Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Chương 96
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Tiêu Duệ đánh quyền xong hai lần rồi mới trở về phòng.
Lúc đánh quyền tâm không tĩnh, khí không thuận, đánh xong hai lần, toàn thân hắn đều là mồ hôi. Thôi Tiến Trung vẫn đứng đợi cách đó không xa, thấy hắn ngừng, lão lập tức đưa khăn sạch đến.
Tiêu Duệ cầm lấy, vừa lau mặt vừa đi về phòng, đúng lúc gặp Dư Lộ ở cửa phòng.
Dư Lộ trở về từ chỗ Minh Nguyệt đã được một lúc. Buổi sáng dậy sớm, lại đi tới đi lui mấy chuyến, cô sớm đói đến bụng sôi ùng ục. Cô đi ra vì muốn gọi Tiêu Duệ sớm về dùng cơm.
Hai người va vào nhau đúng lúc ở khúc quanh. Tiêu Duệ vội vươn tay bắt lấy tay Dư Lộ, sợ cô bị ngã.
"Ngươi về rồi." Trên mặt Dư Lộ hiện ra nụ cười. Minh Nguyệt đã tỉnh lại, không có nguy hiểm về tính mạng, tảng đá trong lòng Dư Lộ cũng rơi xuống.
Tiêu Duệ thấy mặt cô tràn đầy nhiệt tình, vẻ mặt dần bình tĩnh hơn, "Vội vàng như vậy, định đi đâu thế?"
Dư Lộ đảo khách thành chủ, trượt tay xuống nắm lấy tay Tiêu Duệ, kéo hắn vào trong phòng, "Đi tìm ngươi."
Tìm hắn? Hắn đã biết chuyện Minh Nguyệt đã tỉnh và không có gì đáng ngại, như vậy, Dư Lộ cũng biết chuyện Lâm Thục gọi hắn đi Chính viện đi?
Nàng đây là... đang ghen sao?
Tiêu Duệ cúi đầu nhìn Dư Lộ, nhưng nhìn nét mặt nàng lại không giống lắm. Hai mắt cong cong, nụ cười tươi rói, trông rất là vui vẻ.
Hạ nhân mang nước lên, Dư Lộ đẩy Tiêu Duệ vào tịnh phòng, mình thì vào phòng ngủ lấy xiêm y của Tiêu Duệ ra. Mới đứng chờ ở cửa được một lát, cô đã giục giã mấy lần liên tiếp, "Xong chưa? Tắm xong chưa?"
Lúc đầu động tác của Tiêu Duệ rất nhanh, chỉ là bị nàng giục nhiều như vậy, hắn cũng có chút bực bội. Vừa tắm xong, còn chưa mặc đồ trong, hắn đã vừa lau người vừa ứng phó một hai câu.
Dư Lộ vén rèm tiến vào.
Tiêu Duệ vốn nghiêng người về phía cửa tịnh phòng, nghe được tiếng động, hắn giật mình quay đầu nhìn sang.
Dư Lộ cũng ngẩng đầu nhìn, đầu tiên là mặt đối mặt, sau đó ánh mắt không khống chế được mà di chuyển xuống dưới. Cô từng thấy Tiêu Duệ lúc ở trần rồi, vóc người rất tốt, có cơ bụng nam nhân đều theo đuổi, cũng có... đường nhân ngư mà nữ nhân đều yêu...
Nhìn thấy đường nhân ngư, xuống một chút nữa, dù không muốn xem thì cũng đã liếc qua rồi.
Thật... thật to...
Dư Lộ giật mình há miệng, lập tức che mắt, quay đầu chạy ra ngoài. Chạy ra ngoài rồi mà vẫn nhịn không được đỏ mặt, trống ngực đập liên hồi, cô vừa ăn cướp vừa la làng nói với bên trong: "Lưu manh!"
Tiêu Duệ vẫn còn đang ngớ người ra, sự hoảng sợ của hắn tuyệt đối không ít hơn Dư Lộ. Tuy từ nhỏ đến lớn đều có hạ nhân gần người giúp hắn tắm rửa thay y phục, nhưng mà, Dư Lộ lại là người thứ nhất trực tiếp nhìn thân thể hắn như vậy.
Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên trong đời hắn gặp được chuyện thế này!
Hắn cũng không khỏi đỏ mặt lên, không trả lời Dư Lộ, đứng đợi trong tịnh phòng một lúc lâu mới mặc áo trong quần trong vào, đi đến cạnh cửa lớn tiếng nói với bên ngoài: "Áo ngoài!"
Căn bản không có động tĩnh.
Hắn lại chờ một lát, hô tiếp một tiếng, vẫn không có đáp lại. Hắn đành phải vén mành lên, ngoài cửa làm gì có hình bóng của Dư Lộ? Điều này khiến hắn thấy thật buồn cười, chỉ là hắn không thể ra ngoài với bộ dạng này được. Cũng may mấy nha hoàn biết hắn ở trong phòng nên không dám tiến vào, hắn bước nhanh đến phòng ngủ.
Dư Lộ không chạy ra ngoài, cô chạy vào phòng ngủ. Mặt đỏ như trái gấc, ngón tay trắng nõn bụm má, lúc thì lẩm bẩm sẽ bị đau mắt hột mất, lúc lại lầu bầu Tiêu Duệ không biết xấu hổ. Chỉ là việc này không giúp cô bình tĩnh lại mà chỉ khiến mặt cô càng nóng hơn.
Người là cần đối lập. Tiêu Duệ vốn cũng không cần thể diện, vào phòng liền thấy Dư Lộ như vậy, hắn càng không bị mất tự nhiên hơn, trên mặt mang theo ý cười, cố ý rón rén lại gần giường.
Lắng nghe một lát mới biết được Dư Lộ đang nói gì.
"Gia không biết xấu hổ ở chỗ nào?" Hắn ghé sát vào tai Dư Lộ, bỗng nhiên lên tiếng.
"A!" Dư Lộ sợ hãi kêu lên, vội vàng muốn trốn.
Tiêu Duệ duỗi tay ra ôm chặt người lại, còn lặp lại thêm lần nữa, "Nào, Tiểu Lộ Nhi nói gia nghe xem, gia không biết xấu hổ ở đâu thế?"
Dư Lộ trốn không thoát, lại không dám đối diện với hắn, càng không muốn trả lời hắn, đành phải chôn mặt vào lòng Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ buồn cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ eo của Dư Lộ. Thay đổi áo xuân, cảm giác khi ôm như vậy rất tốt. Trở về cũng đã được ít ngày, trước ngực trông hùng vĩ hơn chút, nhưng vòng eo thì vẫn nhỏ như vậy, không thoải mái như trước đây.
Dư Lộ cảm giác như tay hắn có những đốm lửa, di chuyển đến đâu liền nóng đến đấy. Cô không thoải mái vặn người hai cái, đành phải nói sang chuyện khác: "Gia, ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi."
Tiêu Duệ bị động tác của cô làm cho châm ra lửa. Hắn nắm chặt tay lại, thấp giọng nói: "Gia cũng đói bụng."
Dư Lộ nói: "Vậy thì tốt rồi, mau kêu người mang cơm lên đi." Nói xong, cô định đứng dậy.
Tiêu Duệ lại ôm chặt cô, sau đó bế người lên chút, bụng dưới đẩy đẩy lên phía trước, giọng nói cũng trầm thấp mập mờ: "Không phải đói kiểu kia, là đói kiểu này cơ."
Ôi mẹ ơi, cái đồ lưu manh này!
Dư Lộ thấy Tiêu Duệ dơ như vậy, mặt đỏ lên, tay thì nhéo phần thịt mềm nơi hông của Tiêu Duệ.
Phần hông là nơi nhạy cảm của Tiêu Duệ. Toàn thân hắn lập tức cứng đờ, sau đó Dư Lộ cảm thấy trời đất quay cuồng, từ ngồi chuyển thành nằm, người Tiêu Duệ dính sát lên người cô.
"Xem ra Tiểu Lộ Nhi cũng đói bụng thật rồi." Giọng Tiêu Duệ chứa ý cười, đáy mắt tràn đầy sự trêu tức, "Mới nãy ngươi đã thấy rồi đấy, thấy có được không, có muốn thử chút không?"
Ban ngày ban mặt, cô mới không cần đâu.
Dư Lộ lắc đầu: "Không muốn! Ban ngày tuyên dâm, không hợp lễ nghĩa!"
Tiêu Duệ cũng nín quá lâu rồi. Thân phận của hắn như vậy, xưa nay lại không biết phương pháp tự giải quyết, lúc này lại đang đè trên người Dư Lộ, đúng là có chút không nhịn được.
"Gia thấy nó hợp thì hợp." Hắn nói: "Huống chi, chúng ta đóng cửa lại thì sao người ngoài có thể biết được."
Được rồi, ngài nói gì cũng đúng hết.
Nhưng mà, ta thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nha! Dư Lộ đã tiếp nhận Tiêu Duệ được khoảng chín phần mười rồi. Chỉ là vừa tiếp nhận xong liền làm chuyện này, vẫn là trong hoàn cảnh ban ngày mà chưa có chút gì vào bụng, cái này có chút quá mức.
"Ta không có dục vọng." Nếu đã biết Tiêu Duệ thích mình như vậy, Dư Lộ đương nhiên sẽ thị sủng mà kiêu, đĩnh đạc nói ra lời này.
Tiêu Duệ sửng sốt, tiếp đó liền cười phá lên.
Hắn nằm trên người Dư Lộ, cười đến run cả người lên. Tuy không làm gì đó nhưng Dư Lộ vẫn cảm thấy, nếu bây giờ có người bước vào thì chắc chắn người đó sẽ hiểu lầm khi thấy cảnh này, quá bỉ ổi!
"...Vậy lúc nào ngươi có dục vọng?" Tiêu Duệ vẫn không nhịn được cười.
Dư Lộ không đẩy hắn ra được, đành phải trả lời: "Buổi tối, tối thì có."
Tiêu Duệ nói tiếp: "Thật không?"
Dư Lộ ừ một tiếng, nói: "Thật, thật như vàng ấy."
Thật ra Tiêu Duệ cũng không định chạm Dư Lộ thật, buổi tối đương nhiên tốt hơn. Ban ngày ban mặt, lấy thân phận của hắn thì không sao, nhưng còn Dư Lộ, xét đến cùng, thân phận nàng ấy quá thấp, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi. Nếu làm gì thật thì không chỉ khiến cho hạ nhân Tầm Phương viện coi thường nàng, khi người ngoài biết được rồi cũng sẽ nói Dư Lộ lăng loàn, quyến rũ nam nhân làm bậy.
"Được, vậy tối lại nói, đến lúc đó ngươi đừng quên lời mình nói nhé." Chỉ là trước khi đứng dậy, Tiêu Duệ vẫn ăn ít đậu hũ*.
*Ăn đậu hũ: cách nói... văn minh hơn của sàm sỡ? Đại loại như vậy í.
Dư Lộ khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, biểu tình trên mặt như đang nói: Ai sợ ai chứ!
Tiêu Duệ vô cùng khoái trá, mặc y phục chỉnh tề xong rồi kéo Dư Lộ ra ngoài.
Kêu nha hoàn đưa điểm tâm lên, hai người ngồi xuống.
Lúc này Tiêu Duệ mới nghiêm túc hỏi Dư Lộ: "Minh Nguyệt thế nào rồi?"
"Đã không sao rồi, nghỉ ngơi tốt là được." Dư Lộ cắn nửa cái bánh bao nhỏ, lúc nuốt gần hết mới nhìn Tiêu Duệ, "Chỉ là Minh Nguyệt nói muốn gặp Vương phi."
Tiêu Duệ gật đầu, nói: "Vậy chờ nàng ấy khá hơn chút rồi gọi người đưa nàng qua."
Trong mắt người như họ, hạ nhân đúng là không thể xem là người, chỉ được xem như vật sở hữu của bọn hắn. Nhưng hạ nhân thiếp thân thì không giống thế. Minh Nguyệt với Lâm Thục gần giống như Thôi Tiến Trung với hắn vậy. Với những hạ nhân có thể diện, có thể làm việc này, ngươi không chỉ cần coi họ là người mà còn nên cùng có ân uy*, như vậy mới khiến họ càng trung thành với ngươi hơn.
*Ân trong ân huệ, uy trong uy nghiêm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy cách làm như cách Lâm Thục đối xử với Minh Nguyệt.
Dư Lộ không nói thân thế của Minh Nguyệt, chỉ ừ một tiếng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Duệ chợt ngẩng đầu, nhìn Dư Lộ nói: "Ăn xong, gia phải ra khỏi phủ một chuyến, đi phủ Định Quốc Công."
Dư Lộ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm cái gì. Nam nhân như Tiêu Duệ có thể nói với cô ra ngoài để làm gì, đi chỗ nào thì đã hiếm thấy lắm rồi. Còn việc hắn xử lý Lâm Thục như thế nào, cô không muốn biết, cũng không muốn nhúng tay.
Tiêu Duệ lại tiếp tục: "Lâm Thục không đồng ý hòa ly. Gia nghĩ lại, nếu hòa ly với nàng ta, lấy số tuổi bây giờ của gia thì vẫn bị ban hôn tiếp. Chi bằng để nàng ta lại, nàng ta cũng không muốn hòa ly, thể diện được bảo vệ, mà gia cũng không lo việc bị ban hôn tiếp nữa."
Tiêu Duệ vừa nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dư Lộ, gần như là không nháy mắt.
Lúc đầu Dư Lộ còn có chút khó hiểu, phải một lát sau mới hiểu được sự lo lắng của hắn. Thân phận của cô thấp, dù Tiêu Duệ có hòa ly hay không thì với thân phận của cô, tương lai có muốn mẫu bằng tử quý thì cũng không được.
Dư Lộ rũ mắt suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu cười nói: "Gia muốn làm thế nào cũng được, ta không sao cả."
Nếu không thì làm gì được đây. Cho dù cô theo Tiêu Duệ sớm hơn Lâm Thục thì thế nào, cô không phải thê tử, chỉ là thiếp, còn người ngoài cũng sẽ chỉ biết đồng tình với Lâm Thục mà không hề nghĩ rằng cô cũng là một con người, một nữ nhân có xương có thịt từ sớm đã theo Tiêu Duệ.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể nhìn thoáng hơn thôi. Đây là bi ai của nữ nhân thời kỳ này, không chỉ riêng mình cô. Trước có, bây giờ có, về sau cũng sẽ có.
Chẳng qua sau này sẽ tốt hơn chút thôi.
Ở hiện đại, phụ nữ đã có quyền được lựa chọn, có thể không cần làm thiếp, làm kẻ thứ ba, không cần làm vợ kế, muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn thì độc thân cả đời.
Lúc đó, đàn ông chỉ có thể một chồng một vợ.
Mặc dù còn tồn tại một số trường hợp riêng biệt, ví dụ như cặn bã nam, hoặc phụ nữ tự nguyện làm kẻ thứ ba, nhưng đa số đàn ông đều tốt, đa số phụ nữ cũng vậy.
Tiêu Duệ thấy Dư Lộ không nói gì, nhẹ nhàng nắm tay của Dư Lộ.
Cái gì hắn cũng cho nàng được, duy chỉ không thể cho nàng thân phận Chính thê. Nhưng với nữ nhân, chỉ sợ không người nào không muốn danh chính ngôn thuận đi?
Là hắn có lỗi với nàng.
Nhưng mà, nếu muốn được như vậy, cũng chỉ có một biện pháp...
Tiêu Duệ không dám nghĩ sâu hơn. Nữ nhân đương nhiên quan trọng. Nữ nhân có thể làm hắn thích, đồng thời nghĩ một lòng một ý thì càng quan trọng hơn. Nhưng vì một nữ nhân mà buông tha cho thân phận và địa vị, rời xa cha mẹ thân nhân, chuyện này... cũng không phải ý nguyện của hắn.
Trong thế giới của một nam nhân không nên chỉ có nữ nhân.
Vừa ăn sáng xong Tiêu Duệ liền ra khỏi cửa.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, Định Quốc Công được người Tiêu Duệ phái đến mời ở nhà nên ông mới ở nhà chờ Tiêu Duệ đến, chỉ là trong lòng vô cùng bất an. Đang yên đang lành, con rể Vương gia này lại đến nhà, còn không chịu nói vì nguyên nhân gì, điều này không thể không khiến ông nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ Thục Tỷ Nhi làm chuyện gì không nên làm rồi?
Không phải chứ, Thục Tỷ Nhi rất biết cách làm người, cách đối nhân xử thế cũng không có sai lầm gì. Phu nhân nhà mình đắc tội chị em dâu và mẹ chồng, nhưng những người đó vẫn khen Thục Tỷ Nhi không dứt miệng đấy thôi.
Vậy thì là vì chuyện gì nhỉ?
Khi thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Duệ, Định Quốc Công càng cảm thấy thấp thỏm trong lòng hơn. Khí thế của cha vợ cũng không lấy ra được, chỉ nhìn Tiêu Duệ thận trọng nói: "Lần này Vương gia qua đây, không biết là vì chuyện gì?"
Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn ông, nói: "Xem ra Quốc Công gia còn chưa biết tin tức?"
Quả nhiên Lâm Thục đang lừa hắn. Coi như nàng không ngu đến mức kể hết ra, may mà còn một hai phần toan tính.
Định Quốc Công đổ mồ hôi lạnh, "Việc này, việc này, ta thật sự không biết có chuyện gì."
Tiêu Duệ nói: "Đêm hôm qua, Vương phi mời bản vương đi Chính viện, ngươi đoán nàng ta đã làm gì?"
Làm cái gì? Mặt già của Định Quốc Công đột nhiên đỏ lên. Lẽ nào con gái nhà mình thiếu nam nhân nên mời Vương gia đến làm chuyện đó?
Tiêu Duệ không có ý thừa nước đục thả câu*, tiếp tục nói: "Vương phi mời bản vương uống trà, một ly trà có bỏ thêm thuốc. Cùng lúc đó, nàng ta cũng cho nha hoàn thiếp thân bên người tên là Minh Nguyệt uống một ly trà giống vậy."
*Thừa nước đục thả câu: câu nói để ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hoạn nạn.
"Minh Nguyệt?!" Định Quốc Công đứng phắt dậy, lom lom nhìn Tiêu Duệ, "Vương, Vương gia thu dùng nó?"
Thái độ của Định Quốc Công khiến Tiêu Duệ nổi lòng nghi ngờ. Ông ta không chú ý con gái của mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo mà lại quan tâm một nha hoàn của con gái ông ta?
"Làm sao, bản vương không được dùng?" Tiêu Duệ hỏi ngược lại.
Trước mắt Định Quốc Công đột nhiên tối sầm lại, một câu cũng không nói nên lời. Đây, đây là hai cô con gái đều đưa ra ngoài? Thục Tỷ Nhi, Thục Tỷ Nhi sao lại hồ đồ như vậy! Dù Minh Nguyệt có như thế nào thì cũng là chị ruột của nó mà!
