tay vỗ vào lồng ngực anh: “Thẩm Mặc, cái tên khốn kiếp này."
Thẩm Mặc cười hắc hắc: “Anh khốn kiếp như thế nào?"
“Anh nói anh sẽ không muốn em nữa…" Cô có chút ủy khuất cắn răng: “Nhưng mà anh không giữ lời."
“Là ai lắc lư cái eo nhỏ cầu xin anh đấy, hử? Cái dáng vẻ sexy như vậy làm cho anh bị dụ dỗ chịu không được."
Bởi vì hoan ái, mặt anh ửng đỏ, khuôn mặt càn thêm đẹp trai, hấp dẫn làm cho Chu Dĩ Mạt nhìn ngây dại. Cô sợ anh biết mình phạm tội mê trai nên đem mặt mình vùi sâu vào ngực anh để anh không nghi ngờ mà nói nữa.
Khi Thẩm Mặc còn muốn nói chuyện với cô nữa thì phát hiện cô đã ngủ. Vui vẻ cả buổi chiều hình như cũng đã đến lúc đón con gái yêu về nhà, anh cẩn thận ôm cô lên, có chút khó tin sự điên cuồng của mình. Dù sao cũng đã nhịn năm năm nên anh thật không nhịn nổi nữa. Anh cầm khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể cô sạch sẽ, bế cô lên giường mềm mại, cúi đầu hôn mặt cô một cái.
Chu Dĩ Mạt khi tỉnh lại chỉ thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ mới, cô không thấy còn đồ khác nên mặc vào. Lúc Chu Dĩ Mạt đi ra khỏi phòng đã thấy Chu muội đang ngồi trên ghế salon xem ti vi.
Chu muội thấy cô thì vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ dậy rồi, nơi này là nhà ba. Thật to, thật là xinh đẹp! Mẹ, ba nói chính là ba con, có phải như vậy không hả mẹ?" Cô bé làm nũng bên cạnh cô, Chu Dĩ Mạt cảm giác mình không thể lừa gạt nổi nữa, thấy cô bé ngây thơ tươi cười thì gật đầu một cái, trả lời một tiếng làm cô bé vui vẻ không thôi.
Chu Dĩ Mạt dạo một vòng phát hiện Thẩm Mặc đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp. Cô không ngờ người đàn ông như anh cũng sẽ biết nấu cơm mà cảm giác anh mặc tạp dề cũng không có gì không thích hợp ngược lại lại có chút đặc biệt hấp dẫn.
Cô đi vào nhà bếp, ngồi một bên nhìn anh, chớp chớp mắt. Thật ra cô cũng không muốn đùng một cái lại kết hôn với người đàn ông đã gặp gỡ năm năm trước, cô không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng mà mấy ngày nhìn anh và Chu muội thân thiết, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô nghĩ ở bên cạnh anh cũng chưa chắc không hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, Chu Dĩ Mạt đỏ mặt. Thẩm Mặc nhìn Chu Dĩ Mạt đỏ mặt, anh cười một tiếng, nụ cười giống như trẻ con, dễ thương mà lại xấu xa: “Em tới đây dụ dỗ anh sao? Anh cũng không ngại yêu thương em thêm một chút."
Thẩm Mặc cau mày, đôi mắt sâu thẳm, Chu Dĩ Mạt biết đây là ánh mắt động tình của của anh. “Anh…anh vô sỉ."Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng, chạy ra khỏi nhà bếp chọc cho Thẩm Mặc cười không dứt, nụ cười trên môi anh cong lên. Cái cô gái này…
Thẩm Mặc ở phía sau kêu: “Anh không vô sỉ, em có thể vui vẻ sao?"
Ngày hôm sau, Thẩm Mặc dẫn Chu Dĩ Mạt cùng Chu muội về nhà. Chu Dĩ Mạt lần đầu đến nhà Thẩm Mặc có chút bối rối không biết làm sao. Trong phòng khách nhà anh thật là đông, có nam có nữ, có trẻ tuổi cũng có lớn tuổi. Cô lần đầu tiên gặp mặt nhiều người xa lạ như vậy nên không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Thẩm Mặc yêu thương ôm Chu Dĩ Mạt vào ngực, giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ của con, Chu Dĩ Mạt." lại dắt tay Chu muội nói: “Đây là con gái của con, Thẩm muội."
Chu muội nghe tên mới không khỏi cười vui vẻ, cuối cũng cũng thoát khỏi cái biệt danh “ con heo nhỏ" rồi.
Thẩm Mặc giả vờ như không nhìn thấy: “Anh sẽ không bạc đãi mẹ con em."
“Tại sao không thể không kết hôn?" Đầu óc Chu Dĩ Mạt bây giờ cực kỳ hỗn loạn. Cô không biết mình phải làm sao, cái người đàn ông mới vừa cùng cô lên giường lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện với cô, thậm chí còn uy hiếp cô.
“Em ở trên giường rất phù hợp với yêu cầu của anh, tràn trề nhiệt tình." Đôi mắt anh càng lạnh như băng, anh hỏi: “Tại sao em không tìm anh? Thậm chí đã có con cũng không tìm anh? Anh đã cho em số điện thoại."
“Em…không có lấy số điện thoại kia, em cho rằng suốt đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa."
“Nhưng mà trời cao cố tình để cho chúng ta hữu duyên, để cho em có con của anh, để cho chúng ta một lần nữa lại ở bên nhau . Hôm nay gặp lại anh không cưới em không gả, chúng ta vừa vặn kết thành đôi."
Chu Dĩ Mạt cắn răng. Cô biết nếu như Thẩm Mặc cố tình đưa chuyện này ra tòa thì người thua nhất định là cô.
“Anh cho em ba giây để gật đầu, được không?" Anh nhíu mày thấy cô không cam lòng mà gật đầu, bên môi từ từ…nở một nụ cười nhàn nhạt, khó hiểu.
…
“Mẹ, ngày mai con sẽ dẫn hai người bọn họ đến ra mắt mẹ. Bắt đầu từ bây giờ mẹ có thể thay con chuẩn bị hôn lễ rồi. Con sẽ ở đây kết hôn vào cuối tháng này." Thẩm Mặc gọi điện thoại về nhà.
“Tiểu Mặc, con nói thật sao?" Thẩm phu nhân nghe được câu này cảm thấy vui vẻ hơn bất cứ thứ gì khác, bà cũng không muốn truy cứu những chuyện khác nữa. Hôm nay bà chỉ biết là rốt cuộc bà cũng có thể nhìn thấy cháu gái và con dâu của mình.
“Thật." Thẩm Mặc lạnh nhạt trả lời. Thật ra anh cũng không biết mình muốn như thế nào, hơn nữa anh cũng không biết mình có yêu cô hay không nhưng anh biết Chu Dĩ Mạt là một bạn giường hoàn hảo, quan trọng hơn là anh muốn con gái càng muốn một gia đình cho nên anh quyết định ở lại.
Mặc dù chỉ mới hai giờ Thẩm Mặc đã đứng ngồi không yên, chạy đến công ty Chu Dĩ Mạt. Anh từ trước giờ không chú ý tới nơi làm việc của cô lại không ngờ công ty của cô lại là công ty của Lăng Tuần cho nên lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tuần: “Lăng Tuần, mau phát lương để cho Chu Dĩ Mạt nghỉ, nghỉ vô thời hạn."
Lăng Tuần giễu cợt một câu: “Tại sao mình phải đáp ứng yêu cầu của cậu?"
“Cậu dám không đáp ứng sao? Vậy bây giờ mình sẽ đi quấy rầy gia đình cậu."
Lăng Tuần cười khan một tiếng, lập tức đổi giọng điệu: “Vợ mình sắp sinh rồi, cậu đừng làm phiền mình, trước hết để mình nói rõ một tiếng."
Chu Dĩ Mạt đột nhiên nhận được tin tức cho mình nghỉ của phòng nhân sự không khỏi ngây người một lúc nhưng khi thấy Thẩm Mặc trực tiếp đến phòng làm việc tìm cô thì cái gì cũng đều hiểu.
Nhưng cô vẫn muốn chạy trốn, Thẩm Mặc lạnh lùng đến gần cô, lạnh lùng nói: “Em có nghe lời anh nói không?"
Chu Dĩ Mạt chưa bao giờ nhìn thấy anh biến thành cái dáng vẻ này, ánh mắt giống như muốn đông chết người.
Đối với anh, cô cũng không biết dùng tâm trạng gì, cô chỉ cảm giác mình lúc này rất sợ, cúi đầu không nói. Thẩm Mặc cũng không để ý đến tâm trạng cô như thế nào, đang lúc mọi người sửng sốt thì đã cầm ví da của cô, vác cô lên vai.
“Thẩm Mặc, có gì từ từ nói. Thẩm Mặc…" Chu Dĩ Mạt con đang kêu la inh ỏi thì Thẩm Mặc đã dùng bàn tay còn lại vỗ mạnh vào mông cô, lạnh lùng nói: “Im lặng, em không được nói nữa."
Anh vứt cô vào xe, thấy cô giãy giụa cặp mắt đào hoa như phủ một tầng băng, anh lạnh lùng nói: “Em có tin là nếu em còn lộn xộn nữa thì anh sẽ muốn em ngay tại đây không?" Chu Dĩ Mạt biết anh nói được là làm được liền ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Thẩm Mặc nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe đến Sở Tư Pháp.Đến Sở Tư Pháp, anh lấy giấy tờ trong túi xách của cô ra, Chu Dĩ Mạt a một tiếng: “Anh làm gì thế?" Thẩm Mặc lấy giấy tờ của mình ra, xoay đầu cười với cô: “Như em thấy đấy."
Anh sờ sờ đầu cô, ký tên mình lên giấy đăng ký kết hôn sau đó đẩy nó tới trước mặt cô, vẻ mặt uy hiếp: “Ngoan, ký tên lên đây." Chu Dĩ Mạt biết mình đã tới nước này thì không còn cách nào để phản kháng được cũng không muốn mất con gái nên ngoan ngoãn ký tên.
Thẩm Mặc thấy cô ký xong rất hài lòng liền dẫn cô đi mua lễ phục, Chu Dĩ Mạt đứng trước cửa tiệm, nhẹ giọng nói: “ Lễ phục ở đây rất đắt tiền, em mua không nổi…"
Vẻ mặt Thẩm Mặc không vui: “Anh chưa bao giờ để phụ nữa tốn tiền huống chi em là vợ anh." Anh kéo cô bước thẳng vào.
Mắt thẩm mỹ của Thẩm Mặc rất tốt, anh biết rất rõ loại trang phục như thế nào mới thích hợp với cô. Anh ngồi trên ghế salon nhìn Chu Dĩ Mạt từ phòng thay đồ đi ra, bộ váy tím này khiến cho thân hình cô càng thêm thon thả, càng thêm hấp dẫn. Chiếc váy này cũng không có quá nhiều phụ kiện thậm chí có chút giản dị nhưng mấy bông hoa hồng màu tím sậm điểm xuyến bên hông lại làm cho cả bộ váy rực rỡ hẳn lên.
Thẩm Mặc đứng lên đi tới trước mặt cô, sờ sờ cằm nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu một cái: “Không tệ, lấy bộ này đi."
Lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, Thẩm Mặc ghé vào tai cô nói: “Mạt Mạt, cũng chưa tới giờ tan học của con gái bây giờ cùng anh làm một chuyện được không?"
Chu Dĩ Mạt mờ mịt hỏi: “Làm chuyện gì?"
“Đến nhà anh tham quan." Thẩm Mặc cười xấu xa: “Bây giờ cũng có thể thuận tiện chào hỏi người anh em của anh chào hỏi."
Chu Dĩ Mạt hiểu được ý của anh, mặt đỏ lên, nhìn sang chỗ khác không trả lời. Thẩm Mặc dựa sát vào cô, cắn vành tai cô, nhẹ nhàng liếm…khiêu khích, dáng vẻ giống như động tình, động tác làm cô tê dại, cảm nhận được thân thể mình nhanh chóng có phản ứng.
“Mạt Mạt, bây giờ anh rất nhớ em, nhà anh cũng không xa, chúng ta rất nhanh sẽ tới, được không?"
Chu Dĩ Mạt không nói lời nào, gương mặt nóng rang: “Em phải đi, em còn phải đi làm."
Thẩm Mặc hừ một tiếng: “Công việc quan trọng thế sao? Bây giờ nghỉ rồi, đến đó làm gì? Huống gì hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao em lại từ chối? Làm vợ thì phải có trách nhiệm của người vợ, không phải sao?" Tay của anh quấn lấy hôn cô dùng sức nhéo một cái, Chu Dĩ Mạt kêu khẽ một tiếng không còn kịp suy nghĩ đã bị Thẩm Mặc dẫn đi.
Thẩm Mặc vừa đi vừa thấp giọng nói: “Để anh suy nghĩ một chút nữa nên ăn em như thế nàò, được không?"
Chu Dĩ Mạt còn muốn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Thẩm Mặc, anh không thể cứ như vậy." Cô cố hết sức để cho mình tỉnh táo nhưng Thẩm Mặc không cho phép, nắm chặt mặt cô: “Chẳng lẽ em không muốn sao? Vậy đợi lát nữa để con gái chúng ta nhìn thấy có được không?"
Anh mặc dù đang cười nhưng giọng nói làm cho người ta không dám cự tuyệt, anh ngang ngạnh mang cô đến lầu dưới nhà anh: “Em có thể phản kháng nhưng đừng hòng trốn."
Nói xong, anh mạnh mẽ hôn cô, cũng không quan tâm tới phản kháng của cô, nhanh chóng với đầu lưỡi của mình vào cái miệng đang khẽ nhếch lên của cô, dùng sức mà cuốn lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng mút, tìm cách hút lấy hương mật ngọt ngào trong miệng cô, đôi tay không ngừng dao động, vuốt ve người cô.
Chu Dĩ Mạt bị anh hôn thở hồng hộc: “Không muốn, không muốn…."
“Tại sao không muốn?" Anh xấu xa hôn lên gò má cô, mút lấy từng chút một giống như đang thưởng thức mộtcái bánh ngọt ngon lành.
“Có người…" Cô thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời.
“Có người thì như thế nào?" Thẩm Mặc cũng không nói cho cô biết cả tòa nhà này là của anh, nếu như không có sự cho phép của anh thì không ai được phép bước vào khu vực này nhưng bây giờ anh lại quyết định không nói bởi vì anh cần một buổi chiều thật kích thích, anh thích nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của cô: “Không được, không được…"
Ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác này thật khiến cô kích thích nhưng mà cô là một cô gái đàng hoàng không thể giữa ban ngày ban mặt mà phóng đãng như vậy. Cô muốn chạy lại bị Thẩm Mặc bắt lấy, anh nở một nụ cười xấu xa: “Em lần nào cũng nói không muốn nhưng không phải cuối cùng vẫn là cầu xin anh sao?"
Anh nhanh chóng áo lót dưới bộ đồ công sở kéo xuống, liếc mắt nhìn không khỏi bật cười khì khì một cái: “Mạt Mạt, năm năm sau anh thấy em đã trở thành cô gái thành thục mà xinh đẹp anh còn tưởng là em đã trưởng thành rồi nhưng không ngờ em lại còn mặc áo lót ngây thơ như vậy?"
Chu Dĩ Mạt tức tới không nói được lời nào, xoay người định đi lại bị Thẩm Mặc kéo lại, hai tay anh cách đồ công sở mà…xoa nắn ngực cô, vải vóc của đồ công sở có chút thô ráp ma sát với nụ hoa nhạy cảm, trêu chọc như vậy làm cho nụ hoa từ từ sưng đỏ, trở nên săn cứng.
Thẩm Mặc cảm nhận được phản ứng của cô, động tác tay càng thêm mạnh mẽ. Chu Dĩ Mạt chỉ cảm thấy nụ hoa bị trang phục cọ xát có chút đau nhưng loại đau đớn vừa phải này lại tê dại, ngây ngất.
Đang lúc cô suy nghĩ có nên ưỡn ngực tận hưởng cái cảm giác tê dại này thì đồ công sở bị Thẩm Mặc kéo xuống, cặp tuyết lê xinh đẹp, mượt mà bật ra khỏi lớp quần áo, phơi bày dưới ánh sáng mặt trời làm cho da thịt cô như có một tầng hào quang rực rỡ bao quanh càng thêm thơm mát, ngon miệng.
Thẩm Mặc cúi đầu, há miệng ngậm lấy một nụ hoa, không ngừng dùng sức mút lấy, làm cho nụ hoa của cô như phủ một màng nước lóng lánh. Cái cảm giác tê dại này làm cho vừa thoải mái vừa khó chịu, Chu Dĩ Mạt bị trêu chọc thở hổn hển không ngừng, yếu ốt đến chân cũng đứng không vững.
…
Cuối cùng cô hét lên lần nữa đạt tới cao trào, phóng thích chính mình, anh ôm thân thể mềm nhũn của cô vào ngực, cô có chút tức giận lấy tay vỗ vào lồng ngực anh: “Thẩm Mặc, cái tên khốn kiếp này."
Thẩm Mặc cười hắc hắc: “Anh khốn kiếp như thế nào?"
“Anh nói anh sẽ không muốn em nữa…" Cô có chút ủy khuất cắn răng: “Nhưng mà anh không giữ lời."
“Là ai lắc lư cái eo nhỏ cầu xin anh đấy, hử? Cái dáng vẻ sexy như vậy làm cho anh bị dụ dỗ chịu không được."
Bởi vì hoan ái, mặt anh ửng đỏ, khuôn mặt càn thêm đẹp trai, hấp dẫn làm cho Chu Dĩ Mạt nhìn ngây dại. Cô sợ anh biết mình phạm tội mê trai nên đem mặt mình vùi sâu vào ngực anh để anh không nghi ngờ mà nói nữa.
Khi Thẩm Mặc còn muốn nói chuyện với cô nữa thì phát hiện cô đã ngủ. Vui vẻ cả buổi chiều hình như cũng đã đến lúc đón con gái yêu về nhà, anh cẩn thận ôm cô lên, có chút khó tin sự điên cuồng của mình. Dù sao cũng đã nhịn năm năm nên anh thật không nhịn nổi nữa. Anh cầm khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể cô sạch sẽ, bế cô lên giường mềm mại, cúi đầu hôn mặt cô một cái.
Chu Dĩ Mạt khi tỉnh lại chỉ thấy trên đầu giường có một bộ đồ ngủ mới, cô không thấy còn đồ khác nên mặc vào. Lúc Chu Dĩ Mạt đi ra khỏi phòng đã thấy Chu muội đang ngồi trên ghế salon xem ti vi.
Chu muội thấy cô thì vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ dậy rồi, nơi này là nhà ba. Thật to, thật là xinh đẹp! Mẹ, ba nói chính là ba con, có phải như vậy không hả mẹ?" Cô bé làm nũng bên cạnh cô, Chu Dĩ Mạt cảm giác mình không thể lừa gạt nổi nữa, thấy cô bé ngây thơ tươi cười thì gật đầu một cái, trả lời một tiếng làm cô bé vui vẻ không thôi.
Chu Dĩ Mạt dạo một vòng phát hiện Thẩm Mặc đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp. Cô không ngờ người đàn ông như anh cũng sẽ biết nấu cơm mà cảm giác anh mặc tạp dề cũng không có gì không thích hợp ngược lại lại có chút đặc biệt hấp dẫn.
Cô đi vào nhà bếp, ngồi một bên nhìn anh, chớp chớp mắt. Thật ra cô cũng không muốn đùng một cái lại kết hôn với người đàn ông đã gặp gỡ năm năm trước, cô không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng mà mấy ngày nhìn anh và Chu muội thân thiết, đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô nghĩ ở bên cạnh anh cũng chưa chắc không hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, Chu Dĩ Mạt đỏ mặt. Thẩm Mặc nhìn Chu Dĩ Mạt đỏ mặt, anh cười một tiếng, nụ cười giống như trẻ con, dễ thương mà lại xấu xa: “Em tới đây dụ dỗ anh sao? Anh cũng không ngại yêu thương em thêm một chút."
Thẩm Mặc cau mày, đôi mắt sâu thẳm, Chu Dĩ Mạt biết đây là ánh mắt động tình của của anh. “Anh…anh vô sỉ."Chu Dĩ Mạt hừ một tiếng, chạy ra khỏi nhà bếp chọc cho Thẩm Mặc cười không dứt, nụ cười trên môi anh cong lên. Cái cô gái này…
Thẩm Mặc ở phía sau kêu: “Anh không vô sỉ, em có thể vui vẻ sao?"
Ngày hôm sau, Thẩm Mặc dẫn Chu Dĩ Mạt cùng Chu muội về nhà. Chu Dĩ Mạt lần đầu đến nhà Thẩm Mặc có chút bối rối không biết làm sao. Trong phòng khách nhà anh thật là đông, có nam có nữ, có trẻ tuổi cũng có lớn tuổi. Cô lần đầu tiên gặp mặt nhiều người xa lạ như vậy nên không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Thẩm Mặc yêu thương ôm Chu Dĩ Mạt vào ngực, giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ của con, Chu Dĩ Mạt." lại dắt tay Chu muội nói: “Đây là con gái của con, Thẩm muội."
Chu muội nghe tên mới không khỏi cười vui vẻ, cuối cũng cũng thoát khỏi cái biệt danh “ con heo nhỏ" rồi.
Tác giả :
Lăng Hề Hề