Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Chương 330: Không được đụng chạm anh 8
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu để cho Tiểu Thỏ dưới tình huống sờ loạn khắp nơi như vậy... Anh thật sự hoài nghi chính mình sẽ không khống chế được.
Nhưng mà, ngay tại lúc anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, Tiểu Thỏ đang định rời khỏi lại đột nhiên xoay người lại, cả người lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn bổ nhào.
"!!!"
Trình Chi Ngôn bất ngờ không phòng ngự, cả người bị Tiểu Thỏ bổ nhào lui về phía sau vài bước, ngay sau đó gót chân của anh liền đụng vào chân giường, thân thể không thể khống chế hướng tới trên giường ngã xuống.
"Ầm" một tiếng.
Cả cái lưng Trình Chi Ngôn đều đã dán ở trên giường.
Mà Tiểu Thỏ liền trực tiếp ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.
Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ có đèn bàn trên tủ đầu giường tản ra ánh sáng nhu hòa mà ấm áp.
Một đôi cánh tay Tiểu Thỏ chống đỡ ngực Trình Chi Ngôn, chớp một đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.
Trình Chi Ngôn cũng ngừng hô hấp lại rồi, giữa đôi mắt mang theo một chút bối rối nhìn Tiểu Thỏ.
"Ha ha..." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn cười, không phân trần trực tiếp ngồi ở trên lưng Trình Chi Ngôn, hai tay dùng lực đè nặng bờ vai của anh, nghịch ngợm nói: "Anh không cho em sờ, em càng muốn sờ!"
"... Đi xuống." Đôi mắt Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, trên gương mặt trắng nõn hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói.
"Không cần!" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Anh để cho em xuống em liền đi xuống sao, em thật mất mặt a! Em rất không dễ dàng mới bổ nhào anh a!"
Tiểu Thỏ vừa nói vừa luồn tay không an phận vào trong áo ngủ Trình Chi Ngôn.
Lòng bàn tay cô mềm mại đụng chạm làn da Trình Chi Ngôn ấm áp, chỉ cảm thấy giống như tơ lụa hảo hạng, nhẵn bóng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhưng mà trong tích tắc cô đụng chạm đến mình đấy, Trình Chi Ngôn toàn thân đều đã cứng lại rồi.
Anh còn không có phản ứng kịp đôi bàn tay kia Tiểu Thỏ đã dọc theo bụng của anh hướng tới ngực di chuyển.
Sau đó...
Hai bàn tay nhỏ của cô ngừng trước hai cái điểm hồng trên ngực anh, một tay ấn một cái.
Bắp thịt toàn thân Trình Chi Ngôn nháy mắt đều đã căng thẳng.
"Oa?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, chỉ cảm thấy hai hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay mình giống như thứ đồ bình thường, "Đây là cái gì?"
Cô lòng tràn đầy nghi hoặc dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
Thân thể Trình Chi Ngôn nhịn không được run nhè nhẹ, một đôi tay cách áo ngủ nháy mắt đè cổ tay Tiểu Thỏ lại, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đừng lộn xộn."
"Uh`m?" Cổ tay Tiểu Thỏ bị anh đè lại, mặc dù không thể sờ loạn khắp nơi nhưng mà ngón tay lại vẫn lại là tự do.
Cô tiếp tục dùng ngón tay mình chọc nhẹ hai hạt đậu đỏ cười tít mắt nói: "Giống như hai hạt đậu đỏ."
"..." Trình Chi Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, trong đôi mắt tràn đầy đều là tình dục đậm tới mức sắp tan không được.
Giờ phút này, anh ở trong lòng đã thân thiết thăm hỏi ba mẹ mình N lần, lại cắn răng hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Mau từ trên thân anh xuống..."
"Sẽ không." Tiểu Thỏ cúi đầu, cả người đều đã ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy ngực mình có hai luồng mềm mại gì đó đè ép xuống, ngay sau đó mùi chuyên thuộc về trên người Tiểu Thỏ nháy mắt quanh quẩn từ hơi thở của anh, cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy, đều đã làm cho nơi nào đó thân thể anh từ từ biến hóa.
Trình Chi Ngôn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu để cho Tiểu Thỏ dưới tình huống sờ loạn khắp nơi như vậy... Anh thật sự hoài nghi chính mình sẽ không khống chế được.
