Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Chương 172 172 Không Phải Là Đàn Ông

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 172 172 Không Phải Là Đàn Ông


Vào lúc này, Triệu Đại Vĩ có chút mơ màng.

Với vóc người, cùng khuôn mặt và dáng người, nếu phải ở chung một phòng e là sẽ cướp cò súng, sẽ xảy ra đủ loại chuyện ngoài ý muốn.

Nói sau, cha mẹ Phan Diễm Hồng vẫn còn ở bên cạnh, lỡ như bị bắt gặp lúng túng biết bao.

Triệu Đại Vĩ cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Chị chắc chắn?"
“Chắc chắn!"
Nhìn ánh mắt kiên định của Phó Diễm Hồng, còn có vóc dáng kiêu ngạo, suy nghĩ của Triệu Đại Vĩ cũng không nhịn được khẽ động.

“Được, nhưng mà tôi trải nệm nằm dưới đất!"
“Đại Vĩ, cậu không muốn ở chung với tôi sao?" Phan Diễm Hồng không vui, cảm thấy Triệu Đại Vĩ đang muốn trốn tránh mình, thậm chí còn chê cô ta!
Phan Hồng Diễm đau lòng.

“Tôi biết, tôi…" Phan Diễm Hồng đang định đau khổ tự trách, lại bị Triệu Đại Vĩ cắt ngang.

“Chị Diễm Hồng, tôi chỉ sợ phạm sai lầm mà thôi." Triệu Đại Vĩ hít sâu một hơi: “Được rồi, nếu chị không để ý đến thế tôi cũng không còn gì lo lắng."
Triệu Đại Vĩ đi tới phòng ngủ của Phan Diễm Hồng, cởi áo khoác, sau đó nằm trong chăn của Phan Diễm Hồng.

Phan Hồng Diễm cũng có chút khẩn trương, mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa, nằm xuống bên cạnh Triệu Đại Vĩ.

Nghe mùi thơm trên người Phan Diễm Hồng, trong đầu Triệu Đại Vĩ ít nhiều vẫn có chút do dự, thế nhưng sau khi vận Long Vương điển, anh cảm thấy tinh thần thoải mái, cũng không nghĩ nhiều như thế.

Phan Diễm Hồng nằm bên cạnh Phan Diễm Hồng, trong đầu nghĩ: “Đúng chính chính nhân quan tử, hay là…"
Trong đầu Phan Diễm Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Với vẻ ngoài của Phan Diễm Hồng, cùng với vẻ ngoài của Lâm Tuyết Nhã ở khách sạn Trường Ca Thải Vi, đều có thể xem như đỉnh cao, người đẹp trùng người đẹp, thế nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn luôn làm như không thấy…
Cô ta đột nhiên cảm thấy, Triệu Đại Vĩ ngoại trừ khả năng kiềm chế tốt, có lẽ vẫn còn nguyên nhân khác, vậy thì có thể trên phương diện kia Triệu Đại Vĩ không được!
Nghĩ tới đây, Phan Diễm Hồng không kiềm được cảm thấy vô cùng hối tiếc.


“Thế nhưng không đúng, Đại Vĩ là thần y, sao biết chuyện này lại không giải quyết được."
“Trừ phi, từ nhỏ đã bị tổn thương không thể bù đắp."
Nghĩ tới đây, trong lòng Phan Diễm Hồng càng thêm nhiễu loạn.

Cô ta lại cảm thấy Triệu Đại Vĩ thật đáng thương!
Còn Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không biết, Phan Diễm Hồng lại nghĩ anh là một tên thái giám!
Nếu như Triệu Đại Vĩ biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ lập tức xoay mình lại, để Phan Diễm Hồng biết, cái gì gọi là đàn ông đích thực!
Đến khoảng hơn hai giờ khuya.

Triệu Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy bên ngoài có tiếng động.

Vừa chuẩn bị đứng dậy, anh mới phát hiện mình đang bị Phan Diễm Hồng ôm lấy, hoàn toàn không thể dậy nổi.

“Chị cũng có tật xấu này?"
Nghĩ đến chị dâu Tiền Mỹ Lâm, thường xuyên giống như cá tám móng vậy, nằm trên người anh, Triệu Đại Vĩ lập tức liên hệ hành động của Phan Diễm Hồng và Tiền Mỹ Lâm lại.

Bởi vì người Phan Diễm Hồng quá thơm, cộng thêm khoảng cách gần như thế, Triệu Đại Vĩ không kiềm được thở mạnh mấy cái.

Lúc này, bên ngoài cửa nhà Phan Diễm Hồng.

“Khống chế tất cả bọn họ, không được bỏ sót một người nào!"
Lưu Trường Thịnh ở Phong Lâm nhiều năm như thế, nội tình vẫn phải có.

Ông ta vung tay lên hô, là có thể gọi tới trên một trăm người đi theo ông ta!
Mặc dù Vương Lực Hùng phái người bảo vệ Phan Diễm Hồng, thế nhưng cũng không thể phái mấy trăm người bao vây nhà của Phan Diễm Hồng tầng tầng lớp lớp, cùng lắm cũng chỉ bốn mươi, năm mươi người, ở lại đây bảo vệ an toàn cho Phan Diễm Hồng.

Lúc bình thường, bốn mươi, năm mươi người này thật sự đủ.


Thế nhưng tiếc là, Lưu Trường Thịnh một lòng muốn Phan Diễm Hồng chết, mấy người của Vương Lực Hùng ở đây thật sự vẫn không chịu nổi!
Lưu Trường Thịnh nói: “Phan Diễm Hồng, cô biết quá nhiều bí mật của tôi, nếu không nhanh diệt trừ cô, lòng tôi sẽ bất an.

Nếu muốn trách thì trách cô phản bội tôi!"
Lưu Trương Thịnh không muốn tiếp tục bỏ qua cho Phan Diễm Hồng, ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa!
Bốp!
Hơn một trăm người xông tới chỗ người của Vương Lực Hùng, hơn nữa còn là đánh lén.

Cho nên gần như chỉ trong nháy mắt, tình cảnh đã bị Lưu Trường Thịnh khống chế!
“Các người là ai?" Người của Vương Lực Hùng hỏi.

“Người không biết gì cả mới là người đáng để tin tưởng." Sau khi đối phương nói xong, lại dùng thuốc mê khiến người ta choáng váng.

Trong nháy mắt, người của Vương Lực Hùng đều bị Lưu Trường Thịnh làm cho hôn mê.

Thế nhưng vẫn có cá lọt lưới, thừa dịp những người này không chú ý, lén gọi điện cho Vương Lực Hùng, báo cáo tình hình.

Sau khi Vương Lực Hùng nhận được điện thoại, giận không kiềm nổi!
“Giỏi lắm Lưu Trường Thịnh, thật hào phóng!"
Lúc này Vương Lực Hùng vô cùng lo lắng, bởi vì lỡ như không bảo vệ tốt Phan Diễm Hồng, chắc chắn Triệu Đại Vĩ sẽ nổi trận lôi đình!
Một khi Triệu Đại Vĩ tức giận, thế bệnh của ông ta có thể sẽ không được chữa trị nữa.

Khi đó, ông ta chết chắc!
“Lập tức kêu tất cả mọi người tập họp, theo tôi!" Vương Lực Hùng nói.

“Vâng!"


Lưu Trường Thịnh mang người, không chế tình thế, sau khi làm cho toàn bộ người của Vương Lực Hùng hôn mê, nhanh chóng tới trước của nhà Phan Diễm Hồng.

Vì để phòng bị Phan Diễm Hồng, từng len lén giữ riêng một chiếc chìa khoá nhà Phan Diễm Hồng, thế nên bây giờ ông ta cũng không cần lén cạy khoá vào nhà, cứ trực tiếp mở cửa là được.

Lưu Trường Thịnh vung tay lên, cho người tiến vào phòng ngủ của Phan Diễm Hồng.

Triệu Đại Vĩ thấy người đã tới, lập tức đánh thức Phan Diễm Hồng.

Phan Diễm Hồng cả kinh, vội vàng bò dậy từ trong chăn, trong lúc hoảng hốt, cô ta cũng không cẩn thận đụng phải Triệu Đại Vĩ!
“Ơ?"
Phan Diễm Hồng phát hiện, Triệu Đại Vĩ cũng không phải đàn ông, mà là đàn ông thật thụ!
Phan Hồng Diễm phát hiện điều này, vẻ mặt đẹp gần như rỉ máu, đồng thời cũng thờ phào nhẹ nhõm: “Hoá ra Triệu tổng là chính nhân quân tử, là mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Bây giờ Phan Diễm Hồng rất vui vẻ.

Bởi vì chỉ cần Triệu Đại Vĩ thật sự là đàn ông, thế sau này có lẽ cô ta vẫn còn có cơ hội!
Đang suy nghĩ, cạch một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra!
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng mở đèn!
Đèn đột nhiên sáng lên khiến người đi lại trong bóng tối cảm thấy ánh mắt không thích ứng, không thể không lấy tay ngăn cản ánh đèn.

Triệu Đại Vĩ xoay người, nhảy xuống đất, một cước đá bay tất cả mọi người.

Lưu Trường Thịnh còn tưởng rằng mình tất thắng, thế nhưng vừa mới vào nhà đã phát hiện người dưới tay mình bay ra khỏi phòng Phan Diễm Hồng.

“Xảy ra chuyện gì!" Lưu Trường Thịnh vô cùng nghi ngờ.

Ngay khi mấy tên đàn em bay ra ngoài, bóng người Triệu Đại Vĩ cũng xuất hiện ở cửa phòng.

Triệu Đại Vĩ bật đèn.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều bị ánh đèn chiếu sáng.

Lưu Trường Thịnh đưa tay, ngăn cản ánh đèn chói mắt.

Chờ sau khi ánh mắt thích ứng với ánh đèn, ông ta mới phát hiện toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, Triệu Đại Vĩ đang đứng sau lưng ông ta.


Triệu Đại Vĩ nói: “Lưu Trường Thịnh, không ngờ đúng không, chúng ta lại gặp mặt nhau như thế này."
Trong lòng Lưu Trường Thịnh sợ hãi nghiêng đầu, thế nhưng thấy được khuôn mặt oán hận của Triệu Đại Vĩ!
“A!" Lưu Trường Thịnh bị sợ suýt tè ra quần!
Ngay sau đó! Ầm!
Triệu Đại Vĩ đá vào đầu gối trên hai chân của Lưu Trường thịnh, khiến Lưu Trường Thịnh quỵ xuống đất.

Người bên cạnh Lưu Trường Thịnh nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng bao vây Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ thở dài: “Bây giờ muốn chạy vẫn còn kịp, tôi nghĩ tổng giám đốc Phan đã báo cảnh sát, còn Vương Lực Hùng chắc hẳn cũng sẽ đưa người tới!"
Tâm trạng của người dưới trướng Lưu Trường Thịnh đột nhiên vô cùng khẩn trương.

Một số người trung thành, muốn cứu Lưu Trường Thịnh từ tay Triệu Đại Vĩ, thế nhưng tay trái của Triệu Đại Vĩ đang khoá chặt cổ họng Lưu Trường Thịnh, tay phải cầm một cây kim châm cứu, hướng về phía huyệt của Lưu Trường Thịnh.

“Cứ việc thử một chủ!"
Triệu Đại Vĩ cười khẽ: “Không muốn Lưu Trường Thịnh chết, rời đi ngay bây giờ.

Còn nghĩ tói vợ con mình, bây giờ cũng đi ngay.

Nếu không, chờ lát nữa muốn chạy cũng không chạy thoát!"
Mục tiêu của Triệu Đại Vĩ là Lưu Trường Thịnh, anh hoàn toàn không quan tâm tới những người khác.

Ào ào!
Cuối cùng thấy không thể cứu vãn được nữa, vội vàng chạy mất dạng.

Người trung thành hơn một chút, sợ Triệu Đại Vĩ sẽ làm Lưu Trường Thịnh bị thương, cũng không lui về sau né tránh.

Giờ phút này, Triệu Đại Vĩ cũng không nóng nảy.

Anh có thể chờ cảnh sát đến, cũng có thể đến khi Vương Lực Hùng đến.

Hai phe này, bất kỳ phe nào đến, đối với Lưu Trường Thịnh mà nói cũng là đường chết!.

Tác giả : Măng Cụt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại