Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 108: Cầu tình
Tiểu Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người đem đi, bỗng nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Trần, dập đầu nói: “Vương gia, xin người tha cho tiểu thư."
“Cút." Mộ Dung Trần phẫn nộ, dùng một cước đá văng nàng, xoay người rời đi.
Tiểu Vân đau đớn quỳ ở đó, làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì đây? Bỗng chốc nàng đứng dậy, chạy về phía địa lao.
“Thị vệ đại ca, van cầu người cho nô tỳ vào gặp tiểu thư, một lát là được rồi." Tiểu Vân khổ sở cầu xin, còn đút vào trong tay bọn họ một ít bạc.
“Bạc…ngươi cầm về đi, nếu như là bình thường còn có thể châm chước, nhưng Vương gia đã cố ý dặn dò rồi, chúng ta cũng không dám lấy tính mạng của mình ra giỡn chơi, ngươi cầu xin chúng ta không bằng đi cầu xin Vương gia, hoặc là đi cầu xin người có thể cứu nàng ta." Thị vệ trả lại bạc, không phải là bọn hắn không thông cảm mà thật sự là không dám, dù sao tính mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Đi cầu xin người có thể cứu tiểu thư? Một câu tựa hồ đã nhắc nhở Tiểu Vân: “Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca." Nói xong liền vội vàng rời khỏi Vương phủ.
Hiện tại người duy nhất có thể cứu tiểu thư sợ rằng chỉ có Thập tứ Vương gia, nàng chỉ có thể đến cầu xin hắn, nếu không tiểu thư ở trong địa lao không chết cũng bị mất nửa cái mạng. Nàng không thể để cho tiểu thư chịu khổ được, dù sao tiểu thư cũng bởi vì nàng mới ở lại.
Tiểu Vân cả đầu đầy mồ hôi chạy đến phủ của Thập tứ Vương gia, dùng sức gõ cửa.
“Ngươi tìm ai?" Cửa lớn nhanh chóng được mở ra, một hạ nhân đi tới hỏi.
“Nô tỳ tìm Thập tứ Vương gia có việc gấp muốn cầu." Giọng nói Tiểu Vân đầy lo lắng.
“Vương gia là người ngươi nói muốn gặp là có thể gặp sao? Nói cho ta biết ngươi là ai, ta đi thông báo xem Vương gia có muốn gặp hay không." Tên hạ nhân liếc nhìn nàng một cái, thái độ hơi ngạo mạn nói.
“Nô tỳ là người của Tam Vương phủ." Tiểu Vân lập tức hồi đáp.
“Tam Vương phủ?" Thái độ của tên hạ nhân lập tức trở nên tốt hơn, nói: “Ngươi chờ chút để ta đi thông báo."
Rất nhanh, cửa lớn lại được mở ra lần nữa, Mộ Dung Vũ đi ra.
“Nô tỳ tham kiến Thập tứ Vương gia." Tiểu Vân vội vàng hành lễ.
“Là ngươi, đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy nàng là nha hoàn của Mạnh Tâm Nghi, trong lòng Mộ Dung Vũ liền căng thẳng, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?
“Vương gia, cầu xin người cứu tiểu thư nhà nô tỳ." Tiểu Vân khóc lóc quỳ xuống.
“Trước hết ngươi hãy vào phủ đã, rồi nói cho bổn Vương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Vũ phân phó, sắc mặt trầm trọng. Tâm Nghi đã xảy ra chuyện rồi.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Tiểu Vân vội vàng đứng dậy theo hắn vào Vương phủ.
Trong đại sảnh Vương phủ.
Tiểu Vân kể sơ qua sự tình một lần, sau đó nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng Vương gia rất tức giận, nhốt tiểu thư vào trọng địa lao, không cho phép bất kỳ kẻ nào gặp tiểu thư. Nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đến đây cầu xin, hi vọng Vương gia có thể cứu tiểu thư nhà nô tỳ."
“Tiểu Vân, bổn Vương biết rồi, ngươi quay về Vương phủ trước đi, bổn Vương sẽ đến sau." Mộ Dung Vũ nghe nàng kể lại xong liền dặn dò. Tuy rằng hắn không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hoàng huynh tức giận như vậy chứng tỏ chuyện này không hề nhỏ chút nào.