Nhưng mà, ngay tại lúc anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, Tiểu Thỏ đang định rời khỏi lại đột nhiên xoay người lại, cả người lập tức hướng tới Trình Chi Ngôn bổ nhào.
"!!!"
Trình Chi Ngôn bất ngờ không phòng ngự, cả người bị Tiểu Thỏ bổ nhào lui về phía sau vài bước, ngay sau đó gót chân của anh liền đụng vào chân giường, thân thể không thể khống chế hướng tới trên giường ngã xuống.
"Ầm" một tiếng.
Cả cái lưng Trình Chi Ngôn đều đã dán ở trên giường.
Mà Tiểu Thỏ liền trực tiếp ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.
Trong phòng nhất thời im ắng, chỉ có đèn bàn trên tủ đầu giường tản ra ánh sáng nhu hòa mà ấm áp.
Một đôi cánh tay Tiểu Thỏ chống đỡ ngực Trình Chi Ngôn, chớp một đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.
Trình Chi Ngôn cũng ngừng hô hấp lại rồi, giữa đôi mắt mang theo một chút bối rối nhìn Tiểu Thỏ.
"Ha ha..." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn cười, không phân trần trực tiếp ngồi ở trên lưng Trình Chi Ngôn, hai tay dùng lực đè nặng bờ vai của anh, nghịch ngợm nói: "Anh không cho em sờ, em càng muốn sờ!"
"... Đi xuống." Đôi mắt Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, trên gương mặt trắng nõn hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, thanh âm nhàn nhạt hướng tới Tiểu Thỏ nói.
"Không cần!" Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Anh để cho em xuống em liền đi xuống sao, em thật mất mặt a! Em rất không dễ dàng mới bổ nhào anh a!"
Tiểu Thỏ vừa nói vừa luồn tay không an phận vào trong áo ngủ Trình Chi Ngôn.
Lòng bàn tay cô mềm mại đụng chạm làn da Trình Chi Ngôn ấm áp, chỉ cảm thấy giống như tơ lụa hảo hạng, nhẵn bóng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhưng mà trong tích tắc cô đụng chạm đến mình đấy, Trình Chi Ngôn toàn thân đều đã cứng lại rồi.
Anh còn không có phản ứng kịp đôi bàn tay kia Tiểu Thỏ đã dọc theo bụng của anh hướng tới ngực di chuyển.
Sau đó...
Hai bàn tay nhỏ của cô ngừng trước hai cái điểm hồng trên ngực anh, một tay ấn một cái.
Bắp thịt toàn thân Trình Chi Ngôn nháy mắt đều đã căng thẳng.
"Oa?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, chỉ cảm thấy hai hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay mình giống như thứ đồ bình thường, "Đây là cái gì?"
Cô lòng tràn đầy nghi hoặc dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.
Thân thể Trình Chi Ngôn nhịn không được run nhè nhẹ, một đôi tay cách áo ngủ nháy mắt đè cổ tay Tiểu Thỏ lại, trong thanh âm mang theo một tia khàn khàn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Đừng lộn xộn."
"Uh`m?" Cổ tay Tiểu Thỏ bị anh đè lại, mặc dù không thể sờ loạn khắp nơi nhưng mà ngón tay lại vẫn lại là tự do.
Cô tiếp tục dùng ngón tay mình chọc nhẹ hai hạt đậu đỏ cười tít mắt nói: "Giống như hai hạt đậu đỏ."
"..." Trình Chi Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, trong đôi mắt tràn đầy đều là tình dục đậm tới mức sắp tan không được.
Giờ phút này, anh ở trong lòng đã thân thiết thăm hỏi ba mẹ mình N lần, lại cắn răng hướng tới Tiểu Thỏ thản nhiên nói: "Mau từ trên thân anh xuống..."
"Sẽ không." Tiểu Thỏ cúi đầu, cả người đều đã ghé vào trên người Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy ngực mình có hai luồng mềm mại gì đó đè ép xuống, ngay sau đó mùi chuyên thuộc về trên người Tiểu Thỏ nháy mắt quanh quẩn từ hơi thở của anh, cảnh tượng như vậy, bầu không khí như vậy, đều đã làm cho nơi nào đó thân thể anh từ từ biến hóa.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu