Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 97: Bị gài bẫy
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới lập tức tỉnh táo lại, thấy hắn ở trước mắt liền ôm chặt lấy: “Mộ Dung Trần, đừng bỏ lại ta, ta sợ lắm, thực sự rất sợ." “Đừng sợ, bổn Vương sẽ không bỏ nàng lại, không bao giờ bỏ nàng lại nữa." Mộ Dung Trần ôm lấy nàng, dễ dàng thốt ra lời hứa.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hung hăng đẩy hắn ra, ngay cả trong mơ mà hắn cũng có thể bỏ rơi nàng.
“Nàng lại sao vậy?" Mộ Dung Trần thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi liền chẳng hiểu ra sao cả. Nữ nhân thật đúng là có sở trường thay đổi, mới khóc đó rồi lại cười, lúc sau lại trở nên xấu xa.
“Không có gì, ngủ đi." Cung Tuyết Thiến dứt khoát xoay người sang chỗ khác, thật ra nàng lại bắt đầu giận chính mình, nàng rõ ràng vì trả thù hắn nên mới làm hắn yêu mình nhưng bây giờ hình như nàng lại bắt đầu để ý đến hắn, nếu không nàng sẽ chẳng màng đến việc hắn bỏ rơi mình. Không…nàng không được để bản thân mình yêu hắn.
Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, thật không biết nữ nhân suy nghĩ gì nữa, nói biến sắc mặt liền biến sắc. Hắn cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau.
“Tiểu thư, người dậy rồi?" Tiểu Vân đi tới nói, trên mặt còn lưu lại dấu vết bị bọn chúng cường bạo ngày hôm qua.
“Tiểu Vân, ngươi khỏe không? Đều tại ta cả." Cung Tuyết Thiến vẫn nói lời xin lỗi.
“Tiểu thư, nếu người cứ tiếp tục nói như vậy, nô tỳ sẽ chịu không nổi." Tiểu Vân vội vàng nói, nàng nhìn ra tiểu thư là chân thành xin lỗi, nếu như nói không oán giận thì là nói dối nhưng mà may là tuy bị kinh sợ nhưng cuối cùng lại không hề hấn gì cả, đột nhiên vừa cười nói: “Tiểu thư, có điều người cũng coi như trong cái rủi còn có cái may."
“Trong cái rủi có cái may? Có ý gì?" Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân với vẻ không hiểu.
“Tiểu thư, người biết không, ngày hôm qua Vương gia ôm người xuống xe ngựa còn đem y phục của mình mặc vào cho người, lại ở đây một đêm với người, ai cũng nhìn ra Vương gia cưng chiều người thế nào. Địa vị của tiểu thư ở Vương phủ càng ngày càng cao, nói không chừng còn có thể làm Vương phi nữa." Tiểu Vân dương dương tự đắc nói, tiểu thư tốt thì chính nàng cũng tốt.
“Tiểu Vân, tại sao ngươi không nói tiểu thư nhà ngươi là ta đây đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, các chủ tử ở các viện kia có phải đang tích dầu thắp đèn hay không, chỉ sợ hiện tại đã nghĩ đến phải đối phó ta như thế nào rồi, địa vị Vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới, bây giờ nên nghĩ ra cách bảo toàn tính mạng trong Vương phủ này thì hơn." Cung Tuyết Thiến nói, nàng tuyệt đối không phải đang khoa trương.
“Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao đây?" Tiểu Vân biến sắc, nàng biết tiểu thư cũng không phải dọa suông, năm năm trước lúc tiểu thư vẫn chỉ là một đứa bé, bọn họ còn có thể nhẫn tâm đối phó huống chi là hiện tại.
“Đi bước nào thì tính bước đó, cẩn thận từng bước, hy vọng bọn họ đừng đê tiện, quá đáng quá, bằng không cũng đừng trách ta không khách sáo." Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng không phải là dễ chọc vào, nhưng nàng cũng sẽ không chọc vào người khác trước.
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ thật cẩn thận." Tiểu Vân gật đầu nói.
Nhưng đã qua vài ngày mà vẫn gió yên sóng lặng, rõ ràng không ai đến tìm nàng gây phiền toái, nhưng đây mới thực sự là khoảng lặng trước cơn bão táp.
Buổi sáng, Tiểu Vân chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, Lý bá cho người đưa thư báo nói mời tiểu thư quay về Mạnh phủ một chuyến, ông bị bệnh chỉ sợ không thể giúp tiểu thư tiếp tục trông nom Mạnh phủ được nữa."
“Cái gì, Lý bá bị bệnh?" Cung Tuyết Thiến cả kinh, tuy rằng nàng cùng Lý bá không hẳn gọi là có tình cảm yêu mến gì, nhưng một người cả đời trung thành và tận tậm như vậy khiến nàng nhất mực tôn kính, nàng không hề nghĩ ngợi liền nói: “Tiểu Vân, đi thôi, chúng ta mau trở về xem thế nào." Nói xong liền đi ra cửa.
“Dạ, tiểu thư." Tiểu Vân lo lắng hấp tấp theo sau nàng, đi ra Vương phủ.
Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi cửa Vương phủ, bọn người Mai Cơ, Lan Cơ trốn ở một bên liền bước ra, trên mặt mang theo nụ cười âm độc…Mạnh Tâm Nghi, đợi chút nữa có ngươi diễn trò cho xem rồi, hôm nay ngươi ra khỏi đại môn Vương phủ thì sau này cũng chẳng có cơ hội vào lại.
Xe ngựa chạy băng băng không ngừng, ngồi bên trong, Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân lại hỏi: “Tiểu Vân, ai nói cho ngươi nghe Lý bá bị bệnh?"
“Là một đứa bé ăn mày nói. Sáng sớm thị vệ gác cửa nói cho nô tỳ biết có người muốn tìm tiểu thư, nô tỳ liền ra xem, đứa bé ăn mày kia nhìn nô tỳ nói xong cũng bỏ đi, nô tỳ không dám chần chừ liền báo cho tiểu thư." Tiểu Vân nói.
“Ừ." Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, đột nhiên có cảm giác là lạ sao đấy nhưng là lạ ở chỗ nào nàng cũng không nói lên được.
Lúc này xe ngựa bỗng dưng ngừng lại.
“Đã tới chưa?" Cung Tuyết Thiến vừa kéo màn kiệu lên vừa hỏi.
Còn không đợi nàng nhìn rõ, một mảng bột phấn màu trắng liền tung lên trước mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời mê man, mắt tối sầm lại, thân người liền ngã xuống, trước khi hôn mê, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: nàng bị trúng kế người khác.
“Tiểu thư…" Tiểu Vân vừa muốn đỡ nàng dậy lại khẽ hít vào bột phấn màu trắng kia cũng nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Trước cửa một khách điếm ở kinh thành, có người dìu hai nữ tử hôn mê đi vào.
Vương phủ.
Sau khi bãi triều, Mộ Dung Trần theo thói quen đi về hướng Tuyết uyển lại phát hiện nàng không có ở đây.
Lạ lùng…hắn liền đi tới hỏi một nô tỳ đang đi qua: “Có nhìn thấy Tuyết chủ tử ở đâu không?"
“Bẩm vương gia, Tuyết chủ tử quay về Mạnh phủ, nói là Lý bá bị bệnh." Nô tì kính cẩn lễ phép hồi đáp.
“Quay về Mạnh phủ?" Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, xem ra hắn cũng nên đến Mạnh phủ xem sao.
Vừa đến cửa liền nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ cùng Tình Cơ đứng ở nơi đó, trong tay cầm thứ gì đó đang bàn luận sôi nổi.
“Tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao đây? Xảy ra chuyện lớn như vậy, có cần nói cho Vương gia không, xem thử Vương gia tính làm sao?" Tình Cơ nói.
“Không được, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài được, nếu để người khác biết được chuyện này chẳng phải sẽ làm tổn hại đến thể diện của Vương gia sao." Mai Cơ lập tức bác bỏ.
“Nhưng nếu không nói cho Vương gia, mặc cho Vương gia chẳng hay biết gì, để nàng ta cứ ung dung vui sướng sao? Khổ thân Vương gia đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại cả gan dám làm như thế." Lan Cơ bất bình nói một cách đầy sôi nổi.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hung hăng đẩy hắn ra, ngay cả trong mơ mà hắn cũng có thể bỏ rơi nàng.
“Nàng lại sao vậy?" Mộ Dung Trần thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi liền chẳng hiểu ra sao cả. Nữ nhân thật đúng là có sở trường thay đổi, mới khóc đó rồi lại cười, lúc sau lại trở nên xấu xa.
“Không có gì, ngủ đi." Cung Tuyết Thiến dứt khoát xoay người sang chỗ khác, thật ra nàng lại bắt đầu giận chính mình, nàng rõ ràng vì trả thù hắn nên mới làm hắn yêu mình nhưng bây giờ hình như nàng lại bắt đầu để ý đến hắn, nếu không nàng sẽ chẳng màng đến việc hắn bỏ rơi mình. Không…nàng không được để bản thân mình yêu hắn.
Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, thật không biết nữ nhân suy nghĩ gì nữa, nói biến sắc mặt liền biến sắc. Hắn cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nên nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau.
“Tiểu thư, người dậy rồi?" Tiểu Vân đi tới nói, trên mặt còn lưu lại dấu vết bị bọn chúng cường bạo ngày hôm qua.
“Tiểu Vân, ngươi khỏe không? Đều tại ta cả." Cung Tuyết Thiến vẫn nói lời xin lỗi.
“Tiểu thư, nếu người cứ tiếp tục nói như vậy, nô tỳ sẽ chịu không nổi." Tiểu Vân vội vàng nói, nàng nhìn ra tiểu thư là chân thành xin lỗi, nếu như nói không oán giận thì là nói dối nhưng mà may là tuy bị kinh sợ nhưng cuối cùng lại không hề hấn gì cả, đột nhiên vừa cười nói: “Tiểu thư, có điều người cũng coi như trong cái rủi còn có cái may."
“Trong cái rủi có cái may? Có ý gì?" Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân với vẻ không hiểu.
“Tiểu thư, người biết không, ngày hôm qua Vương gia ôm người xuống xe ngựa còn đem y phục của mình mặc vào cho người, lại ở đây một đêm với người, ai cũng nhìn ra Vương gia cưng chiều người thế nào. Địa vị của tiểu thư ở Vương phủ càng ngày càng cao, nói không chừng còn có thể làm Vương phi nữa." Tiểu Vân dương dương tự đắc nói, tiểu thư tốt thì chính nàng cũng tốt.
“Tiểu Vân, tại sao ngươi không nói tiểu thư nhà ngươi là ta đây đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, các chủ tử ở các viện kia có phải đang tích dầu thắp đèn hay không, chỉ sợ hiện tại đã nghĩ đến phải đối phó ta như thế nào rồi, địa vị Vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới, bây giờ nên nghĩ ra cách bảo toàn tính mạng trong Vương phủ này thì hơn." Cung Tuyết Thiến nói, nàng tuyệt đối không phải đang khoa trương.
“Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao đây?" Tiểu Vân biến sắc, nàng biết tiểu thư cũng không phải dọa suông, năm năm trước lúc tiểu thư vẫn chỉ là một đứa bé, bọn họ còn có thể nhẫn tâm đối phó huống chi là hiện tại.
“Đi bước nào thì tính bước đó, cẩn thận từng bước, hy vọng bọn họ đừng đê tiện, quá đáng quá, bằng không cũng đừng trách ta không khách sáo." Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng không phải là dễ chọc vào, nhưng nàng cũng sẽ không chọc vào người khác trước.
“Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ thật cẩn thận." Tiểu Vân gật đầu nói.
Nhưng đã qua vài ngày mà vẫn gió yên sóng lặng, rõ ràng không ai đến tìm nàng gây phiền toái, nhưng đây mới thực sự là khoảng lặng trước cơn bão táp.
Buổi sáng, Tiểu Vân chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, Lý bá cho người đưa thư báo nói mời tiểu thư quay về Mạnh phủ một chuyến, ông bị bệnh chỉ sợ không thể giúp tiểu thư tiếp tục trông nom Mạnh phủ được nữa."
“Cái gì, Lý bá bị bệnh?" Cung Tuyết Thiến cả kinh, tuy rằng nàng cùng Lý bá không hẳn gọi là có tình cảm yêu mến gì, nhưng một người cả đời trung thành và tận tậm như vậy khiến nàng nhất mực tôn kính, nàng không hề nghĩ ngợi liền nói: “Tiểu Vân, đi thôi, chúng ta mau trở về xem thế nào." Nói xong liền đi ra cửa.
“Dạ, tiểu thư." Tiểu Vân lo lắng hấp tấp theo sau nàng, đi ra Vương phủ.
Chờ bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi cửa Vương phủ, bọn người Mai Cơ, Lan Cơ trốn ở một bên liền bước ra, trên mặt mang theo nụ cười âm độc…Mạnh Tâm Nghi, đợi chút nữa có ngươi diễn trò cho xem rồi, hôm nay ngươi ra khỏi đại môn Vương phủ thì sau này cũng chẳng có cơ hội vào lại.
Xe ngựa chạy băng băng không ngừng, ngồi bên trong, Cung Tuyết Thiến nhìn Tiểu Vân lại hỏi: “Tiểu Vân, ai nói cho ngươi nghe Lý bá bị bệnh?"
“Là một đứa bé ăn mày nói. Sáng sớm thị vệ gác cửa nói cho nô tỳ biết có người muốn tìm tiểu thư, nô tỳ liền ra xem, đứa bé ăn mày kia nhìn nô tỳ nói xong cũng bỏ đi, nô tỳ không dám chần chừ liền báo cho tiểu thư." Tiểu Vân nói.
“Ừ." Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, đột nhiên có cảm giác là lạ sao đấy nhưng là lạ ở chỗ nào nàng cũng không nói lên được.
Lúc này xe ngựa bỗng dưng ngừng lại.
“Đã tới chưa?" Cung Tuyết Thiến vừa kéo màn kiệu lên vừa hỏi.
Còn không đợi nàng nhìn rõ, một mảng bột phấn màu trắng liền tung lên trước mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời mê man, mắt tối sầm lại, thân người liền ngã xuống, trước khi hôn mê, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: nàng bị trúng kế người khác.
“Tiểu thư…" Tiểu Vân vừa muốn đỡ nàng dậy lại khẽ hít vào bột phấn màu trắng kia cũng nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Trước cửa một khách điếm ở kinh thành, có người dìu hai nữ tử hôn mê đi vào.
Vương phủ.
Sau khi bãi triều, Mộ Dung Trần theo thói quen đi về hướng Tuyết uyển lại phát hiện nàng không có ở đây.
Lạ lùng…hắn liền đi tới hỏi một nô tỳ đang đi qua: “Có nhìn thấy Tuyết chủ tử ở đâu không?"
“Bẩm vương gia, Tuyết chủ tử quay về Mạnh phủ, nói là Lý bá bị bệnh." Nô tì kính cẩn lễ phép hồi đáp.
“Quay về Mạnh phủ?" Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, xem ra hắn cũng nên đến Mạnh phủ xem sao.
Vừa đến cửa liền nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ cùng Tình Cơ đứng ở nơi đó, trong tay cầm thứ gì đó đang bàn luận sôi nổi.
“Tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao đây? Xảy ra chuyện lớn như vậy, có cần nói cho Vương gia không, xem thử Vương gia tính làm sao?" Tình Cơ nói.
“Không được, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài được, nếu để người khác biết được chuyện này chẳng phải sẽ làm tổn hại đến thể diện của Vương gia sao." Mai Cơ lập tức bác bỏ.
“Nhưng nếu không nói cho Vương gia, mặc cho Vương gia chẳng hay biết gì, để nàng ta cứ ung dung vui sướng sao? Khổ thân Vương gia đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại cả gan dám làm như thế." Lan Cơ bất bình nói một cách đầy sôi nổi.
Tác giả :
Ngạn Thiến