Tiêu Duệ đánh quyền xong hai lần rồi mới trở về phòng.
Lúc đánh quyền tâm không tĩnh, khí không thuận, đánh xong hai lần, toàn thân hắn đều là mồ hôi. Thôi Tiến Trung vẫn đứng đợi cách đó không xa, thấy hắn ngừng, lão lập tức đưa khăn sạch đến.
Tiêu Duệ cầm lấy, vừa lau mặt vừa đi về phòng, đúng lúc gặp Dư Lộ ở cửa phòng.
Dư Lộ trở về từ chỗ Minh Nguyệt đã được một lúc. Buổi sáng dậy sớm, lại đi tới đi lui mấy chuyến, cô sớm đói đến bụng sôi ùng ục. Cô đi ra vì muốn gọi Tiêu Duệ sớm về dùng cơm.
Hai người va vào nhau đúng lúc ở khúc quanh. Tiêu Duệ vội vươn tay bắt lấy tay Dư Lộ, sợ cô bị ngã.
"Ngươi về rồi." Trên mặt Dư Lộ hiện ra nụ cười. Minh Nguyệt đã tỉnh lại, không có nguy hiểm về tính mạng, tảng đá trong lòng Dư Lộ cũng rơi xuống.
Tiêu Duệ thấy mặt cô tràn đầy nhiệt tình, vẻ mặt dần bình tĩnh hơn, "Vội vàng như vậy, định đi đâu thế?"
Dư Lộ đảo khách thành chủ, trượt tay xuống nắm lấy tay Tiêu Duệ, kéo hắn vào trong phòng, "Đi tìm ngươi."
Tìm hắn? Hắn đã biết chuyện Minh Nguyệt đã tỉnh và không có gì đáng ngại, như vậy, Dư Lộ cũng biết chuyện Lâm Thục gọi hắn đi Chính viện đi?
Nàng đây là... đang ghen sao?
Tiêu Duệ cúi đầu nhìn Dư Lộ, nhưng nhìn nét mặt nàng lại không giống lắm. Hai mắt cong cong, nụ cười tươi rói, trông rất là vui vẻ.
Hạ nhân mang nước lên, Dư Lộ đẩy Tiêu Duệ vào tịnh phòng, mình thì vào phòng ngủ lấy xiêm y của Tiêu Duệ ra. Mới đứng chờ ở cửa được một lát, cô đã giục giã mấy lần liên tiếp, "Xong chưa? Tắm xong chưa?"
Lúc đầu động tác của Tiêu Duệ rất nhanh, chỉ là bị nàng giục nhiều như vậy, hắn cũng có chút bực bội. Vừa tắm xong, còn chưa mặc đồ trong, hắn đã vừa lau người vừa ứng phó một hai câu.
Dư Lộ vén rèm tiến vào.
Tiêu Duệ vốn nghiêng người về phía cửa tịnh phòng, nghe được tiếng động, hắn giật mình quay đầu nhìn sang.
Dư Lộ cũng ngẩng đầu nhìn, đầu tiên là mặt đối mặt, sau đó ánh mắt không khống chế được mà di chuyển xuống dưới. Cô từng thấy Tiêu Duệ lúc ở trần rồi, vóc người rất tốt, có cơ bụng nam nhân đều theo đuổi, cũng có... đường nhân ngư mà nữ nhân đều yêu...
Nhìn thấy đường nhân ngư, xuống một chút nữa, dù không muốn xem thì cũng đã liếc qua rồi.
Thật... thật to...
Dư Lộ giật mình há miệng, lập tức che mắt, quay đầu chạy ra ngoài. Chạy ra ngoài rồi mà vẫn nhịn không được đỏ mặt, trống ngực đập liên hồi, cô vừa ăn cướp vừa la làng nói với bên trong: "Lưu manh!"
Tiêu Duệ vẫn còn đang ngớ người ra, sự hoảng sợ của hắn tuyệt đối không ít hơn Dư Lộ. Tuy từ nhỏ đến lớn đều có hạ nhân gần người giúp hắn tắm rửa thay y phục, nhưng mà, Dư Lộ lại là người thứ nhất trực tiếp nhìn thân thể hắn như vậy.
Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên trong đời hắn gặp được chuyện thế này!
Hắn cũng không khỏi đỏ mặt lên, không trả lời Dư Lộ, đứng đợi trong tịnh phòng một lúc lâu mới mặc áo trong quần trong vào, đi đến cạnh cửa lớn tiếng nói với bên ngoài: "Áo ngoài!"
Căn bản không có động tĩnh.
Hắn lại chờ một lát, hô tiếp một tiếng, vẫn không có đáp lại. Hắn đành phải vén mành lên, ngoài cửa làm gì có hình bóng của Dư Lộ? Điều này khiến hắn thấy thật buồn cười, chỉ là hắn không thể ra ngoài với bộ dạng này được. Cũng may mấy nha hoàn biết hắn ở trong phòng nên không dám tiến vào, hắn bước nhanh đến phòng ngủ.
Dư Lộ không chạy ra ngoài, cô chạy vào phòng ngủ. Mặt đỏ như trái gấc, ngón tay trắng nõn bụm má, lúc thì lẩm bẩm sẽ bị đau mắt hột mất, lúc lại lầu bầu Tiêu Duệ không biết xấu hổ. Chỉ là việc này không giúp cô bình tĩnh lại mà chỉ khiến mặt cô càng nóng hơn.
Người là cần đối lập. Tiêu Duệ vốn cũng không cần thể diện, vào phòng liền thấy Dư Lộ như vậy, hắn càng không bị mất tự nhiên hơn, trên mặt mang theo ý cười, cố ý rón rén lại gần giường.
Lắng nghe một lát mới biết được Dư Lộ đang nói gì.
"Gia không biết xấu hổ ở chỗ nào?" Hắn ghé sát vào tai Dư Lộ, bỗng nhiên lên tiếng.
"A!" Dư Lộ sợ hãi kêu lên, vội vàng muốn trốn.
Tiêu Duệ duỗi tay ra ôm chặt người lại, còn lặp lại thêm lần nữa, "Nào, Tiểu Lộ Nhi nói gia nghe xem, gia không biết xấu hổ ở đâu thế?"
Dư Lộ trốn không thoát, lại không dám đối diện với hắn, càng không muốn trả lời hắn, đành phải chôn mặt vào lòng Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ buồn cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ eo của Dư Lộ. Thay đổi áo xuân, cảm giác khi ôm như vậy rất tốt. Trở về cũng đã được ít ngày, trước ngực trông hùng vĩ hơn chút, nhưng vòng eo thì vẫn nhỏ như vậy, không thoải mái như trước đây.
Dư Lộ cảm giác như tay hắn có những đốm lửa, di chuyển đến đâu liền nóng đến đấy. Cô không thoải mái vặn người hai cái, đành phải nói sang chuyện khác: "Gia, ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi."
Tiêu Duệ bị động tác của cô làm cho châm ra lửa. Hắn nắm chặt tay lại, thấp giọng nói: "Gia cũng đói bụng."
Dư Lộ nói: "Vậy thì tốt rồi, mau kêu người mang cơm lên đi." Nói xong, cô định đứng dậy.
Tiêu Duệ lại ôm chặt cô, sau đó bế người lên chút, bụng dưới đẩy đẩy lên phía trước, giọng nói cũng trầm thấp mập mờ: "Không phải đói kiểu kia, là đói kiểu này cơ."
Ôi mẹ ơi, cái đồ lưu manh này!
Dư Lộ thấy Tiêu Duệ dơ như vậy, mặt đỏ lên, tay thì nhéo phần thịt mềm nơi hông của Tiêu Duệ.
Phần hông là nơi nhạy cảm của Tiêu Duệ. Toàn thân hắn lập tức cứng đờ, sau đó Dư Lộ cảm thấy trời đất quay cuồng, từ ngồi chuyển thành nằm, người Tiêu Duệ dính sát lên người cô.
"Xem ra Tiểu Lộ Nhi cũng đói bụng thật rồi." Giọng Tiêu Duệ chứa ý cười, đáy mắt tràn đầy sự trêu tức, "Mới nãy ngươi đã thấy rồi đấy, thấy có được không, có muốn thử chút không?"
Ban ngày ban mặt, cô mới không cần đâu.
Dư Lộ lắc đầu: "Không muốn! Ban ngày tuyên dâm, không hợp lễ nghĩa!"
Tiêu Duệ cũng nín quá lâu rồi. Thân phận của hắn như vậy, xưa nay lại không biết phương pháp tự giải quyết, lúc này lại đang đè trên người Dư Lộ, đúng là có chút không nhịn được.
"Gia thấy nó hợp thì hợp." Hắn nói: "Huống chi, chúng ta đóng cửa lại thì sao người ngoài có thể biết được."
Được rồi, ngài nói gì cũng đúng hết.
Nhưng mà, ta thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nha! Dư Lộ đã tiếp nhận Tiêu Duệ được khoảng chín phần mười rồi. Chỉ là vừa tiếp nhận xong liền làm chuyện này, vẫn là trong hoàn cảnh ban ngày mà chưa có chút gì vào bụng, cái này có chút quá mức.
"Ta không có dục vọng." Nếu đã biết Tiêu Duệ thích mình như vậy, Dư Lộ đương nhiên sẽ thị sủng mà kiêu, đĩnh đạc nói ra lời này.
Tiêu Duệ sửng sốt, tiếp đó liền cười phá lên.
Hắn nằm trên người Dư Lộ, cười đến run cả người lên. Tuy không làm gì đó nhưng Dư Lộ vẫn cảm thấy, nếu bây giờ có người bước vào thì chắc chắn người đó sẽ hiểu lầm khi thấy cảnh này, quá bỉ ổi!
"...Vậy lúc nào ngươi có dục vọng?" Tiêu Duệ vẫn không nhịn được cười.
Dư Lộ không đẩy hắn ra được, đành phải trả lời: "Buổi tối, tối thì có."
Tiêu Duệ nói tiếp: "Thật không?"
Dư Lộ ừ một tiếng, nói: "Thật, thật như vàng ấy."
Thật ra Tiêu Duệ cũng không định chạm Dư Lộ thật, buổi tối đương nhiên tốt hơn. Ban ngày ban mặt, lấy thân phận của hắn thì không sao, nhưng còn Dư Lộ, xét đến cùng, thân phận nàng ấy quá thấp, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi. Nếu làm gì thật thì không chỉ khiến cho hạ nhân Tầm Phương viện coi thường nàng, khi người ngoài biết được rồi cũng sẽ nói Dư Lộ lăng loàn, quyến rũ nam nhân làm bậy.
"Được, vậy tối lại nói, đến lúc đó ngươi đừng quên lời mình nói nhé." Chỉ là trước khi đứng dậy, Tiêu Duệ vẫn ăn ít đậu hũ*.
*Ăn đậu hũ: cách nói... văn minh hơn của sàm sỡ? Đại loại như vậy í.
Dư Lộ khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, biểu tình trên mặt như đang nói: Ai sợ ai chứ!
Tiêu Duệ vô cùng khoái trá, mặc y phục chỉnh tề xong rồi kéo Dư Lộ ra ngoài.
Kêu nha hoàn đưa điểm tâm lên, hai người ngồi xuống.
Lúc này Tiêu Duệ mới nghiêm túc hỏi Dư Lộ: "Minh Nguyệt thế nào rồi?"
"Đã không sao rồi, nghỉ ngơi tốt là được." Dư Lộ cắn nửa cái bánh bao nhỏ, lúc nuốt gần hết mới nhìn Tiêu Duệ, "Chỉ là Minh Nguyệt nói muốn gặp Vương phi."
Tiêu Duệ gật đầu, nói: "Vậy chờ nàng ấy khá hơn chút rồi gọi người đưa nàng qua."
Trong mắt người như họ, hạ nhân đúng là không thể xem là người, chỉ được xem như vật sở hữu của bọn hắn. Nhưng hạ nhân thiếp thân thì không giống thế. Minh Nguyệt với Lâm Thục gần giống như Thôi Tiến Trung với hắn vậy. Với những hạ nhân có thể diện, có thể làm việc này, ngươi không chỉ cần coi họ là người mà còn nên cùng có ân uy*, như vậy mới khiến họ càng trung thành với ngươi hơn.
*Ân trong ân huệ, uy trong uy nghiêm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy cách làm như cách Lâm Thục đối xử với Minh Nguyệt.
Dư Lộ không nói thân thế của Minh Nguyệt, chỉ ừ một tiếng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Duệ chợt ngẩng đầu, nhìn Dư Lộ nói: "Ăn xong, gia phải ra khỏi phủ một chuyến, đi phủ Định Quốc Công."
Dư Lộ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm cái gì. Nam nhân như Tiêu Duệ có thể nói với cô ra ngoài để làm gì, đi chỗ nào thì đã hiếm thấy lắm rồi. Còn việc hắn xử lý Lâm Thục như thế nào, cô không muốn biết, cũng không muốn nhúng tay.
Tiêu Duệ lại tiếp tục: "Lâm Thục không đồng ý hòa ly. Gia nghĩ lại, nếu hòa ly với nàng ta, lấy số tuổi bây giờ của gia thì vẫn bị ban hôn tiếp. Chi bằng để nàng ta lại, nàng ta cũng không muốn hòa ly, thể diện được bảo vệ, mà gia cũng không lo việc bị ban hôn tiếp nữa."
Tiêu Duệ vừa nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dư Lộ, gần như là không nháy mắt.
Lúc đầu Dư Lộ còn có chút khó hiểu, phải một lát sau mới hiểu được sự lo lắng của hắn. Thân phận của cô thấp, dù Tiêu Duệ có hòa ly hay không thì với thân phận của cô, tương lai có muốn mẫu bằng tử quý thì cũng không được.
Dư Lộ rũ mắt suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu cười nói: "Gia muốn làm thế nào cũng được, ta không sao cả."
Nếu không thì làm gì được đây. Cho dù cô theo Tiêu Duệ sớm hơn Lâm Thục thì thế nào, cô không phải thê tử, chỉ là thiếp, còn người ngoài cũng sẽ chỉ biết đồng tình với Lâm Thục mà không hề nghĩ rằng cô cũng là một con người, một nữ nhân có xương có thịt từ sớm đã theo Tiêu Duệ.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể nhìn thoáng hơn thôi. Đây là bi ai của nữ nhân thời kỳ này, không chỉ riêng mình cô. Trước có, bây giờ có, về sau cũng sẽ có.
Chẳng qua sau này sẽ tốt hơn chút thôi.
Ở hiện đại, phụ nữ đã có quyền được lựa chọn, có thể không cần làm thiếp, làm kẻ thứ ba, không cần làm vợ kế, muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn thì độc thân cả đời.
Lúc đó, đàn ông chỉ có thể một chồng một vợ.
Mặc dù còn tồn tại một số trường hợp riêng biệt, ví dụ như cặn bã nam, hoặc phụ nữ tự nguyện làm kẻ thứ ba, nhưng đa số đàn ông đều tốt, đa số phụ nữ cũng vậy.
Tiêu Duệ thấy Dư Lộ không nói gì, nhẹ nhàng nắm tay của Dư Lộ.
Cái gì hắn cũng cho nàng được, duy chỉ không thể cho nàng thân phận Chính thê. Nhưng với nữ nhân, chỉ sợ không người nào không muốn danh chính ngôn thuận đi?
Là hắn có lỗi với nàng.
Nhưng mà, nếu muốn được như vậy, cũng chỉ có một biện pháp...
Tiêu Duệ không dám nghĩ sâu hơn. Nữ nhân đương nhiên quan trọng. Nữ nhân có thể làm hắn thích, đồng thời nghĩ một lòng một ý thì càng quan trọng hơn. Nhưng vì một nữ nhân mà buông tha cho thân phận và địa vị, rời xa cha mẹ thân nhân, chuyện này... cũng không phải ý nguyện của hắn.
Trong thế giới của một nam nhân không nên chỉ có nữ nhân.
Vừa ăn sáng xong Tiêu Duệ liền ra khỏi cửa.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, Định Quốc Công được người Tiêu Duệ phái đến mời ở nhà nên ông mới ở nhà chờ Tiêu Duệ đến, chỉ là trong lòng vô cùng bất an. Đang yên đang lành, con rể Vương gia này lại đến nhà, còn không chịu nói vì nguyên nhân gì, điều này không thể không khiến ông nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ Thục Tỷ Nhi làm chuyện gì không nên làm rồi?
Không phải chứ, Thục Tỷ Nhi rất biết cách làm người, cách đối nhân xử thế cũng không có sai lầm gì. Phu nhân nhà mình đắc tội chị em dâu và mẹ chồng, nhưng những người đó vẫn khen Thục Tỷ Nhi không dứt miệng đấy thôi.
Vậy thì là vì chuyện gì nhỉ?
Khi thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Duệ, Định Quốc Công càng cảm thấy thấp thỏm trong lòng hơn. Khí thế của cha vợ cũng không lấy ra được, chỉ nhìn Tiêu Duệ thận trọng nói: "Lần này Vương gia qua đây, không biết là vì chuyện gì?"
Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn ông, nói: "Xem ra Quốc Công gia còn chưa biết tin tức?"
Quả nhiên Lâm Thục đang lừa hắn. Coi như nàng không ngu đến mức kể hết ra, may mà còn một hai phần toan tính.
Định Quốc Công đổ mồ hôi lạnh, "Việc này, việc này, ta thật sự không biết có chuyện gì."
Tiêu Duệ nói: "Đêm hôm qua, Vương phi mời bản vương đi Chính viện, ngươi đoán nàng ta đã làm gì?"
Làm cái gì? Mặt già của Định Quốc Công đột nhiên đỏ lên. Lẽ nào con gái nhà mình thiếu nam nhân nên mời Vương gia đến làm chuyện đó?
Tiêu Duệ không có ý thừa nước đục thả câu*, tiếp tục nói: "Vương phi mời bản vương uống trà, một ly trà có bỏ thêm thuốc. Cùng lúc đó, nàng ta cũng cho nha hoàn thiếp thân bên người tên là Minh Nguyệt uống một ly trà giống vậy."
*Thừa nước đục thả câu: câu nói để ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hoạn nạn.
"Minh Nguyệt?!" Định Quốc Công đứng phắt dậy, lom lom nhìn Tiêu Duệ, "Vương, Vương gia thu dùng nó?"
Thái độ của Định Quốc Công khiến Tiêu Duệ nổi lòng nghi ngờ. Ông ta không chú ý con gái của mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo mà lại quan tâm một nha hoàn của con gái ông ta?
"Làm sao, bản vương không được dùng?" Tiêu Duệ hỏi ngược lại.
Trước mắt Định Quốc Công đột nhiên tối sầm lại, một câu cũng không nói nên lời. Đây, đây là hai cô con gái đều đưa ra ngoài? Thục Tỷ Nhi, Thục Tỷ Nhi sao lại hồ đồ như vậy! Dù Minh Nguyệt có như thế nào thì cũng là chị ruột của nó mà!
Tác giả :
Đào Giai Nhân