“Dạ, nô tỳ cảm tạ Vương gia." Tiểu Vân hành lễ rồi lui ra ngoài.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới đứng dậy, nếu hắn cứ như vậy đến cầu xin cho nàng, không chừng hoàng huynh sẽ càng tức giận hơn, xem ra hắn chỉ có thể đến tìm Ngũ hoàng huynh giúp đỡ, cùng nhau đi.
Phủ Ngũ Vương gia.
“Thập tứ đệ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm hoàng huynh vậy?" Ngũ Vương gia Mộ Dung Phong nhìn hắn cười hỏi.
“Ngũ hoàng huynh, đệ tới là để xin huynh giúp đỡ." Mộ Dung Vũ nói với sắc mặt lo lắng.
“Giúp đỡ? Có chuyện gì cứ nói ra, nếu giúp được hoàng huynh nhất định sẽ giúp." Mộ Dung Phong nhìn thấy thái độ của hắn nghiêm túc như vậy liền hơi sửng sốt.
“Hoàng huynh, cùng đệ đến phủ của Tam hoàng huynh đi, huynh ấy nhốt Mạnh Tâm Nghi vào địa lao rồi." Mộ Dung Vũ nói xong, liền có chút vội vã kéo Mộ Dung Phong muốn đi.
“Thập tứ đệ, đệ nói rõ một chút, rốt cuộc sao lại như vậy? Không phải Tam hoàng huynh rất thích nàng ta sao? Sao lại nhốt nàng ta vào địa lao được?" Mộ Dung Phong nghi hoặc hỏi.
“Hoàng huynh, đệ cũng không rõ lắm, đợi đến đó thì sẽ biết ngay." Mộ Dung Vũ nói.
Mộ Dung Phong nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng liền dừng bước, thật chân thành, nghiêm túc, cũng thật thận trọng nói: “Thập tứ đệ, đệ phải nhớ kỹ, nàng ta là nữ nhân của hoàng huynh, đệ không nên quá quan tâm đến nàng ta như vậy."
“Hoàng huynh, đệ biết, đệ chỉ xem nàng ấy là bằng hữu thôi, huống chi, đệ nghĩ chuyện này nhất định là có hiểu lầm, đệ cũng không muốn để cho hoàng huynh làm ra những việc khiến mình phải hối hận." Vẻ mặt của Mộ Dung Vũ u ám, nhưng lập tức liền khôi phục lại như bình thường, nói.
“Vậy được, trước tiên chúng ta hãy đến đó xem đã, tận lực giúp đỡ." Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói.
Cửa địa lao của Tam Vương phủ.
“Ty chức tham kiến Ngũ Vương gia, Thập tứ Vương gia." Thị vệ canh cửa vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi, mở cửa ra để bổn Vương vào trong." Mộ Dung Vũ phân phó, hắn đã rất cấp bách muốn gặp được nàng, để xem nàng có ổn không?
Hai người thị vệ nhìn thoáng qua nhau một cái rồi chắp tay nói: “Thật xin lỗi Thập tứ Vương gia, thứ lỗi cho ty chức không thể tuân mệnh, Vương gia đã có lệnh, không cho phép bất cứ ai vào địa lao."
“Láo xược, chẳng lẽ bất cứ kẻ nào đó cũng bao gồm cả bổn Vương sao?" Mộ Dung Vũ mặt lạnh, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ kiêu ngạo như vậy.
“Ty chức không dám, nhưng mà Vương gia đã có lệnh, ty chức cũng không dám không tuân theo." Thị vệ sợ hãi nói, với ai hắn cũng không thể đắc tội, làm hạ nhân thật khó.
“Thập tứ đệ, bỏ đi, không cần làm khó bọn họ, chúng ta đi gặp hoàng huynh trước đã rồi nói sau." Mộ Dung Phong ở bên cạnh nói.
“Hoàng huynh, đệ chỉ muốn vào trong nhìn một cái xem nàng có ổn không thôi." Nhưng Mộ Dung Vũ vẫn khăng khăng nói, lại ra lệnh: “Tránh ra, nếu không đừng trách bổn Vương không khách khí."
Đúng lúc hai thị vệ đang khó xử thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng liền truyền đến từ phía sau.
“Các đệ làm gì ở đây?"
“Cút." Mộ Dung Trần phẫn nộ, dùng một cước đá văng nàng, xoay người rời đi.
Tiểu Vân đau đớn quỳ ở đó, làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì đây? Bỗng chốc nàng đứng dậy, chạy về phía địa lao.
“Thị vệ đại ca, van cầu người cho nô tỳ vào gặp tiểu thư, một lát là được rồi." Tiểu Vân khổ sở cầu xin, còn đút vào trong tay bọn họ một ít bạc.
“Bạc…ngươi cầm về đi, nếu như là bình thường còn có thể châm chước, nhưng Vương gia đã cố ý dặn dò rồi, chúng ta cũng không dám lấy tính mạng của mình ra giỡn chơi, ngươi cầu xin chúng ta không bằng đi cầu xin Vương gia, hoặc là đi cầu xin người có thể cứu nàng ta." Thị vệ trả lại bạc, không phải là bọn hắn không thông cảm mà thật sự là không dám, dù sao tính mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Đi cầu xin người có thể cứu tiểu thư? Một câu tựa hồ đã nhắc nhở Tiểu Vân: “Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca." Nói xong liền vội vàng rời khỏi Vương phủ.
Hiện tại người duy nhất có thể cứu tiểu thư sợ rằng chỉ có Thập tứ Vương gia, nàng chỉ có thể đến cầu xin hắn, nếu không tiểu thư ở trong địa lao không chết cũng bị mất nửa cái mạng. Nàng không thể để cho tiểu thư chịu khổ được, dù sao tiểu thư cũng bởi vì nàng mới ở lại.
Tiểu Vân cả đầu đầy mồ hôi chạy đến phủ của Thập tứ Vương gia, dùng sức gõ cửa.
“Ngươi tìm ai?" Cửa lớn nhanh chóng được mở ra, một hạ nhân đi tới hỏi.
“Nô tỳ tìm Thập tứ Vương gia có việc gấp muốn cầu." Giọng nói Tiểu Vân đầy lo lắng.
“Vương gia là người ngươi nói muốn gặp là có thể gặp sao? Nói cho ta biết ngươi là ai, ta đi thông báo xem Vương gia có muốn gặp hay không." Tên hạ nhân liếc nhìn nàng một cái, thái độ hơi ngạo mạn nói.
“Nô tỳ là người của Tam Vương phủ." Tiểu Vân lập tức hồi đáp.
“Tam Vương phủ?" Thái độ của tên hạ nhân lập tức trở nên tốt hơn, nói: “Ngươi chờ chút để ta đi thông báo."
Rất nhanh, cửa lớn lại được mở ra lần nữa, Mộ Dung Vũ đi ra.
“Nô tỳ tham kiến Thập tứ Vương gia." Tiểu Vân vội vàng hành lễ.
“Là ngươi, đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy nàng là nha hoàn của Mạnh Tâm Nghi, trong lòng Mộ Dung Vũ liền căng thẳng, chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì?
“Vương gia, cầu xin người cứu tiểu thư nhà nô tỳ." Tiểu Vân khóc lóc quỳ xuống.
“Trước hết ngươi hãy vào phủ đã, rồi nói cho bổn Vương biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Vũ phân phó, sắc mặt trầm trọng. Tâm Nghi đã xảy ra chuyện rồi.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Tiểu Vân vội vàng đứng dậy theo hắn vào Vương phủ.
Trong đại sảnh Vương phủ.
Tiểu Vân kể sơ qua sự tình một lần, sau đó nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm, nhưng Vương gia rất tức giận, nhốt tiểu thư vào trọng địa lao, không cho phép bất kỳ kẻ nào gặp tiểu thư. Nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đến đây cầu xin, hi vọng Vương gia có thể cứu tiểu thư nhà nô tỳ."
“Tiểu Vân, bổn Vương biết rồi, ngươi quay về Vương phủ trước đi, bổn Vương sẽ đến sau." Mộ Dung Vũ nghe nàng kể lại xong liền dặn dò. Tuy rằng hắn không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hoàng huynh tức giận như vậy chứng tỏ chuyện này không hề nhỏ chút nào.
“Dạ, nô tỳ cảm tạ Vương gia." Tiểu Vân hành lễ rồi lui ra ngoài.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới đứng dậy, nếu hắn cứ như vậy đến cầu xin cho nàng, không chừng hoàng huynh sẽ càng tức giận hơn, xem ra hắn chỉ có thể đến tìm Ngũ hoàng huynh giúp đỡ, cùng nhau đi.
Phủ Ngũ Vương gia.
“Thập tứ đệ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm hoàng huynh vậy?" Ngũ Vương gia Mộ Dung Phong nhìn hắn cười hỏi.
“Ngũ hoàng huynh, đệ tới là để xin huynh giúp đỡ." Mộ Dung Vũ nói với sắc mặt lo lắng.
“Giúp đỡ? Có chuyện gì cứ nói ra, nếu giúp được hoàng huynh nhất định sẽ giúp." Mộ Dung Phong nhìn thấy thái độ của hắn nghiêm túc như vậy liền hơi sửng sốt.
“Hoàng huynh, cùng đệ đến phủ của Tam hoàng huynh đi, huynh ấy nhốt Mạnh Tâm Nghi vào địa lao rồi." Mộ Dung Vũ nói xong, liền có chút vội vã kéo Mộ Dung Phong muốn đi.
“Thập tứ đệ, đệ nói rõ một chút, rốt cuộc sao lại như vậy? Không phải Tam hoàng huynh rất thích nàng ta sao? Sao lại nhốt nàng ta vào địa lao được?" Mộ Dung Phong nghi hoặc hỏi.
“Hoàng huynh, đệ cũng không rõ lắm, đợi đến đó thì sẽ biết ngay." Mộ Dung Vũ nói.
Mộ Dung Phong nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng liền dừng bước, thật chân thành, nghiêm túc, cũng thật thận trọng nói: “Thập tứ đệ, đệ phải nhớ kỹ, nàng ta là nữ nhân của hoàng huynh, đệ không nên quá quan tâm đến nàng ta như vậy."
“Hoàng huynh, đệ biết, đệ chỉ xem nàng ấy là bằng hữu thôi, huống chi, đệ nghĩ chuyện này nhất định là có hiểu lầm, đệ cũng không muốn để cho hoàng huynh làm ra những việc khiến mình phải hối hận." Vẻ mặt của Mộ Dung Vũ u ám, nhưng lập tức liền khôi phục lại như bình thường, nói.
“Vậy được, trước tiên chúng ta hãy đến đó xem đã, tận lực giúp đỡ." Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói.
Cửa địa lao của Tam Vương phủ.
“Ty chức tham kiến Ngũ Vương gia, Thập tứ Vương gia." Thị vệ canh cửa vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi, mở cửa ra để bổn Vương vào trong." Mộ Dung Vũ phân phó, hắn đã rất cấp bách muốn gặp được nàng, để xem nàng có ổn không?
Hai người thị vệ nhìn thoáng qua nhau một cái rồi chắp tay nói: “Thật xin lỗi Thập tứ Vương gia, thứ lỗi cho ty chức không thể tuân mệnh, Vương gia đã có lệnh, không cho phép bất cứ ai vào địa lao."
“Láo xược, chẳng lẽ bất cứ kẻ nào đó cũng bao gồm cả bổn Vương sao?" Mộ Dung Vũ mặt lạnh, lần đầu tiên bày ra dáng vẻ kiêu ngạo như vậy.
“Ty chức không dám, nhưng mà Vương gia đã có lệnh, ty chức cũng không dám không tuân theo." Thị vệ sợ hãi nói, với ai hắn cũng không thể đắc tội, làm hạ nhân thật khó.
“Thập tứ đệ, bỏ đi, không cần làm khó bọn họ, chúng ta đi gặp hoàng huynh trước đã rồi nói sau." Mộ Dung Phong ở bên cạnh nói.
“Hoàng huynh, đệ chỉ muốn vào trong nhìn một cái xem nàng có ổn không thôi." Nhưng Mộ Dung Vũ vẫn khăng khăng nói, lại ra lệnh: “Tránh ra, nếu không đừng trách bổn Vương không khách khí."
Đúng lúc hai thị vệ đang khó xử thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng liền truyền đến từ phía sau.
“Các đệ làm gì ở đây?"
Tác giả :
Ngạn Thiến